Chương 10
ột vài tiếng trước khi cuộc họp này bắt đầu, ông Webb, tức con nhện, đã khởi hành từ chuồng bò là nơi ông sống cùng bà Webb để ghé sang Freddy. Thường mỗi khi có việc gì cần kể với Freddy, ông sẽ đu một sợi tơ dài từ tấm mạng của ông xuống mũi một con bò nào đó trong đám, và nếu mụ bò đó không hắt hơi làm văng ông quá nửa cái chuồng, ông sẽ leo lên tai mụ và đề nghị mụ gọi Freddy tới gặp ông. Nhưng lần này là một vấn đề cơ mật, và sau khi đã bàn thảo kỹ với bà Webb, ông quyết định rằng tốt nhất là tự mình đi gặp Freddy.
Với bạn hay tôi thì từ chuồng bò tới chuồng heo chẳng phải là một quãng đường dài, nhưng với một con nhện thì đó là một chuyến đi mệt nhọc và thậm chí khá nguy hiểm. Len lỏi qua đám cỏ của khu chuồng trại cũng hệt như mở lối xuyên rừng rậm vậy. Ông nhện phải dùng tám chân mà đẩy và leo cật lực. Gặp một cọng cỏ ngả về hướng sắp đi tới, ông sẽ trèo lên và đi bộ tới đầu kia cọng cỏ rồi buông mình xuống, có khi xa tới sáu inch hay cả bộ, và luôn chực chờ nguy cơ một đồ súc vật bất cẩn nào đó có thể dẫm lên mình.
Nhưng ông Webb là một con nhện can đảm, và ở đâu có việc phải lo thì ở đó không gì được phép cản đường ông. Sau đúng ba tiếng lên đường, ông đã leo lên được bên ngoài cửa sổ phòng làm việc của Freddy. “Cũng vừa đúng lúc,” ông hổn hển, và rồi không đợi nghỉ lấy hơi, ông lập tức đi dọc đi ngang cửa sổ để cho con heo phải chú ý tới mình.
Cửa sổ bẩn đến nỗi ông Webb không thể nhìn vào trong, nhưng qua âm thanh, ông biết Freddy có trong đó. Thế rồi ông nhận ra rằng, nếu ông mà đã không thấy được Freddy thì Freddy cũng chẳng thấy được ông, thế là ông luồn qua một vết nứt bên trên cửa sổ mà đi bộ lên trần phòng làm việc. Xong ông se một sợi tơ dài và thả xuống, bắt đầu lắc lư đung đưa tới lui giữa hai con vật đang nói chuyện say sưa.
Thoạt tiên chúng không nhận ra ông nhện, thế rồi Jinx thấy có cái gì đó vèo ngang qua mũi mình; nghĩ là một con ruồi, nó tát luôn một cái. May mà trượt! Và khi con nhện đu trở lại, Freddy kêu lên, “Ối, Webb kìa! Chào Webb, chắc chắn không phải ông đang săn ruồi trong căn hộ tinh tươm đẹp đẽ này đấy chứ?”
Ông Webb lẳng mình xuống mũi Freddy, rồi cuốc bộ lên tuốt lỗ tai chú. Giống nhện có giọng nói nhỏ, và chúng gần như phải chui vào tai bạn thì bạn mới nghe nổi chúng nói gì, đó nhiều phần là lý do vì sao ít ai nghe được một con nhện nói chuyện.
“Nghe đây, Freddy,” nhện nói, “nếu chỗ này mà được gọi là tinh tươm thì tôi phải được gọi là một con nhện khổng lồ. Phải như cậu chịu lau chùi cửa sổ mỗi năm một lần thôi thì tôi đã không phải liều mất mạng để cậu chú ý tới tôi rồi.”
“Tôi hết sức xin lỗi,” con heo nói, “nhưng ông biết sao rồi đấy, Webb. Thời gian thì cứ trôi, trong khi cơ man là việc nhà...”
“Thôi đừng quan tâm chuyện đó nữa,” con nhện cắt ngang. “Cậu lên chuồng bò ngay bây giờ được không? Trên đó có một tay bọ cánh cứng có chút thông tin tôi nghĩ cậu nên biết. Tôi phải tự xuống đây báo cậu vì thông tin đó là về Mặt Mịt.
“Mặt Mịt!” Freddy kêu lên. “Tay bọ cánh cứng đó là ai? Y ở đâu?”
“Tôi đoán cậu không biết y đâu. Tên y là Rudolph hay Ranson hay gì đó, sống trên kia, bên bờ suối. Y hiện đang chơi xích đu sâu bọ.”
“Xích đu sâu bọ?” Freddy nói. “Chưa từng nghe.”
“Chà,” con nhện nói, “hồi ông Bean cho đám súc vật cái đu ấy, đám sâu bọ nghĩ chúng cũng nên có một cái, thế là tôi và mẹ nó, chúng tôi dệt một cái. Hai búi tơ dày thả xuống từ xà ngang chuồng bò, và cột vào một lát khoai tây để bọn côn trùng ngồi vào trong. Cứ tới đó đi rồi cậu sẽ thấy.”
Jinx dĩ nhiên là chẳng nghe thấy ông Webb nói gì, nó nhảy lên nhảy xuống vì tò mò. Giống mèo luôn luôn giả vờ như chẳng hề quan tâm tới chuyện gì đang xảy ra, quay lưng bỏ đi và ngoắt đuôi để cho thấy mình lãnh đạm cỡ nào. Nhưng nếu bạn định làm điều gì đó ở một nơi mèo ta hoàn toàn không thể thấy được bạn định làm gì, khi ấy bạn sẽ thấy ngay chú tò mò đến cỡ nào.
Vậy là khi Freddy kể lại cho Jinx, chúng cùng lên khu chuồng bò. Cái xích đu được tụi sâu bọ cực thích. Chưa tới cửa chúng đã nghe tiếng rít, tiếng hò reo của bọn sâu bọ phấn khích, và một hàng dài đủ loại con chờ đến lượt kéo dài tới tận giữa sân sau. Cái đu treo khá cao, và một sợi tơ nhện dài nối thẳng từ ghế đu tới một cái xà ngang trên đó vắt vẻo bà Webb. Khi bà kéo cái ghế đu lên tới xà, một con côn trùng sẽ lên theo, thế rồi bà thả ra, con côn trùng sẽ lạng xuống và lên, xuống và lên, cho tới khi bà Webb cho thế là đã đủ. Xong bà sẽ kéo sợi tơ lên lần nữa, và một con côn trùng khác leo lên. Dĩ nhiên cũng có vài con mất thăng bằng và té ngã, nhưng côn trùng thì khá nhẹ và chẳng con nào bị thương. Bà Wogus, đứng ngay dưới cái đu, không khoái lắm mỗi khi chúng rơi lên mình bà, mà chúng lại hay rơi lên mình bà.
“Hai ngày qua, trong này thực sự là mưa côn trùng, Freddy à,” bà bò nói. “Cậu nói chúng nó dời cái của ấy ra chỗ khác được không? Tôi thì chẳng ghét bỏ gì lũ côn trùng, nhưng phải nói là thực chẳng thích thú khi cứ bị chúng liên tục bò trên sống lưng.”
“Mẹ nó và tôi sắp chỉnh lại liền đây,” ông Webb nãy giờ vẫn ngồi trong tai con heo, lên tiếng. “Mai chúng tôi sẽ dệt một cái lưới, và khi rơi xuống bọn kia sẽ rơi vào đó.”
Thế là Freddy giải thích cho con bò, trong lúc ông Webb nhảy xuống và đi về phía hàng côn trùng xếp hàng đợi. Một phút sau ông quay lại, theo sau là một con bọ cánh cứng khá lớn và vụng về, vừa đi vừa vấp rất ghê, thậm chí chưa tới được chỗ Freddy đã ngã mất hai lần; Freddy ghé sát đầu xuống sàn và nói, “Tôi cho rằng ông Webb không phải mất công giới thiệu bọn này đâu. Ông ấy bảo tôi là anh có gì đó kể tôi nghe.”
“Hân hạnh được gặp cậu,” con bọ cánh cứng nói bằng một giọng khào khào nhưng vô cùng rõ nghe. “Tên tôi là Randolph. Xin cậu lượng thứ cho vì cứ ngã oành oạch suốt vậy, nhưng cậu thấy đấy, đó đại loại như một nỗi hổ thẹn của gia đình. Cả dòng họ đã có quá nhiều thứ, quá nhiều cánh, quá nhiều chân. Nhìn tôi đây. Có bốn cánh đấy, nhưng có bay được không? Không, thưa ngài. Cứ cố bay lên là lại rớt xuống như một con diều rụng đuôi. Mà đi cũng thế nốt. Có sáu chân đấy, nhưng có làm gì được với mớ chân ấy không nào? Giả sử có bốn chân như ngài thì tôi đã xoay sở được. Còn đây, có bốn chân đi còn hai chân thì ngáng mấy cái chân kia lại”
“Tôi rất lấy làm tiếc,” Freddy nói khi con bọ cánh cứng ngừng lại để thở. “Hẳn phải rất khó khăn. Nhưng chính xác thì anh phải kể tôi nghe điều gì?”
“Cho tôi chút thời gian được không?” con bọ cánh cứng bực mình nói. “Tôi sắp kể đây. Đừng hối thúc tôi.”
“Xin lỗi,” Freddy nói. “Nhưng dĩ nhiên anh hiểu cho, rằng vừa qua có một vài vụ trộm trong trang trại, và tôi khá nôn nóng muốn làm sáng tỏ càng sớm càng tốt.”
“Còn tệ hơn ăn trộm,” Randolph nói. “Đây là đe loi, dọa dẫm. Đó chính là điều tôi phải kể cho cậu. Nhưng để quay lại với mớ chân tôi. Chúng cứ thế quẳng tôi đi. Đôi khi tôi phải tựa vào lưng. Mà khi làm thế là mắc kẹt. Thân bẹt quá không lăn được, lại tròn quá không với lên mà đẩy mình đi được. Phải đợi có ai đó xuất hiện và nhấc lên hộ một cái. Khốn khó khốn nạn, nhưng cơ thể tôi được cấu tạo như vậy rồi. Chà, hôm qua tôi đang đi dạo một chút dọc theo con suối - gọi là đi dạo chứ cứ được hai bước lại té lăn cù một cái. Cậu biết bà góa Winnick không?” con bọ cánh cứng bất thình lình hỏi.
Freddy biết bà góa Winnick rất rõ. Đó là một chị thỏ cao tuổi sống cùng một tá hay hơn đám con đang lớn trong một cái hang thỏ khá là thiếu tiện nghi ở bìa rừng. Vụ tìm ra Egbert - thằng con trai của chị, là vụ phá án đầu đời của con heo.
“Hả, biết chứ,” Freddy đáp. “Nhưng chị ta thì liên quan gì đến mớ chân của anh?”
“Sắp nói đây, sắp nói đây,” Randolph bực mình. “Đừng giục tôi. Chà, thế rồi, cậu biết đấy, cửa trước nhà bà góa ngay dưới một tảng đá to. Từ trên chóp tảng đá ngắm cảnh rất đẹp. Đẹp nhất quận đấy. Lắm người chẳng có con mắt ngắm cảnh. Như tay Jeffrey bạn tôi chẳng hạn. Y có một ngàn cái cẳng. Kỳ diệu làm sao y có thể ngao du với chừng đó cẳng, trong khi tôi có sáu cái đã rối tung rối mù. Nhưng y cứ thế mà đi, như một đoàn tàu nhỏ, chẳng bao giờ vấp té, chẳng bao giờ bước hụt. Điều chỉnh thế mới tuyệt.”
Freddy nãy giờ đã khá là mất kiên nhẫn, nhưng như mọi nhà thơ, chú dễ dàng chuyển hướng mục tiêu nếu xuất hiện cái gì đó mới, và vấn đề chân cẳng của Randolph khiến chú quan tâm. “Bí mật là,” chú nói, “đừng có nhìn đám chân cẳng trong lúc di chuyển. Tôi cá là anh đã nhìn cẳng anh suốt chứ gì.”
“Nghĩ tôi điên hay sao chứ?” con bọ cánh cứng vặc lại. “Dĩ nhiên là thế rồi. Làm sao tôi biết những thứ ngớ ngẩn ấy sẽ mang tôi đi đâu nếu tôi không để mắt tới chúng chứ?”
“Vâng,” con heo nói, “rắc rối ở chỗ là anh không thể quan sát sáu cái chân cùng một lúc. Tôi nghĩ đó là lý do vì sao anh lại rối tung cả lên. Thôi nào, thử đi. Cái sàn này khá nhẵn. Nhắm mắt lại và bắt đầu nào. Rồi sẽ thấy anh chẳng vấp phải cái gì đâu.”
“Làm sao tôi có thể nhắm mắt lại khi không có mi mắt nào?” Randolph nói.
“Thế thì nhìn lên trần nhà vậy,” Freddy đáp.
Thế là Randolph ngước lên trần nhà. “Đi nào, chân,” nó gầm gừ. “Đi ngay không tao nhai sống chúng mày.” Và trước sự kinh ngạc vô cùng của nó, cũng như của Freddy, nó lướt băng băng ngang qua sàn mà không vấp lấy một lần.
“Ủa ủa!” nó nói. “Cậu nói trúng phóc, heo ạ... Phải đi ngay thôi. Phải kể Jeffrey nghe chuyện này mới được.” Và nó tiến thẳng ra cửa.
“Ấy, đợi một phút đã,” Freddy nói. “Anh sắp kể tôi chuyện gì mà.”
“Chắc chắn rồi,” con bọ cánh cứng quay lại. “Ừm, nãy tôi nói tới đâu nhỉ? Ồ phải rồi, tay Jeffrey.”
“Trên tảng đá,” Freddy nói.
“Ối, mang Jeffrey lên tảng đá thật chẳng để làm gì. Cảm xúc về phong cảnh của y chẳng hơn gì một con giun đất. Không có tâm hồn, tôi vẫn bảo y thế.”
“Ý tôi là hôm qua anh ở trên tảng đá,” Freddy mất kiên nhẫn, nói.
“Đúng thế. Leo lên để làm sảng khoái tâm hồn với hàng dặm đồng cỏ bao la của nhà Bean. Chà, nhưng chẳng sảng khoái được mấy. Leo tới đỉnh là trượt chân và lộn cù mèo thẳng xuống cái lỗ hang, vào trong phòng khách nhà bà góa. Cũng lại ngã ngửa nốt. Tôi gào thét, tôi kêu cứu nhưng chẳng ma nào nghe thấy, và rồi tôi nghe những giọng nói trong bếp. Không muốn nghe đâu. Thật không phải phép khi mà họ không hề biết có mình quanh đó. Nhưng làm sao được?”
“‘Ôi, ôi thực là kinh khủng,’ bà góa nói, và tôi nghe bà ấy sụt sịt. Cái ấy chẳng có gì lạ, đằng nào thỏ chẳng hay khóc. Thế nên mắt chúng mới đỏ. ‘Đọc lại lần nữa đi, Egbert,’ bà ấy bảo.
“Thế là tôi nghe tiếng mở giấy sột soạt và rồi thằng Egbert ấy bắt đầu đọc. Trong đó viết cái gì đó đại loại: ‘Trưa thứ Năm để một tá cà rốt hảo hạng ngay dưới cây cầu chỗ dòng suối chui ra từ Rừng Lớn. Nếu mi làm thế và không nói bất cứ lời nào về việc này với bất kỳ ai, sẽ không có gì xảy ra với mi. Nếu mi không làm thế, hoặc nếu mi đả động đến lá thư này với bất kỳ ai, thì ta, Mặt Mịt, sẽ tới ăn thịt mi. (Ký tên) Mặt Mịt.’
“Chà,” Randolph tiếp tục, “khi nghe thấy thế, tôi nghĩ tốt hơn hết là mình nên nghe thêm chút nữa. ‘Trời đất ơi, trời đất ơi,’ bà góa nói, ‘kiếm đâu ra cả tá cà rốt chứ, trong khi nhà ta chỉ có mỗi một núm xà lách đã cũ cho bữa chiều?’ ‘Con chỉ cần ăn trộm trong vườn ông Bean là xong,’ Egbert nói. ‘Ôi, thế thì kinh khủng quá!’ bà góa bảo. ‘Ông bố thánh thiện của con sẽ nói sao nếu biết thằng Egbert bé nhỏ của ông ấy, đứa con cưng của ông ấy, là một tên ăn cắp?’ ‘Con đoán bố thà để thằng đó ăn trộm còn hơn làm bữa tối cho Kẻ Mặt Mịt,’ Egbert nói. ‘Má để vụ này cho con, má à.’
“Chà, đó là tất cả những gì tôi nghe thấy, vì đúng lúc đó mấy đứa khác về tới nhà, và chúng thấy tôi rồi lật tôi lại. Thế là tôi tới đây và bảo ông Webb mời cậu tới.”
“Và tôi rất mừng anh đã làm thế,” Freddy nói. “Điều này sẽ cho chúng tôi manh mối để đi tiếp.”
“Cần gì cậu cứ gọi tôi,” Randolph nói. “Rất vui được phục vụ. Đây không thích bọn ăn trộm.”
“Trong việc này anh có thể rất hữu ích,” Freddy nói; là một thám tử giỏi nên chú sẽ không làm cụt hứng một đề nghị trợ giúp nào, dù nhỏ. “Để tôi xem, cho tôi địa chỉ của anh nhé?”
“Hòn đá thứ ba qua khỏi cây táo, bên trái hướng suối chảy. Cứ gõ hai tiếng là tôi chui ra. Nếu tôi không có đấy thì để lại tin nhắn. Mẹ già tôi lúc nào cũng có nhà.”
Thế là Freddy cảm ơn lần nữa, và con bọ cánh cứng hấp tấp đi khỏi.
Rồi Freddy và Jinx lên đường đi gặp chị Winnick. Chị ta đang ngồi trước cửa, chùi mắt.
Thấy bất kỳ ai khóc là Jinx cũng điên lắm. Bản thân nó, nó không bao giờ khóc, vì nó nói khóc chỉ tổ làm tốn thì giờ. Nó nói, “Nếu thấy bực chuyện gì thì tôi kiếm ai đó mà cào. Thế là đỡ hẳn.” Cho nên khi thấy chị Winnick, nó khịt mũi một cái rất đáng ghét. “Thôi đi, thôi đi,” Jinx nói, “nhúng rắc rối vào nước mắt thì chỉ tổ nó càng trương thêm. Chị tắt cái vòi tưới ấy đi có được không?”
“Đừng để ý tới anh ta, thưa chị,” Freddy nói. “Chị đang gặp rắc rối à? Biết đâu chúng tôi giúp được gì?”
“Ôi trời ơi!” bà Winnick nói. “Ôi trời ơi!”
“Nếu chị khóc chỉ vì thích khóc thì cứ bảo,” Jinx nói, “tụi này sẽ không phá hỏng thú vui ấy đâu.”
“Tôi gặp rắc rối,” bà góa nói. “Rắc rối to. Nhưng tôi không thể nói các cậu đó là gì. Tôi phải chịu đựng một mình tôi thôi.” Và chị ta sụt sùi ầm ĩ.
Jinx vừa định nói cái gì đó, nhưng Freddy đã lén lút đá cho nó một cái, “Nào nào, tôi không tin việc lại tệ thế đâu. Để coi tụi này đoán ra chuyện gì không nhé. Hay chị nhận một cái thư đe dọa?”
Chị thỏ Winnick nuốt ực một cái và vội ngước lên. “Sao... sao cậu biết?” chị hỏi, và rồi đáp nhanh, “Ồ không, không phải thế.”
“Có phải là,” Freddy nhẹ nhàng nói, “từ Kẻ Mặt Mịt?”
“Ôi trời!” chị Winnick lại kêu lên, và rồi òa ra nước mắt. “Ôi, tôi đã nhận thư,” chị ta nức nở. “Và chúng tôi không biết phải làm sao. Nhưng cách nào cậu biết chuyện đó?”
“Ồ, tôi có cách của tôi để tìm ra mọi việc, chị à,” Freddy nói hờ hững. Vì giống như mọi thám tử, chú không bao giờ để lộ cho ai biết rằng điều chú biết chẳng qua là do đã có ai đó kể chú nghe. Chú giả bộ như đã phát hiện ra bằng một cách nào đó vô cùng bí ẩn. “Sao chị không cho tôi xem lá thư có phải hay hơn không?” chú nói.
Thế là chị Winnick bổ nhào xuống hang và quay trở lại với lá thư.
“Hừm... ha!” Freddy nói giọng nghiêm trọng. “Rất có ý nghĩa.”
“Ý nghĩa gì?” con mèo hỏi. “Chỉ là một lá thư thôi mà.”
“À, bạn tôi ơi,” con heo nói, “bạn lầm chính ở chỗ đó đó. Với con mắt của nhà thám tử có nghề thì mọi thứ đều coi vậy mà không phải chỉ có vậy.”
“Thế cậu hiểu cái thư ấy thế nào nào?” con mèo nói.
Không mảy may quan tâm tới lời nhận xét, Freddy tiếp tục. “Anh quan sát đi, chữ viết trên lá thư này giống hệt chữ viết trên mẩu giấy kia - mẩu giấy mà tôi nhặt được trong Rừng Lớn. Do đó chúng ta có thể cho rằng, lá thư được viết bởi cùng một tên.”
“Tuyệt vời,” Jinx nói giọng châm biếm.
“Giờ vấn đề là,” con heo tiếp tục, “tên đó có phải là Mặt Mịt không? Và nếu quả thật có một tên Mặt Mịt thì liệu hắn có viết được không? Hắn có thể học viết ở đâu? Hắn lúc nào cũng sống trong Rừng Lớn, chúng ta vẫn nghe thế. Hắn có đến trường không? Và nếu hắn kinh khủng đúng như người ta đồn, thì hắn hẳn đã khiến con nít sợ chết khiếp, và thế chúng ta đã phải nghe nói rồi chứ. Mặt khác...”
“Coi đây, Freddy,” Jinx ngắt lời, “đây là mẩu giấy. Đúng, hắn biết viết. Thì sao nào? Cậu cũng chẳng đi đến đâu cả.”
Freddy, nãy giờ nói cốt là để gây ấn tượng với chị Winnick, giờ ngó bộ có hơi bối rối, và rồi chú nói, “Chà, có thể anh đúng. Dầu sao đi nữa, lá thư này có một thứ rất kỳ. Tôi đã nhìn thấy nét chữ này ở đâu đó trước kia rồi.”
Nhưng Jinx chẳng thấy có gì đáng nói. “Dĩ nhiên,” nó bảo. “Nhiều khả năng chính cậu dạy Mặt Mịt viết. Cậu từng dạy cả đống súc vật trong cái trang trại này đấy thôi. Biết đâu y lại chẳng là một con nào to xác có sừng có móng, hay một con nào nhỏ thó có bộ râu trắng. Biết đâu y chính là ai đó mà ta vẫn gặp luôn. Cậu biết đấy, Freddy, tôi vẫn luôn luôn có một linh cảm rằng chính cậu là Kẻ Mặt Mịt.”
Nghe đến đấy bà Winnick ré lên một tiếng yếu ớt và ngã lăn ra bất tỉnh.
“Nào, để coi anh đã cố làm gì để thành ra kỳ quái thế này,” con heo nói trong lúc cúi xuống chị thỏ và quạt quạt cho chị ta bằng lá thư. “Cái kiểu nhận xét khôn ngoan ấy là nguy hiểm lắm. Dân tình dễ là lặp lại... Đây, chị ơi, đây...” chú nói, trong lúc bà góa mở mắt ra và ngó lên chú thảng thốt. “Jinx không định nói thế đâu. Giờ chị vào nhà lại đi và để mọi thứ tôi lo cho.”
... và ngã lăn ra bất tỉnh
Chúng gặp chút vất vả mới thuyết phục được bà Winnick đi vào nhà. Chị thỏ dường như muốn ở ngoài trời và khóc thêm chút nữa. Nhưng bằng cách hứa hẹn sẽ giao cà rốt như Kẻ Mặt Mịt đã yêu cầu, cuối cùng chúng đã dẹp yên được nỗi sợ hãi của chị thỏ.
“Giờ,” Freddy nói, “chúng ta phải kiếm số cà rốt ấy. Hôm nay thứ Năm rồi. Không thể để Mặt Mịt (nếu có một Kẻ Mặt Mịt) ăn thịt Winnick và mười bốn đứa con chị ta được.”
“Dù sao thì tôi cũng đoán rằng hắn sẽ khoái cà rốt hơn,” Jinx nói. “Tôi thì tôi thế đấy.”
Freddy & Kẻ Mặt Mịt Freddy & Kẻ Mặt Mịt - Walter R. Brooks Freddy & Kẻ Mặt Mịt