Duyên Kỳ Ngộ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
oàng Trinh nằm đung đưa trên nhánh chôm chôm nhà mẹ nuôi. Hôm nay bà có việc vào thành phố nên bà giao cho cô nhiệm vụ giữ nhà.
Từ ngày có mẹ nuôi sướng thật. Cứ hôm nào rảnh là cô lại bay ra đây tỉ tê hết chuyện nọ tới chuyện kia với bà. Lúc thì có Diệu Hiền tháp tùng, lúc thì lại sô- lô một mình.
Mà nhỏ Hiền cũng lạ, vướng vào yêu đương làm chi cho mất cả tự do. Nhưng yêu là gì nhỉ? Cô không tưởng tượng được vì cô có yêu bao giờ.
Hoàng Trinh Thầm nghĩ:
- Chắc cũng giống trong mấy bộ phim tình cảm ướt át chứ gì, khi yêu thì vui vẻ lắm, đến chừng bị phản bi thì khóc lóc, đau khổ trông thật thê thảm. Ôi! Cô không muốn mình giống như các nhân vật trong phim tí nào. Cứ một mình mà thoải mái nhìn thiên hạ bày trò tình yêu.
Hoàng Trinh giật bắn mình vì có tiếng đập cổng rầm rầm. Cô vi phóng xuống đất nhìn ra cổng.
Cô lẩm bẩm một mình:
- Chắc không phải mẹ nuôi đâu, vì bà không có kiểu kêu cổng kinh dị thế. Với lại bà mới đi thì làm sao về mau như vậy được. Ít nhất cũng phải đến trưa.
Cô tiến từ từ ra cổng, mắt chăm chú nhìn xem kẻ nào cả gan dám đập cửa nhà mẹ nuôi một cách không thương tiếc, như muốn phá nhà người ta. Cô sẽ mắng cho một trận nên thân.
Lù lù trước mắt cô là một tên con trai. -, không! Phải nói là một gã đàn ông mới đúng. Vì gã có dáng dấp cao lớn như một vận đng viên điền kinh ấy.
Hoàng Trinh quan sát gã thật kỹ. Bắt đầu từ chân với đôi giày. Adidas chuẩn bị biến thành màu đỏ bầm của bụi đường.
Chiếc quần jeans màu xanh đen và cái áo màu ghi được đóng thùng thật lịch sự. Nhưng nhìn không có vẻ gì thẳng thón, mà còn nhăn nheo trong phát khiếp.
Kế đến là gương mặt, cô chỉ nhìn được hắn có một mái tóc bồng bềnh rất nghệ sĩ. Chiếc mũi cao và cái miệng có duyên với hàng ria mép được tỉa chắc phải công phu lắm.
Còn đôi mắt đã bị cặp kính đen to đùng hắn đang đeo che khuất làm cô không thấy gì. Cô thầm nghĩ chắc có lẽ hắn bị lé, hay bị một khuyết tật nào đó cần che giấu nên mới đeo kính to thế.
Người đàn ông sau một lúc đứng yên làm người mẫu bất đắc dĩ cho cô bé quan sát, hắng giọng nói với cô.
- Này, cô bé! Nếu đã ngắm tôi kỹ rồi thì làm ơn mở cổng cho tôi vào nhà.
Giọng nói trầm ấm của hắn làm Hoàng Trinh đỏ mặt. Cô trề môi, bộ hắn tưởng mình là tài tử điện ảnh hay sao mà lại kênh kiệu như vậy.
Hoàng Trinh hừ mũi, cô trừng mắt với hắn như để áp đảo tinh thần của đối phương.
Cô gằn giọng:
- Ông kia! Ông là ai mà lại ngang nhiên đập cửa nhà người ta như ăn cướp thế?
Người đàn ông không trả lời mà hỏi ngược lại cô:
- Bộ tướng tôi giống ăn cướp lắm hả?
Hoàng Trinh gật đầu xác nhận:
- Phải. Mấy tên ăn cướp cũng giống như ông vậy. Đeo mắt kính đen nè, lại thêm cái giỏ nữa. Biết đâu chừng trong đó có súng cũng nên.
Người đàn ông nhăn mặt thầm kêu khổ khi biết đang tiếp chuyện với một cô bé có tinh thần cảnh giác cao đ.
- Thật là hết chịu nổi. Tướng tá của mình rất oai phong lịch lãm, nhiều người thầm ước mà không được một tí hào hoa phong nhã như anh. Vậy mà.....
Anh rùng mình khi nhớ đến lời nói của cô bé. Cô dám so sánh anh với những tên cướp. Thật là kinh khủng nếu như điều này bị đồn đãi ra ngoài thì còn gì là một phó giám đốc nổi tiếng trên thương trường nữa nè trời. Miệng lưỡi của cô bé thật đáng gớm.
Anh nhướng mày nhìn cô bé:
- Cô bé ơi! Cô làm ơn nhìn cho kỹ một chút. Tôi như vầy làm sao mà giống mấy tên ăn cướp như cô vừa nói.
Hoàng Trinh hất mặt:
- Tôi làm sao biết được ông là người tốt hay xấu chứ.
- Được rồi. Vậy cô làm ơn mở cổng cho tôi vào nhà ngồi nghỉ một tý, tôi mỏi chân lắm rồi. Cô còn muốn điều tra hay hạch hỏi gì tôi sẽ trả lời sau, cô đồng ý chứ?
Hoàng Trinh trợn mắt:
- Ông tự nhiên đập cổng nhà tôi, tôi còn chưa gọi công an bắt ông về ti phá hoại tài sản công dân là may cho ông rồi. Còn kêu tôi mở cổng cho ông vào. Ông nghĩ mình là ai chứ?
Người đàn ông ngạc nhiên quá đỗi hắn kêu lên:
- Đây là nhà cô?
Hoàng Trinh khoanh tay khinh khỉnh, cô cao giọng:
- Phải. Ông có gì thắc mắc?
Anh chàng vỗ trán lầm bầm:
- Quái lạ. Hôm qua điện về mình đâu nghe mẹ nói là đã bán nhà, sau hôm nay có con bé này tự nhận là chủ nhà vậy kìa.
Bán tín bán nghi, nhưng anh cũng hỏi cô cho chắc ăn.
- Cô bé à! Vậy ra cô mua ngôi nhà này bao lâu rồi?
Hoàng Trinh đâu biết mẹ nuôi về ở đây được bao nhiêu năm. Cô đành đáp bừa:
- à! Lúc tôi còn bé xíu lận. Mà ông hỏi để làm gì?
Thì ra anh chàng chính là phó giám đốc Triệu Minh vừa đi công tác về. Anh cũng mới được mẹ cho biết qua điện thoại là bà có nhận một đứa con gái nuôi. Anh chắc người đó là cô bé này.
Cô nàng trông xinh đáo để. Anh tiếp xúc với rất nhiều cô gái, sang trọng có, bình dân có. Nói chung là đủ mọi thành phần vì mục đích quan hệ làm ăn hay xã giao. Nhưng không ai có được gương mặt thánh thiện như cô. Vừa đài các lại vừa trẻ con, đáng yêu thật.
Triệu Minh quyết phá cô bé một bữa mới được. Coi giọng điệu cô bé còn chanh chua cỡ nào.
Anh nhếch môi khiêu khích:
- Nếu nói thế thì tôi và cô bé ở chung nhà, sao chúng ta lại không biết nhau?
Hoàng Trinh phùng má cãi:
- Nè, ông kia! Ông lảm nhảm gì thế? Tôi và ông làm sao lại ở chung nhà được chứ hả?
Anh nheo mắt nhìn cô:
- Ai bảo vô nhà người ta rồi nhận bừa là nhà mình.
- Sao ông biết đây không phải nhà tôi. Yêu cầu ông giải thích cho rõ ràng.
Chàng trai cười đắc chí:
- Tôi còn biết dì Hải Phượng chỉ có hai người con. Một trai và một gái, mà người con gái ấy tôi tin chắc không phải là cô. Đúng không cô bé?
Hoàng Trinh ngó chăm chăm gã đàn ông:
- Nhưng làm sao mà ông biết rành những người trong nhà thế?
Triệu Minh lấp lửng:
- à! Tôi là..... bạn rất thân của Triệu Minh. Sẵn dịp đi công tác nên ghé thăm hắn một vài bữa. - Anh nhướng mày - Chắc cô bé là người làm công mới vào nên không biết tôi, chứ tôi thì ở đây thường lắm, có khi cả mười bữa hay nửa tháng lận.
Hoàng Trinh mỉa mai:
- Chắc ông là kẻ vô công rỗi nghề nên mới làm phiền người khác lâu như vậy. Người lịch sự không ai giống ông cả.
Triệu Minh hơi ngớ người vì bị cô bé phản công. Nhưng anh tỉnh bơ:
- Cô bé đừng hiểu lầm. Công việc của tôi không cần phải ngồi một chỗ mà cần phải chạy đi chạy lại khi khách hàng có yêu cầu.
Hoàng Trinh như quan tâm:
- Chắng hay ông làm nghề gì mà đi về cực khổ quá vậy?
Triệu Minh đang cố tưởng tượng ra một công việc nào đó để cô bé khỏi thắc mắc. Anh nói:
- à! Cũng không cực lắm đâu. Hễ nhà nào có đám mà có yêu cầu là có mặt tôi.
Hoàng Trinh cố tình không hiểu câu nói của hắn. Cô gật gù reo lên:
- Tôi biết rồi.
Triệu Minh nhìn cô ngạc nhiên:
- Cô biết, mà biết gì mới được?
Giọng cô trở nên chua như giấm:
- Tôi vốn thông minh nên ông vừa nói là tôi biết ông làm nghề gì rồi. Có phải ông chuyên tiếp thị hàng mã cho người chết, hay làm dịch vụ khóc mướn cho đám ma phải không?
Trời ạ! Triệu Minh muốn té xỉu khi nghe cô bé gán ghép cho mình một công việc khủng khiếp như thế. Cô bé thật là quá quắt.
Triệu Minh trả đũa cô bé:
- Cô thật thông minh khi đoán mò mà lại đúng sự thật. Nhưng thật đáng tiếc cho cô......
Anh chắt lưỡi bỏ lửng câu nói, làm Hoàng Trinh tò mò. Nhưng cô làm b như không để ý.
- Con người tôi chả có gì phải tiếc nuối. Chỉ ti cho ông kìa, nom cũng bảnh bao lắm mà đi chọn cái nghề thương vay, khóc mướn. Chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt là có tiền bỏ túi. Không cần phải lao đng vất vả, ông nên thương lấy bản thân của ông kìa, còn hay hơn là xoi mói vào đời tư kẻ khác.
- Rất cám ơn cô bé đã quan tâm đến tôi. Nhưng tôi tiếc là tiếc cho cô kìa. Xinh đẹp như vậy mà lại đi làm người ở cho gã Triệu Minh.
Không chờ cô trả lời anh tiếp:
- Hay là vầy đi. Cô mở cổng cho tôi vào nhà, chúng ta cùng nói chuyện. Nếu cô bé cần giúp đỡ tôi sẽ nói với thằng Triệu Minh một tiếng rồi nhận cô vào làm nhân viên cho tôi. Tôi tin rằng với tình bạn thân thiết nó sẽ đồng ý và cô thoát cảnh đi ở mướn. Chịu không cô bé?
Tức thật, từ vị trí chủ nhà bị hắn hạ bệ một cách không thương tiếc. Cô giận đỏ mặt.
Hừ! Định dụ dỗ cô ư? Đừng hòng. Cô như vầy mà chịu làm nhân viên quèn cho hắn! Thật không biết ngượng miệng tí nào. Cô không mắc mưu hắn đâu.
Nghĩ thế nên cô cất giọng chua ngoa:
- Ông đừng hòng qua mặt tôi. Anh Triệu Minh không có người bạn nào.... kinh dị như ông đâu.
- Tôi đã làm gì mà cô bé dùng từ ghê gớm thế?
- Bởi vì tôi biết anh Minh không có người bạn nào bị dị tật cả.
Triệu Minh không hiểu:
- Ý cô bé muốn nói gì?
Hoàng Trinh láu lỉnh tưởng tượng:
- à! Vì từ trước tới giờ, bạn anh Minh lại nhà chơi. Nhưng không có ai bị chột mắt như ông cả.
Triệu Minh chỉ vào mặt mình cố nhịn cười:
- Thì ra cô cho là tôi chột mắt ư.
- Phải. Ông đừng buồn vì tôi đã nói sự thật.
Anh đưa tay xoa cằm. Hừ thật lém lỉnh không chịu được. Chắc muốn nhìn rõ mặt anh nên cô bé mới dùng chiêu khích bác để anh gỡ mắt kính ra đây mà.
Cô bé đỏng đảnh mồm mép ơi! Tôi không khờ như cô tưởng đâu.
Biết tỏng ý đồ của cô nhỏ nên anh thản nhiên, cao giọng nói về mình:
- Tôi không buồn đâu, vì tôi tuy chột mắt nhưng vẫn còn rất đẹp trai. Có rất nhiều cô gái vây quanh theo đuổi mà tôi chưa thèm để mắt tới.
Hoàng Trinh thầm rủa gã đàn ông khi hắn không chịu tháo kính.
Cô bĩu môi:
- Ông đừng tưởng mình là trung tâm của vũ trụ. Coi chừng bị hố khi tự đưa mình lên cao. Trong khi ông chẳng là cái đinh gì trên mặt đất.
- Tôi không dám nhận mình là trung tâm, nhưng khối kẻ phải rụng tim khi đứng trước mặt tôi. Không chừng người kế tiếp là cô đó.
Hoàng Trinh không ngờ hắn lại miệng lưỡi như thế. Cô gằn giọng:
- một gã chột như ông thì có gì hấp dẫn được người khác chứ. Ông đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
Tưởng nói như thế sẽ làm gã tự ái bỏ đi. Nhưng không, gã dựa lưng vào cổng nhìn cô cười cười.
Hoàng Trinh thầm công nhân hắn có nụ cười đẹp cực kỳ. Bờ môi đầy gợi cảm và giọng nói trầm ấm kia sẽ làm rung đng bao trái tim. Tuy hắn có mẫu người lý tưởng mà các cô gái hằng mơ ước. Nhưng dứt khoát trong danh sách đó không bao giờ có tên Hoàng Trinh này đâu.
Cô lầm bầm trong miệng:
- Đàn ông gì mà lì phát kiếp. Đến nhà người ta đã không chịu tiếp mà cứ trơ ra đó.
Triệu Minh đưa tay lên túi tìm gói thuốc.
- Cô bé có khó chịu khi tôi hút thuốc không?
Cô lừ mắt nhìn gã:
- Ông đừng giả vờ lịch sự. Nếu tôi là ông tôi đã biến đi lâu rồi, không ở đó mà cà kê làm phiền người khác.
Anh thở dài nói với cô:
- Nhưng cô bé nên nghĩ tình bạn của tôi và Triệu Minh mà mở cổng cho tôi vào nhà. Không ai có kiểu tiếp khách vô cùng lịch sự như cô cả. Thằng Minh có một người làm thật là hết xẩy.
Hừ! Đến đây kiếm chuyện rồi còn có ý chê cô nữa. Cô xẵng giọng.
- Ông đừng hòng than thở để được tôi mở cổng. Tôi nói cho ông biết, tôi là em gái của anh Minh chớ không phải người ở đâu. Ông đừng làm tàng. Với lại tôi đã lớn không còn là cô bé. Ông đừng kêu bé này, bé nọ tôi không trả lời đâu.
Triệu Minh càng trêu già:
- Tôi biết thằng Minh chỉ có mỗi đứa em là Ngọc Khánh. Cô đừng có mà gạt tôi, cô không có được nét nhu mì, dịu dàng giống như Ngọc Khánh đâu.
- Bộ trên đời phải giống nhau mới là chị em ư? Xem ra ông thật hồ đồ khi nhận xét như thế.
Triệu Minh khoa tay hăm doạ:
- Nhưng cô có chịu mở cổng không hay là cô để tôi phải nhảy rào vào nhà vậy hả...... cô lớn.
Hoàng Trinh bật kêu lên:
- Nè! Ông không được làm bậy đó. Ông mà trèo rào là tôi la lên cho coi.
Triệu Minh không dám xem thường câu nói của cô bé. Với tính khí bướng bỉnh, cô bé sẽ làm thật nếu như anh ngang nhiên leo rào. Mà anh thì không muốn mọi người hiểu lầm. Thôi thì đành chịu khó đứng ngoài cổng chứ biết làm sao hơn.
Hoàng Trinh nhắc cái ghế nhỏ ngồi xuống hai tay chống cằm nhìn lom lom vào Triệu Minh. Nếu như hắn dám hành đng gì, thì tức tốc cô sẽ la to.
Triệu Minh ngán ngẩm với cái kiểu cảnh giác của cô bé. Anh để va li nằm xuống và ngồi lên trên. Với cặp kính đen to đùng thật tiện lợi trên mặt, anh thoải mái ngắm cô bé mà không phải sợ cô xù lông với mình.
Hoàng Trinh hơi khó chịu khi hắn nhìn như đóng đinh vào mặt cô. Cô định bỏ vào nhà nhưng như thế thì hắn sẽ cười vào mũi cô. Bản tính bướng bỉnh trỗi dậy, cô nhìn trả lại hắn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Chỉ khi nghe tiếng xe thắng kịt lại, cả hai mới cùng hướng tia nhìn ra cổng.
Bà Hải Phượng bước xuống trên chiếc taxi. Hoàng Trinh lao ra mừng rỡ khi có mẹ nuôi về kịp lúc. Cô đỡ cái giỏ và nói với bà.
- Sao mẹ về trễ thế, làm con trông quá trời? Mẹ có mua bánh cho con không?
Bà lườm yêu cô:
- Con thì lúc nào cũng ăn, không khéo lại phát phì rồi không có ma nào thèm rước.
Cô liếc về phía gã đàn ông, nói to:
- Con gái mẹ đã đẹp sẵn, có mập lên một tí nhưng cũng còn khối kẻ đến xin rước đi chứ bộ xoàng sao.
Triệu Minh cười cười, lắc đầu trước tính trẻ con của Hoàng Trinh. Anh tiến lại chỗ hai người. Không biết chốc nữa đây khi biết anh là ai, cô bé sẽ đối phó ra sao.
Thấy gã đi tới, Hoàng Trinh vi nắm tay mẹ nuôi nói nhỏ với bà:
- Mẹ nuôi! Có gã lạ hoắc này tự nhận là bạn của anh Minh. Biểu con mở cổng cho vào, nhưng vì tướng tá hắn giống..... cướp quá nên con sợ không cho hắn vào nhà, đuổi thì hắn không đi. Vậy mẹ nuôi xử hắn đi.
Bà Hải Phượng nhìn chàng trai trước mặt. Bà hơi ngờ ngợ, đến khi gã lột cặp kiếng xuống thì bà kêu lên mừng rỡ:
- Ồ! Triệu Minh! Con về bao giờ? Sao không vào nhà mà lại ngồi ngoài cổng thế này?
Triệu Minh nhún vai, anh than thở với mẹ:
- Cô chủ nhỏ chưa cho phép thì làm sao con vào được. Đành yên vị ngoài cổng thôi.
Bà Hải Phượng không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa. Bà ngạc nhiên hỏi con:
- Con nói vậy là sao, mẹ không hiểu?
Triệu Minh chỉ vào Hoàng Trinh đang đứng ngẩn ngơ.
- Vì cô con gái nuôi của mẹ bị nhiễm nặng phim hình sự nên cổ nhìn ai cũng giống.... cướp. Thế là con bị cho đứng ngoài cổng nhà mình đấy mẹ ạ.
Hoàng Trinh há hốc mồm chết trân khi mẹ nuôi gọi gã đàn ông mà cô đốp chát nãy giờ bằng Triệu Minh. Cô thật hồ đồ khi không nhận ra hắn chính là Triệu Minh.
Nhưng tại hắn không chịu nói, mải lo đấu võ mồm với cô thì không thể trách cô được.
Nếu như đất dưới chân nứt ra thì cô sẽ chui tọt xuống để đừng rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này.
Bà Hải Phượng bấy giờ mới hiểu. Bà cười thoải mái:
- Hoàng Trinh cảnh giác với người lạ như vậy là phải. Chỉ tại anh em không biết nhau. Thôi, ta vào nhà đi.
Bà đi trước, cả hai lững thững theo sau. Triệu Minh nhìn qua Hoàng Trinh, thấy cô xịu mặt buồn xo anh không nỡ ghẹo cô nữa.
Giọng anh nhỏ nhẹ:
- Bây giờ thì không còn sợ anh nữa chứ cô bé?
Hoàng Trinh cụp mắt, nhìn xuống chân:
- Tại anh không nói sớm, làm sao mà Trinh biết được.
- Anh xin lỗi. Chỉ tại anh muốn đùa với em cho vui. Không ngờ anh có được một cô em lém lỉnh kinh khủng.
Cô len lén nhìn anh, nhưng mặt anh không có gì gọi là hình sự khi cô cho anh đứng ngoài cổng cả buổi sáng. Lúc này cô mới thấy yên tâm.
Cô phùng má với anh:
- Nhưng anh cũng đâu có vừa. Qua các đối đáp, anh thuc hàng cao thủ chứ giỡn sao.
Triệu Minh cười lớn:
- Thôi, coi như anh và em hòa nhau một - một. Bây giờ bắt tay xí xoá hết, được không cô bé?
Hoàng Trinh được dịp làm cao:
- Nếu anh chịu mở lời như thế thì em cũng nể tình mà bỏ qua cho anh.
Cô đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay Triệu Minh. Cô nghe như có luồng điện chạy dọc sóng lưng. Khi tay cô vừa chạm vào bàn tay ấm của anh.
Triệu Minh cũng không hơn gì cô. Anh cũng nghe một sự xúc đng ngọt ngào len nhẹ vào tim. Anh nhìn cô trìu mến.
Ngước lên bắt gặp ánh mắt nồng nàn của anh. Hoàng Trinh xấu hổ đỏ cả mặt, cô vi rút tay về.
Cô nói mà không nhìn anh:
- Anh Minh vào sau nha. Em vô trước coi mẹ nuôi có sai biểu gì không.
Nói rồi cô ba chân bốn cẳng vọt lẹ. Để lại sau lưng cái nhìn ngẩn ngơ của Triệu Minh.
Anh nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn với suối tóc huyền bay bay theo bước chân nhún nhảy, mà thấy lòng bâng khuâng một nỗi niềm khó tả.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ