Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đời Sinh Viên Khổ Nạn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10: Bè Lũ Trung Học
B
uổi chiều, mọi người đều lên lớp, đứa xin nghỉ học như tôi nằm dài một mình trên giường, càng nghĩ càng muốn khóc, ngày đầu tiên Vũ Đạo hại tôi còn chưa đủ sao, hôm nay anh ta đã hủy hoại tôi hoàn toàn, sau này tôi làm sao nhìn mặt bạn bè đây? Cuối cùng không nhịn được nữa, tôi quay số gọi vè nhà: “Mẹ ơi!”
“Con gái à, con lại bắt nạt ai rồi hả? Không cần báo cáo với mẹ đâu!” Mẹ thấy tôi im lặng cả nửa ngày không lên tiếng mới hỏi dò: “Chẳng lẽ con bị người ta bắt nạt sao?”
“Vâng!” Giọng tôi nhỏ tí, đột nhiên nhớ ra gì đó nên vội vàng hỏi: “Mẹ, lúc trước tên của con là do ai đặt vậy?”
“Là mẹ đấy! Lúc đó mẹ đã gửi gắm hi vọng mà một phụ nữ ấp ủ vào trong cái tên của con, con có biết là gì không?”
Chẳng lẽ là….?
“Con ghét cái tên đó!” Tôi đã lên cơn thần kinh điên loạn.
“Cái tên hay như vậy mà, đúng là không hiểu được con, bây giờ qua điện thoại không tiện nói, làm con gái thật ‘đỉnh’!” Mẹ chợt dừng lại, “Thường thì tự bản thân con không thể phát hiện ra đâu, chẳng lẽ có đứa nam sinh nào nói sao? Hôm nào mời nó về nhà ẹ gặp, nói không chừng lại là một người đàn ông tốt hiếm gặp đấy.”
“….” Đúng là muốn dập máy luôn, nhưng nhớ đến việc lúc trước mẹ dạy tôi, gác máy trước là quyền lợi của bậc trưởng bối, tôi đành phải tiếp tục chịu đựng.
Có lẽ mẹ thấy tôi không lên tiếng nữa nên có chút bất an, bà đoán: “Đừng nói với mẹ là, con không định tiếp tục học ở đó nữa nhé!”
“Đúng thế! Con muốn chuyển trường! Con phải chuyển trường!” Tôi ấm ức gào lớn.
“Con gái, chuyển trường Đại học không dễ dàng như Trung học đâu, con nói xem chuyển từ Nam Khai đến Bắc Kinh liệu có được không? Có điều chuyển từ Đại học Nam Khai đến Trung học Nam Khai chắc không quá khó!”
“Vậy con muốn đổi tên, đổi chứng minh thư!”
“Nói muộn mất nửa năm rồi, bây giờ quá mười tám tuổi không đổi được nữa đâu.”
“Mẹ à, mẹ ép con tự thiến đấy à!”
“Con gái à, nếu con thật sự đã trưởng thành, thì nhanh chóng ‘cắt’ bỏ đi thôi.”
“….”
“Hôm nay có thể con cảm thấy cuộc sống tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn, nhưng ngày mai nhìn lại, con sẽ cảm thấy thực ra hôm nay không tệ như tưởng tượng. Hơn nữa ngày mai có lẽ sẽ xuất hiện niềm vui hoàn toàn mới mà con chưa từng được trải qua. Muốn thưởng thức niềm vui ấy, thì con phải biết chịu đựng chờ đợi những đau khổ trong cuộc hành trình tìm kiếm nó, việc ấy cũng giống như chờ đợi thư của người yêu, là sự giày vò của hạnh phúc và đó cũng chính là cuộc sống!”
Nói xong những lời thấm thía, giọng của mẹ đột nhiên thay đổi, bà nói: “Sao mẹ lại nói ra được những lời triết lý như vậy nhỉ? Mau mau lấy sổ của con rag hi chép lại đi. Ngoài ra, nếu như đến cuối tuần mà con vẫn thấy không vui, vậy thì về nhà đi. Ừm… nói điện thoại là phải mất tiền đấy, mẹ gác máy đây!”
“….” Tôi chỉ nghe thấy những tiếng tút tút đầu bên kia. Không xong rồi, mẹ ra đòn với tôi mạnh quá, tôi phải tiếp tục quay về giường nằm thôi.
Càng nghĩ càng chán nản, tôi lật vài cuốn sách, nhưng sách tiếng anh và sách chuyên ngành đều xem không vào, vậy nên tôi đi xuống thư viện dưới tầng mượn mấy cuốn ngôn tình. Đám Tiểu Dư nói ngay cả Tịch Quyên Vu Tình mà tôi cũng không biết là ai đã đủ khoa trương lắm rồi, nhưng ngay cả sách và phim của Quỳnh Dao cũng chưa xem, không biết có phải người ngoài hành tinh không nữa. Mượn mấy cuốn tiểu thuyết mà Tiểu Dư nói có thể khiến người ta vô cùng đau khổ để xem, nhưng càng xem thì tâm trạng của tôi lại càng tốt, nó khiến tôi cười đến đứt từng khúc ruột. Lúc đám Tiểu Dư hết giờ học về, bọn họ thấy tôi đang cười như điên.
“Đọc sách gì mà cười vui vậy?” Tiểu Dư quăng sách đi vội vàng chạy bổ đến, vừa thấy bìa truyện cô ấy đã sững người, “Thế mà cậu còn cười được, chuyện bi thương thế cơ mà.”
Tôi đang định lên tiếng thì đột nhiên bị Tiểu Dư chặn lại: “STOP! Có phải cậu muốn chọc cười không? Mau mau quay về hành tinh của cậu đi, đừng chà đạp cuốn truyện kinh điển trong lòng mình!”
Giả Họa liếc nhìn bìa cuốn sách, lạnh lùng nói: “Vai trò quan trọng nhất trong lịch sử của triều Thanh, chính là đóng góp những cống hiến cực lớn cho sự nghiệp văn hóa sách báo truyền hình của thời đại ngày nay.”
Tiểu Dư vừa định tranh luận với Giả Họa thì lúc này lại nghe dưới tầng có tiếng nam sinh hét lớn:
“Vưu Dung! Vưu Dung!”
Tiểu Dư thò đầu ra xem xét trước, sau đó báo cáo: “Là một anh bạn khá nai tơ!”
Tôi nhìn xuống từ cửa sổ, thì ra là Lưu Vũ, một trong tám đứa bạn thân thiết của tôi thời Trung học, cậu ta đã thi đỗ vào trường Đại học Thiên Tân bên cạnh.
Tiểu Dư dìu tôi xuống tầng, thấy tôi khập khiếng đi xuống, đầu tiên Lưu Vũ có chút bất ngờ, sau đó tiến lại đỡ tôi từ tay Tiểu Dư: “Mẹ chúng ta chỉ nói tâm trạng em không tốt, chứ không nói là em bị thương đấy!”
Tiểu Dư sững sờ một lúc, chào hỏi hai câu rồi lập tức lên tầng.
Lưu Vũ đỡ tôi ngồi vào sau xe, “Đi, đi ăn thôi! Anh mới phát hiện một nhà hàng ở gần trường, món đậu phụ hầm mà em thích ăn ở đó làm rất ngon.”
Lúc xe đi qua con đường cạnh ký túc xá, bất cẩn bị xóc một chút, tôi vội vàng giữ lấy eo của Lưu Vũ. Thật vừa đúng lúc, bị đám bạn vừa lên lớp về, đám nam sinh ở ký túc xá phía sau nhìn thấy đúng việc này, vốn dĩ việc này với tôi cũng không hề gì, nhưng nhìn thấy Viên Duyệt trong số đó, tôi vội vàng thu tay lại.
Trong nhà hàng, tôi kể khổ với Lưu Vũ, mặc dù giữa chừng cậu ta cũng cười không ngớt, sau đó bị tôi đánh đến mức không biết làm thế nào nên cũng chỉ có thể nhịn cười. Có điều sau khi tôi xả ra xong, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Lúc sắp rời khỏi cửa hàng, Lưu Vũ đột nhiên tủm tỉm nói:
“Anh có bạn gái rồi!”
Tôi kinh ngạc, “Tên tiểu tử này anh hành động cũng nhanh thật đấy, ở đâu đấy?”
“Nữ sinh của Học viện Mỹ thuật, sang năm thi Đại học, ngoài thành tích chuyên ngành Mỹ thuật rất cừ ra thì những môn khác cũng bình thường, bây giờ anh đang dạy kèm định kỳ cho cô ấy, những lúc rảnh rỗi thì đi vẽ cùng nhau.”
“Tiểu tử này anh cũng biết vun đắp tình cảm đấy nhỉ!”
“Đúng rồi, chiều mai cũng có hẹn với cô ấy, he he!”
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Lưu Vũ, tôi thật sự thấy có chút ghen tị.
*
Buổi tối Lưu Vũ đưa tôi quay về ký túc xá, vừa vào ký túc xá đã bị Tiểu Dư truy hỏi: “Không nhìn ra đấy, Vưu Dung cậu lại là người đầu tiên có bạn trai trong ký túc xá bọn ta, hơn nữa lại là hứa hôn từ bé!”
“Cái gì mà hứa hôn từ bé hả? Đấy là bạn thân hồi Trung học của mình, người ta có bạn gái rồi ạ!”
“Những lúc cậu ta thấy cậu, rõ ràng cậu ta nói là ‘mẹ chúng ta’ mà.”
“Tám đứa bạn thân của mình đều gọi mẹ mình như vậy đấy!”
“Vậy rốt cục cậu có bao nhiêu anh trai tốt hả!”
“Không có ai cả!”
“Xời, tối nay là lễ giới thiệu tân sinh viên khoa mình, mọi người hiểu thêm về nhau, tự giới thiệu mình. Chỉ có mình cậu là không đi, đúng là đáng tiếc. Trong khoa có đến trăm người, có mười mấy người rất đẹp trai, lại còn công bố trao học bổng căn cứ vào thành tích nhập học đứng thứ nhất thứ hai thứ ba nữa! Tên Vương Cát lớp cậu là người được học bổng hạng một đấy!”
“Lễ giới thiệu tân sinh viên?”
Giả Họa lúc này mới thản nhiên nói: “Trước lúc cậu đi, mình quên không nói với cậu.”
Trước khi tắt đèn, lại thấy Phạm Thái ngồi viết thư, tôi ngó đầu ra hỏi một câu: “Viết email là được rồi mà, còn dùng cái công cụ nguyên thủy ấy làm gì.”
“Chữ đánh ra từ máy tính lạnh lẽo lắm, không ấm áp như viết tay.” Cô ấy hạnh phúc cười rồi thu bút lại, gấp thư gọn gàng. Nụ cười này làm tôi liên tưởng đến Lưu Vũ.
Cơn phong ba về cái tên ngày hôm nay đúng là khiến cho người ta không dám nhớ lại, tất nhiên là muốn quên đi chuyện hôm nay càng nhiều càng tốt, có điều khuôn mặt đáng ghét của Vũ Đạo thì nhất định phải ghi nhớ, tùy thời cơ báo thù! Đúng rồi, ngày mai liệu có cần đến ba căng tin tố cáo anh ta không? Aiz, càng nghĩ lại càng muốn chuyển trường, có điều khẳng định là mình không thể qua được ải của mẹ! Nếu không thì, mình ở lại một năm? Tránh khỏi cái tên thiên địch này?
*
Kịch bản tự chế (thật ra không phải sự thật)
Ống kính lia xuống tầng dưới.
Vũ Đạo nghĩ đến tiết học của mình ngày hôm nay, tâm trạng rất tốt, dọc đường cứ hát suốt. Đi đến tầng dưới khoa, ngẩng lên nhìn thấy Vưu Dung đứng ở cửa sổ, anh ta đang vui vẻ đến mức mở ngoác miệng thì nhìn thấy một vật thể không rõ danh tính từ trong tay Vưu Dung bay thẳng xuống với tốc độ cực nhanh, sau đó ‘ui da’ một tiếng, nó liền đụng trúng sống mũi của Vũ Đạo. Vũ Đạo á khẩu như bị chảy hai hàng máu mũi, một lúc sau mới hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn, thì ra là cuốn sách giáo khoa môn học anh ta dạy, máu bốc lên đầu, nắn lại mũi, nhặt cặp kính bị vỡ nát lên, anh ta hét lớn ‘Bà cố nó’, sau đó phi như bay lên tầng.
Ghi chú: ‘Ngực to’ đáng thương, thực ra là ‘Bà cố’ chuyển đổi thành!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đời Sinh Viên Khổ Nạn
Stein
Đời Sinh Viên Khổ Nạn - Stein
https://isach.info/story.php?story=doi_sinh_vien_kho_nan__stein