Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đời Em Từng Có Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10: Tình Nhân Trong Mắt Hóa Hạng A (4)
C
on mối và tình yêu cũng giống nhau, đều là những thứ có tính ăn mòn rất mạnh
Vì bán căn nhà này hay không đã khiến tôi đấu tranh rất nhiều ngày.
Một ngày, Từ Ngọc và Du Toánh đi mua sắm rồi đến chỗ tôi.
“Căn nhà này mà bán đi thì đúng là tiếc.” Từ Ngọc nói.
“Bà chủ tiệm bánh muốn mua, sao mày lại lưỡng lự?” Du Toánh hỏi tôi.
“Căn bản nó không nỡ bán căn nhà này.” Từ Ngọc cướp lời.
Đúng, tôi không nỡ.
“Nếu như tao là mày, tao sẽ không bán.” Từ Ngọc nói, “Giữ làm kỉ niệm cũng tốt, nơi này có mùi vị của Đường Văn Sâm mà.”
Đúng, tôi vẫn có thể ngửi được mùi vị của Sâm và mùi triền miên của chúng tôi khi ở trên giường.
“Nó muốn quên anh ta đi cơ mà. Bán hay không bán, mày quyết định đi. Giờ mà không bán, lâu nữa thì giá nhà rớt, chỉ bán mà không để ý đến giá tiền.” Du Toánh nói.
“Tao biết rồi.”
“Hiện tại mày có thể cân nhắc đến Trần Định Lương chứ?” Từ Ngọc nói.
“Người đáng ghét!” Tôi nói.
“Vũ Vô Quá đang chờ anh ta thiết kế bìa sách, mày nhanh nói với anh ta đi.” Từ Ngọc giục tôi.
“Ngày mai tao đi tìm anh ta.” Tôi nói.
“Giờ gọi điện thoại cho anh ta đi mà! Sách Vũ Vô Quá cần xuất bản gấp.” Từ Ngọc đặt điện thoại trên tay tôi.
Vì Từ Ngọc, tôi kiên nhẫn gọi điện thoại cho Trần Định Lương, anh bắt máy rất nhanh, tôi đưa ống nghe cho Từ Ngọc, tự nó nói chuyện với anh ta.
“Thế nào?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Vì sao mày không nói chuyện với anh ta?” Từ Ngọc cúp máy.
“Mày nói với anh ta không phải là được rồi à? Anh ta nói như thế nào?”
“Anh ta cần phải gặp Vũ Vô Quá, hẹn ngày ăn cơm trưa, mày cùng đi đi.”
“Không.” Tôi không muốn gặp Trần Định Lương.
“Chiếc váy thật đẹp!” Du Toánh thấy chiếc váy Trần Định Lương may cho tôi đang nằm trên giường.
“Mua ở đâu?” Nó hỏi tôi.
“Có phải anh ta yêu mày điên cuồng không?” Từ Ngọc hỏi tôi.
Tất nhiên không phải Trần Định Lương yêu tôi điên cuồng, đến nay, chưa có người đàn ông nào yêu tôi điên cuồng. Cho dù là ngày Sâm và tôi còn ở bên nhau, tôi cũng không cho rằng anh yêu tôi điên cuồng, có lẽ anh từng một dạo điên cuồng, nhưng vẫn là không đủ điên cuồng, nếu như anh điên cuồng, sẽ vì tôi mà li hôn, nhưng chung quy, anh vẫn tỉnh táo. So với Sâm thì Trần Định Lương đã tính là gì.
Tôi không ăn cơm với Từ Ngọc và Vũ Vô Quá, sau khi ăn, Từ Ngọc tới của hàng nội y tìm tôi.
“Anh ta và Vũ Vô Quá nói chuyện rất hợp ý nhé, hơn nữa cũng có ý tưởng sơ lược rồi, tuần sau có thể hoàn thành.” Từ Ngọc nói.
“Anh ta không lấy tiền thật à?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Anh ta dám lấy tiền sao?” Từ Ngọc đắc ý dào dạt, “Anh ta hỏi mày đấy.”
“Thật à? Anh ta thiết kế bìa vì mày, không cần tao gặp mặt anh ta nữa rồi.”
“Anh ta không phải người đáng ghét như vậy, ngoại hình không tồi, nói thật, không kém Đường Văn Sâm đâu!” Từ Ngọc nói.
“Vậy mày yêu anh ta đi.”
“Mặc dù anh ta không kém Đường Văn Sâm, nhưng mà thua Vũ Vô Quá nha!” Từ Ngọc kiêu ngạo nói.
“Tao không trách mày, mỗi người đàn bà đều cho rằng người đàn ông của mình là tốt nhất.” Tôi nói.
Một tuần sau, Trần Định Lương đã hoàn thành bìa sách, giao cho Vũ Vô Quá, Từ Ngọc mang đến cho tôi xem, tên sách là “Ong mật giết người”, bìa là một con ong mật vẽ tay, là Trần Định Lương tự tay vẽ, vẽ rất đẹp, có cảm giác kinh sợ.
“Trần Định Lương rất tài hoa.” Từ Ngọc nói, “Quyển sách này rất quan trọng với Vũ Vô Quá, nếu mà dễ bán, … sau này không lo không có ai xuất bản sách của anh.”
“Sẽ bán chạy thôi.” Tôi nói.
“Cảm ơn mày.” Dường như Từ Ngọc rất cảm động. “Bán hay không bán, mày đã quyết định chưa?”
Rốt cục vẫn phải đối mặt với vấn đề này. Rời khỏi một người đàn ông, phụ nữ phải tự mình quyết định rất nhiều chuyện.
Tôi đến cửa hàng bánh ngọt tìm Quách Duẩn, chị ấy đang chuẩn bị đóng cửa hàng.
“Chị thật sự thích nhà em sao?” Tôi hỏi chị ấy.
“Chị rất thích, nhưng em không muốn bán, thì tuyệt đối không nên miễn cưỡng. Trước kia chị cũng từng bán nhà, đó là nơi mà chị đã ở cùng chồng từ lúc kết hôn, hơn hai mươi năm, lúc bán không nỡ rời bước. Căn nhà đó ở vùng ngoại ô, có nhiều chỗ đã có tổ mối, nhưng cái đêm trước khi chị đi, chị lại cố gắng tìm ra tổ mối đó, xem chúng nhúc nhích thế nào. Chị vốn rất ghét có mối trong nhà, lúc phải đi, lại rất yêu chúng. Muốn từ bỏ một căn nhà phải cần một loại quyết tâm rất lớn.” Quách Duẩn dịu dàng nói.
“Nói thẳng ra, con mối và tình yêu cũng giống nhau, đều là những thứ có tính ăn mòn rất mạnh.” Tôi cười khổ.
Thủ tục mua bán nhà, tôi tìm Thường Đại Hải giúp tôi, trừ phí phòng luật sư và phí con dấu xin ở ngoài, Đại Hải không lấy thêm phí. Tôi mời Đại Hải và Du Toánh đi ăn cơm để cảm ơn.
“Tìm được nhà chưa?” Du Toánh hỏi tôi.
“Chưa.” Tôi nói, “Ở gần chỗ này, nếu không phải tiền thuê quá đắt thì diện tích cũng quá lớn.”
“Anh biết một chỗ gần Trung Hoàn diện tích chỉ hơn 60m2, tiền thuê cũng không đắt, một người có thể ở được.” Đại Hải nói.
“Anh hỏi hộ Chu Nhị đi.” Du Toánh nói với anh.
Đại Hải đã tìm hộ tôi được một chỗ.
Tòa nhà lớn này nằm ở trung khu có thang máy, bên cạnh cầu vượt, nhà tôi thuê ở tầng hai, một cánh cửa sổ có thể nhìn thấy một đoạn cầu vượt, cách cầu vượt khoảng 3 mét, đứng bên cửa sổ, chẳng những nhìn thấy người đến người đi, còn nghe được tiếng động cơ của thang máy.
“Nơi này có người đi qua cầu vượt, rất ồn ào đấy! Huống hồ lại phải thường xuyên kéo rèm cửa sổ xuống.” Du Toánh đi xem phòng cùng tôi nói.
“Cho nên tiền thuê nhà mới hời hơn mấy tòa nhà giống thế này.” Cô gái chủ nhà nói.
“Tao đã quyết định thuê nhà này.” Tôi nói.
“Mày không ngại quá ầm ĩ à?” Du Toánh hỏi tôi.
“Không phải là đóng cửa sổ là được sao? Huống hồ người đi cầu vượt cũng có lúc nghỉ ngơi mà.”
Tôi và nữ chủ nhà đến công ty nhà đất làm thủ tuc, sau đó cùng Du Toánh đến một cửa hàng fastfood gần đó ăn cơm.
“Tao cho rằng mày sẽ không ở đó.” Du Toánh nói.
“Tiền thuê hời được bao nhiêu mà! Từ lực cánh sinh, cần phải biết tiết kiệm.” Tôi nói.
“Mày làm người mà lại bị hỏng vì mày quá có lương tâm, căn bản mày không cần phải bán căn nhà đó đi.”
“Tao không nghĩ sẽ nhận được bất cứ lợi ích gì từ Sâm cả.” Tôi nói.
“Cần tao với Đại Hải giúp chuyển nhà không?” Du Toánh hỏi tôi.
“Chỉ cách mấy con phố, không biết chuyển nhà như thế nào,”
“Văn phòng luật sư có một chiếc xe tải có thể dùng được.” Du Toánh nhớ ra.
“Cảm ơn mày.” Tôi chân thành nói.
“Đừng nói những lời khách sáo đi! Lúc không có tình yêu, tình bạn rất quan trọng. Nếu tao thất tình, tao sẽ vào đó ở với mày! Cho nên bây giờ phải giúp sức thôi.”
“Mày với Đại Hải không có chuyện gì chứ?” Tôi thấy lạ bởi nó nhắc đến thất tình.
“Không có tiến, có tính lùi không?”
“Tình cảm đương nhiên là không tiến thì lùi.” Tôi nói.
“Đại Hải lại tiếp tục lúc đang ân ân ái ái thì ngủ, huống hồ số lần làm tình giữa bọn tao ngày càng ít, gần đây hình như cả hai đều không hứng thú.”
“Những đồ nội y gợi cảm đó không mặc nữa à?”
Du Toánh cười khổ: “Đồ nội y gợi cảm chỉ thêm được chút kích thích, cảm giác mới mẻ mất rồi, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.”
“Tao nhớ nhất là lần yêu cuối cùng với Sâm, hai người đều rất vui, trước khi chia tay có thể yêu một lần vui vẻ như thế là điều ngọt ngào nhất khi nhớ lại.” Tôi nói.
“Đúng vậy! Dù sao cũng dễ chịu hơn việc chia tay mà không nhớ nổi lần yêu cuối cùng là khi nào.”
“Có mấy lần yêu cùng Sâm mà đến giờ tao vẫn còn nhớ.” Tôi nhớ lại.
“Thật à? Bao nhiêu lần?” Du Dĩnh cười hỏi tôi.
“Thì là mấy lần mà!” Tôi đỏ mặt.
“Tao cũng có mấy lần, có lúc bất đắc dĩ nghĩ, mấy lần vui vẻ nhất của tao và Đại Hải đã là rất lâu trước kia.”
“Tao cũng từng hỏi Sâm, có phải ân ái với một người phụ nữ trong một thời gian dài, có phải rất khó chịu.”
“Anh ta nói như thế nào?”
“Anh ấy bảo không.”
“Trước đây tao đã cho rằng phụ nữ không có nhu cầu, 20 tuổi có lẻ thì ân ái là vì thỏa mãn đàn ông, đến 30 tuổi mới nhận ra, vốn dĩ tao cũng có nhu cầu.”
“Mày đoán xem người đàn ông nhớ đến phụ nữ có phải chỉ nhớ đến lần yêu cùng họ không?” Tôi hỏi Du Toánh.
“Tao cũng không biết.”
“Đàn ông có thể cũng so sánh sự mạnh mẽ, họ hi vọng càng ngày càng tiến bộ hơn trước, cho nên một lần tốt nhất sẽ không bao giờ có.” Tôi nói.
“Vậy thật muốn tìm một người đàn ông để hỏi một câu.” Du Toánh che miệng cười.
Sau khi chia tay Du Toánh, tôi về nhà, chạy như bay bay lên giường của tôi, dùng cả thân thể dán chặt lấy ga giường, tôi rất nhớ lần cuối của mình với Sâm, nhưng tiếc là nhà mới quá nhỏ, tôi không thể mang cái giường này đi.
Một đêm trước khi chuyển nhà, tôi thu dọn đồ đạc, đại đa số đồ đạc không thể mang đi. Giường không thể mang đi, tôi mang ga giường và chăn bông đi, chăn bông này là lúc mùa thu thời tiết mát mẻ Sâm mua cho tôi. Tôi tháo bức tranh ghép hình “Cherbourg là bầu trời bao la” trên tường xuống, dùng báo bọc thật cẩn thận. Tâm Tít Tắp (tientit.wordpress.com)
Có người mở cửa, là Quách Duẩn.
“Cần chị giúp gì không?”
“Đồ em muốn mang đi rất ít.” Tôi nói.
“Chị rất thích cách bài trí ở đây, chắc sẽ không thay đổi gì đâu.” Quách Duẩn nói, “Em có đổi sang số điện thoại mới không?”
“Em đi vội quá, bên nhà mới còn chưa có số điện thoại.”
“Nghe nói bây giờ chuyển nhà cũng có thể dùng tiếp số điện thoại cũ.”
“Em muốn làm lại từ đầu mà.” Tôi cười.
“Chị và chủ quán cháo tiến triển đến đâu rồi?” Tôi quan tâm hỏi,
“Ngày mai bọn chị đến Đại Tự Sơn ăn chay, đến cái tuổi này rồi chỉ có thể có mấy kế hoạch đó thôi, nhưng bọn chị cũng định để một thời gian nữa đi học khiêu vũ.”
“Anh ấy sẽ vào đây ở nữa sao?”
“Sao có thể? Đây chính là trời đất của chị.”
“Chị và anh ta vẫn chưa làm à?” Tôi hỏi thăm quan hệ giữa chị và chủ quán cháo.
“Người càng già càng rụt rè nha! Huống hồ chị vẫn không dám, trước có một người đàn ông nhìn thấy cơ thể trần này của chị đã chạy mấy dép.” Quách Duẩn khó xử nói.
“Chạy mất dép?” Tôi giật nảy.
“Có lẽ dung mạo được chị chăm sóc tốt nên khiến anh ta hiểu lầm, cho rằng vóc người của chị cũng được chăm sóc tốt như thế.” Quách Duẩn cười nói.
“Anh ta thật sự quay đầu bỏ chạy?” Tôi tưởng tượng cảnh đó thật sự quá buồn cười.
“Không, anh ta chỉ lặng lẽ cầm điện thoại làm nó đổ chuông, sau đó bảo có người gọi có việc gấp rồi vội vàng chạy trốn thôi.”
“Thật là kém cỏi!”Tâm Tít Tắp (tientit.wordpress.com)
“Chắc anh ta tưởng chị có một cặp vú cao ngất, cho nên sau khi biết sự thật mới rất sợ hãi.”
“Chị không nên tự nói bản thân mình kém như vậy.” Tôi an ủi Quách Duẩn.
“Nghĩ lại hôm đó đúng là buồn cười đấy.” Quách Duẩn che miệng cười to.
“Nếu như ông chủ quán cháo này mà còn dám chạy mất, chị phải mổ ông ta ra!” Tôi trêu Quách Duẩn.
“Được đấy! Mổ ông ta ra rồi, dùng để ninh nồi cháo có thể đỗ đạt.”
“Em và cậu Đường cãi nhau à??” Quách Duẩn hỏi tôi.
“Không phải cãi nhau đơn giản như vậy.” Quách Duẩn nhắc tới Sâm, khiến tôi lại thấy rất khó chịu.
“Chị có thể thấy được cậu ấy là người đàn ông tốt, các em tình cảm như vậy, chị còn tưởng hai đứa sẽ kết hôn với nhau!”
Một người đàn ông vào giây phút quan trọng nhất nhìn thấy cơ thể người phụ nữ còn chạy mất cũng khó có thể tin được nữa là. Quách Duẩn nhìn lầm người rồi, Sâm sẽ không kết hôn với tôi đâu.
Quách Duẩn thấy tôi không nhiều lời nên cũng không hỏi nữa.
“Em cho chị cả sopha, giường, tủ lạnh… vậy chị không cần mua nữa, cái tủ lạnh này vẫn còn mới!” Quách Duẩn thuận tay mở tủ lạnh trong bếp.
“Ồ, bánh sinh nhật này em chưa ăn?” Quách Duẩn thấy chiếc bánh hoa hồng mà Sâm đặt chị làm vẫn còn trong tủ lanh. Bánh ngọt bây giờ giống như tảng đá vô cùng cứng.
Sáng chủ nhật, Du Toánh, Thường Đại Hải, Từ Ngọc, Vũ Vô Quá giúp tôi chuyển nhà. Tâm Tít Tắp (tientit.wordpress.com)
Tôi tỉ mỉ kiểm tra từng góc nhà, từng ngăn kéo, xác định không để lại bất cứ thứ gì. Tôi đến trước giường, lại một lần nữa không thể không ngã lên giường, vì sao tôi có thể bán căn nhà mà Sâm tặng? Đó là một chút trong sạch và tự tôn sao? Nơi này là phần quà tình yêu mà Sâm tặng tôi, quá quý giá, tôi không thể mang đi, cái có thể mang đi, là dây chuyền bọ cạp này. Tôi nằm trên giường, khóc.
“Tao biết mày sẽ như vậy mà.” Từ Ngọc bước đến bên giường.
Tôi lau nước mắt.
Du Toánh dựa vào cửa phòng nói: “Nơi này đã bán cho người khác rồi, không nỡ cũng phải đi.”
Nõ mãi mãi là đứa tỉnh táo nhất.
“Sớm biết không bỏ được đã không chia tay.” Từ Ngọc nói, “Họ chờ chúng ta dưới tầng rồi.”
Tôi rời khỏi giường, “Đi thôi!”
“Từ đã—” Tôi nhớ ra còn một việc nữa.
Tôi đến bếp, mở tủ lạnh, mang chiếc bánh sinh nhật cứng như đá kia ra.
“Mày mua bánh ngọt rồi à? Tao đói bụng.” Từ Ngọc nói.
“Không ăn được.” Tôi đáp.
Nhà mới, chiếc giường kê sát tường nên tường cũng bị lõm một chỗ, góc giường cũng bị lõm một chỗ, chất lượng chiếc giường quá kém, chỗ lõm trên giường có một khe hở. Tôi lấy ga trải giường Sâm mua cho, trải trên giường. Giường quá nhỏ mà ga trải giường lại quá lớn nên phải gấp ga làm đôi.
“Điện thoại đâu? Vì sao lại không có điện thoại?” Du Toánh hỏi tôi.
“Sáng mai mới có người đến lắp.”
“Điện thoại di động của tao không mang theo.” Du Toánh nói.
“Không cần đâu.” Tôi nói.
“Đại Hải, anh đưa điện thoại di động cho Chu Nhị mượn tạm đi.” Du Toánh nói với Đại Hải.
“Không cần đâu mà!” Tôi hơi xấu hổ khi chiếm điện thoại của Thường Đại Hải, huống hồ anh ta cũng hơi kinh ngạc.
“Sợ cái gì!” Du Toánh đặt điện thoại của Đại Hải trên bàn, “Ngày đầu tiên ở đây, lạ đất lạ cái, có việc khẩn cấp thì làm thế nào? Hơn nữa cũng chỉ một ngày.”
“Tạm thời em cứ cầm dùng đi.” Đại Hải nói.
Người cuối cùng đã ra về, một mình tôi, yên tĩnh đến đáng sợ. Nửa đêm 12 giờ, điện thoại Thường Đại Hải reo chuông.
“Alo—-” Tôi nghe điện thoại.
“Alo, xin hỏi Thường Đại Hải có ở đó không?” Một giọng nữ rất êm tai.
“Anh ấy không ở đây.” Tôi nói.
“Đây không phải di động của anh ấy sao?”
“Đây là điện thoại di động của anh ấy, nhưng anh ấy không ở đây.” Tôi đang đoán người phụ nữ này là ai.
“À…” Người phụ nữ hơi thất vọng.
“Cô là ai?” Tôi hỏi.
“Tôi là bạn của anh ấy.” Người phụ nữ nhẹ nhàng trả lời.
“Tôi có thể chuyển lời cho anh ấy.” Tôi nói.
“Không cần đâu.” Người phụ nữ cúp máy.
Giọng nói của người phụ nữ này rất ngọt ngào, hình như đã nghe ở đâu đó rồi, cô ta rốt cục là ai? Có quan hệ gì với Thường Đại Hải? Du Toánh biết cô ta không? Có phải cô ta là tình nhân bí mật của Thường Đại Hải?
Tôi mang Cherbourg ra. Đặt ở cửa sổ, phong cảnh này dù thế nào cũng là cảnh đẹp hơn cầu vượt gấp nghìn lần.
Điện thoại Thường Đại Hải sáng sớm đã reo.
“Alo?” Tôi nghe điện thoại.
Điện thoại cúp máy, có phải lại là người phụ nữ đó?
Trưa, tôi cầm điện thoại đến văn phòng luật sư trả cho Thường Đại Hải, Du Toánh đã ra ngoài ăn cơm.
“Tối qua ngủ có quen không?” Thường Đại Hải hỏi tôi.
“Cũng được ạ.”
“Có ai gọi tìm anh không?”
“Có một người phụ nữ.” Tôi nói.
“A.” Thường Đại Hải hơi gượng gạo, “Cô ấy có nói là ai không?”.
Tôi lắc đầu
“Có thể là khách hàng, gần đây có vị khách rất phiền phức, cứ cách mấy tối lại tìm anh một lần.”
Tôi cảm thấy dường như anh ta không nói thật.
Vừa lúc Du Toánh đi ăn cơm trưa về.
“Chu Nhị, mày đến rồi? Không cần phải trả điện thoại nhanh như vậy đâu.”
“Sáng hôm nay đã lắp xong điện thoại rồi, đây là số điện thoại của tao.” Tôi viết số điện thoại cho nó.
Du Toánh nháy mắt nhắc khéo tôi, gợi ý cho tôi nhìn về phía người phụ nữ mới bước vào công ty. Cô gái ấy rất trẻ, chắc tầm 23, 24 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi lụa siêu mỏng màu trắng có thể nhìn rõ được cả áo lót và váy ngắn, bộ ngực của cô gái đó rất đầy đặn, chính là Áo Lị Hoa 36C mà Du Toánh nói. Cô đang nói chuyện với một người thư ký.
“Tao dẫn mày ra ngoài.” Du Toánh không muốn nói về cô gái đó trước mặt Thường Đại Hải.
Trước sảnh thang máy, Du Toánh mới cầm chặt bắp tay tôi nói: “Rất khoa trương, đúng không?”
“Còn lợi hại hơn cả Từ Ngọc.”
“Cô ta đặc biệt thích gần gũi với Đại Hải, đáng ghét!”
Vừa nãy tôi nghe thấy cô gái đó nói chuyện, giọng nói không giống người phụ nữ đêm qua gọi điện tìm Đại Hải.
“Bây giờ mày đi đâu?” Du Toánh hỏi tôi.
Tôi mở ví, đưa một chi phiếu cho Du Toánh xem.
“Trả tiền cho Đường Văn Sâm.” Tôi nói.
“280 vạn đấy! Tiếc quá đi!” Dường như so với tôi, Du Toánh càng không nỡ rời khoản tiền này.
“Có lúc tiền tài cũng chỉ là một con số!” Tôi nói.
Thật ra, nếu như không thể cùng người mình yêu ở bên nhau, thì tiền có lợi ích gì?
“Mày định trả tận tay anh ta à?” Du Toánh hỏi tôi.
“Tao mang đi gửi.” Tôi không có đủ dũng khí để gặp Sâm.
“Chi phiếu 280 vạn mà đem đi gửi? Không an toàn lắm đâu?”
“Chi phiếu chỉ là hình thức.”
“Vẫn là tìm một người đem đi trả cho an toàn, cần người trong văn phòng tao đem trả không? Dù sao văn phòng Đường Văn Sâm cũng ở gần đây.”
“Cái này….” Tôi do dự.
Du Toánh đến chỗ tiếp đón khách cầm một phong thư mang lại.
“Chi phiếu đâu?”
Tôi đưa chi phiếu cho nó.
“Cần viết một bức thư cho anh ta không?” Du Toánh hỏi.
“Chi phiếu là tao kí tên, anh ấy sẽ biết chuyện gì.”
Du Toánh dùng một tờ giấy trắng bọc chi phiếu lại, đặt trong phong bì, rồi dán lại.
“Viết địa chỉ lên đó.” Du Toánh đưa cho tôi một chiếc bút.
Tôi viết tên Sâm và địa chỉ công ty lên thư.
Một người đưa thư chuẩn bị ra ngoài, Du Toánh đưa phong thư cho anh ta, nói: “Đưa đến địa chỉ này, cần ký xác nhận.”
Cửa thang máy mở, người đưa thư vội vã nhận phong thư, đi vào thang máy.
“Như vậy an toàn hơn nhiều.” Du Toánh nói.
Đột nhiên tôi cảm thấy hối hận.
“Tao cần lấy lại chi phiếu.” Tôi gấp đến độ khóc lên.
Một thang máy thì đang ở tầng cao nhất, một thang máy khác đã xuống đến tầng 5, tôi chạy xuống bằng cầu thang bộ.
Đuổi theo tận ra ngoài tòa nhà, tôi thấy anh ta lưng đeo một chiếc túi đi trong đám mấy chục người.
“Này! Dừng lại!” Tôi hét lớn.
Người trên đường quay lại nhìn tôi, duy chỉ có người đó là không quay lại. Tôi đuổi theo, rốt cục đến nửa đường mới đuổi kịp kéo túi của anh ta lại.
“Cô làm gì vậy?” Anh ta hỏi tôi.
“Trả lại thư cho tôi.”
“Phong thư đó là của cô?” Anh ta hỏi.
Tôi tự tay tìm phong thư gửi cho Sâm ở trong túi.
“Là cái này.” Tôi nói.
Du Toánh đuổi tới.
Tôi ôm phong thư, dường như tìm thấy thứ vừa mới bị mất, thật sự tôi không nỡ.
“Tiểu thư à, mày làm cái quái gì thế? Mày chạy từ tầng 15 xuống dưới, mệt chết tao rồi! Mày không nỡ đem tiền trả cho Đường Văn Sâm sao?” Du Toánh thở phì phò nói.
“Không phải không nỡ trả tiền, tao không nỡ bỏ qua cơ hội gặp mặt cuối cùng với anh, tấm chi phiếu này, có lẽ tao sẽ tự tay trả cho anh.”
Tôi đặt bức thư lại trong túi, ôm túi trước ngực, đến cửa hàng nội y. Cửa hàng nội y đóng cửa, Anna và Jenny ra về tôi mới đủ dũng khí gọi cho Sâm, Sâm ở công ty. Nghe được giọng tôi anh rất vui, tôi hẹn gặp anh, anh hỏi tôi thích đi đâu, tôi chọn một nhà hàng Pháp mà chúng tôi hay đến.
Đúng giờ, Sâm xuất hiện.
“Có phải em chuyển nhà không?” Anh ngồi xuống trực tiếp hỏi tôi câu đầu tiên. “Em chuyển đi đâu?”
Tôi đưa chi phiếu cho anh, “Trả lại cho anh đấy.”
“Anh nói rồi, anh không cần.” Anh đẩy chi phiếu về phía tôi.
“Anh có yêu em không?” Tôi hỏi anh.
“Em còn muốn hỏi?” Sâm cười thê lương.
“Vây thì mời nhận lấy tấm chi phiếu này.”
“Anh xin em đừng ép buộc anh.” Sâm kiên trì không chịu nhận.
“Nếu như anh từng yêu em, anh nhận tấm chi phiếu này đi, em xin anh đấy.” Tôi để tấm chi phiếu vào túi anh.
“Nhất định em phải làm như vậy sao?”
Tôi gật đầu.
“Chừng nào thì anh có em bé đây?” Tôi cười hỏi anh.
“Em bé?”
“Cùng vợ anh sinh một đứa bé, như vậy mới giống một gia đình.” Tôi buồn bã nói.
“Em cho rằng em đi rồi, anh có thể lập tức về nhà sinh con đẻ cái sao? Em vẫn không hiểu anh.”
“Chẳng lẽ anh định mãi mãi không có con sao?”
Sâm nhìn tôi không nói gì.
Tôi cúi đầu uống canh, không biết vì sao, dây chuyền bọ cạp bị tuột, rơi vào trong bát canh chân vịt, canh bắn lên cả quần áo và tóc tôi.
Sâm vội vàng lấy dây chuyền ra hộ tôi.
“Canh rất nóng đấy!” Tôi nói.
Sâm lấy khăn lau canh trên mặt tôi.
“Em đi rửa mặt, tiện rửa sạch nó một chút.”
Tôi cầm dây chuyền chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Tôi chạy vào toilet khóc rống lên, tôi không thể khóc trước mặt anh. Vì sao khó cắt đứt tình cảm khi ly biệt như vậy? Tôi thật sự hận anh không chịu li hôn.
Tôi đặt dây chuyền bọ cạp dưới vòi nước, dùng khăn tay lau mặt dây chuyền, dây chuyền có mắt bị lỏng, cho nên lúc nãy mới bị tuột xuống, đáng lẽ ra tôi không nên đeo nó đến đây.
Tôi lau nước mắt quay về chỗ ngồi. Tâm Tít Tắp (tientit.wordpress.com)
“Em không sao chứ?” Sâm hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. Nhưng làm sao có thể giấu được anh? Mắt đã khóc, dù thế nào cũng không còn trong nữa.
“Quần áo em còn có vết bẩn kìa.” Sâm nói.
“Được rồi!” Tôi nói, “Có quần áo ai lại không dính vết bẩn bao giờ? Vết bẩn này sẽ khiến em nhớ đến bữa cơm này.”
“Có phải em đã quyết định rồi?” Anh hỏi tôi một lần nữa.
“Chẳng lẽ anh muốn em chờ sao?” Tôi hỏi lại anh, “Mà anh cũng chưa từng nói em hãy chờ anh. Anh đợi em gọi, là cũng hy vọng. Nhưng anh lại không hề gọi.”
“Anh hi vọng sau khi rời xa anh, em vẫn vui vẻ.” Anh mất mát nói.
“Anh không cần tốt với em như vậy, về nhà làm người chồng tốt đi.” Tôi hơi trẻ con, kích động.
Bữa cơm này, kết thúc trong im lặng. Tôi quá lý tưởng hóa, cho rằng một đôi nam nữ đã từng yêu nhau có thể nhẹ nhàng chia tay dưới ánh nến. Nhưng là vì đã từng yêu, lúc gặp mặt không thể nào thoải mái, chỉ có thể tổn thương nhau một lần nữa.
“Anh đưa em về.” Anh nói.
“Không cần.”
“Em sợ anh biết em đang ở đâu sao?”
“Để em đưa anh về nhà được không?” Tôi hỏi anh, “Em chưa từng đưa anh về nhà, anh chưa bao giờ để em đến gần chỗ anh ở, anh ở tòa nhà nào ở nơi nào em đều không biết. Giờ anh nên yên tâm để em đưa anh về đi. Không cần phải lo em sẽ điên cuồng đến đó tìm anh.”
Sâm đứng đó, hơi do dự.
“Thế nào? Còn chưa phê chuẩn sao?”
Tôi giận, cho đến giờ anh vẫn không tin tôi, còn tưởng rằng tôi là loại phụ nữ phiền toái đến tận cửa nhà làm phiền.
“Anh sợ em sẽ làm phiền anh sao?”
“Anh chưa từng nghĩ như vậy, cô ấy cũng biết sự tồn tại của em, chỉ là anh không muốn làm em tổn thương. Em cho rằng anh quá ích kỉ rồi.”
“Vậy thì hiện tại có thể đi được rồi chứ?” Tôi hỏi anh.
“Được.” Cuối cùng anh đã đáp ứng.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi anh sống. Trước kia có rất nhiều lần muốn đến đây chờ anh, lúc này đây, rốt cuộc đã đến, nhưng trong nội tâm lại hơi sợ hãi.
“Anh sống ở tòa nhà A, tầng 12.” Anh nói.
“Em đưa anh lên.” Tôi đánh bạo nói.
“Được.” Dường như anh biết rõ sẽ không ngăn được tôi.
Chúng tôi cùng nhau đi vào thang máy, thang máy tiến thẳng lên tầng 12, lòng tôi không khỏi càng nhảy càng nhanh. Là tôi muốn đưa anh về, là tôi không dám nhìn anh.
Cửa thang máy mở ra.
“Anh ở đây.” Anh nói.
Lòng tôi như sắp vỡ òa, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tôi sẽ đi vào nơi ở của anh, nơi ở của anh và một người phụ nữ khác. Nếu như người phụ nữ kia đột nhiên đi từ trong ra hoặc từ ngoài trở về thì làm sao bây giờ?
“Em đưa anh đến đây thôi.” Tôi bắt đầu hơi sợ, “Cảm ơn anh đã để em đưa anh về.”
Lời chưa nói xong, Sâm đã kéo tôi, kéo ra sau thang máy.
“Đừng đi!” Sâm ôm tôi nói.
“Em có thể không đi được sao? Chẳng lẽ anh sẽ mời em vào nhà ngồi?”
Sâm ôm mặt tôi, hôn tôi.
Toàn thân tôi như nhũn ra, tôi và anh hôn môi ngay ngoài cửa nhà anh, người phụ nữ kia cách chúng tôi một bức tường. Chúng tôi vừa điên cuồng vừa sợ hãi làm chuyện nguy hiểm này, nhất định là Sâm điên rồi.
Tôi rất nhớ nụ hôn của anh, thế nên không thể nào cự tuyệt.
Nhưng mà, vẫn phải chia tay, anh vẫn phải về nhà.
“Không phải tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải từ biệt sao?” Tôi buồn bã hỏi anh.
Sâm không nói được gì.
“Em phải về nhà rồi.” Tôi nói.
“Em chưa nói cho anh biết em đang ở đâu?”
“Anh biết cũng không để làm gì.”
“Quà sinh nhật của em còn ở chỗ anh.”
“Em đã nói em không muốn biết cơ mà? Mau về đi! Em không muốn nhìn thấy có người phụ nữ đi từ trong nhà ra,” Tôi tới thang máy, ấn số.
Thang máy mở cửa.
“Gặp lại!” Tôi vẫy tay với Sâm.
Anh chán nản đứng ngoài thang máy, có lẽ đây là lần đầu tiên anh thất bại dưới tay một người phụ nữ, bị bại thảm hại như vậy.
Cửa thang máy từ từ khép lại, từ khe hở nhỏ hẹp tôi nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của anh, anh trở về nhà của một người phụ nữ vĩnh viễn không phải tôi.
Tôi ngồi trên taxi, ngẩng đầu đếm tầng thứ 12, căn hộ đó có ánh đèn, nhưng không biết có phải nhà Sâm không. Trước lúc về nhà, anh đã xóa đi dấu son môi của tôi trên môi anh chứ?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đời Em Từng Có Anh
Trương Tiểu Nhàn
Đời Em Từng Có Anh - Trương Tiểu Nhàn
https://isach.info/story.php?story=doi_em_tung_co_anh__truong_tieu_nhan