Chương 9
gày thứ bảy đến thật chậm chạp với Jessica. Cô cứ quẩn quanh giữa việc đi thơ thẩn ngoài đường và kéo mình vào những trò tiêu khiển nhàm chán. Cô đã tiêu phân nửa số tiền lương của mình vào bộ quần áo màu be trông giống như một bộ đồ ngủ bằng lụa, rồi sau đó lại lo lắng mình sẽ ăn gì với số tiền lương ít ỏi còn lại.
Lời nhận xét của Marian về những kế hoạch thay đổi liên tục của Brodie khiến cô chờ đợi điện thoại reo. Cô bi quan nghĩ rằng có thể anh sẽ hủy buổi hẹn tối nay.
Cuối cùng, tối thứ bảy cũng đến và cô đã chuẩn bị sẵn sàng vào lúc 7 giờ tối. Chiếc kim giây đồng hồ gõ từng nhịp một. Cô sẽ phải chờ cho tới khi nó gõ thêm 360 nhịp nữa. Lần này, Brodie không đến sớm và anh cũng chẳng đến đúng giờ.
8 giờ 1 phút, Jessica bắt đầu đi tới đi lui trong phòng. Cô tưởng tượng ra những lý do khiến anh bị trễ: vì công việc, kẹt xe, hay tai nạn máy bay. Cô liếc nhìn ti vi, tự hỏi liệu có một vụ rơi máy bay nào hay không.
Một vài phút sau, cô với lấy điện thoại thì chuông cửa reo. Cô lao ra và mở toang cửa. Rồi cô đứng chết trân vì Brodie đang đứng đó, vẫn còn sống và khỏe mạnh.
"Em không kiểm tra trước xem ai đứng ngoài à?", anh cười.
"Em biết chắc đó là anh rồi". Một cánh tay anh ôm quanh eo cô trong khi tay còn lại đóng cửa vào. Ngón tay Jessica vân vê dọc theo ve áo về phía cổ anh. Tay anh đặt trên lưng, ôm sát cô vào người mình. Sự tiếp xúc với cơ thể rắn chắc của anh đột nhiên dường như rất thân quen. Những nếp nhăn nơi khóe miệng anh hằn sâu hơn, cho thấy anh biết chính xác hành động của mình kích thích nhịp tim của cô.
"Một ngày nào đó, em sẽ mở cánh cửa ấy cho một người lạ mặt đấy", Brodie cảnh báo. "Em cần phải lắp đặt một cái mắt thần vào cửa".
"Người quản lý chung cư này cứ hứa hết lần này đến lần khác sẽ lắp đặt cho em một cái", Jessica giải thích.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt anh, Brodie cúi xuống nhìn cô. Cái mắt thần hoàn toàn không nằm trong tâm trí cô, nhưng cô không thể đọc được những gì thể hiện trong mắt anh. Tất cả những gì cô biết là nó đang làm những điều điên rồ với mình, làm cô cảm thấy như mình không mặc bất cứ cái gì bên dưới chiếc áo có cổ viền ren của mình.
"Em đeo sợi dây chuyền anh tặng", Brodie nhận xét, nhưng Jessica có cảm giác rằng cái nhìn của anh đang tập trung vào vị trí bên dưới mặt dây chuyền kim cương trên cổ cô.
"Vâng". Cô cảm thấy nghẹt thở và cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình.
"Không có bông tai. Đó có phải là lời mời gọi anh hôn vào đó không?". Anh cúi đầu và nhẹ nhàng cắn vào tai cô. Hơi thở ấm áp của anh đang thổi bùng lên ngọn lửa đam mê trong cô.
"Em không có đôi nào trông hợp với mình cả". Cảm xúc làm giọng cô run lên.
Từ tai đến cổ cô chỉ là một khoảng cách ngắn, nhưng Brodie dường như muốn tạo thành một kỷ lục. Miệng anh di chuyển chậm chạp, không dừng lại cho đến khi anh đã khám phá từng đường cong và nếp nhăn trên môi cô.
"Chúng ta có thể sửa điều ấy", anh nói.
"Sửa cái gì?". Có điều gì không ổn sao? Đôi môi đang run của Jessica nhận thấy rằng không có điều gì không ổn với nụ hôn cả. Điều bất mãn duy nhất chính là nó đã kết thúc.
Không trả lời, cánh tay anh lướt qua ngực cô, đút vào túi áo. Khi anh kéo tay ra, cô thấy một hộp vuông nhỏ. Với một cái gõ tay nhẹ khéo léo, anh mở hộp ra và một đôi bông tai kim cương sáng lấp lánh đang nằm trong đấy. Những viên kim cương lần này cũng lớn như viên kim cương đính trên mặt dây chuyền trước vậy. Họng cô dường như bị bóp nghẹt.
"Brodie, đừng tặng chúng cho em", cuối cùng cô cũng cố gắng thốt ra thành lời.
"Em không nghĩ rằng thật vô ích khi cố gắng dập tắt một que diêm đã bị đốt cháy hay sao?".
Bàn tay anh đang đặt lên eo cô không cố gắng ôm lại khi cô quay đi. "Em nên học cách làm quen với việc nhận những món quà từ anh đi, Jessica, vì em sẽ nhận được rất nhiều từ anh đấy. Anh sẽ không bao giờ bước đến cửa nhà em mà không có gì đâu".
Jessica liếc nhìn qua vai cô. Đôi mắt xanh lơ của cô tròn xoe và bối rối. Dáng người cao ráo, điển trai của anh bị kéo vào ánh mắt cô. Cô tự hỏi, tại sao anh phải tặng mình những món quà đó? Có phải vì anh đã từng đến trước cửa nhà tìm chị cô với hai bàn tay trắng và đã bị khước từ?
Anh không nhận ra rằng đối với cô, tất cả những gì anh cần trao tặng là trái tim mình hay sao? Có lẽ anh biết. Có lẽ anh tặng quà cho cô vì anh không thể tặng cho cô điều mà cô muốn.
Cô kiểm soát sự run rẩy và cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. "Nếu vậy, thì từ bây giờ em nên học cách để chấp nhận nó". Nhưng cô không có ý nói về món quà.
Khi anh bước vào trong, Jessica lấy đôi bông tai ra khỏi hộp và đeo vào. Lần này, Brodie không đứng ở sau lưng cô như lần trước và cô quay lại để anh nhận xét.
"Trông thế nào?", cô cố gắng tạo ra một khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.
"Đẹp lắm". Câu trả lời của anh chẳng có cảm xúc gì cả. Anh đứng đó, tay đút vào túi áo trông giống như một người mẫu của một tạp chí thời trang. Vẻ mặt nghiêm trang của anh trông thật nam tính và lạnh lùng.
Một cái gì đó bên trong Jessica đang dao động. "Chúng ta đi chưa?".
Trong suốt bữa tối, không khí đã thay đổi. Sự e dè của cô đã bị lãng quên bởi sự duyên dáng hài hước của Brodie. Một lần nữa anh trở thành một người cởi mở. Họ cười nói vui vẻ, thảo luận sôi nổi về bất cứ đề tài nào. Không lần nào Jessica chịu khuất phục trước những ý kiến tranh luận của anh cả. Họ chỉ đứng dậy ra về khi không khí hoặc những ý nghĩ của anh đã tràn trề cảm xúc rồi.
Khi họ về đến căn hộ của cô thì cũng đã gần nửa đêm. Brodie lấy chìa khóa từ tay cô và mở cửa.
"Em sẽ giả vờ mời anh vào uống cà phê chứ?". Anh mở cửa ra cho cô bước vào.
"Anh cũng sẽ giả vờ vào nhà để uống cà phê chứ?", Jessica đối đáp.
"Đương nhiên rồi". Tay anh ôm eo để dẫn cô vào nhà.
Đóng cửa lại, Brodie trao chìa khóa lại cho cô. Jessica bỏ nó vào giỏ xách và đi vào bếp, nhưng anh nắm tay và ngăn cô lại.
"Em đi đâu vậy?".
"Bật máy pha cà phê lên".
"Cứ giả vờ là nó đã được bật rồi và chúng ta đang đợi cà phê được pha xong". Anh nắm chặt tay cô, kéo cô đi theo mình khi anh bước lại chiếc ghế sofa.
Anh ngồi xuống và kéo cô ngồi trên đùi mình. Anh không lãng phí thêm bất cứ giây phút nào nữa để nói chuyện hay chuẩn bị cho khúc dạo đầu. Miệng anh vội vàng tìm môi cô trong căn phòng mờ ảo. Tay cô vòng qua cổ anh, đáp lại nụ hôn cháy bỏng.
Tất cả các giác quan, dây thần kinh của cô trỗi dậy và bị nung nấu bởi sức nóng từ nụ hôn của anh. Sức nóng của nó làm tan chảy sự kiềm chế và đam mê đã đánh cắp sức mạnh của cô.
Tay anh chạm vào làn da cô và khiến cơ thể cô như bị đốt cháy. Anh từ từ di chuyển bàn tay đến mép áo ngực. Tay anh luồn vào trong và ôm trọn bầu ngực căng tròn của cô. Hơi thở thổn thức của ham muốn ngọt ngào đang bị kìm nén bởi nụ hôn đam mê của anh.
Cô bị đẩy nằm xuống ghế. Brodie cũng trượt nằm xuống theo, cơ thể anh trải dài bên cạnh cô. Tay anh vuốt ve hông và đùi cô, khơi dậy và làm thỏa mãn sự ham muốn trên từng xentimet của cơ thể cô. Ham muốn trần tục trỗi dậy trong cô, niềm khao khát được tận hưởng cảm giác chăn gối với anh lên đến tột bực.
"Anh muốn em, Mắt Xanh ạ". Brodie dụi mũi vào cổ cô, giọng anh khàn khàn. "Vì Chúa, đừng từ chối!".
Jessica thở mạnh, nhưng không phải vì yêu cầu của anh. Miệng anh lướt trên tai cô và cô cảm thấy cái lạnh từ đôi bông tai kim cương.
Bằng một cử chỉ lăn, cô kéo người mình ra, bật dậy để bước ra khỏi ghế sofa. Mặt cô nóng bừng lên vì hối tiếc khi đã lỡ bước ra.
"Em không thể", cô cố gắng nói lời từ chối. Những ngón tay run rẩy của cô khẽ luồn vào mái tóc dày vàng óng của mình về phía chiếc bông tai. Cô cảm thấy mình giống như một tình nhân được trả công để làm thỏa mãn ham muốn của anh. "Em... em cảm thấy giống như mình đã được mua vậy".
Tay anh vung mạnh về phía cô, khiến chiếc bông tai rơi ra khỏi tay cô. "Chết tiệt, Jessica!". Brodie phản ứng với sự nổi giận khiên cô như ngừng thở. "Chúng ta đã nói rõ về chuyện này trước đây rồi mà!". Không gì có thể che giấu được ánh mắt giận dữ của anh.
"Em... em biết", Jessica lắp bắp bởi sự sợ hãi của mình khi nhìn thấy nét mặt như muốn nổi điên lên của anh mà cô tin rằng không gì có thể làm anh tức giận hơn lúc này nữa.
"Những món trang sức chỉ là quà tặng!", anh gầm gừ. "Không phải là tiền trả công cho dịch vụ!".
"Em biết". Đầu cô cúi xuống như thừa nhận những điều anh nói với cô trước đây.
Brodie thả bàn tay tức giận của mình ra khỏi người cô. Cơ thể anh cứng lên vì tức giận khi bước đến chỗ chiếc bông tai đang nằm lấp lánh trên tấm thảm. Anh cúi xuống nhặt nó lên và đưa cho cô.
"Cầm lấy", giọng anh lạnh lùng.
Ngần ngừ, Jessica chìa tay ra nhận nó. Cô nhìn vào viên kim cương, tin và biết rằng mình đã buộc tội anh một cách không công bằng. Lương tâm, sự ân hận đã khiến cô bật thành tiếng.
"Em xin lỗi". Cô thì thầm, đầu cô cúi xuống, mái tóc vàng óng xõa xuống, phủ đôi má tái nhợt của cô.
Anh nâng cằm cô lên. "Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau tuần sau. Anh cũng chưa biết là ngày nào nữa. Anh sẽ gọi cho em".
Tất cả những gì cô phải làm là nói anh không cần bận tâm vì biết mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. "Vâng", cô đồng ý vì ý nghĩ không được gặp lại anh nữa còn tồi tệ hơn những món quà mà mình miễn cưỡng phải nhận.
Giữ cằm cô, Brodie hôn nhẹ lên miệng cô. "Chúc em ngủ ngon!".
Cô lí nhí đáp lại khi anh bước ra cửa. Anh dừng lại để nhìn cô lần cuối, nét mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Và sau đó, cánh cửa đóng sập lại trước mắt cô.
Trong suốt tháng kế tiếp, Jessica gặp Brodie ít nhất một lần mỗi tuần, có khi hai lần. Anh luôn mang theo quà, lần thì là chiếc vòng ngọc bích, lần là chiếc khăn len. Jessica không bao giờ từ chối nữa, chỉ nhận và che giấu đi sự trĩu nặng trong tim mình.
Bầu trời bên ngoài cánh cửa kính ở ban công của nhà cô có màu đen như mực. Những tia chớp lóe lên phản chiếu những hàng cây đang lung lay bởi gió. Nó kéo theo những tiếng sấm làm rung chuyển cả mặt đất và lắc lư những cánh cửa sổ bằng kính. Mưa trút xối xả bên ngoài, kéo theo những cơn gió mạnh.
Jessica khoanh tay và quay lưng lại với cửa sổ. Brodie đã gọi cho cô vào buổi chiều và nói rằng anh sẽ gặp cô tối này, nhưng cơn mưa khắc nghiệt sẽ thay đổi kế hoạch của họ. Những chuyến bay đến sẽ phải tạm trú ở những sân bay khác. Anh vẫn chưa gọi lại cho cô, nhưng Jessica tin chắc rằng anh sẽ hạ cánh an toàn ở một nơi nào đó.
Tiếng chuông cửa vang lên. Lập tức, cô nhìn chăm chú vào vào cửa với sự hoài nghi. Chần chừ, cô bước về phía trước, mở khóa và đẩy tung cửa ra khi cô nhận ra Brodie đang đứng trước mặt mình. Áo vest của anh ướt sũng nước mưa.
"Anh không nên đáp xuống với thời tiết như thế này!", Jessica lên tiếng.
Sấm nổ vang trời. "Đó là một chuyến bay chết tiệt, nhưng ý trời cũng không thể ngăn nổi anh gặp em", Brodie nói.
Khi anh bước vào trong, cô nhận ra anh trông phờ phạc, hốc hác như thế nào. Hai lần gần đây nhất gặp anh, cô chú ý thấy anh có vẻ mệt mỏi. Tối nay, sự mệt mỏi đã hằn thành những nếp nhăn trên mặt và ngay cả ánh mắt anh cũng đờ đẫn.
"Áo vest của anh ướt hết rồi. Anh cởi nó ra nhanh đi". Cô bước lại bên cạnh để giúp anh.
"Quà của em ở túi bên trong ấy", anh nói khi cô vắt chiếc áo ướt sũng lên lưng ghế.
Tay cô ngập ngừng trên chiếc áo ướt. "Em sẽ lấy nó ra ngay thôi". Cô quay nghiêng lại nhìn anh đang mệt mỏi vỗ vào cổ. "Anh có muốn uống một chút rượu whisky ngô không?".
"Tốt đấy".
Quá 6 giờ, cơn mưa tạnh dần. Jessica tin chắc rằng Brodie sẽ không phàn nàn khi cô vẫn chưa thay quần áo. Cô đang mặc chiếc áo vải lanh với chiếc quần jeans ôm. Cơn mưa và khuôn mặt mệt mỏi của anh khiến cô tin rằng địa điểm ăn tối hôm nay chính là nhà cô.
Khi cô đang pha cho anh một ly rượu whisky ngô, Brodie gọi từ phòng khách. "Em có phiền nếu anh sử dụng điện thoại của em không? Anh cần liên lạc với Drew".
"Không có gì đâu", cô trả lời.
Khi cô quay lại phòng khách, Brodie đang ngồi trên ghế sofa. Người anh đổ về phía trước, cùi chỏ chống lên đầu gối, một tay cầm điện thoại, còn tay kia đang vỗ trán. Jessica đặt ly rượu lên bàn và anh nở nụ cười mệt mỏi cám ơn cô. Sự tập trung của anh lại trở về với chiếc điện thoại.
"Xin chào, Drew. Brodie đây".
Đường dây kêu lắc rắc. Sau đó, giọng nói của người luật sư vang lên quá rõ đến nỗi Jessica cũng có thể nghe được. "Brodie! Anh đang ở nơi quái nào thế? Tôi đã cố gắng liên lạc với anh từ hai tiếng trước".
"Tôi đang ở Chattanooga".
"Chattanooga à?". Giọng nói kinh ngạc vang dội lên trong căn phòng. "Đây là lần thứ năm hay thứ sáu anh đã đến đó mà không lên kế hoạch trước. Nghe này, nếu anh cứ tiếp tục ngăn cản Janson, thì có lẽ chúng ta đã có một người không thích hợp với công việc rồi đấy. Lần này lại có chuyện quái quỷ gì nữa đây?".
Brodie tựa vào lưng ghế sofa và cố gắng nới lỏng cà vạt. Jessica bước lại giúp và cởi ba nút áo trên của anh ra.
"Tôi không đến đây để gặp Janson".
"Vậy thì anh đang làm cái quái gì ở đấy thế?". Trong khoảnh khắc im lặng theo sau bởi câu câu hỏi của Drew, Brodie liếc nhìn Jessica. Cô thắc mắc không biết anh có trả lời câu hỏi về đời tư của mình không. Nhưng việc đó đã không xảy ra vì Drew đã đoán ra. "Anh đến đó để gặp Jessica, cô gái tóc vàng anh đã dẫn đến nhà Janson. Brodie này, tôi biết mình đang nhúng mũi vào chuyện của người khác. Nhưng anh cũng như những người khác, nếu cứ tiếp tục đến Chattanooga, thì phải sắp xếp lại mọi thứ. Nếu không anh sẽ tự hành hạ mình đến chết với lịch đi lại dày đặc như thế này đấy".
"Đó là chuyện của tôi, không phải của anh". Sự phản ứng của anh cho biết kết thúc của mẩu đối thoại ấy. "Tôi đã xem qua những con số mà Cliff đưa cho tôi về kế hoạch chế biến thực phẩm ở Memphis và chúng chẳng cho tôi thấy được gì cả. Tôi sẽ đến đó vào sáng mai. Hãy nói Cliff gặp tôi tại sân bay với một thứ gì đó có ý nghĩa hơn những gì tôi đã có, và fax những bản sao đến văn phòng cho tôi".
"Mấy giờ?".
"Mấy giờ tôi phải gặp giám đốc ngân hàng Nashville?", Brodie hỏi.
"Tôi nghĩ là 9 giờ. Phải rồi, 9 giờ".
"Được rồi, đổi lại đi. Nói Cliff đến Nashville. Đón chuyến bay sớm nhất. Bằng cách đó tôi có thể giải quyết mọi thứ với anh ta trên đường đến Memphis. Còn gì nữa không?".
"Những chuyện khác có thể đợi cho đến khi tôi gặp anh vào ngày mai", Drew trả lời.
"Được sau, hẹn gặp anh sau". Brodie gác máy.
"Anh biết anh ấy nói đúng mà", Jessica nói. "Anh đang làm việc quá sức đấy". Cô bước tới và kéo ngón tay dọc theo rãnh hai bên miệng anh. "Anh không thể xử lý công việc bằng điện thoại hay bằng cách nào khác sao?"
"Anh không muốn quản lý mọi người bằng điện thoại trong khi anh có thể tự làm việc đó bằng xương bằng thịt". Anh nắm tay kéo cô xuống. Sau đó, vỗ nhẹ vào mông trách yêu rồi đẩy cô ra. "Đi mở quà của em đi".
Jessica đi về chiếc ghế đang treo áo khoác của anh. "Em nghĩ chúng ta sẽ ăn tối ở đây thay vì đi ra ngoài, như thế có được không?". Cô nghĩ nên nói về một cái gì đó trong khi mở hộp quà mà mình không muốn.
"Tuyệt vời". Anh nhìn cô mở lớp giấy gói quà ra.
"Anh đói lắm không?". Tâm trí cô như đang nhảy múa với những thứ có trong tủ chén, cố gắng lập ra một thực đơn.
"Đói cồn cào. Anh chưa ăn gì từ ngày hôm qua".
"Làm thế nào anh có thể quên việc ấy được chứ?". Cô cười và cố gắng phớt lờ chiếc hộp trên tay.
"Cũng chẳng có gì cả. Anh có thể ăn thứ gì đó trên máy bay tối nay. Nhưng anh biết mình sẽ ăn tối cùng em, nên anh đã đợi".
Chẳng còn cách nào để hoãn việc mở hộp quà ra nữa. Bên trong là một hộp phấn sáp bằng vàng 14, bên trên có khắc chữ J đính một viên kim cương.
"Thật đẹp". Jessica thốt lên rồi bước lại hôn anh. "Cám ơn anh". Cô nếm vị rượu ngô từ miệng anh. "Rượu uống có được không anh?", cô nói, cố gắng thay đổi đề tài càng nhanh càng tốt.
"Rất tốt. Và rất chu đáo nữa".
"Em chỉ cố gắng cho thấy một chút lòng mến khách lâu đời của người dân vùng Tennessee thôi". Cô cười. "Anh cứ ngồi và thưởng thức rượu của mình đi. Em sẽ chuẩn bị bữa tối".
Thực đơn của cô bị giới hạn bởi số lượng thức ăn ít ỏi. Thật ra, các món cô chế biến giống các món Ý hơn là các món của người vùng Tennessee, với rau trộn, mỳ Ý, sốt thịt và bánh mì nướng. Nhưng chúng đã nhanh chóng được ăn hết. Sau khi ăn xong, Jessica lau bàn nhưng vẫn để chén đĩa bẩn ở bồn rửa chén để vào phòng khách với Brodie.
"Anh muốn uống thêm cà phê không?", cô hỏi.
"Không". Ngồi trên ghế, anh đang nhìn cô chăm chú. "Uống rượu, ăn tối, uống thêm cà phê - có phải em đang cố gắng gây ấn tượng với anh không?".
Bên ngoài, sấm chớp và sét đang cạnh tranh ngôi vị dẫn đầu trong cuộc đấu hung tàn. Jessica không quan tâm đến điều ấy. Nó đang diễn ra ở bên ngoài và chẳng có gì đáng bận tâm cả.
"Lại đây em", Brodie yêu cầu và thẫn thờ nhìn cô bước đến đứng ngay trước mặt mình.
Kéo cô ngồi xuống đùi, Jessica chạm phải nụ hôn của anh. Môi cô lập tức mở ra để tận hưởng sự chiếm hữu ngọt ngào bởi miệng anh. Tay anh kéo áo cô lên để lộ ra phần eo rồi bắt đầu cởi cúc áo.
Thả lỏng cơ thể bởi nụ hôn của anh, cô chỉ có thể nghĩ đến cảm giác thỏa mãn mà cơ thể mình cảm nhận với từng động tác vuốt ve của anh. Ngón tay anh luồn vào khe ngực cô.
Miệng anh ngậm môi cô. "Người thiết kế ra chiếc áo ngực cài ở đằng trước phải là một người đàn ông".
Trong phút chốc, ngực của cô đã lộ ra. Miệng Brodie trượt từ cổ cô xuống để đón chào khoảnh khắc nó được giải thoát khỏi chiếc áo ngực. Ngón tay cô luồn vào mái tóc đen dày của anh, bàn tay cô kéo đầu anh áp vào ngực mình. Trạng thái đê mê ngọt ngào cùng với sự mơn trớn âu yếm của anh khiến cô bay bổng. Cuối cùng, miệng anh trở lại cổ cô, cắn nhẹ vào làn da nhạy cảm của cô.
"Nó có ngon hơn cà phê không?", Brodie thầm thì khi cô không thể kìm nén cảm xúc của ham muốn.
"Ngon hơn nhiều", cô thì thầm trả lời.
"Bây giờ, nếu em thật sự muốn cho thấy lòng mến khách của mình, em nên dành cho anh một chỗ để ngủ". Anh day miệng cô.
"Em có chỗ mà...", cô cố gắng kết thúc nụ hôn cháy bỏng của anh, nhưng anh vẫn tiếp tục, "...một căn phòng ngủ trống".
"Nếu anh ở lại đây, em biết anh sẽ không ngủ ở đó mà".
Tay anh ôm lấy eo và vỗ nhẹ vào mông cô. Ngay lúc ấy thì điện thoại reo. Cô giận dỗi quay về hướng điện thoại. Cô nghe Brodie lầm bầm nguyền rủa khi mình với lấy chiếc điện thoại trên bàn.
"Xin chào?", Jessica tránh không nhìn Brodie khi trả lời điện thoại.
"Có Brodie ở đó không? Cho tôi nói chuyện với anh ấy đi", một giọng đàn ông xa lạ yêu cầu.
Lấy tay che tai ống nghe điện thoại lại, Jessica nhìn Brodie thắc mắc. "Là của anh đấy".
Có một sự chưng hửng trong con ngươi đen, hòa quyện với màu xanh thăm thẳm trong mắt anh. Môi anh mím lại. "Em hỏi xem đó là ai?".
Cô lấy tay ra khỏi ống nghe. "Xin lỗi ai đang gọi vậy?".
"Nói với anh ấy là Jim. Tôi vừa mới cập nhật thông tin về thời tiết", người đàn ông trả lời.
Jessica che ống nghe lại lần nữa và truyền đạt lại câu trả lời. "Là một người tên Jim. Anh ta muốn nói điều gì đó về thời tiết".
"Anh sẽ trả lời". Brodie nhận điện thoại từ tay cô và giúp cô đứng lên khỏi đùi anh. "Tôi đây, Jim. Có chuyện gì thế?".
Jessica không thể nghe được câu trả lời khi cô quay lưng lại với Brodie để cài áo ngực và cúc áo. Cô kinh ngạc nhận ra là mình rất muốn cùng anh làm chuyện ấy. Ngay lập tức, khao khát đó trở thành nỗi đe dọa của quá khứ dưới ánh sáng của sự bất an. Cô đoán rằng chỉ cần anh chạm vào người cô một lần nữa, thì ánh sáng ấy sẽ bị dập tắt ngay.
"Được rồi, Jim, tôi sẽ đến đó". Brodie do dự trong giây lát rồi đặt điện thoại xuống.
"Jim là ai vậy?", Jessica hỏi, hất mái tóc ra khỏi mặt.
Anh nhìn chăm chú vào chiếc áo đã được cài cúc ngay ngắn của cô. "Phi công của anh. Hệ thống ra- đa cho thấy cơn bão này sẽ di chuyển ra khỏi khu vực trong khoảng 1,5 giờ nữa. Nếu bọn anh muốn cất cánh tối nay, thì phải đi sớm thôi".
"Phi công của anh à? Nghĩa là anh có máy bay riêng phải không?", Jessica nhìn anh chằm chằm.
"Một chiếc phản lực Lear".
"Một chiếc phản lực Lear à?". Cô cười thích thú. "Em đã nghĩ... em đã nghĩ anh bay đi, bay về trên các chuyến bay thương mại... hay trên một chiếc máy bay thuê. Em không biết là anh sở hữu một chiếc phản lực, có cả phi công riêng nữa chứ".
"Một ngày nào đó, anh sẽ chở em đi một vòng", anh hứa, thích thú trước phản ứng của cô. "Anh phải đi ngay. Anh sẽ quay về vào thứ ba". Sau đó Brodie đứng dậy.
Jessica nhìn lên. "Em sẽ đợi".
Brodie lấy tay đỡ đầu cô và cúi xuống hôn. Nụ hôn thật nhanh và không đủ làm cho cả hai thỏa mãn. Khi anh đứng thẳng dậy, cô bước theo anh, nhưng anh đã đi về phía cửa rồi.
Điểm Hẹn Của Tình Yêu Điểm Hẹn Của Tình Yêu - Janet Dailey Điểm Hẹn Của Tình Yêu