Chương 9
ào hôm trước khi các bác sĩ không biên giới đến, mọi người đều bận rộn chuẩn bị công việc. Geoff sắp xếp các trường hợp bệnh nhân mà ông muốn nhờ họ khám giúp. Có một vài ca phẫu thuật nhỏ ông muốn để cho họ làm. Có hai người mắc bệnh lao nặng, ông rất lo sợ, và có vài trường hợp mà ông nghi là đang mắc Kala Azar, bệnh chưa đáng lo, nhưng ông vui mừng vì có họ đến để tham khảo ý kiến của họ, nhất là khi mùa sốt rét sắp đến vào tháng chín, mặc dù còn lâu mới đến mùa ấy. Đoàn gồm có bốn bác sĩ và hai điều dưỡng sẽ làm việc với trại trong một tuần, cho nên gánh nặng trên vai của Geoff và Mary sẽ nhẹ bớt phần nào. Ở đây luôn luôn có người đến khám bệnh AIDS. Các bác sĩ không biên giới mang theo thuốc mới để điều trị bệnh này. Trại thường rất vui khi gặp lại các khuôn mặt thân quen và những người mới. Họ đã đánh điện báo cho trại biết cách đây mấy tuần rằng đoàn sẽ có một bác sĩ mới, anh ta muốn ở lại trại làm việc trong chừng một tháng. Anh ta còn trẻ, người Mỹ, nghiên cứu bệnh AIDS ở Harvard. Geoff trả lời nếu anh ta ở lại một tháng thì ông sẽ rất sung sướng. Số nhân viên trong trại sẽ tăng lên mười tám người. Geoff hứa ông sẽ kê thêm giường cho vị bác sĩ mới này trong khách sạn George V, vì số giường trong lều đã có người nằm hết.
Christianna đã nói chuyện với cha hai lần, ông nói ông nhớ nàng kinh khủng. Chỉ mới đến tháng hai, ông không biết có chịu đựng nổi cảnh sống đơn côi không có nàng suốt năm tháng nữa hay không. Ông nói ông muốn nàng về ngay khi hết tháng thứ sáu, đừng ở lại tròn năm và nàng không nói gì về điều này. Nàng chưa muốn bàn chuyện này với ông. Nàng định sẽ nói đến chuyện ấy sau. Nàng không muốn rời khỏi Đông Phi trước thời gian dự kiến. Ít ra ông cũng vui mừng khi nghe nàng khỏe mạnh và hạnh phúc, nhưng ông nghĩ không có dấu hiệu gì đáng mừng về việc nàng sẽ về nhà sớm. Christianna cảm thấy có tội với cha vì để ông ở một mình tại Liechtenstein, nhưng đây là thời gian đáng giá cho nàng. Nàng nghĩ rằng sẽ không bao giờ nàng có lại cơ hội tốt như thế này.
Nàng đã hoàn tất kế hoạch lên lớp dạy về bệnh AIDS và đã dạy cho một ít phụ nữ địa phương, có người phiên dịch cho nàng. Người dịch là một cô gái dễ thương nói thạo tiếng Anh, cô ta đã được Hội truyền giáo dạy. Lời dịch của cô ta luôn luôn làm cho Christianna và các học viên cười. Khi nghe Christianna nói vài mẫu chuyện vui, họ cười khúc khích mãi và có vẻ tin vào tất cả lời giảng của nàng. Mary nghĩ rằng nàng đã làm việc rất tốt, bà thường nói với Geoff như thế và nói cho cả nàng biết, nhưng nàng nghĩ là Mary nói thế vì lòng tốt mà thôi.
Nàng vẫn còn dạy học cùng với Ushi vào buổi chiều, học sinh đều rất thương mến nàng. Nhiều lần nàng đem theo Laure đến lớp để giúp nàng và cô ta rất thích. Với người bạn đáng tin, chiều chiều cùng nhau đi bách bộ, cô gái người Pháp trước đây chua chát bây giờ trở thành vui vẻ. Khi mọi người nói đến sự thay đổi kỳ diệu này của cô, Christianna đáp rằng việc ấy chỉ là vấn đề thời gian. Laure đã sẵn sàng cởi mở, nàng chỉ đến đúng lúc thôi. Nhưng mọi người không chấp nhận ý kiến của nàng. Họ đã thấy chuyện xảy ra như thế nào, họ biết do công lao của nàng mà có, do nàng đã tế nhị lôi cô ta ra khỏi cái vỏ ốc của mình. Cô gái lầm lì ít nói, tức giận với mọi người trong mấy tháng vừa qua đã biến mất. Bây giờ cô ta cười nói, đùa giỡn như những người khác. Thậm chí buổi tối cô ta còn chơi bài với đàn ông và rất hồ hởi khi về lều phụ nữ với nắm bạc Nakfa (tiền địa phương) trong tay.
Còn cô gái mà người ta gọi là Cricky, tiến bộ hơn cả Laure nữa. Ngay cả Geoff bây giờ đã quên nàng là công chúa, điều này khiến cho việc giữ bí mật càng dễ dàng hơn. Chỉ một tháng thôi mà nàng đã trở thành nhân viên nòng cốt của trại. Họ nghĩ trại không thể thiếu nàng và nàng cũng nghĩ nàng không thể thiếu trại được. Nàng cảm thấy như thể nàng là người sinh trưởng ở Đông Phi và ước gì nàng ở mãi nơi đây. Nghĩ đến chuyện ra về là nàng không chịu nổi, nàng muốn lúc nào cũng có mặt trong trại để hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc khi làm việc ở đây.
Vào buổi sáng những bác sĩ không biên giới đến, Christianna đi kiểm tra chung quanh với Mary trước khi đến dạy ở lớp phòng chống AIDS, và khi ông trưởng nhóm bác sĩ không biên giới đi vào với Geoff, ông ta giới thiệu người trưởng nhóm với nàng. Bây giờ ông luôn gọi nàng là Cricky. Ông trưởng nhóm là người Hà Lan, nói tiếng Đức với nàng. Ông là người rất dễ thương, đã làm việc cho tổ chức bác sĩ không biên giới nhiều năm, ông từng làm ở Dusan, rồi Sierra Leone, Zaire, Tanzania, và cuối cùng tại Eritrea. Trong trận tranh chấp tại biên giới với Ethiopia, ông đã chữa cho rất nhiều người bị thương cả hai bên, ông mừng vì chiến tranh đã chấm dứt như người địa phương vui mừng vậy. Lúc ấy nhiều người đã bỏ chạy khỏi nước, tị nạn ở đâu đó, bây giờ họ đã về nhà ở Eritrea.
Tối đó họ ăn chung với nhau trong lều ăn, cả hai nhóm công tác, vị bác sĩ phụ trách chỉ huy chung kể cho họ nghe nhiều chuyện vui. Những người còn trẻ của nhóm mới đến hòa đồng với những người khác, tìm hiểu nhau, làm bạn với nhau hay thắt chặt thêm tình bạn cũ. Trại luôn luôn vui vẻ khi đón tiếp những thành viên mới, giống như khi Cricky và hai vệ sĩ của nàng mới đến. Chàng trai trẻ tuổi người Mỹ lúc ăn ngồi bên cạnh Mary, họ nói chuyện rất hăng say về những thứ thuốc mới dùng để chữa trị bệnh AIDS đang được thử nghiệm tại đại học Harvard. Mặc dù còn trẻ nhưng kiến thức của chàng về lĩnh vực này rất rộng. Mary hồ hởi khi nghe những phát minh mới về thuốc trị bệnh này, bà hy vọng chàng sẽ giúp bà chữa trị các bệnh nhân ở đây. Chiều nay chàng đã khám cho các bệnh nhân của bà và đưa ra một số ý kiến rất hay. Đối với Christianna, nghe họ nói về chuyện này chẳng khác nào nàng đang ở trong một cuộc hội thảo về y học, nhưng nàng vẫn thấy câu chuyện của họ thật hấp dẫn. Cũng có nhiều lúc họ nói đến chuyện khác trong lúc ăn. Khi bàn đến những đề tài quan trọng mà họ vẫn cười không ngớt.
Christianna còn sung sướng khi thấy Laure vui vẻ nói chuyện với một trong số những bác sĩ người Pháp. Hai người có vẻ chuyện trò thân mật trong bữa ăn và sau khi ăn tráng miệng xong, Laure tham gia đánh bài xì phé cho vui. Cô ta đã trở thành người đánh bài hăng hái nhất, thành công nhất trong trại và đêm nay cũng thế. Cô ta nhiều lần nhìn qua Christianna. Khi không có ai thấy, nàng bèn ra dấu tán thành việc cô ta làm bạn với người bác sĩ Pháp trẻ tuổi. Laure cười. Trông cô có vẻ hạnh phúc hơn bao giờ hết, Christianna rất mừng.
Vào cuối buổi tối, trong khi sòng xì phé vẫn còn tiếp diễn, Christianna được giới thiệu với anh chàng bác sĩ Mỹ, chàng ta sẽ ở lại với họ. Chàng tên là Parker Williams, nàng nghe chàng nói với ai đấy là chàng từ San Francisco đến. Họ vừa uống cà phê vừa nói chuyện, Christianna nói cho chàng biết mình đã sang học ở Berkeley. Chàng lịch sự nói đấy là một trường tuyệt vời, nhưng nàng biết chàng đang theo học ở Harvard.
- Tại sao cô đến đây? - Parker quan tâm hỏi. Nàng kể cho chàng nghe về chuyện bắt học sinh làm con tin tại một ngôi trường ở Nga. Nàng sang đấy giúp và gặp Marque, rồi nàng muốn tình nguyện sang đây làm việc một năm trước khi theo nghiệp kinh doanh của gia đình. Để trả lời nàng, chàng cho biết chàng không phải là thành viên cốt cán của tổ chức bác sĩ không biên giới mà chàng đi theo họ để thực hiện kế hoạch nghiên cứu về bệnh AIDS cho trường Harvard. Nhưng chàng nói rằng, chàng rất thích đi làm cho tổ chức này, và mong đợi đến lúc được sang làm việc ở Senafe.
- Tôi thích làm việc ở đây, - nàng đáp. Nhìn vào mắt nàng, chàng biết nàng thích thế. Hồi nãy Laure đã nói chàng rất hấp dẫn và trông rất giống Christianna. Chàng cũng tóc vàng, cũng mắt xanh biếc, mặc dù chàng to cao, còn nàng tuy bé nhỏ nhưng rất thông minh, nhanh nhẹn.
Nàng và Parker nói chuyện một lát, nói về tình hình trong trại, về dân chúng ở Senafe, về công việc họ làm ở đây. Nàng nói cho chàng biết về chương trình phòng chống AIDS mà nàng đang thực hiện với sự giúp đỡ của bà Mary. Sau khi nghe nàng miêu tả về địa hạt nàng đang phụ trách, chàng nói chàng thích công việc của nàng và rất ấn tượng trước sự tiến triển mà nàng đã làm trong một thời gian ngắn.
Sau đó chàng tham gia chơi bài xì phé với Laure và hầu hết đàn ông ở lại tại lều ăn, còn Christianna và các phụ nữ khác trở về lều của họ.
- Anh chàng dễ thương đấy chứ, - Fiona nói oang oang bên tai Christianna khi hai người trở về lều.
- Ai? - Christianna hỏi, vẻ thành thật vì nàng đang nghĩ đến chuyện khác. Nàng nghĩ đến việc nàng không nói chuyện với cha từ nhiều ngày nay. Nàng định ngày mai phải vào Senafe để gọi cho ông. Nàng không gọi, chắc ông lo lắm.
- Đừng giả bộ như thế, - Fiona càu nhàu. - Tôi thấy cô nói chuyện với anh ta. Cô biết tôi nói ai rồi. Anh chàng bác sĩ ở Harvard. Này, nếu cô không muốn anh ta, tôi sẽ nhảy vào cho mà xem. - Fiona thường lưu ý đến đám đàn ông mới đến, nhưng cô nói nhiều hơn làm. Không có ai có cơ hội để kết giao với cô. Ngoài Geoff và Mary ra, hầu hết mọi người đều gác chuyện yêu đương lại. Chuyện tình ái trong trại sẽ gây nên lắm chuyện phiền phức về sau, cho nên họ xem nhau như anh chị em thôi. Nhưng các bác sĩ không biên giới đến đây đã làm cho mọi người chú ý.
- Chị cứ nhảy vào, - Christianna cười đáp. Nàng biết Fiona đang ve vãn Max, nhưng chuyện này không đi đến đâu. Họ chỉ nói chuyện với nhau, vui đùa với nhau thôi.
- Cô không thích anh ta à? - Fiona hỏi, ám chỉ đến Parker.
- Anh ta tuyệt đấy chứ. Nhưng ở đây tôi không nghĩ đến chuyện ấy. Có nhiều việc cần phải làm, phải lo lắng hơn. Christianna theo đuổi các mục đích khác, không nghĩ đến chuyện tìm cho mình người yêu. Nàng nghĩ chuyện yêu đương sẽ gây nhiều phức tạp cho nàng. Bây giờ khác với lúc nàng còn là sinh viên ở Barkeley. Ở nơi tận cùng của thế giới này, nhất là khi nàng mang gánh nặng trách nhiệm trên vai, tình thế rất khác ở đấy. Nếu ở đây mà nàng dính vào chuyện tình cảm, thế nào khi ra về nàng cũng phải chấm dứt. Và lần này nàng sẽ rất đau khổ. Lần trước không thế.
Tất cả phụ nữ đều thay áo quần đi ngủ, một giờ sau Laure mới về lều. Cô ta đã vui chơi thỏa thích, sáng hôm sau mọi người đùa rằng cô ta đã kiếm được nhiều tiền. Cô liền đem hết cho mọi người xem.
- Cô sẽ là người duy nhất giàu có khi rời khỏi Senafe, - Geoff nói. Laure cười xòa, cô rất vui, anh chàng bác sĩ người Pháp rất dễ thương.
Như thường lệ, đến bảy giờ là họ làm việc bận rộn. Parker Williams đi kiểm tra quanh với Mary, người trưởng đoàn đi khám bệnh với Geoff. Những bác sĩ khác mới đến giúp họ khám bệnh và chất thêm hàng hóa vật liệu vào kho. Khi Christianna đang ở trong văn phòng nhỏ nơi nàng thường dùng để làm lớp dạy cách phòng chống bệnh AIDS, thì Mary đi vào hỏi nàng có đi với họ không. Nàng hết sức ngạc nhiên. Nàng đâu phải là thành viên của ban cấp phát thuốc, bây giờ nàng được mời tham gia vào việc cấp phát thuốc quả là một vinh dự, dù công việc này quá sức nàng. Nàng thường phải học hỏi họ và chỉ trong một thời gian ngắn, nàng đã học được rất nhiều.
Bây giờ nàng biết rất rõ các bệnh nhân mắc bệnh AIDS, nhất là trẻ con. Hàng ngày nàng đến thăm họ, mang cho họ những món quà nhỏ như trái cây cho phụ nữ, đồ chơi cho trẻ con. Nàng cắm hoa tươi trong phòng cho họ, hoa luôn luôn được cắm rất đẹp. Nàng biết cách làm cho đời sống mọi người vui hơn, lạc quan hơn, bà Mary thường nhận thấy thế. Nhưng khi nàng đi theo họ, nàng giữ im lặng. Nàng không muốn chen vào giữa câu chuyện của Parker và Mary. Chỉ có một lần nàng hỏi chàng một câu về vấn đề thuốc men, vì nàng đã nghe những người khác nói nhưng không hiểu. Chàng giải thích cặn kẽ cho nàng rõ, rồi khi nói chuyện với bệnh nhân, có hai trường hợp bệnh nhân chỉ nói tiếng Pháp, nên nàng dịch cho chàng hiểu. Họ có hai người phụ nữ Mozambique ở trong phòng bệnh.
Khi nàng chia tay để đi dạy, chàng thản nhiên đáp:
- Cám ơn cô đã giúp đỡ.
- Luôn luôn sẵn sàng, - nàng cười và đi làm việc của mình. Hôm đó nàng bỏ bữa trưa, đi thẳng đến lớp học để giúp Ushi và khi dạy xong, nàng đến gặp Laure tại văn phòng cô ta. Chàng bác sĩ người Pháp đang ngồi nói chuyện với cô ta tại đấy. Cricky cười với Ushi, rồi nhanh nhẹn rút lui. Sau đó, nàng ra ngoài đi dạo một mình. Fiona đã đi suốt ngày, nên nàng không có ai nói chuyện hay cùng đi dạo. Những người khác đã về lều để nghỉ ngơi.
- Cám ơn cô lần nữa vì đã giúp tôi sáng nay, - nàng nghe có ai đấy nói với mình, bèn quay qua nhìn người vừa nói. Chính là Parker. Chàng làm việc suốt ngày, và họ cùng xong việc một lúc.
- Không có gì to tát hết. - Nàng cười vui vẻ, rồi mời chàng đi bộ một vòng, vì nàng không muốn đứng đấy để nói chuyện. Chàng vui vẻ nhận lời. Chàng nghĩ khu vực quanh đây rất đẹp và hoàn toàn lạ mắt. Chàng nói chàng mới chỉ ở châu Phi một tháng.
- Tôi chỉ lâu hơn anh một chút thôi, - nàng vui vẻ đáp. Hai người đi theo hướng mà nàng thường đi với Laure.
- Cô từ đâu đến? - Chàng hỏi. Chàng tưởng nàng là người Pháp, nhưng Mary nói không phải.
- Một nước nhỏ xíu ở châu Âu, - nàng cười. - Liechtenstein.
- Nước ấy ở đâu? - Tôi thường nghe nói về nước ấy, nhưng thú thật tôi không biết nó nằm đâu trên bản đồ. - Phong cách của chàng rất dễ thương và nụ cười ấm áp.
- Hầu như không ai biết. Nước ấy nằm kẹt giữa nước Áo với nước Thụy Sĩ. Nó chỉ có một trăm sáu mươi cây số vuông. Bé xíu, vì thế anh không biết nó đâu. - Nàng cười. Họ vừa đi vừa nói chuyện thoải mái. Nàng nghĩ trông chàng có vẻ hơi giống anh Freddy của nàng, nhưng nàng bảo đảm rằng chàng xử sự rất tốt. Hầu hết mọi người đều đứng đắn hơn anh nàng.
- Dân nước cô nói tiếng gì? Chàng muốn biết nhiều điều về nước nàng. - Nói tiếng Đức à?
- Hầu hết đều nói tiếng Đức và thứ thổ ngữ có nguồn gốc từ tiếng Đức, nhưng thổ ngữ này rất khó hiểu.
- Và nói tiếng Pháp à? - Sáng nay nàng nói tiếng Pháp rất giỏi, bây giờ nếu biết tiếng Pháp không phải là tiếng mẹ đẻ, thì quả thật chàng rất ấn tượng về khả năng nói tiếng Pháp của nàng.
- Một số người nói. Nhưng hầu hết nói tiếng Đức. Tôi chỉ nói tiếng Pháp ở nhà. Mẹ tôi là người Pháp.
- Thật ư? - Chàng hỏi, vẻ đầy thiện cảm.
- Bà mất khi tôi mới năm tuổi.
- Mẹ tôi qua đời khi tôi lên mười lăm. - Họ có vài điểm giống nhau, nhưng nàng không đề cập đến. Nàng không muốn xâm phạm vào đời tư của người khác, không muốn hỏi những chuyện làm cho chàng đau đớn.
- Anh trai tôi và tôi lớn lên với cha.
- Tôi cũng lớn lên với anh tôi. - Nàng cười.
- Anh cô bây giờ làm gì? Chắc anh ấy lớn đi làm việc rồi chứ? - Chàng cười, cứ nghĩ nàng còn nhỏ, vì người nàng rất nhỏ. Nàng không cao hơn con nít bao nhiêu, nhưng vì nàng làm việc cho Hội Chữ thập đỏ, nên chàng nghĩ chắc nàng đã đủ tuổi lao động, ít ra cũng trên hai mươi mốt.
- Anh ấy lớn rồi, - Cricky buồn rầu đáp. - Anh ấy đã ba mươi ba tuổi. Nhưng anh ấy chỉ ham đi du lịch, chạy theo gái và lái xe hơi tốc độ cao.
- Không biết cô có cho việc này tuyệt vời không? Anh tôi làm bác sĩ và cha tôi cũng vậy. Cha tôi là bác sĩ phẫu thuật ở San Francisco, còn anh tôi là bác sĩ nhi khoa ở New York. Tôi sống ở Boston. - Chàng nói rõ lý lịch của mình, như những người Mỹ khác, chứ không như người châu Âu thường rất kín đáo về vấn đề này. Nhưng Christianna không quan tâm đến chuyện này. Nàng thích tính tình cởi mở của người Mỹ. Từ khi nàng rời khỏi Berkeley vào tháng sáu, nàng cứ nhớ mãi điều này.
- Tôi biết anh sống ở Boston. - Nàng cười vui vẻ, chàng trông rất dễ thương. - Anh đang nghiên cứu ở Harvard. - Chàng có vẻ vui sướng vì nàng biết về chàng.
- Cô làm gì ở Liechtenstein... nhân tiện hỏi cô, thành phố cô ở tên gì? Nhà tôi ở Vaduz, tôi phụ cha trong các kế hoạch về kinh tế và chính trị của ông. Tôi hy vọng sẽ ở đây trọn năm. Nếu cha tôi để cho tôi ở. Ông rất bực vì tôi đi xa. Nhưng anh tôi ở Trung Quốc sắp về rồi... tôi hy vọng, anh ấy sẽ làm cho cha tôi vui hơn một chút. Hay làm cho ông bực thêm, tùy việc anh ấy làm. - Cả hai đều cười.
- Anh ấy lái xe đua à?
- Không. - Nàng cười to hơn. Họ đi theo con đường hai bên có nhiều bụi cây, hoa và cây lớn. Hương hoa thơm ngát, thứ hương mà bây giờ chàng thấy chỉ có ở châu Phi. - Anh ấy ăn chơi trác táng.
- Anh ấy không làm việc sao? - Chàng có vẻ ngạc nhiên. Người không làm việc đối với chàng thật kỳ lạ, nhưng với nàng thì không. Hầu hết các hoàng tử đều không làm việc, nhất là các hoàng tử sẽ nối ngôi như anh nàng. Tuy nhiên hầu hết những hoàng tử khác đều được tôn kính hơn anh nàng, vì họ dùng thì giờ để làm những việc có ích cho xã hội.
- Anh ấy thỉnh thoảng có làm việc cho cha tôi, nhưng không thích lắm. Anh ấy thích đi du lịch. Hiện anh ấy đang du lịch ở châu Á nhiều tháng. Anh ấy đã đến Nhật, rồi bây giờ đang ở Trung Quốc. Anh ấy định khi trên đường về sẽ ghé thăm Miến Điện. - Chàng thấy gia đình nàng có vẻ giàu sang quá.
- Thế còn cha cô làm gì?
- Ông ấy hoạt động chính trị và giao tế xã hội. - Bây giờ nàng đã quen nói với người khác về nghề nghiệp của cha như thế. - Khi tôi về nhà, tôi sẽ làm việc giao tế xã hội cho ông.
- Công việc ấy có vẻ vui đấy, - chàng đáp. Nhưng nàng không nghĩ thế.
- Tôi thấy cũng không đến nỗi tệ, nhưng tôi thích làm việc ở đây hơn. Nàng khiến cho chàng tò mò. Nàng rất thông minh.
- Cha tôi không thích lắm. Nhưng ông vẫn để cho tôi đi. Ông đồng ý cho tôi đi sáu tháng, nhưng chắc tôi sẽ kéo dài một năm. - Chàng nhận thấy nàng còn trẻ, cha nàng cần phải quản lý nàng, tùy theo mức độ nào đấy. Chàng không biết quyền hạn của cha nàng đối với nàng lớn đến đâu, không biết bổn phận của cô công chúa phải như thế nào. Nếu chàng biết rõ sự thật chắc chàng sẽ rất kinh ngạc.
- Tháng sáu tôi phải trở lại trường Harvard, nhưng tôi cũng thích làm ở đây. Tôi chưa ở chỗ nào thú vị như ở đây. Tôi muốn nói là ở châu Phi. Cách đây mấy năm tôi có nghiên cứu ở Trung Mỹ. Tôi chuyên trách về bệnh AIDS tại các nước đang phát triển. Đây là cơ hội rất tuyệt vời cho tôi.
- Tổ chức bác sĩ không biên giới thật kỳ diệu. Mọi người đều kính trọng tổ chức này.
- Được đến làm ở Senafe quả rất thú vị, tôi rất sung sướng được ở lại đây một thời gian. Công việc tôi làm trong tháng qua hơi cập rập, nhưng tôi mừng là họ để cho tôi tiếp tục làm cho hết thời gian hợp đồng. - Nàng gật đầu. Họ chậm rãi quay lại. Đi dạo với chàng rất thú vị. Chàng hỏi về việc học của nàng ở Berkeley. Hỏi nàng có thích ở đấy không, tất nhiên là nàng rất thích.
- Tôi rất buồn phải về nhà tháng sáu.
- Cô và anh cô có vẻ không thích về nhà thì phải, - chàng nói với nụ cười ẩn ý.
- Anh nói đúng. Liechtenstein là nước rất nhỏ. Không có gì nhiều để làm. Ở đây có nhiều việc để làm hơn. - Nàng thích thú trong công việc giảng dạy về bệnh AIDS và buổi chiều dạy trẻ con. Nàng cảm thấy ở đây hữu dụng, cuộc đời có ý nghĩa cho nàng hơn.
Thế nào tôi cũng đến thăm nước cô, - chàng lịch sự nói. - Tôi đã đến Vienna, Lausanne và Zurich, nhưng tôi chưa đến Liechtenstein.
- Nước tôi rất đẹp, - nàng đáp, thành thật chứ không khoa trương.
- Và rất buồn, - nàng cười đáp.
- Thế tại sao cô phải trở về đó? - Chàng hỏi, vẻ ngạc nhiên. Ở Mỹ, nếu người ta không thích chỗ nào, họ sẽ đi ở chỗ khác, như chàng và anh chàng. Chàng thích San Francisco, nhưng ở đấy cũng quá yên lặng.
- Tôi không còn lựa chọn nào khác hơn, - nàng buồn bã đáp, nhưng không thể giải thích được. Theo lời nàng, chàng nghĩ rằng cha nàng buộc nàng phải đảm trách công việc của gia đình vì anh nàng vô trách nhiệm. Theo chàng thì làm thế là không công bằng. Chàng không tin hoàn cảnh của nàng vô lý như thế được. Chàng không tưởng tượng ở đời lại có chuyện bất công như thế. - Trường hợp của tôi hiện là như thế. Tôi chỉ được xa nhà năm này thôi, rồi phải về mãi mãi.
- Có lẽ cô nên suy nghĩ lại vấn đề này trong thời gian cô ở đây. - Nàng cười to và lắc đầu - Tôi nghĩ tôi không thể làm gì khác hơn được. Nhiều lúc người ta phải chấp nhận trách nhiệm của mình, làm những gì mình phải làm, dù công việc ấy rất buồn tẻ.
- Cô có thể làm công việc mà cô thích chứ, - chàng nói lại, - và không làm việc mình không thích. Tôi không đồng ý việc cô phải làm công việc theo lệnh của người khác. Cha tôi đã dạy tôi như thế khi tôi còn nhỏ.
- Tôi muốn nói cha tôi nên nghĩ như thế, nhưng chắc ông không nghe đâu. Ông cho rằng nhiệm vụ là hàng đầu. Và theo đúng truyền thống. - Parker nghĩ rằng cha nàng như thế thì khó khăn quá và còn vô lý nữa, nhưng chàng không nói gì với nàng. Nàng có vẻ sung sướng được ở đây. Khi ấy họ về đến trại, Parker nói chàng phải đi tắm trước khi đi ăn tối, như thể chàng về phòng trong khách sạn vậy.
- Anh phải nhanh chân kẻo những cậu xối nước ra về, - nàng nói rồi giải thích cho chàng biết qui cách họ tắm ở đây. Sáng nay chàng biết cách thức tắm ở đây rồi, nhưng không biết rằng sau giờ nào đấy người ta không tắm được nữa, vì các cậu xối nước đã về nhà hết. Chàng cám ơn về thông tin nàng vừa cho biết và cám ơn cuộc đi dạo vừa rồi, sau đó chàng quay về lều. Khi Christianna đi về lều phụ nữ, nàng nghĩ đến sự đáng yêu và thái độ nhã nhặn lịch sự của chàng. Nàng không biết chàng bao nhiêu tuổi, nhưng nàng đoán chàng cỡ tuổi của Freddy. Về đến lều, nàng vẫn còn nghĩ đến chàng, nàng liền nằm xuống giường nghỉ vài phút trước khi đi ăn tối.
Nàng nhìn vào khoảng không trước mắt, nghĩ đến Parker, rồi chợp mắt ngủ khi nào không biết.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)