Chương 10
ối hôm sau Chủ đề: Gió bấc
Leo yêu, em biết, lỗi này không thể tha thứ. Sự “im lặng” của anh đã minh chứng điều đó. Anh không hỏi. Không, anh không hỏi, dù chỉ một câu. Đó là bài học anh dạy cho em. Không điên cuồng gào thét, không nỗ lực cứu gỡ, không tuyệt vọng hành động. Anh chẳng làm gì. Anh câm lặng. Anh im lặng để mọi thứ diễn biến quanh mình. Anh thậm chí không hỏi căn nguyên. Anh làm như đã biết cả. Qua đó anh tăng thêm đòn trừng phạt cho em. Thất vọng của anh chỉ bằng nửa thất vọng của em. Vì cộng thêm vào thất vọng của em là hình dung ra thất vọng của anh nữa. Leo, em nói cho anh rõ vì sao vào giây cuối cùng – không phải một lời có cánh, mà thực sự trong giây cuối cùng – em cho anh rõ vì sao em không đến với anh. Tội lỗi do một chữ cái, chữ cái duy nhất sai lạc, lạc vào chốn mà nó không được phép, vào thời điểm bất hạnh nhất của mọi thời điểm. Và anh, Leo, anh còn hỏi em: “Chị sẽ kể gì với Bernhard?” Anh còn nhớ em trả lời ra sao không? “Tôi sẽ nói với anh ấy: tôi đi gặp một người bạn”. Em nói chính xác như thế. “Anh ấy sẽ hỏi: anh có biết người ấy không? Tôi sẽ đáp: em nghĩ là không, em hầu như ít đả động đến người bạn này”. Đó là câu trả lời của em. “Rồi tôi sẽ nói thêm: bọn em nhiều chuyện để nói, có lẽ em sẽ về muộn! Và anh ấy sẽ nói: chúc em vui vẻ nhé, EMMI”. Câu “chúc em vui vẻ” là một câu quen tai, rồi anh ấy nghỉ một quãng. Sau đó là EMMI. Một hơi thở, không hơn một hơi thở. Nó xuyên thấu tim em. Bình thường anh ấy gọi em là “Emma”, lúc nào cũng Emma. Từ nhiều năm nay anh ấy không gọi em là “Emmi” nữa. Em không nhớ được lần cuối anh ấy gọi em như thế là bao giờ. Leo, chữ “I” thay cho “A”, chữ cái lạ duy nhất đã gây ra trong em một cơn sốc. Em không muốn nó từ miệng anh ấy. ANH ẤY không được phép nói ra. Nghe như cáo trạng, như vỡ mộng, như hủy hoại khôn cùng. Tựa như anh ấy đoán ra tâm trạng em, tựa như anh ấy đã nhận rõ chân tướng em. Tựa như anh ấy muốn nói với em: “Anh biết chứ, em muốn được là ‘Emmi’, em muốn từ giờ trở đi lại là ‘Emmi’. Vậy em hãy là ‘Emmi’ và vui vẻ đi nhé”. Và lẽ ra em phải đáp lại anh ấy bằng một câu tàn bạo, lẽ ra em phải nói là: “Bernhard, em không chỉ muốn làm Emmi, em LÀ Emmi. Nhưng em không phải là Emmi của anh. Em là Emmi của người khác. Người này chưa bao giờ thấy em, nhưng đã phát hiện ra em. Đã nhận ra em. Đã lôi em ra khỏi nơi ẩn náu. Em là Emmi của người ấy. Với Leo, em là Emmi. Anh không tin em, đúng không? Em có thể chứng minh cho anh nghe. Em có giấy trắng mực đen đây”.
Cắn rứt lương tâm? Không, lương tâm em không cắn rứt vì Bernhard. Em thấy sợ chính mình. Em trở về phòng mình, định gửi một e-mail cho anh. Em không viết nổi một chữ. Trên màn hình là một dòng chữ thảm hại: “Leo yêu của em, hôm nay em không thể đến với anh, em đang bối rối vô cùng”. Em chằm chằm nhìn nó mấy phút liền, rồi lại xóa đi. Em không đủ sức nói lời từ chối với anh. Nó sẽ là lời từ chối với chính em. Leo, đã có một sự kiện xảy ra. Tình cảm của em đã rời khỏi màn hình. Em tin là đã yêu anh rồi. Và Bernhard đã linh cảm được điều đó. Em lạnh quá. Gió bấc quất ngược vào mặt em.
Ta sẽ làm gì? 10 giây sau
Trả lời: CHÚ Ý. THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL. NGƯỜI NHẬN KHÔNG NHẬN THƯ QUA ĐỊA CHỈ NÀY NỮA. CÁC E-MAIL GỬI VÀO HỘP THƯ SẼ TỰ ĐỘNG BỊ XÓA. KHI CẦN HỖ TRỢ, ĐỀ NGHỊ LIÊN HỆ VỚI NHÀ QUẢN TRỊ MẠNG.
Hết..
Cưỡng Cơn Gió Bấc Cưỡng Cơn Gió Bấc - Daniel Glattauer Cưỡng Cơn Gió Bấc