Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chuyện Chàng Nàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
C
huông báo thức reo vang, Lauren duỗi thẳng người rồi nằm nép vào Arthur.
- Anh ngủ ngon chứ? Cô vừa ôm anh vừa hỏi.
- Không thể ngon hơn.
- Điều gì khiến tâm trạng anh tốt như vậy?
- Anh phải cho em xem cái này, Arthur vui vẻ đáp rồi ngồi dậy.
Anh lấy laptop đang để bên dưới giường rồi mở nó ra.
- Với một bữa tối chỉ kéo dài mười phút thì em thấy lá thư này có vẻ không tệ chút nào! Lauren ngước mắt nhìn lên trần.
- Họ đã tâm đầu ý hợp, càng hay, vì trò đùa của em đã không diễn biến theo chiều hướng xấu. Đừng kết luận vội vã.
- Em chỉ đọc và ghi nhận thôi mà.
- Cậu ấy đang phải lòng cô dịch giả tiếng Hàn và anh không nghĩ cô gái xa lạ này có thể thay đổi bất cứ chuyện gì, thậm chí anh không nghĩ cô nàng có ý định làm vậy.
- Trong lúc chờ đợi, em sẽ in cái này ra rồi đặt nó ở vị trí dễ thấy trên bàn làm việc của Paul.
- Để làm gì?
- Cho anh ấy biết là em không ngốc.
Lauren đọc lại bức thư.
- Cô nàng đang chơi trò tình bạn đây mà.
- Em thì biết gì về chuyện đó.
- Bởi vì em là phụ nữ, và chuyện đó rõ rành như mực đen viết trên giấy trắng, Thư điện tử thì không tính, dịch sang ngôn ngữ phụ nữ: Tôi không định quyến rũ đâu. Sau đó, cô nàng nhắc tới bữa tối mà cô nàng đến để gặp gỡ ai đó. Cái cách cô nàng nhắc đến chuyện đó chỉ ra rằng Paul không phải người đàn ông đó.
- Còn Những gì bị cấm đoán thường hấp dẫn mà, như thế không phải là quyến rũ sao?
- Anh sẽ thấy tuyết rơi giữa mùa hè nếu Paul không rời Paris. Nếu anh muốn biết ý kiến của em, thì người phụ nữ này vừa kết thúc một chuyện tình. Cô nàng đang thực sự tìm kiếm một người bạn và không gì hơn.
- Lẽ ra em nên chọn chuyên ngành tâm lý thay vì phẫu thuật thần kinh!
- Em sẽ không đập lại câu xỏ xiên rẻ tiền này đâu, nhưng cứ hình dung rằng có chút ít nhập nhằng trong lá thư cô nàng viết đi chăng nữa, nếu anh muốn Paul quan tâm đến cô nàng thì đừng tiết lộ chuyện này cho anh ấy biết.
- Em nghĩ thế sao?
- Đôi khi em có cảm giác mình hiểu rõ bạn thân nhất của anh hơn cả anh hiểu anh ấy, ít nhất cũng là trong cách anh ấy xử sự!
Nói đến đây, Lauren đi chuẩn bị bữa sáng.
Bước vào phòng khách, cô thấy Paul đang ngủ trên trường kỷ. Trông thấy cô, anh ngáp dài rồi đứng dậy.
- Anh không thể lê vào đến giường mình sao?
- Anh làm việc khuya, anh muốn nghỉ một lát nhưng rồi anh có cảm giác rõ ràng là mình đã ngủ qua đêm ngay tại đây.
- Lúc nào anh cũng làm việc khuya vậy sao Paul?
- Thường xuyên như thế đấy.
- Mặt anh trông như giấy xén vụn ấy. Anh phải giữ gìn sức khỏe một chút chứ.
- Thầy thuốc đang khuyên nhủ chứ gì?
- Là bạn anh thôi.
Trong khi Lauren mang ra cho anh một tách cà phê, Paul kiểm tra thư điện tử, ngay cả khi anh biết Kyong không bao giờ hồi âm cho anh ngay tức khắc. Anh quay vào phòng ngủ vẻ bực bội.
Arthur bước vào phòng khách. Lauren ra hiệu cho anh lại gần.
- Gì thế? Anh nhỏ giọng thì thào.
- Có lẽ chúng ta phải hoãn thời điểm khởi hành thôi.
- Cậu ấy có vấn đề gì vậy?
- Thà rằng anh hỏi em thứ anh ấy không có còn hơn: tinh thần.
- Tối qua cậu ấy còn có vẻ rất tươi tỉnh mà.
- Đấy là tối qua thôi.
- Tinh thần của tớ rất ổn, Paul đang ngồi trong phòng bèn kêu to, và tớ nghe thấy hai người nói chuyện rõ mồn một đấy nhé, anh nói thêm rồi bước tới chỗ họ. Arthur và Lauren ngồi lặng đi một lát.
- Tại sao cậu không đi cùng bọn tớ xuống miền Nam vài ngày? Arthur đề xuất.
- Bởi vì tớ đang viết một cuốn tiểu thuyết. Chỉ còn ba tuần nữa trước khi tớ lên đường. Tớ muốn có ít nhất một trăm trang để đưa cho Kyong đọc, và nhất là tớ mong cô ấy thích những trang đó, và mong lần này cô ấy sẽ lấy làm hãnh diện.
- Bước ra khỏi những cuốn sách của cậu và quay về với đời thực đi, hãy gặp gõ mọi người, những người khác ngoài những anh bạn văn sĩ của cậu ấy.
- Tớ vẫn gặp ối độc giả trong các buổi ký tặng sách.
- Và ngoài câu “Chào bà”, “Cảm ơn ông”, “Tạm biệt bà”, cậu nói với họ những gì nào? Cậu gọi điện cho họ mỗi khi cảm thấy cô đơn sao? Arthur đốp lại.
- Không, mỗi khi cậu cảm thấy cô đơn thì tớ đã có cậu, ngay cả khi không phải lúc nào việc chênh lệnh múi giờ cũng giúp ích. Cậu đừng lo lắng cho tớ nữa, nghe hai vợ chồng nói chuyện, tớ rốt cuộc cũng tin là mình đang có vấn đề. Tớ có vấn đề gì đâu. Tớ yêu cuộc sống và công việc của mình, tớ thích sống mỗi đêm với những câu chuyện mình viết, như thế tớ cảm thấy dễ chịu, giống như em ấy, Lauren, đôi khi em cũng muốn sống qua đêm trong phòng phẫu thuật mà.
- Tớ thì không thích thế cho lắm, Arthur thở dài.
- Nhưng đó là cách sống của cô ấy và cậu không cố gắng tách cô ấy khỏi nếp sống đó, bởi vì cậu yêu Lauren đúng như con người cô ấy vốn thế, Paul đáp, chúng ta không khác biệt lắm đâu. Hãy tận hưởng chuyến trăng mật này, và nếu chuyến đi Hàn Quốc chữa khỏi cho tớ chứng sợ máy bay thì mua thu này tớ sẽ về San Francisco thăm các cậu. Này, đó sẽ là nhan đề rất hay cho một cuốn tiểu thuyết đấy “Một mùa thu ở San Francisco”.
- Còn hay hơn nữa nếu cậu là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đó.
Arthur và Lauren thu xếp hành lý. Paul tiễn hai vợ chồng họ ra ga và khi đoàn tàu khuất bóng sân ga, dù anh đã nói với họ những gì đi nữa, thì nỗi cô đơn vẫn trĩu nặng trên vai anh.
Anh đứng nguyên tại nơi vừa chào từ biệt các bạn một hồi lâu rồi quay gọt, hai tay đút túi quần.
Anh ra bãi đỗ lấy xe và nhìn một tờ giấy nhắn trên ghế phụ lái.
Nếu cậu tới sống tại Seoul, chính tớ sẽ tới thăm cậu mùa thu này, tớ hứa đấy.
“Một mùa thu ở Seoul” cũng có thể trở thành nhan đề thú vị.
Tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy, bạn thân mến.
Arthur.
Anh đọc lại tờ giấy nhắn hai lần nữa rồi nhét nó vào ví.
Anh tìm cách khỏa lấp buổi sáng của mình bằng niềm vui và quyết định tới nhà hát Opéra. Anh có một việc muốn nhờ giám đốc nhà hát.
***
Mia đang ngồi trên băng ghế ở quảng trường Tertre. Người họa sĩ quan sát cô. Khi nhìn thấy cô mở túi xách để lấy ra một chiếc khăn mùi xoa, ông rời giá vẽ tới ngồi bên cạnh cô.
- Một ngày dở tệ ư? Ông lên tiếng.
- Không, một cuốn sách hay.
- Sách buồn đến thế sao?
- Trước đoạn này nó vẫn hài hước thì đúng hơn, nhưng nhân vật chính vừa nhận được một lá thư từ mẹ sau khi người mẹ qua đời. Tôi lố bịch thật, nhưng những lời lẽ trong thư khiến tôi cảm động.
- Chẳng có gì là lố bịch khi thổ lộ cảm xúc của bản thân. Mẹ cô mất rồi sao?
- Mẹ tôi đang sống cực kỳ khỏe mạnh là đằng khác, nhưng tôi vẫn muốn bà ấy viết cho tôi một lá thư giống như thế này.
- Biết đâu vào một ngày nào đó bà ấy sẽ làm vậy.
- Cứ nhìn vào quan hệ giữa mẹ con tôi hiện giờ thì việc ấy sẽ khiến tôi ngạc nhiên lắm đấy.
- Cô có con chưa?
- Chưa.
- Vậy thì hãy đợi đến lượt mình trở thành mẹ, cô sẽ nhìn nhận tuổi thơ ấu của mình dưới góc độ khác và cách cô nhìn nhận mẹ mình cũng sẽ thay đổi hoàn toàn cho mà xem.
- Tôi thực sự không hiểu sẽ thay đổi như thế nào.
- Trên đời này không tồn tại những bậc cha mẹ hoàn hảo, cũng không tồn tại những đứa con hoàn hảo. Tôi phải tạm biệt cô đây, một du khách đang quanh quẩn gần những bức tranh của tôi. Mà bạn cô nghĩ gì về bức chân dung vẽ cô ấy?
- Tôi còn chưa đưa tranh cho cô ấy, tôi xin lỗi vì đã quên khuấy đi mất, tối nay tôi sẽ đưa.
- Bức tranh đã nằm trong cặp của tôi hàng tháng trời, có gì phải vội đâu.
Người họa sĩ quay lại bên giá vẽ.
***
Paul lách vào theo lối dành cho các nghệ sĩ. Các nhân viên chuyển đồ đang gói ghém những chi tiết trang trí. Anh đi vòng qua họ, leo cầu thang bộ rồi tới gõ cửa phòng làm việc của giám đốc.
- Chúng ta có hẹn trước không?
- Không, tôi phiền ông một phút thôi, chỉ xin ông đúng một ân huệ.
- Lại một ân huệ nữa sao?
- Đúng vậy, nhưng lần này thực sự là một ân huệ nhỏ xíu thôi.
Paul trình bày việc cần nhờ, viên giám đốc từ chối. Ông từng dành một ngoại lệ cho anh và chỉ riêng anh. Vì nhà hát Opéra được dùng làm bối cảnh cho cuốn tiểu thuyết của anh, ông tha thiết muốn mọi thứ được mô tả đúng như nó vốn có chứ không phải như hình dung của mọi người. Những phần công chúng không được tham quan vẫn phải được canh giữ nghiêm ngặt.
- Tôi hiểu,Paul nói, nhưng đây là cô trợ lý của tôi.
- Cô gái ấy làm trợ lý của cậu từ trước khi cậu bước vào văn phòng tôi chứ?
- Dĩ nhiên, tôi đâu có tuyển cô ấy vào làm trong quãng thời gian bước từ cánh cửa kia đến cái ghế bành này.
- Cậu vừa nói “một cô bạn”!
- Một cô bạn kiêm trợ lý, hai danh phận đó đâu có xung khắc nhau.
Viên giám đốc ngước mắt nhìn trần nhà ngẫm nghĩ.
- Không được, tôi rất tiếc, cậu đừng cố nài làm gì.
- Vậy đừng trách tôi đã miêu tả nhà hát Opéra của ông thiếu chính xác, tôi không thể bao quát mọi thứ được.
- Cậu chỉ việc dành nhiều thời gian hơn cho việc tìm tòi nghiên cứu thôi mà. Giờ thì mời cậu đi cho, tôi đang bận nhiều việc.
Paul rời khỏi phòng giám đốc, trong lòng đã quyết không dừng lại ở đó. Lời nói đọi máu và trong đời mình anh từng bất chấp những lệnh cấm còn phức tạp hơn nhiều. Anh tới quầy mua hai tấm vé xem suất diễn tối rồi rời khỏi đó để thực hiện kế hoạch của mình.
Ngay khi tới sân trước nhà hát, anh bấm số của Mia rồi lại đổi ý, chọn cách gửi cho cô một tin nhắn:
Chuyến tham quan nhà hát của chúng ta sẽ diễn ra tối nay. Cô hãy mặc một chiếc áo pull, một áo khoác đi mưa và nhất là đừng đi giày cao gót, mặc dù cho tới giờ tôi cũng chưa thấy cô đi kiểu giày đó bao giờ. Đến nơi cô sẽ hiểu, tôi sẽ không nói thêm nữa để cho bất ngờ.
20 giờ 30 ở bậc thềm thứ năm nhé.
Paul
TB: Các tin nhắn SMS cũng không tính.
Điện thoại của Mia rung lên, cô đọc tin nhắn và mỉm cười, rồi chợt nhớ đến lời hứa với Daisy, nụ cười trên môi cô tắt ngấm.
***
Gaetano Cristoneli đợi Paul trên sân hiên quán cà phê Bonaparte.
- Cậu đến muộn thế!
- Chỗ làm việc của tôi đâu có ngay gần đây như ông, tôi lại còn bị tắc đường nữa chứ.
- Điều này hẳn sẽ khiến cậu ngạc nhiên, đó là làm gì có tắc đường. Cậu đã nói trên điện thoại là có chuyện gấp, cậu gặp phải vấn đề gì sao?
- Lúc này đang có cái mốt thịnh hành là nghĩ tôi gặp phải vấn đề gì hay sao? Ông sẽ không chạy theo cái mốt đó chứ?
- Vậy cậu muốn báo cho tôi biết chuyện gì nào?
- Tôi nhận lời tớ Hội chợ sách ở đầu kia thế giới.
- Tin tuyệt vời đấy. Nói gì thì nói, cậu đâu còn lựa chọn nào khác.
- Ta luôn được lựa chọn và tôi vẫn có thể thay đổi ý định mà. Nhân tiện, tôi có chuyện này khá riêng tư muốn nhờ ông. Nếu tôi quyết định sống một vài năm tại Seoul, ông có đồng ý tạm ứng cho tôi một khoản nhỏ không, để tôi ổn định cuộc sống ấy mà? Tôi không muốn chia tay căn hộ ở Paris trước khi quyết định chắc chắn.
- Quyết định chắc chắn chuyện gì vậy?
- Chuyện ở đó luôn chứ sao nữa.
- Tại sao cậu lại tới Hàn Quốc sống, cậu có biết tiếng Hàn đâu?
- Tôi còn chưa nghĩ đến khó khăn đó. Tôi cho là tôi phải học tiếng Hàn thôi.
- Cậu sẽ học tiếng Hàn ấy hả?
- Nan niga naie palkarakeul parajmdoultaiga nomou djoa?
- Cái tràng rổn rảng ấy nghĩa là gì vậy?
- Câu đó trong tiếng Hàn có nghĩa là “Em rất thích mỗi khi anh mút ngón chân em”.
- Thôi xong, cậu điên thật rồi, cậu toàn huyên thuyên!
- Tôi không yêu cầu ông hội chẩn tâm lý nhé, mà là một khoản tạm ứng quyền tác giả.
- Cậu nghiêm túc chứ?
- Ông từng nói là thành công của tôi trên đất Hàn sẽ dội về Mỹ, rồi sang châu Âu còn gì. Nếu tôi hiểu đúng ý ông, tôi sẽ lên máy bay và chúng ta sẽ kiếm bộn tiền. Vậy thì theo lập luận của ông, một khoản tạm ứng nho nhỏ sẽ không thành vấn đề đâu nhỉ.
- Tôi chỉ nêu ra một giả thiết thôi…tương lai sẽ khẳng định đúng hoặc sai.
Rồi Cristoneli ra chiều trầm ngâm trước khi nói tiếp:
- Đồng thời, nếu cậu thông báo cho giới truyền thong Hàn ý định chuyển sang đó sinh sống thì sẽ càng tạo hiệu ứng tốt. Nếu nhà xuất bản bên đó lại quan tâm nữa, thì họ sẽ nghiêng về hướng đẩy mạnh chiến dịch quảng bá các tác phẩm của cậu thôi.
- Sao cũng được, Paul thở dài. Vậy là nhất trí nhé?
- Với một điều kiện! Dù bên đó xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi vẫn sẽ là biên tập viên chính của cậu, tôi không muốn nghe nói về hợp đồng nào đó ký trực tiếp giữa cậu với phía Hàn đâu đấy, chúng ta cứ phải nói rõ ra như thế! Chính tôi đã nâng đỡ cậu tính tới thời điểm này!
- Đúng, rốt cuộc, không thể nói rằng ông đã nâng đỡ tôi hiệu quả.
- Đồ vong ân bội nghĩa! Cậu có muốn khoản tạm ứng kia không nào?
Paul bằng lòng với kết quả đạt được. Anh ghi thoáy lên tờ khăn giấy số tiền mình mong muốn. Cristoneli ngước mắt nhìn trời, gạch con số đó đi rồi chia đôi.
Họ bắt tay nhau, trong giới văn chương trình hành động đó có giá trị tương đương một bản hợp đồng.
- Khi nào tiễn cậu tới sân bay tôi mới đưa cho cậu một tấm séc nhé, cũng là để biết chắc cậu đã đặt chân lên máy bay ấy mà.
Paul để Cristoneli thanh toán tiền cà phê.
***
Quay về nhà sau khi phục vụ bữa trưa tại nhà hàng, Daisy nhìn thấy Mia đang mặc áo choàng tắm, nằm dài trên giường kỷ, tay cầm khư khư một hộp Kleenex và mắt đắp một tờ khăn giấy ấm.
- Có chuyện gì không ổn sao?
- Chứng đau nửa đầu liên quan đến mắt, đầu tớ sắp nổ tung rồi đây, Mia đáp.
- Tớ gọi bác sĩ tới khám cho cậu nhé?
- Không ích gì đâu, tớ từng bị thế này rồi, thường thì nó kéo dài chừng mười tiếng đồng hồ rồi tự khỏi thôi.
- Và cậu bị thế này từ bao giờ?
- Giữa giờ chiều.
Daisy hết nhìn đồng hồ đeo tay đến nhìn cô bạn.
- Được rồi, câu không thể làm việc trong tình trạng này được. Tối nay ta tạm quên nhà hàng đi, ngày mai cậu giúp tớ cũng được.
- Ôi không, Mia phản đối, tớ sẽ ghé nhà hàng mà.
Nói đoạn, cô đưa hai tay lên ôm đầu rồi buột ra một tiếng rên nho nhỏ.
- Với bộ dạng này ấy hả? Cậu sẽ đuổi khách hàng chạy có cờ mất! Cậu vào phòng nằm nghỉ đi.
- Không, tớ sẽ đến, Mia nói thêm,vẫn nằm dài cánh tay buông thõng dọc theo trường kỷ, tớ không thể để mặc cậu xoay xở được.
- Robert sẽ lo bếp núc trong khi tớ lãnh phần phục vụ, đây có phải lần đầu đâu. Cậu nằm nghỉ đi, mệnh lệnh đấy.
Mia vớ lấy hộp Kleenex dò dẫm bước về phía phòng mình, tờ khăn giấy đắp nguyên trên mắt.
Cô ra khỏi phòng ngay khi Daisy rời căn hộ. Cô ghé sát tai lên cửa ra vào để nghe ngóng tiếng bước chân nhỏ dần trên cầu thang. Rồi cô lao tới khung cửa kính rộng, nhìn dõi theo Daisy cho tới khi cô bạn khuất dạng nơi góc phố.
Cô vội vào phòng tăm, vã nước mát lên mặt để rửa sạch lớp phấn đã bôi trước đó cùng nét chì trên mí dưới. Nếu có điều gì đó hữu ích mà cô đã học được từ tay nghề của mình thì đó chính là tự trang điểm để hỗ trợ thêm cho màn diễn. Cô lấy làm ngạc nhiên vì không hề cảm thấy tội lỗi trong lúc lục tìm một chiếc áo khoác đi mưa trong tủ quần áo của Daisy. Thậm chí cô còn cảm thấy vui vui, và đã quá lâu rồi cô không có cảm giác đó để có thể tận hưởng nó trọn vẹn.
Cô chọn một đôi giày thể thao rồi bỗng tự hỏi tại sao lại phải ăn mặc kỳ cục như thế để vào tham quan bên trong nhà hát. Ở Anh, người ta thường ăn vận cầu kỳ khi tới nhà hát thì đúng hơn.
Cô chăm chú soi gương và thấy mình hơi giống Audrey Hepburn, ý nghĩ đó không hề khiến cô phiền lòng. Vì vẫn lưỡng lự không biết có nên thêm cặp kính râm vào bộ trang phục hay không, cô quẳng tạm nó vào túi xách rồi lên đường.
Cô mở hé cánh cổng dành cho xe ra vào, xác nhận lối đi thông thoáng rồi mới bước vội về phía taxi đang đỗ bên vỉa hè đối diện.
***
Paul đang chờ trên bậc thềm thứ năm của nhà hát Garnier.
- Trông giống thanh tra Clouzot(*) quá đấy, anh nói thay cho lời chào Mia đang tiến về phía mình.
(*) Ý nói nhân vật thanh tra Jacques Clouzot trong xê rip him Điệp vụ Báo Hồng
- Một quý ông đích thực! Chính anh dặn tôi mặc áo khoác đi mưa và đi giày đế bằng còn gì.
Paul nhìn cô từ đầu đến chân.
- Cô xinh lắm, đi theo tôi nào.
Họ hòa vào đám đông khán giả đang bước vào nhà hát. Sau khi vượt qua một dãy tiền sảnh, Mia kinh ngạc dừng lại trước cầu thang lớn. Cô nài nỉ để được lại gần tượng thần Pythie.
- Nàng ấy đẹp quá! Cô thốt lên.
- Tuyệt, nhưng giờ chúng ta phải nhanh chân lên, Paul năn nỉ.
- Trang phục của tôi có vẻ lố lăng giữa ngần này người đẹp, lẽ ra tôi nên mặc váy mới phải.
- Ấy đừng! Ta đi nào.
- Tôi không hiểu, anh bảo sẽ dẫn tôi đi tham quan nơi này trong giờ đóng cửa kia mà… chúng ta sắp vào xem buổi diển sao?
- Rồi cô sẽ hiểu.
Tới gác lửng, họ đi theo lối ban công dành cho dàn nhạc.
- Tối nay họ biểu diễn chương trình gì vậy? Mia hỏi trong khi hai người tới gần lối vào khán phòng.
- Không rõ. Xin chào, anh nói khi đi ngang qua trước hai bức tượng.
- Anh chào ai vậy? Mia thì thào.
- Bach và Haydn, tôi thường nghe nhạc của họ trong lúc viết, đây là điều nhỏ nhất ta có thể làm mà, phải không?
- Tôi có thể biết ta đang đi đâu không? Mia lên tiếng trong khi Paul vẫn tiếp tục tiến bước.
- Ngồi vào chỗ của chúng ta.
Người dẫn chỗ đưa họ tới ngồi trên hai ghế phụ. Paul nhường ghế trước cho Mia rồi ngồi vào ghế sau.
Mặt ghế cứng quèo, từ vị trí này người ta chỉ nhìn thấy cánh phải của sân khấu. Chẳng có gì giống với những buổi họp báo giới thiệu khi Mia ngồi ở hàng ghế đầu.
Thế mà trông anh ta đâu có vẻ gì là keo kiệt, cô nghĩ khi bức màn sân khấu được vén lên.
Paul để mười phút đầu của buổi diễn trôi qua. Mia vặn vẹo người trên ghế để lựa một tư thế thoải mái. Anh vỗ nhẹ vào vai cô.
- Tôi xin lỗi vì đã ngọ nguậy không ngừng nhé, nhưng tôi ê mông quá, cô thì thào.
Paul cố nhịn cười rồi ghé vào tai cô.
- Giúp tôi gửi lời xin lỗi chân thành tới vòng ba của cô nhé, đi theo tôi nào, chúng ta đi thôi.
Anh khom người bước tới lối thoát hiểm nằm ngay trước mắt họ. Mia sững sờ nhìn anh.
Hay là anh ta thực sự điên rồi…
- Cô đi đi chứ! Paul nhỏ giọng, vẫn giữ nguyên tư thế lom khom trước cánh cửa thoát hiểm.
Mia nghe theo Paul, cô cũng khom người bước tới chỗ anh.
Anh đẩy nhẹ cánh cửa rồi kéo cô vào một hành lang.
- Ta còn chơi trò vịt lội nước này lâu không? Mia hỏi.
- Chơi trò gì tùy cô, nhưng phải giữ trật tự đấy nhé.
Paul nắm lấy tay Mia rồi tiến vào hành lang. Họ càng tiến sâu thêm vào lối đi quanh co đó, cô lại càng thầm thắc mắc nhiều hơn.
Đến đầu một lối thong ra nhiều phòng khác, họ leo lên một cầu thang hình xoáy ốc. Paul mời Mia leo trước phòng trường họp cô vấp chân rồi luôn miệng dặn cô bước cẩn thận.
- Chúng ta đang ở đâu thế này? Mia hỏi nhỏ, cô đã bắt đầu nhập cuộc.
- Chúng ta sẽ men theo chiếc cầu thang nhỏ đằng trước cô. Tôi van cô đấy, đừng gây tiếng động,chúng ta đang đi ngang qua phía sân khấu. Lần này tôi sẽ mở đường cùng nhé.
Paul làm dấu thánh giá rồi, vì thấy Mia ngạc nhiên trước hành động đó, anh ghé tai cô tiết lọ rằng anh đang bị chóng mặt.
Khi tới đầu cầu bên kia, anh quay lại và thấy Mia đang dừng giữa cầu, mắt dán chặt xuống khán phòng. Anh như thoáng thấy gương mặt thời thơ ấu của cô; thậm chí chiếc áo khoác cô đang mặc trên người cũng đột nhiên trở nên quá rộng. Cô không còn là người phụ nữ anh nhìn thấy trên bậc thềm dẫn lên nhà hát Garnier nữa, mà là một cô bé con đang lơ lủng trong không trung, ngơ ngẩn than phục trước một cảnh tượng thần tiên.
Anh chờ vài phút trôi qua rồi liều mạng ho một tiếng khe khẽ để đánh động cô.
Mia mỉm cười rạng rỡ với Paul rồi bước tới chỗ anh.
- Không thể tin nổi, cô thì thào.
- Tôi biết, mà cô còn chưa nhìn thấy gì đâu.
Anh lại nắm lấy tay cô và dẫn cô bước về phía một cánh cửa mở ra một cầu thang bộ khác.
- Chúng ta đi ngắm hồ nước chăng?
- Dù sao thì người Anh các vị cũng lạ thật đấy. Cô nghĩ họ đã thiết kế một hồ nước ở tầng trên cùng sao?
- Rất có thể chúng ta sẽ trở xuống những bậc cầu thang này mà!
- Ồ không, chúng ta sẽ leo lên tiếp. Không có hồ nước nào đâu, đó chỉ là một bể chứa nước bằng bê tông thôi, nếu không thì tôi đã mang theo bộ chân nhái và ống thở rồi.
- Vậy thì áo đi mưa dùng để làm gì? Mia bực bội hỏi.
- Rồi cô sẽ thấy!
Trong khi leo lên một cầu thang gỗ cũ kỹ, họ nghe thấy tiếng ầm ì khủng khiếp. Mia dừng khựng lại như bị hóa đá.
- Cô đừng lo, đó là guồng máy điều chỉnh thay đổi cảnh bài trí trên sân khấu thôi, Paul trấn an cô.
Họ đã tới thềm nghỉ của tầng trên cùng, Paul đẩy thanh ngang mở một cánh cửa sắt rồi mời Mia bước qua.
Cô tiến bước trên phần mái làm bằng kẽm của nhà hát Opéra Garnier và nhìn thấy một quang cảnh Paris tráng lệ.
Cô buộc miệng chửi thề bằng tiếng Anh rồi quay sang Paul.
- Cô có thể bước tới đằng trước, không nguy hiểm đâu, anh cam đoan.
- Anh không tới đây sao?
- Có chứ, có chứ, tôi đang tới đây.
- Tại sao lại dẫn tôi lên tận đây nếu như anh bị chóng mặt?
- Bởi vì cô thì đâu có chóng mặt. Không gian toàn cảnh này là duy nhất trên đờiđó. Cứ tiếp tục khám phá nhé, tôi ở đây đợi cô. Cô cứ ngắm cho chán mắt đi, những người có may mắn ngắm nhìn Kinh đô Ánh sáng như thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay một bàn tay thôi đấy, mà cứ cho là vài bàn tay đi. Tiến tới trước đi, đừng bỏ lỡ chi tiết nào của cảnh tượng này. Rồi một buổi tối mùa đông, cô sẽ ngồi trước lò sưởi trong một trang viên cổ trên đất Anh và kể cho bầy cháu chắt quý tộc của cô chuyện một tối nọ cô đã chiêm ngưỡng Paris từ mái nhà hát Garnier. Bấy giờ cô sẽ nhiều tuổi đến độ quên mất tên tôi, nhưng sẽ vẫn còn nhớ đã từng có một anh bạn trên đất Paris.
Mia nhìn Paul đang bấu chặt vào tay nắm cửa. Cô tiến bước trên mái nhà hát. Từ vị trí đang đứng, cô nhìn rõ mồn một nhà thờ Madeleine, tháp Eiffel với những thanh thép rạch ngang dọc bầu trời, một bầu trời mà Mia quan sắt vói cặp mắt của một đứa trẻ đang đếm sao vì tin chắc rằng mình có thể đếm được hết sao trời. Rồi ánh mắt cô hướng về phía những ngọn tháp của khu Beaugrenelle. Có bao nhiêu người đang dùng bữa tối, cười đùa hay khóc than đằng sau những khung cửa sổ chỉ nhỉnh hơn những vì sao đang lấp lánh trên nền trời kia? Ngoảnh lại, cô nhìn thấy nhà thờ Thánh Tâm nằm cheo leo trên đồi Montmartre rồi thoáng nghĩ đến Daisy. Toàn bộ Paris đang trải rộng trước mắt cô và cô chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng nào đẹp đến thế.
- Cô không thể bỏ lỡ điều này được.
- Đúng là tôi không thể.
Cô quay bước về phía anh, cởi khăn quàng ra rồi dùng nó để bịt mắt anh. Rồi cô cầm tay Paul, dẫn anh bước trên mặt kẽm. Paul tiến lên như một nghệ sĩ xiếc thăng bằng,nhưng anh để mặc cô dẫn đi.
- Thật ích kỷ, cô vừa nói vừa cởi khăn bịt mắt cho anh, nhưng làm sao tôi có thể kể lại cho cháu chắt nghe khoảnh khắc này mà lại không chia sẻ nó với anh bạn trên đất Paris của mình chứ.
Paul và Mia ngồi trên tấm úp nóc chiêm ngưỡng thành phố. Một cơn mưa bụi bắt đầu rơi. Mia cởi chiếc áo khoác đi mưa mình đang mặc ra để trùm qua vai cả hai.
- Anh luôn tính đến mọi khả năng sao?
- Tôi đã gặp phải chuyện này rồi. Giờ thì cô dẫn tôi quay về chứ? Anh nói, đoạn đưa cô chiếc khăn quàng.
Xuống tới chân cầu thang, họ thấy có hai nhân viên an ninh đang chờ sẵn để áp tải họ về tận văn phòng giám đốc nơi có ba viên cảnh sát đang đợi.
- Tôi biết, tôi đã vi phạm lệnh cấm của các vị, nhưng chúng tôi chẳng làm hại ai cả, Paul nói với giám đốc.
- Ông quen biết người này sao? Viên cảnh sát trên Moulard hỏi.
- Không, giờ thì không còn quen nữa, anh có thể giải họ về đồn.
Cảnh sát Moulard ra hiệu cho các đồng nghiệp lấy ra hai đôi còng.
- Có lẽ không cần thiết phải làm quá đến mức đó đâu, Paul phản đối.
- Tôi nghĩ là có đấy, viên giám đốc thêm vào, tôi thấy những người này có vẻ không thể kiểm soát được.
Mia chìa hai cổ tay ra cho viên cảnh sát, cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, và hốt hoảng khi biết lúc đó là mấy giờ.
***
Thanh tra cảnh sát lấy lời khai của họ. Paul thừa nhận những việc mình đã làm, nhận toàn bộ trách nhiệm về mình và giảm thiểu độ nghiêm trong của những hành động đó. Anh hứa hẹn lên xuống sẽ không bao giờ tái phạm nữa nếu cảnh sát thả họ ra. Dẫu sao thì họ cũng sẽ không qua đêm trong đồn cảnh sát chứ?
Viên thanh tra thở dài.
- Hai người đều có quốc tịch nước ngoài. Chừng nào chưa thể gặp lãnh sự quán của từng người và xác minh danh tính của cả hai thì tôi không thể để hai vị đi được.
- Tôi có thẻ cư trú dài hạn nhưng để quên ở nhà thôi, tôi là cư dân Pháp, Paul thề thốt.
- Mới có anh xác nhận thong tin đó thôi.
- Cô bạn hùn vốn của tôi sẽ giết tôi mất, Mia thì thầm.
- Ai đó đe dọa cô sao, thưa cô? Viên thanh tra hỏi.
- Không, đó chỉ là một cách nói thôi.
- Vậy thì hãy cẩn trọng với từ ngữ mình sử dụng, chúng ta đang ở trong đồn cảnh sát mà.
- Tại sao cô ấy lại giết cô? Paul nghiêng người sang hỏi Mia.
- Tôi vừa nói gì ấy nhỉ? Viên thanh tra tiếp tục.
- Được rồi, chúng ta có phải đang trong trường học đâu nào! Có vẻ như tình huống này đã khiến cô bạn tôi gặp phải một rắc rối nan giải liên quan đến công việc, ông có thể vui lòng linh động giải quyết được không?
- Cần phải tính đến chuyện đó trước khi tiến hành xâm nhập bất hợp pháp một cong6 trình công cộng chứ.
- Ra thế, nhưng chúng tôi có xâm nhập bất hợp pháp gì đâu, mọi cánh cửa đều mở sẵn ấy chứ, kể cả cánh cửa dẫn lên mái.
- Bởi vì theo lời anh nói, anh đã lên đó không chỉ một lần? Nếu tôi tới làm chuyện tương tự tại nước anh thì anh cũng thấy thế là chuyện bình thường sao?
- Nếu trái tim mách bảo ông làm vậy, thanh tra ạ, thì chuyện đó tuyệt nhiên không khiến tôi thấy phiền đâu. Thậm chí tôi còn có thể giới thiệu với ông vài ba địa điểm có tầm nhìn tuyệt đẹp nữa kia.
- Được rồi, viên thanh tra thở dài, đưa hai kẻ khờ này vào buồng giam cho tôi và cứ để họ diễn hài kịch với nhau.
- Khoan đã! Paul nài nỉ. Nếu một công dân Pháp mang bằng chứng tới đây chứng nhận danh tính cho tôi thì ông sẽ thả cho chúng tôi đi chứ?
- Nếu người đó xuất hiện trong vòng một giờ nữa, tôi có thể cân nhắc phương án thả người, sau thời điểm đó thì tôi đã kết thúc ca trực và hai vị đành chờ đến sáng mai vậy.
- Tôi có thể gọi điện được không?
Viên thanh tra quay sang điện thoại cố định đang để trên bàn làm việc rồi đẩy nó về phía Paul.
***
- Cậu nói nghiêm túc đấy chứ?
- Thì đó.
- Vào giờ này hả?
- Người ta đâu có chọn được thời điểm cho những tình huống kiểu này.
- Và tôi có thể biết lý do không?
- Nghe tôi này, Cristoneli, bởi vì thời gian đang gấp lắm rồi. Ông tới ngay văn phòng, lấy cho tôi bản sao tất cả giấy tờ của tôi rồi mang đến đồn cảnh sát quận IX trong khoảng một giờ nữa nhé, nếu không tôi sẽ ký hợp đồng xuất bản cuốn sách tiếp theo với Tchiung Chan Woo đấy.
- Cái gã Tchiung Chan Woo đó là ai vậy?
- Tôi chịu thôi, nhưng hẳn là phải có ai đó tên như thế tại nhà xuất bản của tôi bên Hàn Quốc chứ! Paul lớn tiếng.
Cristoneli dập máy không nói thêm lời nào.
- Ông ta sẽ đến chứ? Mia hỏi, giọng năn nỉ.
- Với ông ta mọi chuyện đều có thể, Paul thận trọng đáp rồi gác ống nghe lên đế.
Được rồi, viên thanh tra đứng dậy nói tiếp, nếu cái gã anh vứa quát nạt đủ ngốc để giúp anh thì anh sẽ được về nhà ngủ, trường hợp ngược lại thì chúng tôi có chăn đây. Pháp là một đất nước văn minh.
Paul và Mia bị giải về buồng giam. Viên cảnh sát lịch sự tránh cho họ căn buồng giam hai gã hai gã say đang tỉnh rượu.
Cánh của buồng giam khép lại sau lưng họ. Mia ngồi xuống băng ghế rồi đưa hai tay lên ôm đầu.
- Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi mất.
- Dẫu sao chúng ta cũng có nghiền nát một thành phố nhỏ nào đâu. Tại sao cô lo lắng đến vậy? cô ấy chẳng thể nào biết được chúng ta đang ở đây.
- Chúng tôi sống chung trong một căn hộ, khi từ nhà hàng về tới nơi, cô ấy sẽ thấy rọ là tôi không có ở nhà, và sáng mai cũng vậy.
- Ở tuổi này thì cô phải có quyền ngủ lang rồi chứ? Cô ấy chỉ là người chung vốn với cô hay là…?
- Hay là gì?
- Không, không có gì.
- Tôi đã bịa là mình bị đau nửa đầu để tối nay không phải tới nhà hàng làm việc trong khi cô ấy rất cần tôi giúp.
- Tôi công nhận chuyện đó thật không ra sao.
- Cảm ơn vì đã xát muối vào vết thương.
Paul nín thing rồi tới ngồi cạnh cô.
- Tôi có ý này, nhưng đây chỉ là một ý tưởng thôi nhé, rốt cuộc anh cũng lên tiếng. Việc hỏi cung, còng tay và đồn cảnh sát, có lẽ không nên kể lại cho cháu chắt cô nghe.
- Anh đùa đấy à, dĩ nhiên đó mới là đoạn chúng thích nhất. Bà của chúng từng qua đêm trong đồn cảnh sát!
Cả hai bỗng nghe thấy tiếng ổ khóa xoay vòng. Cánh cửa buồng giam mở ra rồi một viên cảnh sát lệnh cho họ bước ra. Anh ta dẫn họ tới văn phòng của thanh tra nơi Cristoneli đang đợi sẵn. sau khi xuất trình bản sao thẻ cư trú của anh, biên tập viên của Paul ký một tấm séc để nộp phạt.
- Tuyệt lắm, viên thanh tra lên tiếng. Ông có thể ra về cùng với cậu ta rồi đấy.
Quay sang Paul, Cristoneli phát hiện ra sự có mặt của Mia bèn liếc xéo anh chàng nhà văn.
- Sao lại thế được, ông hỏi viên thanh tra bằng giọng bực bội, với số tiền đã nộp, tôi không thể bảo lãnh cho cả hai người này sao?
- Cô kia làm gì có giấy tờ tùy thân!
- Cô kia là cháu gái tôi! Cristoneli cam đoan, tôi dám lấy danh dự của mình ra mà khẳng định điều này.
- Ông là người Ý và cháu gái ông lại là công dân Anh sao? Gia đình ông thật đa sắc tộc quá đấy!
- Tôi đã nhhập quốc tịch Pháp, thưa ngài thanh tra! Cristoneli vặc lại, và quả nhiên, gia đình tôi là người châu Âu đã ba thế hệ, kiều dân hoặc tiền phong, tùy thuộc suy nghĩ của ông thoáng đến đâu.
- Các người biến đi cho tôi nhờ, còn cô, chiều mai tôi muốn gặp lại cô cùng với hộ chiếu, cô rõ rồi chứ?
Mia gật đầu thay lời đáp.
***
Ra khỏi đồn cảnh sát, Mia cảm ơn Cristoneli, ông lịch sự chào cô.
- Tôi rất lấy làm vinh hạnh, thưa cô. Mà lạ thật đấy, tôi có cảm giác chúng ta từng gặp nhau, nhìn mặt cô quen lắm.
- Tôi không nghĩ vậy, Mia đỏ mặt đáp. Có lẽ là ai đó trông giống tôi chăng?
- Có lẽ vậy, tuy nhiên, tôi dám thề là…
- Đáng thương thay! Paul nhỏ giọng.
- Cậu làm sao vậy? Cristoneli quay sang nhìn thẳng vào mặt anh.
- Ông vẫn thường tiếp cận phụ nữa bằng những câu nói cũ rích thế này ư? “Tôi chắc chắn chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó”, anh nhắc lại trong lúc bắt chước điệu bộ lố bịch. Thảm hại quá đi mất!
- Cậu thật ngớ ngẩn, bạn thân mến, tôi nói hoàn toàn thật lòng, tôi chắc chắn dẳ gặp cô đây ở đâu đó rồi.
- Kể cả có vậy thì cũng mặc, chúng tôi đang vội, cỗ xe ngựa của Cô nương đây sắp biến thành quả bí ngô rồi, chúng ta sẽ chào hỏi xã giao vào một tối khác vậy.
- Dẫu sao cậu cũng phải cảm ơn tôi chứ! Cristoneli làu bàu.
- Dĩ nhiên rồi, cảm ơn ông rất nhiều, giờ thì tạm biệt nhé.
- Cũng dĩ nhiên là khoản tiền phạt này sẽ trừ thẳng vào khoản tạm ứng của cậu…
***
- Trong hai người cứ như một cặp vợ chồng già ấy, Mia thích thú nhận xét khi Cristoneli ngồi vào ghế lái chiếc xe hai cửa của mình.
- Ông ta mới gọi là già chứ. Chúng ta khẩn trương lên nào. Mấy giờ thì cô bạn chung vốn của cô từ nhà hàng về đến nhà?
- Thường là trong khoảng từ 23 giờ 30 đến nửa đêm.
- Vậy thì chúng ta còn ít nhất là hai mươi phút, nhiều nhất là năm mươi phút, đi nào!
Anh kéo Mia chạy thục mạng đến chỗ đậu xe.
Sau khi mở cửa xe cho Mia yêu cầu cô thắt dây an toàn, anh khởi động xe thật nhanh.
- Cô sống ở đâu nhỉ?
Phố Poulbot khu Montmartre.
Rồi chiếc Saab phóng từ đầu này sang đầu kia Paris. Paul đi vào lối dành cho xe buýt, lượn ngoằn ngoèo giữa những chiếc taxi, hứng hàng tràng rủa xả không tiếc lời vì thoạt tiên đã sượt qua một người lái mô tô trên quảng trường Clichy, kế tiếp vì đã suýt tông phải đám khách bộ hành sau khi vượt đèn vàng để phóng vào phố Caulaincourt rồi rẽ sang phố Joseph-de-Maistre với tốc độ chóng mặt.
- Tối nay chúng ta gặp rắc rối với cảnh sát thế là đủ rồi, anh nên nhấc chân ga lên đi, Mia gợi ý.
- Thế nhỡ chúng ta về sau cô bạn chung vốn với cô thì sao?
- OK…anh lái nhanh lên!
Chiếc xe lao vào phố Lepic. Phố Norvins, Mia ngồi lùi sâu vào ghế.
- Nhà hàng ở đó hả?
- Chúng ta vừa mới đi qua đó, cô thì thảo.
- Chỗ rẽ cuối cùng vào phố Poulbot. Mia chỉ vào một tòa nhà. Paul phanh gấp.
- Cô khẩn trương lên, anh nói, để lần khác chúng ta sẽ nói tạm biệt sau.
Họ nhìn nhau rồi Mia rảo bước tiến về phía cổng xe. Paul chờ cô vào đến bên trong, thậm chí anh còn đợi thêm một lúc lâu sau, quan sát mặt tiền tòa nhà và mỉm cười khi nhìn thấy các khung cửa sổ của tầng trên cùng sáng đèn trong giây lát trước khi chìm vào bóng tối. Anh đang định khởi động xe thì trông thấy một người phụ nữ đang ngược lên đầu phố rồi bước vào bên trong tòa chung cư. Anh bấm ba hồi còi xe rồi lên đường trở về nhà.
***
Daisy bước vào căn hộ, mệt rã rời, phòng khách chìm trong bóng tối. Cô bật đèn rồi buông mình nằm lăn ra trường kỷ. Ánh mắt cô hướng về phía mặt bàn thấp, rồi dừng lại ở một cuốn sách. Cô vớ lấy cuốn sách rồi chăm chú nhìn ảnh chụp tác giả thêm lần nữa.
Cô tới cào cào lên cửa phòng Mia rồi mở hé ra.
Mia vờ như vừa thức giấc.
- Cậu thấy sao rồi?
- Khá hơn rồi, ngày mai tớ lại khỏe như vâm ấy mà.
- Được vậy thì tốt rồi.
- Tối nay ở nhà hàng không vất vả quá chứ?
- Trời mưa nhưng khách cũng khá đông.
- Trời mưa to không?
- Cũng khá to. Trong căn hộ này trời cũng mưa hay sao?
- Không hề, sao cậu hỏi lạ thế?
- Không có gì.
Daisy khép cửa phòng Mia lại mà không bình luận gì thêm
***
Paul đưa xe vào chỗ đỗ rồi leo cầu thang lên nhà. Anh vừa ngồi vào bàn làm việc để viết một chương mới kể về chuyến phiêu lưu trên mái nhà hát Opéra của nhân vật nữ danh ca mất giọng thì bỗng thấy điện thoại di động bật sáng.
Đám cháu chắt của tôi nhờ tôi nói lại với anh là người bà của chúng trong tương lai vừa trải qua một bữa tối tuyệt vời.
Cô về kịp lúc chứ?
Chỉ muộn thêm hai phút nữa là tôi lên thớt rồi.
Tôi đã bấm còi để báo hiệu cho cô đấy.
Tôi có nghe rồi.
Bạn cùng phòng của cô không nghi ngờ gì chứ?
Tôi nghĩ cô ấy đã nhìn thấy chiếc áo khoác đi mưa tôi mặc đã thò ra khỏi chăn.
Cô mặc nguyên áo khoác đi mưa mà leo lên giường sao?
Không kịp cởi ra.
Tôi thành thực xin lỗi chuyện ở đồn cảnh sát.
Ta chia đôi tiền phạt nhé? Tôi muốn vậy.
Không, cô là khách mời của tôi mà.
Tuần sau anh dẫn tôi đi thăm quần thể hâm mộ nhé?
Vụ đó tính hay không tính?
Không tính.
Tôi chưa hiểu tại sao.
Thì đó!
Quả là một cái cớ hết sức hợp lý.
Vậy thì nhất trí như vậy nhé?
Cô không thích đi xem triển lãm ở Grand Palais hơn sao, có ít người chết hơn.
Cuộc triển lãm nào kia?
Chờ tôi xem đã nhé.
Tôi vẫn chờ đây.
Các triều đại Tudor.
Tôi không nuốt nổi các triều đại Tudor nữa rồi…
Bảo tang Orsay?
Vườn Luxembourg?
Nhất trí.
Anh đang làm việc à?
Tôi đang cố.
Vậy tôi để anh làm việc nhé. Ba giờ chiều ngày kia được chứ?
Trước lối vào, phố Guyemer.
Màn hình điện thoại tắt ngóm và Paul quay lại với việc viết lách. Nữ danh ca đang tiến lên mái nhà hát thì màn hình điện thoại lại bật sáng lần nữa.
Tôi chết vì đói mất.
Tôi cũng vậy.
Nhưng tôi thì đang bị kẹt trong phòng.
Cô cởi áo khoác rồi thử mò ra lục tủ lạnh xem sao.
Ý hay đấy…Giờ thì tôi để anh làm việc thật đây.
Cảm ơn cô.
Paul đặt điện thoại xuống bàn làm việc. Mắt anh không ngừng rời màn hình laptop để liếc sang điện thoại. Thất vọng, anh nhét điện thoại vào ngăn kéo bàn nhưng vẫn để ngăn kéo mở hé.
***
Mia lặng lẽ thay đồ, cô mặc lại chiếc áo choàng tắm rồi mở hé cửa phòng. Daisy đang nằm dài trên trường kỷ đọc cuốn tiểu thuyết của Paul. Mia quay trở về giường rồi lắng nghe bụng mình sôi ùng ục suốt một giờ đồng hồ tiếp đó.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chuyện Chàng Nàng
Marc Levy
Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy
https://isach.info/story.php?story=chuyen_chang_nang__marc_levy