Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cho Vừa Dấu Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
L
ập Duy kéo Trúc Giang ngồi xuống bên cạnh mình trên chiếc ghế độc nhất trong phòng, anh nhìn cô với vẻ biết ơn:
- Cám ơn em, Trúc Giang. Nếu như lúc này mà mà anh chỉ có một mình, chắc là anh sẽ điên lên mất.
- Ông sẽ khoẻ lại mà, anh Duy. Người hiền như ông không thể nào kém may mắn như vậy đâu.
Lập Duy ôn đầu, rãu rĩ:
- Tại anh, tất cả cũng tại anh. Nếu như anh đừng cãi lời nội, anh đừng vì cái tự ái vô lý của mình mà vào công ty phụ với nội thì đâu có chuyện. Anh thật đáng chết, đáng chết mà.
Trúc Giang choàng tay qua lưng Lập Duy an ủi:
- Anh đừng tự trách mình như vậy, dù anh có về phụ với nội thì cũng phải có lúc nội yếu đi chứ. Nhưng mà bây giờ anh đã chịu về lo việc cho nội rồi, anh đừng ân hận nữa.
Lập Duy ngước lên, anh nhìn đăm đắm vào mặt Trúc Giang, rồi đột nhiên anh choàng tay ôm chặt cô trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Chúi mặt vào cổ Trúc Giang, anh rên lên:
- Giang ơi, bây giờ anh mới biết là em cần thiết cho anh biết là chừng nào. Giang ơi, anh yêu em, yêu em quá Giang ơi!
Trúc Giang hoảng hốt xô Lập Duy ra, nhưng vòng tay anh ôm chặt khiến cô càng vùng vẫy thì lại càng chúi sâu vào lòng anh.
Lập Duy như người chìm trong cơn mơ, anh cứ ôm chặt Trúc Giang trong tay và cúi xuống úp mặt vào mái tóc thơm nồng hương thiếu nữ của Trúc Giang, nah cứ mãi thủ thỉ bên tai cô những lời tự tình âu yếm. Để rồi cuối cùng, Trúc Giang cũng không thể dối mình và dối gạt Lập Duy được nữa, vòng tay cô cũng đã choàng qua cổ anh từ bao giờ không biết, và cô đã tin cậy ngả người trong vòng tay nồng ấm của anh.
Lập Duy cúi xuông, tình yêu anh dành cho Trúc Giang đã tràn ngập tim anh, để giờ đây, anh không còn nhớ gì đến thực tại chung quanh mà chỉ còn lại người anh ấu yêu. Bờ môi nồng ấm của Lập Duy đã mơn man trên gò má hồng của Trúc Giang, để rồi cuối cùng đã tìm đến đôi môi hồng con gái. Nụ hôn yêu đầu đã đến với cả hai trong trời hồng hạnh phúc.
Thật lâu, Lập Duy mới ngẩng đầu lên. Anh ôm khuôn mặt xinh xắn của Trúc Giang trong cả hai bàn tay mạnh mẽ của mình, môi anh run lên trong nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
Trúc Giang nhìn Lập Duy bằng ánh mắt tin yêu. Tình yêu ập đến cới cô đột ngột quá, thình lình quá khiến hồn cô như choáng ngộp. Để đến giờ đây, khi hồn đã bình lặng lại, Trúc Giang mới nhìn lại lòng mình.
Thì ra ba lâu nay, những đối chọi với Lập Duy chỉ là một thứ tình cảm tự phát trong lòng Trúc Giang để cô tự bảo vệ mình, để cô tự huyễn hoặc mình, tìm cách bóp chết đi thứ tình yêu đang manh nha trong trái tim yếu ớt của cô.
Thì ra hình ảnh Lập Duy đã chiếm một vị tria quan trọng trong lòng Trúc Giang đến thế, nhưng cô vẫn cố tình chối bỏ bởi vì bên anh luôn luôn có Trúc Duyên cận kề, Trúc Duyên là cái roà cản vững chắc nhất ngăn cản cô đến với anh.
Nhớ đến Trúc Duyên, một mặc cảm lỗi lầm chợt đến với Trúc Giang. Chẳng phải từ lâu nay, Lập Duy đang là bạn trai cảu chị Duyên đó sao! Thế mà giờ đây, cô lại làm điều có lỗi với chị hay sao?
Quẩy người một cái thật mạnh, Trúc Giang vùng ra khỏ vòng tay trói buộc của Lập Duy. Ngạc nhiên, nah hỏi nhỏ:
- Em sao vậy Giang?
Không trả lời câu hỏi của Lập Duy, Trúc Giang cúi gằm mặt xuống tránh ánh mắt nồng nàn của anh. Lập Duy lại hỏi:
- Em sao vậy? Giận anh điều gì à?
Lắc nhẹ, Trúc Giang vẫn tiếp tục lặng thinh. Nâng gương mặt người yêu lên, Lập Duy nhìn như xoáy vào mắt cô. Và anh hoảng hôt kêu lên:
- Trúc Giang, sao em khóc? Có chuyện gì à?
Hít vào một hơi thật sâu, Trúc Giang quyết định nói với Lập Duy điều đang làm cô nhức nhối:
- Chị Duyên…
Trúc Giang lại nghẹn lời, Lập Duy ngạc nhiên:
- Trúc Duyên thì sao? Tại sao em lại nhắc đến cô ấy vào lúc này?
Nước mắt Trúc Giang bắt đầu rơi, cô nghẹn ngào:
- Anh còn hỏi em như thế hay sao? Làm sao em còn có thể nhìn mặt chị ấy nữa đây?
Lập Duy trợn mắt nhìn Trúc Giang:
- Tại sao lại không nhìn mặt cô ấy được? Em có làm gì lầm lỗi đối với cô ấy đâu?
- Sao lại không? Chị ấy là người yêu của anh mà, bây giờ lại như thế này…
Trúc Giang gạt nước mắt, Lập Duy la lên sau những lời của cô:
- EM nói gì lạ vậy, Trúc Giang? Cô ấy là người yêu của anh bao giờ?
Trúc Giang cúi mặt, buồn rầu:
- Anh đừng nói với em là mọi người đều hiểu lầm nhé! Từ bao lâu nay trong mắt mọi người, chị ấy là bạn gái của anh mà.
Lập Duy phản ứng thật mạnh mẽ:
- Ai nói với em cô ấy là bạn gái của anh? Chuyện không có thế mà mọi người cũng nghĩ ra được, hay thật! Trúc Giang à, em tin anh đi, chưa bao giờ anh có ý nghĩ yêu Trúc Duyên cả, lúc nào anh cũng chỉ coi cô ây như em gái mà thôi.
Lời nói cương quyết của Lập Duy đã thuyết phục được Trúc Giang, cô ngước nhìn anh:
- Nếu không phải vậy tại sao anh cứ đưa đón chị ấy, ai cũng cho rằng đang theo đuổi chị ấy. Ngay cả anh Hoài cũng…
- Hoài nói sao?
Không đợi Trúc Giang nói hết câu, Lập Duy đã nôn nóng hỏi. Trúc Giang ngập ngừng trả lời:
- Thì anh Hoài nói giới thiệu anh cho chị ấy, và anh cũng chịu rồi.
Lập Duy lắc đầu:
- Ai mà ngờ thằng Hoài lại lẩm cẩm như ông cụ thế. Đúng, lúc đầu Hoài có ý định giới thiệu một trong hai cô em gái của hắn cho anh, vì nể hắn nên anh mới tới nhà chứ không phải vì ý định đó. EM nghĩ coi, anh đâu có "Hai Lúa" đến nỗi phải nhờ hắn làm mai mới có được bạn gái đâu. Nhưng không ngờ anh đến nhà em chỉ có một lần thì Trúc Duyên đã làm như quen với anh lâu lắm rồi vậy, cô ấy cứ nhắn máy gọi an nhờ đưa đón cô ấy đi làm. Nhưng tất cả chỉ có thế thôi Trúc Giang à, anh không có cảm giác với cô ấy đâu.
Trúc Giang lại ràn rụa nước mắt:
- Nhưng mà gia đình em nhất là chị Duyên và mẹ em thì không nghĩ như anh đâu, hai người đều cho rằng anh đã là người yêu của chị ấy, và chị ấy đang chờ anh đa gia đình đến đó.
Lập DUy cáu kỉnh nói lớn:
- Vô lý, chuyện thật là vô lý, vậy mà mọi người cũng nghĩ ra được. Anh đã nói gì hoặc có hành động gì để cho cô ấy hiểu lầm như thế đâu. Không được, anh phải nói rõ cho mọi người hiểu mới được.
- Anh định nói gì, anh Duy?
- Thì anh nói là chưa bao giờ anh để ý gì đến cô ấy, và người anh yêu là em chứ không phải là cô ấy.
Trúc Giang sợ hãi nhìn Lập Duy:
- Đừng, anh đừng nói như vậy anh Duy! Em sợ lắm anh Duy ơi.
- Sợ gì, có gì mà phải sợ? Em cũng đã lớn rồi, có người yêu cũng là chuyện bình thường thôi mà, có gì mà phải sợ!
- Không phải như vậy, em sợ chị Duyên sẽ không chấp nhận chuyện này, rồi thì chị em em sẽ ra sao đây? Anh Duy à!
Lập Duy âu yếm cúi xuống:
- Gì hở em?
- Em nghĩ là chúng mình khoan nói cho mọi người biết chuyền này đã nha anh.
- Chuyện gì?
- Là chuyện hai đứa mình đó.
Lập Duy phản đối:
- Tại sao phải dấu, tụi mình yêu nhau đâu có gì là sai trái. Anh không muốn che giấu mọi người đâu mà trái lại anh còn muốn hét to lên cho mọi người biết được là anh yêu em nữa cơ.
- Nhưng mà chị Duyên sẽ không chấp nhận như thế đâu! Chị ấy đang đặt rất nhiều hy vọng nơi anh. Bây giờ biết ra sự thật là không phải như thế, chị ấy sẽ không chịu nổi đầu. Vì vậy tạm thời bay giờ mình đừng để cho chị ấy biết chuyện này, anh hãy tìm cách giải thích tình cảm của anh đối với chị ấy trước đã. Khi chi ấy chấp nhận sự thật rồi mình hãy công khai tình cảm của mình.
Những lời phân tích của Trúc Giang không làm Lập Duy xiêu lòng, anh định lên tiếng phản đối. Nhưng đến khi nhìn đôi mắt rưng rưng của cô thì anh không còn can đảm để bác bỏ ý kiến của cô được nữa. Thế mới nói "anh hùng cũng phải luỵ mỹ nhân mà." Từ trước tới nay, Lập Duy có bao giừ chịu khuất phục một người nào đâu, anh luôn luôn làm theo ý mình cơ mà. Thế mà bây giờ, chỉ một cô gái nhỏ cũng đủ sức mạnh khiến cho anh phải chịu thua.
Úp mặt vào tóc Trúc Giang, Lập Duy gật đầu:
- Được rồi, anh cũng tạm chấp nhận nghe theo em vậy. Nhưng mà em cũng phải đồng ý với anh một điều kiên.
Trúc Giang cong môi:
- Gì nữa đây, lại còn ra điều kiện với em nữa à?
Lập Duy tỉnh bơ gật đầu:
- Chứ sao nữa, phải có qua có lại mới toại lòng nhau chứ. Nhưng nếu như em không chịu thì thôi, coi như không có hứa hẹn gì hết.
Trúc Giang cấu mạnh vào tay Lập Duy đang vòng qua người cô:
- Lại còn thế nữa, vậy anh nói coi, nếu được thì em cũng thử chấp nhận.
Lập Duy bật cười, anh bung nhẹ vào chop mũi Trúc Giang:
- Điều kiện của anh rất dễ, cam đoan là em sẽ thực hiện rát dễ dàng. Chỉ cần em ở bên anh những lúc em rảnh rỗi là được rồi.
Trúc Giang dẫy nảy trong vòng tay Lập Duy:
- Gì, anh tính cột cổ em hay sao đây? Em cũng phải có một chút riêng tư chứ, có đâu anh ám theo em mãi như thế!
- Vậy thì tùy em, không chịu thì thôi. Anh đâu có ép, đã nói tình yêu là tự nguyện mà.
- Nhưng mà anh cũng không được nói chuyện tụi mình ra đó.
Lắc đầu, Lập Duy cười cười:
- Chuyện đó thì anh không có hứa gì hết.
Nhìn mặt Lập Duy, Trúc Giang cũng thấy nao núng. Gì chứ ông thần này thì có gì mà ông ấy không dám làm. Thôi thì đành phải nhượng bộ Ông ấy cho xong, nếu không thì cô cũng không thể đoán được sóng gió sẽ xảy ra như thế nào trong gia đình của mình khi mà chuyện giữa cô và Lập Duy được công bố. Nhưng mà có chấp nhận điều kiện của Lập Duy cô cũng đâu có thấy mình thiệt thòi chút nào đâu, vì chẳng phải là hiện giờ,khi đang cận kề bên anh, cô thấy mình rất hạnh phúc đó sao!
Tạo ra bộ mặt ỉu xìu, Trúc Giang làm bộ xuống nước nhỏ:
- Thôi được rồi, em cũng phải chấp nhận điều kiện của anh vậy, nhưng mà anh nhớ là không được làm phiền em lúc em làm việc đó nha.
Lập Duy gật đầu ngay lập tức:
- Ok liền, chuyện đó không có gì là khó khăn, anh đồng ý ngay.
- Còn nữa…
- Gì nữa đây, sao mà rắc rối quá vậy cô bé?
Trúc Giang nghênh mặt lên:
- Không chịu thì thôi.
- Dĩ nhiên là không phải vậy rồi, đâu em nói coi còn đòi hỏi gì nữa đây?
- Là vầy, sau giờ làm việc, anh không được ám em nữa, phải để cho em có thời gian nghỉ ngơi.
Lập Duy la lên:
- Đâu có được, trogn giờ làm việc thì không được làm phiền em, còn ngoài giờ làm việc thì lại phải để cho em nghỉ ngơi. Vậy thì em trốn anh luôn cho rồi. Để anh nói cho mà nghe, kể từ ngày mai, buổi trưa thì em đi ăn cơm với anh, còn buổi chiều thì đi nghe nhạc, dạo phố, mua sắm với anh tới khoảng tám giờ. Sau đó em về nhà nghỉ ngơi, sáng anh lại rước đi làm.
- Ý, không được đâu anh Duy ơi, anh mà tới rước em đi làm thì mọi người trong nhà biết hết còn gì mà dấu.
Trúc Giang hoảng hốt kêu lên, Lập Duy trấn an cô:
- Có gì đâu mà biết,a nh thay ông nội anh quản lý công ty, anh tới chở em đi công tác mà, có sao đâu.
- Thôi đi, anh làm gì mà kèm cặp em giữ thế. Anh miễn cho em cái vụ đưa rước này đi, để em đi một mình như từ trước tới giờ là được rồi.
- Vậy cũng được, anh đành phải chiều ý em vậy, chứ anh cứ nhìn thấy em kẽo kẹt đạp chiếc xe đạp, thật anh chịu không nổi. Như vạy là bỏ cái màn đưa rước, còn mấy cái vụ kia là chịu rồi ha?
Lập Duy ra vẻ miễn cưỡng, Trúc Giang gật đầu ngay. Nhưng vừa gật đầu xong, cô đã sực nhớ ra, cô lại kêu lên:
- Nhưng mà…
lập Duy cắt ngang:
- Không có nhưng nhị gì hết, em đã gật đầu rồi, lộn xộn anh đổi ý bây giờ.
Trúc Giang phụng phịu:
- Anh ăn hiếp em.
- Anh không có, đừng có nói oan cho anh à nha. Nhưng mà lỡ mang tiếng rồi, cho mang tiếng luôn.
Nói rồi, Lập Duy cúi xuống, Trúc Giang còn đang ngẩn ngơ chưa kịp hiểu thì đôi môi nóng bỏng của Lập Duy đã đáp xuống đôi môi mềm của cô. Bất giác, Trúc Giang cũng vòng tay qua ôm chặt Lập Duy. Cả hai chìm trong cảm xúc tuyệt vời mà quên hết mọi điều xung quanh.
Ngoài cửa phòng có tiếng người lao xao hỏi thăm mà cả Lập Duy và Trúc Giang cùng không để ý. Mãi đến khi tiếng cửa phòng mở ra cùng với tiếng một người nào đó cất lên, cả hai giật mình buông nhau ra. Trúc Giang đỏ bừng mặt vì ngượng, cô chưa kịp nhìn xem người mới vào là ai thì đã nghe tiếng hét bên tai:
- Trúc Giang, thật là khốn nạn mà.
- Trúc Duyên!
Trúc Giang vừa kịp nhận ra người vừa vào phòng thì ngay lúc đó, Lập Duy cũng bật ra tiếng gọi. Hoảng sợ, Trúc Giang vội rời khỏi vòng tay Lập Duy thì Trúc Duyên đã xốc tới. Không để cho Trúc Giang kịp phản ứng, Trúc Duyên đã giơ cao tay tát vào mặt em gái một cái thật mạnh. Lập Duy vội vã đứng chen vào giữa hai chị em, can ngăn:
- Trúc Duyên à, nghe tôi nói đã…
- Còn nói gì nữa, những gì tôi trông thấy chưa đủ hay sao?
- Nhưng mà không phải như cô nghĩ đâu, cô nghe tôi giải thích đã.
Trúc Duyên hất mạn đanh đá:
- anh còn giải thích cái gì nữa, anh muốn nói tôi trông lầm hay là anh chỉ đùa giỡn với nó thôi? Còn con này, mày nói đi, tại sao mày lại làm cái chuyện tồi tệ này? Bộ mày không biết là anh ấy đang theo đuổi tao hay sao mà lại quyến rũ anh ấy? Hèn chi mà ngày nào cũng lấp cớ đi làm về muộn. Mày thăm ông giám đốc của mày hay là đi tình tự? Hôm nay tao mà không khám phá ra thì mày còn dối gạt gia đình đến bao giờ?
Trúc Giang xanh mặt vì những lời nhục mạ của Trúc Duyên, cô lắp bắp:
- Chị Duyên, không phải như vậy…
Đẩy Trúc Giang ra sau lưng mình, Lập Duy rắn giọng:
- Để anh nói, Trúc Giang. Trúc Duyên à, những gì cô thấy là sự thật đó chứ không phải là lầm lẫn đâu. Chỉ có điều cô nói là tôi đang theo đuổi cô là không đúng thôi. Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ ngỏ ý với cô mà.
Trúc Duyên xấn tới, cô rít lên:
- Anh đừng có mới nới cũ nhé, anh dám nói là anh không theo đuổi tôi hà? Vậy chứ ai vẫn đưa đón tôi, vẫn rủ tôi đi chỗ nọ chỗ kia? Anh nói đi, như vậy không phải là anh đang theo đuổi tôi à?
Lập Duy vẫn bình tĩnh trước thái độ hung dữ của Trúc Duyên, anh điềm đạm nói:
- Trúc Duyên, tôi thành thật xin lỗi cô nếu như tôi đã vô tình làm cô hiểu lầm khi rủ cô đi chỗ nọ chỗ kia. Nhưng từ trước tới giờ, tôi chưa khi nào có ý định theo đuổi cô hết mà chỉ xem cô như một người em gái mà thôi.
Không thể cãi được những gì Lập Duy vừa nói, vì đúng là chưa bao giờ anh chủ động đưa đón cô, chưa bao giờ anh tỏ tình với cô cũng như giới thiệu cô là người yêu của anh, Trúc Duyên qua sang Trúc Giang. Chỉ thẳng vào mặt em gái, cô hăng học:
- Chỉ tại mày, tất cả là tại mày. Nếu như không có mày thì anh Duy đâu có đối xử với tao như vậy. Mày liệu hồn đó, nhắm chừng chống đối lại tao thì làm, còn không thì mày đừng có vác cái mặt mày về nhà nữa.
Nói xong, Trúc Duyên ngoe nguẩy xách túi đi về, cô đập mạnh cánh cửa tạo nên một tiếng động lớn khiến Lập Duy vội vã quay sang bà Thiện sợ bà thức giấc. Nhưng may quá, bà Thiện đang chìm trong giấc ngủ mê mệt vì tác dụng của mũi thuốc an thần khi nãy nên không sao.
Quay sang Trúc Giang đang đứng run rẩy vì sợ hãi, Lập Duy choàng tay ôm vai cô an ủi:
- Em đừng sợ, không sao đâu. Để anh sẽ trình bày với ba mẹ em.
Trúc Giang thút thít khóc:
- Em sợ lắm, anh Duy ơi! Thế nào chị ấy cũng nói với mẹ em, chắc là mẹ không tha em đâu, mẹ em cưng chị Duyên lắm, cái gì mẹ em cũng nghe chị ấy hết đó.
- Có gì đâu mà em sợ dữ vậy, Trúc Duyên là con, mà em cũng là con. Chắc là mẹ em sẽ không la em đâu. Để rồi anh đưa mẹ anh sang nhà nói chuyện với ba mẹ em. Còn bây giờ lau mặt cho sạch, anh đưa xuống dưới nhà ăn cơm.
Trúc Giang lắc đầu:
- Bây giờ em còn bụng dạ nào mà ăn nữa hở anh. Em phải về nhà đây kẻo không là bị ăn đòn đó,
Lập Duy xót xa nhìn cô gái mà anh yêu, vẻ sợ hãi của cô làm anh thấy đau lòng. Thì ra sự cứng cỏi của cô chỉ là cái vỏ bên ngoài chứ thật ra, cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối cần được chở che.
Trong một thoáng, Lập Duy quyết định thật nhanh:
- Anh về với em.
Trúc Giang lắc đầu quầy quậy:
- Không cần đâu, anh Duy. Em về một mình được rồi.
Lập Duy cương quyết:
- Để anh về với em giải thích cho gia đình em rõ mọi việc, nếu có chuyện gì, ánh ẽ chịu với em.
- Nhưng còn ông bà thì sao?
- Anh sẽ nhờ y tá trông coi, cả hai người cũng tạm ổn rồi, không sao đâu. Giờ em đứng đây nha, để anh ra phòng trực gởi họ.
Nói là làm, câu nói vừa dứt thì chân Lập Duy cũng bước ra khỏi phòng khiến Trúc Giang có muôn ngăn cản anh cũng không được. Cô đành phải đứng lại đợi anh mà trong lòng cô rối như tơ vò.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cho Vừa Dấu Yêu
Hoàng Kim
Cho Vừa Dấu Yêu - Hoàng Kim
https://isach.info/story.php?story=cho_vua_dau_yeu__hoang_kim