Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
rin chạy theo Burke khi anh đi từ phòng khách về phòng ngủ của khách sạn. Nàng nói:
- Anh có ý gì khi biểu em về nhà? Từ lúc rời trường đua, anh đã không hề nói năng một tiếng, rồi bây giờ lại biểu em về nhà.
- Có gì để nói đâu, bây giờ cũng thế.
- Không có gì để nói à?
Chạy theo anh hụt cả hơi, nên nàng ngồi xuống, nàng nói:
- Con Đại Bịp không được công nhận trong một trận đua quan trọng nhất trong năm, vì có kẻ đã chích thuốc kích thích. Đấy là việc cần phải bàn cãi nhiều.
- Đó không phải là việc để em dính líu đến.
Anh lôi một chiếc vali trong tủ ra, mở rộng để trên giường:
- Thu xếp đồ đạc vào.
Nàng vẫn ngồi bất động, mắt nheo lại, nàng nói:
- Ồ, em biết rồi. Em không được động đến việc này.
Ngồi nghỉ một chốc, Burke nhìn nàng. Anh thấy nàng đang bực bội. Vì anh còn phải lo việc này, nên anh thà để cho nàng giận hờn con hơn để cho nàng dấn thân vào những chuyện gay cấn trong những ngày sắp tới. Anh chưa bao giờ dám vỗ ngực mình là người có đức hạnh, nhưng anh phải che chở vợ anh chứ. Anh nói:
- Em muốn nghĩ sao tùy em. Anh phải nói chuyện với nhiều nơi qua điện thoại. Em thu xếp đồ đạc đi, anh sẽ thay đổi giờ bay cho em.
Nàng đứng dậy bước theo anh qua phòng kia, nàng nói:
- Làm phiền anh một chút thôi. Em quá chán vì phải tuân lệnh anh lắm rồi. Em cũng quá chán vì nói chuyện sau lưng anh. Burke Logan, nếu anh không để cái điện thoại xuống, em sẽ thắt cái dây này vào cổ anh đấy.
- Erin, hiện anh đang có nhiều việc phải làm, em đừng có làm rùm beng lên thế?
- Làm rùm beng à?
Nàng bặm hai tay bước đến bên anh:
- Ồ, em có chuyện này nói với anh, em chưa làm rùm beng mà. Anh ngồi xuống đi.
Nắm hai tay anh, nàng ấn anh ngồi xuống một chiếc ghế:
- Đến lúc anh căng tai ra để nghe một chuyện thay đổi đây.
Anh định đứng lên, chống đối lại nàng. Anh chống lại nàng như phương pháp anh thường dùng trong một ván bài. Cái phương pháp nhanh nhẹn nhất để đưa nàng về nhà là tỏ ra không quan tấm đến những gì nàng nói.
Anh hỏi:
- Có lâu không?
- Còn tùy.
- Vậy thì anh uống chút đỉnh được chứ?
Giận sôi người, nàng ra sau quầy rượu xách một chai và một cái ly. Nàng dằn tất cả xuống mặt bàn bên chỗ anh ngồi:
- Uống đi. Uống cả chai đi. Uống cho say đi.
- Chỉ một cốc thôi.
Anh rót ra khoảng hai long tay, rồi nâng ly rượu lên chào nàng. Anh nói:
- Bây giờ nói hết đi, cô em Ai Len. Anh còn nhiều việc phải làm trước khi em bay đấy.
- Nếu em nói thì anh phải lắng nghe cho kỹ đấy. Anh trả lời em cho rõ đây. Có phải anh để yên chuyện này không?
Anh nâng ly rượu lên uống, vừa liếc nhìn nàng, anh hỏi:
- Em nghĩ sao mà hỏi thế?
- Em nghĩ là anh phải chiến đấu chứ, và em nghĩ anh không được yên nghỉ cho đến lúc anh tìm ra thủ phạm. Theo em thì anh phải vạch kế hoạch hết sức tỉ mỉ mới được.
Anh lại nâng cốc chúc mừng nàng, rồi uống hết ly:
- Công việc là thế đấy.
- Vậy thì em sẽ không về nhà để ở nhàn rỗi trong khi anh lại bận bịu công việc.
- Đúng là em phải làm thế.
- Có bao giờ anh nghĩ là em có thể giúp anh được không?
- Erin, anh không muốn em giúp hay là cần em giúp.
- Không, anh không cần ai cả!
Nàng vùng đứng dậy, bước quanh trong phòng, nàng muốn tìm một phương pháp tốt hơn là la lối lên để tranh cãi với anh. Nàng nói tiếp:
- Anh chỉ cần một số tôi tớ để giải quyết một vài chi tiết nhỏ nhặt, còn anh nắm toàn bộ công việc chủ chốt. Có lẽ anh không cần đến một người vợ, cần đến người hợp tác để đồng cam cộng khổ với anh khi anh gặp con khó khăn.
Anh muốn đứng dậy ôm lấy nàng, anh bấu chặt chiếc ly đến nỗi mấy khớp ngón tay trắng bệch ra. Vì nàng sai rồi. Nàng rất sai trái vì không hiểu anh cần cái gì và cần ai. Anh nói:
- Anh không cưới em để giặt giũ cho anh.
- Không, anh cưới em để ngủ với anh thôi. Em biết rõ quá mà. Nhưng anh đã lãi quá rồi, vì em sẽ không chạy về nhà như một con mẹ yếu bóng vía, dễ nghe, không dám đương đầu với một việc khó khăn nào hết.
Anh nghĩ: Đáng tự hào, đáng mừng. Luôn luôn anh thấy tự hào về anh, về nàng. Anh nói:
- Erin, không ai chê em hết. Chỉ là vì nếu anh không để cho em tham gia vào, công việc của anh sẽ dễ dàng hơn mà thôi.
- Anh khỏi cần phải để cho em tham gia vào. Em sẽ không cản trở gì đến công việc của anh hết và anh cứ làm công việc của anh theo ý thích của anh, đó là việc riêng. Nhưng ngoài xã hội, em sẽ có mặt ở đấy.
- Đóng vai trò bà vợ trung thành và đáng tin cậy à?
- Thế thì có gì sai trái không?
- Không có gì.
Anh ngồi tựa lưng ra sau. Lặng lẽ nhìn nàng. Trông nàng như một ngôi sao chổi sắp sửa vào quỹ đạo. Anh nói:
- Vấn đề đối với em là người ta sẽ nghĩ gì, sẽ nói gì?
- Thì không được hay sao?
Không được hay sao ư? Anh vừa nhìn cái ly không vừa suy nghĩ. Nàng lo lắng về địa vị của nàng, địa vị của nàng là mang găng tay đi với anh. Anh nói:
- Thôi tùy em, anh không lôi em ra máy bay rồi buộc em vào máy bay được. Nhưng anh cảnh cáo cho em biết, sự thể không hay ho gì đâu nhé.
- Anh đã nói, anh hiểu em từ lúc anh mới gặp em, và em tin anh. Bây giờ thì em thấy là anh thực không hiểu gì em hết!
Không có dấu hiệu gì tỏ ra nàng giận dữ cả. Nhưng vẻ thất vọng hiện ra làm cho không khí ngột ngạt. Nếu họ thật sự lấy nhau vì tình yêu, thì họ nên bàn bạc với nhau những gì đã xảy ra, họ có thể cùng nhau đấu tranh; nổi giận lên vì nhau, chứ không riêng rẽ như thế. Nàng nói:
- Thế thôi, cứ gọi đi mà nói chuyện, em đi dạo một vòng.
Khi nàng đi rồi, anh cũng không nhấc điện thoại lên. Anh chỉ không quen có người đứng bên cạnh mình mà thôi, anh không quen có người nghe mình giải quyết công việc riêng của mình mà thôi. Anh muốn nàng đi khỏi đi, để khỏi nghe những lời nói nho nhỏ và nét nhìn ranh mãnh mà thôi. Anh không muốn nàng biết mối nghi ngờ đang bao trùm lên y và anh.
Nàng không bao giờ hỏi hết. Burke lấy tay vuốt mặt, cố xua đuổi cơn giận dữ trong người. Giận không phải vì mất số tiền thua cuộc, mà giận kẻ đã phá rối công việc của anh. Nàng không bao giờ hỏi anh đã sắp xếp chương trình chưa. Thật nàng tin tưởng một cách mù quáng vào anh, hay là nàng không lưu tâm đến chuyện anh thắng bại ra sao?
Dù sao, rồi anh cũng không che chở cho nàng tránh khỏi những lời đàm tiếu. Anh buồn bã nghĩ bụng: Thế nào rồi cũng có những lời đàm tiếu. Khi nàng đã thấm rồi, anh nghĩ thế nào nàng cũng bằng lòng bỏ về trang trại Ba Con Át. Trong lúc này, anh phải gắng sức để tìm ra kẻ đã phá đám anh. Anh đẩy chai rượu sang một bên, nhấc điện thoại lên.
o O o
Câu chuyện đã lan đến Churchill Dows vào suốt tuần lễ chuẩn bị cuộc đua ngựa chính. Erin thấy mình có nhiệm vụ làm sáng tỏ cuộc đua vừa rồi. Nàng ngẩng cao đầu, và khi nghe ai xì xầm, nàng lại ngẩng cao đầu hơn.
Không ai lại muốn tin là Burke đã nhúng tay vào việc chích thuốc ngựa của mình cả. Trước hành động làm nhục nào và trước những lời xì xầm nào, bao giờ cũng có người bênh vực. Nhưng anh là người duy nhất tìm ra vấn đề, lại là người xa cách với nàng. Nàng không cố gắng phá vỡ cái hàng rào ngăn cách này. Nàng phải cố gắng hết mình để giả vờ là một cặp vợ chồng hợp ý nhau. Nàng cố gắng hết mình, nhưng lại không muốn để cho Burke thấy được.
Anh dậy sớm, vì vậy nàng cũng dậy sớm. Anh đi ra đường đua để xem xét việc luyện tập buổi sáng của con Đại Bịp, cho nên nàng cũng trải qua buổi sáng ở đường đua. Có những hôm đã trưa, nàng quá mỏi mệt, nàng chỉ muốn kiếm một góc ngủ một giấc, nhưng rồi những cuộc đua, những buổi ăn trưa, nhiệm vụ làm cho nàng phải dựa lưng mà ngồi nghỉ thôi. Nàng không chịu bỏ mất một buổi nào.
Erin McKinnon Logan không trốn vào một góc mát mẻ nào cho đến khi vụ lộn xộn qua đi. Nàng phải đương đầu với nó, phải thẳng lưng, đương đầu với kẻ nào dám nhìn nàng bằng con mắt lên án. Sự thể thật khó, và càng lúc càng khó hơn cho đến nỗi mỗi ngày nàng phải ra sức đóng bộ mà chững chạc. Người ta xì xầm, người ta nhòm ngó, người ta cười cợt. Nhiều kẻ quay mặt nhìn đi chỗ khác chứ không nhìn nàng. Và có kẻ lại còn có thái độ nhục mạ nữa chứ.
Nàng ăn mặc cẩn thận để đi dự một buổi dạ tiệc chính thức gần cuối tuần lễ đua ngựa. Erin luôn luôn cho rằng có một bề ngoài chững chạc sẽ giúp cho ta vững tâm. Đi dự một mình thật là việc rất khó khăn, nhưng Burke đã được mời đến họp vào giờ chót.
Nàng có thể ở lại khách sạn, như lời yêu cầu của Burke. Sự thật là nàng rất thích có được buổi tối yên tịnh, một khay thức ăn trên giường, có cuốn sách để đọc. Nhưng thế thì có vẻ hèn nhát quá. Cho nên nàng đã mặt đồ lụa màu xanh thẫm, và đeo chuỗi hạt Sophia quanh cổ như chiếc huy hiệu.
Trong khi những người khác uống cooktail thì nàng bồi bổ bằng nước trái cây và trò chuyện. Hơn bao giờ hết, nàng biết ơn bác Paddy. Bác ở gần nàng, động viên tinh thần nàng, và cứ kể chuyện về Ai Len cho nàng nghe để khỏi lo lắng. Nhưng bác không che chở cho nàng tránh khỏi những việc khác, những người khác.
Dorothy Gainsfield tiến đến bên nàng, đôi mắt bà lạnh như những hạt kim cương của bà. Bà lên tiếng:
- Chào cưng, chiếc áo đẹp quá!
- Chào bà Gainsfield.
- Chắc cô vui thích tuần đua ngựa đầu tiên chứ? Đây là lần thứ nhất của cô, phải không?
- Vâng, lần đầu của tôi.
Nếu Erin đã học hỏi được điều gì, thì đó là nụ cười xã giao nàng đáp lại người khác. Nàng nói tiếp:
- Chắc bà đã đến đây nhiều năm rồi.
- Đúng thế.
Bà kiêu kỳ đáp lời, tỏ ra không muốn bị sỉ nhục trước một người thấp kém hơn mình:
- Tôi không thấy chồng cô đâu hết.
- Anh ấy không thể làm việc đó.
- Thì cũng dễ hiểu thôi, phải không?
Erin thấy Paddy dợm bước đi, nàng đặt một bàn tay lên cánh tay bác, rồi nàng trả lời bà ấy:
- Cuộc đua chỉ còn hai ngày thôi, Burke bận lắm.
- Tôi cũng nghĩ thế.
Bà già cười khô khốc rồi uống sâm banh, bà nói:
- Có thể nói là tôi rất ngạc nhiên khi thấy ông ấy bị lôi vào một... tai nạn như thế ở Bluegrass Stakes.
- Ủy ban cuộc đua đã thấy kỷ lục của con Đại Bịp đã nói lên tài năng của nó và tính trung thực của Burke. Khi việc điều tra đã hoàn tất, nó sẽ chứng minh việc này.
- Ồ, tôi cũng hoàn toàn tin tưởng như thế. Chuyện rất thường cho những ai có quá nhiều tin tưởng vào chiến thắng. Đây không phải là lần đầu tiên người ta tạo ra những phương pháp để hạ bớt tỉ lệ chấp.
- Burke không gian lận. Anh không có tính ấy.
- Tôi cũng tin chắc là cô nói đúng.
Bà Gainsfield lại cười:
- Nhưng mà, tôi đâu có nói đến chồng bà... thưa bà Logan.
Hài lòng vì đã xoi mói được, bà Gainsfield bỏ đi.
Bác Paddy nhìn theo, bác nói:
- Đồ thứ bò cái già mặt mẹt. Bác sẽ cho mụ ta biết tay.
- Không.
Erin lại đặt một bàn tay lên cánh tay bác:
- Mụ ta không đáng cho bác phải làm thế.
Erin nhìn bà ta hòa vào đám đông. Nàng nói:
- Khi con Đại Bịp thắng, là đủ rồi.
o O o
Erin quyết định vào cuối tuần họ sẽ khám phá ra ai chịu trách nhiệm về việc làm cho con Đại Bịp không đủ tu cách, và xóa tan ô danh cho Burke. Nàng lại còn quyết định vào hôm chủ nhật, khi Churchill Downs khai mạc buổi đua ngựa chính thức, thì Burke sẽ thắng chính thắng.
Khi công việc này xong rồi, nàng sẽ đương đầu với những rạn nứt hôn nhân. Có lẽ Burke đã sai khi anh cho rằng hầu hết các cuộc hôn nhân không được yên thấm, là vì người này cứ cố gắng hoán cải người kia. Bây giờ thì nàng biết rằng, nếu cả hai người không thay đổi được nhau, thì chắc là cuộc hôn nhân của họ phải tan vỡ.
Nàng nhìn anh đang đứng cạnh khu tập trung ngựa hình bầu dục với nhân viên huấn luyện ngựa của anh. Trời còn sớm, ánh sáng mờ mờ đang chuyển dần sang màu hồng nhạt ở trên cao. Không khí mát lạnh, yên tĩnh đến độ nàng nghe rõ nhiều âm thanh lao xao. Quanh nàng, các khán đài đều vắng hoe. Trong vòng hai mươi tư giờ nữa thôi, tất cả đều sẽ chật ních, cho đến cả các bãi cỏ cũng đều dầy đặc cả người. Cuộc đua chỉ kéo dài trong vài phút mà thôi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, trong mỗi tấc đất, mọi người đều kích động, xôn xao, hi vọng.
- Thời gian vào giờ này thật huyền ảo.
- Travis.
Erin vụt đứng dậy và dang tay ôm lấy anh. Nàng không ngờ vào giờ phút này mà lại có người để ôm như thế:
- Ồ, thật là sung sướng được gặp anh. Nhưng đáng ra anh không nên đến đây cơ.
Nàng vội vã nhích ra, hỏi tiếp anh:
- Dee ra sao rồi? Chị ấy có khỏe không?
- Có khỏe thì tôi mới đi được chứ. Cô ấy bảo tôi có thể đi hai ngày, cô ấy không cần tôi phải chăm sóc cô ấy.
- Bậy, thế là bậy lắm, nhưng em lại cám ơn hai anh chị.
Nàng đưa mắt nhìn về phía chồng:
- Anh ấy đang cần có bạn đấy.
- Còn cô thì sao?
Nàng cười rồi lắc đầu quầy quậy:
- Ồ, anh ấy không cần em đâu.
- Tôi không tin đâu, nhưng tôi không muốn nói đến chuyện đó. Cô khỏe không?
- Em đủ sức chịu đựng mà.
- Cô xanh nhiều đấy.
Anh nói nho nhỏ, rồi nắm tay cô, anh nhắc lại:
- Xanh nhiều đấy.
- Em khỏe mà, thật mà. Em chỉ cần ngủ vài giấc là lại sức.
Nàng đứng sát người vào anh. Trước khi nàng nhích ra, anh dìu nàng ngồi xuống lại:
- Cô ngồi đây đi. Tôi đi gặp Burke đã.
Nàng nắm chặt lấy tay anh:
- Không. Em sẽ khỏe liền thôi. Em cần chợp mắt là được.
- Erin, nếu cô bệnh...
- Em chẳng bệnh gì đâu.
Nàng cười vô ý đặt tay lên bụng nay đã phát triển khá lớn. Nàng nói:
- Em hứa với anh như thế mà.
Anh nhướng mày, nhìn nàng chăm chú, anh thốt lên:
- Tôi xin chúc mừng cô!
Erin từ từ mở mắt ra, nàng nói:
- Anh quả là con người tinh ý.
- Đôi lúc tôi đã nghĩ đến rồi mà.
Anh vuốt bàn tay nàng một hồi cho đến khi hai má nàng ửng hồng, anh hỏi nàng:
- Burke nghĩ sao khi sắp làm cha đây?
- Anh ấy không biết.
Nàng đã khỏe hơn, nàng ngồi thẳng người dậy và mừng vì Burke vẫn đứng xoay lưng về phía họ:
- Nay thì anh ấy lại đang bận bịu công việc.
- Cô không nghĩ là việc này sẽ làm cho anh ấy lấy lại quân bình à?
Nàng thở dài thườn thượt, nhìn vào mặt Travis, nàng đáp:
- Không, em không nghĩ thế đâu, vì em không chắc là anh ấy muốn có con. Và bây giờ thì anh ấy không muốn gì cả, mà chỉ muốn để cho anh ấy yên thôi.
- Cô đã suy đoán sai anh ấy rồi.
- Anh là bạn anh ấy mà.
- Và cũng là bạn của cô nữa chứ.
- Vậy thì cứ giúp anh ấy cho đến khi xong việc cái đã. Rồi em sẽ nói cho anh ấy biết khi thuận tiện.
- Tốt đấy. Nếu cô hứa là phải chăm sóc sức khỏe của cô cho tốt là được.
Nàng cười rồi hôn má anh:
- Ngày mốt, em sẽ ngủ suốt tuần luôn.
Burke chui qua dưới thanh ngang hàng rào:
- Travis, tôi không ngờ lại gặp anh ở đây.
- Tôi không muốn bỏ trận đua chính. Công việc ra sao rồi?
Burke liếc nhìn con ngựa đang được dẫn đi tắm:
- Chú ngựa hoàn hảo lắm. Cho anh biết là chúng ta sẵn sàng đưa mọi việc ra ánh sáng đấy.
- Việc điều tra ra sao rồi?
- Chậm như rùa!
Thật vậy, đó là việc điều tra của chính quyền. Việc điều tra riêng của anh có phần nhanh hơn nhiều. Bây giờ Travis đã có mặt ở đây, anh sẽ có người để bàn bạc về giả thuyết của anh. Mặc dù anh đeo kính râm, Erin vẫn cảm nhận được anh đang nhìn nàng. Hiểu ý, nàng gật đầu đứng dậy:
- Em để cho các anh thảo luận công việc.
Travis nói nhỏ với anh khi Erin đi khỏi khán đài:
- Cô ấy lo lắng cho anh lắm!
- Tôi muốn cô ấy đừng lo. Tôi muốn cô ấy về trại Ba Con Át nghỉ ngơi, đợi đến khi công việc sáng tỏ.
- Nếu anh muốn có người vợ dễ bảo, biết vâng lời thì anh không nên lấy vợ người Ai Len.
Burke lôi ra điếu thuốc, anh ngắm nghía bạn hỏi:
- Anh mất bao lâu mới trị nổi Dee?
- Bảy năm hay bảy tuần gì đấy?
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, Burke mới cười vui vẻ:
- Thôi mặc, anh giúp tôi canh chừng cô ấy được không? Tôi thấy cô ấy không được khỏe trong người.
- Anh có thể cố chuyện trò với cô ấy đi chứ.
- Tôi không có tài nói chuyện. Tôi muốn anh cho cô ấy về theo anh sau cuộc đua ngày mai.
- Thế anh không về à?
- Tôi phải ở lại Kentucky thêm vài hôm nữa.
- Có đầu mối rồi à?
- Chỉ linh cảm thôi.
Anh châm thuốc rồi phà khói:
- Bực nhất là Ủy ban cuộc đua cứ đòi cho được bằng chứng.
- Anh có muốn bàn về việc đó không?
Burke ngần ngại, chỉ vì anh ngại khi tâm sự với người khác. Anh đáp:
- Muốn chứ. Anh có rảnh được ít phút không?
Nàng không chắc mình có làm được điều gì không, nhưng vẫn đi đến chuồng ngựa. Có lẽ cũng có ích nếu nàng tỏ ra mạnh dạn và năng nổ, Burke thế nào rồi cũng tin tưởng nàng. Nàng đương đầu với các lời đàm tiếu, nàng chống trả các lời nhận xét bóng gió. Nàng cũng đưa ra nhận xét của mình. Nhưng có một điều mà nàng chưa đương đầu được, đó là tính sợ ngựa mà nàng vẫn chưa chế ngự được. Cho nên nàng muốn chế ngự cho được điều này. Ngày mai, nàng sẽ đi bên cạnh Burke dễ dàng vào chuồng con Đại Bịp, nàng sẽ đứng cạnh anh trong khuôn viên của con ngựa chiến thắng mà không hề run sợ.
Cách chuồng ngựa ba thước, nàng dừng lại để trấn an mình. Đã trải qua một thời gian lâu rồi mà vẫn còn sợ, thì thật khùng. Chả ích gì hết khi cứ bám vào một cảm nghĩ mình khiếp hãi vì một tai nạn đã xảy ra nhiều năm rồi. Suốt đời, nàng sống gần gũi với thú vật. Lấy Burke, nàng lại tiếp tục cuộc sống gần gũi chúng. Rồi con nàng... nàng đặt một bàn tay lên bụng. Con nàng phải lớn lên không sợ sệt vì di truyền.
Nàng phải vào một mình. Rồi ngày mai, nếu Burke có bảo nàng tránh ra hay đi về đi nữa, nàng cũng phải cùng anh đi vào chuồng ngựa.
Nàng tiến đến gần hơn. Mùi chuồng ngựa tỏa ra - mùi rơm, mùi ngũ cốc thơm tho, mùi hăng hăng cua ngựa, của mồ hôi. Lại còn âm thanh nữa - tiếng chân ngựa cào trên nền bê tong, tiếng yên cương loảng xoảng, tiếng ngựa thở, tiếng hí nho nhỏ uể oải của ngựa đang lúc nghỉ ngơi. Nàng lặng lẽ, cẩn thận bước vào, nàng thấy mỗi bước là mỗi gần đến chuồng ngựa hơn.
Khi nàng bước vào trong, ánh sáng trong chuồng thay đổi hẳn. Nó mờ hơn, dịu hơn và nàng ngửi thêm được mùi da thuộc nữa.
Hầu hết ngựa đã được huấn luyện rồi, những người chăm sóc ngựa đang mải mê ăn sáng trước khi đến giờ chùi rửa, kỳ cọ, chăm sóc. Nàng đã chọn giờ này, giờ ít bận rộn nhất, để nàng khỏi bị ai trông thấy.
Nhưng nàng vẫn không tránh khỏi. Một con ngựa đưa đầu ra khỏi cửa, nàng thót người lên một chút, nhưng rồi nàng bình tĩnh lại. Nàng có thể sờ được nó mà, nàng tự nhủ mình như vậy. Cổng đang khóa. Nàng có thể đưa tay sờ nó dễ dàng như nàng đã sờ con ngựa con của Burke.
Mấy ngón tay run run, nàng thận trọng sờ cổ con ngựa. Nó nhìn nàng, nhưng khi nó ngúc ngắc đầu thì nàng lại thụt tay về. Nàng lẩm bẩm:
- Mình phải làm tốt hơn thế chứ.
Thế rồi nàng đặt tay mạnh hơn vào cổ nó. Lòng bàn tay nàng ướt đẫm, nàng không nhúc nhích nhưng nàng cảm thấy một ít hân hoan vì chiến thắng.
Nó là con ngựa rất đẹp, nàng tự nhủ như vậy, vừa lấy bàn tay di chuyển nhẹ trên cổ nó. Nó là con ngựa đực tơ của Pentel, con ngựa nàng đã thấy nhiều lần đua với con Đại Bịp. Nàng sờ nó vừa thở dài, lẩm bẩm:
- Nào, nào, khá chứ. Tim tao đang đập thình thịch ra đây, nhưng tao vẫn ở đây.
Nàng nhủ mình: mình ở đây, mình sẽ trở lại hàng ngày. Mỗi lúc mình lại thấy dễ dàng hơn. Nàng thụt tay về rồi lại đưa tay tới. Càng dễ dàng hơn. Sự thể sẽ dễ dàng cho nàng khi giáp mặt với Burke, và nàng sẽ vượt qua những bất ổn với Burke. Nàng sẽ không thấy mình bị khinh dễ và khốn khổ nữa, vì chồng nàng quá ngang ngạnh không chịu chấp nhận tình yêu của nàng và sự giúp đỡ của nàng. Nàng sẽ noi theo con đường hành động của anh, nhưng phải thay đổi một ít. Rồi phải như thế.
Nàng nghe có tiếng người, nàng bèn rụt tay về, luống cuống. Nàng không muốn gặp mặt một người chăm sóc ngựa nào đi vào bắt gặp nàng hết. Nàng không nghĩ đến việc đứng lại trong chuồng ngựa để chuyện trò với ai hết. Erin lau bàn tay ướt đẫm vào quần. Rồi chuẩn bị cười chào với họ.
Bỗng nàng giật mình khi nghe có giọng người nói chuyện với nhau, nàng nghiêm sắc mặt lại. Giọng nói có vẻ giận dữ, mặc dù họ đã ngưng nói, nhưng vẫn còn vương vấn thái độ thất vọng của người nói. Nhờ chần chừ mà nàng nhận ra giọng nói của một người. Y nói:
- Nếu anh muốn có tiền thì anh phải tìm cách.
- Tôi cho ông biết con ngựa không ở một mình quá năm phút. Logan đã khóa kín nó như một vật châu báu mà.
Erin hé môi ra rồi nàng bậm lại. Nàng bước lùi một bước vào trong bóng tối để lắng nghe.
- Anh đã có việc để làm, một việc làm với tiền trả rất hậu hỉ. Nếu anh không đến được con ngựa, thì anh đến chỗ chứa thức ăn của nó. Tôi muốn ngày mai nó không đua được.
- Tôi không đầu độc được con ngựa nào hết, và tôi cũng quá ngán việc liều lĩnh rồi!
- Anh có đắn đo gì đâu khi anh chích ống thuốc dưới da của nó, hay là khi nhận 10% số tiền thưởng ở trận Bluegrass Stakes!
- Thuốc kích thích là một việc, còn thuốc độc lại là chuyện khác. Con ngựa mà chết thì Logan sẽ điên lên cho đến khi y tìm ra thủ phạm. Tôi không muốn mình là thủ phạm.
- Vậy thì dùng thuốc lại.
Giọng nói khẩn khoản, cấp thiết. Erin nắm chặt hai bàn tay lại. Nàng nghe:
- Phải tìm mọi cách, nếu không anh sẽ không có đồng teng nào hết. Nếu người ta tìm ra con ngựa có chất độc ở trong trận đua chính này, nó sẽ bị loại. Tôi cần thắng trận này.
Nàng cần phải chạy về báo cho Burke biết. Erin đứng yên để đợi cho họ đi qua. Nhưng vận may không đến với nàng. Khi nàng thấy hai bóng người bước vào chuồng ngựa, nàng vươn vai và tiến ra. Đúng là một canh bạc, nhưng phần may nàng mơ ước lại bịp nàng.
- Chúc ông may mắn ông Durman.
Nàng cất cao giọng khi nàng thấy nét hoảng hốt hiện trên mặt y. Nàng cũng nhìn anh chàng chăm sóc ngựa, một người Burke mới thuê để làm huấn luyện viên. Durman cười đáp lại nhưng y đã tính toán rồi. Y nói:
- Chào bà Logan. Chúng tôi không thấy bà xuống chuồng ngựa kia mà.
- Tôi muốn xem những con ngựa đua ra sao. Ông thứ lỗi cho, Burke đang đợi tôi.
- Đâu được!
Y chộp lấy cánh tay nàng khi nàng định bước qua. Đã có dự tính rồi nên nàng đã la lên. Nhanh như chớp, y bóp miệng nàng lại. Người chăm sóc ngựa hỏi y:
- Lạy Chúa quyền năng, ông làm gì thế? Logan sẽ giết ông đấy!
- Hắn cũng giết cả anh nữa,, nếu con này về báo cho chồng nó biết. Nó đã nghe hết rồi, thằng đần.
Erin vùng vẫy khiến cho y thở hổn hển, y đẩy nàng sang cho anh chàng chăm sóc ngựa:
- Nắm chặt nó, để tôi tìm cách.
- Chúng ta phải ra khỏi đây thôi. Nếu có ai đến thì...
- Im, câm mồm lại!
Mặt Durman ướt đẫm mồ hôi. Y lấy khăn tay ra, lau mồ hôi. Y đã cùng đường, đành phải dùng biện pháp liều lĩnh. Bây giờ đến lúc phải dùng biện pháp khác:
- Chúng ta nhốt ả vào xe tải, đợi ngày mai đua xong hẳn hay. Trong thời gian này, tao sẽ nghĩ cách.
Y lấy chiếc khăn buộc quanh miệng nàng lại. Rồi hết sức cẩn thận, y lấy chiếc khăn tay lớn cáu bẩn của anh chăm sóc ngựa bịt mắt nàng. Y nói:
- Kiếm dây mau lên. Trói chân tay nó lại.
Erin nghẹt thở vì chiếc khăn tọng vào họng, nàng vùng vẫy chống lại cả hai, nhưng nàng biết rằng nàng đã thua. Hi vọng cuối cùng, nàng tháo chiếc nhẫn dưới ra và thả xuống đất. Dây trói làm hai cổ tay nàng đau đớn, nàng bị trùm kín trong một cái mền.
Nàng thấy mình bị nhấc bổng lên, và chỉ còn biết quằn quại người mà thôi. Tình trạng thật vô vọng, vì càng phản ứng thì nàng càng thấy khó thở. Nàng nghe có tiếng cửa mở, rồi nàng bị nâng bổng lên và bị ném vào trong một cái nền cứng ngắc.
Anh chăm sóc ngựa vừa nhìn cái đống mền vừa hỏi:
- Chúng ta sẽ làm gì với bà ấy đây? Giờ mà thả bà ta ra, bà ta sẽ nói toáng lên hết.
- Làm sao thả nó ra được!
Durman đứng tựa người vào hông xe, y lấy tay áo lau mồ hôi trán. Y tự nhủ: phóng lao thì phải theo lao thôi. Y đã đi quá xa rồi, y đã liều quá rồi không thể để cho một người đàn bà phá hỏng việc của y được.
Anh chăm sóc ngựa nói:
- Tôi sẽ không dự phần vào việc giết một người phụ nữ đâu.
Durman bỏ tay xuống, y nheo mắt nhìn anh:
- Anh đi chăm sóc ngựa đi, cứ để mụ ấy cho tôi.
Chúng sẽ giết nàng thôi. Erin vùng dậy để hất cái mền ra khỏi mặt khi nàng nghe chúng đóng cửa xe và bỏ đi. Ngay khi y hứa với anh chàng chăm sóc ngựa là y không làm hại nàng, nàng đã hiểu ra liền. Durman sẽ không ngần ngại loại bất kỳ chướng ngại vật nào để y đạt được mục đích.
Còn con nàng. Nàng ấm ức khóc, nàng vặn hai cổ tay để tháo thử sợi dây. Lạy Đức Mẹ nhân từ, xin che chở cho đứa bé! Và Burke nữa!
Nàng thấy khiếp hãi quá, nàng ngất đi một chốc. Rồi nàng bình tĩnh lại được, hai cổ tay đau nhức, hai vai bầm tím. Erin thở hổn hển, nàng nằm trong bóng tối và cố tìm cách. Nếu nàng đứng dậy được và tìm ra cửa xe, nàng có thể tìm ra cách để mở cửa xe. Nàng nhích từng tí đến vách xe; rồi dùng vách xe làm điểm tựa, nàng cố gắng quỳ người lên. Người nàng ướt đẫm cả mồ hôi, trong lúc cố gắng đứng dậy. Nàng tựa lưng vào vách xe, lần theo vách xe, dùng mấy ngón tay mò mẫm.
Khi tìm ra được nắm cửa xe, nàng khóc ròng. Nàng vặn người, nhón mấy đầu ngón chân để mấy ngón tay nắm gọn được nắm cửa. Cửa khóa. Nàng lắc đầu để khỏi phải bật khóc. Dĩ nhiên là cửa phải khóa. Durman là thằng thô bạo, nhưng y không phải là đồ điên. Nàng cố đấm mạnh vào cửa, hi vọng có người nghe thấy, nhưng hai tay bị trói chặt quá, nàng không thể tạo ra được xung lượng để đấm cho to được. Erin nằm dài xuống nền xe lại, vừa kinh hoàng vừa đau đớn, nàng chỉ còn tiếp tục mằn mò tháo thử sợi dây trói mà thôi.
o O o
- Anh có gặp Erin đâu không?
Travis ngước mắt nhìn Burke vừa lấy tay xoa nắn chân cho con ngựa đực tơ của mình. Anh đáp:
- Không thấy từ hồi sáng đến giờ. Tôi chắc là cô ấy về khách sạn rồi.
- Có lẽ thế. Có thể cô ấy đã đáp xe về rồi.
Burke nghĩ: chắc thế. Không có gì phải lo hết.
- Sáng nay chúng tôi cùng nhau vào đây, thường là cô ấy đợi tôi mà!
Travis đứng thẳng dậy:
- Cô ấy trông có vẻ hơi mệt đấy. Có thể cô ấy về sớm để nghỉ ngơi.
- Chắc thế.
Chắc thế. Có lẽ nàng đang ngâm mình trong bồn nước nóng, đang nghĩ đến buổi tiệc đêm ấy.
- Tôi phải lái xe về để xem thử nàng ra sao?
- Hỏi cô ấy có thương hại một kẻ cô đơn thì dành cho tôi vài vũ khúc đấy.
- Chắc rồi.
- Này Burke, sao?
- Sao gì?
- Có gì bậy bạ không?
Hai bàn tay anh lạnh. Lạnh như nước đá, anh đáp:
- Không, không có gì. Hẹn gặp lại hai giờ sau.
Khi anh lái xe về khách sạn, hai tay anh vẫn còn lạnh. Erin có bao giờ lại không nói với anh lời nào. Nhưng mà độ sau này ít nói chuyện với nhau lắm. Vì lỗi của anh mà thôi. Anh chấp nhận lỗi của mình, anh nhún vai. Anh không cho việc nàng có mặt ở đây là đúng. Và anh lại không ưa thấy nàng đương đầu chống lại những lời đàm tiếu, mà có lẽ đã tràn lan rất nhiều trước khi nó xẹp xuống.
Nếu nàng đừng có ương ngạnh quá trong việc muốn giữ một địa vị xã hội... nhưng mà, đấy là một điều anh đã hứa với nàng khi hai người làm đám cưới kia mà. Anh phải biết ơn nàng vì nàng gắp bó với anh mới phải chứ, đằng này thay vì biết ơn, anh lại gây ra nhiều lỗi lầm, và anh phải gánh lấy tránh nhiệm mà thôi.
Bây giờ anh không thích gánh lấy trách nhiệm nhiều hơn là trước đây. Có lẽ nên cho xe chạy về hướng Tây thì khỏe đấy. Rút tên khỏi cuộc đua như trước đây anh đã làm nhiều lần đi. Trước đây chả có gì níu kéo anh được hết. Nhưng trước đây anh không có Erin mà.
Khi cuộc đua và tai tiếng qua rồi, họ sẽ nói năng lại với nhau. Bầu không khí phải được khai thông, luật lệ được chấn chỉnh lại. Có lẽ, ừ, có lẽ anh phải kể cho nàng nghe quá khứ của anh, sau khi vụ này đã xong xuôi. Kể cho nàng nghe cách anh đã lớn lên, những điều anh đã gánh chịu trong cuộc sống. Tốt hơn là phải nói ra, làm sáng tỏ ra để cho nàng biết, hơn cứ đợi nàng tự tìm ra.
Anh chưa bao giờ cho quá khứ của anh là điều đáng phải hổ thẹn. Nàng đã làm cho anh nhớ lại quá khứ. Nàng đã buộc anh phải nhìn lại quá khứ có phần gay gắt hơn. Anh không thích những điều anh đã chứng kiến.
Khi anh về đến khách sạn, thái độ của anh vẫn không đỡ hơn chút nào. Anh biết thật là lố bịch khi đi giận nàng vì nàng đã bỏ trường đua để về khi anh yêu cầu nàng cùng về với anh. Nhưng, mẹ kiếp, nàng đã làm cho anh lệ thuộc vào nàng quá. Những ngày đã trôi qua dễ chịu khi anh biết anh có thể nhìn quanh là có thể thấy nàng. Anh chả săn sóc gì đến nàng cả.
Trong lúc đi về phòng của họ, anh đã chuẩn bị để gây nhau. Đã từ lâu rồi họ đóng một bộ mặt bề ngoài lịch sự với nhau, mà không có chút gì chân thật hết. Anh sẽ hét vào mặt nàng, và để cho nàng hét lại vào mặt anh. Rồi sau đó họ sẽ làm hòa với nhau trên giường.
- Erin?
Anh đóng mạnh cửa lại, nhưng anh không đi quá nửa phòng khách, anh đã biết ngay là nàng không có ở trong phòng. Hai tay anh phát lạnh.
Vừa rủa mình, anh vừa bước vào phòng ngủ. Nàng bỏ anh mà đi ư? Phải chăng anh đã đẩy nàng đi quá xa đến nỗi nàng đã quyết định kết thúc? Anh không muốn mất nàng. Ý nghĩ này khiến anh run lên khi anh với tay đến cánh cửa tủ quần áo. Không, anh không muốn mất nàng chút nào hết, mà anh muốn có nàng, cần nàng.
Anh mở rộng cánh cửa tủ quần áo và hầu như nhẹ cả người khi thấy quần áo của nàng vẫn còn nguyên vẹn.
Anh tự nhủ: chắc nàng đi mua sắm. Hay là đi làm tóc. Nhưng nghĩ thế mà anh vẫn không yên tâm khi anh đóng cửa tủ lại.
Anh đi quanh phòng gần ba mươi phút thì chợt chuông điện thoại reo. Burke nhảy đến nhấc điện thoại lên, sẵn sàng để quạt cho nàng một trận cho dù nàng có giải thích ra sao đi nữa.
- Burke, Travis đây.
- Sao, có gì không?
- Có Erin ở khách sạn không?
Miệng anh khô lại, anh đáp:
- Không, mà sao?
- Lloyd Pentel vừa mang đến cho tôi chiếc nhẫn cưới của cô ấy. Anh ta tìm thấy nó ở trên chuồng ngựa.
- Sao? ở chuồng ngựa à?
Anh ngồi phịch xuống ghế, sợ mình không đứng vững, anh nói tiếp:
- Không đúng đâu. Cô ấy không vào chuồng ngựa đâu. Cô ấy sợ ngựa mà.
Travis cố giữ giọng bình tĩnh:
- Burke, cô ấy có về khách sạn không?
- Không, cô ấy không có mặt ở đây. Tôi muốn nói chuyện với Pentel.
- Tôi đã nói rồi. Hắn không gặp cô ấy. Burke, chúng ta đang nguy đấy, nhưng theo tôi thì anh nên gọi cho cảnh sát biết đi.
o O o
Nàng đã mất hết ý niệm về thời gian. Nàng cứ nghĩ đến sợi dây trói, mong nó lỏng ra, nhưng đấy chỉ là ước mơ mà thôi. Hai cổ tay nàng giờ đây đau hơn nhiều. Có nhiều chỗ sưng vù và bầm tím vì nàng đã té nhào khi cố xoay xở đứng dậy. Vì té, cho nên nàng sợ có gì ảnh hưởng đến cái thai; bởi thế nàng không cố đứng lên nữa. Nàng nằm yên một hồi lâu để nghĩ đến Burke, nàng ao ước anh tìm ra nàng.
Chắc là anh lo lắm? chắc thời gian đã khá lâu rồi, khiến anh phải tự hỏi nàng ở đâu chứ? Anh có lo lắng không? Nàng cầu nguyện, rồi ngủ một tí, mơ về Ai Len và trang trại. Tại sao nàng lại muốn từ bỏ những nơi bình an và yên ổn như thế mà đi? Rồi nàng mơ đến Burke, và nàng hiểu ra rằng, một phần câu trả lời là nàng vì Burke mà đi.
- Bà Logan.
Một bàn tay chạm đến vai nàng, nàng đau đớn như dao đâm. Miếng bịt mắt được tháo ra. Nàng phải nheo mắt lại và cố gắng nhìn kỹ. Trong ánh sáng lờ mờ, nàng nhận ra khuôn mặt của tên chăm sóc ngựa, nàng thấy khiếp vía. Hắn đến giết nàng chứ gì, và giết đứa bé luôn? Hắn nói:
- Tôi mang đến cho bà một ít thức ăn. Bà phải hứa là giữ im lặng. Durman sẽ biết tôi đến đây nếu bà la lên. Nếu bà hứa không la lên, tôi sẽ lôi miếng giẻ trong họng bà ra để bà có thể ăn được. Nếu bà làm ồn, tôi sẽ nhét lại vào họng bà, và bà sẽ không có gì hết.
Nàng gật đầu, rồi khi hắn lôi miếng giẻ ra khỏi miệng, nàng hít không khí trong lành vào người. Không dễ gì liều mạng la lên được, vả lại, mặc dù hắn đã lôi miếng giẻ ra rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy ngột ngạt trong cổ. Nàng hỏi hắn:
- Tại sao anh lại làm việc này? Nếu anh cần tiền, anh sẽ có ngay.
- Tôi đã dấn sâu quá rồi.
Hắn đưa cho nàng một cái bánh sandwich đã trở mùi:
- Bà ăn một ít đi, không thì bệnh đấy.
Mùi thịt trong cái bánh làm nàng xốn xang trong ruột:
- Ăn hay không thì có gì khác nhau đâu? Đằng nào thì các người cũng sắp giết tôi mà!
- Kìa, tôi không làm việc đó đâu!
Nàng thấy vẻ hốt hoảng hiện ra trong mắt hắn, mồ hôi nhỏ giọt trên môi hắn. Hắn cũng sợ như nàng. Nếu nàng sử dụng được lợi thế này, nàng có thể có cơ may thoát được. Nàng nói:
- Anh biết Durman sẽ làm gì rồi. Hắn không tha tôi đâu.
- Ông ấy chỉ cần thắng mà thôi. Ông ấy cần lắm. Ông ấy đang gặp khó khăn về tài chính, còn trại ngựa thì không được tốt. Con Tự Hào Của Charlie hay đấy, nhưng ngựa của Logan lại còn hơn nữa. Cho nên ông ấy phải phái tôi qua làm thuê cho trại Ba Con Át để dò xét công việc ở đấy, để làm cho cuộc đua của chồng bà gặp phải thất bại, thế đấy.
Hắn nhìn quanh. Hắn nói nhiều. Hắn có tật nói nhiều khi nào hắn bực bội trong người. Hắn lại còn tật uống rượu nữa. Miệng hắn khô khốc vì không có gì để uống cả. Hắn nói thêm:
- Tôi vừa cho con ngựa ăn ít đồ ngọt. Durman muốn thế. Ông ấy chỉ muốn loại con ngựa mà thôi. Bà hiểu cho, đây là công việc làm ăn. Chỉ là việc làm ăn thôi.
- Anh thì nói về đua ngựa, còn tôi thì tôi cho các ông là đồ sát nhân.
- Tôi không muốn nghe đến việc ấy. Tôi không làm việc ấy đâu. Bây giờ bà ăn đi.
- Thưa ông... tôi không biết tên ông.
- Berley, thưa bà. Tom Berley!
Sợ có vẻ lố bịch, hắn đưa mấy ngón tay lên sờ chiếc mũ lưỡi trai. Nàng nói:
- Thưa ông Berley, tôi xin ông tha mạng sống cho tôi. Và không phải chỉ tha mạng cho tôi thôi đâu, mà còn tha cho cả hài nhi trong bụng của tôi nữa đấy. Ông nỡ nào để cho hắn giết con tôi. Ông chỉ lo về con ngựa, nhưng cũng là sát nhân đấy. Giết một đứa bé vô tội, thưa ông Berley.
- Tôi không muốn nghe nói về chuyện giết chóc nữa.
Giọng nói của hắn cộc cằn, nhưng khi hắn nhét miếng giẻ vào miệng nàng lại, tay hắn nhẹ nhàng hơn. Hắn chưa uống gì hết, hắn thèm một cốc quá. Hắn chuẩn bị bịt mắt nàng lại, nhưng ánh mắt nàng làm cho hắn ngần ngại. Hắn tự nhủ: vả lại cũng chẳng có gì để nàng thấy hết. Phía sau chiếc xe tải chẳng có cửa sổ nào hết, còn buồng lái thì đã được đóng vách ngăn khuất rồi. Hắn bỏ chiếc bánh vào túi, rồi nói:
- Bà không muốn ăn thì tùy bà. Tôi phải canh chừng công việc của tôi.
Erin thấy hắn nhìn hai phía, rồi bước ra khỏi xe và nhốt nàng lại trong bóng tối.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen