Chương 019 - 020
ánh nhau
Miên Miên, tuần này lớp mình tổ chức đi leo núi, bạn đi không?” Nữu Nữu đi tới, vỗ vỗ vai cô hỏi.
Leo núi? Thôi đi, nhất định anh hai sẽ không cho phép cô.
Đang muốn mở miệng định khéo léo cự tuyệt thì bên cạnh vang lên âm thanh không chút hảo ý: “Nữu Nữu, bạn cần gì phải tự làm mình mất mặt, bạn không biết là Nguyễn đại tiểu thư đây là lá ngọc cành vàng, leo núi gian khổ như vậy, Nguyễn đại tiểu thư làm sao đi được?”
Cô men theo thanh âm nhìn sang, thì ra là Diêu Tịnh, một trong tam đại hoa khôi của trường.
Trường trung học nơi cô đang học là một trường nữ sinh quý tộc nổi tiếng, học phí vốn đắt đỏ nên có đến 99% học sinh trường này đều là con cháu hào môn thế gia, chỉ có khoảng 1% là nhờ có học bổng mà vào được trường.
Là trường nữ sinh, hơn nữa lại toàn là các tiểu thư quý tộc luôn chú ý bảo dưỡng chăm sóc sắc đẹp, thời trang sành điệu, có thể nói, người người đều như hoa như ngọc. Trong điều kiện như vậy, có thể được chọn là một trong tam đại hoa khôi thì khuôn dung xinh đẹp như thế nào, không cần nói cũng biết.
Đối với Miên Miên mà nói thì Diêu Tịnh chính là Đại mỹ nhân ngàn người chọn một.
Với mái tóc mây dài quyến rũ, khuôn mặt trái xoan trắng như trứng gà bóc, đôi mắt hạnh to tròn giấu dưới hàng lông mày lá liễu, còn có đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, gợi cảm mê người. Cộng thêm chiều cao 1m67, ngực nở, eo thon, thắt đáy lưng ong hoàn hảo, giống như một cô công chúa mị hoặc chúng sinh.
Ngược lại Miên Miên cô cao có 1m60, thân thể còn hơi mập, nhìn thế nào trông cũng giống một con chim cánh cụt. An ủi duy nhất là khung xương mảnh khảnh, dáng dấp mặc dù tròn trịa, nhưng không đến mức lưng hùm vai gấu.
Khuôn mặt tròn quá mức đến cô còn không vừa ý, nhìn toàn thân từ trên xuống dưới, mái tóc đen dày khiến cô càng giống một con quạ đen.
Nữu Nữu nhìn một hồi lâu không thấy cô lên tiếng, liền mở miệng giúp cô giải thích, “Diêu Tịnh, bạn thật là quá đáng! Thân thể Miên Miên vốn không khỏe, không leo núi được cũng là chuyện bình thường thôi!”
"Thân thể không tốt?" Diêu Tịnh cười nhạo một tiếng, “Bộ dạng béo ú như vậy mà còn thân thể không tốt, đúng là truyện lạ kỳ thiên hạ hiếm thấy!”
Hiển nhiên lời nói của Diêu Tịnh rất có sức cuốn hút, cô ta vừa nói xong, mọi người xung quanh liền cười rộ lên.
Nữu Nữu tức giận, mặt đỏ hồng, hướng về phía Diêu Tịnh đang đắc ý tát một cái.
Diêu Tịnh không thể ngờ được Nữu Nữu lại đột nhiên ra tay, sững sờ một lát, vẻ mặt ngây ra, không thể tin được.
Mấy giây sau, cô ta phục hồi lại tinh thần, lập tức nhào tới phản kích.
Theo bản năng, Miên Miên mãnh liệt đẩy Nữu Nữu ra, nghênh người thay Nữu Nữu chịu cái tát này.
Bên tai Miên Miên vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ, nhưng cô không thấy đau đớn, chỉ thấy mặt hơi nóng lên, có chút tê dại.
Nữu Nữu thấy cô bị đánh, càng thêm dũng mãnh, xông lên phía trước, nắm được mái tóc dài của Diêu Tịnh hung ác kéo. Mọi người xung quanh thấy thế rối rít chạy tới ngăn cản, nhưng Diêu Tịnh và Nữu Nữu đều là người cao ngạo,
đâu dễ buông tay, trong chốc lát, phòng học trở nên vô cùng náo loạn.Cho đến khi có người thông minh đi gọi bảo vệ và cô giáo tới, trận hỗn loạn này mới ngừng hẳn.
Trận này thương vong thật nghiêm trọng, mái tóc dài của Diêu Tịnh bị Nữu Nữu giật ra một mảng lớn, gương mặt xinh đẹp cũng bị Nữu Nữu cào đến chảy máu, toàn thân nhếch nhác. Ngược lại cánh tay của Nữu Nữu chỉ khẽ rách, hơi rớm máu. Nhưng Miên Miên thân thể vốn yếu ớt lại không được thế, trên mặt bị mấy vết cào, trên cánh tay, trên đùi, khắp nơi đều là máu ứ đọng, bên má phải còn sưng lên giống như cái bánh bao.
Cô giáo chủ nhiệm dẫn các cô đi tới phòng y tế của trường, xử lý sơ qua mấy vết thương. Ngay sau đó, liền gọi cho phụ huynh từng người, còn cáu kỉnh trách mắng bọn họ thiếu điều không dừng lại được.
Chẳng bao lâu sau, mẹ Diêu Tịnh đã đến. Bà ta là một người phụ nữ lạnh lùng, vừa nhìn có thể đoán được lúc trẻ cũng là một mỹ nhân ghê gớm “phi dương bạt hổ”. Sau khi ôm Diêu Tịnh một hồi, nghe bảo bối tâm can kêu loạn lên, bà ta quay qua chỗ Miên Miên cùng Nữu Nữu, không nói đạo lý gì mà đột nhiên đánh tới.
Không bao lâu sau, mẹ Nữu Nữu cũng đã đến, nhìn thấy Nữu Nữu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến khi đảo mắt nhìn đến bộ dạng của Miên Miên, sắc mặt liền trầm xuống.
“Con là Miên Miên?”
Nữu Nữu nhìn thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, kéo kéo vạt áo làm nũng: “Mẹ, bọn họ bắt nạt con cùng Miên Miên!”
Miên Miên hiểu Nữu Nữu là lo lắng cho cô không có chỗ dựa nên mới nóng lòng muốn lôi kéo bà mẹ. Tuy Miên Miên rất thân với Nữu Nữu nhưng chuyện gia đình cô cũng chưa từng nói tới.
Mẹ Nữu Nữu chăm chú nhìn cô thật lâu một cái, trong mắt tràn đầy yêu thương, “Đứa nhỏ này, làm sao lại bị đánh thành như vậy!”
Tục ngữ nói hai người phụ nữ cùng một con vịt đã thành một cái chợ, lại thêm hai bà mẹ vì bảo vệ cho con mình mà lại càng ồn ào thêm. Không bao lâu sau, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, càng ngày càng rùm beng vẫn không dàn xếp được ổn thỏa, mà không biết vì sao, anh hai cô mãi vẫn chưa tới.
“Xin lỗi, đây là trường nữ trung XX sao? Tôi là phụ huynh của Nguyễn Miên Miên”. m thanh hết sức yêu mị mềm mại khiến cho cô toàn thân thấy buồn nôn, không khỏi nhìn về phía người tới, quả nhiên là Lăng Thịnh. Sau lưng anh chính là anh hai anh tuấn khôi ngô của cô.
Mọi người trong phòng nhất thời bị hai phong thái đối nghịch nhưng đều là cực phẩm nam nhân cùng nhau tiến vào làm cho sững sờ, tiếng cãi vã liền ngưng bặt.
Lăng Thịnh từ chỗ đứng, cũng không nhìn đến Miên Miên, theo quán tính uốn éo đến trước gương mặt mỹ lệ được chăm sóc cẩn thận của cô hiệu trưởng ra vẻ xum xoe lấy lòng.
“Mỹ nhân, thật hân hạnh được gặp cô, tôi tự giới thiệu trước, tôi là Lăng Thịnh, là anh họ của Nguyễn Miên Miên, đúng rồi, cô xem Miên Miên nhà tôi đáng yêu không?”
Anh hai cô nhìn chung quanh một vòng, sải bước đến kéo chiếc rèm cửa ở chỗ cô ra.
Nhìn thấy mặt cô, anh cứng đờ người, sát khí vô hình trên toàn thân từ từ tràn ra.
Lúc này Lăng Thịnh cũng đã để ý, quay đầu lại nhìn cô một cái, lui về phía sau một bước, kêu to lên, “Oa, ngươi là ai?”
Cô có chút bất đắc dĩ xoa xoa vết thương trên mặt. Không đến nỗi khoa trương vậy chứ!
“Lăng Thịnh ca ca, em là Miên Miên!”.
Lăng Thịnh bước về phía trước, chăm chăm nhìn cô một hồi lâu, không nói một lời nào.
Anh hai cô cũng vậy, chỉ mím chặt đôi môi mỏng, chăm chú nhìn mặt cô, không nói một lời nào, mặc kệ cho nữ hiệu trưởng đang dịu dàng gọi cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Bị ánh mắt mãnh liệt lại bén nhọn của hai người đàn ông trước mặt đâm vào toàn thân khiến cô không được tự nhiên, do dự mở miệng: “Anh hai? Lăng
Thịnh ca ca?”.
Anh hai cô hơn nửa ngày sau mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng sờ sờ gò má sưng đỏ của cô, cúi đầu hung ác hỏi: “Người nào làm?”
Cô có chút đau đớn, co rút lại, không trả lời.
Nữu Nữu ở bên cạnh thay cô đáp: “Dạ, là con bé kia, con bé đang khóc “lê hoa đái vũ” kia” Nữu Nữu nói xong còn chỉ chỉ đến Diệu Tịnh đang ngồi ngây ngô trên ghế sa lon, gương mặt si ngốc chỉ bởi vì anh hai cô liếc mắt nhìn qua cô ta.Chăm chăm nhìn vào Diệu Tịnh một lúc, anh quay đầu lại nhẹ nhàng ôm lấy cô đến ngồi trên một chiếc sa lon khác.
Lăng Thịnh cũng bước tới, nhìn hai mẹ con đối diện, cười như không cười nói, “Thì ra là Diêu thị phu nhân sao?”
Mẹ Diêu Tịnh nhanh chóng phục hồi tinh thần, có chút vênh vào, tự đắc nói: “Biết thế còn chưa qua đây nhận lỗi, làm bị thương con gái bảo bối của tao, các người thật không có mắt!”
Lăng Thịnh giống như nghe được chuyện tiếu lâm, cười lên ha hả: “Bà bắt chúng tôi xin lỗi? Ha ha, đầu gỗ, bà ta bảo chúng ta nhận lỗi kìa, ha ha”.
Nụ cười làm cho người khác không hiểu được. Sắc mặt mẹ con Diêu Tịnh càng trở nên khó coi, hết xanh đến đỏ.
Một lúc lâu sau, Lăng Thịnh mới ung dung mở miệng: “Muốn chúng tôi xin lỗi, xem ra các ngươi không có phúc được hưởng rồi!”
m thanh lạnh như băng, tựa như từ trong địa ngục vọng ra, âm lãnh đánh thẳng vào mọi người.
Diêu Tịnh vẫn còn gắng vùng vẫy: “Nguyễn Miên Miên, con bé xấu xí này dám cào rách mặt tao, tao sẽ khiến chúng mày nhà tan cửa nát!”
Anh nghe vậy, bàn tay đang khẽ vuốt khuôn mặt cô ngừng lại, bộ dạng thuận theo cúi xuống, rõ ràng là đang cười: “Nhà tan cửa nát? Đươc, vậy thì như mong muốn của mày! Lăng Thịnh!”
Lăng Thịnh nghe lời đi tới trước mặt cô hiệu trưởng, chớp chớp đôi mắt to kiều mị: “Hiệu trưởng, chúng tôi đi trước!”
Mẹ con Diêu Tịnh vừa nghe thấy vậy, “Làm sao có thể như thế….”
Lăng Thịnh lại nói, “Chúng ta ra ngoài hòa giải đi, tránh làm dơ bẩn đôi mắt to xinh đẹp của hiệu trưởng đây”.
Cô hiệu trưởng bị lời nói của Lăng Thịnh dụ dỗ, hơi lâng lâng, phất phất tay, tỏ ý tán đồng.
Đoàn người đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
Trên đường, Diệu Tịnh có chút ghen tỵ nhìn cô được anh hai ôm vào trong ngực, không nhịn được lớn tiếng nói: “Nguyễn Miên Miên, con bé xấu xí này, làm sao mày có thể xem thường tao, xem bộ dạng mày cũng là dạng người không tiền không thế, như vậy đi, khấu đầu trước tao ba cái, bản tiểu thư sẽ đại nhân đại lượng mà tha thứ cho!”
Lời này vừa nói ra, cô liền cảm thấy thân thể anh khẽ run lên, cánh tay to đang ôm cô bỗng xiết chặt lại.Nữu Nữu đi bên cạnh tức giận nói, “Diêu Tịnh, mày đừng có quá đáng!”
Diêu Tịnh cười hắc hắc: “Đứa con gái như nó căn bản không xứng đáng được học ở trường này, dáng dấp xấu xí như vậy….”
"Chát!" Một âm thanh thanh thúy vang lên cắt đứt lời Diêu Tịnh
Cô giật mình nhìn sang, thấy Lăng Thịnh thổi thổi bàn tay ửng đỏ, “May mắn cho cô là cậu ấy không rảnh tay đến đánh cô”. Lăng Thịnh đưa mắt nhìn về phía anh, “Nhưng không có nghĩa là tôi ở đây ăn không ngồi rồi!”
Nói xong, lại một tiếng “Chát!” nữa thanh thúy vang lên.
Trong lúc mọi người còn đang lơ ngơ chưa tỉnh, trong hành lang đã xuất hiện mấy tên đàn ông vạm vỡ khôi ngô, tóm lấy mẹ con Diêu Tịnh ném lên xe. Lăng Thịnh thương tiếc sờ sờ mặt Miên Miên, trong mắt lóe lên hận ý, cũng cùng đi lên theo chiếc xe.
Cô nép trong ngực anh hai, có chút lo lắng, “Anh hai, không sao chứ?”
Anh cúi xuống, ôm cô đi theo hướng khác, “Không sao!”
Miên Miên không có biết, trước khi vứt bỏ Lăng Thịnh còn đùa chơi cô ta cho đến chết. Diệp Hiên Viên không nói cho cô hay.
Cậu nhỏ (1)
Sau vụ đánh nhau kia, Miên Miên nghe Nữu Nữu kể lại các bạn cùng lớp bỗng trở nên kính trọng cô, dĩ nhiên cái sự “kính trọng” này là xen lẫn với tò mò cùng sợ hãi, bởi sau ngày hôm ấy, Diêu Tịnh đã nghỉ học, nghe nói Diêu gia bị khủng hoảng tài chính, cả gia tộc bị phá sản.
Nhưng có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô không tin anh hai cô vì một chút chuyện nhỏ này lại khiến một tập đoàn lớn phá sản làm cho hàng trăm người thất nghiệp. Trong trí nhớ của cô, anh là một doanh nhân, sẽ không quá quan tâm đến mối quan hệ tình thân vốn dĩ mỏng manh kia mà đánh đổi, cho dù ngày đó nhìn thấy gương mặt cô, sắc mặt anh tràn đầy dữ tợn.
Nhưng bây giờ việc khiến cô lo lắng không phải việc này, mà là.....
“Miên Miên, sao cậu không nói cậu là tiểu công chúa của Nguyễn thị”.
Tiểu công chúa? Ha ha, có công chúa nào mập như cô không?
Cô cười hắc hắc, đem suy nghĩ trong lòng bật thốt lên: ”Cậu có thấy có công chúa béo như vậy sao?”
Nữu Nữu bĩu môi véo véo gò má mập mạp của cô, hiếm khi nghiêm túc như vậy: ”Miên Miên, cậu không phải béo quá, chẳng qua là đầy đặn một chút thôi! Cậu xem cậu ôn nhu mềm mại, ôm vào lòng giống như mền bông, thật vô cùng thoải mái đấy!”
Mền bông? Thôi đi, mọi người chung quanh cô đều nói như vậy. Lỗ Tấn đã nói qua, trên đời này vốn không có đường, nhưng có nhiều người đi lại thì sẽ thành đường. Giống như vậy, có những thứ không phải là thật, nhưng cứ một người lại một người, nhiều người nói thì cho dù không phải là sự thật cũng thành sự thật.
Hai người đang trêu đùa thì chủ nhiệm lớp đi vào. Theo sau là một anh chàng tuấn nhã cao gầy đi cùng.
Miên Miên có chút khó hiểu, mặc dù anh ta lớn tuổi hơn chủ nhiệm lớp nhưng lại giống như một thiếu nữ mới lớn, mặt ửng đỏ, xoắn xoắn vạt áo. Trong lòng cô thầm nghĩ, người mới tới này nhất định bất phàm.
Không ngờ là chủ nhiệm lớp tuyên bố anh ta đến dạy thay thầy giáo cô. Cả lớp được một phen hô to: ”A! Đẹp trai! Đẹp trai quá!”.
Không khí trong phòng nhất thời nóng lên đến cực điểm, Miên Miên có chút buồn cười, quả nhiên là trường nữ sinh, hễ xuất hiện một cực phẩm nam nhân là lập tức gây nên ”sóng to gió lớn”.
Có điều là, như đã nói qua, người đàn ông này quả là có phong thái dễ gây ”phong ba bão táp” thật.
Người mới tới trang phục giản dị nhưng không mất đi vẻ ưu nhã, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng vừa vặn, lộ vẻ tao nhã lịch sự, cùng với chiếc quần vải ka-ki và giày đế thấp lại thập phần khí phách. Cho dù cô đã quen nhìn vẻ đẹp yêu mị kiểu Lăng Thịnh, vẻ lãnh khốc như anh hai cô hay ấm áp giống như Triệu Minh cũng không thể không thừa nhận người đàn ông này thật vô cùng hấp dẫn.
Khuôn mặt rất có nét, đôi mắt xếch xinh đẹp, khoé mắt khẽ nhếch lên, rõ ràng mang theo vẻ quyến rũ, nhưng không hề ẻo lả, ngược lại bên trong ẩn hiện vẻ nam tính mạnh mẽ. Đôi môi mỏng khẽ nâng lên thành một đường cong đẹp mắt, thoạt nhìn thoáng có một tia tà khí, nhưng nhìn lại lần nữa lại cảm thấy ấm áp dịu dàng như được tắm trong làn gió xuân..
Tóm lại, đây là một cực phẩm nam nhân đầy mâu thuẫn.
Phía dưới vẫn ồn ào lớn tiếng thảo luận, anh ta vỗ vỗ tay một cái, ý bảo mọi người dừng lại.
Lần đầu tiên đám công chúa nhà giàu đối với hành động này không có dị nghị gì, tất cả đều im lặng, phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất
Anh ta lên tiếng: ”Chào mọi người, tôi là Tần Nhật Sơ, sẽ dạy thay môn Tiếng Anh học kỳ này, hy vọng sau này, chúng ta có thể hợp tác tốt!”
Miên Miên nhìn người đàn ông đang cười đến dịu dàng trên bục giảng, trong lòng cảm tình tăng thêm một chút, giọng nói của anh dễ nghe đến mức không diễn tả được thành lời.
Réo rắt? Cuốn hút? Thuần hậu? Còn vô cùng tinh khiết?
Không, như vậy cũng không đủ để diễn tả được một phần vạn, thanh âm kia dường như không phải từ miệng anh phát ra, mà giống như xuất phát từ nội tâm, rung động lòng người, đâm thẳng vào trái tim cô.
Hiển nhiên đấy không phải là cảm giác của một mình cô, anh vừa dứt dời, tất cả mọi người lặng người trong năm giây, sau đó đồng thời cùng lúc thét lên, rung động đến tận trời xanh.
”Thầy ơi, giọng nói của thầy dễ thương quá!”
”Thầy ơi, thầy đẹp trai quá đi!”
”Thầy ơi, thầy có bạn gái chưa ạ?”
Nhất thời, phòng học trở thành náo nhiệt hết sức, rõ ràng là một đám nữ sinh háo sắc mà.
Miên Miên ngồi trong góc quan sát người đàn ông xuất chúng đang cười nói, trong lòng có chút hốt hoảng, trong đầu loáng thoáng mơ hồ hình ảnh của một người nào đó, trong lòng cũng dâng lên loại cảm giác đã từng quen biêt.
Lắc đầu một cái, cô gạt cảm giác này ra khỏi đầu, nhất định là ảo giáo. Làm sao cô có thể quen biết người đàn ông ưu tú đến như vậy.
“Miên Miên, thầy giáo mới thật đẹp trai!” Gương mặt Nữu Nữu đỏ ửng, tràn đầy ảo mộng.
”Đúng a!” Người đàn ông này quả thật có đủ tố chất được gọi là cực phẩm, bất kể là vẻ ngoài hay giọng nói đều khiến người ta khó có thể nhịn được mà rung động lòng người.
Đột nhiên, Nữu Nữu tinh thần kích động, bắt lấy tay cô, mãnh liệt lay lay một hồi, ”Miên Miên, cậu có phát hiện không, mấy ngày hôm nay tớ toàn gặp người đẹp trai!”.
"Ách...... Đẹp trai?" Cô gãi gãi đầu.
Cô nghe thấy Nữu Nữu trịnh trọng, hùng hồn mở miệng, ”Anh trai cậu không phải đẹp trai cực phẩm sao, đúng rồi, còn có Lăng Thịnh cũng thế nữa!”.
Điều đó không cần phải nói, anh hai cô từ năm lên năm tuổi đã nổi tiếng là đẹp trai, Lăng Thịnh lại càng xinh đẹp đến mức có lần cô từng tưởng nhầm hắn là con gái.
Lúc này, không biết thầy giáo mới nói cái gì mà chọc cho đám công chúa liên tục cười duyên.
Miên Miên có chút xem thường thu hồi tầm mắt. Thì ra người này cũng thế tục tầm thường, chỉ coi trọng vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô, anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô. Cô không tưởng tượng được, ngoài vẻ dịu dàng, trong ánh mắt anh còn có chút quen thuộc. Ánh mắt kia xuyên qua đám đông, trực tiếp bắn vào cô, khiến tâm cô chấn động, thân thể không tự chủ được, lui về sau một chút, thầm nghĩ, người đàn ông này khí thế thật mạnh, không hề dịu dàng ôn nhu giống như vẻ ngoài.
Bên cạnh cô, Nữu Nữu hét chói tai, ”Thầy đang nhìn tớ kìa!”
Cả tiết học, cô đứng ngồi không yên, cứ có cảm giác ánh mắt anh nóng bỏng xuyên thủng cô, làm cho cô tâm thần bất an.
"Nguyễn Miên Miên."
Nữu Nữu đẩy cô một cái, "Thầy đang gọi cậu!"
"Có ạ!" Theo quán tính cô đứng bật dậy.
Anh ta cười dịu dàng, ”Miên Miên, không cần kích động như thế, tôi chỉ điểm danh thôi!”
Lời nói của anh ta chọc cho cả lớp phá lên cười.
Cô từ từ ngồi xuống, trong lòng có chút chua xót.
Những người này luôn luôn có hứng thú cười nhạo cô, chỉ là nhiều năm như vậy cô đã sớm luyện thành thói quen, không sao, chỉ cần nhớ mẹ Lâm đã nói Miên Miên cô là đứa bé gái đáng yêu nhất trên thế giới là đủ rồi.
Cô bóp bóp cánh tay, cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Nữu Nữu ở bên cạnh lặng lẽ huých cô một cái, nhỏ giọng nói: ”Miên Miên, cậu có sao không?”
Cô ngẩng đầu lên, cầm tay Nữu Nữu, cười cười: ”Không sao, không sao, chẳng qua chỉ là điểm danh thôi mà!”
Cứ như vậy, cả tiết học cô thấp thỏm nhìn đồng hồ, mong chờ hết tiết, cầu nguyện nhanh nhanh đến giờ tan học một chút.
”Reng.....”, tiếng chuông mong đợi từ lâu rốt cuộc cũng vang lên, cô nhanh chóng thu dọn sách vở, chuẩn bị chuồn êm ra khỏi lớp học.
Bỗng lớp phó đời sống từ phía sau lưng cô la lớn: ”Nguyễn Miên Miên, chưa được về, hôm nay đến phiên cậu trực nhật!”
Cô nhìn đống rác trong phòng học, cười khổ.
Những thứ này mỗi khi đến phiên cô trực nhật đều được các công chúa quý tộc kia cố ý ném lại rất nhiều, lại toàn là những thứ khó dọn dẹp như nước trái cây, chocolate. Mà mỗi khi đến phiên họ trực nhật thì đều là người giúp việc trong nhà đến giải quyết.
Nữu Nữu đi tới, thương hại nhìn cô: ”Miên Miên, có cần giúp đỡ không?”
Cô lắc lắc đầu, ”Thôi, tớ tự làm cũng được!”. Lần đầu tiên Nữu Nữu giúp cô, kết quả là ngày hôm sau đã bị người ta vẩy đầy mực nước vào người.
Hai giờ sau cô mới dọn dẹp được xong đống rác trong phòng học, sắc trời từ từ chuyển tối, cô nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, sắp hết giờ xe buýt chạy qua rồi.
Đây là khu quý tộc, bình thường rất ít xe buýt, dĩ nhiên, thời gian chạy qua cũng tương đối sớm hơn.
Cô kéo mấy túi rác nặng nề đi về nơi đổ rác của trường. Nơi đổ rác của trường ở phía sau vắng vẻ, để cho mùi hôi của bãi rác không ảnh hưởng đến không khí trong sạch trong trường, cho nên hiệu trưởng đặc biệt thiết kế một cánh cửa sắt nhỏ ngăn cách với sân trường tráng lệ.
Bởi vì bị ngăn cách vắng vẻ nên việc ăn hiếp, bắt nạt học sinh thường xuyên xảy ra ở đây.
Cô thận trọng liếc nhìn xung quanh vắng vẻ để chắc chắn không có việc gì. Không biết vì sao cô luôn có cảm giác hôm nay sẽ có việc gì xảy ra.
Cứ như vậy, cô vừa đi vừa quay đầu ngó nghiêng, gian nan kéo mấy túi rác đến đống rác đổ đi.
Sau khi vứt rác, cô hơi yên tâm, quả nhiên là cô đa tâm nghi thần nghi quỷ.
Nhưng không ngờ, chỉ trong một lát, tiếng cửa sắt đóng lại nặng nề từ sau lưng cô truyền tới.
Đại tỷ Chu Chính Nam trong lớp mang theo mấy tiểu lâu la xuất hiện trước mặt cô.
Cô sợ hãi lùi về sau một bước, ”Các người muốn làm gì?”
Chu Chính Nam cười nham hiểm, “Mày hỏi tao muốn làm gì hả? Hừ, đồ xấu xí, người khác sợ mày nhưng tao không sợ, tao không tin nhà mày có khả năng đè bẹp tứ đại gia tộc chúng tao! Lý Hoan, Hoàng Khiết, bắt lấy nó cho tao!”.
Hai người nhanh chóng chạy tới bên cạnh, kéo tay cô lên.
Chu Chính Nam nhặt một thanh gỗ lên, hung ác đánh xuống lưng cô, ”Ai bảo mày dám quyến rũ thầy giáo Tần, ai khiến mày câu dẫn anh ta! Xấu xí, xấu xí như vậy, sao mày không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, ”vẻ đẹp” này của mày mà dám tranh giành với tao!”.
Nói xong, cô ta dùng lực vung thanh gỗ đánh lên người cô, mới đầu cô còn cố né tránh, nhưng khi bị một đứa bên cạnh giáng cho một cái tát, cô nhất thời mất sức, chỉ có thể bị động đón nhận đòn đánh hung ác kia, thân thể đau đớn đến tê liệt.
Không biết qua bao lâu, cô cảm giác trên người có gì dấp dính chảy xuống, toàn thân vô lực mơ mơ hồ hồ.
Cảm thấy giày vò cũng đã đủ rồi, hai đứa bên cạnh cũng buông cô ra, mặc cho cô ngã lăn ra đất, sau đó, một đứa nắm lấy tóc cô, bóp cằm cô thật mạnh, ”Lần sau còn dám mê hoặc thầy giáo Tần nữa không?”
Thì ra đó là Chu Chính Nam.
Cô gắng gượng chống đỡ, không cho phép mình ngất xỉu, không ngừng lắc
đầu, ”Không..... Không dám nữa!”
Chu Chính Nam có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô, buông cô ra, đứng lên cười nói: ”Ngoan như vậy, tặng cho mày một món quà lớn. Hoàng Khiết!”
”Xoạt!” Nước từ trên đầu cô đổ xuống.
Nhìn thấy bộ dạng cô chật vật đến như vậy, bọn chúng mới hài lòng, nhanh chóng rời đi. Dĩ nhiên trước khi rời đi cũng không quên đóng cánh cửa sắt lại.
Bây giờ đã là cuối hạ, mặc dù ban ngày vẫn còn hơi nóng bức, nhưng buổi tối đã có khí lạnh.
Thân thể cô lạnh run, vết thương trên người nhức nhối, chật vật lấy điện thoại di động trong cặp ra, nhưng điện thoại hết pin rồi.
Co giãy dụa bò ra chỗ cửa sắt, suy yếu kêu lên một tiếng, ”Có ai không? Có ai không?”.
Đáp lại cô chỉ là một mảnh im lặng.
Kêu thật lâu, cuối cùng cô hoàn toàn đầu hàng, sợ là bọn chúng ném cô một mình ở chỗ này.
Nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen lâu rồi.
Không biết anh hai không thấy cô về nhà có đi tìm cô không?
Vuốt vuốt bắp đùi trắng nõn, hình như là có máu chảy. Thương tích như vậy sợ rằng không thể lừa dối anh được.
Cô rúc trên bậc thang lạnh như băng, nhìn ra khoảng không gian đen kịt phía ngoài, vết thương trên người càng ngày càng đau, thân thể cũng càng ngày càng lạnh, thực sự rất muốn khóc.... rất muốn khóc...
Không sao, Miên Miên, không khóc, Miên Miên không được khóc.
Tuy là nghĩ vậy, nhưng nước mắt cô không khống chế được mà rơi xuống.
Cô vừa lạnh, vừa đói, lại mệt mỏi, sợ hãi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô thở ra khí nóng, ”Miên Miên, ta là cậu bé!"
Cấm Kỵ Chi Luyến Cấm Kỵ Chi Luyến - Phó Tráng Tráng