Chương 10: Chương 9
ắm rửa xong đi vào phòng cũng không gặp bóng dáng bà xã, Khấu Lợi ra ngoài gara để xe tìm người, tìm nửa ngày mới tìm được người ở trên giường trong phòng cách vách.
"Bà xã, em vì sao lại ngủ ở nơi này, không trở về phòng ngủ?" Anh kinh ngạc hỏi.
"Đây là gian phòng của em, tối hôm qua em chiếm dụng phòng của anh thật sự rất xin lỗi." Quan Tình ngoài cười nhưng trong không cười mỉm cười với anh.
Anh ngây ngốc sửng sốt một chút, không khỏi cười khổ đứng lên.
"Em hiện tại còn tức giận có phải không?"
"Em không có đang tức giận nha, người tức giận hản là anh đi?" Cô cố tình làm như không có việc gì chải chải tóc.
"Anh giải thích với em, em không cần lại tức giận có được không? Như vậy đối với đứa nhỏ trong bụng cũng không tốt." Anh ngồi vào bên giưởng, vươn tay nhẹ nàng xoa trên bụng vẫn đang bằng phẳng của cô.
Biểu tình trên mặt của Quan Tình nhất thời cứng lại một chút, cô thong thả từ trên giường ngồi lên, không chuyển mắt nhìn anh.
"Anh quả nhiên là vì đứa nhỏ mới cùng em làm lành có phải không?"
"Không đúng." Khấu Lợi nghiêm trang trả lời. "Trong nháy mắt khi thấy em té xỉu anh liền hối hận hai ngày này đối xử không tốt với em, không liên quan đến đứa nhỏ, bởi vì khi đó anh căn bản còn chưa biết chuyện em mang thai."
"Có lẽ anh là đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói em mang thai xong mới hội hận."
"Nếu em thật sự muốn nghĩ như vậy, anh cũng không có cách nào khác. Nhưng là anh có thể cam đoan với em, về sau anh tuyệt đối sẽ không để chuyện tương tự phát sinh. Tuyệt đối. Anh thề." Anh nói lời thề son sắt.
"Nói thì anh cũng nói được, em chỉ sợ anh ăn một lần ăn dấm chua sẽ đến mức thân bất do kỷ." Quan Tình nhìn anh nói thẳng không kiêng kị, chọc cho anh không tự chủ được lộ ra biểu tình quẫn bách.
"Anh lần này tức giận cũng không phải bởi vì ghen."
"Anh có dám nói anh hôm nay ở trong công ty nói lời lạnh nhạt với em không hề liên quan với việc ghen?" Cô nhìn dõi theo anh nói thẳng.
Thật sự là đối với loại cá tính trực lai trực vãng (?) này của cô vừa hận vừa yêu nha! Khấu Lợi dưới đáy lòng cười khổ.
"Nghe thấy em cùng Triệu Tử Tân đi ăn cơm trưa xác thực làm cho anh rất giận dữ, nhưng nguyên nhân thật sự làm cho anh tức giận lúc này là bởi vì chuyện tối hôm qua."
"Anh cảm thấy em không cần anh?" Cô nhớ lời anh nói lúc trước.
"Em để ý anh sao?" Anh quyết định nhân dịp cơ hội này muốn làm rõ ràng chuyện này.
"Không cần anh hỏi, em vì sao lại đồng ý kết hôn với anh?"
"Lấy tình huống ngay lúc đó mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất không phải sao?
Anh nói đúng vậy, nhưng là...
"Đúng, cho dù thật sự là như vậy, thì sau khi kết hôn em cũng có thể lựa chọn không cùng anh chung giường chung gối, hoặc quan tâm đến cuộc sống của anh, dù sao em bây giờ đã có được một nửa tài sản của anh làm hậu thuẫn, hơn nữa cũng không có ký hiệp ước nói em nhất định phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, em vì sao còn phải làm vợ của anh, anh có nghĩ tới điểm này hay không?"
"Anh nghĩ em có thể là có chút thích anh đi,"
"Có chút?" Quan Tình lấy biểu tình bất khả tư nghị trừng mắt anh kêu lên: "Anh cảm thấy một người phụ nữ nguyện ý cùng người đàn ông phát sinh quan hệ, hơn nữa mỗi lần cũng chưa yêu cầu đối phương sử dụng bao cao su, cái này gọi là có thích một chút?"
Cô nói thẳng không kiên kỵ, không nói vòng vo làm cho Khấu Lợi khốn đốn không nói gì mà chống đỡ. Người phụ nữ này quả nhiên là cái gì cũng dám nói ra, một chút cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nha.
Bất quá nói trở lại, ý tức của cô là cô không chỉ có thích anh chút ít mà thôi, cô là thật sự thích anh, hoặc là thương anh rồi?
Nghĩ đến cô có thể là thương anh, làm cho trái tim anh nhất thời vui sướng như điên, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
"Bà xã, em yêu anh có đúng không?" Anh đột nhiên đem cô ôm vào trong lòng, cọ xát hôn môi lên mái tóc của cô, hôn lên gáy của cô.
"Em không yêu kẻ ngu khốc." Quan Tình tức giận nói.
"Đương nhiên, cho nên em mới yêu anh không phải sao? Bởi vì anh không phải kẻ ngu ngốc." Anh cười đến vẻ mặc đầy đắc ý.
"Da mặt của anh làm sao lại có thể dầy như vậy?" Cô vừa tức giận vừa buồn cười quay đầu nhìn anh.
"Nhưng em vẫn là yêu anh có đúng không?" Anh nhếch miệng hỏi, cảm giác chính mình sẽ vui vẻ đến mức bay lên trời rồi. Anh kìm lòng không đậu đem cô càng thêm ôm chặt một chút.
"Anh rất thích sao?" Cô gian xảo liếc mắt anh một cái.
"Đương nhiên, hôm nay là ngày vui vẻ nhất đời này của anh." Anh nhanh chóng cười toe toét trả lời.
"Em lại cũng không nói gì là em yêu anh." Cô hắt nước lạnh vào anh.
"Em khồng cần phải nói anh cũng có thể cảm giác đầy đủ được tâm ý em yêu anh."
"Là vậy sao, cũng không biết lúc trước là ai nói em không cần hắn?" Cô lành lạnh nói.
"Em có biết "mã có loạn đề, nhân có thất thủ" (?), người thông minh ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc thất thường."
"Anh thật đúng là biết cách tự dát vàng lên mặt mình."
"Cám ơn đã ca ngợi." Anh hôn cô một chút.
"Ai đang ca ngợi anh nha?" Cô trừng mắt nói.
Mặc kệ như thế nào, tâm tình Khấu Lợi bây giờ tốt vô cùng. Thì ra là cô yêu anh, thì ra là cô yêu anh, ha ha...
Bất qua tuy rằng trong lòng hiểu được là cô yêu anh, nhưng anh vẫn là muốn nghe chính miệng cô nói với anh ba chữ kia.
"Em là yêu anh có đúng không?" Anh ôm cô hỏi.
Quan Tình nhún nhún vai không thèm bình luận.
"Em yêu anh sao?" Anh hỏi cô.
Cô lại lần nữa nhún vai.
"Bà xã, em yêu anh sao?" Anh tiếp tục lay cô, hôn hôn lên bả vai của cô, cổ của cô, lại cọ cọ vào mũi của cô, "Nói em yêu anh đi, yêu sẽ dũng cảm nói ra nha, giấu ở trong lòng cũng sẽ không sinh lợi tức, em nói có phải hay không?"
"Là vậy sao, vậy còn anh?" Quan Tình ung dung dõi theo anh hỏi lại. Vẫn muốn cô nói ra với anh ba chữ kia, vậy anh vì sao sẽ không tự mình nói trước nha?
"Anh đương nhiên là yêu em nha, bằng không làm chi tự dưng ăn bậy dấm chua."
Không nghĩ tới anh sẽ nói ra trực tiếp lại nhẹ nhàng như vậy, Quan Tình ngược lại ngây ngẩn cả người. Cô ngơ ngác nhìn anh, đang ở trong tình huống đã biết trước anh yêu cô, nhưng nghe thấy chính miệng anh nói ra, cảm giác thế nhưng vẫn là làm người ta vui vẻ như vậy, cảm động, còn có thẹn thùng.
"Làm chi ngơ ngác?" Phản ứng của cô làm cho anh cảm thấy có chút buồn cười, anh đưa tay nhẹ nhàng xuống giữ lấy cằm cô định vị trước mặt mình
"Anh..." Quan Tình muốn nói lại thôi, trên mặt đột nhiên lộ ra một chút biểu tình ngượng ngùng của cô gái nhỏ, rất là chọc người động tâm.
"Cái gì?" Anh nghiêng người về phía cô hỏi, khó có thể ngăn chặn hôn cô một chút lại thêm một chút.
"Này, anh đang làm gì?" Cô phụng phịu giữ mặt anh, ngăn cản hành động bất thình lình không ngừng hôn mình của anh, hờn dỗi hỏi.
"Bộ dáng của em đẹp quá, làm cho anh kìm lòng không đậu." Anh quay đầu khẽ hôn tay đang giữ mặt anh của cô, thâm tình thấp giọng nói.
Quan Tình không tự chủ được mặt đỏ ửng lên.
"Anh..." Cô lại lần nữa mở miệng, lại một lần nữa ngượng ngùng muốn nói lại thôi.
"Em muốn nói cái gì?" Bộ dáng e lệ mặt lại đỏ ửng của cô làm cho anh càng thêm quan tâm.
"Anh... Anh thật sự yêu em sao?" Cô nhìn anh liếc mắt một cái, phải thử những hai lần, mới cúi đầu xuống, xấu hổ xấu hổ, không được tự nhiên thành công đem lời muốn nói ở trong lòng nói ra.
Khấu Lợi nhìn cô không dời mắt, nhất thời nhịn không được khẽ cười lên.
Trời ạ, cô làm sao có thể đáng yêu như vậy? Bình thường luôn có chuyện là nói, thẳng thắn đến mức không thể thẳn thắn hơn, kết quả đối mặt nói một câu đơn giản như vậy, cô lại phải mất thật nhiều thời gian mới có thể nói ra khỏi miệng, thật sự là rất đáng yêu!
"Anh, anh cười cái gì!" Cô đỏ mặt đánh nhẹ anh một cái.
"Bà xã, em thật đáng yêu." Anh thỏa mãn đem cô ôm vào trong lòng, khoái trá nói.
"Anh thấy đáng yêu ở đâu, em biết rõ tính tình của mình, cảm tính, giỏi giang, gọn gàng luyện tập cho bản thân thành một người phụ nữ có khả năng tự lập, mới không đáng yêu. Đáng yêu chỉ là cái loại cô bé học sinh nho nhỏ, có đôi tay đôi chân bé xíu, gặp gặp tình huống xảy chút việc gì nhỏ xíu liền ngạc nhiên, hô to gọi nhỏ, em mới không cần đáng yêu đâu!" Cô bất mãn nói.
Khấu Lợi vừa cười lên. Cô thật sự thật đáng yêu!
"Này, anh rốt cuộc đang cười cái gì, rốt cuộc có muốn trả lời câu hỏi của em hay không nha?" Cô đẩy đẩy anh.
"Vấn đề gì?" Anh biết rõ còn cố hỏi.
"Chính là... Chính là anh biết rõ còn hỏi!" Cô lại vô duyên vô cớ thẹn thùng lên.
Anh vừa cười trong chốc lát, thẳng đến khi cô có có chút phát hỏa đưa tay vặn bung vòng tay anh đang ôm cô ra, muốn rời khỏi ôm ấp của anh, lúc này mới dừng lại tiếng cười. Anh đưa tay kéo cô trở về trong lòng, ôn nhu mà kiên định ôm cô.
"Bà xã, anh yêu em." Anh thâm tình nói với cô.
Quan Tình nhìn anh không chút dời mắt, cảm giác trái tim đang ấm lên, cổ họng nghẹn lại, còn có một hồi cảm động nói không nên lời từ dưới đáy lòng lan tràn đến tứ chi, toàn thân, làm cho cô nhịn không được gắt gao ôm lại anh.
"Ông xã." Cô nhẹ giọng kêu, cảm thụ hai chữ mang đến ý nghĩa ngọt ngào này.
"Ưm?"
"Em yêu anh."
Khấu Lợi trong nháy mắt lại đem cô ôm chặt hơn chút nữa, anh hôn môi cô một chút, rồi hôn của cô, cằm của cô, lại hôn môi, cả ánh mắt, cái mũi, ngẩn đầu lại ôm chặt cô một hồi lâu sau đó, thế này mới có biện pháp phát ra âm thanh từ trong cổ họng.
"Anh biết." Anh nói, một lát sau lại khàn khàn nói: "Cám ơn em yêu anh, bà xã."
"Không có chi."
Không biết là tiếng động gì làm cho Quan Tình từ trong giấc mơ tỉnh ngủ lại, cô còn buồn ngủ mở to mắt, đầu tiên là chú ý tới ánh sáng chói lóa trong phòng, tiếp theo đó là khuôn mặt Khấu Lợi đang nằm nghiêng ở bên cạnh cô.
Anh yêu em.
Nhìn anh, cô nhớ tới lời anh đã nói với mình vào tối hôm qua, khóe miệng không tự chủ được nở ra một chút mỉm cười hạnh phúc.
Thật là nằm mơ cũng không thấy được, bản thân lại sẽ cùng người lãnh đạo trực tiếp kết hôn, không chỉ là quá cao có muốn cũng không thể leo tới, cùng với việc cô và anh căn bản là sống trong hai thế giới khác nhau mà anh lại có thể yêu cô. Tất cả những điều này có thể là nằm mơ hay không đây?
Khinh nhéo chính mình một chút, cảm giác hội đau. Thân thủ khẽ chạm đầu của hắn phát, hắn cũng không có theo trước mắt biến mất không thấy. Cho nên hẳn là không phải một giấc mộng mới đúng.
Nhẹ nhẹ nhéo mình một chút, cảm giác có chút đau. Vươn tay khẽ chạm đến đầu của anh, anh cũng không có ở trước mặt mà biến mất không thấy. Cho nên hẳn không phải là một giấc mộng mới đúng.
Cô ngây ngốc cười, ánh sáng nơi khóe mắt lại đột nhiên chuyển sang đồng hồ báo thức đặt ở trên bàn cạnh giường, con số hiển thị trên đó làm cho cô trong nháy mắt mở to hai mắt, tươi cười trên mặt biến mất hết.
9:05
Trời ạ! Chín giờ hơn!
"Ông xã, ông xã! Tỉnh dậy nhanh lên, đã muốn hơn chin giờ rồi." Cô nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, vừa dùng sức lay người Khấu Lợi gọi, sao biết anh lại đưa tay ra kéo cô nằm trở lại trên giường, ôm vào trong lòng.
"Tối hôm qua chúng ta tán gẫu nói chuyện phiếm đến rất trễ, ngủ thêm một chút." Anh đem hai má vùi vào trong tóc ở cổ của cô, lấy giọng nũng nịu nói.
"Ngủ thêm một chút cái gì, anh không định đi làm sao?" Quan Tình đưa tay vỗ vỗ mặt anh.
"Không sao cả, đến theo giúp anh ngủ một chút." Anh cầm lấy tay của cô ở trên mặt mình, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói.
"Không sao cả cái gì, anh không sao nhưng em có sao nha, em cũng không phải bà chủ, làm sao có thể cao hứng thích đi làm giờ nào thì đi làm giờ đó." Cô vô lực nói.
"Em không phải là bà chủ, nhưng em là vợ ông chủ."
"Bọn họ lại không biết."
"Bọn họ đã biết."
Quan Tình ngây người ngẩn ngơ. "Cái gì?"
"Bọn họ đã biết rồi." Anh rốt cuộc mở to mắt, nhìn cô nói.
"Bọn họ vì sao biết được, Chung Huy Minh nói sao? Hay là anh nói?" Cô khó có thể tin từ trên giường ngồi dậy, hai mắt trợn to trừng anh.
"Là anh nói." Anh cũng chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, thành thật thừa nhận.
"Vì sao? Anh rõ ràng đồng ý với em sẽ giữ bí mật, vì sao còn nói ra? Anh là nói khi nào?"
"Ngày hôm qua."
"Vì sao? Cho em một lý do."
"Em ngày hôm qua ở trong văn phòng té xỉu, anh vội vã đưa em đến bệnh viện, không nghĩ nhiều chuyện phải giải thích, cho nên liền đem chuyện em là vợ của anh lỡ nói ra." Một chút, anh thật cẩn thận nhìn cô, thử hỏi: "Em tức giận sao, bà xã?"
Quan Tình trầm mặc nhìn anh trong chốc lát, bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi. "Tức giận không còn mấy phần, nhưng là em hôm nay đến công ty phải đối mặt với mọi người như thế nào đây?" Cô lấy ngữ khí phiền chán nhíu mày nói.
Thấy bà xã không tức giận, Khấu Lợi khốn khổ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người cũng theo đó mà trầm tĩnh lại.
"Vây hôm nay em không muốn đi làm được." Anh đem cô áp trở lại trên giường.
"Anh làm gì?" Cô kinh hô.
"Đến theo giúp anh một chút, vợ ông chủ." Anh dùng hai tay hai chân anh đem cả người cô vòng ôm vào trong lòng mình.
"Này, đừng náo loạn, đứng lên nhanh nào!" Cô dở khóc dở cười nói, loại cảm giác này giống như cô là làm chuyên ngành sản xuất người vậy.
"Không muốn." Anh trực tiếp cự tuyệt.
"Đừng náo loại, nếu thân phận đã công khai, càng phải lấy bản thân làm gương không phải sao?"
"Anh đang ngủ." Không thể phủ nhận trong lời cô nói có đạo lý, Khấu Lợi đành phải giả ngu xấu lắm.
Quan Tình sau khi nghe xong, quả thực là không biết nên cười hay nên khóc.
"Đừng náo loạn, ông xã." Cô vừa đẩy vừa đánh anh.
Khấu Lợi lúc này rõ ràng không để ý tới không hề phản ứng, cho rằng anh thật sự đang ngủ, tuy vậy hai tay hai chân vây quanh người cô nhưng là một chút cũng không có nới lỏng.
Cô không cần đoán không cần nghĩ cũng biết anh đang giả bộ ngủ, nhưng vấn đề là ở chỗ nếu anh thật sự không đứng dậy, cô cũng không có cách nào đẩy anh dậy, bởi vì sức lực của cô so với của anh căn bản không là gì, hơn nữa xem cô trong tình huống hiện tại là đang có thai... không, chờ một chút, cô đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay.
"Ông xã, em đói bụng." Cô bỗng nhiên mở miệng.
"Em đói bụng?" Anh trong nháy mắt lập tức mở hai mắt.
Quả nhiên! Cô biết chỉ cần nói như vậy anh sẽ tuyệt đối không thể lại tiếp tục giả bộ ngủ không để ý tới cô, hơn nữa nếu theo kế hoạch của cô, anh hẳn là sẽ rời giường rất nhanh.
"Dạ." Cô vẻ mặt bất đắc dĩ dùng sức gật đầu, "Có lẽ là do liên quan đến chuyện mang thai, khóc trách em gần đây đặc biệt mau đói."
"Em muốn ăn cái gì?" Khấu Lợi nhanh chóng ngồi dậy tới hỏi.
"Sữa đậu nành và bánh nướng bánh quẩy."
"Được, anh đi mua." Anh nhanh chóng nhảy xuống giường.
"Chờ một chút, ông xã." Quan Tình vội vàng gọi anh lại. "Thay bộ quần áo, em cùng đi với anh, sau khi ăn bữa sáng xong chúng ta trực tiếp đến công ty đi làm cũng được."
"Em nói là đói bụng, sẽ không phải là vì muốn gạt anh rời giường chứ?" Khấu Lợi nhìn cô, chậm rãi nheo mắt lại, hoài nghi hỏi.
"Mới không phải, em là thật sự đã cảm thấy đói bụng." Cô hờn dỗi trừng mắt nói, quyết định chết cũng không thừa nhận mình gài bẫy anh.
"Nếu là thật thì nhanh chóng rời giường một chút nha, em không phải muốn cùng đi cùng anh sao?" Anh đột nhiên lộ ra một chút ý cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô.
Quan Tình không kiềm chế được cũng mỉm cười đứng dậy theo, sau khi dùng sức gật đầu, cô dùng động tác thoăn thoắt nhảy xuống giường.
"Hắc, cẩn thận một chút, đừng quên tình trạng thân thể của em bây giờ." Anh bị động tác của cô dọa hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên người cô.
"Yên tâm, em không sao." Cô nhếch miệng cười với anh.
"Mặc kệ có sao hay không, về sau cũng không thể làm như vậy." Anh dùng ngữ khí nghiêm khắc nói.
"Dạ, ông xã." Cô nhấc tay làm lễ biểu hiện đã biết với anh.
"Không cần đùa giỡn, anh là thật sự nghiêm túc nói chuyện này với em." Anh khẽ nhíu màu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Em biết rồi." Thấy anh nghiêm túc như vậy, cô đành phải nghiêm túc đáp trả.
Hai người rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong, tay nắm tay đi ra khỏi cửa.
Bọn họ đến một tiệm bán điểm tâm bữa sáng bình thường thường đi để ăn bữa sáng, Quan Tình sau khi ngửi được mùi bánh nướng bánh quẩy, mới phát hiện là bản thân mình rất đói bụng. Cô ăn tổng công một phần bánh nướng bánh quẩy, một phần thủy tiên bao, nửa xửng tiểu lung bao, cùng một ly sữa đậu nành nóng mới cảm thấy thỏa mãn mà dừng lại.
"Em thật sự rất đói bụng, có phải không?" Khấu Lợi nói, đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn một lúc nhiều thứ như vậy.
"Em ở nhà không phải đã nói với anh là em đói bụng sao? Hay là anh nghĩ rằng em đang lừa anh?" Cô quay sang anh liếc mắt một cái.
Anh lắc đầu không muốn tiếp tục đề tài này, quyết định vẫn là không cần tự tìm phiền toái có vẻ tốt hơn.!
"Ăn no chưa? Nếu no rồi, chúng ta đi nhé!"
Quan Tình gật đầy, đẩy ghế dựa ra đứng dậy, anh tự nhiên cứ thế dắt tay cô, hai người đồng điệu người trước người sau, chậm rãi đi bộ đến chỗ dừng xe.
Hôm nay trời không một áng mây đặc biệt trong xanh, ánh mặt trời dịu nhẹ, lại có một chút cảm giác mát mẻ, nhất là khi gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, cảm giác đặc biệt thoải mái.
Tuy nhiên cũng không chỉ có thời tiết thoải mái, còn có cùng anh tay trong tay, cảm giác đi cùng một chỗ thật an tâm thật nhẹ nhàng, thật thoải mái cũng thật hạnh phúc.
Thì ra hạnh phúc là không cần gì vật chất ngoài thân hoặc hình thức, chỉ cần ở bên cạnh người thích hợp, là có thể có được.
"Như thế này chúng ta về nhà một chuyến." Khấu Lợi đột nhiên mở miệng nói.
"Về nhà? Anh quên phải mang theo cái gì hay sao?" Quan tình theo trực giác hỏi.
"Không phải quay lại nhà chúng ta, mà là về nhà cha mẹ của anh." Khấu Lợi nhìn cô một cái.
"Nhà của Chủ tịch?!" Quan Tình kinh ngạc đột nhiên dừng lại bước chân.
"Em bây giờ hẳn là phải đổi thành gọi ba không phải sao?" Anh khẽ nhíu hai đầu mày, cười như không cười nhìn cô.
"Không phải là em không gọi, mà là Chủ tịch có đồng ý để cho em gọi hay không." Quan Tình nhíu mày nói thằng, bất quá đây không phải trọng điểm. "Vì sao anh lại đột nhiên muốn về nhà?"
"Việc em mang thai dù sao cũng nên báo với người nhà một tiếng."
"Nhưng là đột nhiên chạy về thông báo chuyện này như vậy sẽ không phải sẽ rất kỳ quái sao? Hơn nữa trọng điểm là, anh xác định Chủ tịch sẽ không đem chúng ta đá ra khỏi cửa sao?" Cô lo lắng hỏi.
"Có mẹ anh, ông ấy không dám." Khấu Lợi mỉm cười nói.
"Có lẽ có mẹ anh ông ấy không dám đá anh, nhưng với em thì chưa chắc. Em đây là con dâu xấu đến bây giờ vẫn chưa có về nhà chào hỏi ba mẹ lần nào, anh xác định mẹ anh sẽ ra hài lòng với em sao?" Quan Tình vẻ mặt sầu lo nói, căn bản là không thể giống anh nhẹ nhàng như vậy.
"Em tuyệt đối không xấu." Anh khẽ cười một chút, đột nhiên nghiêng người hôn cô một chút.
"Giữa đường giữa xá, anh kiềm chế chút." Cô ngẩn ngơ, sắc mặt ửng đỏ nhanh chóng nhìn về bốn phía.
"Em anh rất dễ gần, cũng biết chúng ta kết hôn dưới tính huống như thế nào, bà ấy sẽ không so đo với em loại việc như em chưa về nhà chào hỏi mình đâu." Khấu Lợi trở lại chuyện chính nói với cô: "Huống chi bà ấy nếu muốn trách thì chỉ có thể trách anh, là do anh chưa đưa em trở về chào hỏi bà ấy không phải sao?
"Thật vậy ư?" Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng cô vẫn là có chút lo lắng.
"Yên tâm, có anh ở đây, em sợ cái gì chứ?" Khấu Lợi đem cô ôm sát vào trong lòng, trấn an nói.
Nhưng cô vẫn là cảm thấy bất an.
"Chung ta ngày mai lại trở về có được không? Cho em thời gian một ngày để chuẩn bị." Cô yêu cầu nói.
"Em muốn chuẩn bị cái gì?" Anh buồn cười hỏi.
"À..." Cô nhanh chóng vận động não suy nghĩ, "Chính là mấy thứ linh tinh cho lễ gặp măt nha..."
"Không cần." Anh vòng tay ôm eo thon của cô dẫn đi về phía trước, "Mẹ anh cái gì cũng không thiếu."
"Nhưng là..."
"Đừng nhưng là, chỉ cần đi theo anh là được." Anh cắt lời cô, đồng thời nhịn không được lại nghiêng người hôn môi cô một chút, sau đó cùng cô trán kề trán để nói: "Tin tưởng anh có đươc không, bà xã?"
Khi anh dùng ánh mắt ôn nhu lại kiên định như vậy ngóng nhìn cô, lại tin tưởng mười phần khi nói với cô như vậy, cô còn có thể nói cái gì?
Chỉ có thể "ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục" mà gật đầu.
Bỏ Quyền Kết Hôn Bỏ Quyền Kết Hôn - Kim Huyên Bỏ Quyền Kết Hôn