Bố Già epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
ệnh viện nhỏ và biệt lập với một lối ra vào. Michael nhìn qua cửa sổ xuống đường. Một cái sân nhỏ uốn cong với những bậc bước xuống con phố vắng ngắt, không một chiếc xe.
Michael chạy vội xuống từ bốn tầng lầu, băng ra bãi đậu xe, không có một chiếc xe nào, kể cả xe tải thương. Nó bước ra hè đường trước nhà thương, đứng châm điếu thuốc, mở nút áo choàng, đứng ngay vùng sáng đèn đường, để ai cũng có thể nhìn thấy nó. Từ phía đại lộ Số Chín một gã đang hấp tấp tiến lại, tay xách cái túi. Gã trẻ tuổi mặc một cái áo vest nhà binh, tóc rậm rì, đen kịt. Dưới ánh đèn, Michael thấy mặt gã quen quen. Gã đến trước mặt nó, chìa tay nói:
– Cậu Michael nhớ em không? Enzo đây, thợ phụ làm bánh, bây giờ là con rể của ông Nazorine. Ông Trùm đã cứu em, đã lo cho em được ở lại Mỹ đó.
Bây giờ thì Michael đã nhận ra, nó bắt tay với thằng rể ông chủ lò bánh. Thằng Enzo áy náy:
– Em đến thăm Ông Trùm trễ thế này, không biết họ có cho vào không? Michael cười, lắc đầu:
– Không được đâu, nhưng tôi sẽ nói lại với ông già.
Chợt có tiếng xe rầm rầm phía cuối phố, Michael cảnh giác ngay, bảo Enzo:
– Chuồn lẹ đi, không lại rắc rối với cảnh sát.
Nó thấy vẻ hốt hoảng trên mặt thằng thanh niên Ý, vì nếu bị rắc rối với cớm là nó bị từ chối nhập tịch, bị trả về Ý. Nhưng nó vẫn đứng đó, nó thì thầm bằng tiếng Ý:
– Nếu có chuyện thì em phải ở lại với cậu chứ. Em mang ơn Ông Trùm nhiều lắm.
Michael xúc động, một lần nữa định bảo Enzo lánh đi, nhưng nghĩ lại, nó thấy có hai người đứng với nhau, có thể cũng làm mấy thằng đàn em của Sollozzo ngại. Nó đưa cho Enzo điếu thuốc. Hai đứa lặng lẽ đứng hút dưới ánh đèn đường, trong cái giá lạnh của đêm đông. Ánh đèn vàng trong khách sạn hắt ra và bóng đèn xanh trang trí Giáng sinh lấp lánh. Hút gần hết điếu thuốc, thì một chiếc xe đen từ đại lộ Số Chín rẽ vào đường Ba Mươi, chạy rề rề sát lề, gần tới chỗ Michael và Enzo, chiếc xe như muốn ngừng hẳn lại. Michael khom người nhìn mấy thằng trong xe. Hình như trong xe có thằng nhận ra nó. Chiếc xe vọt đi. Michael đưa cho Enzo thêm điếu thuốc. Nó ngạc nhiên thấy tay thằng nhóc run rẩy, còn tay nó hoàn toàn không run một chút nào.
Chúng hút thuốc đến hơn mười phút, thình lình tiếng còi xe cảnh sát như xé màn đêm. Một chiếc xe tuần tra phóng tới, đậu lại ngay cửa bệnh viện, bám đuôi theo còn hai xe đầy nhóc cớm. Chỉ một loáng lối vào bệnh viện tràn ngập cảnh sát thường phục và thám tử. Michael thở dài như trút được gánh nặng, chắc ông anh Sonny huy động đến đây, nó tiến lại gặp đoàn quân tiếp viện.
Hai thằng cớm to con, lực lưỡng nắm lấy hai cánh tay nó. Một thằng khác lục soát khắp người nó. Một gã đại úy đồ sộ, mũ gắn lon vàng, bệ vệ bước lên thềm, mấy thằng cớm em dạt sang hai bên. Trông lão cường tráng, lanh lợi, dù tóc đã bạc, ló ra ngoài vành nón. Mặt lão đỏ gay, lão tiến đến Michael quát tháo:
– Tao tưởng túm hết mấy thằng ăn cướp này rồi chứ. Mày là thằng chó nào? Làm đếch gì mà lạng quạng ở đây?
Một thằng đứng gần Michael lên tiếng:
– Thằng này vô tội, thưa Đại úy.
Michael không nói gì, lặng lẽ quan sát thằng cha đại úy có đôi mắt lạnh sắc như thép. Một cảnh sát sắc phục nói:
– Đây là Michael Corleone, con trai Ông Trùm đấy. Michael bình tĩnh hỏi:
– Chuyện gì xảy ra với những cảnh sát có bổn phận bảo vệ bố tôi vậy?
Ai đã rút họ về?
Lão đại úy đùng đùng nổi giận:
– Đồ ăn cướp, mày là thằng nào mà dám xía vào, ra lệnh cho tao làm việc. Chính tao rút tụi nó về. Tao đếch cần biết chuyện mấy thằng kẻ cướp Ý đâm giết nhau. Cứ như tao, tao thấy kệ cho chúng nó hạ bố mày. Bây giờ thì cút xéo khỏi đây, thằng ma cô. Nhớ là không được bén mảng đến đây ngoài giờ thăm nuôi.
Michael vẫn lặng lẽ chăm chú quan sát lão. Nó không cảm thấy tức giận vì những lời lão nói, đầu nó đang rối bời với những nghi vấn. Có đúng thằng Sollozzo đã ngồi trên cái xe đen và đã nhìn thấy mình? Và có thể chính thằng Thổ này đã gọi điện cho thằng cha đại úy để cự nự lão, sao đã nhận đủ tiền chi rồi mà không dẹp hết người nhà Corleone tại bệnh viện? Có thể, như lời Sonny đã nói, chúng đã xếp đặt tất cả có bài bản, lớp lang?
Rất bình tĩnh, nó bảo:
– Nếu ông chưa cho người bảo vệ quanh phòng bố tôi, tôi sẽ không đi đâu hết.
Thằng cha đại úy không thèm trả lời, nó quay lại tay cảnh sát sắc phục:
– Phil, còng thằng điếm này lại. Gã cảnh sát bối rối:
– Nhưng hắn đâu có tội gì, Đại úy. Hắn là anh hùng chiến tranh đấy, Sếp. Chưa hề dính vào vụ rắc rối nào, bắt hắn thì báo chí lại làm toáng lên
mất.
Lão đại úy quay lại thằng đàn em, mặt lão đỏ lên vì giận:
– Kệ mẹ nó. Tao bảo mày còng nó lại.
Michael không hề tức, rất tỉnh táo suy tính, nó nói bằng giọng cực đểu:
– Thằng Thổ chi bao nhiêu để dàn cảnh vụ bố tôi vậy, đại úy? Lão thét hai đàn em:
– Giữ chặt nó.
Chúng khóa cứng hai cánh tay Michael. Nó thấy nắm đấm khổng lồ của lão đại úy bay vào mặt. Nó vội né, nhưng cú đấm trúng ngay gò má. Nó tưởng như lựu đạn nổ trong đầu. Mồm nó lạo xạo răng lẫn máu. Nó đứng không vững, nếu hai thằng cớm không giữ hai bên, thì nó quỵ xuống rồi. Nhưng nó vẫn tỉnh táo, nó thấy tên cớm mặc sắc phục đứng chắn ngay trước mặt nó để ngăn lão đại úy:
– Chúa ôi! Đại úy đánh nó mạnh quá. Lão nói lớn:
– Tạo không hề đụng tới nó. Nó tấn công tao, nên bị té. Nó chống lại người thi hành công vụ. Tụi bây hiểu cả chứ?
Michael lờ mờ nhìn thấy mấy chiếc xe mới ngừng lại, và nhiều người ra khỏi xe. Trong số người mới tới Michael nhận ra viên luật sư của Clemenza. Ông ta nói với lão đại úy:
– Gia đình Corleone đã mướn một công ty thám tử tư, để bảo vệ ông Corleone. Những người này đều có giấy phép mang vũ khí. Nếu đại úy bắt họ, sáng mai ông sẽ phải ra tòa để trình bày lý do. Rồi quay qua Michael hỏi:
– Ông có muốn thưa kiện kẻ bạo hành ông không?
Quai hàm Michael bị trẹo, ráng mãi nó mới thốt lên được:
– Tôi té. Bị trượt.
Nó thấy lão đại úy liếc nó cười đắc thắng, nó cũng ráng mỉm cười trả lại. Bằng mọi giá, nó muốn giấu đi niềm khoái trá lạnh bằng trong đầu, con sóng buốt giá căm thù cuồn cuộn khắp cơ thể nó. Nó không muốn bất cứ ai trên đời này thấy được một chút biểu hiện cảm nghĩ của nó trong lúc này. Kể cả Ông Trùm. Trước khi ngất đi, nó cảm thấy đang được chuyển vào bệnh viện.
Sáng hôm sau, thức dậy, Michael thấy hàm đã được niềng lại, bên trái miệng bị mất bốn cái răng.
Michael hỏi Hagen đang ngồi bên giường:
– Tôi phải gây mê à?
Hagen bảo người ta phải nhổ những mảnh xương bể cắm trong nướu nó. Ngoài ra nó không bị thương nơi nào nữa. Và Sonny đang mong nó về nhà,
Michael hỏi:
– Ông già ổn chứ.
Hagen cho biết đã thuê một công ty thám tử tư bảo vệ Bố Già và rải quân nhà toàn khu vực quanh bệnh viện.
Trên đường về, Clemenza lái xe, Hagen và Michael ngồi băng sau.
Hagen thong thả kể:
– Sonny có một thằng nằm vùng trong cảnh sát. Đó là Phillips, chính là thằng bảo vệ chú mày đó. Còn thằng đại úy McCluskey ăn ngập miệng từ khi chỉ huy toán tuần tra. Nó cũng được nhà ta chi rất nhiều. Nhưng lão tham lam lắm. Chắc Sollozzo đã chi bộn để lão bắt hết người của chú Tessio cả trong lẫn ngoài bệnh viện, ngay sau giờ thăm viếng. Vì trong đám có mấy thằng mang súng không giấy phép. Lão kéo hết tụi cớm về vì có
công tác khẩn, hứa gửi toán khác tới, nhưng chỉ là trò bịp. Lão đã ăn tiền của thằng Thổ để dàn cảnh cho tụi kia dễ bề hạ ông già. Thằng Phillips báo động, loại người như lão, thua keo này lão sẽ bày keo khác. Và chắc chắn là thằng Sollozzo không tiếc tiền và hứa hẹn đủ thứ với lão rồi.
Michael hỏi:
– Vụ của tôi có lên báo không?
– Không. Mình giữ im lặng. Tụi cớm cũng cảm luôn. Chẳng ai muốn dư luận biết vụ này.
– Tốt. Còn thằng nhỏ Enzo?
– Nó ma lanh hơn cậu. Cớm ló mặt là nó chuồn ngay. Nó bảo nó ở bên cậu khi xe thằng Sollozzo chạy qua, đúng không?
– Đúng. Thằng nhỏ này khá lắm.
– Chúng ta sẽ lo cho nó. Này, cậu cảm thấy sao? Trông cậu ghê quá.
– Em không sao. À, tên lão đại úy là gì nhỉ?
– McCluskey. Có tin này chắc cậu khoái, nhà ta cho thằng Bruno Tattaglia lên bảng phong thần rồi. Bốn giờ sáng nay.
Michael ngồi bật dậy:
– Ủ a, em tưởng mình án binh bất động mà. Hagen nhún vai:
– Sau vụ xảy ra ở nhà thương, Sonny sùng lên. Nó tung đàn em khắp New York và New Jersey. Tối qua đã lập danh sách những thằng phải khử. Tôi đang ráng kềm thằng Sonny lại. Mike, có lẽ cậu nên khuyên nó. Chuyện này vẫn còn có thể dàn xếp được, đâu phải nổ lớn đến vậy.
– Để em nói với anh ấy. Sáng nay có họp không?
– Có. Vì cuối cùng thì thằng Sollozzo đã tự bắt liên lạc với ta, đề nghị một buổi gặp. Một buổi thương thuyết được thu xếp từng chi tiết. Có nghĩa là mình thắng rồi, nó biết đã thua, chỉ mong cứu được cái mạng. Có lẽ thấy phe ta bất động, nó tưởng ta yếu, bây giờ thấy thằng con út của nhà Tattaglia bị ta thịt, thằng khốn hết hồn vì thấy nhà ta sẵn sàng chơi lại. Này, cậu tưởng tượng nổi không? Chúng thịt Luca ngay trong quán của thằng Bruno Tattaglia, đêm trước hôm chúng nó bắn ông già đấy.
Tại lối vào dinh cơ ở Long Beach, một cái xe đen đậu lù lù chắn ngang đường. Hai thằng người nhà đứng dựa hông xe. Các cửa sổ trên lầu của hai dãy nhà gần cổng đều mở rộng. Michael hiểu là Sonny đã sẵn sàng nghênh chiến.
Clemenza cho đậu xe ở ngoài, rồi cả ba cùng đi bộ vào nhà.
Chưa kịp bấm chuông cửa đã mở, rõ ràng tên bảo vệ đã quan sát từ một cửa sổ. Cả ba tiến vào văn phòng. Sonny và lão Tessio đang ngồi đợi.
Sonny tiến tới, ôm đầu thằng em út, nói đùa:
– Đẹp tuyệt.
Michael gạt tay thằng anh ra, đi lại bàn, rót ly rượu uống, nó hy vọng rượu làm cái hàm bị kẹp của nó bớt đau.
Năm người ngồi quanh phòng, nhưng không khí khác hẳn những lần họp trước. Sonny dường như vui vẻ, hồ hởi hơn. Michael hiểu sự phấn khích đó có nghĩa gì. Trong đầu anh nó đã hết bị ám ảnh bởi những nghi ngờ. Sự ráng sức trong âm mưu cuối cùng của thằng Sollozzo đêm hôm qua ở bệnh viện là giọt nước làm tràn ly. Sonny đã quyết định, không còn gì có thể lay chuyển nó, không thể nào có màn hòa giải, hưu chiến được.
Sonny bảo Hagen:
– Trong lúc vắng mày, tao nhận được phôn của thằng trung gian, ý thằng Thổ muốn có một cuộc họp với mình gấp. Thằng chó đẻ quái không. Nó
mới chơi mình đêm qua, hôm nay nó đòi học hành.
Hagen thận trọng hỏi:
– Mày trả lời sao?
Thằng Sonny toét miệng cười:
– Tao OK liền. Tại sao không? Bất kỳ lúc nào nó muốn. Phần tao không vội. Tao tung cả trăm thằng ra khắp ngả, 24 trên 24 giờ. Thằng khốn nạn ló một cọng lông ra là... chết.
Hagen hỏi:
– Nó đề nghị chính xác chuyện gì không? Sonny nói ngay:
– Có chứ. Nó muốn mình cho thằng Mike tới gặp nó, để nó đưa ra những điều kiện thương thuyết. Thằng sứ giả bảo đảm Mike sẽ an toàn. Còn Sollozzo đâu dám yêu cầu mình bảo đảm an toàn, còn cửa nào nữa mà này kia. Như vậy, người của nó sẽ đưa Mike đến điểm họp bí mật. Nghe nó trình bày mọi chuyện xong, tụi nó lại đưa Mike về. Chúng hứa là sẽ đưa ra những đề nghị rất tốt, chắc mình sẽ chấp nhận được.
Hagen lại hỏi:
– Còn nhà Tattaglia? Chúng phản ứng sao về cái chết của thằng Bruno? Sonny cười lớn:
– Nhà Tattalia đồng ý theo thằng Sollozzo. Bỏ qua vụ thằng Bruno. Nó trả giá cho những gì gia đình nó hành động với Bố Già. Chuyện này xí xóa chuyện kia. Đúng là mấy thằng điếm mặt dày.
Hagen thận trọng đưa ý kiến:
– Chúng ta cũng nên gặp xem chúng nói gì. Sonny lắc đầu ngầy ngậy:
– Không, không, ông consigliori cố vấn ơi. Lần này thì không. Không họp hành, gặp gỡ, bàn cãi gì hết. Không còn ba cái trò láu cá của thằng Thổ Sollozzo nữa. Khi nào thằng sứ giả liên hệ với mày, hãy cho nó biết, đem nộp thằng Sollozzo cho tao. Nếu không tao cho nổ lớn. Tao sẽ dọn bãi và trải người khắp nơi. Chúng nó sẽ lãnh đủ.
Hagen bảo:
– Những phe kia sẽ không chấp nhận cuộc chiến lớn rộng như vậy. Nó gây tổn thất cho tất cả các gia đình khác.
Sonny nhún vai:
– Đơn giản thôi. Nộp thằng Sollozzo cho tao hay "đấu" với nhà Corleone. Tom, không ý kiến ý gì nữa hết. Tao đã quyết định rồi. Việc của mày bây giờ là giúp tao thắng chúng nó. Hiểu?
Hagen cúi đầu, suy nghĩ thật kỹ trước khi nói:
– Tao đã nói chuyện với thằng nằm vùng của mày trong sở cảnh sát. Nó cho biết lão đại úy McCluskey đã đớp một số tiền lớn của Sollozzo. Không chỉ có vậy, lão còn có phần trong dịch vụ ma túy. Lão đã nhận lời làm vệ sĩ cho thằng Thổ rồi. Thằng Thổ sẽ không ló mặt ra ở bất kỳ đâu mà không có lão đại úy này đi kèm. Trong buổi gặp Mike, lão đại úy sẽ sát cánh cùng thằng Thổ. Lão sẽ mặc thường phục, nhưng có súng. Vậy thì Sonny, mày phải hiểu là thằng Sollozzo được bảo vệ như thế, mày không thể đụng tới nó được. Không đứa nào thịt một thằng đại úy ngay giữa New York này mà thoát được. Thành phố này sẽ sôi lên sùng sục với Sở cảnh sát, báo chí, nhà thờ, đủ thứ hết. Đó sẽ là một tai họa. Gia đình trông cậy vào mày. Nếu hành động như vậy, nhà Corleone sẽ bị cô lập, dù ông già có thế lực đến đâu. Mày nên đắn đo cân nhắc cho kỹ.
Sonny nhún vai:
– Lão McCluskey không thể gắn liền mãi với thằng Thổ. Cứ đợi mà coi.
Hai lão Tessio và Clemenza im thin thít, bập bập xì gà, tháo cả mồ hôi hột. Nếu quyết định này mà sai, bản thân hai lão cũng khó an toàn.
Lần đầu tiên Michael lên tiếng, nó hỏi Hagen:
– Có thể chuyển ông già về nhà được chưa? Hagen lắc đầu:
– Không được. Tao hỏi rồi. Ông già sẽ qua khỏi, nhưng hiện nay ông còn rất yếu, có thể còn phải giải phẫu mấy lần nữa.
Michael nói ngay:
– Vậy thì phải túm bằng được Sollozzo. Không đợi gì nữa. Thằng này quá nguy hiểm. Nó sẽ còn sinh ra đủ thứ chuyện. Nên nhớ, nó vẫn đeo đuổi việc hạ ông già. Nó biết nó đã lỡ leo lưng cọp rồi, muốn sống thì phải hạ ông già. Lại thêm thằng đại úy yểm trợ ngầm cho nó, chỉ có Trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mình không còn lựa chọn nào khác. Phải hạ thằng Sollozzo tức thời.
Sonny gãi gãi cằm, trầm ngâm nói:
– Mày nói đúng đó, nhóc. Không để thằng Thổ giở thêm trò gì với ông già nữa.
Hagen chậm rãi hỏi:
– Còn thằng cha đại úy?
Sonny quay lại, nhếch mép cười, hỏi:
– Ờ , nhóc, còn thằng đại úy cô hồn? Michael chậm rãi nói:
– Phải, cái này là cực điểm đây, nhưng đôi khi cực điểm cũng lý giải được. Giả dụ chúng ta phải thịt lão đại úy này, chỉ có một cách là làm cho lão liên lụy vào những vụ việc để dư luận thấy nó không phải là một thằng
cớm trong sạch mà là một thằng sĩ quan cảnh sát bất hảo. Chúng ta có đám nhà báo vẫn nhận "lương" nhà Corleone, ta sẽ cung cấp bằng cớ để tụi này đập lão tơi bời trên báo. Sao?
Michael nhìn tất cả đầy lễ độ. Tessio và Clemenza im lặng. Sonny vẫn cười cười, bảo:
– Tuyệt lắm, tiếp đi nhóc. Kiểu bố vẫn nói, về nhà hỏi trẻ mà. Hay, nói tiếp đi.
Hagen quay đi tủm tỉm cười. Michael hơi đỏ mặt, nói:
– Được, chúng muốn tôi đến họp với Sollozzo. Tôi sẽ đi. Hai thằng Sollozzo và McCluskey sẽ ở trong tay ta. Hãy thu xếp hẹn gặp hai hôm nữa. Tung người của ta lấy bằng được tin tức địa điểm gặp gỡ. Đòi hỏi chúng phải gặp gỡ mình ở nơi công cộng, không phải nhà riêng. Một quán ăn, quán nhậu trong giờ cao điểm chẳng hạn. Như vậy tôi cảm thấy an toàn, chúng cũng vậy. Kể cả thằng Sollozzo cũng không đời nào tin mình dám chơi thằng đại úy. Chắc chắn chúng sẽ lục xét tôi, bởi vậy phải tìm cách chuẩn bị sẵn sàng "đồ chơi" cho tôi khi cần thiết. Tôi sẽ thịt cả hai thằng.
Cả bốn cái đầu đều quay lại trừng trừng nhìn nó. Clemenza và Tessio há hốc mồm kinh ngạc. Hagen có vẻ hơi buồn, chứ không ngạc nhiên, nó định nói gì đó, rồi lại thôi. Nhưng Sonny khoái trá phá lên cười hô hố. Nó có vẻ vui sướng thật tình, cười đến nỗi không nói được. Nó chỉ tay vào mặt Michael, cố nín cười, nói:
– Mày, thằng nhóc trí thức, chưa bao giờ mày muốn dính dáng tới chuyện nhà. Bây giờ mày định giết một lúc cả thằng Thổ lẫn thằng đại úy cảnh sát, chỉ vì cái mặt mày bị đập nát ra. Đây là chuyện làm ăn của gia đình, mà mày định giải quyết chuyện cá nhân. Thối quá.
Hai lão Clemenza và Tessio hoàn toàn không hiểu Sonny, tưởng nó chế nhạo thằng út vì những ý tưởng huênh hoang ngớ ngẩn, nên cùng cười cười ra vẻ an ủi Michael.
Chỉ mình Hagen lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Thằng Sonny thì cứ vẫn vừa cười vừa nói:
– Này nhóc, mày định thịt cả hai hả? Nhớ là không giống như ngoài mặt trận đâu nhé. Đừng hòng được huy chương, mà chỉ có ghế điện thôi. Đây không phải chiến công của người hùng, bắn mục tiêu cách xa cả dặm. Mày phải đứng ngay cạnh chúng nó, nhìn vào những con mắt trắng dã trừng trừng vào mày, mày phải tương ngay vào sọ chúng. Máu, óc chúng phọt vào bộ quần áo xịn của mày. Sao, nhóc? Mày còn muốn làm chuyện ấy, chỉ vì mấy cú đấm nữa không?
Michael đứng phắt dậy:
– Anh câm đi.
Sự thay đổi thái độ đột ngột của nó, làm hai lão Tessio và Clemenza ngậm vội miệng, không dám cười nữa.
Michael không cao to, nhưng dáng vẻ nó toát ra một vẻ nguy hiểm rất đáng gờm. Lúc này nó như một bản sao y hệt Ông Trùm. Đôi mắt nâu nhợt nhạt, da mặt trắng bệch, không còn chút máu. Dường như nó sẵn sàng lao vào thằng anh cường tráng hơn nó, rõ ràng là nếu nó có súng trong tay ngay lúc này, thằng Sonny khó mà thoát hiểm.
Sonny nín bặt. Michael lạnh lùng nói:
– Chó đẻ, mày tưởng tao không dám làm sao? Thằng Sonny không còn cười nham nhở nữa:
– Tao biết mày làm được chứ. Tao không cười vì những gì mày nói. Tao cười vì chuyện xảy ra ngộ nghĩnh quá. Tao vẫn biết mày là thằng chì nhất trong nhà. Chì hơn cả bố. Vì chỉ có mày dám cãi lệnh ông. Trời đất, tao còn nhớ, hồi nhỏ tao lớn hơn mày nhiều, mà mày còn dám đánh lộn với tao mà. Còn thằng Fred phải đánh mày tóe khói, ít nhất một tuần một lần. Vậy mà bây giờ Sollozzo tưởng mày là thằng mềm yếu nhất nhà Corleone,
vì mày đã để cho thằng đại úy đập mà không chống lại, và mày là đứa không tham dự việc Gia đình. Vì thế nó thấy, nếu có gặp trực diện với mày, nó cũng không có gì phải lo ngại. Lão đại úy cũng thấy mày chỉ là một thằng Ý hèn nhát thôi. Nhưng cuối cùng thì mày vẫn là một thằng mang máu nhà Corleone, chó đẻ ạ. Chỉ duy nhất mình tao hiểu điều đó. Tao ngồi đây chờ suốt ba ngày qua, kể từ khi ông già bị tụi nó bắn, tao chờ đợi mày trút bỏ lớp anh hùng thời chiến cứt chó của mày đi. Tao chờ đợi mày là cánh tay phải của tao, để anh em mình cùng giết chết mẹ những thằng đang âm mưu hủy hoại bố và Gia đình mình. Và chỉ một cú đấm vỡ hàm, điều tao chờ đợi mới thành hiện thực. Mày không thấy ngộ sao?
Không khí trong phòng bớt căng thẳng. Michael lắc đầu nói:
– Anh Sonny, tôi phải ra tay, vì còn cách đó mới không cho phép Sollozzo giở trò với Bố được nữa. Tôi là kẻ duy nhất có thể tới gần được nó. Tôi cũng thấy khó lòng kiếm ra đứa nào khác có thể hạ thằng đại úy. Anh có thể làm được. Nhưng anh có vợ con, anh còn phải điều khiển việc nhà cho đến khi Bố khỏe. Chỉ còn lại em và anh Fred. Nhưng Fred chưa qua cơn sốc. Vì thế, em lãnh trách nhiệm này là rất hợp lý. Cú đấm nát hàm không dính tới quyết định này.
Sonny tiến lại ôm thằng em út:
– Tao cóc cần biết những lý do của mày, chỉ cần mày gắn bó với việc nhà. Anh nói thêm một điều nữa nhé, lúc nào chú mày cũng có lý. Tom, mày thấy tao nói có đúng không?
Hagen nhún vai:
– Nó lý luận như vậy là chính xác quá rồi. Chỉ có điều tao ngại thằng Thổ này không thật lòng đợi thương thuyết đâu, nó vẫn tìm cách hại ông già. Cứ nhìn những gì nó đã làm thì thấy rõ chân tướng nó. Vì thế phải hạ nó sớm, dù có phải hạ luôn thằng đại úy. Nhưng bất kỳ ai lãnh việc này cũng khó thoát lắm. Có nhất thiết phải là thằng Mike không?
Sonny nhẹ nhàng nói:
– Để tao làm.
Hagen nóng nảy lắc đầu:
– Dù có tới mười thằng đại úy cớm bảo vệ, Sollozzo cũng nó xa mày cả dặm. Ngoài ra mày là đầu tàu của cả nhà. Mày không liều được. Hai chú Tessio, Clemenza có thằng nào thực sự ngon lành làm vụ này được không? Tiền bạc khỏi lo, mình sẽ chu cấp cho nó suốt đời.
Lão Clemenza bảo:
– Sollozzo biết mặt hết đám đàn em tao. Còn tao và ông Tessio ló mặt ra là nó chuồn liền.
Hagen hỏi:
– Có thằng nào thật chì, thật mới toanh không?
Cả hai lão caporegimes đều lắc đầu. Lão Tessio bảo:
– Đem mặt mới vào vụ này chẳng khác nào đưa cầu thủ hạng bét đi dự cúp Thế giới.
Sonny cộc cằn bảo:
– Vậy thì phải là thằng Mike thôi. Có hàng triệu lý do, mà lý do quan trọng nhất, chính đáng nhất là vì mấy thằng khốn kia coi thường Mike, chúng coi Mike là thằng vô dụng, chúng mới để nó đến gần. Tôi bảo đảm thằng Mike đủ sức làm vụ này. Nên nhớ điều quan trọng là chỉ một cú duy nhất thôi, không có dịp làm lần thứ hai đâu. Chú Tessio, Clemenza và Tom phải bằng mọi cách, với bất kỳ giá nào, tìm cho ra địa điểm thằng Sollozzo định họp với phe ta. Khi biết địa điểm rồi, tìm cách để thằng Mike có súng trong tầm tay. Chú Clemenza kiếm ngay cho Mike một khẩu ngon lành nhất trong kho của chú. Một khẩu "lạnh lẽo, an toàn" nhất, không số, không dấu. Nòng ngắn thôi, nhưng phải cực mạnh, không cần chính xác.
Vì thằng Mike sẽ cho nổ sát đầu tụi kia, chứ có đứng xa mà nhắm đâu. Mike, chơi xong mày buông súng xuống sàn ngay. Đừng để bị túm mà súng còn trong tay. Chú Clemenza sẽ bôi lên nòng và có một chất đặc biệt, không lưu lại dấu tay đâu. Nhớ kỹ là ta có thể lo tất tật từ nhân chứng, đến mọi thứ khác, với điều kiện đừng để bị tó khi còn cầm súng. Chúng tao sẽ lo xe cộ, bảo vệ cho mày an toàn biến khỏi đây. Mày sẽ hưởng một chuyến đi nghỉ dài ngày, cho đến khi chuyện này nguội đi. Nhưng tao không muốn mày gặp gỡ hay gọi phôn nói lời chia tay với con bồ mày đâu nhé. Khi mọi việc hoàn tất, mày ra khỏi nước này rồi, tao sẽ báo cho nó biết mày bình yên, mạnh khỏe. Những gì tao nói là lệnh đấy.
Nó cười cười dịu giọng với thằng em:
– Bây giờ thì bám lấy chú Clemenza mà tập tành với khẩu súng chú ấy sẽ đưa cho mày. Những chuyện khác để tao lo. Rõ chưa nhóc?
Một luồng sảng khoái tươi rói tỏa khắp châu thân, Michael bảo Sonny:
– Anh không phải nhắc nhở tôi ba cái chuyện vớ vẩn ấy. Anh nghĩ tôi sẽ làm cái đếch gì? Gọi bồ tôi để từ biệt à?
Sonny gắt:
– Được rồi. Nhưng dù sao mày là lính mới, tao phải nhắc chứ. Michael cười hỏi:
– Lính mới là cái đếch gì? Bố dạy anh cái gì mà tôi không nghe, không biết. Khôn lắm chứ tưởng bở à?
Hai anh em cười ha hả.
Hagen rót rượu cho mọi người. Nó buồn buồn nghĩ ngợi: chính khách bị đẩy ra chiến trường, là lúc luật sư bị đẩy tới pháp luật. Hagen nói với tất cả:
– Tốt rồi, ít ra thì bây giờ mình đã biết phải làm gì.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già