Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
ndrea đến và thăm mẹ con Pip hai tuần trước khi họ rời khỏi nơi này. Đứa trẻ hay cáu khóc và bị cảm, có lẽ thằng bé đang mọc răng. Lần này mỗi khi Pip bế, nó đều khóc. Nó chỉ muốn mẹ nó thôi chứ không muốn ai khác. Sau đó Pip ra bãi biển. Cô bé muốn được ngồi cùng Matt vào ngày hôm đó. Anh muốn vẽ nhiều bức tranh cho cô bé như đã hứa và đó cũng là món quà anh tặng Ophélie.
Khi đứa bé ngủ, Andrea hỏi Ophélie: “Có gì mới không?”. “Không có gì đặc biệt”. Ophélie trông thoải mái khi cả hai cùng ngồi trò chuyện dưới ánh mặt trời. Những ngày hè tuyệt vời sắp qua đi và họ vô cùng yêu những ngày này. Andrea thấy Ophélie có vẻ tốt hơn những tháng vừa qua. Ba tháng ở Safe Harbour đã giúp cô thấy thoải mái hơn. Cô vô cùng ghét việc quay lại thành phố và nhớ lại những kỷ niệm buồn.
“Anh chàng dụ dỗ trẻ em thế nào rồi?”, Andrea thận trọng hỏi Ophélie. Cô biết cuối cùng họ cũng trở thành bạn và cô vẫn tò mò về anh.
Họ vẫn chưa gặp nhau. Thông qua sự mô tả của Pip, thì anh ấy có vẻ là một người đàn ông lực lưỡng. Ophélie nói về Matt khiến Andrea nghi ngờ. Tuy nhiên khi nhìn vào mắt Ophélie, Andrea thấy cô không có vẻ gì giấu giếm cả. Cô trông rất thoải mái.
“Anh ấy đối xử với Pip rất tốt. Chúng mình đã cùng ăn tối với anh ấy”.
Andrea nói: “Đây quả là một hành động kỳ lạ với một người đàn ông không có con cái”.
“Anh ấy có hai đứa con”.
“Thật sao? Cậu gặp chúng chưa?”.
“Họ sống ở New Zealand với vợ cũ của anh ấy”.
“Ồ! Sao thế? Anh ấy không thích cô à? Tệ thật!”. Andrea là người thông minh nên cô nhanh chóng nhận ra mọi việc. Những người đàn ông từng bị lừa gạt, bỏ rơi đều rất căm hận những người phụ nữ đã phụ bạc họ. Còn những người mất vợ, nếu là người chung thủy, họ sẽ không bao giờ tái hôn khi ở tuổi trung niên trong khi đó những người khác sẽ nhanh chóng tái hôn. Dù già hay trẻ, đều như thế. Andrea đều hẹn hò với tất cả họ. Cô sẵn sàng tìm hiểu để tìm người mình thích. Đôi khi họ chỉ vui trong khoảng thời gian nào đó mà thôi. Nhưng ít ra, cô cũng biết nhiều qua những bài học mình từng trải.
Ophélie nói một cách chân thành: “Đó là một câu chuyện buồn. Mình cảm thấy tiếc cho anh ấy. Tuy nhiên mình không quan tâm nhiều đến nó. Anh ấy bị người vợ cũ bỏ. Cô đã ra đi cùng với người bạn tốt nhất của anh ấy. Rồi cô kết hôn với người bạn đó. Cô buộc Matt phải bán công ty quảng cáo và ly gián cha con họ”.
“Chúa ơi! Còn việc gì độc ác hơn mà cô ta có thể làm không? Đâm thủng bánh hay đốt xe anh ấy? Rồi chuyện gì xảy ra nữa?”.
“Mình chỉ biết thế thôi. Matt đã có được nhiều tiền từ việc bán công ty quảng cáo. Nhưng mình nghĩ anh ấy không quan tâm đến tiền”.
“Ít ra việc này cũng giải thích được vì sao Matt thân thiện với Pip. Có lẽ anh ấy rất nhớ con của mình”.
“Đúng thế”. Ophélie nói và nghĩ về những việc họ đã nói vào tối hôm ấy. Câu chuyện của anh đã làm Ophélie xúc động.
“Anh ấy ly hôn bao lâu rồi?”, Andrea vừa hỏi vừa cười. “Khoảng mười năm rồi. Anh ấy đã không gặp hay nghe được tin tức gì của con mình trong sáu năm qua.
Họ đã cắt đứt mọi liên lạc với anh ấy”.
“Có lẽ sau đó anh ấy trở thành kẻ dụ dỗ trẻ em. Có thể thế. Kể từ đó, anh ấy có mối quan hệ với phụ nữ nào khác không?”.
“Có một người. Cô ta nói muốn kết hôn và có con với anh ấy. Nhưng anh ấy không muốn. Mình nghĩ anh ấy sợ việc cũ xảy ra lần nữa. Cũng đúng thôi, chúng ta không thể trách anh ấy được”.
“Quên nó đi! Hãy tin mình. Thật tệ. Hắn ta cũng chỉ là một người tệ bạc”.
“Không. Với mình, anh ấy như một người bạn”. Ophélie nói một cách điềm tĩnh. Tuy nhiên cô không muốn gì ở Matt ngoài tình bạn. Cô đã có Ted và anh ấy sống mãi trong tim cô. Cô không muốn quen bất kỳ người đàn ông nào khác.
Andrea nói một cách thực tế: “Cậu không cần một người bạn. Cậu đã có mình. Cậu cần một người đàn ông có thể chăm sóc cho cậu cả đời. Và người này thật tệ. Mình từng thấy nhiều người đàn ông như thế. Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?”.
“47”.
“Tệ thật. Nhưng mình có thể nói là cậu đang lãng phí thời gian đấy”.
“Mình không lãng phí cái gì cả. Mình không muốn có người đàn ông nào khác. Bây giờ và mãi mãi cũng thế. Mình đã có Ted và không muốn có bất kỳ ai khác”.
“Cậu có vấn đề với anh ấy, Ophélie à. Cậu biết mà. Mình không muốn làm cậu nhớ lại những kỷ niệm không vui. Nhưng mười năm trước, cậu và anh ấy từng có những cuộc cãi vã...”. Họ nhìn nhau, rồi Ophélie quay mặt sang chỗ khác.
“Mình muốn cậu nhớ rằng anh ấy từng tức giận với mình. Nhưng đó chỉ là một sự cố, một sai lầm. Và anh ấy đã không phạm sai lầm ấy lần nữa”.
“Cậu không biết gì cả. Có lẽ anh ấy từng phạm sai lầm. Nhưng dù anh ấy có phạm sai lầm hay không, cũng chẳng có liên quan gì đến việc này cả. Mình biết anh ấy không phải là một vị thánh mà là một con người. Một người vô cùng khó chịu. Anh ấy đã gây rất nhiều khó khăn cho cậu và Chad. Mọi chuyện đều do anh ấy gây ra. Mình biết, cậu đã cố chịu đựng anh ấy mà không hề than vãn gì. Anh ấy là một thiên tài, mình thừa nhận điều đó. Dù mình thích và cậu yêu anh ấy thế nào đi nữa - trong khoảng thời gian ấy, anh ấy cũng là một người khó tính, là một người chỉ biết lo cho bản thân mà không quan tâm gì đến người khác”.
“Nhưng anh ấy là chồng mình”. Ophélie vẫn ngoan cố không chấp nhận những gì Andrea nói về Ted, dù cho cô ấy nói đúng hay sai. Anh ấy quả là một người khó chịu nhưng Ophélie nghĩ những người có bản lĩnh và tài giỏi thường như thế. “Mình yêu anh ấy đã 20 năm nay. Mình sẽ không bao giờ thay đổi tình yêu mà mình dành cho anh ấy”.
“Mình biết anh ấy cũng yêu cậu, bằng cách riêng của anh ấy. Nhưng giờ anh ấy đã mất rồi. Cậu không thể cứ ở cô độc như thế này”. Cô sợ mình đã đi quá xa. Tuy nhiên Andrea không thể nào làm lay động được Ophélie. Nếu không lầm, Andrea cảm thấy hiện giờ Ophélie vẫn cảm thấy Ted ở bên cạnh mình. Cô bị ảo giác đánh lừa. Nếu không thức tỉnh, cô sẽ bị ảo giác ấy đánh lừa cả đời. Những năm gần đây, Ted và Ophélie có nhiều mâu thuẫn. Ophélie gọi mâu thuẫn đó là một “sai lầm”, một vấn đề mà anh ấy gặp phải trong khi Ophélie và bọn trẻ ở Pháp. Mọi việc thật lộn xộn. Dường như khi ấy, anh đã muốn bỏ Ophélie. Còn Ophélie vô cùng đau khổ.
Andrea không biết chắc sự việc như thế có xảy ra lần nữa không. Đây là việc thật khó nói. Sau đó Chad bị bệnh và mối quan hệ giữa họ càng tệ hơn. Tuy nhiên câu chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Ophélie là một người khoan dung. Cô lúc nào cũng sẵn sàng tha thứ cho Ted. Còn anh thì ngược lại.
“Vấn đề hiện tại không phải là anh ấy tốt hay xấu như thế nào mà là việc anh ấy không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Anh ấy sẽ không bao giờ trở về. Giờ đây cậu đang tồn tại còn anh ấy thì không. Cậu có thể dành bao lâu tùy thích để nhận ra việc này nhưng cậu không thể cứ sống cô độc mãi được?”.
“Tại sao không?”. Ophélie buồn bã hỏi. Cô không muốn chấp nhận một người đàn ông nào khác. Cô là của Ted. Cô không thể tưởng tượng đến việc mình sống cùng một người đàn ông khác. Cô yêu Ted khi 22 tuổi và kết hôn năm 24 tuổi. Ở tuổi 42, cô không còn tâm trí nào để nghĩ đến việc mình bắt đầu lại từ đầu. Cô không muốn thế. Cô muốn sống một mình.
Matt cũng thế. Cả hai đều bị tổn thương và đang tạm thời vượt qua nó.
Andrea nói một cách bình tĩnh: “Cậu còn quá trẻ. Ở một mình thì thật là tiếc”. Ophélie khăng khăng níu lấy quá khứ. Thực tế quá khứ đó đã không tồn tại. Nó chỉ tồn tại trong tim và trí tưởng tượng của cô mà thôi. “Trước sau gì rồi cậu cũng nhận ra điều này thôi. Có lẽ bây giờ không phải lúc. Cậu nên nhớ mình chỉ mới đi một nửa đoạn đường mà thôi. Cậu không thể nào nghĩ mình sẽ ở cô độc một mình mãi mãi. Điều đó nghe thật buồn cười và lãng phí thời gian”.
“Không buồn cười chút nào nếu đó là điều mình muốn”. Ophélie vẫn ngoan cố nói.
“Cậu không muốn thế. Không ai muốn thế cả. Cậu chỉ không muốn nỗi đau bùng phát mà thôi. Mình không nghĩ đó là lỗi của cậu. Mình đã sống cô độc trong suốt khoảng thời gian trưởng thành. Mình ghét nó. Nhưng trước sau gì cậu cũng gặp được một người tốt. Có lẽ còn tốt hơn cả Ted nữa đấy”. Trong lòng Ophélie không ai tốt hơn Ted cả. Tuy nhiên cô đồng ý với quan điểm của Andrea. “Tuy nhiên, mình không nghĩ kẻ dụ dỗ trẻ em (ám chỉ Matt theo cách Ophélie nói ngay ban đầu) lại là người đàn ông trong lòng mình. Có vẻ anh ấy tốt bụng nhưng mình không nghĩ anh ấy là người đàn ông mình muốn. Mình chỉ xem anh ấy là một người bạn. Cậu nói đúng. Trước sau gì cậu cũng tìm được người mình yêu”.
“Mình sẽ cho cậu biết khi nào mình tìm được. Cậu hãy đợi mà xem. Hãy suy nghĩ những gì mình nói. Ở nhóm của cậu chắc cũng có người nào đó muốn tái hôn và cậu hãy chọn một người cho mình”.
“Còn lâu mới có chuyện đó. Quả phụ gặp những chàng trai trên biển, ở lớp vẽ hay ở một nhóm có các thành viên đau buồn sao? Ít ra cậu cũng tìm được một người có cùng điểm chung với mình chứ. Ai vậy?”.
“Ông Feigenbaum, là một người bán thịt đã về hưu, yêu nhạc kịch và phim, là một đầu bếp rất sành và có bốn đứa con đã trưởng thành. Ông Feigenbaum đã được 83 tuổi”.
Andrea cười ranh mãnh. “Tuyệt vời! Mình sẽ chọn ông ấy. Nhưng cậu không nói nghiêm túc đấy chứ?”.
“Không đâu. Nhưng mình mong là cậu quan tâm”. “Cậu không biết gì cả. Mình dự định sẽ hỗ trợ cho cậu hẹn hò với ông ấy đấy”.
Ophélie nhướng mày: “Thấy chưa! Mình biết cậu sẽ nói thế mà”. Lúc ấy đứa trẻ thức giấc và khóc lớn.
Trong khi hai người họ trò chuyện thì ở bãi biển Matt đang phác họa Pip. Anh vô cùng hào hứng khi thực hiện bức tranh chân dung này. Matt đã hứa với nó là sẽ hoàn thành bức tranh đúng vào ngày sinh nhật mẹ nó.
Pip cầm bức tranh trên tay rồi nói một cách buồn bã: “Cháu sẽ rất buồn và nhớ chú khi rời khỏi nơi này”. Cô bé rất thích ngồi cùng Matt, cùng anh trò chuyện và vẽ trong hàng giờ. Anh đã trở thành người bạn tốt nhất của nó.
Matt nói một cách chân thành: “Chú cũng rất nhớ cháu. Chú sẽ vào thành phố thăm cháu và mẹ cháu. Nhưng một khi quay lại trường, cháu sẽ bận rộn với bạn bè và không có thời gian gặp chú đâu”. Matt nhận ra là mình háo hức gặp cô bé hàng ngày. Trong suốt mùa hè, cô bé dường như trở thành người đồng hành cùng anh.
Pip trách Matt: “Sao chú nói thế? Không đời nào”. Tình bạn của họ thật đặc biệt và cô bé cũng sẽ vô cùng nhớ anh.
Anh đã trở thành bạn của nó và là người thay thế cho cha nó. Anh là một người cha tốt mà Ted không bao giờ làm được. Pip cảm thấy Matt tốt hơn cha nó. Cha nó chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho nó như Matt. Mẹ nó cũng thế. Cha nó luôn nổi cáu, đặc biệt là với mẹ và anh trai nó. Còn với nó thì cũng có nhưng ít hơn, vì Pip luôn thận trọng khi nói chuyện với cha. Cô bé hơi sợ ông. Khi cô bé còn nhỏ, ông đối xử với nó rất tốt, nhưng thời gian về sau không như vậy.
Cô bé nói: “Cháu sẽ nhớ chú lắm đấy!”. Nó gần như khóc. Cô bé không muốn rời nơi này và Matt cũng không muốn cô bé ra đi.
“Chú hứa là chú sẽ đến thăm cháu, bất kỳ khi nào cháu muốn. Chúng ta có thể xem phim, ăn trưa hay làm bất cứ gì cháu muốn nếu có sự đồng ý của mẹ cháu”.
Pip nói một cách thoải mái và không giấu giếm: “Mẹ cháu cũng rất mến chú”. Mẹ cô bé từng công khai nói thế và thừa nhận Matt là một người đàn ông tốt.
Ngay lúc ấy, anh thật sự muốn hỏi cô bé xem cha nó như thế nào. Qua những gì Ophélie nói, anh vẫn không thể hình dung về Ted. Hình ảnh của Ted trong mắt anh thật khó tưởng tượng. Có thể đó là một thiên tài nhưng ích kỷ, anh ấy cũng không cư xử tốt với vợ mình. Rõ ràng là Ophélie rất tôn trọng chồng và xem anh ấy như một vị thánh. Tuy nhiên điều này nghe như hơi vô lý, đặc biệt là mối quan hệ của anh ấy với con trai.
Matt không nghĩ anh ấy dành nhiều thời gian cho Pip. Thông qua những câu chuyện mà cô bé kể, anh có thể cảm nhận được điều đó. Qua đó, anh cũng cảm thấy Ted cũng không dành nhiều thời gian cho vợ. Thật khó để tưởng tượng ra con người này. Giờ đây anh đã chết và mọi người có thể quên đi khoảng thời gian không vui.
Cuối cùng Matt hỏi: “Khi nào cháu đi học lại?”. “Hai tuần sau khi cháu quay trở về thành phố”.
“Có lẽ cháu sẽ bận rộn lắm đây”. Anh nói để Pip yên tâm. Nhưng trông cô bé thật buồn.
Pip hỏi: “Thế thỉnh thoảng cháu gọi cho chú có được không?”.
Matt mỉm cười: “Chú sẽ rất vui đấy!”. Cô bé như món quà mà anh vừa nhận được. Nó như là một phép màu làm lấp đi khoảng trống nhớ thương con trong tâm trí anh. Với cô bé, anh cũng như thế, anh như một người cha mà nó chưa hề có và nó mơ ước mình có được một người cha như thế. Ted lại là một người cha hoàn toàn trái ngước với mong muốn của nó.
Cô bé về nhà sau khi Matt dọn dẹp đồ. Khi nó về đến nhà cũng là lúc Andrea ra khỏi.
Ophélie hỏi Pip: “Chú Matt sao rồi?”. Pip hôn tạm biệt Andrea và em bé.
“Chú ấy khỏe và gửi lời chào đến mẹ”.
Andrea nhắc nhở Ophélie: “Cậu nhớ những gì mình nói không?”.
Ophélie bật cười: “Mình nói với cậu rồi đó. Ông Feigenbaum chính là câu trả lời của mình”.
“Đừng hòng. Những người như thế thường sẽ tái hôn với em vợ hay với bạn bè trong vòng sáu tháng. Cậu sẽ phải quyết định làm gì sau khi kết hôn. Thật xấu hổ cho cậu. Ông ấy quá già”.
“Cậu kinh khủng quá đi!”, Ophélie nói. Sau đó cô ôm cô bạn của mình và hôn đứa bé.
Pip hỏi Ophélie với vẻ tò mò vì nó chưa bao giờ nghe cái tên đó cả: “Ông Feigenbaum là ai vậy mẹ?”.
“Là một người trong nhóm của mẹ. Ông ấy 83 tuổi rồi và đang tìm một người vợ mới”.
Pip tròn xoe mắt: “Ông muốn kết hôn với mẹ à?”. “Không. Mẹ cũng không muốn kết hôn với ông.
Không có gì xảy ra cả”. Bất chợt Pip muốn hỏi mẹ nó xem có muốn kết hôn với chú Matt không. Cô bé mơ ước một ngày chú Matt sẽ kết hôn với mẹ nó. Nhưng qua những gì mẹ nó nói, cô bé biết việc đó sẽ không xảy ra. Ít ra thì Matt cũng hứa là sẽ thăm hai mẹ con họ. Cô bé thực sự hi vọng Matt sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Pip và mẹ đã có một bữa ăn tối thật yên ả. Nó đã đề cập đến chuyện Matt nói thỉnh thoảng sẽ gọi cho nó.
“Chú ấy muốn biết là việc này có làm ảnh hưởng đến mẹ không”.
“Mẹ nghĩ là không vấn đề gì”. Dường như Matt là người đáng tin cậy và chứng tỏ mình chỉ là một người bạn. Hiện tại, Ophélie không e ngại về chuyện này. Thậm chí khi Andrea gọi anh là “Kẻ dụ dỗ trẻ em” cô cũng không quan tâm. “Mẹ nghĩ việc này cũng hay. Có thể thỉnh thoảng chú ấy sẽ cùng ăn tối với chúng ta”.
“Chú ấy còn nói, khi nào vào thành phố, sẽ đưa chúng ta đi ăn tối và cùng xem phim”.
Ophélie nói mà không suy nghĩ gì nhiều: “Nghe vui đấy!”. Khi ấy, cô đang cho đĩa vào máy rửa chén đĩa còn Pip đang bật ti vi. Tình bạn giữa Ophélie và Matt là điều Andrea không muốn. Nhưng Ophélie lại nghĩ nó thích hợp với mình. Mùa hè của họ ở Safe Harbour khá hoàn hảo và Pip đã có được một người bạn mới.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên