Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bảo Điển Kỳ Lân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10: Hắc Lãnh Thách Lâm Chẳng Tầm Thường Phận Là Gia Nhân Nên Cam Thiệt
K
hông phải mọi sự bản thân nghĩ đều xảy ra đúng như ý định.
Gã đang phục người bên hố huyệt, chỉ là tạ từ lần cuối cùng trước lúc phải leo ngược trở lên. Chợt phía sau đột ngột phát tiếng nói:
– Tiểu tử khá đấy. Có thể vào đến tận đây không bị bọn ta phát hiện, hẳn ngươi rất tinh thông thuật Kỳ Hoàng, am tường đủ mọi trận thế kỳ môn?
Gã giật mình toan đứng lên thì cảm nhận có một bàn tay thật nhẹ lướt chạm gã.
Thế là gã đành bất động, cũng không thể cưỡng lại một lực cũng từ bàn tay ấy nhấc gã lên và để gã lơ lửng theo tư thế xoay lại đối diện với hai khuôn mặt tuy đã độ trung niên nhưng không hiểu sao vẫn cứ mơn mởn trắng như ngọc. Một trong hai khuôn mặt ấy lên tiếng:
– Phản ứng của ngươi chỉ là giật mình như vừa rồi thôi sao? Đủ hiểu võ công ngươi quá kém. Thế còn những am hiểu về kỳ môn trận thế thì sao? Hãy hy vọng ngươi đủ cao minh về phương diện ấy. Nếu không ta thật tiếc, đành phải hóa kiếp ngươi như bao kẻ vô dụng khác từng quá hồ đồ và tự phụ, cứ mãi dấn thân vào nạp mạng.
Gã chấn động, đến độ cứ mấp ma mấp máy môi nhưng không thể nào kịp thốt nên lời.
Ngờ đâu cử chỉ này của gã làm cho khuôn mặt thứ hai hiểu khác chợt nói:
– Thẩm huynh có phải chưa tạm giải khai Á huyệt, gã đáp thế nào được?
Khuôn mặt thứ nhất thoáng cười nói:
– Bởi Vũ huynh chưa rõ, lúc Thẩm mỗ thi triển thủ pháp có phát hiện gã vẫn kịp khởi vận chân nguyên. Cứ ngỡ nếu gã có bản lãnh tà tạm ắt cũng đủ để tự bảo vệ và ít nào cũng làm Á huyệt đừng bị chế ngự. Ngữ này thì gã còn vô dụng hơn thoạt đầu Thẩm mỗ nghĩ. Hay là kết liễu gã cho xong? Bởi gã quá vô dụng, ắt chẳng hữu ích gì cho bổn hội.
Khuôn mặt gã họ Vũ đanh lại:
– Thẩm huynh muốn chết chăng?
Lập tức khuôn mặt họ Thẩm tái mét:
– Ôi chao, Thẩm mỗ chỉ lỡ lời. Cũng may là có thể bổ cứu. Chỉ cần Vũ huynh ưng thuận bỏ qua, phần gã này vẫn cứ kết liễu, thì lời thất ngôn vừa rồi của Thẩm mỗ quyết chẳng thêm ai hay biết.
Họ Vũ chợt lùi lại:
– Nhưng nếu Thẩm huynh quyết định bẩm báo việc này, hệ quả tất yếu là đến lượt Vũ mỗ phải chịu tội thay Thẩm huynh. Không được đâu, mong Thẩm huynh nên tự xử thì hơn.
Họ Thẩm quẳng gã xuống, đoạn tự đưa tay lên thề:
– Đại ân được Vũ huynh đại lượng bỏ qua lẽ nào Thẩm mỗ bất nhân, hại ngược lại Vũ huynh? Vậy Thẩm mỗ nguyện lập thệ, nếu có tâm địa như vậy ắt bị trời tru đất diệt.
Họ Vũ dao động, rất muốn bỏ qua cho họ Thẩm nhưng vẫn lưỡng lự chưa dám.
Ngờ đâu, lợi dụng đúng thời cơ ấy, cánh tay đang đưa cao của họ Thẩm liền bất thần quật xuống:
– Ta đã khẩn thiết can nài, ngươi không ưng thuận có phải chăng muốn chết? Thì đỡ!
Ào...
Cùng lúc này, từ tư thế vẫn cứ phải phục người bất động, bỗng dưng sao gã chợt nhổm cất lên và lại bất đồ ngả lăn qua một bên:
– Cha mẹ ôi, sao toàn thân bị tê cứng thế này. A...
Gã ngã đúng vào đôi chân trụ của họ Thẩm, làm họ Thẩm phải có phản ứng là vội lách tránh, đâu ngờ hành động ấy là tạo cơ hội cho họ Vũ, không những kịp dịch tránh một chiêu xuất kỳ bất ý của họ Thẩm, mà còn phẫn nộ xuất chưởng phản công.
Họ Vũ quát vang dậy:
– Ngươi quả có tâm địa xấu xa. Chứng tỏ nếu ta ưng thuận bỏ qua thì thế nào cũng vì ngươi bị chuốc họa. Mau đỡ!
Ào...
Họ Thẩm thấy đã mất cơ hội, do đã lỡ đành phóng lao theo lao, lập tức cùng họ Vũ diễn khai một trận sinh tử, tạo cảnh tượng kinh hoàng và hoang tàn cho vùng trũng núi vốn trước đó vẫn bình yên tĩnh lặng.
Họ có thân thủ ngang nhau, kẻ nửa cân người tám lạng, càng kéo dài trận chiến chỉ càng làm cho nhau thêm dần kiệt quệ.
Bởi kiệt lực nên họ chậm dần, nhờ đó cùng phát hiện gã lúc này đã biến mất.
Họ cùng biến sắc và nhìn nhau:
– Không lẽ chúng ta đã lầm? Kỳ thực bản lãnh gã rất cao minh, dù bị điểm huyệt vẫn tự giải khai và còn chủ ý tạo cơ hội khi phát hiện giữa chúng ta việc động thủ là điều không tránh khỏi?
– Như vậy chưa thật đúng. Vì sự thật là gã vẫn bị khống chế huyệt đạo, đủ thấy gã chưa thật cao minh. Chỉ nhờ có mưu mô có thừa, việc gã chủ ý tạo cơ hội thúc đẩy chúng ta giao đấu thì có thể. Và như vậy nhất định gã thoát chưa xa. Hãy đuổi theo mau.
– Được. Đuổi thì đuổi. Nhược bằng để gã tùy tiện tiến nhập sâu hơn, cả hai chúng ta dĩ nhiên sẽ phải chung số phận.
Họ cùng leo ngược lên. Nhờ thân thủ lợi hại nên họ leo như bỡn.
Tuy nhiên, họ càng sục tìm càng lo sợ, bởi vẫn chưa phát hiện gã nọ, dù chỉ một dấu vết nhỏ.
Họ bảo nhau, lần này thì lão Thẩm thì thào:
– Vũ huynh bảo gã đã tiến sâu vào hay chỉ vội quay lui?
– Ý Thẩm huynh quả quyết gã tinh thông kỳ trận?
– Vì không thấy trận đồ biến hóa.
– Nhưng Thẩm huynh bảo gã bản lãnh kém.
– Vì thế mỗ mới nghĩ gã có thể đã quay lui, vị tất dám tiến sâu vào hơn.
– Thật ý Thẩm huynh là thế nào?
– Không tìm nữa. Vì dù tìm cũng vô ích.
– Nghĩa là cũng chẳng cần bẩm báo?
– Để bị nghiêm trị với nhục hình ư? Hay vờ như chẳng có gì.
– Cũng phải. Vì nếu gã đã quay lui, phầm thì chúng ta không dại gì bẩm báo, ắt kể cả quỷ thần cũng chẳng hay xảy ra chuyện này.
– Nhưng còn một sơ hở.
– Sơ hở gì?
– Ai đã vùi lấp di thể lão quỷ kia. Vì trước sau gì cũng có người như chúng ta hôm nay tình cờ sục tìm đến đấy, thế nào người ấy cũng phát hiện di thể lão quỷ đã biến mất.
– Vậy sắp đặt thế nào?
– Có hai cách. Một là vờ như không biết gì cả. Để sau này, dù bất luận ai ngẫu nhiên phát hiện di thể lão quỷ chẳng còn thì kẻ ấy tự tìm cách giải thích, muốn giao phó thế nào cũng được miễn sao hội chủ tin.
– Nhưng dĩ nhiên người nào đó cũng phải vùi lấp di thể lão quỷ đúng vào chỗ đã chỉ điểm. Vạn nhất hội chủ hỏi có phát hiện gì ở dưới đó hay không thì người ấy giải thích như thế nào?
– Mặc xác hắn. Ai bảo hắn ngu xuẩn, đem chuyện di thể lão quỷ biến mất bẩm báo làm gì? Nhất là hắn phải nghĩ, đến cả hội chủ cũng vì ngần ngại nên thủy chung vẫn chẳng dám vùi lấp di thể lão quỷ đúng vào chỗ ấy. Nếu hắn khôn ngoan thì đừng bẩm báo làm gì.
– Cũng phải. Nhưng vạn nhất chính hội chủ phát hiện thì sao?
– Đấy là điều đáng sợ nhất. Vì nếu chuyện đó thật sự xảy ra dĩ nhiên hội chủ sẽ phải tra gạn từng người hầu minh bạch liệu kẻ nào đó vì đủ đởm lược vùi lấp di thể lão quỷ thì phải chăng cũng kẻ đó đã ngấm ngầm đắc thủ võ học thượng thừa của lão quỷ hay không? Khi đó chỉ sợ chúng ta vì không kham nổi nhục hình, đành phải khai thật thì khốn.
– Vậy ý Thẩm huynh thế nào? Như lúc nãy có nói còn cách thứ hai?
– Không sai. Nhưng liệu Vũ huynh ưng thuận vì cách ấy khá nguy hiểm?
– Là thế nào?
– Là thế này...
– Hự! Sao Thẩm huynh...
Một trong hai gục xuống, chỉ còn lại một và chính là họ Thẩm.
Vừa cười gằn, họ Thẩm vừa lẩm bẩm:
– Kẻ vùi lấp di thể lão quỷ chính là ngươi. Tự ta sẽ bẩm báo như vậy. Và còn bẩm rõ, vì phát hiện ngươi cứ tỏ thái độ khả nghi nên ta lẻn dò xét, nhờ đó kịp xử trí ngay khi ngươi đã thực hiện và cứ mãi thất vọng vì không phát hiện ở chỗ đó có bất kỳ điều gì có thể khiến ngươi toại nguyện. Ngươi rõ chưa hỡi kẻ ngu xuẩn. Hà hà...
Và họ Thẩm nhấc kẻ ngu xuẩn đã chết lên, ắt là để đi quay trở lại trũng núi, hầu sắp đặt đúng theo độc kế vừa bảo.
Nhưng họ Thẩm đâu ngờ ngay khi y đi khuất thì men theo các rặng đá chợt có một hình hài cũng vội trườn dần ra xa. Và hình hài này cứ thế trườn mãi, trườn mãi...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bảo Điển Kỳ Lân
Liẽu Tàn Dương
Bảo Điển Kỳ Lân - Liẽu Tàn Dương
https://isach.info/story.php?story=bao_dien_ky_lan__lieu_tan_duong