Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Yêu Giả Cưới Thật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10: Gười Đàn Ông Kiêu Ngạo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
@ling: mình đọc sơ thôi, chẳng biết nữa nhưng mà hình như là không có gì
Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm đem đóng cửa phòng thật chặt, không để một khe hở.
Ngoài cửa sổ, đèn đường được thắp lên rực rỡ.
Kéo ngăn kéo bên giường ra, bên trong có đựng một cái hộp âm nhạc, hình chữ nhật xung quanh nhiều hoa văn rực rỡ. Mở nắp hộp ra, lập tức bật lên hình một vương tử anh tuấn đang ôm cô công chúa mang giày thủy tinh, truyện được cập nhật nhanh nhất tại Lê Quý Đôn khiêu vũ duyên dáng theo giai điệu.
Đó là câu chuyện cổ tích về cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử, làm cho người ta hâm mộ vô cùng.
Hai mắt Đồng Niệm chăm chú nhìn vào hai người đang khiêu vũ, trong sâu thẳm ánh mắt chất chứa ý cười, bên tai lại vang lên lời của ba từng nói với cô: cục cưng của chúng ta sau này lớn lên nhất định sẽ gặp được một hoàng tử tốt bụng.
Chóp mũi cay cay, ánh mắt Đồng Niệm trầm lại, cô dùng sức hít hít mũi, đem lệ sắp tuôn ra từ mắt ngược trở lại. Hiện giờ cô đã trưởng thành, hoàng tử của cô bao lâu nữa mới đến cạnh cô?
Đóng hộp nhạc lại, Đồng Niệm mở ngăn kéo ra cẩn thận đặt nó vào trong. Xoay người đi đến cửa sổ sát đất, cô ngồi ở đó, nghe được tiếng nói chuyện vui vẻ dưới lầu.
Hai tay ôm lấy bả vai, cô nhíu mi, đưa ánh mắt về phía xa xăm, cặp mắt đen láy sắc bén kia như có nỗi tịch mịch không tan.
Tuy rằng thân thể ở trong cung điện hoa lệ nhưng cô như lọ lem bị ma pháp, chỉ cần qua mười hai giờ thì sẽ trở vềnguyên hình.
Ngày mới, ánh nắng tươi sáng.
Đồng Niệm mặc chiếc váy màu đen xen kẽ là hoa văn nhỏ xinh, dưới chân là đôi giày xăng đan màu trắng, kết hợp với chiều cao của mình, trông rất hoàn mỹ.
Lúc đi vào phòng ăn, người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, ly sữa đặt ở bên trái cô, đôi mi thanh tú không tự giác nhăn lại. Kỳ thật mỗi buổi sáng cô đều phải ép mình nuốt cái mùi khó chịu kia xuống.
Lăng Trọng thấy cô suy nghĩ xuất thuần, cười hỏi: “Bữa sáng không ngon sao?”
Đồng Niệm vội hoàn hồn, cô lắc đầu, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng cơm. Ăn ngon hoặc là không thể ăn chẳng có quan hệ gì, tóm lại cô chỉ cần no bụng.
Ở đối diện bàn ăn, Lăng Cận Dương bưng sữa lên uống, vẻ mặt bình thường, động tác tao nhã vô cùng.
"Niệm Niệm, " Lăng Trọng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng dâng lên ý cười, ông buông dao nĩa trong tay, trầm giọng nói: "Có đứa con trai của bác kia vừa du học trở về, điều kiện không tệ. Cậu ta nhìn qua ảnh chụp của con muốn gặp con một lần, con có hứng thú không?”
Đồng Niệm dừng động tác, khóe miệng cười mông lung, làm cho người ta khán bất chân thiết, cô cười cười gật đầu: “Được ạ, ba cứ sắp xếp đi.”
THấy cô vui vẻ đồng ý, Lăng Trọng cũng vui vẻ, cười lấy tấm hình chụp ra còn có địa chỉ gặp mặt đưa tới trước mặt của cô rồi, lại thấp giọng dằn dò thêm.
Nhìn tấm ảnh trước mắt trong lòng Đồng Niệm cười lạnh, xem đi đây là thủ đoạn của người nhà họ Lăng, chỉ cần bọn họ muốn thì làm sao có thể cho ai cơ hội lựa chọn?
Đường cong tuấn tú trên khuôn mặt Lăng Cận Dương hiện lên, hai tròng mắt lợi hại nhìn biểu tình người đối diện, tinh tế thu hết vào đáy mắt rồi sau đó cười, không nói gì.
Một gian phòng ăn phong cách Tây, cách điệu xa hoa, khách lui tới toàn những nhân vật nổi tiếng. Phòng ăn này mỗi ngày đều phải đặt trước mới đến nếu không sẽ không có chỗ.
Phục vụ mở cửa ra, Đồng Niệm báo tính danh, lập tức có người đưa cô lên chỗ đã đặt trước.
Đưa mắt nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn còn năm phút nữa,
Trên bàn cơm đã bày một cái ly nhiều màu, Đồng Niệm bưng lên uống một ngụ, cô nhíu mày, nghe nói nước tinh khiết ở đây là từ Pháp nhập về nhưng cô uống thử thì cũng không khác nhau mấy.
Cô lại nhìn đồng hồ, đôi chân mày thanh tú cau chặt, cô đang muốn đứng dậy thì ở phía sau vang lên một âm thanh.
"Đồng tiểu thư?" Người đàn ông mặc tây trang, hiển nhiên giá trị xa xỉ.
Cặp mắt phía sau gọng kính đảo qua mặt Đồng Niệm, khóe miệng cười mãn nguyện: “Thực xin lỗi, trên đường kẹt xe.”
Động tác dừng lại, mặt Đồng Niệm không thay đổi trở lại chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt không gợn sóng, lễ phép chào: “Xin chào.”
Người đàn ông không để ý thái độ của cô, đầu tiên tìm người phục vụ sau đó chậm rãi nói, hận không thể đem hết kiến thúc của mình ở nước ngoài đặt hết lên trên bàn.
Cơm được dọn lên Đồng Niệm không ăn, người đối diện mặt mày hớn hở, làm cho người ta mất hết khẩu vị. Sờ di động đặt cạnh bàn, cô suy nghĩ tìm lí do thoát thân.
Trong giây lát, đỉnh đầu bị một mảnh áp chế, cô không thấy rõ người tới, bên người đã có một bóng dáng hạ xuống.
Đồng Niệm kinh hãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn dật ở phía trước, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
“Vi thiếu!” Người đàn ông đeo mắt kính nhìn người đi tới, vẻ mặt muôn phần kinh ngạc, hơn nữa thấy anh ta ngồi vào bên cạnh Đồng Niệm, biểu tình rõ ràng muốn chen ngang.
Vi thiếu? Hai chữ lọt vào tai, đôi mắt Đồng Niệm chợt lóe, nhớ lại ngày ấy ở sân trường, tấm thiếp vàng chói mắt.
Vi Kỳ Hạo chớp mắt, anh quay đầu nhìn người đối diện, trậm giọng nói: “Anh biết tôi?”
Người đàn ông đeo kính vội gật đầu, trên mặt tươi cười sáng lạn. Tam thiếu của trùm đất đai Húc Nhật có mấy ai không biết đâu?
“Vừa đúng lúc.” Vi Kỳ Hạo bĩu môi, đáy mắt cười lạnh, anh chỉ vào người bên cạnh: “Cô ấy là bổn thiếu gia coi trọng trước, biết điều thì mau cút cho xa!”
“…………”
Mắt người đàn ông đeo kính trừng lớn, cổ quai hàm của anh ta muốn nói gì đó nhưng nhìn hai người đối diện cân nhắc địa vị của nhà họ Lăng và họ Vi, cuối cùng là cắn răng đứng lên, mặt mày xám xịt.
Đồng Niệm bất động, nhìn thấy người đeo mắt kính rời đi, nhẹ nhàng thở phào.
“Này!” Vi Kỳ Hạo nhìn chằm chằm cô, khẩu khí có vẻ không tốt: “Lần trước nói với em xong, đã suy nghĩ đến đâu rồi?”
Nghe anh ta hỏi thế, sắc mặt Đồng Niệm lại khó coi hơn, nhớ tới ngày đó anh ta kiêu ngạo như thế, trong lòng còn tức giận: “Không muốn nghĩ!”
Vi Kỳ Hạo cúi đầu cười nói: “Như thế nào, tính chơi trò lạc mềm buột chặt sao?” ánh mắt khinh miệt của anh ta nhìn chằm chằm mặt cô: “Hay la sợ bổn thiếu gia không trả nổi giá đó?”
Trong lòng thực ra không muốn để ý tới anh ta, anh ta khiêu khích cũng kệ nhưng lần này làm Đồng Niệm cực kì giận: “Vậy trước tiên anh nói xem anh giá trị bao nhiêu?”
"Bổn thiếu gia vô giá!" Vi Kỳ Hạo nhẹ giọng cười nhạo, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó: “Đồng Niệm, em dám cười tôi?!”
Đồng Niệm nhẹ nhàng cười, nhìn phía ánh mắt lãnh liệt của anh ta: "Thực xin lỗi, tôi cũng vô giá!" Cô cười đứng lên, cũng không quay đầu lạimà rời đi.
Lần đầu tiên có người dám nói như thế trước mặt mình, sắc mặt Vi Kỳ Hạo âm trầm, anh nhìn bóng dáng Đồng Niệm đi xa, không tự giác cười lạnh. Tốt lắm, rất có khí chất!
Lúc trở về Lan Uyển, Lăng Trọng cũng vừa ngắt điện thoại, may mà lời nói đối phương vẫn chưa quá mức, khẳng định là đang bận tâm đến điều gì – có lẽ là cô chỉ đi cho có. Cứ như vậy, Đồng Niệm cũng không muốn giải thích.
Buổi tối sau khi tắm xong, Đồng Niệm đang ngồi sấy tóc ở sofa, một bóng dáng đi từ ngoài cửa vào, ngồi bên cạnh cô.
“Xem mặt không tốt sao?” Lăng Cận Dương ngồi cạnh cô, trên người còn mang theo mùi rượu.
Động tác của Đồng Niệm dừng lại, cô đưa mắt nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt: “Rất tốt.”
Nới cổ áo sơ mi ra, đáy mắt Lăng Cận Dương mãn ý cười, ngón tay thon dài chạm vào mái tóc dài ướt át của cô: “Niệm Niệm, xem ra trí nhớ của em không tốt?”
Đưa tay ôm cô từ phía sau, Lăng Cận Dương cúi đầu hôn môi cô, anh cười nói: “Ông già đang bị em lừa, em thật là?!”
Đồng Niệm cắn môi, nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo độc ác của anh, sắc mặt cô càng khó coi.
Sau bữa cơm chiều hôm na, Đồng Niệm đang ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người, di động trên bàn chợt đổ chuông, cô bắt máy chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên trong: “Chị, mau đến Mê Sắc cứu em, cứu em….”
Thanh âm này rõ ràng là của Khả Tâm, cô còn muốn hỏi thì điện thoại đã bị ngắt. Chiếc quần đùi trên người còn chưa kịp thay, cô mang giày thể thao, cầm túi xách chạy nhanh xuống lầu.
Lăng Trọng nhìn thấy cô hấp tấp xuống lầu, đang muốn mở miệng thì thấy bóng dáng cô như cơn gió lướt qua.
Lái xe đem xe ra sẵn cho cô, Đồng Niệm cầm chìa khóa trong tay vội vàng lái xe rời đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Yêu Giả Cưới Thật
Tịch Hề
Yêu Giả Cưới Thật - Tịch Hề
https://isach.info/story.php?story=yeu_gia_cuoi_that__tich_he