Kỳ 9 - Suýt Mất Mạng
inh móm vồ vập:
- Mày nghĩ ra cách gì để nói chuyện với thằng Hoàng Thân câm điếc đó?
Hải khòm ra vẻ ta đây:
- Mày quay số nhà Tứ Anh cho tao, sẽ rõ!
Minh móm lại quay số, đưa ống nghe cho thằng Hải khòm và thấy rõ bàn tay hắn run lẩy bẩy:
- A lô!... Tú Anh hả...? Hải... đây... Hải khòm đây mà! Tú Anh hay đi công tác xã hội, từ thiện, có lần nào tới các trường câm điếc chưa? Hông phải, tụi này có ai bị câm điếc đâu, nhưng mà có việc nhờ Tú Anh tiếp xúc với một người câm điếc. Được hả? Tú Anh có nhớ... không? Nhớ... gì hả, thì... nhớ cách nói chuyện với người câm điếc không?
Minh móm xía cái mồm vô ống điện thoại, la lên:
- Ý nó hỏi nhớ Hải khòm không?
Hải khòm quăng ống nói xuống, xô Minh móm ra:
- May mà nàng đã gác máy, không thì mày chết với tao! Thôi, lên đường mau!
o O o
Phái viên chộp lấy điện thoại:
- Gấu đen hả? Cái gì? Nó trốn vô rừng rồi hả? Mày làm ăn cái kiểu gì vậy? Có đứa con gái liễu yếu đào tơ mà giữ không nối hả? Mày và đám bảo vệ nhà nghỉ đi tìm nó ngay. Nó mà báo công an là chết cả lũ nghe chưa! Trời hỡi là trời! Bắn hả? Không được, chỉ được bắt nó lại bằng mọi giá. Nếu nó biến mất thì tao cắt cổ mày Gấu đen ơi! Thôi, đi tìm ngay đi, tìm được báo tao liền! Đồ ăn hại...
Chiếc máy fax nối mạch với computer trên bàn kêu lên. Màn hình tức thì hiện ra nội dung một bức fax bằng tiếng Anh, gã phóng viên đến xem. Gã xoa tay sung sướng:
- A! Bọn Mỹ đã lưu ý cái trò “Công Chúa Bé” rồi! Chúng muốn thương lượng giá cả đây. Tại sao chúng không đến thẳng đây mà lại muốn trao đổi qua màn hình “Cầu hội nghị computer” nhỉ?
Phái viên gõ rất nhanh lên bàn phím. Màn hình fax biến mất, chuyển sang màn hình “Hội nghị”, ở màn hình này, hai người ngồi trước hai máy computer khác nhau, ở cách xa nhau có thể vừa đối thoại vừa thấy hình ảnh của nhau trên màn hình. Phái viên gõ vài phím, màn hình hiện lên dòng chữ: “Chờ đợi giây lát, hệ thống đang dò địa chỉ bạn yêu cầu!”. Ba mươi giây sau, màn hình dần dần hiện lên hình ảnh một người Mỹ. Ông ta khẽ gật đầu: “Hello!”. Phái viên gật đầu chào lại: “Hello”. Cuộc trao đổi diễn ra bằng tiếng Anh, tạm chuyển ngữ như sau:
Người Mỹ:
- Chúng tôi đại diện của công ty Gamesoft chuyên sản xuất các phần mềm trò chơi nổi tiếng ở Mỹ và trên thế giới. Chúng tôi vừa may mắn xem qua game “Công Chúa Bé” ở hội chợ. Rất kính phục ngài và những người cộng sự đã vượt qua tất cả các công ty phần mềm thế giới để chế tạo một chương trình game rất tiên tiến mà chiếm ít khối lượng đĩa, giá cả lại không cao.
Phái viên:
- Cảm ơn ngài quá khen. Chúng tôi có thể biết mục đích cuộc trao đổi này?
Người Mỹ:
- Hãy vào thẳng vấn đề. Công ty chúng tôi muốn mua lại bản quyền “Công Chúa Bé”. Các ngài có đồng ý bán? Giá cả?
Phái viên:
- Đây là một gợi ý quá mới mẻ, chúng tôi chưa dự trù trước! Nhưng để sáng tạo ra một chương trình giải trí trên computer có nhiều ưu điểm như ngài vừa khen thì chúng tôi đã phải đầu tư rất lớn, cả vốn liếng lẫn chất xám!
Người Mỹ:
- Tôi hiểu! Một lần nữa xin khen ngợi, phải là bậc tài năng hiếm có ở xứ sở nhỏ bé của ngài mới sáng tạo được một chương trình như vậy. (Cười) Để ngài có thể tham khảo, tôi xin đưa ra cái giá ban đầu là ba triệu đô la.
Phái viên:
- Thưa ngài, tôi xin lưu ý cái giá đó. Nhưng tôi biết công ty của ngài sẽ thu lời gấp trăm lần ở chương trình “Công Chúa Bé” này!
Người Mỹ:
- Biết làm sao được. Ngài đã làm điều mà chúng tôi không làm được, đó là sáng tác được “Công Chúa Bé”. Chúng tôi lại có cái mà các ngài không có, đó là thị trường toàn thế giới. Thôi để cuộc thương lượng nhanh chóng, tôi xin đưa ra giá cuối cũng là năm triệu đô la. Chúng tôi chưa bao giờ tốn kém ngần ấy cho một phần mềm trò chơi. Hẹn ngài sáng mai trả lời và hai ngày nữa chúng ta ký văn bản mua bán bản quyền. Bye!
Gã Phái viên sung sướng ngả người ra ghế. Gã sắp được năm triệu đô la trong khi sự đầu tư cho “Công Chúa Bé” chẳng đáng là bao! Để có trọn vẹn số tiền này, bằng mọi giá, gã phải bịt mồm bọn rắc rối Thông bác học lại.
o O o
Tìm ra chỗ ở của tài năng tin học Hoàng Thân chẳng khó khăn gì. Đó là một căn nhà gỗ ọp ẹp, nhỏ xíu nằm tít trong một con hẻm hẹp và vắng lặng. Thông bác học gõ vào cánh cửa gỗ vênh vẹo khép hờ. Gõ mãi chẳng thấy ma nào, cả bọn chợt nhớ ra. Hoàng Thân bây giờ vừa câm vừa điếc làm sao nghe tiếng gõ cửa được. Thông bác học đẩy cửa bước vô. Trong nhà, vắng tanh, chỉ có một gã con trai nằm ngáy khò khò trên cái giường nát kê ở góc nhà. Cả bọn đưa mắt nhìn quanh. Đúng là nhà của một người mồ côi và nghèo khó: hoàn toàn rỗng ruột, nếu không kể đến chiếc máy vi tính tắt im ỉm trang trọng đặt trên chiếc bàn giữa nhà, chắc là cái máy mà Hoàng Thân được thưởng khi đoạt Huy chương vàng tài năng tin học.
Bước đến bên giường, Thông bác học nhìn kỹ gương mặt tên con trai đang ngủ, hắn gục gặc đầu:
- Đúng là nó, thằng Hoàng Thân đó! Ê, dậy đi Hoàng Thân.
Tú Anh cự:
- Người ta bệnh hoạn, đang ngủ sao lại kêu?
Thông bác học chỉ tay lên mái nhà, kêu lên:
- Trời đất, có con nhện đang rơi xuống kìa Tú Anh!
Nhện là kẻ thù không đội trời chung của Tú Anh, nghe Thông bác học kêu cô hoảng hốt bịt hai mắt, giậm chân thình thịch, lợi dụng lúc ấy, Thông bác học thò tay véo một cái thật đau vào đùi Hoàng Thân. Hoàng Thân đang kéo gỗ ngon lành bỗng giật thót người ngồi nhổm dậy đưa mắt ngơ ngác dòm lũ người lạ hoắc như vừa từ dưới đất chui lên. Thông bác học và cả bọn gật đầu chào Hoàng Thân, hắn gật đầu chào lại mà vẫn chưa hết ngơ ngác. Thông bác học vừa hỏi vừa làm dấu:
- Hoàng Thân! Mày bị câm điếc thật à?
Hoàng Thân gật đầu ú a ú ớ chỉ vào miệng và tai mình. Hải khòm nháy mắt cho Tú Anh, cô gái bước tới xòe hai bàn tay ra, nhanh nhảu làm những động tác rắc rối bằng mười ngón tay, cổ tay và cả cánh tay. Mắt Hoàng Thân sáng lên, hắn cũng xòe tay làm động tác trả lời Tú Anh. Tú Anh quay lại “tường thuật”:
- Tú Anh hỏi anh ta có khỏe không, Hoàng Thân trả lời anh ta rất khỏe, ở đây chỉ việc ăn với ngủ không khỏe sao được.
Tú Anh lại xoay sang nói chuyện bằng tay với Hoàng Thân. Lát sau cô tròn xoe mắt “tường thuật” tiếp:
- Anh ta bảo anh ta không phải là Hoàng Thân. Anh ta đã nói với nhiều người điều đó nhưng không ai hiểu và tin. Anh ta được thuê tới đây để giữ nhà, hàng ngày có người tới trả tiền công và đem cơm nước. Có điều anh ta thấy lạ là người ta cứ bảo anh ta ngồi trước chiếc máy giống như cái tivi kia rồi bắt anh ta gõ lên mấy cái nút gì đó. Ngày nào cũng có bác sĩ đến khám bệnh. Mấy người xưng là nhà báo ngày nào cũng lui tới.
Thông bác học lên tiếng:
- Tú Anh hỏi xem hắn biết Hoàng Thân hiện giờ ở đâu không!
Tú Anh lại xòe tay “nói chuyện” với Hoàng Thân, rồi cô thất vọng:
- Anh ta nói từ ngày đến đây anh ta không thấy ai ở trong căn nhà này hết.
Minh móm chìa tờ báo mà hắn cố ý mang theo:
- Tú Anh hỏi nó xem có biết cái tên Hoàng Thân đang nhận huy chương vàng này không!
Tú Anh trao đổi với gã câm điếc, cô thông báo lại:
- Anh ta bảo tấm ảnh người nhận huy chương không phải ảnh của anh ta còn bức kia thì đúng.
Minh móm tỏ ra phân vân:
- Thằng này hoặc nó là Hoàng Thân giả, hoặc nó đúng là Hoàng Thân nhưng vì học nhiều quá hóa điên rồi!
Tú Anh rụt cổ, le lưỡi:
- Eo ôi! Học nhiều bị điên như vầy hả?
Hải khòm cười:
- Ừ! Nhưng học ít thì cũng bị ngu như Minh móm, còn tệ hơn!
Minh móm cáu, chữa cháy:
- Tao mà ngu hả? Còn khôn hơn cái thằng nào tối ngày khòm lưng trước người đẹp!
Thông bác học can:
- Thôi, im đi! Tao đặt giả thiết như vầy. Hoàng Thân thiệt đã bị bọn Phái viên bắt cóc, có thế đó là thằng Hoàng Tử Bé mà chúng ta đang truy tìm cùng với Kim Thúy. Sau khi bắt Hoàng Thân, bọn Phái viên sợ bể chuyện nên đã tìm một thằng câm điếc nhưng lại giống Hoàng Thân như đúc để thế chỗ, để mọi người tin, chúng bịa ra cái chuyện “hậu quả computer” rồi hê om sòm trên báo.
Tú Anh xác nhận:
- Có thể Thông bác học nói đúng! Vì chỉ có những người câm điếc bẩm sinh hoặc lâu năm, có học qua trường câm điếc mới biết dùng “ngôn ngữ tay”. Chứ Hoàng Thân nếu đột ngột ngả bệnh làm sao biết ngôn ngữ này được!
Minh móm đế vô:
- Nó là thiên tài thì cái gì không biết! Như Tú Anh có câm điếc đâu mà cũng...
Không để hắn nói hết những lời dại dột, Hải khòm chấm hết giùm câu nói vô duyên của Minh móm bằng một cái loi vô mạn sườn vì hắn dám xúc phạm tới Tú Anh. Thông bác học tuyên bố:
- Thôi rút lui. Mọi việc khá rõ rồi!
Tú Anh làm động tác chào Hoàng Thân, cả bọn ra cửa, lên xe đạp dọc theo con hẻm, Hải khòm đèo Minh móm chạy theo Thông bác học và Tú Anh, ra khỏi hẻm xe bọn chúng hòa vào dòng xe cộ đông nghịt. Bỗng từ phía sau lưng, một chiếc xe hơi lao thẳng vào xe Hải khòm. Minh móm tuy bị Hải khòm gọi rằng ngu nhưng đã kịp nhảy khỏi xe. Chiếc xe hơi gây tai nạn xong chạy thẳng. Xe Hải khòm méo mó ngã kềnh ra lòng đường, một chiếc mô tô lao thẳng tới cán bẹp dí hai bánh xe đạp của Hải khòm, bên dưới hai bánh đó là đôi chân Hải khòm! Minh móm trấn tĩnh nhìn kỹ lại thì thấy thằng bạn của mình đã nằm bất động dưới chiếc xe móp méo biến dạng.
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé