Vô Tự Thần Bi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương Thứ Chín: Hung Hồn Ác Phách
O o
Lúc ấy ngoài sân độ hơn mười trượng có một tiếng “đang”, thủ pháp của địch nhân chớp nhoáng, mũi tên vừa buông ra, mũi thứ hai đã bắn tới bên tường. Tiếp theo lại “ong” một tiếng, từ ngoài tường bắn vào hai mũi tên, hai mũi tên này chạm vào nhau trên không trung nổ ra hai tiếng “soẹt”, “soẹt” tách ra bắn ghim vào hai thân cột nhà ở hành lang. Mọi người ngẩng đầu nhìn hai mũi tên ấy, cả hai mũi đều móc theo một lá cờ nhỏ hình tam giác, trên hai lá cờ đều vẽ hai đầu lâu chuyển động như sống.
Trương Long quát to bên ngoài:
‐ Tên nào lớn gan dám xâm phạm thánh địa của Thần Quân?
Một chuỗi cười hăng hắc lạnh lùng, trong sân đã thêm hai người. Hai người ấy vừa hiện thân, nhân ảnh lại chuyển động, trên nóc nhà nhảy xuống bốn người phân ra bốn góc vây mọi người vào giữa. Bốn người ấy chính là thuộc hạ của Lưu Linh Hư.
Trương Long bước lên mấy bước quát hỏi:
‐ Hãy báo danh tính, bản sơn trang không muốn giết kẻ vô danh!
Hai người mới đến bật cười hăng hắc, chỉ nghe tiếng cười thôi chứ nét mặt tên ấy vẫn lạnh như băng. Cười xong, một người lạnh lẽo nói:
‐ Thật là bọn có mắt như mù, các ngươi không thấy Truy Hồn Lệnh Kỳ kia sao?
Trương Long cũng cười gằn:
‐ Hai cái lệnh kỳ nạp mạng ấy lão phu cóc cần nhìn, mau báo danh tính đi!
Một người khác đáp:
‐ Tiểu lão đầu ngươi chưa đủ tư cách nói chuyện với chúng ta, mau gọi sơn chủ các ngươi ra đây!
Trương Long nổi giận rung cả râu tóc:
‐ Đồ vô danh tiểu tốt đâu đáng yết kiến Thần Quân chúng ta. Có chuyện gì, thái gia ta đây đảm nhận được rồi, bảo đảm không làm các ngươi thất vọng đâu!
Tên nọ lại cười hăng hắc:
‐ Ngươi không xứng đáng, nếu như động thủ chắc chắn ngươi sẽ chết, mau vào gọi sơn chủ ngươi ra đây!
Nói xong cả hai khoanh tay sau lưng ngửa mặt lên trời không nói không rằng.
Trương Long giận dữ:
‐ Có chuyện gì nói mau, các ngươi chớ ngông cuồng!
Hai tên ấy vẫn ngửa mặt nhìn trời như không nghe, thỉnh thoảng lại bật cười hăng hắc. Trương Long giận tràn hông, lão gầm lên một tiếng, kình lực dồn lên hữu chưởng phát chiêu Khai Sơn Thủ đánh thẳng vào giữa ngực đối phương. Tên ấy vẫn ngửa mặt nhìn trời, không thèm né tránh, chưởng lực
Trương Long đánh trúng “bộp” một tiếng như đập trúng bịch bong bóng, vội thu chưởng lại biến chiêu. Nào ngờ chưởng lão đã bị hút vào ngực đối phương không thể rút về được. Trương Long dốc hết công lực toàn thân thu mạnh chưởng về, càng thu càng bị hút, mặt lão như bật máu đổ mồ hôi toát ra.
Lý Báo thấy vậy nhìn lên nóc nhà quát lớn:
‐ Các ngươi xuống mau!
Hai hắc ảnh lùn thấp từ trên phi xuống, một cầm đàn một cầm kiếm, chính là hai tiểu đồng. Hai tiểu đồng rơi thân quay như chong chóng tách ra tấn công hai đối phương, một tả một hữu phối hợp rất nhịp nhàng. Nào ngờ hai đối phương chẳng coi vào đâu, hai tiều đồng phát chưởng cũng bị hút vào. Cùng lúc với hai tiểu đồng, bốn tùy tùng của Bất Lão Thần Quân đồng thời quát lên tấn công. Chỉ nghe “bộp, bộp, bộp, bộp” bốn tiếng tất cả đều đánh trúng. Thế nhưng chưởng phát chẳng chút hồi âm, bốn người đều bị hút vào.
Bảy người hết sức thu chưởng, chân duỗi thẳng ra, nhưng chẳng lợi ích gì.
Hai đối phương vẫn khoanh tay sau lưng ngửa mặt nhìn trời không đả thương bảy người, cũng chẳng buồn thả họ ra.
Tương trì một lúc, một tên vừa ngửa mặt nhìn trời rồi nói:
‐ Tên tiểu tử đứng cạnh vị cô nương nghe đây, ngươi mau gọi sơn chủ ra đây, nếu không mấy tên này chết tại chỗ.
Lý Báo nhìn tình hình ấy tự biết mình có động thủ cũng vô ích không biết ứng phó ra sao. Lưu U Hương loạng choạng bước tới.
Lý Báo sợ cô nương động thủ vội đưa tay ngăn cản:
‐ Cô nương chớ mạo hiểm!
Lưu U Hương bị Lý Báo cản lại không bước tới được, liền đáp:
‐ Con gái Thần Quân, Lưu U Hương bái kiến nhị vị tiền bối!
Tên ấy “hừ” một tiếng vẫn ngửa mặt nhìn trời thái độ rất ư là kiêu ngạo.
Lưu U Hương u oán nói:
‐ Gia phụ đã có việc rời núi, nhị vị có cần gì xin nói với vãn bối cũng được!
‐ Thì ra lão ma đầu không có nhà, chỉ cần tiểu nữ tử nói ra bọn bịt mặt náo loạn giang hồ là ai, chúng ta sẽ đi liền!
Lưu U Hương đang trù trừ, một tên quát lớn
‐ Sự thực ra sao, nói mau!
Bấy giờ hai tên ấy không nhìn trời nữa mà đưa mắt chú thị nhìn Lưu U Hương, thấy nàng mỹ lệ động nhân, bất giác cảm thấy đồng tình, hai tên ấy cả kinh đưa mắt nhìn nhau kỳ dị, buột miệng:
‐ Hai chúng ta lòng gan như sắt đá, sao lần này lại động tâm?
Công lực hai tên ấy rất cao, cố định thần một chút liền khôi phục vẻ bình thường quát to:
‐ Nói mau!
Lưu U Hương bắt buộc phải nói:
‐ Việc ấy không thể mạo muội trả lời, xin cho vãn bối suy nghĩ một thời gian, dám hỏi cao danh đại tính để sau này tiện bẩm báo cho nghĩa phụ biết!
Hai tên ấy đáp liền:
‐ Được! Ta là Hung Hồn Phùng Băng và đây là Ác Phách Triệu Lãnh!
Lưu U Hương và các người khác ở rừng núi lâu ngày, đối với các nhân vật giang hồ hiện nay mù mờ, chẳng biết thân phận hai người này ra sao trong võ lâm. Trái lại Tôn Lan Đình giật mình, thì ra hai tên này khét tiếng là Song Hung, giang hồ ai nghe đến tên đều táng đảm kinh hồn vì thủ đoạn độc ác của chúng, chưa hề để địch thủ sống sót. Chàng quan sát kỹ Song Hung. Hung Hồn Phùng Băng tóc râu trắng xóa, ngũ quan tề chỉnh, năm chòm râu bạc dài tới ngực, có vẻ đạo mạo như một thầy giáo làng, còn Ác Phách Triệu Lãnh lại có phần thanh tú, râu tóc như cước, như một vị quan lớn về hưu. Kỳ dị nhất là cả hai đều ẩn ẩn có vẻ như chính nhân quân tử. Chàng lấy làm lạ: “Cả hai nổi tiếng ác độc mà lại có dáng vẻ khá lương thiện, thực là khác hẳn với tính tình”.
Sự thực chàng đã nghĩ lầm, hai người này chính là kỳ nhân võ lâm, họ đều học một sư phụ, võ công không hề kém Thất Tuyệt Võ Lâm, bình sinh chỉ bại có một lần vì tay Tam Kỳ, nhưng lần ấy lại ba đấu với hai, họ tuy thất bại nhưng tâm không phục, vì vậy họ quyết định sẽ một đấu một với Tam Kỳ một lần nữa.
Hai người này coi kẻ ác như kẻ thù, như nếu gặp kẻ làm ác bất kể lớn hay nhỏ đều giết sạch. Bọn tà ác võ lâm sợ họ như hổ và hận thù họ thấu xương, nhưng không làm gì được họ, chỉ đặt cho họ hai biệt hiệu cho đỡ tức. Lâu ngày hai biệt hiệu Hung Hồn và Ác Phách biến thành Song Hung truyền bá khắp võ lâm.
Hung Hồn Phùng Băng quát to:
‐ Suy nghĩ bao lâu, nói mau!
‐ Việc ấy vãn bối không thể quyết định, phải đợi nghĩa phụ quay về thương lượng...
‐ Chúng ta không có công phu đợi lão quay về, nếu tiểu nữ tử ngươi không nói mau, đừng trách ta rửa hết núi này bằng máu.
Tôn Lan Đình lưu ở mấy tháng trong Bài Vân động chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, chàng chỉ định nếu Lưu U Hương bị bức bách quá đáng, chàng sẽ can thiệp. Nào ngờ đang suy nghĩ, bỗng nghe Hung Hồn Phùng Băng “hừ” một tiếng:
‐ Đêm nay chúng ta quả là sơ hốt, nguyên lai ở đây lại có cao nhân, xem tiểu tử còn quá trẻ mà đã luyện thành công phu Truyền m Nhập Mật thì gớm thật!
Tôn Lan Đình giật mình chưa kịp nói gì, bỗng Ác Phách đã quát lớn:
‐ Hài tiểu tử, ngươi dám liều mạng cho lão phu biết bản lĩnh ngươi không?
Thì ra trong lúc Tôn Lan Đình vì trong lòng phẫn uất, tuy chưa nói thành lời, nhưng hai môi hơi lay động vô ý phát xuất công phu Truyền m Nhập Mật.
Mới đầu chàng hơi ngạc nhiên, sau lại lấy làm mừng thầm không ngờ bây giờ lại có công lực cao đến thế.
Chàng vẫn chưa tin vào mình, cố ý sử dụng công phu Truyền m Nhập Mật nói với hai người:
‐ Tại hạ nguyện bảo vệ an nguy cho toàn sơn trang này, nếu nhị vị thắng được tại hạ xin nhị vị cứ giết một mình tại hạ, chớ nên rửa máu toàn sơn trang, còn như nhị vị bại trận, hy vọng nhị vị rời khỏi đây trước khi Lưu Linh Hư trở về không được đến đây quấy nhiễu.
Hung Hồn Phùng Băng ứng thanh đáp:
‐ Được! Nếu như chúng ta thua, từ nay vĩnh viễn sẽ không tìm đến Manh sơn này nữa, nhưng nếu ngươi không thắng được chúng ta, ngươi cũng không tránh khỏi cuộc tắm máu ở đây đâu!
Tôn Lan Đình thấy quả nhiên mình không luyện Truyền m Nhập Mật mà vẫn có, trong lòng lấy làm mừng rỡ.
Ác Phách Triệu Lãnh hỏi:
‐ Lưu Linh Hư là gì của ngươi? Và ngươi cao tính đại danh là gì?
‐ Tại hạ Tôn Lan Đình chỉ là khách sơn trang này thôi!
‐ Ngươi không phải người của sơn trang, chỉ cần ngươi chớ xen vào việc này, chúng ta sẽ thả cho ngươi đào tẩu.
‐ Tại hạ nguyện tuân theo lời Phùng lão tiền bối vừa ước định, bây giờ xin mời nhị vị tiền bối hãy buông tha bảy người kia đã!
Song Hung vốn đã có nhiều kinh nghiệm đối địch, thấy trước mặt chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi thần uy lẫm liệt, không dám khinh địch liền đáp:
‐ Được!
Cả hai tung thân, bảy người bị hút vào lập tức bắn ra chấn động lùi lại ba bước không hề thụ thương. Tôn Lan Đình thấy Song Hung không hề đả thương bảy người tự lấy làm kỳ: “Hai tên hung đồ này không ngờ lại thủ tín đến thế, đủ biết dù là kẻ xấu ta cũng không nên vơ đũa cả nắm!”.
Hung Hồn Phùng Băng nói:
‐ Tiểu tử nghe đây, không phải hai chúng ta lớn lối, chỉ cần ngươi thắng được ba chưởng của ta, chúng ta sẽ đi ngay lập tức!
‐ Xin mời xuất chưởng!
Hai người thấy chàng đột nhiên mắt lóe lên ánh sáng lạ lùng, trong lòng hơi sợ đưa mắt nhìn nhau lại càng cẩn thận.
Hung Hồn Phùng Băng quát to:
‐ Được! Lão phu giáo huấn ngươi một chưởng!
Vừa quát hữu chưởng vừa cất cao bước từng bước gần đến chàng, bước tuy chậm nhưng mọi người có cảm giác đất dưới chân chấn động, nhất tề nhìn xuống đất, dưới đất xuất hiện những dấu chân lún sâu xuống đất. Còn cách đối phương độ chừng hai bước, đột nhiên lão dừng lại, hai mắt lóe sáng gầm to:
‐ Tiểu tử xuất chưởng!
Tôn Lan Đình đối mặt với cường địch không dám sơ hốt tuy tự biết công lực bản thân gần đây tăng tiến rất lớn nhưng sự thực đến trình độ nào chàng tuyệt không biết. Chàng vội vận xuất Tam Thanh Nhất Khí thần công bảo vệ thân thể, tức thì Tam Thanh Quy Nhất Khí, toàn thân chàng có ba tầng vách bằng chân khí đồng thời tụ hết công lực toàn thân lên hữu chưởng từ từ phát ra, hai chưởng sắp chạm nhau. Nào ngờ chưởng của Phùng Băng chưa tháp nhập vào hữu chưởng của Tôn Lan Đình, đột nhiên có cảm giác có một bức tường vô hình chặn lại, tự biết thế nguy, lão hít ngực hút vào định hít chặt chưởng chàng, lão đã mau, Tôn Lan Đình còn mau hơn, tay chàng tách ra luồng kình lực theo tay trút ra trùng trùng dập tới. Lão có cảm giác huyết khí lộn lạo trong ngực, luồng nhiệt khí lộn ngược vào thân thể biến thành ngọn lửa nóng thiêu đốt nội phủ.
Hung Hồn Phùng Băng cực phong phú khinh nghiệm đối địch, tự biết công lực lão đã bị phản chấn tấn công ngược lại, tuy lâm vào thế nguy lão vẫn không hoảng loạn vội vàng phân tán công lực. May mà lão chỉ mới sử xuất năm thành công lực còn giữ lại năm thành công lực trong thân mới đủ sức đề kháng lại sức phản chấn, nếu không lão đã chịu không nổi chưởng ấy của Tôn Lan Đình, tuy vậy lão cũng phải lảo đảo người lùi lại tám bước cúi gầm đầu nghĩ không ra đối phương sử dụng loại công phu gì.
Tôn Lan Đình nhìn thấy dấu chân dưới đất, nhớ lại xưa kia đã nghe sư phụ nói tới công phu này bất giác ngấm ngầm kinh dị bật tiếng:
‐ Tiền bối đã luyện Thuần Dương Kim Cương chưởng đạt mức tinh diệu, tại hạ lấy làm bội phục.
Câu nói của chàng hoàn toàn thành thực, nhưng đối phương lại tưởng chàng phúng thích.
Hung Hồn Phùng Băng đỏ mặt quay đầu nói với sư đệ Ác Phách Triệu Lãnh:
‐ Tiểu tử này là kỳ nhân võ lâm, có đấu thêm chúng ta cũng không thắng được, chúng ta đi thôi!
Nhân ảnh chớp qua đã không còn thấy bóng hai người đâu nữa. Trước thái độ nhận thua rất anh hùng của hai lão nhân. Tôn Lan Đình cảm thấy mười phần kính phục. Song Hung đi rồi tất cả im bặt một cách lạ lùng, tất cả thủ hạ Lưu Linh Hư đều ngẩn người kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ, ai nấy nghĩ thầm:
“Tên tiểu tử này khi ở dưới hạ viện Nga My ngày nào có bản lĩnh gì đáng kể, không đáng là đối thủ chúng ta, chỉ cách có mấy tháng, sao công lực lại tinh tiến mau đến thế?”.
Lưu U Hương nhìn chàng mỉm cười:
‐ Chớ đứng ngẩn ra thế, hãy vào nhà ăn cơm đi thôi!
Bấy giờ hai lão Trương Long, Lý Báo không dám khinh thường Tôn Lan Đình nữa, cả hai ôm quyền thi lễ chàng:
‐ Được ân thiếu hiệp trợ thủ, huynh đệ lão xin đa tạ!
Chàng vội ngăn lại:
‐ Đó là việc tại hạ phải làm có gì đáng nói?
Trương Long quay lại nói với chúng nhân:
‐ Các ngươi hãy ăn cơm cho mau, cơm xong lập tức chuẩn bị theo cô nương xuất phát!
Chúng nhân vâng lệnh kéo vào nhà cơm. Lưu U Hương và các vị thân cận vào nội sảnh, nội sảnh bố trí rất nhã đạm cổ kính, tất cả đồ vật đều được làm bằng loại gỗ Tử Đàn Hương, mấy thứ cổ ngoạn phối hợp bày rất đúng chỗ, trên tường nhiều bức thư họa đều là do các danh bút lịch triều trước tác.
Chàng đang quan thưởng, bổng nghe Lưu U Hương nói sau lưng:
‐ Tôn đại ca thưởng ngoạn mê mải thư họa như thế tất phải là người có hoa tay tuyệt mỹ, bao giờ rảnh rỗi, mong được chỉ dạy thư họa cho tiểu muội.
Chàng chuyển thân đáp:
‐ Gia sư cũng có nghiên cứu qua về bút pháp, từ nhỏ tại hạ đã lập thành thói quen nên cũng biết ít nhiều nhưng vì thiên tích ngu muội dâu dám nhận là tài hoa. Tự thân chỉ có như thế đâu dám dạy ai!
Hai người nói chuyện chốc lát vừa xong bữa cơm. Trương Long bẩm báo:
‐ Tất cả chuẩn bị đã xong, xin mời cô nương.
Lưu U Hương không có gì tỏ ra vội vàng, nàng gọi tiểu hoàn Nguyệt nhi thì thầm gì đó. Nguyệt nhi đi ra một lát mang lại văn phòng tứ bảo (gồm bút, mực, giấy và nghiên mài mực). Lưu U Hương nhìn chàng cười nhã nhặn:
‐ Gia học Tôn đại ca uyên thâm hơn người, kính nhờ đại ca múa bút lưu lại kỷ niệm.
Tôn Lan Đình không từ chối, mỉm cười:
‐ Họa pháp vụng về, xin đừng cười!
Chàng rút một tờ giấy mở rộng kéo ra, tay đưa lia lịa vài nét. Một lúc quăng bút xuống khiêm tốn:
‐ Xin hiến chút trò cười!
Lưu U Hương và hai lão nhân cúi nhìn xuống tờ giấy đã thấy có một bức thủy mạc nét bút già dặn xương kính tuyệt đẹp. Trên bức tranh đề bốn chữ “U Lan Thổ Hương” chẳng những tranh đã đẹp mà nét chữ cũng mười phần tươi tốt.
Lưu U Hương tán thưởng:
‐ Tôn đại ca thực là đa tài đa nghệ!
Chàng vội đáp:
‐ Cô nương quá khen!
Lưu U Hương không nói gì, nàng ngắm nghía bức họa hồi lâu rồi rất trân trọng mang nó vào khuê phòng cất kỹ, rồi thu thập những vật cần thiết, chuẩn bị xuất phát.
Trời vừa sáng rõ, ở phía bắc núi Manh Sơn một hàng người xuất phát lên đường. Trong lòng Lưu U Hương rất ư cao hứng suốt dọc đường cười cười, nói nói, ai nấy đều vui lây nỗi vui của nàmg, không bao lâu đoàn người đã rời khỏi Manh Sơn một đoạn khá xa.
*
*
*
Lưu Linh Hư sau khi rời bỏ Bài Vân động, suốt dọc đường lão hết sức thắc mắc lo ngại về hành vi mờ ám khó hiểu của Hạ Hầu Vân, cuối cùng lão quyết định tìm tới Phi Vân sơn trang là nơi ở của Hạ Hầu Vân để dò thám thực hư.
Phi Vân sơn trang nằm trên núi Phục Ngưu sơn chiếm diện tích mấy chục mẫu đất, vượt qua một rừng mai bát ngát hương thơm là đã đến cổng sơn trang.
Trời đang cuối đông nên hoa mai đã nhú nở he hé. Từng trận hương thơm nồng nàn như muốn làm say lòng người.
Đêm ấy trong sơn trang hoàn toàn tĩnh lặng, các tráng đinh đã ngủ say, chỉ có mấy tên phu canh tuần đêm thỉnh thoảng gõ vài tiếng mõ báo sang canh.
Trong sơn trang không còn một ánh đèn nhưng trong một tiểu lâu nằm giữa sân vẫn còn le lói ánh lửa đèn và có hai người đang ngồi đàm luận nho nhỏ. Một trong hai người ấy gầy ốm cao lênh khênh dưới cằm để vài chùm râu lún phún tay cầm một ống hút thuốc đang rít mấy hơi liên tiếp. Còn người kia là một hòa thượng mập mạp để râu dài như tuyết tới tận ngực tướng mạo hùng vĩ và đặc biệt dễ chú ý nhất là trên đầu phía trán tả có một cục thịt thừa nhô cao như cái sừng. Lão già khô gầy ho khan một tiếng:
‐ Độc Giác Thần Đà, trước khi rời trang, chủ nhân có gửi gắm mọi chuyện nhờ hai chúng ta lo liệu, chúng ta biết ăn nói làm sao?
Hòa thượng được goi là Độc Giác Thần Đà hạ giọng hỏi:
‐ Sấu Sư Gia, ngươi cảm thấy có việc gì lạ xảy ra ư?
Sấu Sư Gia đáp:
‐ Hòa thượng hãy lắng nghe!
Độc Giác Thần Đà nghiêng tai nghe ngóng một lát rồi đáp:
‐ Trừ mấy tiếng hổ gầm ngoài động xa ta đâu còn nghe có gì khác đâu?
Quả nhiên lúc ấy gió đã đưa lại mấy tiếng hổ gầm xa xa ngoài rừng, tiếng gầm xa quá nên rất nhỏ, nếu không chú ý tất không nghe thấy.
Sấu Sư Gia nói:
‐ Mấy con hổ ở đây xưa nay vào giờ này không hề gầm thét bao giờ, đêm nay đột nhiên chúng gầm như thế tất là có chuyện lạ, hòa thượng hãy ở lại đây để ta ra ngoài tuần tra một vòng xem sao?
[Mất một đoạn, bản scan quá mờ không thể đọc được]
Hòa thượng tán thưởng thầm trong bụng: “Lão nhân này võ công diệu tuyệt chẳng trách được xưng tụng là Võ Lâm Nhất Quái, từ khi lão quy ẩn giang hồ mới xuất hiện bọn Tam Kỳ, Thất Tuyệt, chỉ với một thân pháp khinh công ấy thôi lão đã xứng đáng danh bất hư truyền”.
Lão Sấu Sư Gia rời khỏi tiểu lâu trước tiên đi một vòng quanh sơn trang tuần tra, sau đó ra khỏi trang phi hành tới vùng núi kế cận đầy núi đá dựng thành những bức vách, trong núi đá ấy có một sơn động do tay người đục thành, cửa động đã bị lấp kín và có một tên tráng đinh cầm vũ khí canh giữ cửa động. Sấu Sư Gia hỏi:
‐ Vừa rồi hổ gầm có gì động tĩnh không?
Tên tráng đinh đang mơ mộng không biết có người đến gần, bỗng nghe có tiếng người hỏi, hắn giật mình rơi vũ khí “choang” xuống đất, ú ớ đáp:
‐ Khải bẩm... bẩm lão anh hùng, hoàn toàn không có động tĩnh gì cả ạ.
Sấu Sư Gia nhìn bộ mặt ngái ngủ của hắn biết ngay hắn vừa ngủ gục nhưng dù sao lão cũng chỉ là khách được mời tới đây không tiện trách mắng chỉ “hừ” lạnh một tiếng, nói:
‐ Lúc nãy có tiếng hổ gầm tất có ai đó đột nhập vào đây để do thám, đêm nay các ngươi phải cẩn thận đấy.
Nói xong lão rời khỏi động vòng về phía sau núi, phi hành độ hơn mười dặm lão băng qua một đầu núi đến một sườn núi, sườn núi có một gian nhà lợp cỏ chu vi độ ba trượng, chung quanh gian nhà có vẽ một vòng phấn như giam gian nhà vào giữa, trong gian nhà cỏ ấy có bày một tấm chiếu bằng trúc, không có bàn ghế gì cả.
Ba lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi khoanh chân trên tấm chiếu trúc ấy, cả ba đều mặc trường bào màu xám và đều nhắm nghiền mắt như đang tĩnh tọa nhập thiền. Khi Sấu Sư Gia đến gần họ cũng chẳng hay biết gì. Sấu Sư Gia ho khan một tiếng:
‐ Vẽ xuống đất tự giam mình, các vị thật là người thủ tín.
Ba lão nhân ấy vẫn như không nghe ngồi bất động. Sấu Sư Gia chẳng nói gì nữa chỉ cười gằn hai tiếng, lão vòng ra gian nhà phi hành về phía sau núi um tùm cây cối, lại vượt qua một đỉnh núi nữa lão đến một nơi vắng vẻ, nơi này cả ba mặt đều là vách núi cao đụng tới mây, vách núi bằng phẳng và trơn như kính đến độ chim chóc cũng không thấy chỗ dừng chân, chỉ có một cửa vào rộng độ hai thước. Trong cái cốc núi nhỏ hẹp ấy có dựng một tòa tiểu lâu, sau lưng tiểu lâu là một sơn động u ám, bấy giờ tòa tiểu lâu u ám vì không có một ánh đèn.
Sấu Sư Gia đến bên cửa cốc, lão khẽ ho khan, chợt thấy nhân ảnh chuyển động, ngoài cửa cốc xuất hiện bốn người, chính là bốn tên Tứ Đại Thần Ma danh chấn giang hồ. Sau khi nhận ra người mới đến, thái độ của Tứ Đại Thần Ma phi thường cung kính nhất tề cung thân hỏi:
‐ Giữa đêm tối tiền bối đến đây có gì dạy bảo?
Sấu Sư Gia đáp:
‐ Vừa rồi ta nghe tiếng cọp gầm, chỉ sợ có ngoại nhân do thám, không biết nơi đây có xảy ra gì khác thường?
Cửu Châu Thần Ma Bạch Hàn cười hăng hắc:
‐ Tiền bối yên tâm, dù cho đối phương có ba đầu sáu tay cũng khó mà qua mắt được nhãn lực của Tứ Đại Thần Ma chúng tôi.
Sấu Sư Gia biết tính tình của Tứ Đại Thần Ma này rất cuồng ngạo nhưng tính toán lại đơn giản, lão đang định dặn dò chúng bỗng nghe sau lưng có tiếng động lạ, lão vội buông một câu:
‐ Các ngươi cứ ở đây.
Người lão cùng với tiếng nói cất vọt lên chuyển phi bắn về một tảng đá lớn cách sau lưng hơn mười trượng. Chưa kịp đến tảng đá ấy một bóng người đã phi vọt ra, thân pháp cực mau chạy về phía núi.
Sấu Sư Gia gầm to:
‐ Ngươi định chạy đi đâu?
Thân hình lão vặn ngang dừng lại, hai chân lão điểm mạnh xuống đất thân pháp vọt lên cao trồi hụp mấy cái đuổi vùn vụt theo bóng người nọ. Trong thoáng chốc Sấu Sư Gia đã nhìn rõ mặt người ấy, hắn có dáng điệu một công tử, lão gầm to:
‐ Người trẻ tuổi kia, nếu không đứng lai chớ trách bản sư gia hạ thủ vô tình.
Người đó không hề dừng chân cũng chẳng quay đầu lại vừa phi hành vừa nói:
‐ Lão không biết ta nhưng ta biết ngươi rất rõ, bốn mươi năm trước ngươi nổi tiếng giang hồ với cái biệt hiệu Thần Hành Vô Ảnh, Quỷ Khốc Thần Sầu Sấu Sư Gia Công Tôn Cừu chứ gì?
Vừa dứt lời hắn đột ngột dừng thân nhưng không xoay lại. Công Tôn Cừu nghe đối phương đọc trúng biệt hiệu trong bụng cả kinh vội dừng lại ho khan một tiếng:
‐ Công tử là ai? Đã biết sư gia sao không xoay thân lại cho biết mặt?
Người ấy vẫn đứng im cười lạnh một tiếng rồi ngâm một bài thơ Đường:
“Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi
Hương âm vị cải mấn vị thôi
Nhi đồng tương kiến bất tương thức
Tiếu vấn khách tòng hà xứ lai?”.
(Từ bé đã xa quê hương già mới trở về. Nhưng âm giọng quê hương không thay đổi, tóc cũng chưa bạc. Thế mà bọn trẻ con chẳng biết là ai. Mới cười hỏi rằng khách là người ở đâu tới?)
Vì tóc hắn chưa hề trắng nên nguyên tác là “mấn mao suy” (tóc râu bạc) hắn đổi thành “mấn vị suy” (tóc chưa bạc). Nhất thời Công Tôn Cừu không biết hắn ngâm bốn câu thơ ấy là có dụng ý gì nhưng chỉ biết hắn coi lão như trẻ con nhi đồng, bất giác lão cả giận, cố nén lửa giận lão quát:
‐ Đang đêm các hạ đến do thám Phi Vân sơn trang là có ý đồ gì?
Người ấy đáp:
‐ Có ý muốn thử xem võ công các ngươi ra sao?
Công Tôn Cừu gầm thét:
‐ Các hạ có dám nói tên tuổi các hạ là ai chứ?
‐ Ta là ai cứ thử sẽ biết.
‐ Các hạ chớ có hối hận đấy.
‐ Dù chết ta cũng không thèm hối hận.
Trong bụng Công Tôn Cừu nghĩ thầm: “Tên trẻ tuổi này không biết sống chết là gì, lão phu không giết hắn đâu đáng gọi là Quỷ Khốc Thần Sầu nữa?”.
Lão quát gọn hai tiếng “tiếp chưởng” thi triển năm thành công lực, hữu chưởng đánh tới một chưởng. Thân hình người nọ hoàn toàn bất động, tả chưởng hắn quét lại đằng sau tiếp chưởng liền. Hai người đều đứng yên tại chỗ, Công Tôn Cừu thấy hắn dễ dàng tiếp chưởng lão tự lấy làm kinh ngạc lập tức dốn mười thành công lực lên cánh tay gầm hú:
‐ Tên trẻ tuổi, cẩn thận đấy!
Một luồng kình phong như sóng gào kinh thiên động địa đập tới người trẻ tuổi ấy. Chưởng phong vừa phát thân hình tên nọ chuyển dộng chớp nhoáng đối diện với Công Tôn Cừu, hữu chưởng hắn vung lên nghinh tiếp. Hai luồng chưởng phong chạm nhau “soạt” một tiếng dài dán chặt vào nhau lúc đảo sang tả lúc đảo sang hữu tương tri bất phân thắng bại.
Giống như một loại nội lực trong cương có nhu, trong nhu có cương, nếu không tu luyện trăm năm không thể đạt dược trình độ ấy. Cuối cùng là một tiếng nổ sấm sét, kình phong bay ra tán loạn như vạn con ngựa phi thân cuốn hút cát bụi mịt mù, nhiều tiếng răng rắc chuyển động kinh người nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Bụi mù vừa tan, Công Tôn Cừu kinh dị:
‐ Thì ra là ngươi ư?
‐ Đúng vậy.
Công Tôn Cừu bật kêu:
‐ Lão đối đầu.
Người ấy cũng đáp:
‐ Lão đối đầu.
Công Tôn Cừu lại hỏi:
‐ Lão bằng hữu?
‐ Có thể.
Đáp xong hai người cùng thu chưởng cười ha hả. Người trẻ tuổi ấy chẳng phải là ai khác chính là Bất Lão Thần Quân Lưu Linh Hư, bốn mươi năm trước, hắn và Công Tôn Cừu cùng nổi tiếng giang hồ và đều bị mang tiếng là quái vật.
Công Tôn Cừu hỏi:
‐ Lão hữu từ xa đến đây, ta há nào không mời vào trang đàm đạo?
Lưu Linh Hư đáp:
‐ Lão phu không muốn mình là thượng khách của Phi Vân sơn trang.
Công Tôn Cừu ho khan hai tiếng:
‐ Cái ấy... hừ, hừ lão phu ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi không cần phải nói tới nữa. Đêm nay các hạ tìm đến do thám Phi Vân sơn trang là vì việc gì?
Lưu Linh Hư không hề giấu giếm kể lại chuyện xảy ra trước cửa động Bài Vân. Công Tôn Cừu nghe xong liền hỏi:
‐ Thì ra các hạ để bụng hoài nghi Hạ Hầu trang chủ?
‐ Đúng vậy, lão phu đâu phải là đứa trẻ con ba tuổi mà ai muốn lừa gạt cũng được?
‐ Hạ Hầu trang chủ chưa quay về trang, cái ấy lão phu đây không thể tự tiện giải quyết.
Lưu Linh Hư trầm sắc mặt:
‐ Đêm nay tuy lão phu thám thính chẳng được kết quả gì nhưng thấy sự đề phòng của Phi Vân sơn trang đã xác định được một điều.
Công Tôn Cừu hơi biến sắc:
‐ Điều gì?
‐ Xác định được rằng Hạ Hầu Vân là một tên gian manh đầy dã tâm chứ không phải là nhân vật anh hùng nhân nghĩa gì cả!
Công Tôn Cừu ho khan:
‐ Hạ Hầu trang chủ đã được võ lâm công nhận bằng biệt hiệu Nhân Nghĩa Hiệp Vương, các hạ chớ nên hiểu lầm.
‐ Thế sự có mặt của Tứ Đại Thần Ma ở đây phải giải thích thế nào?
‐ Thu phục tứ ma trừ hại cho võ lâm có gì không đúng đắn?
Lưu Linh Hư chỉ tay về hướng núi:
‐ Giam cầm ba lão tiểu tử ở kia để làm gì?
‐ Các hạ đã từng trải giang hồ tất biết giang hồ đầy ân oán, xét ra lão phu không cần phải nói rõ các hạ cũng tự hiểu, huống gì ba lão kia tự nguyện vẽ vòng tròn giam mình và họ cũng có thể đào tẩu bất cứ lúc nào, điều ấy lão phu tưởng càng chứng minh lòng nhân hậu rộng lượng cùa Hạ Hầu trang chủ chứ sao?
‐ Chung quanh sơn trang sát khí trùng trùng là vì nguyên cớ nào!
‐ Hắc Y giáo đang gây hấn với tứ đại môn phái và Võ Lâm Thất Tuyệt, bản sơn trang tất cũng phải có phòng bị.
Lưu Linh Hư nghe lão trả lời câu nào cũng mười phần hữu lý, hắn cười gằn một tiếng:
‐ Mấy chục năm không gặp mặt nhau không ngờ Công Tôn huynh học được thứ lắm lời nhiều chuyện đến thế.
Công Tôn Cừu ho khan:
‐ Bản sư gia nói hoàn toàn sự thật tuyệt không có nữa lời trá ngụy.
‐ Hạ Hầu Vân được huynh tương trợ đúng là như cá gặp nước, nào ngờ cái tên Sấu Sư Gia chấn động võ lâm khi xưa bây giờ cam làm tôi tớ người khác.
‐ Vừa rồi lão phu đã có nói, lão phu có nỗi khổ tâm riêng bất đắc dĩ phải làm việc này, nhưng Hạ Hầu trang chủ thật là người đại lượng hiếu khách, nếu như Lưu các hạ chấp thuận ở lại sơn trang, Sấu Sư Gia xin vui lòng giới thiệu.
‐ Lão phu...
Câu nói chưa dứt, bỗng trên trời có mấy ánh lửa bắn lên xoẹt xoẹt nổ giữa lưng chừng trời tỏa thành pháo hoa; giữa đêm tối làm sáng rực lên nữa phương trời. Công Tôn Cừu nhìn thấy pháo hoa ấy liền ngửa mặt hú một hồi, thanh âm kéo dài truyền xa ít nhất là hơn mười dặm.
Tiếng hú vừa dứt, núi rừng vẫn chưa có gì động tĩnh, Công Tôn Cừu nói:
‐ Lúc nãy chúng ta đối chưởng đã kinh động tới người trong sơn trang, chúng bắn pháo hiệu có ý hỏi và lão phu đã trả lời. Đối với lời lão phu vừa nói với Lưu các hạ, các hạ nên suy nghĩ cẩn thận.
Lưu Linh Hư cười nhạt:
‐ Lão phu đã quen lười biếng không muốn làm thủ hạ cho người đành phụ lòng tốt của huynh đài vậy.
‐ Hôm nay các hạ đến đây thám thính chẳng thu hoạch được gì, không biết sau này còn làm gì nữa chăng?
‐ Tuy Hạ Hầu trang chủ chưa trở về nhưng lão phu dám đoan quyết Phi Vân sơn trang hoàn toàn không có ý gì mờ ám, các hạ cứ nghĩ thử xem, Hắc Y giáo là kẻ địch của Thất Tuyệt lẽ nào Hạ Hầu trang chủ lại mạo xưng kẻ địch làm chuyện mờ ám, đống thời có làm việc ấy cũng chẳng ích lợi gì với Hạ Hầu trang chủ, nhớ mối giao tình bốn mươi năm trước với các hạ, lão phu khuyên các hạ nên bỏ mối nghi ngờ đừng tìm đến nơi nguy hiểm này làm gì nữa!
Lưu Linh Hư nghe lão nói mười phần hữu lý vốn sắp hết nghi ngờ nhưng sau đó lại nghe lão nói câu cuối cùng đừng tìm đến “nơi nguy hiểm này làm gì” bất giác lại nổi tính kiêu ngạo cười gằn đáp:
‐ Mong được huynh đài chỉ điểm nhưng suốt đời Lưu mỗ chẳng sợ nơi nào nguy hiểm cả.
Công Tôn Cừu đằng hắng hai tiếng:
‐ Đó là do lòng tốt lão phu, ngoài ra tùy các hạ, lão phu xin báo cho biết, bản trang vì đề phòng bọn Hắc Y giáo tấn công nên nơi đây đã là nơi rồng ẩn, đêm nay may các hạ gặp lão phu, nếu không... hừ hừ...
Hai tiếng “hừ hừ” thay cho ý sau đó có lẽ chắc là: “Nếu không các hạ chớ hòng sống sót thoát thân”.
Hai mắt Lưu Linh Hư trợn lên:
‐ Xem ra quý trang còn nhiều kỳ nhân dị sĩ, lần này Lưu mỗ tái xuất giang hồ mục đích là muốn lãnh giáo các cao thủ võ lâm hiện nay.
Nói xong hắn ngửa mặt cười lớn, khi dừng tiếng cười, hắn lanh lẽo tiếp:
‐ Phiền huynh đài chuyển lời cho Hạ Hầu Vân rằng trong năm ngày nữa Lưu mỗ tất sẽ tìm đến quý trang và dặn y hãy chuẩn bị trước.
Công Tôn Cừu cũng lạnh như băng:
‐ Năm ngày nữa Hạ Hầu trang chủ có về hay chưa, lão phu không chắc. Khi trang chủ ra đi đã đem toàn trang phó thác cho lão phu trông coi. Đêm nay lão phu vì tình cố cựu không muốn động thủ với các hạ nhưng lần sau còn gặp, bất kể có mặt Hạ Hầu trang chủ hay không, chỉ cần các hạ đối địch với Phi Vân sơn trang thì chớ trách lão phu không nể tình cũ.
Lưu Linh Hư chỉ cười gằn không đáp, thân hình chuyển động cực mau phi hành về hướng đường ra khỏi núi. Công Tôn Cừu không ngăn cản cứ theo sau xa xa giám thị, khi đi qua khỏi tiểu lâu sơn trang, lão thấy Lưu Linh Hư không dừng lại.
Lưu Linh Hư vừa phi hành vừa suy nghĩ: “Đêm nay ta thám thính chưa ra chút bí ẩn nào ở Phi Vân sơn trang, vừa rồi lão Công Tôn Cừu nói cũng có lý, lẽ nào bố trí cẩn mật chỉ để đối phó với Hắc Y giáo?”.
Tuy đang suy nghĩ nhưng thân hình hắn vẫn hết sức thần tốc phi hành, đột nhiên trước mặt hắn cũng có một bóng đen phi hành nhanh như bay đến, thân pháp hai bên đều nhau, chớp mắt đã đến đối diện, Lưu Linh Hư nhận ra bóng đen ấy chính là Hạ Hầu Vân. Hạ Hầu Vân đã lên tiếng trước:
‐ Tại hạ tưởng ai té ra là Lưu lão tiền bối, tại hạ quay về quá muộn, xin thứ lỗi không được nghênh tiếp.
Lưu Linh Hư “hừ” lạnh một tiếng:
‐ Nghe nói quý trang đã là nơi anh hùng cao thủ quy tụ đầy như mây, trong vòng năm ngày nữa lưu mỗ tất sẽ đến thăm quý trang, các hạ chuẩn bị cho kỹ.
Hạ Hầu Vân cười:
‐ Đúng vậy, tệ trang có mời mấy vị cao nhân đến chơi, nhưng không dám tự xưng là anh hùng cao thủ, những người ấy đều có cùng một kẻ địch với Hạ Hầu tại hạ và toàn là những nhân vật đối đầu với Hắc Y giáo, nên lão tiền bối hợp tác với Hắc Y giáo tại hạ không biết phải nói sao, còn lão tiền bối không bị Hắc Y giáo áp chế, hà tất phải đợi tới năm ngày? Mong lão tiền bối đồng ý theo tại hạ về sơn trang ngay tự bây giờ để bàn định kế sách chống kẻ địch.
Câu nói của Hạ Hầu Vân thật lợi hại, nếu như Lưu Linh Hư không quay về sơn trang với y coi như đã mặc nhận là mình hợp tác với Hắc Y giáo. Lưu Linh Hư bị y dùng ngôn ngữ bức bách hơi chậm một chút mới trả lời được:
‐ Lưu mỗ xưa nay không hề hợp tác với ai, nói gì đến bọn vô danh Hắc Y giáo?
‐ Lão tiền bối đã không hợp tác với bọn Hắc Y giáo sao không cùng quay về tệ trang với tại hạ?
Vừa lúc ấy hai nhân ảnh từ hướng Phi Vân sơn trang phi thân vùn vụt đến, đến trước mặt mới nhận ra là Sấu Sư Gia Công Tôn Cừu và Độc Giác Thần Đà.
Hạ Hầu Vân rất có thái độ cung kính với Công Tôn Cừu, y hỏi lão:
‐ Thời gian vãn bối vắng mặt ở trong trang có xảy ra chuyện gì?
Công Tôn Cừu liếc nhìn Lưu Linh Hư rồi đáp:
‐ Trừ việc tiếp kiến Lưu huynh đài đây vừa rồi, chẳng có gì đáng nói.
Độc Giác Thần Đà thi lễ với Lưu Linh Hư:
‐ Bần tăng Pháp Nguyên xinh ra mắt Lưu Thần Quân!
Lưu Linh Hư cười nhạt:
[Mất một đoạn]
... lão tiền bối không hợp tác với tệ trang đi chăng nữa lão tiền bối cũng nên biết cho minh bạch. Xin mời lão tiền bối về tệ trang, lão tiền bối khỏi cần khách sáo.
Lưu Linh Hư hơi trầm sắc đáp:
‐ Lão phu còn nhiều việc cần kíp không thể đến quý trang...
Hơi dừng câu nói hắn chuyển đầu nhìn Công Tôn Cừu:
‐ Cái ước hẹn năm ngày lúc nãy, bây giờ coi như hủy bỏ.
Hạ Hầu Vân là người cơ trí, y biết Lưu Linh Hư đã hết nghi ngờ y, y liền cười ha hả:
‐ Lão tiền bối không muốn về tệ trang, tại hạ không dám nài ép, tại hạ cũng thám thính được tin cao thủ Hắc Y giáo nhiều không kể hết và có hùng tâm nhất thống võ lâm, mai đây nếu tệ trang bị hăm dọa, mong lão tiền bối ra tay cứu rỗi, đồng thời nếu lão tiền bối cần người hợp tác chỉ cần đánh tiếng, tệ trang nhất định sẽ cho người tới đợi lệnh lão tiền bối.
Lưu Linh Hư lạnh lùng:
‐ Xưa nay lão phu không thích xen vào việc người khác. Việc của lão phu và Hắc Y giáo, lão phu đã tự có cách giải quyết không cần ai khác lo giùm.
Nói xong, hai tay cung lại phi hành chớp nhoáng ra đi.
o O o
Vô Tự Thần Bi Vô Tự Thần Bi - Không rõ... Vô Tự Thần Bi