Chương 8
hát súng dội ngược Dain xuống ghế, và cả người lẫn ghế đổ ầm xuống sàn.
Jessica hạ súng xuống, thở ra luồng hơi mà nãy giờ nàng đã nén lại, rồi quay lưng bước đi.
Phải ít lúc sau đám người vây quanh mới định thần lại để nhận ra những gì mà tai mắt họ đang cố bảo cho họ biết. Trong khoảng thời gian ấy, nàng đường hoàng băng qua nhà hàng mà không bị ai cản trở, bước ra cửa, và đi xuống cầu thang.
Sau đấy, nàng tìm đến cỗ xe mà nàng đã bảo đứng chờ, và bảo tên xà ích đưa nàng đến đồn cảnh sát gần nhất.
Tại đấy, nàng đòi gặp viên chỉ huy của đồn. Nàng giao ra khẩu súng và thuật lại những gì mình vừa làm. Viên cảnh sát không tin. Hắn sai hai tên sen đầm đến quán Antoine và rót cho nàng một ly rượu vang. Một tiếng sau bọn sen đầm trở về, mang theo rất nhiều ghi chép lời khai lấy được tại hiện trường, bá tước Esmond cũng đi cùng.
Esmond đến để đưa nàng ra, hắn nói thế. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, chỉ là một tai nạn. Vết thương của Hầu tước Dain không phải là vết thương chí mạng. Chỉ là một vết xước, không hơn không kém. Hầu tước sẽ không buộc tội tiểu thư Trent.
Đương nhiên là không rồi, Jessica nghĩ. Đem ra kiện cáo thì hắn sẽ thua nàng ngay. Dẫu sao thì đây cũng là Paris mà.
“Vậy thì tôi sẽ tự buộc tội tôi vậy,” nàng nói, mặt ngẩng cao. “Ngài có thể về nói lại với bạn của ngài rằng…”
“Thưa tiểu thư, tôi rất lấy làm vinh hạnh được chuyển bất cứ lời nhắn nào mà cô muốn,” Esmond ngọt ngào nói. “Nhưng tôi nghĩ sẽ tiện hơn nếu cô truyền tải thông điệp trong cỗ xe của tôi.”
“Dĩ nhiên là chẳng tiện chút nào,” nàng bảo. “Tôi yêu cầu được tống giam, để tự bảo vệ mình, cho hắn không thể giết tôi diệt khẩu. Bởi vì, thưa ngài, đấy là cách duy nhất mà người ta sẽ làm để bắt tôi im miệng.”
Nàng quay sang viên chỉ huy. “Tôi rất sẵn lòng viết lời tự thú đầy đủ và chi tiết cụ thể. Tôi không có gì phải giấu. Tôi rất sẵn sàng nói chuyện với báo chí vì chắc chắn trong nửa tiếng đồng hồ nữa bọn họ sẽ kéo đến đầy cả đây.”
“Thưa tiểu thư, tôi chắc chắn vấn đề sẽ được giải quyết ổn thỏa theo cách cô muốn,” Esmond nói. “Nhưng tôi đề nghị cô nên trấn tĩnh lại trước khi phát ngôn với bất kỳ ai.”
“Rất khôn ngoan,” viên chỉ huy nói. “Cô đang bị kích động. Điều ấy cũng dễ hiểu thôi. Một vụ án vì tình.”
“Quả thế thật,” nàng nói, bắt gặp ánh nhìn xanh biếc bí ẩn của Esmond. “Một vụ án mạng vì tình.”
“Vâng, thưa tiểu thư, như mọi người sẽ nghĩ thế,” Esmond nói. “Nếu cảnh sát không thả tiểu thư ngay lập tức, thì sẽ không chỉ có cánh phóng viên đổ đến nơi này. Cả Paris sẽ nổi dậy để giải cứu tiểu thư, và cả thành phố sẽ chìm trong bạo loạn. Tôi chắc rằng tiểu thư đây sẽ không muốn những người vô tội mất mạng vì nàng.”
Có tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài - nàng đoán đấy là nhóm phóng viên đầu tiên. Nàng ngồi im một lúc, để mặc sự căng thẳng trong phòng leo thang.
Rồi nàng nhún vai. “Thôi được. Tôi sẽ đi về. Vì lợi ích của những người vô tội.”
Đến giữa buổi sáng, bá tước Esmond đang ở bên Dain, người lúc này nằm dài trên trường kỷ trong phòng sách.
Vết thương không nhằm nhò gì, Dain chắc chắn thế. Chàng không hề cảm nhận được nó. Viên đạn xuyên thẳng qua người chàng. Dù cánh tay ra máu khá nhiều nhưng Dain đã quen nhìn thấy cảnh máu me, kể cả máu của mình, nên đáng lý ra chàng không bị ngất xỉu mới phải.
Vậy mà chàng lại ngất lên ngất xuống, và cứ mỗi lần tỉnh tỉnh thì chàng lại thấy sốt hơn. Một bác sĩ đã tới xem xét vết thương, điều trị và băng bó nó, rồi bảo với Dain rằng chàng đã rất may mắn.
Vết thương rất gọn. Không có phần xương nào bị tổn thương. Phần dây thần kinh và bắp thịt chỉ bị tổn thương rất ít. Không có nguy cơ nhiễm trùng.
Vì thế, Dain không thể bị sốt, thế mà chàng lại bị sốt. Đầu tiên cánh tay chàng nóng cháy, sau đấy đến vai và cổ chàng bỏng rát. Bây giờ thì đến đầu chàng bốc lửa.
Giữa cơn lửa địa ngục đốt cháy bên trong cơ thể ấy, chàng nghe thấy tiếng của Esmond, dịu dàng êm ái như mọi khi.
“Naturellement(37), cô ấy biết là sẽ không một quan tòa nào ở Pháp kết tội mình,” Esmond nói. “Ở đây thì việc dẫn một con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn là việc khép một người đàn bà xinh đẹp vào bất cứ tội ác nào có tí ti dính dáng đến l’amour(38).”
“Dĩ nhiên là cô ta biết,” Dain rít lên. “Cũng giống như tôi biết rằng khi làm chuyện đó, cô ta tuyệt đối tỉnh táo. Anh có thấy tay cô ta không? Không một chút run rẩy. Rất lạnh lùng và bình tĩnh. Không phải cô ta đang trong cơn phẫn nộ đến mất trí. Cô ta biết chính xác mình đang làm gì.”
“Cô ấy biết rất rõ mình đang làm gì,” Esmond đồng ý. “Việc bắn anh chỉ là bước khởi đầu thôi. Cô ấy muốn đem anh ra giễu cợt. Tôi phải nói cho anh biết rằng cô ấy sẽ tung hê mọi chi tiết của câu chuyện - trong phòng xử án nếu như cô ấy đòi được xét xử như mong muốn, hoặc trên báo chí nếu cô ấy không được xét xử. Cô ấy nói rằng mình sẽ lặp lại những gì anh đã nói với cô ấy và sẽ mô tả chi tiết tường tận những gì anh đã làm.”
“Nói cách khác, là cô ta sẽ nói quá lên và sẽ bóp méo xuyên tạc câu chữ có chủ đích,” Dain nói, nhưng tức giận khi biết rằng tất cả những gì nàng cần nói chỉ là sự thực. Và điều đó sẽ biến Beelzebub thành một thằng học trò tương tư sợ vãi mồ hôi, rên rỉ, hổn hển trong mắt mọi người. Lũ bạn của chàng sẽ rú lên cười vào những lời thổ lộ sướt mướt của chàng, kể cả những lời tiếng Ý.
Cô ta sẽ nhớ được cách phát âm những từ tiếng Ý đó - cô ta thông thạo tiếng La tinh mà, phải không nhỉ? - và cô ta sẽ bắt chước lại thật giống, vì cô ta nàng cực kỳ thông minh nhanh trí... và hằn học. Rồi thì những bí mật, mơ ước, hoài bão chết người của chàng sẽ được dịch sang tiếng Pháp, rồi tiếng Anh - và chẳng chóng thì chầy, sang bất cứ thứ ngôn ngữ nào của nhân loại. Trên các tranh biếm họa, người ta sẽ in những lời ấy lên mấy quả bong bóng lơ lửng trên đầu chàng. Trên khắp các sân khấu, những tình tiết khôi hài sẽ được diễn đi diễn lại.
Mà đó chỉ là một phần nhỏ của những gì mà Dain sẽ phải đối mặt, chàng biết rõ điều ấy.
Chàng chỉ cần hồi tưởng lại chuyện cách đây chục năm giới truyền thông đã bêu riếu Byron(39) như thế nào - mà so với Hầu tước Dain thì thi sĩ ấy lại là một người mẫu mực của xã hội. Ngoài ra, Byron còn không giàu nứt đố, không xấu xí và to lớn, không đầy quyền lực một cách điên cuồng.
Họ càng vĩ đại thì ngã càng đau. Và thế giới càng thích nhìn thấy họ bị ngã.
Dain rất hiểu cái cách mà thế giới này vận hành. Chàng có thể nhìn rõ tương lai trước mắt mình. Tiểu thư Trent cũng nhìn thấy được điều ấy, chàng không nghi ngờ gì điều đó. Đấy là lý do vì sao nàng đã không bắn chết chàng. Nàng muốn đảm bảo rằng chàng phải sống trong đau đớn đọa đày của địa ngục.
Nàng biết là chàng sẽ đau đớn, vì nàng đã đánh vào nơi duy nhất mà chàng có thể bị đả thương: vào lòng kiêu hãnh của chàng.
Và nếu như chàng không thể chịu nổi sự đả thương ấy - mà dĩ nhiên là nàng biết rằng chàng sẽ không chịu nổi - thì chắc chắn nàng sẽ âm thầm thỏa mãn một mình. Nàng sẽ làm cho chàng phải lê gối.
Nàng tóm gọn chàng ở chính xác nơi mà nàng muốn có chàng, cô-nàng-quỷ-quyệt.
Trong bão lửa địa ngục đang hoành hành khắp nửa phần thân, đầu chàng bắt đầu đập thình thịch. “Tôi nên thương lượng trực tiếp với cô ta thì hơn,” chàng nói. Lưỡi chàng cứng lại, líu ríu phát âm từng chữ. “Thương thuyết. Nói với cô ta rằng...” chàng nuốt nước bọt. Cổ họng chàng cũng đang cháy rát. “Các điều kiện. Nói với cô ta...”
Chàng nhắm mắt lại, lục lọi trong trí óc đang giận dữ và co giật của mình, tìm từ ngữ để diễn đạt, nhưng câu chữ không chịu tuôn ra cho chàng. Đầu chàng lúc này là một khuôn kim loại nóng đỏ mà tên thợ rèn dưới âm ty đang nã búa vào, gò cho trí khôn, ý nghĩ thành ra vô nghĩa. Chàng nghe thấy tiếng Esmond từ xa xăm vọng đến, nhưng chàng chẳng thể hiểu hắn đang nói những gì. Rồi tay búa của quỷ sứ nã một phát búa chí mạng, đập văng Dain vào hư vô.
Hoàn toàn kiệt quệ vì cơn sốt mà nhẽ ra chàng không thể mắc phải, Dain cứ nửa tỉnh nửa mê suốt bốn ngày sau đó.
Vào buổi sáng ngày thứ năm, chàng hoàn toàn tỉnh táo và phần nào phục hồi. Nghĩa là, cơn sốt và những nỗi đau đớn nặng nề đã trôi qua. Tuy nhiên cánh tay trái của chàng không muốn cử động. Nó lòng thòng vô tích sự bên người chàng. Chàng vẫn có cảm giác trên tay, nhưng chẳng thể bắt nó làm được gì.
Bác sĩ trở lại, kiểm tra, nói toàn những điều thông thái, và lắc đầu bảo, “Tôi chẳng tìm thấy điều gì bất thường cả.”
Ông vời một đồng nghiệp đến, ông này cũng không tìm thấy vấn đề gì, lại vời thêm một ông khác nữa, cũng cho kết quả tương tự.
Đến cuối buổi chiều, Dain đã khám qua tám bác sĩ, tất cả đều đưa ra cùng một tuyên bố. Lúc ấy thì Dain nổi xung lên. Gần như cả ngày hôm nay chàng đã bị chích bị chọc bị tra vặn bị càm ràm, và chàng đã phải tốn một mớ tiền cho bác sĩ mà chẳng được kết quả gì sất.
Để làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn, một viên chức phòng luật đến nhà chàng chỉ vài phút sau khi tên lang băm cuối cùng rời khỏi. Dain vừa định tự rót cho mình một ly rượu thì tên hầu Herbert đem lên cho chàng bức thông điệp do tên kia mang đến. Vì dán mắt vào bức thông điệp trên chiếc khay bạc nên Dain đã rót trật ra ngoài ly, đổ tung tóe rượu lên áo ngủ, lên đôi dép đi trong nhà, đổ lên cả tấm thảm trải sàn phương Đông.
Chàng văng tục, quăng luôn chiếc khay bạc vào đầu Herbert, và lao ra khỏi phòng khách để đi lên phòng mình. Ở đấy chàng lại tự làm mình phát khùng khi cố gắng gỡ dấu niêm phong và mở bức thư ra chỉ bằng một tay. Đến lúc này chàng đã giận đến phát điên nên chẳng thể suy nghĩ đúng đắn được nữa.
Mà cũng chẳng có gì nhiều để suy nghĩ. Thể theo bức thư, quý ông Andrew Herriard nhân danh tiểu thư Trent mong muốn được gặp luật sư của ngài Hầu tước.
Trong lòng Hầu tước Dain trĩu nặng như chì.
Andrew Herriard là một luật sư khét tiếng ở Luân Đôn, có mạng lưới khách hàng rộng khắp, bao gồm những người Anh xa xứ có thế lực đang sinh sống tại Paris. Ông ta cũng là một tượng đài liêm chính - liêm khiết, trung thành, miệt mài tranh đấu cho thân chủ của mình. Hầu tước Dain, cũng như rất nhiều người khác, đều biết rằng lẩn khuất dưới cái vẻ bên ngoài thánh thiện của vị luật sư là một cái bẫy thép với những hàm và răng mà đến cá mập cũng phải ghen tị. Cái bẫy ấy trước nhất là dành cho đàn ông, vì quý ông Andrew Herriard là một hiệp sĩ hào hoa khi phục vụ cho phe phái yếu.
Viên luật sư chẳng quan tâm đến việc luật lệ hầu như là đặc quyền của đàn ông, và thực tế là phụ nữ không có bất cứ quyền lợi nào dưới bộ luật ấy, và rằng cô ta không thể sở hữu bất cứ thứ gì, kể cả con đẻ của mình.
Herriard tạo ra những quyền mà ông tin rằng phụ nữ đáng được hưởng - và thật sự được hưởng. Ngay cả Francis Beaumont, một con heo xảo quyệt là thế, cũng không thể chạm đầu ngón tay vào nổi một phần mười thu nhập của vợ mình, tất cả nhờ Herriard.
Phương pháp của Herriard là thế này: khi một anh chàng nào đó chùn bước trước những yêu cầu thái quá, Herriard sẽ bắt anh chàng tội nghiệp đó phải kinh qua hàng loạt những vụ kiện tụng và tranh cãi vụn vặt, cho đến khi tên khốn tự chui vào tròng vì sức cùng lực kiệt, vì khuynh gia bại sản bởi chi phí luật sư, hay bị tống vào viện tâm thần và thỏa sức la hét trong đó.
Nói ngắn gọn, tiểu thư Trent không những sẽ làm cho Hầu tước Dain phải lê gối, mà nàng sẽ nhờ Herriard làm mọi trò nhơ bẩn giùm nàng, làm một cách hợp pháp, để không chừa cho Dain một kẽ hở nào mà lách ra.
“Không có một động vật nào bất khả chiến bại như phụ nữ,” Aristophanes(40) đã nói, “cả lửa, cả mèo rừng cũng không tàn bạo bằng.”
Tàn ác. Xấu xa. Quỷ quyệt.
“Ôi, không, đừng làm thế chứ,” Dain lẩm bẩm. “Đừng qua người trung gian chứ, đồ quỷ sứ.” Chàng vo bức thư thành một cục rồi liệng vào sọt rác. Đoạn chàng ngồi phịch xuống ghế, vồ lấy mộ tờ giấy viết thư, nguệch ngoạc vài dòng trả lời và thét gọi người giúp việc.
Trong bức thư hồi âm cho ông Herriard, Dain nói rằng chàng sẽ gặp tiểu thư Trent vào lúc bảy giờ tối tại nhà của em trai nàng. Chàng sẽ không để luật sư của hai bên gặp nhau như Herriard đã gợi ý, vì Hầu tước Dain không có ý định, chàng viết, “để cho người ủy nhiệm thề thốt, ký kết hay hút cạn máu của mình”. Nếu tiểu thư Trent muốn ra điều kiện, thì cô ấy phải đích thân đề ra. Nếu cô ấy không thích như vậy thì cứ việc cử em trai mình đến gặp Dain, người rất sẵn lòng dàn xếp mọi chuyện trong hai mươi bước chân - khi cả hai chiến binh đều trang bị vũ khí.
Khi đọc đến lời đề nghị cuối cùng, Jessica quyết định tốt hơn hết là tối hôm đó dụ Bertie đi chỗ khác. Hắn vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi nàng từ đồn cảnh sát trở về nhà thì em trai nàng vẫn còn đang vật vã với hậu quả của việc nốc quá nhiều rượu mạnh tại buổi dạ vũ của phu nhân Wellington. Hàng tháng trời ăn chơi phóng đãng đã làm cho thể tạng hắn suy yếu, hắn lại còn đang bị chứng táo bón hành hạ nên không thể rời khỏi giường mãi cho đến buổi trà chiều hôm qua.
Ngay cả trong tình trạng khỏe mạnh nhất thì cơ chế hoạt động của não hắn cũng không đáng tin cậy cho lắm. Hiện tại, chuyện cố gắng hiểu cho được những hành vi bất thường của Dain sẽ làm bệnh hắn tái phát, nếu không muốn nói sẽ làm hắn vỡ mạch máu não. Chuyện không kém phần quan trọng là Jessica không dám liều để cho Bertie lẽo đẽo theo sau Dain với ý nghĩ lệch lạc là sẽ trả thù cho danh dự của nàng.
Genevieve cũng đồng ý như vậy. Theo đó, bà đã mang Bertie cùng đến dùng bữa tối tại nhà Công tước Abonville. Công tước rất kín tiếng và đáng tin cậy. Dầu sao thì ông ta cũng là người đã khuyên Jessica giữ kín cho đến khi nói chuyện xong xuôi với một luật sư.
Công tước cũng là người trả chi phí cho luật sư Herriard. Nếu Jessica không để cho Công tước làm thế thì chính ông sẽ hẹn Dain ra đấu súng. Đề nghị của Công tước đã nói lên tất cả những gì Jessica cần biết về tình cảm mà vị quý tộc người Pháp này dành cho Genevieve.
Vì thế, đến bảy giờ, Bertie đã an toàn biến mất. Chỉ có mình ông Herriard cùng Jessica trong phòng khách. Khi Dain bước vào thì họ đang đứng cạnh bàn giấy với một chồng hồ sơ nằm gọn ghẽ đặt ở trên.
Chàng liếc nhìn Herriard một cách khinh bỉ, và cúi nhìn xuống Jessica bằng cặp mắt đen ngầu mai mỉa. “Chào cô,” chàng nói, khẽ gật đầu.
“Chào ngài”, nàng đáp, gật đầu còn khẽ hơn.
“Vậy là xong phần xã giao tế nhị,” chàng bảo. “Cô có thể bắt đầu đến phần tống tiền đi.”
Môi của ngài Herriard mím thành một đường mỏng, nhưng ông vẫn không nói gì.
Ông cầm xấp giấy tờ trên bàn đưa cho Dain, lúc này đã đi băng qua căn phòng đến bên cửa sổ. Chàng đặt chồng giấy tờ lên bậu cửa sổ rộng, cầm tờ đầu tiên lên và thong thả đọc qua. Khi đọc xong, chàng bỏ xuống và cầm tờ kế tiếp.
Từng phút từng phút trôi qua. Jessica ngồi chờ, mỗi thời khắc qua đi nàng càng trở nên bực bội.
Rốt cuộc, sau gần nửa tiếng đồng hồ, Dain ngước mắt khỏi đống tài liệu mà đáng lý ra chàng chỉ mất một phần rất ít của khoảng thời gian ấy để đọc hiểu.
“Tôi thắc mắc không biết ông sẽ chơi trò này như thế nào,” chàng bảo với Herriard. “Nếu như chúng ta bỏ qua các thuật ngữ tư pháp và La tinh, cốt lõi của vấn đề sẽ là một vụ tố tụng vì tội phá hoại thanh danh - nếu như tôi không đồng ý dàn xếp ngoài tòa án, theo các điều kiện có giá cắt cổ của ông.”
“Những lời ngài nói ra và được sáu người nghe thấy chỉ có thể được phân tích thành một kiểu thôi, thưa ngài,” Herriard nói. “Với những lời nói đó, ngày đã hủy hoại uy tín xã hội và khả năng tài chính của thân chủ tôi. Ngài đã khiến cho cô ấy không thể kết hôn hay kiếm sống một cách tự chủ và đáng được tôn trọng. Ngài đã biến cô ấy thành một kẻ bị ruồng bỏ khỏi cái xã hội nơi cô ấy được sinh ra và thuộc về một cách thích đáng. Do đó cô ấy sẽ bị buộc phải sống cách biệt khỏi bạn bè và những người thân. Cô ấy phải xây dựng một cuộc sống mới.”
“Và tôi phải trả cho tất cả các chi phí ấy, tôi hiểu rồi,” Dain nói. “Thanh toán mọi khoản nợ của em trai cô ta, lên đến những sáu nghìn bảng.” Chàng liếc qua các tờ giấy. “Ta phải chu cấp cho cô ta những hai nghìn bảng mỗi năm... à vâng. Còn thêm điều khoản gì đấy nữa về việc bảo đảm an toàn và duy tu bảo trì nơi cư ngụ.”
Chàng lật qua các tờ giấy, làm đánh rơi rất nhiều tờ xuống sàn.
Đến lúc đấy thì Jessica mới nhận ra chàng không hề sử dụng cánh tay trái của mình, và chàng vụng về ôm nó như thể nó bị làm sao vậy. Chẳng thể bị gì được, ngoài một vết thương nhỏ xíu do đạn bắn. Nàng đã ngắm rất cẩn thận, và nàng là một xạ thủ xuất sắc. Chưa kể chàng là một mục tiêu rất to.
Chàng nhìn theo hướng mắt nàng, và bắt gặp nơi nàng đang nhìn chằm chặp. “Cô đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật của mình, phải không? Tôi dám cá là cô muốn nhìn kỹ hơn nữa. Đáng tiếc là chẳng có gì để nhìn. Theo lời mấy tên lang băm thì chẳng có gì bất thường cả. Chỉ trừ chuyện nó không cử động được. Thế mà tôi vẫn tin là mình may mắn đấy, thưa tiểu thư Trent, vì cô đã không nhắm xuống tít phía dưới. Tôi chỉ là bị giải giới thôi, chứ không phải bị thiến. Nhưng tôi chẳng nghi ngờ gì chuyện ngài Herriard đây sẽ làm quá lên thành chuyện bị thiến thật.”
Lương tâm nàng nhói đau. Nàng phớt lờ. “Ngài đã… và sẽ nhận được chính xác những gì ngài đáng phải nhận, ngài là tên súc sinh lừa đảo độc ác.”
“Tiểu thư Trent,” Herriard nhẹ nhàng nhắc.
“Không, tôi không cần phải kiêng dè gì cả,” nàng nói. “Quý ông đây muốn tôi có mặt ở đây là vì hắn muốn cãi lộn. Hắn biết quá rõ là hắn đã sai, nhưng hắn đầu bò quá nên không thể thừa nhận chuyện ấy. Hắn muốn biến tôi thành như có vẻ mưu mô, tham lam…”
“Thù vặt,” Dain tiếp lời. “Đừng bỏ qua cái sự thù vặt nữa.”
“Tôi, thù vặt ấy à?” nàng la lên. “Tôi không phải là người sắp xếp cho một đám nhiều chuyện bậc nhất thành Paris ‘vô tình có mặt’ khi tôi bán khỏa thân và đang bị - đúng là tôi bị điên - lôi thẳng vào vòng hủy hoại.”
Đôi lông mày rậm đen của chàng khẽ nhướn lên. “Không phải cô muốn ám chỉ rằng, thưa tiểu thư Trent, rằng chính tôi đã dàn xếp cái trò hề ấy chứ.”
“Tôi chẳng cần phải ám chỉ cái gì cả! Điều ấy rõ rành rành. Vawtry có mặt ở đấy. Bạn của ngài đấy. Và những người khác nữa - cái bọn thượng lưu Paris nửa mùa. Tôi biết ai đã sắp xếp cho bọn họ chứng kiến tôi bị lăng nhục. Và tôi biết tại sao. Ngài làm điều ấy vì thù hằn. Như thể mọi chuyện xảy ra trước đây - mọi lời đàm tiếu, mỗi vết sứt trong cái danh tiếng quý giá của ngài - đều là lỗi của tôi vậy.”
Một khoảng im lặng căng thẳng. Rồi Dain ném đống giấy tờ còn lại xuống đất, bước đến bên khay nước, tự rót cho mình một ly rượu trái cây. Chàng chỉ cần rót bằng một tay, và một hơi là uống cạn.
Khi quay trở phía nàng, trên mặt chàng là một nụ cười mỉa mai khích bác. “Có vẻ như cả hai chúng ta đều hành động trên cơ sở cùng một sự hiểu lầm,” chàng nói. “Tôi lại nghĩ chính cô là người đã sắp xếp cho cái... ờ... cái vụ phá bĩnh ấy.”
“Tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên,” nàng nói. “Ngài còn có vẻ như đang hiểu lầm rằng mình là một mẻ lưới đáng giá - và hiểu lầm rằng tôi là tên quá khích. Nếu tôi muốn lấy chồng một cách tuyệt vọng - chuyện mà tôi đã và sẽ không bao giờ muốn - tôi cũng chẳng phải viện tới mấy cái trò gài bẫy cũ rích thảm hại đấy.”
Nàng ưỡn thẳng người lên. “Có lẽ với ngài tôi là một cô gái già nhăn nheo không đáng để mắt tới, thưa ngài, cái quan điểm của ngài, nhưng mà tôi cam đoan ngài nghĩ thế, chỉ là quan điểm thiểu số. Tôi không kết hôn vì tôi thích thế, chứ không phải vì thiếu người cầu hôn.”
“Nhưng giờ thì cô sẽ chẳng nhận được lời cầu hôn nào nữa,” chàng nói. Ánh mắt mỉa mai của chàng chậm chạp lướt qua người nàng, làm nàng sởn gai ốc. “Nhờ tôi. Và đầu đuôi chuyện này là thế.”
Chàng đặt chiếc ly rỗng xuống và quay về phía Herriard. “Tôi làm hỏng món hàng, và bây giờ tôi phải trả tiền theo bất kỳ giá trị nào của món hàng mà ông đặt ra, nếu không thì ông sẽ chất cả đống hồ sơ lên người tôi, làm tôi phát bệnh với nào là luật sư và viên chức, và lôi tôi xềnh xệch qua những tháng ngày tranh cãi vô tận.”
“Nếu luật pháp soi rọi phụ nữ bằng ngọn đèn đúng đắn, thì quy trình sẽ không phải là vô tận,” ngài Herriard điềm tĩnh nói. “Sự trừng phạt sẽ rất nhanh chóng và nghiêm khắc.”
“Nhưng chúng ta đang sống trong thời kỳ đen tối,” Dain nói. “Và tôi đây, như tiểu thư Trent có thể cam đoan với ông, là con người đen tối nhất. Một trong những tín ngưỡng kỳ quặc của tôi là quan niệm lỗi thời rằng nếu tôi trả tiền cho món gì, thì món đó phải thuộc quyền sở hữu của tôi. Vì có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả tiền cho tiểu thư Trent…”
“Tôi không phải là một cái đồng hồ bỏ túi,” nàng rít qua kẽ răng. Nàng tự nhủ rằng chẳng có gì phải ngạc nhiên khi cái tên đầu bò kiêu căng kia sẽ đề nghị dàn xếp mọi chuyện bằng việc biến nàng thành nhân tình của hắn. “Tôi là một con người, và ngài sẽ không đời nào sở hữu được tôi, dù ngài có trả hết bao nhiêu tiền đi nữa. Có lẽ trong mắt mọi người ngài đã hủy hoại thanh danh của tôi, nhưng ngài sẽ không hủy hoại được nó trên thực tế.”
Chàng nhướn mày. “Hủy hoại thanh danh của cô? Ôi thưa tiểu thư Trent yêu dấu, tôi đang đề nghị được đền bù cho nó đây. Chúng ta sẽ kết hôn. Nào, sao cô không ngồi xuống và giữ im lặng như một cô gái ngoan để bọn đàn ông bàn bạc các chi tiết.”
Trong khoảnh khắc Jessica chết lặng đi không hiểu nổi cho đến khi những lời nói ấy giáng một đòn chí mạng choáng váng vào đầu nàng. Căn phòng tối sầm lại và mọi vật đảo điên nghiêng ngả. Nàng chật vật cố gắng tập trung. “Kết hôn?” Giọng nàng nghe xa xăm, yếu ớt, ai oán.
“Herriard yêu cầu tôi phả trả hết nợ cho em cô, trả tiền nhà cửa và cung phụng cô cho đến hết đời,” chàng nói. “Được thôi. Tôi đồng ý… nhưng với những điều kiện mà bất cứ tên đàn ông nào cũng đòi hỏi: quyền được gieo giống và sở hữu độc quyền.”
Ánh mắt lim dim của chàng dời xuống thân hình nàng, nơi sức nóng bắt đầu sôi lên và toả ra, như thể đấy là bàn tay chàng, chứ không phải là ánh mắt chàng, đang đặt lên người nàng.
Nàng lấy lại bình tĩnh. “Tôi hiểu ngài đang chơi trò gì,” nàng nói. “Đấy không phải là một lời cầu hôn chân thành, mà chỉ là chiến thuật cột tay chúng ta lại với nhau. Ngài biết chúng tôi chẳng thể kiện ngài được nếu ngài đưa ra một đề nghị có vẻ như là rất nghĩa hiệp. Ngài cũng biết là tôi sẽ không cưới ngài. Và thế là ngài tưởng ngài sẽ đẩy được chúng tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan.”
“Đúng thế,” chàng cười cười nói. “Nếu cô khước từ lời cầu hôn của tôi và cố kiện cáo, cô sẽ chỉ tự sỉ nhục mình mà thôi. Mọi người sẽ tin cô là một con đĩ hám tiền.”
“Còn nếu như tôi chấp nhận cái có-vẻ-như là lời cầu hôn của ngài, ngài cứ vờ vịt như thế cho đến phút chót và bỏ mặc tôi đứng chờ ở điện thờ,” nàng nói. “Ngả nào ngài cũng lăng mạ tôi.”
Chàng cười lớn. “Và mở cửa cho một vụ kiện tụng tốn kém dai dẳng vì tội không giữ lời hứa ư? Giúp cho công việc của Herriard dễ dàng hơn ư? Nghĩ lại đi, Jess. Mà sao cô không suy nghĩ đơn giản đi nhỉ? Kết hôn hoặc chẳng có gì sất.”
Nàng chộp ngay lấy thứ đang ở trong tầm tay - bức tượng một con ngựa bằng đồng nhỏ nhắn nhưng nặng ký.
Ngài Herriard bước về phía nàng. “Tiểu thư Trent,” ông nói rất khẽ. “Tôi mong tiểu thư sẽ cố gắng kiềm chế.”
“Cũng nên thế đi,” Dain nói. “Cái thứ đó chẳng làm được gì đâu. Tôi có thể tránh né cả tên lửa, chứ đừng nói là một viên đạn.”
Nàng bỏ bức tượng xuống và quay về phía Herriard. “Ngài thấy chứ?” nàng hỏi. “Hắn không cầu hôn nhằm mục đích bồi thường, vì hắn nghĩ hắn chả mắc nợ tôi cái gì cả. Tất cả những gì hắn muốn là chơi trên cơ tôi - và chiếm ưu thế hơn ngài trong cuộc thương lượng này càng làm cho khúc khải hoàn thêm ngọt ngào với hắn.”
“Việc cô nghĩ như thế nào về tôi chẳng có nghĩa lý gì cả,” Dain nói. “Chỉ có hai lựa chọn thôi. Và nếu cô đang mong chờ rằng tôi sẽ quỳ gối xuống cầu hôn cô để cô thấy dễ chịu hơn thì, Jess à, cô sẽ phải chờ đến ngày Phán quyết vậy,” chàng cười lớn.
Nàng đã nghe thấy nó, tuy mơ hồ nhưng vẫn nhận ra được. Nàng đã nghe thấy nó trước đây, trong những lời nói huênh hoang và chế giễu của những cậu bé con: một nốt lạc âm nho nhỏ vì hoang mang ẩn dưới tiếng cười. Nàng nhanh chóng soát lại những lời chàng vừa nói, và băn khoăn phải chăng lòng kiêu hãnh của chàng chỉ cho phép chàng nói đến chừng ấy thôi chăng. Lòng kiêu hãnh của đàn ông là một vật thể mong manh mà quý giá vô cùng. Đó chính là lý do khiến đàn ông xây dựng biết bao thành lũy bao quanh để bảo vệ nó, ngay từ lúc mới lọt lòng.
Tao không sợ, bọn con trai nói thế, cười thế, ngay cả khi chúng đang sợ chết khiếp. Chúng cười nhạo khi bị ăn đòn và giả vờ như không hề thấy đau. Chúng còn quẳng thằn lằn hay chuột bọ vào lòng mấy cô bé con mà chúng đang mê tít, và rồi cười phá lên cũng theo cái kiểu hơi hoang mang khi cô bé la hét chạy đi.
Lời cầu hôn này của chàng, có lẽ, cũng tương tự như cái món quà gồm thằn lằn hay chuột bọ ấy. Nếu nàng giận dữ khước từ, chàng sẽ cười lớn, và bảo với nàng rằng đấy chính xác là những gì chàng muốn.
Nhưng có lẽ lại không phải thế.
Jessica tự nhắc mình “có lẽ” không phải là cơ sở khả dĩ tin tưởng được cho một cuộc hôn nhân.
Mặt khác, Genevieve đã khuyên nàng giăng câu bủa lưới mà bẫy chàng. Ngay cả đến tận sáng hôm nay, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Genevieve cũng không hề thay đổi quan điểm. “Ta biết hắn cư xử không bình thường,” bà nói. “Nhưng nên nhớ là hắn bị làm gián đoạn ngay trong cái thời khắc mà chẳng tên đàn ông nào muốn bị quấy rầy. Hắn chẳng làm được gì hợp lý. Hắn không thể. Nói gì thì nói, ta biết chắc là hắn quan tâm đến con. Khi khiêu vũ với con hắn không có vẻ gì là láo lếu hay khinh miệt cả.”
“Kết hôn hoặc không có gì cả,” tiếng Dain sốt ruột chen ngang dòng suy tưởng của nàng. “Đấy là điều kiện, điều kiện duy nhất. Cô chọn đi, Jess.”
Dain tự nhủ chẳng có gì đáng lo. Nếu nàng ưng thuận, chàng ít ra sẽ tống tiễn được cơn đam mê dục vọng ngu xuẩn của mình để đổi lấy cái món tiền cắt cổ mà chàng đã bỏ ra. Rồi chàng sẽ bỏ mặc cô nàng ở Devon để lại đi tiếp cuộc đời mình. Nếu nàng từ chối, chàng sẽ chẳng mất đồng nào, và nàng sẽ phải cuốn xéo và không còn yêu sách chàng nữa, và chàng sẽ quên đi nàng cùng cơn dục vọng của mình. Ngả nào thì chàng vẫn thắng và nàng vẫn thua.
Nhưng cùng lúc ấy tim chàng đập mạnh, ruột gan chàng thắt lại với một nỗi sợ hãi lạnh băng co giật mà chàng chưa từng cảm thấy kể từ thời con nít.
Chàng nghiến hàm chịu đựng khi quan sát nàng rời xa Herriard và đi về phía một chiếc ghế. Nhưng nàng không ngồi xuống. Nàng chỉ nhìn trừng trừng vào đấy, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hoàn toàn vô cảm.
Herriard cau mày. “Có lẽ cô cần chút thời gian, thưa tiểu thư Trent. Vài phút riêng tư. Tôi chắc rằng quý ông đây sẽ nhẫn nhịn được ngần ấy,” ông chĩa cái nhìn cau có về phía Dain. “Dù sao thì, cả tương lai của tiểu thư đang bị đe dọa.”
“Tôi không cần thêm thời gian,” tiểu thư Trent nói. “Rất dễ để đếm hết số lượng tài sản và các khoản nợ nần của cả hai bên.”
Nàng nhìn lên và mỉm cười, trong sự kinh ngạc của Dain. “Tôi thấy cái viễn cảnh phải sống một cuộc đời tối tăm nghèo đói ở một vùng xa xôi hẻo lánh ngoài vùng văn minh thật rất không hấp dẫn chút nào. Tôi thấy vô duyên nhất là phải tồn tại chỉ vì lòng kiêu hãnh của mình. Việc trở thành Hầu tước phu nhân giàu có tốt hơn nhiều. Ngài, dĩ nhiên, là hoàn toàn đáng tởm, Dain ạ, và tôi không nghi ngờ gì chuyện ngài sẽ cố dìm cuộc đời tôi trong nỗi thống khổ. Tuy nhiên, ngài Herriard đây sẽ đảm bảo sao cho tôi được chu cấp một cách có lợi nhất. Còn nữa, cá nhân tôi sẽ tìm thấy một vài sự thỏa mãn vì biết được rằng ngài sẽ phải nuốt cho hết từng lời lẽ khinh bỉ mà ngài đã từng nói ra về những người đàn ông đã tự mắc vào bẫy hôn nhân và vướng vào phụ nữ danh giá. Tôi sẽ đánh đổi tất cả để làm con ruồi đậu trên tường nhà khi ngài phải giải thích vụ đính ước của ngài cho đám bạn của ngài, thưa ngài Beelzebub.”
Chàng nhìn nàng chằm chặp, sợ không dám tin vào tai mình.
“Câu trả lời là vâng,” nàng nông nóng nói. “Ngài không nghĩ tôi ngu đến nỗi trả lời là không, và để ngài ra đi mà không bị phạt vạ gì cả chứ?”
Chàng cố thốt nên lời. “Tôi biết mong thế là quá nhiều.”
Nàng tiến gần chàng. “Thế ngài sẽ nói với bạn ngài những gì hả, Dain? Những gì đại loại như hôn nhân không đáng lo ngại bằng việc tôi đuổi theo bắn giết ngài chăng.”
Nàng khẽ chạm vào ống tay áo choàng của chàng, và cử chỉ nhỏ nhặt ấy làm ngực chàng đau đớn thắt lại.
“Ngài nên buộc nó vào một cái băng,” nàng nói. “Phô nó ra cho mọi người thấy. Không nói đến chuyện ngài rất có thể vô tình làm tổn thương nó đấy.”
“Cái băng sẽ làm hỏng đường may của áo tôi,” chàng đanh giọng nói. “Và tôi chẳng cần phải phô diễn hay giải thích cái gì cả.”
“Bạn bè ngài sẽ nướng chín ngài không thương tiếc,” nàng nói. “Tôi sẽ đánh đổi mọi thứ để nghe được điều ấy.”
“Tôi sẽ thông báo việc đính hôn của chúng ta cho bạn tôi biết vào tối nay, tại nhà hàng Antoine,” chàng bảo. “Và bọn chúng cứ việc nói gì bọn chúng muốn. Việc lũ mọi rợ ấy nghĩ gì chẳng nghĩa lý gì với tôi. Còn giờ thì, tôi khuyên cô nhanh chân chạy đi gói ghém hành lý đi. Herriard và tôi có việc phải bàn.”
Nàng cứng người. “Gói ghém hành lý?”
“Chúng ta sẽ khởi hành về Luân Đôn vào ngày kia,” chàng nói. “Tôi sẽ sắp xếp chuyện di chuyển. Chúng ta sẽ kết hôn ở Luân Đôn. Tôi sẽ không để một tên nào đến vùng quê Dartmoor mà kinh động lũ gia súc. Chúng ta có thể về Devon ngay sau tiệc cưới.”
Mắt nàng tối sầm. “Ôi, không, ngài không làm thế chứ,” nàng nói. “Chúng ta có thể kết hôn ở đây. Ít nhất ngài nên cho phép tôi tận hưởng Paris một chốc chứ, trước khi ngài đày tôi đến Devon.”
“Chúng ta sẽ kết hôn ở nhà thờ St. George, quảng trường Hanover,” chàng nói. “Trong một tháng nữa. Quỷ tha ma bắt tôi đi nếu tôi phải đi cầu xin thằng cha Tổng giám mục vùng Canterbury cho một giấy phép đặc biệt. Lời công bố hôn nhân sẽ được đọc lên. Và trong thời gian chờ đợi cô có thể tận hưởng Luân Đôn. Cô sẽ không ở lại Paris, nên hãy bỏ ý tưởng ấy ra khỏi đầu đi.”
Cái ý tưởng Hầu tước phu nhân xứ Dain phải sống trong cái nồi hơi được chàng gọi là nhà mình ở trên phố Rue de Rivoli đấy làm chàng da thịt chàng rợn lên khiếp đảm. Cô vợ tiểu thư của chàng sẽ không phải ngồi bên cái bàn mà một nửa số du thử du thực của Paris đã chè chén ăn uống no say đến phát ốm tại đấy - và nôn mửa đầy các loại thảm trải sàn và đồ gỗ trong nhà. Nàng sẽ không ngồi thêu hay đọc sách bên lò sưởi trong cái phòng khách đã diễn ra không biết bao nhiêu cuộc quần hôn mà đến bọn người La Mã cũng phải ghen tị ấy.
Chàng hình dung mình sẽ ra lệnh đặt mua một tấm đệm mới cho chiếc giường của tổ tiên ở Devon, và cho đốt hết các loại chăn màn và rèm cửa ở đấy. Chàng sẽ không để cho Hầu tước phu nhân Dain bị vấy bẩn bởi những vật dụng mà nơi đấy chàng đã gieo giống ra một thằng oắt con với Charity Graves.
“Tôi đã có một khoảng thời gian không thể tồi tệ hơn ở Paris, nhờ ơn phước của ngài,” nàng nói, đôi mắt xám tóe lửa. “Ít nhất ngài phải để cho tôi gỡ gạc lại khoảng thời gian ấy chứ. Tôi chẳng mơ đến việc trông mong ngài nhất nhất theo ý tôi, nhưng tôi nghĩ tôi phải được phép đi dự tiệc tùng và tận hưởng chút danh dự mới được đền bù và…”
“Cô sẽ tiệc tùng ở Luân Đôn,” chàng nói. “Cô sẽ có một lễ cưới hoành tránh cỡ nào tùy ý. Cô sẽ mua tất cả những váy áo lòe loẹt nào mà cô thích. Miễn là tôi trả hết các chi phí, việc quái gì mà cô phải quan tâm là cô đang ở đâu cơ chứ?”
“Sao ngài có thể vô cảm đến thế?” nàng la lên. “Tôi không muốn bị đuổi khỏi Paris như thể tôi là một bí mật chết người.”
“Một bí mật?” chàng cao giọng. “Ở nhà thờ St. George, nơi quảng trường Hanover? Trận đấu chết tiệt này có thể cần thêm bao nhiêu người biết và trân trọng nó nữa đây hả?”
Chàng nhìn Herriard qua đầu nàng, ông này đang đứng cạnh bàn, nhét đống giấy tờ vào cái cặp tài liệu bằng da của mình, khoác một vẻ mặt thờ ơ rất chuyên nghiệp với cuộc đấu khẩu. “Này Herriard, có lẽ ông có thể giải thích được tôi sẽ phải phạm vào một tội ác đau đớn cỡ nào với một đám cưới tại Luân Đôn.”
“Cuộc tranh chấp này không nằm trong khuôn khổ quyền hạn pháp lý của tôi,” Herriard nói. “Cũng như là số lượng khách mời cho đám cưới hay bất cứ bất đồng nào về những vấn đề thường gặp trong một cuộc đính ước. Ngài sẽ phải tự thương lượng lấy.”
Hầu tước Dain thấy mình đã chịu đựng quá đủ cái trò “thương lượng” cho một ngày rồi. Chàng không đến đây với cái dự định sẽ kết hôn với tác giả đã gây nên nỗi khổ sở của mình. Hoàn toàn không chủ ý. Chàng cầu hôn vì chàng không thể chịu đựng được cảnh mình bị dồn vào chân tường và bị cướp bóc và đánh đập bởi cô ả ế chỏng ế chơ đầy thù hận và tên luật sư nham hiểm của cô ta.
Chàng đã không ý thức được, cho đến khi mở miệng cầu hôn, rằng câu trả lời của nàng quan trọng với chàng đến mức nào. Mãi đến bây giờ chàng mới nhận ra những tuần những tháng tới đây, Paris sẽ buồn chán và ảm đạm biết bao khi chàng nghĩ đến việc nàng đã biến mất… mãi mãi.
Dù nàng đã nhận lời, lòng chàng vẫn lo âu, vì nàng chưa hẳn thuộc về chàng, và xét cho cùng thì nàng có thể trốn mất. Thế nhưng lòng kiêu hãnh của chàng không cho phép chàng đầu hàng. Được đằng chân phụ nữ sẽ lân đằng đầu.
Chàng tự nhủ mình phải bắt đầu như mình muốn sau này cũng thế, và chàng muốn mình là chủ nhân trong ngôi nhà của chính mình. Không ai được quản thúc chàng cả. Chàng sẽ không thay đổi mình vì bất cứ ai, ngay cả vì nàng. Dain là người ra lệnh; những kẻ khác chỉ phải phục tùng.
“Cara(41),” chàng nói.
Nàng bắt gặp ánh mắt chàng, vẻ mặt nàng thận trọng.
Chàng cầm lấy tay nàng. “Đi soạn hành lý nào,” chàng dịu dàng nói.
Nàng cố giằng tay ra. Chàng thả tay nàng ra, nhưng chỉ để vòng cánh tay mạnh mẽ của mình ngang eo nàng, kéo nàng lại gần, và nhấc bổng nàng lên khỏi sàn, choàng môi mình lên môi nàng.
Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc. Nàng chẳng kịp phản kháng. Một nụ hôn chóng vánh, trơ trẽn … và chàng thả nàng xuống, rời nàng ra. Nàng lảo đảo lùi một bước, mặt đỏ như gấc.
“Đấy là toàn bộ nội dung thương thảo mà cô có được đấy, Jess à,” chàng nói, vội vàng dập tắt luồng hơi nóng và cơn thèm muốn mà cái ôm quá ngắn ngủi kia đã dấy lên. “Nếu cô còn tranh cãi, thì tôi sẽ nghĩ là cô muốn nhiều hơn thế nữa.”
“Được thôi, Luân Đôn thì Luân Đôn… nhưng ngài sẽ mất nhiều đấy, Dain ạ,” nàng nói.
Nàng quay đi. “Thưa ngài Herriard, đừng có thương tiếc gì hắn. Nếu hắn muốn được mù quáng phục tùng, hắn sẽ phải mất không ít tiền. Tôi sẽ phải có một khoản trợ cấp khổng lồ. Phải có riêng xe lọng và gia súc. Phần thừa kế dồi dào cho con cái, cả trai lẫn gái. Làm cho hắn rống lên đi, thưa ngài Herriard. Nếu như hắn không gầm rú và giãy đành đạch như con voi nổi giận, thì ngài hiểu là ngài chưa đòi hỏi đủ đấy.”
“Tôi sẽ phải trả rất nhiều,” Dain nói, nhe răng cười nham hiểm, “để có sự phục tùng mù quáng. Ngay tối nay tôi sẽ lên danh sách các mệnh lệnh.” Chàng khoa trương cúi chào. “Hẹn gặp vào ngày kia vậy, thưa tiểu thư Trent.”
Nàng khẽ nhún gối chào. “Quỷ tha ma bắt ngài đi, Dain.”
“Tôi sẽ bị bắt đi thôi, không nghi ngờ gì đâu, rốt cuộc sẽ thế.” Chàng nhìn qua viên luật sư. “Ông có thể ghé qua chỗ tôi vào hai giờ chiều ngày mai với đống hồ sơ chết tiệt của ông đấy, Herriard.”
Chẳng cần chờ trả lời, Dain thong thả bước ra khỏi căn phòng.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ