Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vì Anh Nghiện Em Rồi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Vì Anh Là Núi
N
ắng:
Ai cũng nói tôi giống một tia nắng. Có lẽ bởi tôi hay nói, hay cười, nghịch ngợm, thất thường, và quan trọng nhất: Vì tên của tôi trong giấy khai sinh là Nguyễn Ánh Dương. Bạn bè bảo tôi có khả năng sưởi ấm một số tâm hồn, làm tan chảy một số trái tim và thắp sáng một số nghĩ suy đang ngập trong tăm tối. Tôi chỉ cười, mọi người nghĩ tôi là đứa hạnh phúc nhất trên đời vì hiếm khi thấy tôi rơi nước mắt. Chẳng ai biết đó chỉ là cái vẻ bên ngoài tôi tạo ra để bao bọc bản chất yếu đuối. Nghĩa là, hiểu nôm na, như khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ chẳng còn tỏa sáng nữa. Cũng như khi anh chính thức bước khỏi cuộc đời tôi, nắng tắt...!
* Gió:
Em lưu tên tôi trong danh bạ vẻn vẹn một chữ "Gió"...Từ hồi chúng tôi còn là một đôi cơ...Tôi có tính hay ghen, thỉnh thoảng vờ mượn điện thoại em chơi game để kiểm tra tin nhắn. Khi nhìn thấy, tôi đã rất ngạc nhiên, thắc mắc:
- Sao em không để anh một cái tên khác?
- Như nào cơ? - Em ngây thơ hỏi lại.
- Như người ta yêu nhau vẫn thường để ý. Chồng đẹp zai chẳng hạn - Tôi cười ranh mãnh.
- À...- em tinh nghịch - Nhưng mà anh có đẹp đâu.
Tôi quay đi, vờ giận dỗi. Đùa chứ, đến ông bác con cả của anh trai ông nội tôi đến nhà tôi chơi còn phải nhận xét: "Thằng Phong có khi đẹp trai nhất họ ấy nhỉ", thế mà em nỡ lòng nào vùi dập niềm tự hào của cả dòng họ nhà tôi phũ phàng như thế...Tức không chịu được.
Thấy tôi im im không nói gì, mặt lại sưng như bánh bao chiều ế, em cười hì hì xoa dịu:
- Em đùa... em không nói người ta cũng biết anh đẹp cơ mà...
Tôi vẫn ấm ức:
- Thế cứ nhất thiết phải là Gió à?
- Ừ...
- Tại sao?
- Vốn anh sinh ra đã vậy...
Em cười bí hiểm. Tôi ghét nụ cười đó...!
Và... quả thật...Tôi chính là cơn gió cuộc đời em...
* Nắng:
Phong ra đi khá là nhanh, hệt như khi anh đến. Đó là một chiều cuối tháng sáu, bão về sớm, không có mưa nhưng bầu trời xám xịt và gió gào rít não nề. Phong nói câu chia tay vội vàng:
- Anh hết yêu rồi, anh thật sự không thể lừa dối bản thân mình thêm một phút nào nữa.
Tôi bịt tai lại, hét lên:
- Em không nghe. Anh điên rồi...
- Có thể...Anh điên rồi... Nhưng thà làm một thằng điên còn hơn phải quằn quại trong thứ cảm xúc trái chiều...
- Tại sao chứ? - Tôi nức nở - Em làm gì sai?
- Em không sai... Chỉ là do anh... chán...
- Anh nói thế mà nghe được à? - Tôi gào lên như xé họng.
Phong cũng quát lên hệt như tôi vậy:
- Anh đã phát ngấy với cái kiểu lạnh nhạt của em. Đếm xem từ hồi yêu nhau tới giờ, em nói yêu anh được mấy lần?
Tôi ngây dại:
- Em cứ nghĩ anh sẽ tự cảm nhận được...
- Chưa bao giờ em chủ động nhắn tin, gọi điện, quan tâm anh trước. Em luôn đặt cái "tôi", cái "ta" của em lên đầu, còn anh chẳng là gì cả...
- Em sẽ thay đổi - Tôi cứu vãn một cách yếu đuối.
- Muộn rồi em ạ...
- Anh...có người mới, đúng không? - Tôi nghẹn ngào, lau nước mắt.
Phong nhìn tôi, thoáng chút ngạc nhiên, rồi cũng gật đầu:
- Đúng.
Tôi trân trối nhìn anh, gần như sụp đổ, lần đầu tiên trong đời, tôi biết đè nén lòng tự trọng, mở miệng cầu xin:
- Đừng bỏ em... Xin anh đấy...
Phong không nói gì, anh quay lưng bước đi, ngược chiều gió... Gió cấp 10 cũng không thể mang Phong về bên tôi. Anh rồi sẽ đi về một phía khác, với một người khác... Điều này khiến tôi như bị xúc phạm. Thật khó có thể chấp nhận sự thật đó. Tôi ngồi xụp xuống bên vệ đường, khóc như một con điên lạc trại. Sao tất cả không chỉ là mơ?
Thật may, con đường vắng, vắng đến quạnh hiu, chẳng ai thấy bộ dạng tôi lúc này thê thảm...
* Gió:
Là do tôi chủ động cắt đứt liên lạc với em trước, cắt luôn sợi dây vô hình gắn kết giữa chúng tôi. Từ số điện thoại, yahoo, facebook, mấy cái ảnh em trong máy, tôi cũng xóa sạch... Giống như cuộc đời tôi chưa từng tồn tại tia nắng ấy, thứ nắng gay gắt của mùa hè... Tôi muốn tìm ình một trải nghiệm hoàn toàn khác, thứ cảm xúc mới lạ mà Ngân mang đến khiến tôi như bị cuốn vào vô tận. Ngân là cô lớp trưởng mà tôi để ý từ hồi lớp 10. Bạn ấy quá xuất sắc và nổi bật làm tôi luôn e dè không dám tiếp cận, tôi đã nghĩ tình cảm đối với Ngân đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ. Cho đến một ngày, tôi để quên máy tính trong ngăn bàn và quay trở lại lớp lấy, vô tình thấy Ngân đang gục mặt xuống bàn khóc nức nở... Tôi bối rối, ngồi xuống bên cạnh bạn ấy, nói vài câu an ủi vô nghĩa... Bỗng Ngân choàng tay ôm chặt tôi và khóc to hơn. Bờ vai bạn ấy run run, khiến tôi có cảm giác Ngân cần được tôi chở che khủng khiếp... Ngân nói rằng bạn ấy và người yêu cãi nhau, cậu ta đang du học tận bên Pháp, Ngân lo sợ cậu ta đã thay lòng đổi dạ... Tự nhiên tôi mừng thầm, đó giống như một cơ hội để tôi "ngư ông đắc lợi". Tôi quyết định rời xa em, dành toàn bộ những quan tam chăm sóc cho Ngân, những mong một ngày nào đó bạn ấy sẽ nhận ra và chấp nhận tình cảm của tôi. Chẳng ngờ vài tuần sau, Ngân vui mừng thông báo rằng đã làm lành với người yêu và đang chuẩn bị lên đường du học cùng cậu ấy. Tôi như bị hất nguyên xô nước đá vào mặt, tuy nhiên vẫn gắng nở nụ cười bình thường nhất có thể chúc mừng họ. Bỗng tôi nhớ đến em, nhưng như một sự trả giá, tôi không còn thấy em xuất hiện dù chỉ qua màn hình máy tính. Tôi biết em là người tự trọng rất cao... Thế là tôi lao đầu vào học. Phòng tôi lúc nào cũng sực nức mùi cafe thơm lừng và đèn sáng quá đêm. Trời chẳng phụ lòng tôi, năm ấy tôi thi Đại Học và đạt kết quả mĩ mãn. Đàng hoàng bước chân vào một ngôi trường danh giá. Bố mẹ tự hào về tôi, tôi tự hào về bản thân mình. Ngập trong niềm vui ấy, tôi quên bẵng việc đã gây ra cho ai đó một vết thương lòng...
* Nắng:
Vết thương Phong cứa vào trái tim tôi nay đã thành sẹo. Tôi có một trái tim mạnh mẽ, tôi nghĩ thế. Nên suốt một năm qua, tôi gồng mình chống chọi nỗi đau cứ sưng tấy lên mỗi lúc đông về. Khi lạnh giá, tôi còn chẳng thể sưởi ấm chính mình, đau ốm suốt. Tôi còn không biết mình đã thay đổi từ khi nào, ra làm sao, nhưng dám chắc Phong chính là tác động ngoại cảnh. Thường thì phải mất gấp đôi thời gian để quên đi một người đã yêu... Tôi chẳng còn cười nhiều như trước, lầm lì và khước từ mọi yêu thương. Trái tim một khi đã nát bét, thì tốt hơn hết cứ để nó nguyên vẹn, còn đập phút nào hay phút ấy. Chẳng loại keo thần kì nào có thể gắn lại những mảnh vụn thật hoàn hảo... Rồi tôi đa nghi như Tào Tháo, soi xét tất cả những thằng con trai mon men tiếp cận mình như làm bên hình sự, khiến họ cũng phát sợ mà bỏ dép chạy lấy người. Thế là tôi cứ mãi bơ vơ, cho đến khi vào đại học...
* Núi:
Em hay gọi tôi là Núi, điều này khiến tôi cực kì khó chịu. Ngay từ đầu, tôi đến với em không phải vì tình yêu. Khoa Marketing của trường này, sinh viên nữ có ngoại hình trên mức "ổn" cứ như thú quý hiếm trong sách đỏ đang đứng trước nguy cơ tuyệt chủng. Mà tôi thì "ảnh đẹp rạng ngời chưa qua phục chế", đời nào chịu bó thân với mấy em Thị Nở trong khoa. Ấy vậy mà một ngày nọ trời đẹp, Huy - thằng bạn thân như chân với dép vỗ vai tôi cười ranh mãnh:
- Sơn! Tao đố mày tán được em ngồi bàn thứ năm dãy trong cùng cách cửa sổ một mét ba mươi bảy centi kia đấy...
Tôi uể oải đưa mắt hướng theo phương ngang cùng chiều với chiều ngón tay thằng bạn chỉ...Em là đứa con gái duy nhất trong lớp này mặc sơ mi trắng và ngồi một mình, không quan tâm đến vấn đề "xu hướng thời trang năm nay" và "Oppa Lee Min Hoo đẹp trai điên đảo" như mấy nàng đang rộn ràng trong lớp. Em đang chăm chú tô tô vẽ vẽ gì đó lên bàn, đôi mắt mơ màng...
- Mặt tiền ổn, nhưng không phải đường Quốc lộ à? - Tôi quay sang thằng Huy, vừa hỏi vừa ngáp.
- Là sao? - Nó trố đôi mắt thâm quầng vì thức đêm thức hôm cày game hỏi lại.
Tôi cười khẩy:
- Con bé là dân tỉnh lẻ phải không?
- Chuẩn luôn! - Huy nháy mắt.
- Không chơi! - Tôi lườm nó - Không có hứng với mấy em nhà quê!
Thằng bạn tôi gắt lên:
- Bố thằng ngu! Nước ngoài giờ nó toàn đầu tư vào nông thôn xây sân Golf cả khách sạn ấy!
- Liên quan thế? - Tôi làu bàu.
- À ừm... Ý tao là...- nó lúng túng - Hay bây giờ tao với mày cá đi...
Tôi vẫn ngáp như nghiện, vờ không hiểu:
- Cá mú gì? Tao ăn chay!
- Khônggggggggg! - Huy dài giọng - Cá xem mày có tán đổ và yêu được nó trong vòng một tháng không. Sau đó...sút..?
- Tao được gì? - Tôi nhỏm dậy.
- Tao gọi mày bằng bố! - Huy quả quyết.
Tôi phì cười:
- Tao không có loại con như mày!
Mặt Huy dài như cái bơm rồi ngắn tũn lại. Nó quay đi, cằn nhằn điều gì đó nghe không rõ, chắc là chửi tôi. Có lẽ tôi đã làm nó thất vọng, hoặc tương tự thế. Chẳng hiểu sao, tôi gọi với lại:
- Ê Huy! Tao đồng ý! Thua thì đừng trách tao thất lễ với ông già mày đấy!
Lập tức nó nhảy phắt lại chỗ tôi, phát vào lưng tôi một cái đau rát:
- Thế mới đúng là mày chứ! Niềm tự hào của thanh niên thôn...Hê hê...
- Mày bấn loạn à? - Tôi cười đau ruột. Đến bó tay với thằng hấp...
* Nắng:
"Em...đã nguyện làm một nốt nhạc bị lạc trong bản tình ca anh viết và em biết...Có anh rất dễ, nhưng để giữ lại bên cạnh mãi mãi thì đó là điều không thể đâu. Tình yêu dễ dàng thì chẳng tồn tại lâu..."
Tôi ngẩn ngơ viết những dòng chữ vu vơ ấy lên mặt bàn bằng bút chì. Tự nhiên tôi phát hiện mình có khả năng...làm thơ...! Không thể phủ nhận một điều, Phong chưa bao giờ ngừng ám ảnh tâm trí tôi. Hơn một năm rồi...Tôi chua xót...Rồi lại thở dài đưa mắt nhìn quanh...Cái lớp này có lẽ không hợp với tôi. Cũng chỉ vì tâm trí luôn lơ là mà việc học hành của tôi chẳng tốt. Đến lúc làm hồ sơ Đại học, tôi nghe lời chị gái chọn bừa marketing vì điểm thấp, thôi thì ăn chắc mặc bền vẫn hơn. Chứ tôi của hiện tại, thật không tài nào mà hòa nhập được. Mấy nhóm con gái trong lớp chẳng buồn giao tiếp, còn bọn con trai có lẽ không đời nào để ý đến kẻ mờ nhạt như tôi, trừ hai thằng bàn đầu dãy ngoài cùng cách cửa chính bốn mươi chín phẩy bảy lăm centi đang chỉ trỏ tôi bình phầm toán loạn. Thề cả cái bục giảng, không phải vì tôi đang ở nơi đất chật người đông nhân dân manh động thì không lôi thôi hai thằng thi nhau nhặt răng rồi!
Khó chịu, tôi nằm bò ra bàn giả ngủ. Mươi phút sau, điện thoại rung bần bật báo cuộc gọi đến. Số lạ! Tôi đưa tay dụi mắt mấy lần, thầm nghĩ hay là chị bí thư Đoàn trường gọi thông báo về việc tổ chức làm từ thiện gì đó bên trung tâm bảo trợ trẻ em? Mà đấy, chả biết ông chủ nhiệm khoa nghĩ gì tống ngay đứa ít nhiệt huyết như tôi vào hoạt động Đoàn nữa cơ. Đã nghèo còn mắc cái eo mà...! Đang định bấm phím trả lời thì "phụt", bên kia tắt máy, màn hình hiện chữ to tướng "1 missed call". Kiểu này thì không phải bên Đoàn trường rồi. Tôi cau có:
- Cái loại thanh niên gì không biết.
Rồi send lại cho "nó" một mess đầy mỉa mai:
"Không có tiền thì đừng dùng điện thoại. Nháy máy nữa, sốt ruột!"
Chưa đầy một phút sau, tin nhắn đến:
"Ấy là Dương phải không? Cho tớ làm quen nhé".
Y như rằng có biến, tôi biết mà!
* Núi:
Tôi đã phái tốn ít nhất một nụ cười và một cái nhìn tình tứ để con bé bí thư Đoàn trường cung cấp cho tôi số điện thoại của Dương. Tôi cảm thấy khá phiền, vì trước giờ tôi ít phải chủ động làm quen với một ai đó theo cách mập mờ như thế này. Căn bản nể thằng Huy, vả lại cũng muốn thử cảm giác yêu một đứa con gái thế nào so với mấy con méng chân dài vẫn vây quanh tôi với mật độ tương đương một quần thể ruồi. Lại nghe thằng Huy quảng cáo:
- Nghe nói em này chảnh chó phết, không phải đói là đớp được đâu!
- Xấu cũng chảnh? - Tôi nhếch mép.
Huy vỗ đùi, cười như đười ươi phải gió:
- Xinh mà chảnh là chuyện bình thường, xấu cũng chảnh nó mới đột phá chứ!
Ừ thì đột phá. Nhưng tôi dám chắc không đứa con gái nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn từ nụ cười của tôi. Thề! Em nào cũng khen tôi cười nhìn hiền và đẹp như...thiên thần ấy... Chả phải nói gì, tôi nhìn mình trong gương còn thấy thích bỏ xừ nữa là các em! Tôi vênh mặt với thằng Huy:
- Rồi mày xem, không quá một tuần đâu mà.
- Tinh tướng! - Huy nhìn tôi thái độ...rất gì và này nọ... - Quá một tuần thì mày gọi tao là bố nhá!?
- Kể cả ông nội! - Tôi vỗ ngực khẳng định chắc nịch.
Huy chẳng nói gì, nó tiếp tục cắm cúi vào trò Fifa ngớ ngẩn. Tôi xoay xoay cái điện thoại trong tay, bụng sôi lên sùng sục. Không hiểu vì đói hay vì vụ cá cược... Nhưng vẻ bình thản của Huy làm tôi thấy...lo lo. Không phải tôi sợ gọi nó một tiếng "ông nội", mà nếu tôi thua, và vụ này vỡ lở thì tôi chẳng còn mặt mũi nào bước ra ánh sáng nữa. Cái danh dự của thằng con trai Sư Tử là vĩ đại nhất còn gì. Lại còn to mồm sĩ diện với thằng Huy, không khéo quả này tự đào hố chôn mình...
* Nắng:
Hóa ra cái thằng thanh niên "mất chất" nháy máy đòi làm quen với tôi chính là một trong hai thằng khỉ ngồi bàn đầu trên lớp. Hai thằng dính nhau như hình với bóng, tôi tưởng bọn nó "yêu nhau" chứ, còn thời gian giao lưu cọ xát với đối tượng khác hay sao? Cả tuần nay, tôi bắt đầu trò chuyện với cậu bạn tên Sơn đó. Trần đời tôi chưa từng thấy thằng con trai nào hay khoe khoang như thế. Nó làm như tôi là con thổ dân ở bộ lạc nào mới xuống vậy. Nó hỏi tôi tầm này ở nhà thường làm gì. Tôi bảo lượn shop, cafe với bạn bè... Nó trố mắt ngạc nhiên kiểu "thơ ngây như làn mây":
- Uầy! Tớ tưởng mùa này ở quê là ra đồng chổng mông bắt chuột?
Tôi cười lăn lộn. Nó giả ngu hay ngu thật không biết. Nín cười, tôi nhìn thẳng mặt nó, rành rọt:
- "Quê" tớ lên thành phố hàng chục năm nay rồi, thanh niên ạ. Mà chỗ tớ cũng xe hơi đầy đường, đũa cắm đầy vành và đầu lênh láng tóc, nên là ấy yên tâm rằng tớ không hề lạ lẫm với văn minh đô thị, nhé!
Mặt nó nghệt ra, nom "thánh thiện đến từng phương diện". Tôi mà "nhà quê" như nó nghĩ thì nó phải thuộc dạng "miền núi", thậm chí đậm đà bản sắc "dân tộc". Thế là từ đó tôi gọi nó là "Núi". Nó cáu lắm, cấm tôi, nhặng xị. Kệ! Tự do ngôn luận mà. Tôi nhơn nhơn:
- Sơn hay Núi thì cũng vậy thôi!
- Không! Điên à! Cấm Dương gọi như thế! - Mặt nó tối sầm lại như tiền đồ chị Dậu.
- Chỗ nào có biển cấm thì Dương không gọi. - Tôi vẫn ngang.
Sơn quay ngoắt đi, dằn dỗi. Tự nhiên tôi giật mình. Điệu bộ của nó y hệt như lúc tôi gọi Phong là Gió...
* Núi:
Thời hạn một tuần đã hết. Hôm nay là ngày tôi phải dẫn Dương đi dự sinh nhật thằng Huy với tư cách là "người yêu"!
Trời ạ! Cả tuần qua tôi bận tranh cãi với Dương cái vụ "Sơn và "Núi", quên cả nhiệm vụ tán tỉnh. Liệu bây giờ có kịp không? Tôi lo sốt vó, đi ra đi vào, vò đầu bứt tóc, vật vã lên xuống. Rồi khổ sở cầm điện thoại trong tay, bấm số của Dương, mồ hôi mồ kê ròng ròng! Ghét tiết trời Hà Nội!
"...Phố mưa thấy ai ngã gục
Máu rơi khiến đôi bước chân
Cố lê những vệt xóa nhòa
Ngất lịm nơi thềm phố hoa
Khói sương không người qua lại
Sớm mai ai sẽ ghé qua
Có chăng ướt lệ đứng nhìn
Hay là vô tình bước đi..."
Ghét cả bài nhạc chờ "kinh dị" của Dương nữa...Chưa bao giờ tôi thấy mình bất lục như lúc này...
- Nói đi đừng ngại bạn ơi! - Dương lúc nào cũng đùa cợt.
- Dương à...! - Tôi ngập ngừng.
- Ừ Dương mà.
- Hôm nay là sinh nhật Huy bạn thân Sơn...
- À! Rồi sao?
- Đứa nào đến cũng có đôi có cặp...
- Mà...?
- Mà Sơn thì...19 tuổi không một ai theo đuổi... (đoạn này tôi nể tài bốc phét của mình phết).
- Và...?
- Và Sơn muốn... Dương... có thể đến party cùng Sơn... à... ừm… như kiểu là bạn gái Sơn, được không?
- Không.
- Tại saoooooooo? - Tôi suýt gào lên.
- Dương không thích.
Mặt tôi nhăn nhúm lại:
- Coi như tớ xin Dương đấy, chỉ là giả vờ thôi mà. Tớ hứa không nói gì, không làm gì quá đáng đâu. Mà Dương biết đấy, bọn thằng Huy là hay thích...xỉ nhục người khác lắm...Với từ hôm bọn mình quen nhau tới giờ, tớ chưa mời ấy đi đâu chơi...
- Thôi được rồi. Không phải trình bày. Vậy 8h qua đón Dương. Địa chỉ nhà trọ của Dương đây...
Tôi cầm bút ghi địa chỉ của Dương mà trong lòng phấn khởi tột cùng. Mặc dù gian lận, nhưng cứ nghĩ đến phút huy hoàng của kẻ chiến thắng, cả bộ mặt bất ngờ đến sững sờ của thằng Huy khiến tôi không tài nào hoãn cái sự sung sướng ấy lại. Tôi nhảy rầm rầm trong phòng như khỉ lên cơn thèm chuối, mẹ tôi dưới nhà phải quát vọng lên:
- Mày phá nhà đấy hả Sơn?
Mẹ ơi là mẹ! Giá mẹ biết con trai mẹ đang vui thế nào!
* Nắng:
Tự nhiên nhận lời giả làm người yêu Sơn - thằng bạn cùng lớp mới quen chưa trọn một tuần như vậy liệu có quá đột ngột không? Con bé cùng phòng trọ thấy tôi bồn chồn đứng ngồi không yên thì lấy làm lạ lắm. Sau khi nghe tôi trình bày rõ hoàn cảnh, nó vỗ lưng tôi bồm bộp:
- Cứu được danh dự bạn ấy là mày đã làm được một việc tốt để phúc cho con cháu rồi. Vụ này để tao, tao sẽ biến mày từ ngan thành vịt... à nhầm... từ vịt thành thiên nga!
Nói rồi lăng xăng mở tủ tìm quần áo, tíu tít lôi đồ nghề make up của nó bày la liệt trên giường. Tôi toát mồ hôi. Vật lộn hơn tiếng đồng hồ, ngồi yên cho nó mặc sức tô tô vẽ vẽ khiến lưng tôi ê ẩm, toàn thân rã rời. Cho tới khi nó phán một câu:
- Xong!
Tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nó giục:
- Soi gương xem thành quả của tao đi, con dở.
- Thôi - tôi lắc đầu quầy quậy - Tao sợ lắm...
- Sợ gì? Á? Mày dám xem thường tài năng hội họa của tao à?
Rồi nó lao vào... bóp cổ tôi như thật. Mải chí chóe với con bé, tôi không để ý đồng hồ đã điểm đúng 8h. Sơn gọi vào máy tôi bảo ra mở cửa. Con bạn tôi cuống quýt xách ra một đôi guốc cao gót nhọn hoắt đính đá lấp lánh, nói như ra lệnh:
- Xỏ vào, mau!
Tôi ngước nhìn nó mếu máo:
- Mày đã bắt tao mặc váy còn bắt đeo cả cái của nợ này nữa hả?
Nó trợn mắt:
- Chứ sao? Không lẽ mặc váy đeo tổ ong cùng màu?
Sơn gọi đến cuộc thứ hai, con bạn tôi phi ra mở cửa với vận tốc âm thanh ánh sáng. Toe toét:
- Chào cậu!
Sơn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng tươi cười đáp lại:
- Chào cậu. Cho mình hỏi ở đây có bạn nào tên Dương?
Tôi rụt rè như con dâu về nhà chồng, bước ra cửa, bẽn lẽn:
- Dương đây...
Sơn chợt khựng lại, trố mắt nhìn tôi. Cái mồm há hốc làm giảm đi mấy chục phần trăm độ đẹp trai vốn có. Tôi cau mày:
- Sao nhìn Dương kiểu đấy? Buồn cười lắm hả? Thế để Dương vào thay...
- Không! - Sơn kéo tay tôi - Đừng! Đẹp lắm!
Tôi đỏ lựng hai tai, cúi gằm mặt xuống. Xung quanh im ắng lạ thường. Không biết tai tôi còn đỏ thế nào nữa nếu con bạn không đẩy tôi về phía Sơn và nói:
- Thôi đi đi. muộn bây giờ, ngắm nhau mãi!
Sơn gật đầu chào nó, tôi ngồi lên xe, ngoái lại thấy con bé tung tăng bước vào nhà, lại còn hát nữa...!!! Con Vespa lướt đi trong bóng tối. Cả hai chúng tôi không nói với nhau câu nào suốt quãng đường khá xa. Đột nhiên Sơn lên tiếng:
- Hôm nay nhìn Dương như Taylor Swift ấy...
- Không được trêu Dương! - Tôi nhăn mặt, véo nhẹ vào lưng Sơn.
Nó cười tủm tỉm, đang nghĩ gì không biết...
+++
Sinh nhật Huy tổ chức trong một bar khá lớn. Tự nhiên tôi thấy hơi run. Chưa bao giờ vào một nơi thế này. Sơn gửi xe xong, thấy tôi đang bối rối, nó bước tới bên tôi, chìa tay ra:
- Đưa đây!
- Đưa gì? - Tôi thoáng ngạc nhiên.
- Tay. Đã diễn thì phải diễn cho đạt chứ.
- À ừ...
Tôi lúng túng thật sự. Bàn tay nằm gọn trong bàn tay, mồ hôi túa ra ướt nhẹp... Tôi bước theo cậu bạn như vô định. Vào đến nơi, bạn bè Sơn ùa ra vây kín lấy chúng tôi.
- Ủa ơi ai đây Sơn?
- Người yêu à cu em?
- Thằng này có người yêu mà dám chém với anh là vẫn ế trong tư thế ngẩng cao đầu nhá!
Sơn cười híp mắt. Gật đầu hỏi lại:
- Huy đâu mọi người?
- Trên kia kìa anh. - Một em váy quây nhanh nhảu.
Sơn nắm chặt tay tôi, kéo đi như ma đuổi. Huy đang đứng với một nhóm bạn, tối quá khiến tôi chẳng thể nhìn rõ, cộng với đôi guốc cao chênh vênh, tôi bước hụt, vấp phải một cái chân bàn, ngã nhào về phía trước, đổ ập lên người Sơn. Cả đám nhốn nháo. Huy và nhóm bạn liền chạy tới, tôi và Sơn vẫn đang trong tư thế..."sấp ngửa"...Thề với Chúa lúc đó có cái rãnh nào tôi sẽ rúc ngay xuống đấy, không lên nữa cũng được. Sơn vội vàng đỡ tôi dậy, trước mặt Huy và vô số ánh mắt, nó tỉnh bơ:
- Em có sao không?
Suýt thì tôi rút guốc phang nó, may sao sực nhớ ra, tôi lắp bắp:
- Ơ... ờ... em... không sao...
Đột nhiên đèn bật sáng. Mọi người xúm vào xem có chuyện gì xảy ra. Sơn thốt lên:
- Chân em sưng lên rồi kìa!
Rồi chẳng để tôi kịp phản ứng, nó ấn tôi ngồi xuống cái ghế gần nhất... quỳ xuống nắn khớp chân cho tôi. Đau nhói! Tôi quên cả xấu hổ, kêu lên:
- Á! Đau! Nhẹ thôi! Anh muốn vặn chân tôi ra đấy à?
Sơn ngước nhìn tôi, cười hiền lành:
- Anh xin lỗi.
Tôi đứng tim. Sơn cười đẹp quá. Mặt tôi nghệt ra y hệt con ngố. Bỗng Huy lên tiếng:
- Hết giờ riêng tư, mời "Vợ chồng A Phủ" ổn định tinh thần chúng ta vào vấn đề chính!
Ngay lập tức Sơn lấy lại vẻ nghịch ngợm vốn có:
- Xin lỗi mọi người! Cho mình giới thiệu đây là Dương, bạn gái mình!
Tôi ngẩng lên, tính sẽ cố rặn một nụ cười xã giao nhất có thể coi như chào hỏi. Chợt tôi giật mình, bắt gặp ánh mắt quen thuộc, đang nhìn mình chằm chặp. Phải! Ánh mắt đó, khuôn mặt đó, con người đó...! Tôi như mê đi, hai tai ù lên. Tự nhiên tim đập loạn xạ và toàn thân run rẩy. Sơn tiếp tục:
- Còn giới thiệu với em, đây là Huy bạn thân anh, cùng lớp mình nên chắc em cũng biết. Đây là anh Giang, anh Trung, anh Phương... Còn đây là anh Phong, cũng người Hạ Long chỗ em đấy, chân cứng trong DotA team bọn anh luôn... Mọi người làm quen với nhau nhé!
Mặt đất quanh tôi như quay cuồng chao đảo. Đèn vụt tắt, tiếng nhạc lại vang lên át tiếng tim tôi đang cào xé. Tôi ngồi bất động, Sơn lo lắng thì thầm:
- Có chuyện gì à?
Tôi không trả lời, đẩy nhẹ Sơn:
- Tránh ra cho Dương thở chút. Khó thở quá!
- Ừ - Sơn bối rối - Vậy ngồi nghỉ đi, Sơn chạy qua chỗ thằng Huy tẹo.
Tôi gật đầu, Sơn lẫn vào biển người mờ ảo... Bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi:
- Uống được không?
Tôi quay lại, bàng hoàng. Là Phong! Là Phong đang đứng trước mặt tôi, ly rượu trên tay như khiêu khích. Tôi khẽ lắc đầu, nín thở. Tôi không dám nhìn Phong. Anh ngồi xuống bên tôi, rất tự nhiên:
- Lâu rồi không gặp, em vẫn tốt chứ?
Tôi im lặng. Phong lại độc thoại:
- Chắc là ổn rồi. Sơn có vẻ rất dịu dàng với em?
Tôi quay mặt đi, cố kìm nén cảm xúc, ngăn nước mắt. Nhòe mascara là thế nào Sơn cũng hỏi. Phong tiếp tục:
- Chuyện một năm trước, xin lỗi nhé. Anh bồng bột quá. Bây giờ hối hận có lẽ cũng đã muộn...
Cổ họng tôi nghẹn đắng. Anh đâu biết rằng tôi chưa, hay nói đúng hơn là không thể quên được anh và tình yêu của anh... Tay nắm chặt gấu váy, tôi thấy mình sắp mất bình tĩnh. Đột nhiên Sơn quay lại, Phong lặng lẽ rời khỏi bàn, không quên nói nhỏ:
- Hy vọng em tha thứ...
Nước mắt tôi trào ra, Sơn nhìn tôi lo lắng:
- Dương sao thế?
- Về đi Sơn. Tớ thấy hơi mệt.
Sơn nhíu mày, cúi sát mặt tôi:
- Nói đi, làm sao? Phong chòng ghẹo gì ấy à?
- Không! - Tôi gắt lên.
- Tớ đưa ấy đến đây, tớ có trách nhiệm phải bảo vệ ấy. - Sơn cũng không kém.
Tôi nuốt nước bọt, họng tôi khô rát:
- Về đi rồi Dương kể cho.
Sơn gật đầu:
- Vậy ra lấy xe.
+++
Đường Hà Nội càng về khuya càng nhộn nhịp. Sơn đèo tôi với vận tốc tình yêu, 20km/h. Nó không nói gì, còn tôi cứ thở dài thườn thượt. Bỗng Sơn lên tiếng:
- Ba mươi mốt...
- Hả? - Tôi giật mình.
- Cái thở dài thứ ba mươi mốt.
- À ừm... Haizzz...
- Ba mươi hai.
- Thôi đi - Tôi nhấm nhẳng.
- Giờ thì bình tĩnh chưa? Nói lí do xem.
- Chuyện là thế này... Haizzz...
Tôi bắt đầu câu chuyện sau cái thở dài thứ ba mươi ba. Chậm rãi, từ từ, lúc trầm lúc bổng như Nguyễn Ngọc Ngạn kể chuyện ma. Sơn lắng nghe, không một câu ngắt quãng lời kể của tôi. Đến đoạn tôi và Phong chia tay trong chiều bão thì tôi không chịu được nữa, sống mũi lại cay xè. Sơn vẫn im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi bất chợt, nó đề nghị:
- Hay là từ nay, Dương cứ làm bạn gái Sơn như này nhé...
- Dương đang nghiêm túc đấy - Tôi nhăn mặt.
Sơn ngập ngừng:
- Thật ra... chơi chung nhóm, nhưng Sơn không ưa Phong vì tính anh ấy hơi ích kỉ. Không ngờ anh ấy lại làm thế với Dương. Nếu thật sự Phong đã hối hận, chúng ta xuất hiện trước mặt Phong với tư cách người yêu, anh ta sẽ thấy khó chịu. Vừa là một sự trả thù nho nhỏ, vừa là để thăm dò thái độ Phong.
- Có lí đấy - Tôi cười - Dương bây giờ chẳng nghĩ được gì đâu, tùy Sơn.
- Cứ vậy đi - Sơn nhẹ nhàng - Sơn ghét những thằng đàn ông khốn nạn. Cuộc đời cần có luật nhân quả phân minh mà.
- Sơn quả là mẫu con trai lí tưởng - Tôi khách sáo.
- Sơn cười:
- Thống nhất từ mai là chúng ta "yêu nhau" nhá.
- Ừ - Tôi khẽ gật đầu.
- Cư xử với "anh" cho đúng mực, biết chưa?
- Vâng! - Tôi cũng đùa lại - Bây giờ thì "anh" cho "em" về được chưa? Đã quá 10h đêm và chúng ta vừa đi trọn một vòng hồ rồi đấy.
* Núi:
Tôi chẳng hề tốt đẹp hay "lí tưởng" như Dương nói. Sự thật là tôi đã lấy đó làm lí do để bấu víu vào mà yêu "đúng một tháng" như đã cá với Huy để rồi "sút" mà thôi. Tôi không biết, không quan tâm liệu có phải mình đang lợi dụng Dương? Nhưng tâm trí tôi giờ đây hoàn toàn bị sự hiếu thắng bao phủ! Con Sư Tử là tôi quá khát khao cái vị trí số một. Tôi ghét Phong! Thật vậy! Từ khi hắn xuất hiện, làm tôi mờ nhạt giữa đám bạn. Hắn luôn là tâm điểm của mọi cuộc chơi, tỏ ra khá lõi đời và sành sỏi. Vì không muốn bị mang tiếng là đố kị với thằng sinh viên ngoại tỉnh, cho nên bằng mặt mà chẳng bằng lòng. Còn việc tôi cần làm bây giờ là cùng Dương diễn một vở kịch hoàn hảo để che mắt thằng Huy, chọc mắt thằng Phong, tôi thầm hả hê với những tính toán của mình...
+++
Sáng hôm sau, tôi để báo thức đúng 6h30. Tắm rửa sửa sang, tự cười với mình trong gương một cái, lấm bẩm:
- Hồi bé cứ tưởng mình đẹp trai nhất, lớn lên mới biết trong gương còn có thằng đẹp trai hơn mình.
Tôi phóng xe ra khỏi nhà trong tâm trạng phấn khởi, mặc ẹ tôi gọi với lại:
- Không ăn sáng hả con? Hôm nay được ngày mày dậy sớm thì có khi chiều bão về đấy con ạ!
Mẹ lại vui tính. Nhớn rồi, có tý "tình yêu" phải khác chứ. Đến ngõ nhà Dương, tôi dừng xe gọi điện. Vẫn bài nhạc chờ "kinh dị" đó...
- Gì đấy bạn trẻ? - Giọng Dương còn ngái ngủ.
Tôi phì cười:
- "Người yêu" dậy chưa đấy? Đi ăn sáng rồi anh đèo đi học.
Tôi nghe Dương ho sặc sụa, rồi bịt mồm khúc khích:
- Vâng! Anh vui lòng đợi em hai chục phút nữa. Oke?
- Sao mà lâu thế?
- Thế là "Need for speed" lắm rồi đấy!
Đúng 20p14s sau, Dương xuất hiện, lại như mọi ngày. Tôi bỗng tiếc nuối hình ảnh Dương tối hôm qua, quả thật rất lung linh... Hai đứa hòa vào dòng người ngoằn ngoèo, tấp nập. Phở bò rồi Cafe. Tôi để ý Dương ăn rất nhỏ nhẹ, nhưng tự nhiên. Mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, môi hồng lên vì ớt cay, đáng yêu vô cùng. Trên đường đến trường, Dương giật giật tóc tôi, lí lắc như đứa trẻ:
- "Anh yêu" chiều có thể đón "em" đi ăn sữa chua bên Lò Đúc được không?
- "Em yêu" sống chỉ để ăn thôi hả?
- Thì phải ăn để mà sống chứ! - Dương cãi.
Ngày đầu tiên "yêu nhau" đã "ma giáo" thế rồi đấy! Chưa dừng lại ở đó, thỉnh thoảng Dương lại làm bộ mặt "cún con" và giả giọng "kẹo ngọt":
- "Anh yêu" tối nay trà chanh Nhà thờ nhé!?
- Sao suốt ngày đòi trà chanh thế?
- Tại ở đấy lắm trai đẹp - Dương giả hươu giả nai, tủm tỉm.
- Trai này chưa đủ đẹp à? - Tôi lừ mắt.
- Ờ ý...
- Thôi đi, biết thằng Phong hay lên đấy, muốn lượn qua đáp đá hội nghị chứ gì? - Tôi mỉa mai.
Dương tắt hẳn nụ cười, gương mặt em thoáng buồn. Sợ em giận, tôi vội đánh trống lảng:
- Thôi được rồi, nhưng cấm cao su một phút!
Đấy, cuối cùng thì cũng chỉ vì thằng Phong! Tôi thấy uất. Dù gì... vẫn đang là... "người yêu" cơ mà. Dương chẳng hề suy chuyển trước "vẻ đẹp" của tôi như tôi từng nghĩ. Có lẽ trong mắt em, tôi đơn thuần là tấm lá chắn, che đậy cho những tổn thương sâu kín mà em muốn vùi lấp. Dương vẫn "thô lỗ" với tôi mỗi lúc hai đứa không đông quan điểm. Kiểu như một chiều tôi rủ đi cafe, em lại cứ nằng nặc đòi ra New ăn kem chua. Tôi cáu bẳn:
- Đừng lôi thôi! Đi bộ về đấy!
Dương quát:
- Dừng xe!
Rồi nhảy xuống, tháo mũ bảo hiểm đưa cho tôi, gằn giọng:
- Cầm lấy!
Tôi ngỡ ngàng, không ngờ Dương lại phản ứng dữ dội như vậy, đành xuống nước giở "khổ sở kế", mếu máo:
- Ấy sao thế... Sơn đùa mà. Xin lỗi Dương, hôm nay nóng bức nên thần kinh không được vững...
Dương lườm tôi cháy quần cháy áo:
- Cũng chỉ là LX, chưa phải Lambo mà tinh tướng, nhá!
Tôi tiu nghỉu:
- Vâng! Em xin lỗi rồi mà. Em ngả nón rước chị lên xe ạ...
Tôi khóc thầm, bấm bụng tự an ủi, thôi thì tất cả vì lí tưởng cao đẹp. Nhưng được cái Dương không bao giờ để bụng, lát sau lại hót như chim được ngay. Ở bên Dương, tôi thấy lòng mình ấm áp...Thề đấy! Có điều, đôi lúc Dương hành động rất trẻ con, làm tôi mấy lần suýt rụng tim vì sợ lộ. Có hôm trong lớp, giờ Triết, trong khi giảng viên đang miệt mài hăng say với "Quan điểm siêu hình" và "Quan điểm biện chứng" thì tôi quay xuống, thấy Dương nằm gục mặt trên bàn ngủ ngon lành... Cái miệng còn chúm chím như làm nũng, nhìn ngộ nghĩnh kinh khủng. Tôi phì cười, rút máy nhắn tin:
"Dậy đi em yêu, nước dãi tràn lan rồi kìa".
Hai phút sau, một viên giấy vo tròn bay thẳng mặt tôi không chút thương hoa tiếc ngọc. Thằng Huy lắc đầu ngán ngẩm:
- Chưa lớn được.
Tôi khoái chí khi thấy vẻ mặt giận dữ của Dương. Bỗng Huy hích vai tôi, thì thầm:
- Còn năm ngày nữa là tròn một tháng.
Tôi giật mình thảng thốt... Nhanh thế sao?
- Ừm... Biết rồi - Tôi đáp qua loa.
Huy cười, vẻ mặt xảo quyệt như sói:
- Tình hình là tao thấy mày bị..."cuốn" rồi. Hà hà...
- Cuốn cái đầu. Mày biêng à! - Tôi quay đi chỗ khác.
Mặt Huy vẫn nhơn nhơn, giả vờ nhìn giảng viên trìu mến.Tự nhiên lòng tôi rộn lên một cảm xúc khó tả...Tôi đang lo?
Ừ... năm ngày nữa thôi mà...
+++
Chiều, đang vểnh râu xem phim thì nhận được tin nhắn của Dương bảo "gọi lại". Tôi cười thầm, "kẹt xỉ đến thế là cùng"! Đang được nghỉ học những bốn ngày, kiểu gì cũng rủ rê dụ dỗ đi chơi cho xem.
- Anh đây con bồ câu bé nhỏ...
Đầu bên kia, Dương cười sặc sụa:
- Ờ! Con bồ câu to lớn à? Muốn đi đâu đổi gió không?
- Đổi sang gió Lào à?
- Không! Gió biển! - Dương phấn khích.
- Ở đâu vậy?
- Về quê Dương!
- Nghe hay đấy. Khi nào khởi hành đây?
- Sáng mai đi sớm cho đỡ nắng.
- Có... hai đứa thôi à?
- Ừ.
Tôi đùa:
- Đừng có làm gì người ta đấy.
Dương the thé:
- Cho tôi còn đánh thêm!
+++
Chuyến xe 5h sáng từ bến Mỹ Đình. Bốn tiếng ngồi xe khiến tôi mệt mỏi kinh khủng. Dương vẫn tỉnh như sáo, buôn điện thoại ầm ầm, rủ rê "đồng bọn", hèn hò gặp nhau, lại còn chụp ảnh tôi ngủ gật up lên facebook ý định dìm hàng tạo scandal đây mà. Đến nơi, bốn, năm đứa nhóc tầm "vị thành niên" lao ra ôm hôn Dương thắm thiết, cứ như Obama đến thăm nhà không bằng. Họ ríu rít với nhau, làm tôi giống như người thừa, lạc lõng vô cùng. Chợt thằng nhóc tóc nâu bờm xờm lên tiếng:
- Người yêu chị Dương à?
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì con bé có cái răng khểnh chen vào:
- Anh giỏi thật! làm thế nào mà yêu được chị Dương thế?
Tôi bật cười:
- Anh tưởng chị Dương yêu được anh mới là giỏi?
Dương xấu hổ, xua tay đánh trống lảng:
- Đói chưa mọi người? Gần đây có quán đồ ăn nhanh, vào nhé?
Tôi bước theo Dương, thì thầm:
- Toàn chơi với bọn trẻ con thế này à?
Dương chun mũi:
- Kém mình có một, hai tuổi thôi mà.
Tôi thở dài:
- Không hiểu nghĩ gì lại đồng ý đi theo Dương nhở. Vớ vẩn chết mất xác ở đây...
- Giỏi thì tự về xem.
Dương nhìn tôi thách thức. Quái vật!
+++
Biển. Cát vàng ươm. Nắng giòn như thủy tinh lấp lánh. Tôi lững thững bước theo Dương, giữa sóng và gió, chúng tôi để lại trên cát những dấu chân song song...
Dương bỗng nói, rất khẽ:
- Hồi xưa Dương hay cùng anh Phong ra đây lắm...
- Cũng đi thế này á?
- Ừ...
Tôi quay sang Dương - đang nhìn xa xăm, mắt em lại long lanh ướt rồi...
+++
Sau hai ngày "ăn chơi hưởng lạc", chúng tôi về Hà Nội trong tâm trạng nuối tiếc. Ngồi trên xe, Dương trở nên trầm lặng đến lạ. Tôi hỏi nhỏ:
- Say xe à?
Dương quay sang tôi, mỉm cười:
- Không. Dương đang nghĩ...
- Nghĩ gì?
- Mai là sinh nhật Dương...
- Ồ! - Tôi tròn mắt, tôi thấy mình vô tâm quá - Thích quà gì?
- Sơn chính là món quà lớn nhất rồi. Và chuyến đi này...
Dương bỏ lửng câu nói. Tôi cố tỏ ra hài hước:
- Sơn có ngồi trong hộp buộc nơ đâu!?
Dương cúi xuống, tay vân vê quai chiếc túi da, ngập ngừng:
- Từ ngày Dương lên Hà Nội học, Sơn là người bạn duy nhất của Dương, làm Dương cười, chăm sóc Dương như em gái...
Rồi em nhìn thẳng mắt tôi, rành rọt:
- Cảm ơn nhé! Vì một tháng qua...
Tôi như bị ai đấm vào mặt, choáng váng. "Một tháng! Đã một tháng rồi". Không ngờ em nghĩ về tôi tốt đẹp như vậy. Tôi thấy thất vọng về mình, tôi thấy mình xấu xa, giả dối...
Bất ngờ, Dương dựa đầu vào vai tôi, hồn nhiên:
- Cho mượn bờ vai gầy chút nhé, "anh yêu"...!
+++
Về Hà Nội, tôi tức tốc đi tìm cho Dương một món quà sinh nhật. Dương thích gì nhất? Tôi còn chẳng biết. Tệ thật! Lươn mấy vòng qua các shop đồ nữ, tôi chọn một chiếc áo kiểu Vintage màu trắng gần giống của Avril trong MV What The Hell, có lẽ hợp với Dương? Tôi háo hức như thể mua quà cho người yêu thật vậy. Cảm giác này... lạ quá. Những nghĩ suy trong tôi càng bề bộn. Tối nay gặp Dương, mình sẽ phải nói gì, phải làm sao đây?
* Nắng:
Sinh nhật năm nay tôi kỉ niệm qua loa, một bữa Lotteria với con bạn cùng phòng trọ. Con bé dường như nhận thấy ánh mắt tôi chẳng vui, nó cố bày trò. Gà rán với Pepsi thôi mà cứ lè nhè:
- Uống đi mày! Không say không về!
Tôi phì cười, cảm động rơi lệ. Chợt, nó hỏi:
- À đúng rồi. Bạn Sơn đâu?
Miếng gà rán mắc nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi... Tôi vờ vịt:
- Ờm... Hình như nhà có việc, bận rồi... Thôi ăn nhanh còn về.
Nó cụp đôi mắt, tiếc nuối. Tôi thật sự không hy vọng gì hơn...
+++
Con ngõ nhỏ dẫn vào nhà trọ chật hẹp và leo lét ánh đèn.
Bạn tôi thao thao bất tuyệt về bộ phim sắp chiếu, về mùa Sale sắp tới, về chỗ làm thêm lương cao...Trong khi đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi còn mong chờ điều gì chứ? Đối với tôi, không cô độc vào ngày này cũng đủ hạnh phúc rồi. Bước chân nhẹ bẫng như vô thức. Chợt tôi giật mình. Phía trước tôi, một bóng người đang bước tới... Bóng đen ngày càng gần, rõ dần, đậm nét... Tôi thảng thốt:
- Phong? Anh làm gì ở đây?
- Chúc mừng sinh nhật.
Phong trao cho tôi bó hoa hồng đỏ cầu kì, bắt mắt. Tôi vẫn đứng chết trân. Con bạn tôi vỗ vai, ý tứ:
- Tao vào trước nhé.
Tôi lúng túng, mồ hôi vã ra như tắm. Có mơ cũng không thể nghĩ ra cảnh này.
- Sao anh biết chỗ em ở?
- Ừ anh... google đấy... - Phong cười cười.
Anh... vẫn đủ sức làm trái tim tôi loạn nhịp. Tôi chẳng biết nói gì, ấp úng mãi:
- Em... em...
Phong nhẹ nhàng nắm tay tôi, như ngày xưa... Tôi nghẹt thở.
- Em không phải nói gì cả. Anh biết, anh vẫn còn một vị trí nhỏ trong em. Anh sẽ cố hết sức bù đắp những nỗi đau đã bắt em phải gánh chịu. Chỉ cần em cho anh cơ hội... Anh hứa... Anh...
Không thấy, nhưng tôi biết mắt mình mọng nước. Những kỉ niệm của một năm trước ào ạt dội về, xâm chiếm bộ nhớ của tôi tàn khốc. Tôi nhìn Phong, nhìn thẳng. Trên khuôn mặt anh không có vẻ là đang đùa. Phong vẫn nắm tay tôi, rụt rè, ghé sát mặt tôi... Tôi như con rối, để mặc anh điều khiển. Đến khoảnh khắc chiếc hôn đã rất gần, gần lắm... Thì bất chợt, tiếng động cơ xe máy "vè vè" kéo tôi về thực tại, và ánh đèn pha chói lóa của con LX quen thuộc rọi thẳng vào hai chúng tôi. Tôi nhíu mắt, thốt lên:
- Sơn!?
Sơn xuất hiện khiến tôi và cả Phong vô cũng ngỡ ngàng. Tôi linh cảm có điều gì đó ghê gớm sắp xảy ra. Như thể bị bắt quả tang vừa làm việc gì tội lỗi, tôi vội vã thanh minh:
- Sơn à! Không phải đâu! Không phải những gì anh đang nhìn đâu...
Tôi cuống, tôi hoang mang tột cùng. Sơn không nói gì, quay xe phóng thẳng. Tôi vùng vẫy trong vòng tay Phong.
- Bỏ em ra!
Phong càng xiết chặt hai vai tôi, cương quyết.
Tôi quát lên:
- Bị điên à? Bỏ ra!
Đôi mắt Phong hằn lên những tia giận dữ:
- Nó là thằng phá đám! Em phải tin anh. Anh sẽ không đánh mất em lần nữa đâu.
Tôi cắn môi, ném cho Phong cái nhìn khinh bỉ. Anh ta đang có ý nghĩ hoang đường gì thế? Tôi là món đồ chơi thích thì nâng niu, chán thì đáp xó và buồn lại lôi ra hay sao? Tôi nín thở, lấy hơi, nói một mạch:
- Này anh, anh tưởng mình đang đóng phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc đấy hả? Anh nhầm! Em chẳng còn yêu anh lâu rồi. - Tôi nhếch mép - Có chăng chỉ là... cảm giác hụt hẫng khi bị bỏ rơi khiến em không thể quên được... Anh ấy! Gió thì sẽ mãi là gió thôi! Biết nơi nào mới là điểm dừng? Em nhổ vào cái thứ tình yêu ngẫu nhiên tùy hứng đó! Và... Anh cần phải biết: có ba thứ mà anh mất đi thì không bao giờ lấy lại được. Đó là thời gian, tuổi trẻ, và...em!
Tôi giật mạnh tay trước con mắt kinh ngạc của Phong. Tôi phải đi tìm Sơn, điều gì đó thôi thúc tôi mãnh liệt.
- À quên - Tôi dúi bó hoa vào tay Phong tàn nhẫn - Anh còn chẳng nhớ là em dị ứng với hoa hồng!
* Núi:
Tôi phóng như điên về nhà thằng Huy. Tôi phải báo cho nó rằng chuyện này đã kết thúc. Phải! Món quà lớn nhất là thằng Phong, chứ không phải tôi! Suýt thì tôi đã ảo tưởng rằng giữa tôi và Dương có cái gì đó xa hơn tình bạn! Tôi là kẻ dư thừa, là tấm lá chắn, là thằng hèn hạ!
- Hết rồi đấy! Chia tay rồi! Đúng một tháng nhé!
Tôi nói như hét vào mặt thằng Huy. Huy vẫn giữ cái vẻ điềm nhiên đáng sợ:
- Mày thua.
- Dẹp đi!
Tôi ném thẳng chìa khóa xe xuống sàn, hằn học, như thể chính nó là nguồn cơn điên loạn của tôi. Nằm vật xuống ghế, huyết quản sôi lên sùng sục. Huy nhìn tôi chăm chú. Nó nói, giọng đều đều:
- Tao biết kết quả vụ cá cược này ngay từ đầu cơ. Mày ngu lắm, mày không nhận ra điều gì sao?
Tôi điên tiết, ném một cái gối về phía nó, rồi trở mình, úp cái gối còn lại lên mặt, bịt chặt tai. Đầu đau như búa bổ, tôi muốn gào, muốn thét, đúng là tôi thua, tôi thất bại rồi. Nhưng không phải thua thằng Huy, mà thua thằng Phong. Lại một lần nữa, nó đến cướp mất những gì thân yêu của tôi. Tôi đã ước giá mình chết đi được một lúc... Thật may, giấc ngủ đến nhanh như một sự cứu đỗi vô hình. Tôi thiếp đi, thằng Huy bỏ ra ngoài nghe điện thoại...
+++
Tôi thức dậy lúc 8h sáng ngày hôm sau, tại nhà thằng Huy. Nó giục tôi đánh răng rửa mặt nhanh chóng, rồi sẽ cho tôi xem một thứ... Xem cái gì? Lúc này còn điều gì hấp dẫn tôi? Huy gật đầu bí hiểm:
- Thử rồi biết...
Và có lẽ chẳng bao giờ tôi quên giây phút ấy. Khi tôi và Huy vừa bước ra khỏi cửa, tôi lặng người...
Dương - nước mắt giàn giụa.
Nửa khóc nửa cười.
Ôm chầm lấy tôi, như sợ mất...
Thời gian quanh tôi đóng băng...
Huy - đôi môi nó mỉm cười mãn nguyện...
+++
Cho đến bây giờ, mỗi khi Dương ngồi bên tôi cùng xem phim, hoặc chỉ đơn thuần là nép vào tôi như con mèo nhỏ, và mỗi đứa một cái điện thoại chơi game, tôi lại trêu:
- Hôm đó em bỏ thằng Phong chạy theo anh đúng không?
Dương vẫn dán mắt vào cái màn hình:
- Vâng.
- Sao không chạy nhanh hơn một chút, để người ta đợi sốt ruột...
- Gì chứ? - Dương lườm yêu.
- Mà sao lại chọn anh?
Em chớp chớp mắt:
- Em cần một điểm tựa, và em tin là anh... đủ vững chãi...
- Vậy sao?
Dương nhăn nhở:
- Thì anh là "núi" mà..!
Câu nói của em chứa đầy "hàm ý". Em đúng là đồ nhớ dai, thù vặt. Nhưng cái số tôi nó phải vậy hay sao ấy. Tôi xị mặt, thở dài:
- Ừ! Anh "núi", kệ anh...!
HẾT
Chương trước
Mục lục
Vì Anh Nghiện Em Rồi
Shino
Vì Anh Nghiện Em Rồi - Shino
https://isach.info/story.php?story=vi_anh_nghien_em_roi__shino