Vành Khăn Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
ăng nghiền ngẫm những ý nghĩ tới lui một lúc thật lâu. Doc nhìn vẻ mặt mụ biết không nên mở lời. Lão chỉ chốc chốc ngước nhìn mụ rồi tự hỏi xem mụ nghĩ gì. Cuối cùng lão không nhịn được nên dè dặt lên tiếng:
- Có chuyện rắc rối à, Măng?
- Doc, để tôi yên.
Doc nhún vai, bước ra ngoài ngồi trên lan can. Cuối cùng Măng vụt đứng dậy, có vẻ quyết định. Mụ lấy một ống cao su đặc rồi bước lên thang. Mụ đi dọc hành lang đến căn phòng phía trước mở cửa. Căn phòng nhỏ bé, cửa sổ bị đóng đinh, bên trong chỉ có một cái giường, một cái ghế và tấm gương treo trên tường. Tấm thảm xơ xác, bẩn thỉu.
Măng khép cửa nhìn cô Blandish đang ngồi trên giường, mắt mở lớn sợ sệt. Mụ ngồi xuống, chiếc giường cót két, xẹp lại vì sức nặng.
- Tao có chuyện muốn nói. Có khi nào mày bị cái này đập vào người không? ( Mụ giơ ống cao su ra ).
Cô Blandish lắc đầu. Cô vừa mới ngủ dậy và khi Măng bước vào, cô tưởng là cơn ác mộng vẫn còn. Mụ già nói: “ Đau lắm ”. Mụ đập một cái vào đầu gối cô. Tấm đắp làm giảm bớt một phần cú đập nhưng dù sao vẫn có hiệu quả. Cô Blandish tỉnh hẳn, chồm dậy trên giường, tay nắm lại, giận dữ, thở hồng hộc.
- Bà chớ có làm vậy nữa.
Măng Grisson cười nhạo, hàm răng trắng như răng sói, trông giống lạ lùng với thằng con.
- Mày làm gì tao?
Mụ giơ bàn tay to xù ra nắm lấy cánh tay cô. Cô gái vùng vẫy nhưng không thoát. Mụ nói:
- Biết rồi đó con ạ. Tao già rồi những vẫn còn mạnh hơn mày nhiều. Bây giờ đầu tiên tao đập mày một trận cho bớt kiêu cẳng rồi sau sẽ nói chuyện.
Phía dưới tầng trệt, Doc thấy Woppy bước xuống chiếc Buick. Woppy hỏi:
- Bọn Eddie về chưa?
- Chưa, chuyện gì thế?
Woppy bước vào phòng, chụp một chai rượu đưa soi qua ánh đèn rồi ném đi, dáng chán nản. Doc lấy một chai Scotch khác, mở núi rót vào hai li.
- Eddie gặp chuyện gì thế?
- Không biết. Chúng tôi đến khách sạn, hắn cùng vào với Flynn. Tôi chờ, rồi thấy hai tên cớm, tôi bỏ đi quanh khu nhà. Lúc trở lại, nghe thấy tiếng súng. Cớm ào tới nên tôi lẩn.
- Chắc là ông bạn Eddie của chúng ta gặp khốn rồi.
- Hắn đủ sức đỡ đòn. Tôi không lo cho hắn. ( Woppy im bặt, lắng tai nghe ). Cái gì thế?
Doc cứng người, lo lắng nhìn lên trần.
- Hình như con bé la.
- Để tôi lên xem.
- Không nên. Măng đang ở trên ấy với nó.
Cả hai lắng nghe tiếng kêu rú kéo dài hồi lâu rồi Woppy nhăn mặt đến vặn rađiô to lên. Woppy lấy khăn lau trán.
- Có lẽ tôi vẫn còn cứng cựa như xưa, nhưng phải công nhận mù già nhiều khi muốn làm tôi lộn mửa.
Doc trút hết li rượu vào họng rồi nói tiếp:
- Tốt hơn là chớ nên để mụ già nghe cậu nói vậy.
Trên lầu, Măng Grisson đã ngồi lại trên giường, hơi thở gấp. Mụ nhìn cô Blandish vặn mình đau đớn mặt đầy nước mắt, bàn tay nắm chặt dưới tấm đắp. Măng nói:
- Bây giờ ta có thể nói chuyện được rồi.
Mụ bắt đầu nói. Lời mụ làm cô gái quên đau, nhìn mụ không hiểu gì hết.
- Không! - Cô hồng hộc lên.
Mụ cứ tiếp tục nói, cô Blandish nhỏm dậy rồi chúi đầu xuống giường.
- Không!
Rốt lại Măng mất kiên nhẫn.
- Mày không có cách nào khác, con khốn nạn ngu đần kia. Mày phải làm theo lời tao. Nếu không tao lại nện như lúc nãy.
- Không...không...
Măng đứng dậy, cầm ống cao su nhưng bỗng đổi ý.
- Đúng là không nên hủy bộ mặt đẹp đẽ của mày. Có nhiều cách khác. Để tao bảo Doc lo vụ này. Đáng lẽ tao phải nghĩ ra điều này từ trước rồi.
Mụ rời khỏi phòng. Cô Blandish thổn thức, chúi đầu dưới gối.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em