Chương 9
hời gian lướt thướt đi qua. Rồi Phong đến. Vừa thấy anh, những cảm xúc cuồng loạn tạm lắng lúc nảy, bây giờ bùng lên mạnh mẽ. Và cô gục trong vai Phong, khóc nức nở:
- Em hối hận vì đã cãi anh, lẻ ra em phải đề phòng con người đó, bây giờ hắn ngang nhiên thừa nhận rồi, em bị một tên sở khanh lường gạt cả hai thứ, biết phải làm sao đây hả anh Phong?
Phong im lặng vỗ nhẹ vai cô. Minh Trang chưa nói cụ thể, nhưng những gì cô nói cũng làm anh đoán mơ hồ việc gì đã xãy ra với cô.
Giọng anh thật nhẹ nhàng:
- Em và anh ta vừa xung đột phải không?
Minh Trang không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Thái độ của cô làm Phong hơi lạ. Nhưng anh không bàn tới, chỉ hỏi một cách quan tâm:
- Nhưng đó là chuyện gì vậy?
- Anh ta thừa nhận chỉ cưới em vì tiền, nhưng điều đó chưa kinh khủng bằng khi em phát hiện ra anh ta có người yêu. Bây giờ em không biết nói làm sao với ba mẹ em. Giá mà được chết.
Cô chỉ nói bao nhiêu đó, rồi im lặng, lòng đầy những vết đau ngổn ngang. Lần đầu tiên trong đời cô ước ao mình đừng phải sống.
Ông Thuần ngồi ở salon, đầu gục xuống giữa hai tay. Nhìn ông bây giờ mất hẳn phong độ đường hoàn tự tin của ngày thường. Cú sốc quá nặng làm ông không còn đứng vững được nữa. Ong có cảm tưởng mình không thể gánh nổi tai hoạ trên đôi vai đã bắt đầu già nua.
Bên cạnh ông, bà Hạnh khóc rủ rượi, hoảng loạn. Bản năng của người mẹ khiến bà không lo sợ cho mình, mà chỉ thấy đau khổ cho Minh Trang. Nghĩ tới chuyện Minh Trang phải đối diện với tai hoạ kinh khủng nhất của đời cô, bà lại khóc hết cả nước mắt.
Bất ngờ bà ngước lên nhìn ông Thuần, giọng trách móc:
- Đáng lẻ ông phải nhận ra chân tướng của nó lúc nó đưa gia đình qua gặp mình, nghe người ta nói ngon ngọt thì không biết đề phòng lòng dạ người ta, bây giờ…
Ong Thuần ngắt lời:
- Bà trách tôi mà không nhìn lại bà, chính bà cũng đồng ý gã, chứ có phải mình tôi quyết định đâu.
- Nhưng dù gã đi nữa thì cũng phải đề phòng chứ, sao lại giao hết công việc cho nó vậy, để cho nó quản lý hết việc làm ăn của mình, có ai sơ suất như vậy không?
- Nó đã là con trong nhà rồi, còn đề phòng gì nữa, chính bà cũng đồng ý tôi tập nó quản lý để sau nầy giao công ty cho vợ chồng nó, bà cũng khuyên tôi đừng thành kiến với bên đó kia mà.
Bà Hạnh cao giọng:
- Làm sao tôi ngờ được bản chất lưu manh của nó, nhìn nó đứng đắn quá mà, nếu biết…
Chợt thấy Minh Trang đi vào, bà nín bặt, cố tạo vẻ mặt bình thường:
- Sao hôm nay về sớm vậy?
Minh Trang cười gượng:
- Con về cũng bình thường mà mẹ.
Cô đặt chiếc giỏ xuống bàn, rồi ngồi xuống cạnh bà Hạnh:
- Ba mẹ đang nói chuyện anh Tiến phải không?
Thấy ai cũng lặng thinh, cô mím môi, nói bình tỉnh:
- Con nghe hết rồi, anh ta lại gây ra chuyện gì trong công ty phải không mẹ?
Thấy bà Hạnh làm thinh, ông Thuần khoát tay:
- Chuyện đã ra nông nổi nầy rồi, giấu nó làm gì, trước sau gì nó cũng biết, nói trước để nó còn chuẩn bị tinh thần.
Bà Hạnh lắc đầu mệt mõi:
- Ong nói cho nó biết đi, tôi cũng thấy rồi, không giấu gì được đâu.
Minh Trang quay qua ông Thuần:
- Có phải anh ta nói với ba mẹ là sẽ li dị với con không?
Ong Thuần nghiến răng:
- Nó phải phá cho tan hoang gia đình nầy rồi mới li dị sao, thằng đốn mạt thật mà.
Minh Trang ngơ ngác:
- Phá tan hoang là sao hả ba?
- Nó vừa ăn chia với mấy thằng vật liệu vừa bắt tay với thằng An trốn thuế, ba bị truy thu phạt liên tiếp mấy công trình, nhà mình sắp bán rồi con à.
Minh Trang gần như ngã vật vào lưng ghế. Giọng cô lạc đi:
- Sao tới mức như vậy hả ba?
Cô chợt hét lên:
- Đồ cướp giật, tên đê tiện.
Cô bụm mặt, khóc ngất cả người. Tai hoạ nầy còn khủng khiếp hơn cả khi phát hiện anh ta quan hệ với Tuyết Trinh. Vì nó không phải chỉ là đau khổ của cô, mà còn quyết định cả chuyện sống còn của gia đình. Tất cả là tại cô mù quáng. Càng nghĩ càng bấn loạn tâm trí.
Minh Trang quỳ thụp xuống chân bà Hạnh, khóc như mưa:
- Tại con tất cả, con đã cãi lời mẹ, con đưa kẻ thù vào phá hoại nhà mình, tội của con có chết cũng chưa đền hết, con phải làm sao chuộc tội đây mẹ ơi.
Cử chỉ của cô làm bà Hạnh càng đau đớn, bà cũng khóc mưa gió:
- Mẹ cũng không biết làm gì để cứu vản, mình thua nó rồi con ơi.
Minh Trang nói như hét:
- Con không chịu thua, con sẽ kiện anh ta, sẽ trả thù, sẽ làm cho gia đình anh ta điêu đứng.
Bà Hạnh không biết nói gì, chỉ quay qua nhìn ông Thuần. Ong cố lấy vẻ bình tỉnh, nói một cách chậm chạp:
- Mình thua trắng rồi, không làm gì được nó đâu con.
- Nếu vậy thì con sẽ không li dị, sẽ không để cho anh ta tự do đến với người khác, con sẽ làm anh ta khốn khổ, và phải trả giá.
Nói xong cô gục xuống chân bà Hạnh, khóc rung cả người. Bà Hạnh cũng không nói được gì, chỉ biết khóc. Chưa bao giờ trong gia đình lại đỗ nhiều nước mắt như vậy. Ngoài sân trời vẫn đầy nắng. Nhưng mọi người trong ngôi nhà huy hoàng nầy lại thấy đất trời sụp đỗ. Tối sầm như chính tương lai phải đi tới.
Càng nghĩ Minh Trang càng thấy đau thấm thía. Cái giá phải trả cho tình yêu mê muội quá đắt. Cô thấy hận trong lòng, và sự căm thù đối với Huy Tiến như không có bến bờ nào rõ rệt.
Minh Trang ngồi chống cằm bên bàn, măt đăm đăm nhìn chiếc đồng hồ trước mặt. Gần mười hai giờ mà Huy Tiến vẫn chưa về. Lúc sau nầy anh ta thường về muộn, và hầu như không có giờ giấc cố định. Anh ta đi suốt ngày, có khi đến nửa đêm mới về.
Minh Trang thừa biết anh ta đi đâu. Giờ đây anh ta đã công khai đi lại với Tuyết Trinh. Nhưng bây giờ điều đó không còn là điều duy nhất dày vò cô nữa. Bây giờ cô phải đối diện với sự bất hạnh khủng khiếp gấp ngàn lần. Đó là sự sống còn của gia đình.
Càng nghĩ Minh Trang càng căm giận ngùn ngụt. Anh ta chẳng những lừa gạt cô, mà đê tiện hơn, còn ngang nhiên đoạt lấy cả tài sản mà ba cô gầy dựng mấy chục năm. Không thể nào cô ngờ nổi, con người lịch thiệp đứng đắn mà cô biết, chỉ là một tên lường gạt khốn nạn nhất trên đời.
Đêm đã khuya, cô mệt mõi gục đầu xuống bàn. Đầu óc quay cuồng trong nỗi đau khổ xé lòng.
Chợt có tiếng cánh cửa bị đẩy vào. Minh Trang ngước lên, quay lại nhìn. Cô thấy Huy Tiến đang quăng chiếc cặp xuống ghế, anh ta nhìn thoáng qua cô, rồi im lặng mở nút áo. Cử chỉ lặng lẽ như chỉ có mình anh ta trong phòng.
Minh Trang đứng bật dậy, đến trước mặt anh ta. Bất ngờ, cô dang tay, dùng hết sức mạnh của sự tức giận, cô tát thẳng vào mặt anh ta:
- Khốn nạn.
Bị bất ngờ, Huy Tiến không kịp tránh. Cái tát làm anh ta đau điếng. Mãi một phút sau mới định thần lại, anh ta quắt mắt nhìn cô, răng nghiến chặt:
- Cô muốn gì?
Minh Trang không trả lời, cô nhìn trừng trừng vào mắt Huy Tiến. Khiến anh có cảm tưởng như bị thiêu huỷ bởi ánh lửa của sự căm thù. Điều đó làm anh đoán lờ mờ sự việc. Nhưng anh không nói ra, chỉ cười khẩy:
- Một tiểu thư yểu điệu lại có hành động thô bạo đến mức nầy sao? Thật khó tưởng tượng nổi. Chỉ nhìn bề ngoài thì dễ lầm lắm.
- Nếu có khả năng giết được anh thì tôi cũng sẽ làm, chỉ sợ giết một người như anh thì tôi bị bẩn tay thôi.
- Nếu có gan đó thì cứ làm, đừng doạ.
Anh ngừng lại, nhìn vào tận mặt Minh Trang, cười gằn:
- Cô biết điều nầy không, người ta hơn thua nhau không phải ở lời đe đoạ, mà là ở việc làm đó.
Giọng Minh Trang tức cùng cực:
- Tôi hiểu rõ lắm, cũng như anh không hề hăm doạ, chỉ âm thầm tiến hành cướp đoạt của người khác, những người như vậy còn đáng sợ hơn cả thú dữ, vì người ta không biết đường đâu mà đề phòng.
Càng nói càng bị khích động, giọng cô trở nên nhanh như gió:
- Tại sao anh hại gia đình tôi như vậy chứ, nếu tham lam thì ít nhất cũng phải chừa cho người ta một con đường sống, tại sao muốn người ta phải chết anh mới chịu, tại sao hả?
- Đi hỏi ba mẹ cô đi rồi sẽ có câu trả lời.
Hết bình tỉnh nổi, Minh Trang hét lên:
- Lại còn dám hỗn với ba mẹ tôi à?
Chợt cô thấy trước mắt tối sầm. Rồi khuỵ xuống, ngã sóng soài trên nền gạch, ngất đi một cách đột ngột.
Huy Tiến bối rối nhìn Minh Trang, rồi ngồi xuống sờ khắp người cô xem xét. Anh vừa đưa Minh Trang lên giường thì có tiếng đập cửa, rồi giọng bà Hạnh vọng vào:
- Chuyện gì mà la lớn vậy trang? Cho mẹ vào coi nào.
Huy Tiến bước ra mở cửa. Thái độ hơi lúng túng. Bà Hạnh nhìn anh một cách nghiêm khắc, rồi nhìn vào phòng. Thấy Minh Trang bất tỉnh trên giường, bà hoảng hốt kêu lên:
- Nó làm sao vậy?
Bà nhào đến, lay mạnh Minh Trang:
- Con làm sao vậy trang.
Giọng Huy Tiến thoáng lúng túng:
- Cổ bị ngất, có lẻ do xúc động mạnh.
Bà Hạnh ngẩng phắt lên nhìn Huy Tiến, khuôn mặt nghiêm khắc:
- Cậu đã làm gì nó, nói mau, đánh nó phải không?
Lúc đó ông Thuần cũng bước vào:
- Chuyện gì vậy?
Bà Hạnh không trả lời ông. Tất cả chú ý đều dồn vào Minh Trang, lo sợ điếng người, bà sờ khắp người cô, rồi nói như quát:
- Giờ lại đến lúc hành hung cả nó nữa sao, nếu nó có chuyện gì thì cậu chết với tôi.
Bà quay qua ông Thuần:
- Ong gọi điện kêu xe đưa nó đến bệnh viện nhanh lên.
Huy Tiến lấy máy ra gọi taxi. Nhưng anh vừa nói chuyện xong thì Minh Trang chợt mở mắt. Cô chưa kịp ngồi lên thì bà Hạnh đã lắc lắc tay cô:
- Tỉnh rồi, con thấy trong người ra sao rồi, để mẹ đưa con đến bệnh viện nghe.
Minh Trang chống tay ngồi lên, lắc đầu:
- Con chỉ hơi chóng mặt một chút, không sao đâu mẹ.
- Nhưng lúc nảy con làm sao vậy, mẹ biết rồi sẽ có chuyện xô xát, nhưng con có bị đánh không?
Minh Trang đưa mắt nhìn Huy Tiến, vẻ mệt mõi biến mất, mặt cô trở nên lầm lì:
- Hắn không làm gì được con đâu, ba mẹ về phòng đi, con không sao đâu.
Bà Hạnh bước xuống giường, nhưng vẫn không yên tâm:
- Chuyện gì để sáng giải quyết, bây giờ con ngủ đi, bây giờ có giết nó đi nữa con cũng không cứu vản được gì đâu, nếu làm được thì ba mẹ đã làm rồi, chứ không phải im lặng như vậy đâu.
Minh Trang không hiểu bà nói gì, nhưng cũng gật đầu:
- Ba mẹ mệt cả ngày rồi, mẹ về phòng ngủ đi.
Bà Hạnh đi ra, ngang qua Huy Tiến, bà đứng lại, đôi mắt quắt lên:
- Những gì cậu làm từ trước giờ, ba con Trang phát hiện hết rồi, không ngờ cậu ghê gớm như vậy, con người cậu lưu manh lắm.
Bà ngừng lại, rồi nói tiếp với giọng răn đe:
- Chuyện tày trời của cậu, tôi không làm dữ không phải vì không có cách trị cậu, mà vì tôi muốn để người lớn giải quyết, ngày mai cậu mời mẹ cậu qua đây nói chuyện.
Thấy Huy Tiến im lặng nhưng là sự im lặng cho qua chứ không phải phục tùng, bà không kềm được, quát lên:
- Mẹ cậu hiền quá, sao lại có đứa con trai xảo quyệt tham lam như vậy chứ.
Ong Thuần khoát tay:
- Không cần phải nói chuyện với nó, mất thời giờ lắm, người lớn thì nói chuyện với người lớn, tôi không muốn hạ mình cãi tay đôi với nó.
Bà Hạnh nhắc lại:
- Tôi cũng không muốn nói nhiều với cậu, ngày mai mời mẹ cậu qua đây.
Huy Tiến cười nhếch môi, khuôn mặt rắn đanh:
- Ba mẹ đừng nghĩ đây là chuyện của người lớn, mẹ con không muốn nói chuyện với ba mẹ đâu, mà con cũng không để ai làm phiền đến mẹ con, cho nên hai người đừng lôi mẹ con vào cuộc, cũng đừng đến nhà con, con không đồng ý như vậy đâu.
Cách nói của anh làm bà Hạnh tức điên lên:
- Cậu là cái gì mà cấm tôi nói chuyện với mẹ cậu? Cậu tưởng mình là cái gì chứ hả?
- Vậy ba mẹ muốn gặp gia đình con làm gì?
- Tôi phải nói cho ra trắng ra đen, tôi không cho phép bà ấy để con trai mình cướp trắng tài sản của gia đình tôi, nghe rõ chưa?
- Chuyện đó chỉ có mình con làm, muốn giải quyết thế nào thì cứ đối đầu với con, chỉ sợ ba mẹ không dám thôi.
Cách nói đó làm Minh Trang đau lòng không thể chịu nổi, cô hét lên:
- Không được hỗn với ba mẹ tôi.
Bà Hạnh khoát tay:
- Một thằng vô lương tâm đến vậy, đem chuyện lễ nghĩa ra nói làm gì, nó không hiểu đâu, có nói thì hãy nói với mẹ nó kìa.
Thấy chuyện càng lúc càng gay cấn, Minh Trang không muốn ba mẹ cãi cọ tay đôi với Huy Tiến, cô tìm cách ngăn lại:
- Tại con lầm người nên hại gia đình, con cũng không chịu nổi cảnh để anh ta vô phép với ba mẹ, để con giải quyết với anh ta đi mẹ.
Huy Tiến cười nhạt:
- Cô giải quyết nổi chuyện nầy không?
Cung cách của anh làm bà Hạnh tức điên lên, bà quát lớn:
- Đồ mất dạy, đồ lưu manh, nếu biết mẹ cậu giáo dục cậu như vậy, thì ngay từ đầu tôi đã đuổi cổ mẹ con cậu ra khỏi nhà tôi rồi, chứ không có chuyện làm sui gia với loại người như bà ấy đâu.
Khuôn mặt Huy Tiến sắt lại:
- Nếu mẹ không tôn trọng mẹ con thì đừng cản con nói chuyện khó nghe, mẹ nghe rõ chưa?
Bà Hạnh không còn giữ nổi cung cách của người lớn nữa, bà đập mạnh tay xuống bàn:
- Câm họng ngay, đồ lưu manh.
Mặt Huy Tiến cũng đỏ bừng lên, nhưng giọng gằn gằn chứ không quát tháo. Anh nói chậm rãi nhưng rõràng từng chữ:
- Đã đến mức nầy thì cũng không cần lịch sự với nhau nữa, phải không, lật ngữa bài ra đi, chính tôi làm tất cả những chuyện đó, nói thẳng ra là tôi muốn sang đoạt tài sản, mà ông bà cũng chẳng tốt đẹp gì khi không làm lớn chuyện, vì ông bà muốn trốn tránh sự thật, vì ông bà sợ để cô ta biết bản chất của mình, tôi nói đúng không?
Bà Hạnh không hay mình bị dẫn dắt đi quá xa, bà cười nhạt:
- Tôi không ngờ cậu trơ tráo đến mức đó, con Trang thật vô phúc, bây giờ nó không muốn li dị tôi cũng bắt buột nó bỏ cậu, tôi không thừa nhận một người như cậu trong gia đình tôi đâu.
Huy Tiến điềm nhiên:
- Chuyện đó tất nhiên rồi, nhưng trước khi tất cả đỗ vỡ, tôi cũng cần để cô ta biết vì sao tôi làm vậy, cái đó không chừng có lợi cho cô ta hơn đó.
Anh quay qua nhìn thẳng vào ông Thuần:
- Trước khi trách người khác thì ông hãy tự trách ông trước, ông bảo tôi lừa đảo, thế ông đã làm gì để có được cơ ngơi nầy?
Bà Hạnh tái mặt nhìn ông Thuần, ông cũng biến sắc:
- Mày muốn gì?
Huy Tiến cười lạnh lùng:
- Ong bà đã làm gì để có được như hôm nay? Có phải cũng từ sự lừa đảo cướp giật không? Mà lại cướp của người bạn thân thiết nhất. Chúng ta giống nhau ở chỗ biết lợi dụng tình thân để cắt cổ nhau, vậy là chúng ta giống nhau phải không? Mà đã giống nhau thì không nên mắng nhiếc nhau. Vì chúng ta cùng hội cùng thuyền.
Minh Trang ngơ ngác nhìn Huy Tiến. Rồi nhìn sang ba mẹ. Cách nói của Huy Tiến làm cô bị bất ngờ. Nhưng thái độ lúng túng của ba mẹ làm cô càng bất ngờ và ngạc nhiên hơn. Lần đầu tiên cô thấy hai người có thái độ như vậy. Mất hẳn vẻ đường hoàng, và có vẻ gì đó bạc nhược, giống một tội nhân hơn.
Lòng hoang mang rối bời, Minh Trang bật dậy, đến đứng đối diện với Huy Tiến, nhìn thẳng vào mặt anh:
- Anh vừa nói gì?
Huy Tiến cười khẩy, không trả lời. Minh Trang định bắt anh ta nói, nhưng lúc đó ông Thuần đứng dậy đi ra cửa. Bà Hạnh cũng im lặng bỏ đi theo ông. Hành động đó càng làm cô thấy khó hiểu, cô muốn giữ lại hỏi. Nhưng sợ hai người ở lại sẽ càng to tiếng với nhau, nên cô đành im lặng.
Chờ cho ba mẹ ra ngoài rồi, Minh Trang quắt mắt nhìn Huy Tiến:
- Lúc nảy anh nói gì? Ai cướp giật lừa đảo? Có phải anh dùng cách đó để chạy tội không? Tôi có thể nhịn nhục, nhưng tôi không bỏ qua nếu anh xúc phạm nhân cách ba mẹ tôi.
Huy Tiến cười mỉa:
- Xúc phạm nhân cách? Cô dùng từ đao to búa lớn chi vậy? Chỉ sợ ba mẹ cô không có cái đó thôi.
Minh Trang tức giận giơ tay lên, nhưng Huy Tiến lập tức giữ lại, rồi gạt mạnh xuống:
- Muốn đánh lắm phải không? Hình như cô chưa đánh giá đúng sự lịch sự của tôi đó.
- Ngay cả lúc anh làm chuyện tồi tệ nhất, tôi cũng chưa xúc phạm đến mẹ anh, và tôi không cho phép anh nói xấu ba mẹ tôi, đó là vu khống?
- Bị vu khống mà ba mẹ cô lúng túng đến vậy sao? Nếu thông minh một chút thì cô sẽ hiểu tại sao hai người đó không mở miệng trả lời với tôi được, có phải đó là thái độ của người bị lật tẩy không?
Minh Trang gạt phắt đi:
- Tôi không muốn nghe.
Cô định đi chỗ khác, nhưng Huy Tiến kéo mạnh vai cô lại:
- Đừng tìm cách trốn tránh, rồi thì cũng hèn nhát như người lớn thôi, cô tưởng ba mẹ cô có nhân cách tốt đẹp lắm à? Vậy thì nghe cho rõ đi, ba mẹ cô cũng là dân lường gạt giống như tôi vậy đó, hiểu chưa?
- Im đi.
- Cô có hiểu bị bạn thân gạt gẫm là đau khổ đến mức nào không? Gia đình tôi đã bị như vậy đó, ba mẹ cô đẩy gia đình tôi vào cảnh sống khổ sở cùng cực. Cô làm sao hiểu được điều đó, phải không? Vậy thì phải sống như tôi đi để hiểu.
Minh Trang mở to mắt, đờ đẩn nhìn Huy Tiến. Điều mà anh nói cũng khủng khiếp giống như chuyện gia đình cô đang trãi qua. Tại sao càng ngày cô càng phát hiện những điều tồi tệ quanh mình? Rồi sẽ còn chuyện gì nữa đây?
Nhưng điều tệ hại nhất là cô rất tin những gì anh ta nói. Sự tức giận chùng xuống, chỉ còn là hoang mang sợ hãi:
- Anh muốn nói ba mẹ tôi đã…
- Đã lường gạt cướp trắng vốn liếng của gia đình tôi, và hai người đó đã từ tiền của ba mẹ tôi mà vươn lên, trong khi cô lớn lên trong giới thượng lưu, thì anh em tôi phải làm những việc tồi tệ nhất để có tiền mà sống, đó là lý do Hồng Loan nó ghét cô, cô hiểu chưa?
Thấy khuôn mặt hoang mang của Minh Trang, anh cười khẩy:
- Tốt nhất là nên hỏi thẳng hai người đó. Và bảo họ đừng làm phiền mẹ tôi, nếu trách móc người khác thì họ phải trách mình trước đã. Những gì tôi làm bây giờ có thể hơi tiểu nhân, nhưng nếu là cô thì cũng sẽ làm vậy thôi.
Anh định nói tiếp, nhưng Minh Trang đã chận lại:
- Tôi hiểu rồi, đừng nói gì nữa, làm ơn để tôi yên.
- Cô không dám nhìn thẳng vào sự thật phải không? Cũng đúng thôi, đâu có ai muốn thấy cha mẹ mình là người mất nhân tính.
Minh Trang nghiêm mặt:
- Tôi không trốn tránh sự thật, tôi tin đó, nhưng dù ba mẹ tôi có làm sai thế nào, thì tôi cũng không chấp nhận cách trả đủa hèn hạ của anh.
Huy Tiến nhún vai không trả lời. Sự việc đã như vậy, Minh Trang ghét hay thế nào cũng là tất nhiên. Có điều anh không ngờ gia đình cô phát hiện việc làm của anh sớm như vậy.
Nhưng đó cũng có cái hay, cái gì rồi cũng phải đến lúc kết thúc cả.
Anh suy nghĩ một chút, rồi nói thẳng thắn:
- Nếu biết sự thật về gia đình mình rồi, thì cô hay cư xử cho ra người chân chính, nói thẳng ra là tôi chưa bao giờ thật lòng với cô, cho nên cô hãy bằng lòng li dị, đừng làm khó tôi.
Anh ngừng lại như để lời nói của mình thấm vào lòng Minh Trang, rồi nói tiếp như đe doạ:
- Cô biết bản lĩnh của tôi rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đối đầu với tôi, dừng lại ở đây gia đình cô sẽ yên ổn, nếu còn đem hôn nhân làm áp lực với tôi, thì đừng trách tôi thẳng tay.
Minh Trang muốn phát điên lên, cô nhìn Huy Tiến một cách căm thù, răng cắn chặt lại:
- Đến mức vậy rồi thì tôi cũng không còn muốn sống nữa, rồi lương tâm anh sẽ phải trả giá.
Nói xong cô lao ra cửa, đi thật nhanh ra khỏi phòng. Trong bóng tối, cô mò mẫn xuống mở cửa phòng khách, rồi ra sân mở cổng. Cô đi ra ngoài đường với cảm giác của người trốn chạy sự bủa vây phía sau. Với dáng điệu hoảng loạn của người bị săn đuổi đến đường cùng.
Minh Trang đi trên vỉa hè, gió đêm thổi mơn man trên tóc nhưng cô vẫn không cảm nhận được sự thanh bình của đêm. Cô nhìn đăm đăm vào những chiếc xe chạy vút qua. Ý nghĩ được giải thoát cứ lởn vởn trong đầu.
"Đây là lúc mình rơi xuống tận cùng của vực thẳm. Mất tất cả. Ngay cả ba mẹ là thần tượng của mình, giờ thì cũng bị sụp đỗ. Nghĩ tới những ngày tới mình thấy quá khủng khiếp, mình không muốn sống nữa"
Ý nghĩ giải thoát càng lúc càng trở nên thôi thúc mạnh mẽ. Minh Trang nhìn ngược xuôi trên đường, lòng thấy thất vọng. Ngay cả một chiếc xe tải cũng không có để giúp mình giải thoát. Muốn tìm cái chết cũng phải khó khăn thế sao?
Minh Trang đi lên cầu. Cô đứng trên thành nhìn ngược trở lại đường cũ. Rồi quay lại phía trước. Con đường phía hai bên đầu cầu vắng người, chỉ có ánh đèn phủ xuống đường. Cô xuống mặt nước tối đen, cảm giác sợ hãi dâng lên. Nhưng cô bắt mình khép chặt tất cả hoang mang, và chui mình qua những song sắt để nhảy xuống phía dưới.
Chợt có ai đó kéo mạnh cánh tay cô lại. Minh Trang bị dội lại phía sau. Sợ hãi đến tột cùng, cô quay phắt lại nhìn với vẻ mặt khiếp đảm. Dưới ánh đèn đường, cô nhận ra Huy Tiến đang đứng phía sau mình. Khuôn mặt anh ta vừa lo sợ, vừa nghiêm khắc:
- Cô làm gì vậy? Muốn nhảy xuống dưới à, cô có điên không?
Minh Trang đã hơi hoàn hồn. Bản năng đầu tiên là muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Huy Tiến. Cô lập tức vùng mạnh, định bỏ chạy. Nhưng cử chỉ đó làm Huy Tiến nghĩ cô cố tìm cách nhảy xuống sông, nên đẩy mạnh cô ra ngoài đường:
- Đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa, tôi nói có nghe không?
Minh Trang hét lớn:
- Đừng có xen vào chuyện của tôi, tôi muốn giải thoát hết, buông ra mau.
- Về nhà đi rồi muốn làm gì thì làm.
- Tôi không muốn gặp ai nữa hết, mọi người trong nhà chỉ làm khổ tôi, ngay cả chuyện tự xử mình cũng không được yên ổn, các người muốn tôi phải thế nào nữa đây?
- Không nói nhiều nữa, về nhà đi.
- Tôi không về, tôi không muốn chui vô địa ngục đó nữa.
- Cô muốn ở ngoài đường suốt đêm phải không?
- Tôi muốn ở đâu mặc tôi, tại sao không buông tôi ra, đồ ngoan cố.
Thấy Minh Trang cứ vùng vẫy la hét như mất trí, Huy Tiến bèn tát vào mặt cô một cái thật mạnh:
- Tỉnh táo lại chưa?
Minh Trang ôm mặt. Cặp mắt cô nhìn Huy Tiến chứa đầy thù ghét, cái nhìn đầy lửa mà có đến mười năm sau anh vẫn nhớ. Tự nhiên anh buông tay cô ra, hơi lùi lại một bước:
- Tôi chỉ muốn làm cô tỉnh trí lại, chứ không cố ý làm cô đau, xin lỗi.
Minh Trang không nói gì. Những đau khổ dữ dội, cơn điên mù quáng bỗng nhiên bay đi. Còn lại là sự mệt mõi không gì gượng lại nổi. Cô đứng không muốn vững nữa. Và lần đầu tiên trong đời, cô tự buông thả mình đến mức ngồi phịch xuống lề đường, đầu gục xuống như không còn chút sinh lực nào trong người.
Huy Tiến cúi xuống bồng cô đi về phía xe, anh cảm thấy Minh Trang lã người trong tay mình, anh biết cô quá mệt mõi cả tinh thần lẫn thể xác, trạng thái nầy sẽ làm cô không thể hành động bất cứ chuyện gì, và anh có thể yên ổn ít ra là đến ngày mai.
Huy Tiến lái xe về nhà, gương mặt chìm đắm trong những suy nghĩ rối tung. Anh không ngờ tối nay trong nhà xãy ra chuyện ầm ĩ, và cũng không ngờ Minh Trang liều lĩnh sống chết như vậy. Một người như cô sao lại hành động quyết liệt đến vậy. Cô làm anh bắt đầu thấy sợ, thấy hụt hẩng về tất cả những gì mình gây ra.
Chính anh cũng không ngờ tối nay mình hành động ồn ào và bạo lực đến vậy. Trước giờ chưa khi nào anh nóng nảy đến mất lý trí. Nhưng khi bà Hạnh mắng nhiếc xối xả, anh đã không còn tự chủ được nữa. Anh không hề muốn thẳng tay với Minh Trang, nếu bà Hạnh không làm anh bị căng thẳng thì có lẻ mọi chuyện đã không gay cấn tột cùng thế nầy.
Đưa được Minh Trang về nhà thì đã hơn nửa đêm, Huy Tiến cũng thấy mệt nhoài. Hai người lặng lẽ đi lên phòng, không ai nói chuyện với ai. Ai cũng quá mõi mệt với biến động buổi tối, nên chỉ muốn được yên lặng.
Hôm sau Huy Tiến ngủ rất muộn. Anh thức dậy trong trạng thái uể oải như vừa qua một cơn say. Việc đầu tiên là anh nhìn qua Minh Trang. Cô vẫn còn ngủ vùi dập. Không chừng như vậy mà lại hay. Đêm qua quá căng thẳng cho tất cả mọi người, hy vọng khi thức dậy, cô sẽ bình tỉnh trở lại.
Huy Tiến chống tay ngồi lên, đi vào phòng rửa mặt. Khi anh trở ra thì Minh Trang vẫn còn ngủ. Anh lặng lẽ thay đồ rồi đi làm.
Trong nhà lặng yên như tờ. Huy Tiến có cảm tưởng đó là sự yên lặng đìu hiu sau khi qua một cơn bão. Anh cũng hiểu rằng, bắt đầu từ đây, không khí đầm ấm cũng sẽ rời khỏi ngôi nhà nầy. Bỗng nhiên anh thấy mình xuống tinh thần hẳn đi.
Buổi trưa, hết giờ làm là Huy Tiến đi thẳng về nhà, một điều rất hiếm đối với anh; bình thường anh hay ở lại công ty, đi ăn với khách hoặc đến nhà Tuyết Trinh. Hôm nay Minh Trang đang ở tình trạng bất ổn nên anh không yên tâm.
Khi anh về thì Minh Trang vẫn còn nằm trên giường, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa vắng như tâm hồn lạc đi đâu xa xôi. Nghe tiếng mở cửa cô vẫn không buồn nhìn ra xem.
Huy Tiến đứng yên nhìn cô, anh ngần ngừ một lát, rồi ngồi xuống cạnh giường:
- Cô làm sao vậy? Còn mệt lắm phải không?
Không thấy Minh Trang trả lời, cũng không có dấu hiệu gì chứng tỏ cô nghe anh nói, Huy Tiến bèn đưa tay sờ lên trán cô. Nhưng Minh Trang lắc đầu qua một bên như tránh. Rồi xoay người quay mặt vào tường.
Huy Tiến đi xuống bếp. Không có thứ gì trên bàn ăn. Tủ lạnh chỉ còn mấy món đồ hộp. Bây giờ anh mới nhớ bà Hạnh đã cho chị bếp nghỉ từ tháng trước. Nhà giống như không có người ở. Không hiểu ông Thuần và bà Hạnh đi đâu, sao hai người lại bỏ Minh Trang ở nhà một mình như vậy?
Huy Tiến xăn tay áo lên, anh lấy hai gói mì trên kệ xuống, tự mình nấu thành hai phần, rồi mang lên cho Minh Trang. Anh đứng bên giường, cúi xuống gọi nhỏ:
- Có mì đây, cô dậy ăn đi.
Không nghe Minh Trang trả lời, anh kéo vai cô lại, nói lớn hơn:
- Trưa nay không có gì ăn đâu, cô ăn mì đở đi, tôi nói nghe không.
Minh Trang phủi tay anh xuống, nhưng vẫn không mở miệng. Cử chỉ của cô làm Huy Tiến hơi bực, anh ngồi hẳn xuống cạnh giường:
- Cô làm sao vậy? Có chuyện gì thì cũng phải mạnh mẽ lên mà giải quyết, cứ thế nầy hoài sao? Cô định nằm đến chừng nào đây?
Tất cả những gì anh làm như đều rơi vào hư không. Minh Trang không hề có một cử chỉ gì đó muốn đáp lại. Cô làm Huy Tiến thấy khó xử, bỏ mặc thì anh không làm được. Còn tiếp tục quan tâm thì cũng như không. Anh ngồi im bên giường, suy nghĩ một lúc, rồi kéo Minh Trang ngồi lên đối diện với mình:
- Cô dậy đi, muốn gì thì ngồi lại bàn bạc với nhau, đừng nằm vật thế nầy nữa, cô phải tỉnh trí lại chứ.
Minh Trang gục đầu nhìn xuống nệm, nói lạnh lẽo:
- Để cho tôi yên.
Rồi cô lách qua một bên, buông mình xuống giường như thân cây đỗ gục.
Huy Tiến nhìn cô thật lâu, chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm. Anh bỏ mặc hai phần mì còn trên bàn, đứng dậy đi qua phòng bên cạnh.
Anh ngồi ngã người ra ghế, nhìn lên trần nhà, gương mặt khó đăm đăm. Cảm giác của một người bị đau vì tự đánh vào đầu mình thật khó chịu. Chẳng biết đỗ lỗi cho ai. Nhưng cũng chẳng muốn quay nhìn lại việc mình đã làm.
Lúc trước anh chưa bao giờ tự hỏi những gì mình làm sẽ có kết quả thế nào. Cũng chẳng bận tâm nghĩ đến phản ứng của Minh Trang. Nhưng khi tất cả mọi chuyện xãy ra như một cú sốc, thì anh lại thấy khó chịu, vì hiểu điều đó do mình gây ra.
Vẫn Có Em Bên Đời Vẫn Có Em Bên Đời - Hoàng Thu Dung Vẫn Có Em Bên Đời