Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Sắc Yêu Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Ác Chỉnh Tiểu Hoàn
K
ĩ quán? My God! Thật sự là rất rung động! Vân Hiểu Nguyệt có chút ngây ngốc, không phản ứng, ngồi một chỗ.
Tiểu Hoàn nghĩ Vân Hiểu Nguyệt đang suy nghĩ muốn đem mình đưa đến kĩ quán hay không, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu: “Điệp phi nương nương, tha mạng! Là Tiểu Hoàn không tốt, người muốn phạt ta như thế nào đều có thể, cầu người đừng đem ta đến kĩ quán! Ô ô... Cầu người, nương nương, cầu ngươi tha Tiểu Hoàn đi, Tiểu Hoàn biết sai rồi! Ô ô... “
“Vậy sao?” Nháy mắt mấy cái, nhìn Tiểu Hoàn đang quỳ rạp trên mặt đất mà dập đầu kêu bang bang vang, Vân Hiểu Nguyệt bên môi tràn ra một tia cười xấu xa: “Ngươi muốn lưu lại?”
“Dạ, nương nương, cầu người lưu Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn nhất định tận tâm phụng dưỡng nương nương!” Ngẩng khuôn mặt đang rơi đầy lệ lên, Tiểu Hoàn vừa bối rối khẩn trương vừa sợ hãi, Vân Hiểu Nguyệt thu hết vào đáy mắt!
“Như vậy đi! Huyên nhi, thị nữ bên người của Nhu Phi này thích hợp với công việc gì?” Vân Hiểu Nguyệt lạnh lạnh hỏi.
Nàng không tin, Nhu phi nương nương kia lại “tốt bụng” đem thị nữ bên người ở lại bên nàng như vậy? Hơn nữa nàng xem, Tiểu Hoàn này, ra vẻ cũng rất được yêu thích, lưu lại thị nữ này, trừ bỏ giám sát nàng, còn có thể làm chi!
“Không có! Nương nương, nơi chúng ta ở là cung điện gần nhất cách Lãnh cung, ngày thường cũng không có người nào đến, tuy nói thị nữ là phục vụ toàn bộ hoàng cung, cũng là tùy nơi, nơi nhiều, nơi ít, Huyên nhi không biết xếp vào đâu thì tốt?” Huyên Nhi cau mày, một dáng vẻ không biết như thế nào cho phải, làm cho Vân Hiểu Nguyệt suýt cười ra tiếng.
Huyên nhi, thật đúng là thông minh lanh lợi, ta thích!
“Vậy... Tiểu Hoàn, ngươi hay là trở về đi! Cuộc sống chúng ta nơi này thực kham khổ, không thích hợp với ngươi.” Vân Hiểu Nguyệt trào phúng, cố ý nói.
“Không! Nương nương, Nhu phi nương nương nếu đem ta đưa cho người, ta chính là thị nữ của người, nếu trở về, cũng sẽ bị Nhu phi nương nương đưa đến kĩ quán! Tiểu Hoàn cầu người, lưu lại nô tì đi!” Vội vàng quỳ lết lên, Tiểu Hoàn đi đến bên giường Vân Hiểu Nguyệt, đau khổ cầu xin!
“A, không đi sao? Người đâu, trói lại cho ta!” Vân Hiểu Nguyệt khinh thường nhìn nữ tử đang khóc rống, mặt cười lạnh lùng, quát lớn.
“Dạ!”
Huyên nhi cùng vài thị nữ ba chân bốn cẳng, trói chặt Tiểu Hoàn lại, tiểu thị nữ cũng là phối hợp, chính là một mặt khóc nức nở, không dám phản kháng!
“Huyên Nhi, đỡ ta xuống dưới!” Vân Hiểu Nguyệt vươn tay ngọc, Huyên Nhi đến đỡ, mặc nội y, đi tới trước mặt Tiểu Hoàn.
Nếu là gián điệp, Vân Hiểu Nguyệt ta hiểu được là phải có thủ đoạn đối phó! Hừ, không sợ ngươi không nhận tội!
“Tiểu Hoàn! Nói đi, Nhu phi phái ngươi lại đây, là muốn làm gì? Giám sát ta? Hạ độc hại ta? Hay là thủ đoạn gì? Hả…?” Đưa tay nâng lên khuôn mặt của Tiểu Hoàn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.
Tiểu Hoàn nghe vậy, ngây người một chút, ánh mắt lập tức bối rối, lắp bắp cãi lại: “Không... Không có! Điệp phi nương nương, nô tài thật sự muốn hầu hạ nương nương, làm sao dám hại người?”
“Phải không?” Vân Hiểu Nguyệt ý cười càng sâu, tay đưa lên đầu lấy xuống một cây kim trâm, híp mắt nhìn kỹ chiếc trâm bén nhọn, ngọt ngào nói: “Tiểu Hoàn, ngươi nói xem, dùng cây kim trâm này vẽ một đóa hoa ở trên mặt của ngươi, hay là xử dụng kiếm vẽ hoa thì đẹp hơn? Hm
vậy ta thử xem!” Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt đưa cây trâm đến má của nàng nhẹ nhàng chạm một nét, một vết máu lập tức xuất hiện ở làn da trắng như tuyết của nàng!
“A...Đừng!” Tiểu Hoàn đau hét lên: “Điệp phi nương nương, nô tài thật sự không hại người, xin nương nương minh giám! Ô ô...”
Tiếng khóc thê thảm, làm cho Vân Hiểu Nguyệt đau đầu không thôi!
“Câm miệng!” Cúi đầu, Vân Hiểu Nguyệt một tiếng quát, tiếng khóc thê lương của Tiểu Hoàn nhất thời ngừng!
“Tiểu Hoàn, ta biết ngươi là nô tài tốt trung thành, cho nên Nhu phi mới yên tâm đem ngươi phái tới đây! Nhưng mà, Vân Nhược Điệp ta tuy rằng không thể sủng, nhưng ta vẫn là một phi tử, là người mà bọn nô tài các ngươi có thể tùy tiện coi khinh sao?” Mặt lạnh lùng, Vân Hiểu Nguyệt giận tới tím mặt, lớn tiếng quát, ánh mắt sắc sảo, khiến tất cả thị nữ vừa sợ hãi vừa kính sợ, ngay cả Huyên nhi cũng bị dọa ngây người, há hốc mồm nhìn nàng, vẻ mặt không thể tin, làm cho Vân Hiểu Nguyệt cực kì vừa lòng!
Ha ha... Xem ra, xem nhiều kịch hậu cung như vậy đúng là không uổng, Vân Hiểu Nguyệt ta ra dáng chủ tử đấy chứ, rất có uy!
“Tiểu Hoàn, ngươi biết không, nếu ngươi không nói thật, ta có một trăm phương pháp có thể cho ngươi sống không bằng chết! Nhưng, ta không phải Nhu phi, không thích mờ ám, ta sẽ nói cho ngươi vài loại một chút, cho ngươi chọn nhé!” Giọng nói đều đều, Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười quỷ dị!
“Loại thứ nhất: Cởi sạch quần áo, rạch thật nhiều vết thương nhỏ ở toàn thân ngươi, sau đó đổ mật ong trên mặt vết thương, mời kiến đến ăn đại tiệc! Ta đoán là, để ngươi như vậy trong viện, không quá hai canh giờ, toàn bộ kiến trong Hoàng cung đều tới, khẳng định chơi rất vui!
Loại thứ hai: Độc ngươi vừa câm vừa điếc, chặt hết tay chân ngươi, đặt ở trong một cái bình lớn, trang trí trong phòng, nhất định cũng rất vui!
Loại thứ ba: Buổi tối hôm nay, ta cởi quần áo ngươi cột vào một cái cây bên ngoài dụ muỗi, đến sáng ngày mai, máu của ngươi đều bị hút hết, sau đó, sẽ đem ngươi chôn ở Ngự Hoa viên làm phân bón, nhất định hoa sẽ đẹp hơn! Ừm, nói nhiều làm khô miệng, ngươi tự chọn đi!” Nhìn Tiểu Hoàn cùng bọn thị nữ bên cạnh bị dọa cho trắng bệch mặt, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy thật sự là không thú vị!
Người ta chính là nói mà thôi, cần phải sợ hãi như vậy không?
“Nương... Nương nương... Tha mạng! Nô tỳ... Nô tỳ thật sự không hại người! Xin... xin nương nương minh giám!” Tiểu Hoàn sợ tới mức phát run, tiếp tục nói xạo!
Này, nói giỡn sao? Không nhận tội? Ta xem ngươi có thể không nhận tội tới khi nào!
“Huyên nhi!” Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nghiêm mặt gọi.
“Dạ, nương nương!”
“Đi lấy mật đến! Những người khác, lấy kéo cho ta, cắt hết quần áo của ả!” Ngồi vào ghế trên, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng phân phó!
“Dạ!” Vài thị nữ run run đi lên trước, bắt đầu động thủ, trong chớp mắt, áo khoác của Tiểu Hoàn bị cắt hết, chỉ còn một lớp tiết khố mỏng manh cùng một cái áo ngực xanh biếc!
“Nương nương, xin người tha Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn sai rồi! Ta nhận, ta nhận!” Thấy Huyên Nhi đang cầm mật đi vào, Tiểu Hoàn rốt cục nhịn không được, khóc rống lên!
“Chao ôi, hiện tại mới nhận? Chậm rồi! Bắt ả đứng lên cho ta, ta tự mình động thủ!” Vân Hiểu Nguyệt không tin nàng nói thật dễ dàng như vậy, quyết định tiến hành đe dọa!
“A... Điệp phi nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ xin nói, aaaa…” Thấy Vân Hiểu Nguyệt cầm kim trâm, vẻ mặt tươi cười đi tới, sau đó giơ cây trâm lên, hung hăng đâm tới nàng, Tiểu Hoàn rốt cục thét chói tai rồi ngất!
“Ngất rồi? Không vui!” Kim trâm dừng lại trước ngực Tiểu Hoàn, Vân Hiểu Nguyệt nhún nhún vai, tay đem cây trâm cài trở về trên đầu!
“Mở mắt đi, không có việc gì!” Buồn cười nhìn thị nữ trong phòng nhắm chặt mắt, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói.
“Ách? Không có gì! Nương nương, người hù chết Huyên nhi!” Đột nhiên mở mắt, vỗ vỗ bộ ngực, Huyên nhi như trút được gánh nặng.
“Các ngươi nghe đây! Chuyện hôm nay, nếu ai dám nói ra, ta sẽ khiến cho kẻ ấy chân chính nếm thử sự lợi hại của ta, nhớ kỹ chưa?” Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên nói.
“Dạ, nương nương!”
“Tốt lắm! Các ngươi đều là người của Sắc Điệp Cung, điều gì nên nói, điều gì nên nhìn, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ!”
“Tha ả ra ngoài, dùng nước lạnh dội tỉnh rồi kéo vào đến!” Phất tay, trừ bỏ Huyên Nhi, mọi người lui xuống!
“Nương nương, người mất trí nhớ, trở nên lợi hại rất nhiều! Trước kia thị nữ không đem người để vào mắt, từ hôm nay, họ khẳng định không dám!” Khi mọi người đi hết, Huyên Nhi đỡ lấy Vân Hiểu Nguyệt đến bên giường, hưng phấn mà nói.
“Em không biết là ta tàn nhẫn sao?” Huyên Nhi này, một chút cũng không hoài nghi sao?
“Nào có thể? Nương nương rất thiện lương, em biết người sẽ không làm như vậy, chính là hù dọa ả thôi! Chỉ là, nương nương à, biện pháp đó, người từ đâu mà biết? Nghe một chút đã dọa người!” Tiểu nha đầu kỳ quái hỏi.
“Ở trong sách viết!”
“Cũng đúng, nương nương ở nhà thích nhất là đọc sách, trách không được…!” Huyên Nhi bừng tỉnh!
“Vậy... Là hiện tại ta tốt, hay là trước tốt hơn?”
“Đương nhiên là hiện tại nương nương tốt! Trước kia nương nương chính là rất thiện lương, mới có thể bị khi dễ! Hiện tại nương nương tuy rằng không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng là trở nên rất uy nghiêm, Huyên Nhi thật sự là cao hứng!” Kéo qua áo ngủ bằng gấm đắp cho Vân Hiểu Nguyệt, tiểu nha đầu vẻ mặt tươi cười, vui rạo rực nói!
“Nha đầu ngốc, đi đem son của ta đến!” Aizz...Huyên Nhi, tiểu thư của em, thật sự đã chết! Muốn sống lại, còn không biết đến khi nào!
“Dạ!”
Lấy son xong, Vân Hiểu Nguyệt ý bảo Huyên Nhi dót một cốc trà, nàng ngồi ở trên giường, liền lấy ra một viên thuốc nhỏ!
“Nương nương, đây là......” Huyên Nhi kỳ quái hỏi.
“Hắc hắc! Đợi lát nữa, ngươi sẽ biết!” Vân Hiểu Nguyệt thần bí nói.
“Nương nương, người đã tỉnh!” Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của thị nữ!
“Mang vào!”
“Dạ!”
Rất nhanh, Tiểu Hoàn người ướt sũng giống như con chó chết bị tha vào!
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, hay là không nói?” Tựa vào bên giường, Vân Hiểu Nguyệt nghiêm mặt hỏi.
“Nói! Nô tỳ nói! Nhu phi nương nương cho ta giám thị người, phải cho người dùng thỏi son mà nàng đưa tới, làm ặt người vĩnh viễn…! Nếu người dùng xong rồi, nói cho nàng, nàng sẽ bắt nô tỳ trộm đổi lại!” Lúc này, Tiểu Hoàn không có gì chần chờ, nói rõ ràng, khẳng định là không giả!
“Mẹ nó, nàng ta đúng là âm hiểm!” Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được nói thô tục!
“Tiểu Hoàn, ngươi lại đây!” Vẫy tay, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói.
“Dạ... Dạ... ” Tiểu Hoàn run run đi đây, lui ở bên giường!
“Ngẩng đầu, há mồm!” Vân Hiểu Nguyệt ra lệnh!
Tiểu Hoàn lập tức nghe theo, Vân Hiểu Nguyệt khoát tay, son lập tức lăn xuống yết hầu của nàng!
“Tiểu Hoàn, bản cung nhận ngươi, nhưng, bản cung không tin ngươi! Cho nên, ta hạ dược! Thứ ngươi vừa mới ăn là ‘ Bách độc hoàn ’, không có giải dược của bản cung, ngươi không quá một tháng, sẽ vỡ bụng mà chết! Nhưng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản cung liền đúng giờ cho ngươi giải dược, biết không?”
“Dạ, nô tỳ biết!” Tiểu Hoàn mặt xám như tro, run run trả lời.
“Như vậy, ngươi sẽ trả lời chủ tử của ngươi như thế nào?”
“Điệp phi nương nương luôn dùng son của người, nốt đậu đỏ trên mặt không có chuyển biến tốt, cho nên đóng cửa không ra!” Tiểu Hoàn cung kính trả lời.
“Tốt! Ngươi quả nhiên là cô nương thông minh! Chỉ cần ngươi trung thành với bản cung, bản cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi! Huyên nhi, mang Tiểu Hoàn đi xuống nghỉ ngơi! Hôm nay bị sợ hãi, cho nghỉ ngơi vài ngày, cho nàng cuộc sống thoải mái chút!”
“Dạ, nương nương!” Huyên nhi nhu thuận nói.
“Tốt lắm, lui ra đi! Đúng rồi, việc lâu như vậy, thuốc cũng lạnh, đi lấy một chén đến, thuận tiện đem hoàng qua lại đây!” Phất tay, Vân Hiểu Nguyệt phân phó nói.
“Dạ!”
Huyên Nhi đi qua đi, nâng dậy Tiểu Hoàn cả người mềm nhũn, sợ tới mức phát run, lui xuống!
“Ha ha... Thu phục! Nhu phi, ta không còn là Vân Nhược Điệp cho ngươi chơi đùa trước nữa, cho nên, ngươi tốt nhất là biết điều một chút, nếu không, cũng đừng trách ta không khách khí!” Tựa vào thành giường mềm mại, Vân Hiểu Nguyệt cười mà nói, không có phát hiện ra, ngoài cửa sổ, có một con ngươi đen xinh đẹp, không một cái nháy mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, không có một chút chán ghét, ngược lại là tràn đầy khiếp sợ, còn có từng đợt từng đợt thâm tình cùng thương tiếc!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quân Tử Nhan
Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan
https://isach.info/story.php?story=tuyet_sac_yeu_phi__quan_tu_nhan