Để Mọi Thứ Ngủ Yên
hi đột nhiên cảm xúc của tớ chùng xuống, tớ cảm nhận có cái gì đó đang dấy lên trong lòng ngực, nó bóp ngẹn tớ, khiến lòng tớ trở nên tối tăm, trống rỗng, khó chịu.
Chợt nhận ra tớ chẳng thể nào dẹp nổi mớ hỗn độn trong đời tớ. Chợt nhận ra đã đọc qua rất nhiều đạo lý, lại chẳng sống nổi dù chỉ một ngày. Chợt nhận ra thật ra sau tất cả mọi chuyện, vẫn chẳng có ai đủ nhẫn nại để chịu đựng con người mình, nội tâm mình.
Có những ngày, thật sự tâm can mình như muốn gào thét, như muốn bùng cháy. Và có những ngày, mình hờ hững buông hết tất cả. Ai đến bên tớ, ai rời đi, trong đêm khuya tĩnh lặng, tớ cảm nhận được mình đã dằn vặt, đau đớn như thế nào. Nỗi đau đó dần ẩn vào trong, hoà vào tính cách của tớ, nhẹ nhàng.
Tớ ước, thật sự đã từng mong ước tớ có thể ngã nhào xuống. Sau đó khóc lóc nói ra hết. Không câu từ hoa lệ. Không câu nệ tiểu tiết. Nhưng mà, rốt cuộc vẫn không được.
Tóc tớ đã từng rất dài, tớ cũng từng rất thích tóc dài. Nhưng càng ngày tớ lại càng thấy nó vướng bận. Nhưng tớ thừa sức hiểu rằng, tớ không thể đột nhiên cắt phăng đi hết được. Cứ cách một thời gian, tớ lại cắt cho nó ngắn hơn cả lần cắt lúc trước. Mẹ tớ hỏi:"Lúc trước con thích tóc dài mà?" Tớ mỉm cười:"Ngắn cho tiện mẹ ạ". Nhưng chỉ tớ hiểu rõ, mọi chuyện không đơn giản thế.
"Khi bạn biết đến nó, thì mọi thứ đã rồi."
Tớ từng sống với đam mê, như bao nhiêu người mơ ước. Tớ từng vô tư, tớ từng không nghĩ gì nhiều. Tất cả, bây giờ như hoa bồ công anh bay trước gió.
Tớ đã quên đi điều gì rồi? Tất cả.. Hãy để mọi thứ ngủ yên.
Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào - Mốc Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào