Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trúc Mã Nhà Tôi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Tình Nồng Ý Đậm
Á
nh nắng tháng tư, muôn vật hồi sinh, cây liễu vừa mới đâm chồi, từng chút xanh lá treo trên ngọn cây, theo gió nhẹ phất phơ bồng bềnh, bóng dáng đầu hạ tràn đầy cây cối um tùm. Dưới bóng cây, Tiêu Quý đầu tóc nhuộm đủ loại màu sắc đang mở to đôi mắt, cô đang nhìn cậu thiếu niên cách mình vài bước không biết làm sao, bàn tay nhỏ bé xoắn vạt áo, hai má non nớt ửng hồng vì ngượng ngùng, trái tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ấy vừa nói cái gì nhỉ? Muốn mình làm bạn gái của cậu ấy!
Lúc này đối với Tiêu Quý mà nói chắc chắn là sấm sét giữa trời quang cảnh báo bánh nướng từ trời rơi xuống*, rơi nhanh đến nỗi làm cô trở tay không kịp, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động.
bánh nướng từ trời rơi xuống: ý nói không tốn chút công sức mà chỉ ngồi không hưởng lợi.
“Cậu…” Tiêu Quý và Mễ Tu đồng thời mở miệng, lại im bặt cùng lúc.
Mễ Tu ngượng ngùng lại mất tự nhiên mà nhìn Tiêu Quý, úp úp mở mở một hồi, cậu gục đầu xuống, mím chặt môi, rồi ảo não lườm về phía mẹ mình đang trốn ở chỗ xa mà lén quan sát, nắm tay nắm chặt nổi lên trắng bệch, sau khi nhận được ánh mắt uy hiếp bên trong vẻ khuyến khích của mẹ già nhà mình, cậu dũng cảm ngẩng đầu, cất tiếng như tráng sĩ nói lời tuyên thệ: “Cậu làm bạn gái tớ đi!” Tuy rằng cậu mới mười ba tuổi…
Tiêu Quý bị lời thổ lộ khí thế ngất trời của Mễ Tu hù doạ, cô lùi ra sau một bước nhỏ, hai tay đưa ra sau lưng, trả lời lắp bắp: “Được….được…”
Mễ Tu dường như hơi sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, cậu mất tự nhiên mà quay đầu nhìn về phía khác, vẻ mặt đẹp đẽ mà lại ưu thương.
Ngón tay Tiêu Quý ở sau lưng hơi run rẩy, cô khẽ cắn môi dưới, trông thấy Mễ Tu ngay trước mặt không được tự nhiên, trong lòng cô đã sớm nổi lên trời long đất lở.
Từ bé Tiêu Quý đã thích Mễ Tu, thích ở gần cậu, làm cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng cậu, cô thích ngồi bên cạnh ngây người nhìn cậu viết chữ, đánh đàn, vẽ tranh, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Mễ Tu cô sẽ rất ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời, giống như chỉ cần ở bên Mễ Tu thì cô sẽ rất thoả mãn, vì vậy, mẹ Mễ Tu hay nói đùa, Tiêu Quý trưởng thành sẽ làm vợ Mễ Tu. Một câu nói đùa của người lớn lại chôn sâu trong đáy lòng Tiêu Quý. Thì ra lớn lên rồi cô sẽ làm vợ Mễ Tu. Tiêu Quý bé nhỏ cho rằng đây là sứ mệnh của cô, cho nên lúc cô đi theo bố mẹ chuyển nhà, cô cố ý đi tìm Mễ Tu, còn bất ngờ hôn cậu, hơn nữa diễu võ dương oai nói với cậu, sau này nhất định phải nhớ qua đây cưới cô.
Trái tim ngây ngô non nớt dường như cũng ngóng trông mình mau lớn lên.
Tuy rằng khoảng cách xa, nhưng hễ có thời gian Tiêu Quý sẽ đến trường tìm Mễ Tu, đi theo cậu cùng làm bài tập, nhìn thấy cậu cau mày giảng lại đề toán cô đã làm sai, cô cứ ngẩn ngơ nhìn cậu, cho đến khi Mễ Tu cầm bút gõ đầu cô, dịu dàng nói với cô đọc sách đi đừng nhìn tớ, cô mới cúi đầu, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của Mễ Tu mà xuất thần. Khi ấy là khoảng thời gian rất đẹp, thiếu nam thiếu nữ, thanh xuân ngây thơ, tất cả đều hồn nhiên như thế, không có chút tạp chất.
Thế nhưng thời gian có tốt đẹp đi chăng nữa cũng không thể chống đỡ nổi điều bất trắc bất ngờ xảy ra trong cuộc sống.
Tiêu Quý nằm mơ cũng không ngờ, người bố thân yêu của cô lại làm ra chuyện như vậy, cô lại càng không ngờ bố sẽ vì chuyện này mà đền mạng sống của mình. Khi cô ở bệnh viện nhìn thấy sắc mặt bố tái nhợt vì mất máu quá nhiều, toàn thân cô như hư không, ngây ngốc đứng đó, nhìn thấy một nhóm bác sĩ đẩy bố vào phòng phẫu thuật. Đèn đỏ chợt sáng lên đã đánh thức Tiêu Quý, cô nổi điên gọi điện thoại ẹ, cô cần mẹ đến đây nói với cô, bố không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ. Thế nhưng, điện thoại bị cắt đứt một cách vô tình, cô còn chưa kịp nói một câu, cô không tìm thấy mẹ mình, cũng không tìm thấy bố mình, chẳng có ai nói với cô bố không sao đâu, con đừng sợ. Một mình cô ngồi xổm trong hành lang bệnh viện, nhìn thấy vô số đôi chân đi qua trước mặt cô, trông thấy đèn đỏ tắt đi, nhìn bác sĩ đi tới, nhìn bọn họ tàn nhẫn lắc đầu với cô. Cô không làm được gì cả, chỉ có khóc thôi.
Cô nhoài người nằm trên cơ thể bố vẫn còn hơi ấm, cô ra sức lắc mạnh, ra sức gọi to, cô gọi bố, gọi mẹ, nói rằng đừng bỏ con lại một mình, cô thét lên khàn cả giọng, nhưng chẳng nhận được một câu trả lời.
Có lẽ bắt đầu từ giây phút ấy, cô đã cho rằng trên thế giới này chỉ có mình cô, cô trở thành đứa trẻ không ai cần.
Mười ba tuổi giống như một đoá hoa, Tiêu Quý mất đi người bố thân yêu của mình, mất đi tình thương của mẹ, mất đi gia đình ấm áp.
Tiêu Quý không ai cần giờ đây chẳng muốn ngoan ngoãn nghe lời nữa, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm đến cô. Trốn học, đánh nhau, thành tích xuống dốc không phanh. Cô đi theo những tên côn đồ bắt chước nhuộm tóc đầy màu sắc, ăn mặc quần áo lố lăng mà nhà trường đã cấm, cùng bạn học làm trái lời, cố ý chọc giận bọn họ, cố hết sức gây rắc rối. Tiêu Quý cho rằng, chỉ có lúc thầy cô phê bình mình, cô mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình và sự quan tâm của người khác.
Tiêu Quý tưởng rằng cuộc sống của cô vẫn cứ như vậy, nhưng lúc này đây gặp được Mễ Tu nhà cô, cậu lại nói rằng muốn cô làm bạn gái của cậu, cô không dám tin.
Cô không phải đã không còn ai cần nữa sao? Vì sao có người chủ động cần cô? Hơn nữa, người này vẫn là người cô luôn đặt trong trái tim mình.
“Vì sao…cậu lại nói điều này với tớ?” Tiêu Quý ngập ngừng, vẫn không tin đây là sự thật, cô vội vàng muốn xác định, xác định lời nói vừa rồi của Mễ Tu, xác định anh bằng lòng muốn có cô.
Mễ Tu mất tự nhiên mà nhìn Tiêu Quý, tầm mắt dừng trên mái tóc màu sắc rực rỡ của cô, cậu nhíu mày: “Cậu có thể nhuộm tóc thành màu đen không?”
Tiêu Quý á khẩu, ngây ngốc gật đầu. Nhưng mà cô không hỏi điều này nha.
“Còn nữa, sau này đến trường đừng mặc quần áo như vậy.” Mễ Tu tiếp tục cau mày, không vui nhìn lướt qua quần áo kỳ quái trên người Tiêu Quý.
Tiêu Quý tiếp tục ngây ngô gật đầu.
“Chăm chỉ đi học, nghe lời thầy cô.” Mễ Tu đến gần một bước.
Tiêu Quý quên gật đầu, cô chớp mắt, đột nhiên rất muốn khóc.
Đã bao lâu rồi không có ai nói như vậy với cô…
“Đừng trốn học, tan lớp tớ sẽ dạy bổ túc cho cậu.” Thấy viền mắt của Tiêu Quý ửng đỏ, Mễ Tu bất giác nhẹ giọng.
Tiêu Quý hít mũi, cố nén nước mắt, cô vươn tay lau mặt, cong miệng cười ngây ngô: “Tớ biết rồi, sau này không trốn học, chăm chú nghe giảng bài, nghe lời thầy cô, ngoan ngoãn làm bài tập.” Nói xong cô đã có vài phần nghẹn ngào, âm thanh yếu ớt đặc biệt khiến người ta thương yêu.
Mễ Tu đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình run lên không hiểu vì sao, cảm giác rất xa lạ lại kỳ quái, trước kia cậu chưa bao giờ có, thật giống như luồng điện đi qua, rất nhẹ nhưng chắc chắc tồn tại.
“Đi thôi, tớ dẫn cậu đi nhuộm tóc.” Mễ Tu nhìn thấy mái tóc ngắn của Tiêu Quý giống như ổ gà, cậu nói thêm: “Cậu để tóc dài đi, tớ thích con gái tóc dài.”
“Được.” Tiêu Quý ngoan ngoãn đồng ý.
Ngọn liễu lay động, thổi bay tóc rối trên trán Mễ Tu, khuôn mặt vẫn lộ vẻ ngây ngô giờ phút này hiện lên vẻ nghiêm túc dịu dàng. Tiêu Quý nắm chặt bàn tay Mễ Tu, một mảng thiếu hụt trong lòng cô dường như được lấp đầy ngay tức khắc, thì ra khoảng thời gian khó khăn mà cô phải chịu đựng chẳng qua là vì sự ấm áp của khoảnh khắc này, hoá ra cô không phải không có ai cần.
Mễ Tu cụp mắt cười cười, còn xinh đẹp hơn ánh nắng của mặt trời mới mọc trên không trung.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trúc Mã Nhà Tôi
Tiểu Tiểu Vô Yêu
Trúc Mã Nhà Tôi - Tiểu Tiểu Vô Yêu
https://isach.info/story.php?story=truc_ma_nha_toi__tieu_tieu_vo_yeu