Trắng Xoá epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
ope có một số cà vạt cũ không còn sử dụng của bố cô lủng lẳng từ cạp quần thể thao của cô khi cô rời phòng ngủ. Súng trường cầm chắc trong tay.
Clinton đang ngồi lặng lẽ, đúng như tư thế đó khi cô nhìn thấy hắn lần cuối, hắn quả là không có sự lựa chọn nào. Hắn mở mắt của mình khi nghe thấy cô, và thấy khẩu súng trường nằm trên tay cô. Hắn đưa ra một nụ cười mờ nhạt và gật đầu hài lòng với cô.
Price đang đứng ở bồn rửa chén, vắt một chiếc khăn rửa chén. Anh đã dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn, mặc dù cô vẫn còn nhìn thấy một ít bột trên đồ đạt trong bếp. Anh nhìn lên, bất cứ điều gì anh định thốt lên đều chết sửng khi anh nhìn thấy cô với khẩu súng.
" Giữ tay phải của anh ở nơi tôi có thể nhìn thấy." Cô nói một cách bình tĩnh. " Tay còn lại lấy khẩu súng ra khỏi thắt lưng. Đặt nó trên tủ và trượt nó về phía tôi."
Anh không di chuyển. Đôi mắt xanh của anh cứng và lạnh như băng. " Em đang nghĩ mình làm cái quái gì vậy?"
" Tiếp quản." Cô trả lời. " Hãy làm theo những gì tôi nói."
Anh thậm chí còn không thèm lướt nhìn khẩu súng. Miệng anh hằng lên một đường thẳng nghiệt ngã, anh bắt đầu đi về phía cô.
"Tôi đã tìm thấy những viên đạn" Hope nói nhanh, trước khi anh tới đũ gần để lấy khẩu súng. " Trong một túi áo khoác." Cô nói thêm, chỉ để anh biết là cô đã thật sự tìm thấy chúng.
Anh dừng lại. Sự giận dữ làm tối khuôn mặt của anh, nó làm cô sợ nếu như cô không cầm khẩu súng.
" Mấy khẩu súng lục!" cô nhắc.
Từ từ, giữ tay phải của mình trên bồn rửa, anh với ra sau lưng và rút khẩu súng lục ra. Đặt nó trên tủ, anh đẩy nó về phía cô.
"Đừng có quên tôi," Clinton nói phía sau cô bằng cái miệng bị sức mẻ và xương hàm sưng lên biến màu.
" Còn một khẩu nửa. " Hope nói, không chút do dự từ cái nhìn bén lửa từ Price dành cho cô. Anh âm thầm làm theo.
"Bây giờ bước lùi lại."
Anh làm vậy. Cô nhặt khẩu súng lục lên và để khẩu súng trường ra, bởi khẩu súng lục sẽ thuận tiện hơn. " Được rồi, ngồi xuống ghế và đưa tay anh ra sau."
"Đừng làm vậy Hope", anh nói giữa hai hàm răng nhiến chặt.
"Hắn ta là một kẻ giết người. Đừng nghe hắn. Sao em lại có thể tin được hắn,vì Chúa? Nhìn vào hắn đi! Hắn mặc đồ tù nhân!"
" Bởi vì mày đã ăn cắp đồng phục của tao" Clinton gầm gừ.
"Ngồi xuống đi" Hope nói với Price lần nữa.
"Chết tiệt, tại sao em không lắng nghe anh? Anh nói một cách khẩn thiết.
"Bởi vì tôi đã nghe trên đài phát thanh về một tai nạn xe buýt. Hai cảnh sát đã chết, năm tù nhân trốn thoát". Hope nói, không rời khỏi khuôn mặt anh. Cô nhìn thấy mắt anh giản ra, quai hàm cứng lại. " Bởi vì áo sơ mi đồng phục của anh quá hỏ so với anh.Bởi vì anh không có lấy nổi một cái ví, và mặc dù đồng phục của anh đã bị rách và dính máu, nhưng anh không hề có vết thương nào cả."
" Sau đó, còn khẩu súng thì sao? Nếu anh lấy quần áo, tại sao anh lại không lấy vũ khí cho mình?"
" Tôi không biết," Cô thừa nhận. " Có thể anh đã bị hất khỏi xe buýt, và khi anh tỉnh lại, các tù nhân khác đã trốn đi và lấy vũ khí. Tôi không biết được chi tiết. Tất cả nhũng gì tôi biết là tôi có rất nhiều câu hỏi, và câu trả lời của anh thì không tăng lên. Tại sao anh lại lấy khẩu súng và giấu nhựng viên đạn?"
Anh không chớp mắt. " Vì lý do an toàn."
Cô không thể. " Ngồi xuống!"
Anh ngồi, Anh không thích nó, nhưng ngón tay cô hoạt động và cái nhìn của cô không do dự.
" Đặt tay ra phía sau lưng."
Anh đưa tay ra sau lưng. Cô di chuyển cẩn thận, cố gắng không ở trong tầm với của anh, phòng trường hợp anh bất chợt quay lại và cố gắng lấy khẩu súng khỏi tay cô, cô kéo một trong những chiếc cà vạt trong lưng quần ra, cuộn lại thành hai vòng lỏng lẻo. Di chuyển một cách nhanh chóng, cô luồn nó vào tay anh và thắt một nút chặc chẽ. Anh di chuyể, thay đổi vị trí của mình, nhưng anh nhanh chóng đóng băng khi mảnh vải thắt chặc xung quanh tay anh.
" Bố khỉ," Anh nói vô cảm. " Em đã làm gì?"
" Cột, như trói một con bê. Tất cả những gì tôi phải làm là kéo." Cô vòng thêm vài vòng quanh cổ tay anh, và thắt một nút cà vạt. " Được rồi, bây giờ tới châ của anh."
Anh ngồi không nhúc nhích, cho phép cô buộc chân mình vào ghế. " Nghe anh này." Anh nói khẩn khoản. " Anh thật sự là một phó cảnh sát. Anh đã không làm việc ở quận này lâu rồi và không nhiều người biết anh."
"Ừ, chắc rồi." Clintom gầm gừ. " Hắn đã giết hai cảnh sát, và hắn có thể giết cô khi hắn rời đi. Cởi trói cho tôi, thưa bà, tay tôi đang tê cứng đây."
"Đừng! Nghe anh đi, Hope. Em đã nghe nói về thằng khốn này. Hắn là người ở đây. Đó là cách mà hắn biết em sống với cha em. Clinton"- anh quay đầu về phía người đàn ông sau lưng - " bắt cóc con gái của một chủ trang trại giàu có trong vùng này và yêu cầu một triệu tiền chuộc. Họ đưa hắn tiền, nhưng hắn giữ lại con tin và mặc cả thêm. Hắn đã giết cô ấy., hắn bị bắt khi đang lấy tiền và hắn không nói cho mọi người biết nơi hắn chôn thi thể cô gái. Đó là trên các bản tin. Hắn được chuyển tới một nhà tù an toàn, họ nghĩ anh sẽ có thể thuyết phục được hắn, nên điều anh vào trao đổi để tìm lại xác cô gái.Hắn bị kết án giết người, nhưng cha mẹ cô gái muốn tìm xác của con gái mình. Họ đã chấp nhận được chuyện cô ấy đã chết, họ muốn cho con gái mình một nơi chôn cất đàn hoàng. Cô gái mười bảy tuổi xinh đẹp bị hắn chôn vùi nơi nào đó, hoặc bị bỏ rơi."
" Mày biết kha khá đấy" Clinton nói với giọng hăm dọa. " Nói tiếp đi, cho tao biết mày đã giấu cơ thể của cô gái ấy đi."
Hope bước vào căn phòng lớn và thêm gỗ vào lò sưởi. Sau đó, cô kiểm tra điện thoại xem có tính hiệu chưa. Không có gì cả.
"Cô làm gì vậy? " Clinton yêu cầu. " Cởi trói cho tôi."
"Không" Hope nói.
" Cái gì?" Hắn hỏi như thể hắn không tin vào những gì mình nghe.
"Cho đến khi đường dây điện thoại hoạt động lại và tôi có thể gọi cảnh sát tới thẳng đây, tôi muốn làm điều tốt nhất để giữ cho 2 người không làm theo cách của mình khi có thể."
Có một khoảng trống của sự im lặng, sững sờ, sau đó Price ngã đầu ra sau và cười vang. Clinton nhìn cô chằm chằm, miệng há hốc, sau đó mặt hắn đỏ gay và hắn hét lên. " Cô là con đàn bà ngu ngốc!"
" Đúng là cô gái của anh, " Price hào hứng, vẫn cười. " Chúa ơi, anh yêu em! Anh thậm chí sẽ tha thứ cho em về điều này, mặc dù những kẻ đi sau mông anh trong nhiều năm qua sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy một tạo vật mắt nâu tóc vàng lao vào anh."
Hope nhìn vào đôi mắt xanh đang cười, lấp lánh những giọt nước mắt của sự vui vẻ, và cô không thể không cười. " Em có thể yêu anh, nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ cởi trói cho anh."
Clinton trấn tỉnh lại và nói, " Hắn đã chơi cô như một kẻ ngốc,thưa bà".
" Thưa bà?" Cô lập lại. " Đó không phải là những gì mà tôi được gọi khoảng một giây trước."
"Tôi xin lỗi. Tôi mất bình tĩnh." Hắn hít vào rời rạc. "..."
"Tôi chắc chắn là có."
" Tôi phải làm gì để thuyết phục cô rằng tên đó đang nói dối?"
"Anh sẽ không làm được gì đâu, vì vậy hãy tiết kiệm năng lượng đi thì hơn." cô nói một cách lịch sự với Clinton.
Nửa tiếng sau Clinton lè nhè. " Tôi phải vào nhà vệ sinh."
"Đi trong quần của anh đi, " Hope trả lời. Cô đã không nghĩ về điều đó, nhưng cô sẽ không thay đổi ý kiến của mình và cởi trói cho một trong 2 số họ. Cô đưa cho Price một cái nhìn có lỗi, và anh nháy mắt với cô.
"Bây giờ anh không sao. Nếu dịch vụ điện thoại không được khôi phục sớm khi màn đêm buông xuống, thì có lẽ anh sẽ xin em một chai nước suối."
Cô chắc chắn sẽ đưa cho anh, cô nghĩ. Cô liếc nhìn Clinton. Không có cách nào khác, cô ước gì hệ thống điện thoại mau sớm có lại.
Cô kiểm tra điện thoại đều đặn cứ nửa giờ một lần, đằng xa, mặt trời bắt đầu đổi màu nhường chổ cho buổi chiều sau những dãy núi. Clinton ngồi nhấp nhổm không yên, không nghi ngờ gì vì hắn đang khó chịu. Price cũng chịu chung số phận, nhưng anh không để nó thể hiện ra ngoài. Anh cười toe toét với cô mỗi lần anh bắt gặp ánh mắt của cô, mặt dù khuôn mặt thâm tím của anh lại làm nụ cười giống như một cái nhăn mặt.
Chỉ tới khi hoàng hôn, khi cô kiểm tra điện thoại lần nữa. Rồi cô nghe thấy tín hiệu đã chạy lại. "Bingo!" Cô nói một cách đắc thắng, với lấy quyển sổ và tìm số điện thoại của cục cảnh sát.
Price có vẻ lo lắng khi, và mặc dù cô gần chắc như anh đã nói thật, trong thời điểm đó cô biết chắc chắn vậy. Ánh sáng như rọi vào lại gương mặt cô, và cô trao cho anh một nụ cười rạng rỡ khi cô bấm số.
" Cục Cảnh Sát xin nghe", một giọng nam nói nhanh bên kia đầu dây.
" Xin chào, tôi là Hope Bradshaw, ở Crescent Lake Resort. Tôi có 2 người đàn ông ở đây. Một người là Price Tanner và người kia là Clinton. Cả hai đều tuyên bố người kia là kẻ giết người. Anh có thể cho tôi biết ai không?"
"Chết tiệt!" Giọng nói gầm lên. "Chết tiệt! Chết tiệt, tôi xin lỗi, tôi không có ý gì khi nói vậy. Cô nói rằng cô đang giữ cảTanner và Clinton?"
"Vâng. Ai là phó cảnh sát của các anh?"
" Là Tanner. Làm thế nào mà cô có cả hai người đó? Tôi-"
"Tôi đang cầm một khẩu súng và dí vào họ", cô nói. " Tanner như thế nào? Đôi mắt của anh ta có màu gì?"
Giọng nói bên kia có vẻ bối rối. " Mắt của anh ta? Ah...khoảng 6-2, £ 200, tóc đen, mắt xanh."
"Cảm ơn," Hope nói, biết ơn vì họ đã cung cấp cho cô một số thông tin ngắn gọn. " Anh có muốn nói chuyện với phó cảnh sát Tanner không?"
" Vâng, thưa cô, tôi sẽ!"
Cầm điện thoại lên, cô mang xa nó nhiều nhất có thể, nhưng dây không đủ dài để đến chỗ cần đến. " Chờ tôi một lát," Cô nói, đặt điện thoại xuống.
Cô đi vào bếp và lấy một con dao. Chạy trở lại chổ Price, cô quỳ xuống và dùng dao rạch chiếc cà vạt ra khỏi cổ tay anh, sau đó chuyển đến mắt cá chân trong khi anh đang cọ xát cánh tay để cho máu lưu thông và cảm giác trở lại. " Em cần một cái điện thoại không dây" Anh nói " Hoặc một sợi dây điện thoại dài hơn."
"Em sẽ làm vậy khi em dùng thời gian tới của mình để đi mua sắm" Cô vừa nói vừa giải phóng cho đôi chân của anh. Điện thoại trong bếp gần hơn, mặt dù không đủ nhanh trong 2 giây. Anh khập khiểng khi đi, cơ bắp của anh gay gắt với anh vì anh đã bị ngồi quá lâu trên một vị trí.
"Tanner đây. Vâng, tất cả mọi thứ đều được kiểm soát. Tôi sẽ cung cấp thông tin đầy đủ trong cuộc họp tới. Còn những con đường thì sao, chúng đã được thông chưa? Được rồi." Anh cúp máy và khập khiểng đi về phía cô. "Con đường vẫn chưa được thông, nhưng họ sẽ dùng một xe ủi tuyết. Họ sẽ tới đây trong khoảng vài giờ."
Anh đã đỡ khập khiểng hơn lúc nảy. Hope chớp mắt. " Price?"
" Chưa nói chuyện vào lúc này được." anh nói, cố gắng lê bước thật nhanh, tiến thẳng về phía nhà tắm.
Hope không thể không bật cười. Clinton nhìn chằm chằm vào cô khi cô đi ngàng qua hắn để cúp máy điện thoại trong phòng khách. Cô vẫn giữ con dao trong tay. Cô dừng lại và nhìn hắn và có cái gì đó thể hiện trên khuôn mặt của cô làm hắn tái cả mặt.
" Không!" Hắn nói khi cô bắt đầu về phía hắn, và rồi hắn hét lên.
"Em CẮT hắn ta." Price nói, giọng hoài nghi. "Em thật sự đã cắt hắn."
"Hắn có biết em có vai trò" Hope nói. " Đó chỉ là một vết cắt nông, không có gì cả, về thực tế thì nó là một tai nạn. em không có ý định gì khi đến gần, nhưng hắn ta nhảy lên."
Đó không pải là tất cả những gì mà Clinton đã làm, hắn ta cũng mất cả quyền kiểm soát bàng quang của mình. Và sau đó, hắn ta bắt đầu nói chuyện, bập bẹ nhanh nhất có thể, la hét với Price, nói bất cứ điều gì để mình không bị dính một vết cắt nữa. Price đã gọi lại cho cục cảnh sát và cung cấp thêm thông tin, mà họ hy vọng là chính xác.
Đó là thời điểm sau nửa đêm. Họ nằm trên giường, tay cuốn vào nhau. Cô đã lấy một túi trườm đá và đặt lên má anh, anh cũng làm một túi nước đá khác lên lưng cô.
" Anh có ý như vậy, em biết chứ," Price nói, hôn lên trán cô. " Về việc yêu em. Anh biết mọi thứ diển ra quá nhanh, nhưng...Anh biết được những gì mà anh cảm nhận. Từ giây phút anh mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt em. Anh muốn em. " Anh dừng lại. " Vì vậy...?"
" Vì vậy?" Cô lập lại.
" Vì vậy, em cũng 'có thể' cũng yêu anh, phải không?"
"Có thể." Cô nép mình thoải mái hơn vào anh. " Chắc chắn rồi."
"Nói đi!" Anh ra lệnh dưới hơi thở của mình, cánh tay anh siết chặt quanh cô.
"Em yêu anh. Nhưng chúng ta thật sự nên dành thời gian để tìm hiểu nhau."
Anh bật ra một nụ cười trầm trầm. " Hãy dành thời gian của chúng ta? Cái đó có muộn quá không?"
Cô không có câu trả lời, bởi vì có quá nhiều chuyện xảy ra trong thời gian ngắn thế này. Cô cảm thấy như mới ngày hôm qua đã là một tuần dài. Bị ném vào nhau trong tình cảnh khắc nghiệt của thiên nhiên, cô đã được nhìn thấy anh trong vô số các tình huống, và cô choáng váng về ấn tượng đầu tiên của anh vô cùng chính xác. Cô cảm thấy như thể cô đã biết anh rất lâu rồi, bản năng nguyên thủy trong cô mách bảo rằng, chính anh, sẽ là người bạn đời của cô.
"Lấy anh nhé, Hope. Càng sớm càng tốt. Cơ hội sẽ nhanh chóng đến và chúng ta rất có thể đã có em bé" Giọng nói của anh nghe lười biếng và cực kỳ quyến rũ.
Cô nhấc đầu khỏi vai anh, nhìn chắm chằm vào anh trong bóng tối, cô nhìn thấy nụ cười của mình và mỉm cười. Cô lại cảm thấy nó như một cú sốc của nhận thức, và công nhận. " Vâng" cô thì thầm " Anh không phiền chứ?"
" Phiền sao?" Anh nắm lấy tay cô và mang nó đến giữa chân của mình. Anh đã cứng như đá tảng rồi. " Anh đang rất háo hức để làm đây, em yêu" anh thì thầm và giọng anh có một chút xíu gầm gừ, vì nó đã có trước khi họ bắt đầu thào luận. " Tất cả những gì mà em phải làm là nói ra từ này, và anh sẽ cống hiến hết mình cho nó. "
" Từ này" cô nói và vui vẻ đón lấy điều mà cô không bao giờ muốn tránh khỏi.
End.
Trắng Xoá Trắng Xoá - Linda Howard Trắng Xoá