Chương 9
áng hôm sau, Georgie rình chờ cho tới khi nghe thấy Bram đi vào phòng tập thể hình. Cô đi tới phòng ăn, chộp lấy chiếc chìa khóa mà hôm qua cô đã thấy anh ném vào một cái đĩa đồng trên giá sách, rồi đi ra văn phòng của anh trong khu dành cho khách. Cô vẫn không thể quen với việc Bram có văn phòng chứ không phải giải quyết công việc trên một cái ghế bar.
Khi đi dọc con đường lát sỏi, cô nghĩ xem những đe dọa tình dục của Bram khác biệt thế nào với những gì cô đã trải nghiệm với Lance. Chồng cũ của cô muốn cô là người đi quyến rũ, và đó chính xác là những gì cô đã cố làm. Cô đọc cả tá cẩm nang tình dục và mua những bộ váy lót khiêu dâm nhất mà cô có thể tìm thấy, bất kể chúng thít chặt đau đớn đến mức nào. Cô đã biểu diễn những điệu múa thoát y khiến cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, thì thầm vào tai anh ta những câu chuyện gợi tình khiến chính cô lại thấy cụt hứng, và cố tìm những nơi làm tình sáng tạo để giữ cho mọi thứ mới mẻ. Anh ta tỏ ra tán thưởng và luôn nói rằng anh ta hài lòng, nhưng rõ ràng là cô đã có thiếu sót nếu không anh ta đã chẳng bỏ cô để chạy theo Jade Gentry.
Cô đã quá nỗ lực, không đáng phải chịu thất bại thảm thương đến vậy. Tình dục có thể dễ dàng với một số phụ nữ, nhưng nó phức tạp đối với cô, và chỉ nghĩ đến tình thế khó xử mà cô bị vướng vào với Bram cũng khiến cô nôn nao. Bram sẽ không từ bỏ tình dục. Anh sẽ làm việc đó với cô hoặc với người khác. Cũng có thể là cả hai.
Cô đã tự hứa với mình rằng cô sẽ đối đầu trực diện với các rắc rối trước mắt, nhưng họ chỉ mới kết hôn năm ngày nên cô cần ít thời gian để xác định rõ việc này.
Cô mở khóa văn phòng của anh ra rồi bật máy tính lên. Khi chờ nó khởi động, cô bắt đầu rà soát giá sách của anh. Ngay bây giờ cô phải biết cho rõ liệu bộ phim tái hợp chỉ là ảo tưởng trong trí tưởng tượng của Bram hay một thứ gì đó hữu hình hơn.
Cô thấy một bộ sưu tập sách đa dạng và một chồng kịch bản phong phú, nhưng chẳng cái nào trong số chúng dành cho bộ phim tái hợp Skip và Scooter. Cô phát hiện ra một loạt DVD đủ thể loại từ đĩa Bò đực nổi điên cho tới đĩa gì đó có tên là Sex trek: The next penetration. Tủ hồ sơ của anh bị khóa, nhưng bàn thì không, và đó là nơi cô phát hiện ra một hộp bản thảo viết tay đặt phía dưới một chai scotch. Nắp hộp dán chặt băng dính. Nhãn trên nắp viết SKIP VÀ SCOOTER: TÁI HỢP.
Cô chết sững. Cô đã hy vọng Bram dựng chuyện này lên chỉ để chọc tức cô. Anh thừa biết rằng thực hiện một bộ phim tái hợp sẽ là bước lùi khủng khiếp đối với sự nghiệp của cô, vậy thì sao anh lại nghĩ mình có thể thuyết phục cô làm điều đó chứ?
Cô không thích câu trả lời duy nhất mà cô có thể đưa ra. Tống tiền. Có lẽ anh sẽ đe dọa chấm dứt cuộc hôn nhân của họ nếu cô không thực hiện dự án đó. Nhưng đá cô thì xe tiền sẽ dừng, đồng thời cũng làm cho anh giống một tên khốn, dù có thể anh không quan tâm đến điều đó. Tuy vậy... Cô nhớ cách anh đã hành xử khi ở trước mặt Rory Keene. Có lẽ anh quan tâm đến hình ảnh của anh nhiều hơn những gì anh khiến cô tin.
“Cô đang làm gì trong này thế?”
Cô ngẩng phắt đầu dậy thì thấy Chaz đang đứng ở ngưỡng cửa trông như đứa con cưng của Martha Stewart và Joey Ramone. Bộ đồng phục ngày hôm nay của quản gia nhà cô bao gồm quần jean te tua, áo ba lỗ màu ô liu và dép lê màu đen. Georgie đưa chân đẩy ngăn kéo đóng lại. Vì không thể bịa ra một lời giải thích hợp lý, cô quyết định xoay chuyển vị trí. “Phải hỏi là cô đang làm gì mới phải chứ nhỉ?”
Đôi mắt viền đen của Chaz nheo lại đầy thù địch. “Bram không thích người lạ trong văn phòng của anh ấy. Cô không nên ở đây.”
“Tôi không phải người lạ. Tôi là vợ anh ấy.” Những từ cô chưa từng mong sẽ nghe thấy vừa thốt ra từ miệng cô.
“Anh ấy thậm chí còn không để người quét dọn vào đây.” Chaz hếch cằm. “Tôi là người duy nhất được vào.”
“Cô trung thành thật đấy. Mà này, thế là thế nào?”
Cô ta rút cái chổi ra khỏi một ngăn tủ nhỏ. “Đó là việc của tôi.”
Georgie không thể rình mò máy tính của anh ngay bây giờ được, nên cô định bỏ đi, nhưng khi đứng dậy, cô phát hiện ra ở góc bàn có một cái máy quay. Chaz bắt đầu quét sàn. Georgie xem xét cái máy quay đủ lâu để phát hiện ra rằng Bram đã xóa sạch bất kỳ màn ân ái nào mà anh mới quay gần đây nhất.
Chaz ngừng quét nhà. “Đừng nghịch cái đó.”
Georgie lập tức chĩa máy quay vào Chaz rồi ấn nút ghi. “Sao cô quan tâm nhiều thế?”
Chaz kéo cán chổi vào ngực. “Cô đang làm gì thế?”
“Tôi tò mò về lòng trung thành của cô.”
“Tắt thứ đó đi.”
Georgie đưa cô ta vào tiêu cự rõ hơn. Dưới những cái khuyên và vẻ cau có, Chaz có đường nét thanh nhã, gần như mỏng manh. Cô ta đã vén một bên tóc ngắn ngủn khỏi mắt bằng một cái kẹp bạc nhỏ, bên còn lại thì chỉa ra thành một đám lởm chởm trên tai. Sự đơn phương thù địch của Chaz thu hút Georgie. Cô không tưởng tượng nổi có người có được kiểu tự do không thèm quan tâm xem người khác nghĩ gì như thế. “Tôi đoán cô là người duy nhất ở L.A. không thích máy quay,” Georgie nói. “Không có tham vọng trở thành nữ diễn viên sao? Đó là lý do đa số các cô gái đến đây mà.”
“Tôi ư? Không. Và làm sao mà cô biết tôi không phải người ở đây thế?”
“Cảm giác thôi.” Qua ống kính, Georgie có thể thấy sự căng thẳng siết chặt hai khóe miệng nhỏ nhắn của Chaz. “Đa số những người hai mươi tuổi sẽ thấy chán một công việc như công việc của cô.”
Chaz nắm chặt cây chổi hơn, gần như thể nó là một thứ vũ khí. “Tôi thích công việc của tôi. Hẳn là cô nghĩ việc nhà không quan trọng.”
Georgie trích dẫn lời bố cô. “Tôi nghĩ công việc là thứ mà một người tạo ra.”
Chiếc máy quay đã thoáng biến đổi mối quan hệ giữa họ, và lần đầu tiên từ khi họ gặp nhau, Chaz tỏ vẻ ngập ngừng. “Người ta nên làm những việc mà họ giỏi,” cuối cùng cô ta nói. “Tôi giỏi việc này.” Cô ta cố quay lại với việc quét nhà, nhưng chiếc máy quay rõ ràng là khiến cô ta bồn chồn. “Tắt thứ đó đi.”
“Chuyện này đã xảy ra thế nào?” Georgie đi quanh mép bàn để giữ cô ta trong khung hình. “Cô học được cách điều hành một ngôi nhà ở cái tuổi trẻ thế kia bằng cách nào?”
Chaz thọc mạnh cây chổi vào một góc nhà. “Chỉ là một việc mà tôi đã làm thôi.” Georgie chờ, và trước sự ngạc nhiên của cô, Chaz tiếp tục. “Mẹ kế của tôi đã làm việc ở một nhà nghỉ ven Barstow. Mười hai phòng với một nhà ăn. Cô có tắt cái thứ đó đi không?”
“Ngay đây.” Máy quay làm một số người câm như hến nhưng lại khiến số khác mở miệng. Rõ ràng là Chaz thuộc loại sau. Georgie bước một bước nữa sang bên. “Cô đã làm việc ở đó à?”
“Thỉnh thoảng. Bà ấy thích tiệc tùng, và không phải lúc nào cũng về nhà đúng giờ để đi làm ngày hôm sau. Khi chuyện đó xảy ra, tôi trốn học và làm thay bà.”
Georgie phóng to để lấy cận mặt cô gái, lợi dụng cơ hội đang giữ thế thượng phong. “Lúc ấy cô bao nhiêu tuổi?”
“Tôi không biết. Mười một tuổi gì đó.” Cô ta quét lại một chỗ vừa mới quét. “Ông chủ chỗ đó không quan tâm tôi bao nhiêu tuổi miễn là công việc đâu ra đó, mà tôi thì còn tốt hơn bà ấy.”
Máy quay ghi lại sự kiện. Nó không đề nghị cho biết ý kiến về một đứa bé mười một tuổi làm công việc chân tay. “Cô cảm thấy thế nào khi lỡ mất buổi học?” Đèn báo hết pin sáng lên.
Chaz nhún vai. “Chúng tôi cần tiền.”
“Công việc đó hẳn phải vất vả lắm.”
“Cũng có những phần tốt đẹp.”
“Như là?”
Chaz tiếp tục chọc cây chổi vào cùng một vị trí trên sàn. “Tôi không biết.” Cô ta dựa cây chổi vào tường và nhặt một tấm vải lau bụi lên.
Georgie cho cô ta một sự khích lệ dịu dàng. “Tôi không tưởng tượng nổi công việc ấy lại có nhiều phần tốt đẹp cho được.”
Chaz trượt tấm giẻ lên một giá sách. “Thỉnh thoảng có nhà có trẻ con tới đặt phòng. Có khi họ đặt pizza hoặc mang bánh kẹp từ nhà ăn về, và lũ trẻ có thể vẩy thứ gì đó lên thảm. Chỗ đó sẽ là một đống lộn xộn kinh khủng.” Cô ta tiếp tục phủi bụi cùng một quyển sách. “Rác và thức ăn ở khắp mọi nơi. Ga giường trên sàn. Tất cả các khăn tắm đều được dùng. Nhưng đến lúc tôi rời đi, mọi thứ đã lại ngăn nắp.” Cô ta chụm hai xương bả vai lại rồi ném tấm giẻ xuống. “Chuyện này thật vớ vẩn. Tôi có việc phải làm. Tôi sẽ quay lại khi cô đã ra khỏi đây.” Cô ta hầm hầm bỏ đi đúng lúc máy quay hết sạch pin.
Georgie thở phào nhẹ nhõm. Chaz hẳn sẽ không bao giờ kể cho cô nhiều như thế nếu không có sự hiện diện của chiếc máy quay. Khi rút băng ra nhét vào túi, cô cảm thấy trào dâng cùng dòng nhiệt huyết cô thường cảm nhận sau khi chinh phục được một cảnh quay đầy thách thức.
Tối hôm đó, cô thấy chiếc sandwich ghê tởm nhất thế giới đang chờ cô: một dị vật cao sừng sững xây nên từ nhiều lát bánh mì, nhân thịt dày ịch, nước xốt ngập ngụa, và nửa tá lát bơ. Cô tách nó ra, làm lại cho mình một chiếc sandwich đơn giản hơn, rồi ăn một mình ở hiên. Suốt phần còn lại của buổi tối, cô không thấy Bram.
Ngày hôm sau Aaron đưa qua cho cô số Flash mới phát hành. Một trong những bức ảnh chụp ở ban công của Mel Duffy choán hết trang bìa cùng những dòng tít ngạo nghễ.
Cuộc Hôn Nhân Làm Cả Thế Giới Bàng Hoàng!
Những Bức Ảnh Độc Quyền Về Hạnh Phúc Trăng Mật Của
Skip Và Scooter
Trong bức hình, Bram ôm cô trong cánh tay, chiếc váy trắng thướt tha của cô quấn lấy ống tay áo anh, hai người họ nhìn sâu vào mắt nhau. Hình đám cưới của cô với Lance đã xuất hiện trên cùng trang bìa này, nhưng cặp đôi mới cưới thật sự ấy trông chẳng hề đờ đẫn vì yêu như cặp giả mạo này.
Lẽ ra cô phải cảm thấy dễ chịu mới phải. Chẳng có tiêu đề thương hại nào, chỉ có những dòng hào hứng.
Người hâm mộ Georgie York sững sờ khi cô lén lút bỏ trốn đến Las Vegas với bạn diễn cũ trong phim Skip và Scooter, anh chàng hư hỏng Bramwell Shepard. “Họ đã bí mật hẹn hò nhiều tháng rồi,” cô bạn thân April Robillard Patriot của Georgie nói. “Họ đang đắm say với hạnh phúc, và chúng tôi đều vui mừng khôn xiết.”
Georgie gửi một lời cảm ơn thầm lặng tới April và đọc lướt nốt bài báo.
… người đại diện gạt bỏ những câu chuyện về mối thù đắng cay giữa cặp diễn viên Skip và Scooter. “Họ chưa từng là kẻ thù. Bram đã chấn chỉnh cách cư xử của mình từ lâu rồi.”
Một lời nói dối hay ho làm sao.
Bạn bè nói cặp đôi này có rất nhiều điểm chung...
Ngoài sự căm ghét lẫn nhau, Georgie không thể nghĩ ra gì nữa, và cô ném tờ tạp chí sang bên.
Không có gì hữu ích để làm, cô lang thang sang phòng khách và trảy vài chiếc lá khô trên cây chanh. Qua khóe mắt, cô thấy Bram đi vào bếp, chắc để nạp thêm rượu. Cô không muốn anh nghĩ cô đang cố tình tránh anh, dù sự thật là thật, nên cô rút điện thoại ra khỏi túi và gọi cho anh. “Anh đã thắng ngôi nhà này trong một ván poker, phải không? Như thế giải thích được nhiều thứ đấy.”
“Như là?”
“Trang hoàng tuyệt vời, phong cảnh xinh đẹp, sách có chữ chứ không chỉ tranh. Mà thôi, đừng bận tâm... Hôm nay Skip và Scooter cần xuất hiện trước công chúng lần nữa. Đi uống cà phê thì sao?”
“Ổn với tôi thôi.” Anh đi vào phòng ăn, điện thoại áp vào tai. Anh mặc quần jean và một chiếc áo phông Nirvana điển hình. “Sao cô lại gọi điện cho tôi thay vì nói chuyện trực tiếp?”
Cô chuyển điện thoại sang tai kia. “Tôi quyết định chúng ta giao tiếp từ xa thì tốt hơn.”
“Từ lúc nào thế? À, tôi nhớ rồi. Từ hai đêm trước khi tôi hôn cô trên bãi biển.” Anh tựa vào khung cửa và nhìn cô cháy bỏng. “Tôi có thể biết được qua cách cô vẫn nhìn tôi. Tôi làm cô hứng, và điều đó khiến cô sợ chết khiếp.”
“Anh rất nóng bỏng còn tôi thì hơi lả lơi, vậy làm sao mà tôi đỡ được?” Cô áp điện thoại sát vào tai. “May thay, nhân phẩm của anh đã hoàn toàn triệt tiêu sự ảnh hưởng. Lý do tôi gọi cho anh...”
“Thay vì đi ngang qua phòng và nói chuyện mặt đối mặt với tôi...”
“... là vì đây là một quan hệ làm ăn, và...”
“Từ khi nào mà hôn nhân là một mối quan hệ làm ăn vậy?”
Câu nói đó làm cô điên lên, và cô gấp điện thoại lại. “Từ khi anh lừa tôi trả anh năm mươi nghìn đô một tháng.”
“Lý lẽ tốt đấy.” Anh thả điện thoại vào túi và thong thả đi về phía cô. “Tôi nghe nói tên Thảm Hại đã không đưa cho cô xu nào trong vụ ly dị.”
Georgie hẳn đã có thể lấy được vài triệu đô tiền bồi thường từ Lance, nhưng để làm gì? Lúc ấy cô chẳng muốn tiền của anh ta. Cô muốn anh ta. “Ai cần tiền chứ? Ái chà... Anh thì cần đấy.”
“Tôi có vài cuộc điện thoại phải gọi,” anh nói. “Cho tôi nửa tiếng.” Anh thò tay vào túi quần jean. “Một chuyện nữa...” Anh tung một hộp nhẫn về phía cô. “Tôi đã mua nó với giá một trăm đô trên eBay. Cô phải thú nhận đi, nó trông như đồ thật.”
Cô mở cái hộp ra và nhìn thấy một viên kim cương ba cara cắt theo chuẩn. “Chà. Một viên kim cương giả đi cùng một ông chồng giả. Ổn thôi.” Cô đeo nó vào.
“Viên đá đó còn lớn hơn viên của cái nhẫn cô lấy từ Thảm Hại, tên khốn rẻ tiền.”
“Trừ chuyện đồ của anh ta là thật.”
“Như lời thề hôn nhân của anh ta hả?”
Vài phần tự huyễn hoặc trong cô vẫn muốn tin tưởng những gì tốt đẹp nhất về người đàn ông đã rời bỏ cô, nhưng cô kìm lại thôi thúc muốn xông vào biện hộ cho Lance. “Tôi sẽ luôn trân trọng nó,” cô rít từng từ khi lướt qua anh và đi lên gác.
Cô tham khảo quyển sổ của April rồi chọn quần vải thun bóng và áo xếp nếp màu xanh rêu với ống tay áo hơi phồng. Cô thêm vào đôi giày búp bê hiệu Tory Burch nhưng bỏ qua chiếc ví hàng hiệu ba nghìn đô mà April gợi ý. Người hâm mộ không nhận ra rằng những chiếc ví đắt đỏ kinh hoàng mà những ngôi sao ưa thích của họ mang đi lung tung một cách cực kỳ bừa bãi đều là đồ tặng, và Georgie đã chán ngấy cảnh là một phần trong âm mưu khiến những phụ nữ bình thường chi quá tay cho một chiếc ví “phong cách” để rồi sẽ thay thế nó bằng một chiếc “phong cách” khác trước khi thẻ tín dụng của họ đến ngày đáo hạn. Thay vào đó, cô bới ra một chiếc túi vải hiện đại mà Sasha đã tặng cô năm ngoái.
Cô làm tóc, trang điểm lại, và phải nuốt cơn tức giận vào lòng khi đi xuống gác và thấy Bram đang đứng trong tiền sảnh, mặc đúng chiếc quần jean và áo phông Nirvana anh mặc lúc nãy. Theo những gì cô thấy, anh chẳng làm chút gì để sẵn sàng trước đám thợ săn ảnh, và càng bực mình hơn, anh chẳng cần làm gì hết. Bộ râu lởm chởm của anh cũng ăn ảnh như mái tóc bù xù, khô rang. Một dấu hiệu khác trong âm mưu chống lại các ngôi sao nữ của Hollywood.
Anh nghịch tấm thiệp nhét trong một lẵng hoa đắt tiền đang đặt trên tủ búp phê. “Làm sao mà cô và Rory Keene trở nên thân thiết thế này?”
“Cô ấy gửi hoa à?”
“Cô ta chúc cho chúng ta những điều tốt đẹp nhất. Cứ chỉnh lại nếu tôi sai, nhưng cô ta có vẻ quan tâm đặc biệt tới cô.”
“Tôi hầu như không biết gì về cô ấy.” Điều đó là thật, dù Rory đã có lần gọi điện cho Georgie để khuyên cô tránh ký vào một dự án phim. Georgie đã nghe theo lời khuyên của cô ấy, và quả nhiên bộ phim đó vướng vào rắc rối tài chính nên phải ngưng lại giữa chừng. Vì Vortex không có liên quan gì, và Rory cũng không nhận được gì từ lời khuyên đó, Georgie thấy bối rối trước sự quan tâm của cô ấy. “Tôi nghĩ cô ấy cảm thấy một mối liên hệ nào đó với tôi từ cái năm cô ấy làm trợ lý sản xuất phim Skip và Scooter.”
Bram thảy tấm thiếp xuống mặt tủ. “Cô ta đâu có cảm thấy mối liên hệ nào với tôi.”
“Tôi đã tử tế với cô ấy.” Georgie chỉ nhớ mang máng về Rory thời ấy, nhưng cô nhớ quá rõ thói quen làm khổ đoàn làm phim của Bram.
“Trợ lý thấp cổ bé họng thành người đứng đầu hãng phim Vortex trong mười bốn năm,” anh nói. “Ai mà đoán được cơ chứ?”
“Rõ ràng là không phải anh.” Cô trao cho anh nụ cười chọc tức nhất của cô. “Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
“Tôi đoán thế.” Anh đeo vào một cặp kính phi công quyến rũ cực kỳ ấn tượng. “Cùng đi khoe nhẫn của cô cho công chúng Mỹ nào.”
Họ biểu diễn đủ tư thế trước cánh thợ săn ảnh bên ngoài quán Coffee Bean & Tea Leaf trên đại lộ Boulevard. Bram hôn tóc cô và mỉm cười với các tay thợ ảnh. “Cô ấy không đẹp sao? Tôi là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới.”
Sau một năm khốn khổ trước công chúng, lời mê đắm giả tạo của anh mang đến cảm giác như một làn hương xoa dịu linh hồn bầm dập của cô. Điều đó thảm thương đến mức nào chứ? Cô giẫm lên chân anh để trả thù.
Chaz đang quay lại nhà sau khi quét dọn văn phòng của Bram thì thấy tay trợ lý ục ịch của Georgie đang đứng cạnh bể bơi, nhìn xuống nước. Cô đi tới chỗ cậu. “Anh không được ở ngoài này.”
Cậu nhấp nháy mắt sau cặp kính. Anh chàng này đúng là lộn xộn. Mái tóc nâu xoăn tít xổ tung trên đầu, và bất kể cái người nào đã chọn cặp kính quái đản kia hẳn cũng là một kẻ mù. Cậu mặc như một ông lão sáu mươi tuổi béo ú, bụng phình ra trên thắt lưng còn cái áo sơ mi kẻ ca rô dáng thụng thì căng nút.
“Được rồi.” Cậu bước vòng qua cô để quay vào nhà.
Cô phẩy tay. “Mà anh đang làm gì ngoài này thế?”
Cậu thọc tay vào túi quần, khiến hông càng căng phình. “Nghỉ ngơi một chút.”
“Khỏi cái gì chứ? Anh có một công việc thật dễ dàng.”
“Thỉnh thoảng thôi. Giờ thì hơi bận.”
“Phải rồi, trông như thể anh bận thật ấy.”
Cậu không bảo cô xéo đi, một điều cô đáng phải nhận vì đã tỏ ra quá thô lỗ, nhưng cô ghét cái đám người này cứ chạy loanh quanh khắp nhà cô. Rồi còn chuyện ngày hôm qua trong văn phòng Bram với Georgie cùng chiếc máy quay khiến cô rất nôn nao. Lẽ ra cô phải đi ra ngay, nhưng...
Cô cố bù đắp cho Aaron vì thái độ khó ưa của mình. “Bram chắc sẽ không phiền nếu thỉnh thoảng anh dùng bể bơi đâu, miễn anh không hay dùng quá là được.”
“Tôi không có thời gian để bơi.” Cậu rút tay ra khỏi túi rồi đi khỏi chỗ cô về hướng ngôi nhà.
Giờ cô cũng không bơi nữa, nhưng khi còn bé cô rất yêu nước. Chắc cậu xấu hổ về vẻ ngoài của cậu khi mặc đồ bơi. Mà có lẽ chỉ phụ nữ mới cảm nhận theo lối đó.
“Ở sau đây rất riêng tư,” cô nói to. “Sẽ chẳng có ai nhìn thấy anh đâu.”
Cậu đi vào nhà mà không trả lời cô.
Cô lấy cái vợt giấu sau thác nước ra và bắt đầu hót lá. Bram có dịch vụ dọn bể, nhưng cô thích làm cho làn nước sạch tinh phẳng lặng. Bram bảo cô có thể bơi bất kỳ lúc nào cô muốn, nhưng cô chưa từng bơi.
Cô ném cái vợt xuống. Cho đến hôm thứ Hai, cô vẫn vô cùng hạnh phúc khi được ở đây, nhưng giờ thì, với tất cả những người lạ đang xâm lăng không gian của cô, những cảm giác tồi tệ đang quay lại.
Nửa tiếng sau, cô đi vào văn phòng trên gác của Georgie. Một cái bàn lớn hình bầu dục, bộ tủ tường đồng bộ và mấy cái ghế lượn bọc vải màu đỏ đun in họa tiết nhành cây là đồ đạc mới trong phòng. Mọi thứ đều quá hiện đại đối với ngôi nhà này, cô không thích chúng.
Aaron quay lưng về phía cô, đang nói chuyện điện thoại. “Cô York vẫn chưa nhận phỏng vấn, nhưng tôi chắc chắn cô ấy sẽ rất vui sướng được đóng góp cho buổi đấu giá từ thiện của các anh... Không, cô ấy đã trao tặng các tập bản thảo Skip và Scooter của cô ấy cho Bảo tàng Phát thanh Truyền hình rồi, nhưng năm nào cô ấy cũng thiết kế vài món đồ Giáng sinh cho những nhóm như nhóm của các anh, và mỗi thứ đều được cô ấy chính tay ký tên...”
Khi nói chuyện điện thoại, cậu như một người khác hẳn, rất tự tin và không giống tên mọt sách nữa. Cô đặt một chiếc bánh cuộn nhân thịt gà lên bàn. Cô trang trí bên cạnh bánh ngô không béo, thịt nạc, cà chua thái lát, vài lá rau bina, một miếng lê và cà rốt thái sợi. Anh chàng này cần phải nghĩ đến trọng lượng rồi.
Nói chuyện xong, Aaron nhìn thấy cái bánh. Khi cậu gác máy, cô nói, “Đừng mong chờ điều này xảy ra hằng ngày đấy.” Cô nhặt tờ Flash số mới với hình Bram và Georgie trên trang bìa lên rồi ngồi lên mép bàn của cậu và giở ra. “Ăn đi.”
Cậu cầm cái bánh thịt gà lên và cắn một miếng. “Cô có tí nước xốt nào không?”
“Không.” Cô đưa một mẫu nước hoa lên mũi và ngửi. “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu tỏ ra lịch thiệp, nuốt miếng bánh rồi mới trả lời. “Hai sáu.”
Lớn hơn cô sáu tuổi, nhưng cậu có vẻ trẻ hơn tuổi thật. “Anh có học đại học không?”
“Đại học Kansas.”
“Rất nhiều người học đại học chẳng biết cái quái gì hết.” Cô nhìn chăm chú vào mặt cậu và quyết định rằng phải có ai đó nói cho cậu biết điều này. “Kính của anh nhìn ngứa mắt thật. Không có ý xúc phạm gì đâu.”
“Nó thì có gì không ổn nào?”
“Nó xấu xí. Anh nên kiếm kính áp tròng hoặc gì đó đi.”
“Kính áp tròng quá sức rắc rối.”
“Anh có cặp mắt đẹp. Anh nên khoe nó. Ít nhất hãy tìm gọng kính tử tế một chút.” Mắt cậu có màu xanh rực sáng và lông mi dày, thứ tử tế duy nhất ở cậu.
Cậu cau mày, làm cho má cậu trông như đang nuốt trọn toàn bộ mặt. “Tôi không nghĩ một người có lỗ trên lông mày lại có chỗ chỉ trích người khác.”
Cô yêu đôi lông mày xỏ khuyên của cô. Chúng khiến cô cảm thấy không dễ bị đánh bại, như một kẻ nổi loạn cóc thèm quan tâm đến xã hội. “Tôi thực sự quan tâm đến những gì anh nghĩ đấy.”
Cậu quay lại với máy tính và kéo ra một biểu đồ nào đó. Cô nhỏm dậy để bỏ đi, nhưng trên đường ra, cô phát hiện thấy cái cặp xấu xí to đùng của cậu đang mở ra nằm trên sàn nhà với một túi khoai tây lớn bên trong. Cô đi qua chỗ đó và lôi nó ra.
“Này! Cô đang làm gì thế?”
“Anh không cần thứ này. Tí nữa tôi sẽ mang cho anh ít hoa quả.”
Cậu nhỏm dậy khỏi ghế. “Để nó lại. Tôi không muốn hoa quả của cô.”
“Thay vì thế anh muốn đống vớ vẩn này sao?”
“Ừ đấy.”
“Tệ quá.” Cô thả gói khoai tây xuống sàn và đưa chân giẫm mạnh lên cái túi. Nó rách ra với một tiếng bốp to đùng. “Của anh đấy.”
Cậu trừng mắt nhìn cô. “Mà cô có vấn đề gì thế?”
“Tôi vốn là một con khốn mà.” Khi rời văn phòng và quay xuống gác, cô gần như có thể thấy cậu đang lượm những mẩu khoai tây nát vụn ấy.
Bram liên tục biến mất trong văn phòng anh, như thể anh có một công việc thật sự, bỏ mặc Georgie chẳng có cách nào xả cơn tức giận của mình. Cuối cùng cô lang thang lên phòng tập của anh và bắt đầu tập lại quy trình khởi động ba lê mà trước đây cô thường thực hiện mỗi ngày. Cơ bắp của cô cứng ngắc và không hợp tác, nhưng cô vẫn tiếp tục. Có thể cô sẽ cho lắp một xà ngang. Cô luôn thích múa, và cô biết đáng lẽ cô không được cho phép bản thân vứt bỏ nó sang một bên. Với việc hát cũng vậy. Cô không phải một ca sĩ tuyệt vời. Chất giọng vốn mang âm hưởng opera, khỏe và vang, từng khiến cô vô cùng thành công khi còn bé không dày dặn lên theo thời gian, nhưng cô vẫn có thể hát đúng nhạc, và năng lượng của cô bù trừ cho những gì cô thiếu sót trong chất giọng.
Sau khi luyện tập, cô nói chuyện điện thoại với Sasha và April rồi mua sắm trên mạng đôi chút. Công việc thường ngày của cô đã bị giảm thiểu xuống chỉ còn việc quấy nhiễu những cô bạn bận rộn và bảo đảm cô trông đủ xinh để chụp ảnh. Cô giải khuây bằng cách bám theo Chaz khắp nơi với cái máy quay và hỏi những câu tọc mạch.
Chaz phàn nàn một cách khổ sở, nhưng điều đó cũng không làm cô ta ngừng nói, và Georgie biết thêm đôi điều. Sự thích thú ngày càng tăng của cô với quản gia của Bram là tất cả những gì khiến cô không đưa đầu bếp của riêng mình đến.
Vào sáng thứ Sáu, ngày làm vợ thứ bảy của cô, cô và Bram gặp một nhà tổ chức tiệc, Poppy Patterson nhiễu sự đau đầu cực kỳ đắt đỏ, và rất có uy tín. Mọi thứ về người phụ nữ này đều gây nhức óc, nhưng cô ta thích ý tưởng về chủ đề Skip và Scooter, nên họ thuê cô ta và bảo cô ta vạch kế hoạch chi tiết với Aaron.
Chiều hôm đó, bố cô quyết định ông đã phạt cô đủ lâu và cuối cùng cũng gọi cho cô. “Georgie, bố hiểu con muốn bố đóng dấu tán thành lên cuộc hôn nhân của con, nhưng bố không thể làm thế khi bố biết nó sai lầm thế nào.”
Cô sẽ không kể cho ông sự thật, nhưng cô cũng sẽ không nói dối nhiều hơn những gì cô đã nói. “Con chỉ nghĩ chúng ta có thể nói chuyện tử tế. Đòi hỏi như thế là quá nhiều sao bố?”
“Ngay lúc này à? Phải. Bố không thích Shepard, bố không tin cậu ta, và bố lo cho con.”
“Chẳng có gì phải lo hết. Bram không... Anh ấy không giống y như những gì bố nhớ đâu.” Cô cố gợi ra một ví dụ thuyết phục về sự chín chắn của Bram, cùng lúc ấy cô không nghĩ đến cảnh rượu chè của anh. “Giờ anh ấy... đã lớn hơn.”
Bố cô không thấy thuyết phục. “Nhớ này, Georgie. Nếu có khi nào cậu ta cố làm tổn thương con theo bất kỳ cách nào, hãy hứa con sẽ gọi bố tới giúp đỡ nhé.”
“Nghe bố nói như thể anh ấy sẽ đánh con vậy.”
“Có nhiều loại tổn thương. Con chưa bao giờ sáng suốt trong chuyện với cậu ta hết.”
“Đó là cách đây lâu lắm rồi. Chúng con không còn như cũ nữa.”
“Bố phải đi đây. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Nói rồi ông gác máy luôn.
Cô cắn môi, mắt cay sè. Bố cô yêu cô - chắc chắn là thế - nhưng đó không phải loại tình yêu ấm áp của người bố mà cô muốn. Một tình yêu không có nghĩa vụ nào đi kèm. Một tình yêu mà cô không phải làm việc cật lực để chứng tỏ mình đáng được nhận.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối