Chương Kết
ó là một ngôi nhà nhỏ nằm trên một đồi thông. Mỗi buổi chiều ngồi bên song cửa có thể phóng tầm mắt nhìn thấy cả một vùng Cao nguyên rộng lớn mà không bị một cây gì ngăn chặn.
Hôm nay, nàng mặc chiếc áo lụa mỏng, mái tóc đen phủ xuống bờ vai gầy, cả người nàng toát lên một vẻ xinh đẹp đến não lòng, rất thanh thoát và cũng rất kiêu sạ Nàng ngồi đây nghe những đau thương gậm nhấm từng tế bào trong cơ thể.
Đã có một lúc nào đó, nàng tưởng chừng như mình không thể chịu đựng được nữa. Giờ đây nàng mới thấm thía thế nào là nhung nhớ... Sống xa mẹ xa cha xa chị và xa Anh Hào, xa tất cả những người thân quả là một sự chịu đựng vượt quá sức của nàng. Bây giờ nàng mới hiểu nỗi khổ của chị Như Ngọc khi bỏ nhà ra đi. Trời ơi! Tại sao chỉ vì một người đàn ông mà làm cho chị em nàng khổ như thế này.
Nàng không ngờ tình yêu của mình lại thay đổi đột ngột đến như vậy. Mới ngày nào đây, nàng còn là một cô gái hạnh phúc. Việc anh bỏ tất cả để chọn nàng đã mở ra một cánh cửa mới trong tâm hồn nàng.
Thế mà giờ đây... định mệnh cay nghiệt đã cướp mất hạnh phúc của nàng... Đắng cay nuối tiếc hoà lẫn trong nhớ nhung và đau khổ không biết đến bao giờ nguôi.
Cùng với cảm giác ấy là việc nàng nhận thấy nàng cần có anh. Thật vậy, nàng không thể ngờ rằng tình yêu của nàng đối với Anh Hào lại sâu đậm và nồng nàn đến thế...
Đêm nay ngồi khóc trong trăng lạnh
Trăng đắm chìm đi, gió thổi dài
Tôi nhớ đến người ôi dịu vợi...
Đường lụy sương mờ... lụy lá rơi
Trước kia khi đọc tiểu thuyết mô tả đến chuyện tình của những người yêu nhau đến độ có thể chết vì nhau, nàng vẫn cười nhạo báng và không tin. Nàng cho rằng chuyện đó chỉ là sản phẩm tưởng tượng của anh văn sĩ lãng mạn. Bây giờ yêu anh, nàng mới thấy tình yêu sôi nổi, sâu đậm và hoàn toàn thiết thực.
Nàng đặt nhẹ những bước chân trần lên nền nhà lạnh và vẫn đi lại trong phòng như người lạc lõng, không biết mình đang ở đâu, sắp đi đâu? Nàng đứng lại đây đó, chạm nhẹ vào những đồ vật như để xác định chúng có thật và nàng vẫn còn hiện diện trong cuộc đời chỉ toàn là những mơ màng và ảo giác.
Rồi không hiểu động lực nào khiến nàng trở lại bên cửa sổ? Phải chăng trong bóng đêm trước mặt nàng đang có điều huyền ảo.
Chống tay dưới cằm, nàng ngửa mặt nhìn trời... Những vì sao hiếm hoi đã lặn từ bao giờ, nhường lại cả bầu trời bao la những đám mây đen kịt nặng nề. Những cơn gió mang hơi nước lạnh buốt không hiểu đâu ùn ùn kéo đến. Trong đêm đen cô đọng vang lên những tiếng sấm vang dội và những tia chớp sáng ngời.
Thể Đồng rùng mình... Lại mưa... có lẽ sắp có một cơn mưa lớn.
Cùng lúc đó Thể Đồng nhận ra một chiếc áo ấm được khoác trên vai mình. Không cần quay lại, Thể Đồng cũng biết người làm công việc ấy là ai.
Cô chậm rãi hỏi:
- Anh đã về rồi đó hả Tùng Quân.
- Vâng.
Tùng Quân đáp khẽ rồi đến bên cạnh Thể Đồng. Với tay kéo khung cửa kính khép lại. Anh đau xót nhìn Thể Đồng với ánh mắt lo âu thương cảm.
- Bên ngoài gió lạnh lắm, Thể Đồng. Sức khoẻ của em dạo này không được tốt em nên đi nghỉ sớm.
- Em thấy trong người khoẻ lắm, anh đừng quá lo cho em. Đêm nay không hiểu sao em muốn thức để thu hết những hình ảnh của bóng đêm vào trong tâm khảm.
Em sợ sau này sẽ không được nhìn thấy chúng nữa.
Tùng Quân hốt hoảng:
- Em nói gì lạ vậy?
- À, không có gì.
Tùng Quân đứng lặng nhìn Thể Đồng, người mà anh đã âm thầm yêu, sao mà tiều tụy đến như vậy. Anh không biết phải làm gì cho nàng vui, để đừng bao giờ nhìn thấy những giọt lệ long lanh đọng trên khoé mắt đau buồn ấy nữa. Làm gì để Thể Đồng vui? Ôi, giá mà anh co; thể gánh vác được một phần nỗi khổ của nàng.
Thế nhưng mỗi lần anh hé môi muốn an ủi thì nàng cứ tảng lờ đi.
- Thể Đồng... Anh nghĩ...
Nàng cắt ngang:
- Anh đừng có nói với em là anh không cho em ở nhờ nữa đấy nhé.
Anh cười:
- Hôm nay mới thấy em đùa đấy. À lúc nãy Anh Hào có đến nhà hàng của anh...
Anh im lặng để dò xét thái độ của Thể Đồng nhưng nàng vẫn im lặng. Buộc lòng, anh nói tiếp:
- Anh Hào trông thật tội, em à.
Thể Đồng nói ngay.
- Nếu anh mà cho anh ấy biết em ở đây, thì em sẽ rời nơi đây ngay tức thì đấy. Anh đi ngủ đi, em muốn được ngồi đây yên tĩnh một mình.
Bên ngoài mưa vẫn không ngớt hạt. Tiếng mưa rền rĩ, dai dẳng. Ký ức nàng tiếp tục họat động và lẽ đương nhiên nàng lại nghĩ về Anh Hào, mặc dù khi nghĩ đến thì y như rằng có hàng ngàn mũi kim nhọn đâm xoáy vào tim nàng khiến nàng đau đớn rã rời.
Trong lòng nàng như có linh cảm khiến cho nàng bồn chồn khó tả. Như có ai đó đang đứng trong cơn mưa gió lạnh ngoài kia và đang đợi nàng và nàng còn nghe văng vẳng trong tiếng mưa có tiếng ai đó gọi tên mình... Anh Hào? Có phải là anh không, hay chỉ là ảo giác của khối óc mơ hồ, tội nghiệp của nàng?
Như cái máy, nàng rời khỏi khung cửa sổ và chạy ào ra cửa...
- Trời!
Quả thật có một bóng người đang đứng trong mưa... Cái bóng cao lớn... thân quen... Nàng lảo đảo bước rồi đứng lại trước mặt người ấy, cặp mắt mở to và nhìn thẳng... Xuyên qua ánh sáng lờ mờ của những tia chớp trong mưa... nàng đã nhận ra Anh Hào... Quả thật linh cảm đã không đánh lừa nàng.
Anh Hào đó ư? Người yêu trẻ trung đẹp trai của nàng ngày nào đấy ư? Nàng nhìn thấy màu nhợt nhạt trên đôi má hóp, những quầng thâm trên đôi mắt sâu thẳm. Tất cả vẻ mệt mỏi đến não lòng ấy chứng tỏ nỗi thống khổ của anh phải chịu đựng, chẳng kém gì nàng
Trong lúc bối rối, nàng đứng yên, không nhúc nhích, không thốt nổi lời nào... Chính cái giọng trầm trầm ấm áp của anh ra khỏi trạng thái vừa như mơ màng, vừa như sửng sốt ấy. Niềm hối hận làm cho cổ họng anh nghẹn lại.
- Thể Đồng, hãy tha lỗi cho anh.
Nàng nghẹn ngào:
- Trong mắt anh còn có một Thể Đồng này sao?
- Thể Đồng! Tại sao chúng ta yêu nhau mà phải chịu nhiều đau khổ thế này? Lỗi tại anh! Lỗi tại anh tất cả!
Những giọt lệ trào lên mí mắt không cần gì che giấu, ngăn chặn nữa. Nàng khóc vùi trong bóng tối, dưới cơn mưa.
Anh bước lại gần nàng vỗ về:
- Đừng, đừng khóc nữa, Thể Đồng của anh. Anh có lỗi với em nhiều lắm. Hãy tha thứ cho anh, hãy để cho anh có thời gian chuộc lại lỗi lầm.
Thể Đồng ôm chầm lấy anh. Giờ đây nàng chỉ biết có anh, không còn sự hờn ghen nào ở đây cả. Hình ảnh của Hoàn Mỹ, Kiều My và cả tấm thiệp hồng cũng bay đâu mất.
Anh từ từ cúi xuống hôn lên khuôn mặt nàng say đắm. Nước mưa hoà lẫn với vị ngọt của nước mắt. Họ quyện chặt lấy nhau, phút giây nồng nàn như không bao giờ dứt.
- Thể Đồng! anh yêu em nhiều quá.
- Anh Hào! Em cũng yêu anh vô cùng. Em thấy hạnh phúc quá.
Sau cùng, nàng hỏi khẽ:
- Tại sao anh biết em ở đây?
Câu hỏi khẽ ấy với Anh Hào đã có người trả lời thay:
- Là anh báo cho Anh Hào biết đấy. Đừng giận anh nhé, Thể Đồng.
Giật mình ngẩng mặt nhìn ra sau. Thể Đồng nhận ra ngay Tùng Quân.
- Anh dám... tôi sẽ rời khỏi đây ngay.
Anh Hào bẹo vào má nàng.
- Bây giờ em có muốn không rời khỏi cũng không được. Anh đâu dại gì để cho em ở chung với thằng bạn "ba mươi lăm" của anh chứ.
Tùng Quân mỉm cười la to
- Vào nhà đi chứ, chẳng lẽ các vị muốn đứng mãi ngoài mưa thế này sao?
Anh Hào nói ngay:
- Phải, vào nhà để anh sẽ điện thoại báo cho ba em biết. Từ lúc em bỏ đi, ba em bệnh hoài.
Tùng Quân xen vào:
- Cậu khỏi gọi, tôi đã báo hết rồi. Họ sẽ đến đây ngay trong đêm nay.
Tiếng cười lại vang lên rộn rã. Họ vui vẻ nắm tay nhau bước vào ngôi nhà ấm áp trong niềm thương yêu và hạnh phúc vô biên.
Thương Nhớ Người Dưng Thương Nhớ Người Dưng - Dạ Miên Thương Nhớ Người Dưng