Ngoại Truyện 1
ùng hữu tình nhân làm chuyện khoái hoạt, đừng hỏi duyên hay kiếp
Sương sớm đã tan, trẻ con trong thôn liền tụm năm tụm ba chạy đến guồng nước.
Dòng nước trong veo chảy qua ghềnh đá ở cửa thôn tiến vào đồng ruộng phì nhiêu xanh tốt, những thôn dân đi cày sáng sớm đều thích thừa dịp này rửa chân ở ghềnh đá.
Một thanh niên mảnh khảnh, trong tay xách theo giỏ cá, cần câu, ống quần, ống tay áo xăn lên bảy phần, trên mặt có chút ý cười, nhàn nhã đi đến ghềnh đá, nước lên đến chân, mát lạnh sảng khoái nói không nên lời.
Hắn đi đến trước suối nơi nước chảy hơi chậm, buông ngư cụ (dụng cụ bắt cá), ngồi trên chiếu.
Cách đây mấy trượng có một thác nước nhỏ tên Trân Châu, tổng cộng ba tầng, mỗi lần chuyển tầng, nước chảy xuống tạo thành những sợi tơ bạc sáng lấp lánh, đan xen vào nhau, trông rất đẹp mắt. Nước ở đó chảy rất nhẹ, từ chỗ cao rơi xuống tựa như vô số trân châu rớt, cho nên có tên như thế.
Không biết là nơi này cá đặc biệt nhiều, hay là người thanh niên vận khí đặc biệt tốt, chỉ chốc lát đã có hai con cá tươi quẫy đập vào giỏ. Lúc này một thiếu niên môi hồng răng trắng, tuấn tú dị thường chạy nhanh tới, đập vào lưng hắn một đấm.
Thanh niên không đề phòng, tay run lên, nước trong suối xao động nổi bọt, cá mắc câu đã bơi mất…
Hắn cũng không giận, hơi nghiêng quay đầu, nhẹ giọng: “Ai chọc giận ngươi rồi?”
Mỹ thiếu niên biết vừa rồi ra tay không nhẹ, nhưng vẫn oán giận nói: “Ngươi đem tiểu Bạch đi đâu rồi? Ngươi dám trốn ta ăn vụng?” Dứt lời ôm cổ hắn ngồi xuống, nghĩ nghĩ vẫn còn giận, ôm lấy giỏ cá đổ vào suối, hai cái đuôi cá vẫy vài cái liền không còn bóng dáng.
Thanh niên nở nụ cười, tiếng cười thuần hậu, rất là vui vẻ, gương mặt cười nhìn nghiêng, lại có một chút ý mị hoặc tự nhiên, mỹ thiếu niên không khỏi nhìn đến ngây người.
Thanh niên thuận thế ôm thắt lưng hắn, nhẹ giọng thì thầm “Ta có lén ăn vụng hay không, ngươi không biết sao? Ngươi đem cá thả mất, bồi thường ta thế nào đây?”
Mỹ thiếu niên ngơ ngác “a” một tiếng, mặt có chút đỏ. Hắn vụt đứng lên, trừng mắt liếc mắt người kia một cái, xoay người muốn chạy, lại nghĩ tới cái gì đó, nói nhỏ: “Quà đáp lễ của chúng ta ngươi đưa ra ngoài rồi? Ta nói này, ngươi cũng quá keo kiệt rồi, nên đem tất cả những bí tịch lộn xộn của ngươi cho người ta hết mới phải.”
“Cô ấy vô chiêu vô thức, kiếm tùy tâm động, vẫn là không cần câu nệ mới tốt. Lương tài mỹ chất như vậy, những thứ đồ chơi này vốn không xứng với cô ấy. Nhưng thật ra Lưu Sương kiếm của ngươi tung hoành thiên địa, chiêu số tùy ý, nếu cô ấy có thể thông hiểu đạo lí, không quá ba năm tất có đại thành.” Nói đến chỗ này, vẻ mặt đã dần nghiêm túc: “Người như chúng ta, võ công tuyệt thế có thể làm được gì chứ, ta không dám thu đồ đệ, cho cô ấy, cũng có chút an ủi.”
Hai người dựa sát vào nhau, nhất thời không nói gì. Cùng nghĩ, hắn còn sống một ngày, mình liền vui mừng một ngày.
Thích Khách Vô Danh Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu Thích Khách Vô Danh