Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thất Nương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 9: Chương 9
T
huận Phong đang chuẩn bị hành trang ngày mai quay về Đan Phượng thành, một người thanh niên khôi ngô cao lớn mang vẻ phong trần mệt mỏi từ ngoài cửa bước thẳng vào, nhìn thấy Thuận Phong liền mở miệng kêu lên: “Thuận Phong quả nhiên là ngươi.”
Thuận Phong quay đầu lại, kinh hỉ: “Ngọc Hổ, sao lại là ngươi?” Tay giơ ra ôm lấy người vừa tới.
“Nghe nói ngươi về kinh, tại sao lại ở chỗ này?” Thuận Phong buông hắn ra, đập đập hai tay người kia, “Ha ha, càng ngày càng mạnh mẽ rắn chắc.”
Người này tuy râu mọc đầy trên mặt nhưng lại có một đôi mắt dịu dàng, sâu thẳm khác thường.
Hắn cười nói: “Mới quay về kinh đô chợt nghe nói chuyện của ngươi và Lưu gia, khi đó còn tiếc rằng trong hai ngày không thể về gặp các ngươi.
Ai biết không quá mấy ngày, biên thành lại báo Nam Phổ tộc rục rịch không ngừng quấy nhiễu, tướng trấn thủ không đủ kinh nghiệm, cha ta e sợ có sơ suất lệnh cho ta tức tốc quay trở về. Vừa vặn qua ngang đây phải thay ngựa, ở ngoài chuồng ngựa thấy con Truy Phong của ngươi liền đoán rằng ngươi ở trong này.”
Thuận Phong nói: “Vậy ngươi còn không mau qua gặp đại nhân đi. Đi, ta đưa ngươi đi.” Nhớ lại điều gì chợt nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại phải thay ngựa? Còn có ngựa nào so được với Ô Tuyết của ngươi chứ?”
Ngọc Hổ vừa đi vừa đáp: “Lần trước Ô Tuyết trên chiến trường trúng tên bị thương vẫn chưa lành, lần này về ta muốn nó dưỡng thương tốt cho nên không mang ra dùng được, phải cưỡi bằng chiến mã bình thường không vừa ý ta chút nào, lộ trình mới được nửa đã không chạy nổi nữa, cho nên mới dừng lại thay ngựa. Ta sợ dịch quán chọn ngựa tùy tiện mới tự mình đến tàu ngựa chọn, mới nhìn đã thấy Truy Phong của ngươi, đúng rồi, các ngươi hình như phải đến Ngũ Khê thành mà? Tại sao vẫn còn ở đây?”
Thuận Phong kể chuyện Lưu Trường Khanh bị rắn cắn, Ngọc Hổ nghe thấy bị dọa cho kinh hoảng: “Đại nhân không việc gì chứ?”
“Đã giải độc, hiện giờ không sao rồi.”
Thuận Phong mở cửa phòng Lưu Trường Khanh cười nói: “Đại nhân xem ta đưa ai tới này!”
Văn Ngọc Hổ sải bước đến trước Lưu Trường Khanh: “Đại nhân.”
Lưu Trường Khanh đang xem thư, ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới cười: “Ta đang tự hỏi tại sao bước chân của Thuận Phong lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thì ra là ngươi.” Ông đặt thư xuống, ý bảo Văn Ngọc Hổ ngồi xuống nói chuyện, “Ta hiện giờ đã mất chức, các ngươi về sau đừng gọi là đại nhân nữa.”
Thuận Phong nghiêm mặt nói: “Trong lòng ta, đại nhân vĩnh viễn là đại nhân, người khác nói thế nào Thuận Phong cũng mặc kệ.”
Văn Ngọc Hổ không ngồi liền hỏi thăm thương thế Lưu Trường Khanh, Thuận Phong lúc này mới đem việc đại nhân nhận Thất Nương làm nghĩa nữ kể ra.
Lưu Trường Khanh nói: “Đáng tiếc Bùi nương đã mang nàng đi mua sắm trang sức, nếu không ngươi nhất định phải trông thấy cô con gái này của ta, không phải lão phu nói ngoa nhưng thiên kim tiểu thư nơi kinh đô cũng không có mấy ai được như nàng.”
Văn Ngọc Hổ nghe Lưu Trường Khanh ca ngợi như vậy cũng cảm thấy có chút tiếc nuối: “Có thế được đại nhân coi trọng như vậy, Nhị tiểu thư nhất định không phải tầm thường, chỉ là Ngọc Hổ quân vụ trong người không thể lưu lại lâu, lát nữa là phải đi Biên thành rồi.” Lưu Trường Khanh đã nhận một người khác làm con thừa tự cho nên người khác sẽ gọi Thất Nương là Nhị tiểu thư.
Thuận Phong nói: “Hay là thế này, ngươi lấy Truy Phong của ta đi. Truy Phong của ta dù không bằng được Ô Tuyết của ngươi nhưng so với ngựa khác vẫn tốt hơn nhiều.”
“Thế sao được, ta làm sao có thế lấy ngựa của ngươi…”
Lưu Trường Khanh ngắt lời: “Ngươi là vì nước vì dân, tâm ý của Thuận Phong ngươi hãy nhận đi… Hơn nữa cũng không phải là lấy luôn không trả. Ta hiện giờ không giữ ngươi lại được lâu, để tránh làm lỡ việc quân, ngươi hãy đi lấy ngựa sớm đi biên thành đi.”
Văn Ngọc Hổ nghe lời, theo Thuận Phong đi lấy ngựa.
Hai người vừa đến hành lang chỗ gấp khúc, gặp một người đầy tớ của dịch quán báo có người đến tìm Lưu Trường Khanh.
Thuận Phong biết đó là người của hiệu buôn Lưu gia, quay lại nói với Ngọc Hổ: “Ngọc Hổ, thực không khéo, ta có việc phải đi rồi. Dù sao Truy Phong cũng nhận được ngươi, tự ngươi đi lấy ngựa vậy.” Văn Ngọc Hổ ứng lời, tự mình đến tàu ngựa.
Thất Nương thật ra không cảm thấy hứng thú gì với việc mua trang sức, ông ngoại nàng là chủ tịch Kinh Vận bách hóa, trang sức loại nào nàng còn không có? Cho nên thừa lúc Bùi nương chọn trang sức không chú ý nàng liền tìm đến nhà Tiểu Cúc hỏi thăm. Bởi vì sắp phải rời Bạch Lang thành, nàng đã để lại vài lời nhắn lại gửi Tiểu Cúc, nhưng Tiểu Cúc vẫn không có tin tức gì.
Ngày mai Lưu gia lên đường đến Đan Phượng thành, nếu giờ không gặp được sau này cũng không có cơ hội gặp lại. Thất Nương muốn nhân cơ hội này nói lời cảm ơn với Tiểu Cúc tốt bụng đã nhiều lần trợ giúp mình, thật không ngờ không gặp được cũng không có tin tức gì, nàng đành lưu lại lời từ biệt rồi thất vọng trở về dịch quán.
Thất Nương trở về tâm tình không tốt lắm, chợt nhìn thấy phía xa thấy tàu ngựa bên kia có người đang dắt một con ngựa.
Nàng nhận ra đó là Truy Phong, là ngựa của Thuận Phong, suy nghĩ đầu tiên của nàng là – trộm ngựa! Nàng không nhận lầm, con ngựa kia phía trên mắt phải có một vòng hoa văn, trước nàng nhìn cảm thấy nó bộ dạng thật giống như một con cún.
Nếu hiện tại đi gọi người chỉ sợ sẽ không kịp, tên trộm kia sẽ chạy mất.
Nàng đặt Sa Lang xuống, nhẹ chân chạy qua chỗ hành lang gấp khúc, thuận tay cầm lấy một cây gậy không biết ai tình cờ đặt ở đó, khe khẽ tiến đến phía sau người nọ, đánh xuống…
Văn Ngọc Hổ ngay từ đầu đã biết có người phía sau mình, vốn tưởng rằng đó là người của dịch quán nên không để ý lắm, lại bỗng nhiên nghe được tiếng gió, biết có người đánh lén, hắn nghiêng người tránh thoát một côn, hét lớn một tiếng: “Ai?” Tay trái phản công đoạt lấy cây gậy, quay người đánh một chưởng về phía người nọ, bỗng nhiên phát hiện đánh lén mình là một cô gái, lực vội vàng thu lại, tuy nhiên bàn tay hắn đã ngoài ý muốn đã đặt trên ngực người ta, trong nháy mắt cả hai đều ngây người…
Văn Ngọc Hổ mặt như si ngốc, trong mắt hiện lên xấu hổ, nhưng đầu óc còn đang trống rỗng, tay hắn cư nhiên không biết thu hồi lại… Thất Nương hồi phục lại trước, bốp một tiếng, một cái tát đã bay ra, nhưng Văn Ngọc Hổ vẫn là không có phản ứng ngây mắt nhìn.
Thất Nương mặt đỏ rực lên, thẹn quá thành giận mắng: “Hạ lưu… Ngươi nhìn cái gì? Sắc lang…..” Lại nhặt cây gậy kia lên chuẩn bị cho hắn ăn thêm một gậy nữa, Văn Ngọc Hổ lúc này mới có phản ứng, vội tránh khỏi: “Cô nương hiểu lầm…’
“Cô nương động thủ trước, tại hạ chỉ là tự vệ thôi, không phải cố ý…”
Thất Nương vừa thẹn vừa giận làm sao nghe hắn giải thích, đánh loạn xuống một trận: “Tên sắc lang… Đồ trộm ngựa…..” Văn Ngọc Hổ tự biết mình sai nên cũng không dám đoạt lại gậy của nàng, chỉ đành tránh né, thật là nỗi khổ không nói được thành lời.
Văn Ngọc Hổ đang chật vật, thoáng nghe thấy có tiếng Thuận Phong vội kêu to lên: “Thuận Phong…. Thuận…” vừa lúc không cẩn thận suýt nữa trúng một gậy.
Thuận Phong nghe thấy tiếng kêu, xa xa trông thấy gọi lớn: “Nhị tiểu thư đừng đánh… Là người một nhà..”
Hắn chạy đến, đoạt lấy cây gậy: “Hiểu lầm thôi, đừng đánh, hắn là Biên thành thủ đương nhiệm Văn tướng quân.” Lại quay lại nói với Ngọc Hổ: “Ngọc Hổ, vị này chính là Nhị tiểu thư đại nhân mới nhận.”
Thất Nương nghe thấy Văn Ngọc Hổ gọi Thuận Phong đã biết là hiểu lầm, nhưng đậu hũ của mình bị ăn mất làm sao mà nhịn được. Nàng cũng biết là đánh không nổi nữa, oán hận trừng mắt nhìn Văn Ngọc Hổ một cái, cũng không thèm chào hỏi Thuận Phong gì nữa, ôm lấy Sa Lang quay đầu bước đi.
Thuận Phong kỳ quái nói: “Nhị tiểu thư từ trước đến nay hiền thục ôn nhu, làm sao lại giận đến như vậy? Ngọc Hổ ngươi sao lại đắc tội với nàng?”
Đôi mắt sâu thẳm của Ngọc Hổ lần đầu tiên trước mặt Thuận Phong lộ ra vẻ quẫn bách: “Là tại ta không đúng, lần sau trở về Ngọc Hổ sẽ tự mình tới cửa hướng nhị tiểu thư nhận tội…” Cũng không chịu nói thêm điều gì, Thuận Phong thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Bùi nương gặp Thất Nương trở về mới nhẹ nhàng thở ra: “Nhị tiểu thư làm ta sợ quá, trở về là tốt rồi, bất quá lần sau nhị tiểu thư muốn mua gì hoặc làm gì cũng phải có người bên cạnh, nếu không xảy chuyện gì chúng ta làm sao ăn nói thế nào với lão gia đây?” Bà lại tính: “Nhị tiểu thư bên người cũng nên có a hoàn, như vậy đi, trước mắt cứ để Song My đi theo nhị tiểu thư, về sau về tới Đan Phượng thành sẽ tìm một a hoàn chu đáo cấp cho người.”
Thất Nương trong lòng đang vướng bận cũng không phản đối, mặc cho Bùi nương làm chủ.
Song My vẻ mặt hớn hở, nàng thật sự rất thích vị tiểu thư này, vui vẻ giúp Thất Nương đi thu thập hành lý.
Thất Nương vẫn chưa nguôi hết tức giận, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị qua như vậy. Nàng oán giận nghĩ tới người kia, hắn cư nhiên có một đôi mắt dịu dàng sâu thăm thẳm như vậy, khó có người giống như thế, lần sau gặp lại nhất định phải nhìn thật kỹ, bất giác không phát hiện ra chính mình đem đôi mắt kia khắc thật sâu trong lòng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thất Nương
Một Mộng Đầu Bạc
Thất Nương - Một Mộng Đầu Bạc
https://isach.info/story.php?story=that_nuong__mot_mong_dau_bac