Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tender Triumph (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
K
atie ngồi tại bàn làm việc xoay xoay chiếc bút giữa những ngón tay. Virginia đang tham dự vào một cuộc họp điều hành sáng thứ Sáu, thế là Katie có thời gian cho đến 10 h rưỡi để đưa ra sự lựa chọn cuối cùng của mình. Một tiếng rưỡi đồng hồ để quyết định hoặc là nghỉ việc hoặc là cắt phép 2 tuần và thêm hai tuần nữa nghỉ không lương.
Cô biết điều mà Ramon muốn cô làm – không, phải là mong đợi mới phải. Anh trông đợi cô nghỉ việc, cắt đứt mọi mối quan hệ. Nếu cô chỉ xin nghỉ phép có một tháng thay vì nghỉ hẳn, anh sẽ cảm thấy rằng bản thân cô đang không cam kết hết lòng với anh, rằng cô sẽ giữ lại cho mình một lối thoát.
Tâm trí cô lang thang về cái nhìn của Ramon sáng nay khi anh đến đón cô tới chỗ làm. Đôi mắt đen của anh đã chăm chú vào khuôn mặt cô với một cường độ dữ dội. “Em có thay đổi quyết định không?” anh đã hỏi cô như thế, và khi Katie trả lời rằng cô không, anh đã ôm lấy cô vào lòng và hôn cô bằng cả sự ngọt ngào mãnh liệt và sự khuây khỏa rõ rệt.
Mỗi phút giây bên cạnh Ramon càng khiến cô gần gũi về mặt tình cảm với anh hơn. Trái tim cô, vì bất kể lý do nào đi chăng nữa, đều nói cho cô biết rằng anh hoàn toàn đúng về cô, rằng những việc cô đang làm là đúng đắn. Tâm trí cô, tuy vậy, lại đang gào thét những lời cảnh báo. Nó nói với cô rằng việc này đang xảy ra quá nhanh, quá sớm, và tệ hơn nữa, lúc nào cũng dày vò cô rằng Ramon không phải là người như cô nghĩ, rằng anh đang che giấu một điều gì khác với cô.
Đôi mắt xanh biếc của Katie mờ đi. Sáng nay anh đến, vận một chiếc áo len màu vàng đồng rộng tay. Hai lần trước đó anh đã mặc những bộ trang phục dành cho giới kinh doanh được cắt may rất tinh tế. Dường như hơi khác so với một nông dân, đặc biệt là với một nông dân nghèo, sở hữu những bộ quần áo như vậy. Katie thẳng thừng tra hỏi anh về chuyện đó.
Ramon mỉm cười giải thích cho cô rằng nông dân sở hữu những bộ com lê và áo len y hệt những người đàn ông khác. Katie đã tạm chấp nhận câu trả lời ấy, nhưng khi cô cố tìm hiểu thêm về anh, anh đã lảng tránh những câu hỏi của cô và chỉ nói. “Katie, em sẽ đặt nhiều câu hỏi về anh và về tương lai của hai chúng ta, nhưng tất cả mọi câu trả lời đều nằm ở Puerto Rico.”
Tựa người ra sau ghế, Katie rầu rĩ dõi theo sự hối hả làm việc được kiểm soát trong khu vực tiếp nhận nhân sự nơi những tờ đơn xin việc đang được điền theo mẫu, qua kiểm tra và chờ Katie hay một trong 5 nhân viên nam của cô những người đều được Ginny phỏng vấn xem qua.
Có lẽ cô đã sai lầm khi quá thoái mái với Ramon. Có lẽ anh sẽ không cố tình lẩn tránh. Có lẽ nỗi sợ hãi dai dẳng, vụn vặt chỉ đơn giản là kết quả của thứ kinh nghiệm khủng khiếp trong cuộc hôn nhân với David Caldwell.
Nhưng ngược lại, có thể là không. Cô sẽ phải tìm hiểu ở Puerto Rico, nhưng cho đến tận lúc tất cả những nỗi sợ hãi của cô được giải quyết xong, rốt cuộc cô không thể liều lĩnh xin nghỉ việc được. Nếu cô xin nghỉ ngay ngày hôm nay, sẽ là việc từ chức không đơn. Nếu từ chức không đơn, cô sẽ không đủ tư cách xin làm lại ở công ty Technical Dynamics này, cũng không có được giấy giới thiệu tốt từ phía họ nếu cô cô gắng xin việc ở một nơi khác. Ngoài ra, Virginia sẽ trông giống hệt như một con người xuẩn ngốc từ đầu đến chân khi bà phải giải thích với phó tổng giám đốc điều hành, người vừa mới chấp thuận nâng một mức lương rất cao cho Katie, chính người được bảo trợ của Virginia, là cô, đã nghỉ ngang – giống như hầu hết những kẻ vô trách nhiệm làm việc một thời gian ngắn rồi thình lình chuyển sang một bộ phận khác.
Katie đứng dậy, lơ đãng đưa bàn tay mềm mại của mình lên búi tóc thanh lịch phía sau đầu, và bước tới khu vực tiếp nhận nhân sự, vượt qua Donna và hai nhân viên thư ký khác nữa cùng trong phòng nhân sự. Đi sâu vào một trong những căn phòng nơi những bài trắc nghiệm được đánh máy đưa ra, cô cuộn một tờ giấy sạch đưa vào máy đánh chữ điện tử và nhìn chăm chú vào nó, đôi bàn tay cô đặt sẵn sàng trên bàn phím, Ramon đang mong đợi cô nghỉ việc. Anh đã nói rằng anh yêu cô. Không kém phần quan trọng, Kaite cảm nhận theo bản năng rằng anh cần cô, anh cần cô rất nhiều. Cô cảm thấy không thành thật khi xin nghỉ phép 1 tháng. Cô cân nhắc đến việc nói dối anh về chuyện đó, nhưng sự thanh thật với Ramon cực kỳ quan trọng và cũng là thứ mà Katie cực kỳ để tâm. Cô không muốn nói dối anh. Mặt khác, sau khi cô đã đồng ý chuyển đến Puerto Rico và kết hôn với anh, cô không thể tưởng tượng được làm thể nào để giải thích những nổi ngờ vực và nghi ngại của cô buổi sáng nay. Cô thậm chí còn không chắc sẽ là khôn ngoan khi nói cho anh những cảm giác có trong cô. Nếu cô nói với David rằng cô nghi ngờ tính cách bị che đậy của anh, anh sẽ tìm cách che chắn và thuyết phục cô nghĩ khác đi. Nhưng dường như còn hơn là chỉ đơn giản đến Puerto Rico và tự mình bỏ thời gian tìm hiểu thêm về Ramon. Cùng với thời gian, những nghi ngờ của cô sẽ hoặc được giải quyết hoặc là mối ngờ vực của cô sẽ được xác nhận.
Thở dài, Katie cố nghĩ đến một lý do khá khẩm hơn để giải thích với Ramon về quyết định không nghỉ việc của cô. Lý do này tự dưng xẹt qua trong tâm trí. Đây là sự thật; nó giải thoát cho cô khỏi tất cả những cảm giác phản bội đối với Ramon, và là điều mà cô có thể làm cho anh hiểu được. Rõ đến mức Katie sửng sốt việc mình thậm chí còn cân nhắc đến chuyện nghỉ việc không báo trước.
Nhanh chóng và hiệu quả, cô đánh máy một tờ đơn đúng theo nghi thức gửi tới Virginia về việc xin cắt phép 2 tuần bắt đầu từ ngày mai, kèm theo 2 tuần nghỉ không lương. Tối nay cô sẽ đơn giản giải thích cho Ramon rằng cô không thể nào nghỉ việc mà không thông báo trước chỉ vì lý do phải kết hôn. Đàn ông bao giờ làm những việc như thế, và nếu Katie để việc đó ảnh hưởng tệ hại đến toàn bộ những phụ nữ khác, những người đang tranh đấu một cách tuyệt vọng cho một cơ hội bình đẳng chỉ để giành lấy vị trí quản lý trong các công ty ngang hàng với đàn ông.
Một trong những cuộc tranh luận xảy ra thường xuyên nhất chỉ trích việc nhận phụ nữ vào vị trí quản lý là họ bỏ việc khi kết hôn hoặc là có em bé hoặc phải theo chồng khi anh ta chuyển đi. Tổng giám đốc điều hành là một gã đàn ông thủ cựu vào hạng bậc nhất. Nếu Katie nghỉ việc ngang xương chỉ để kết hôn, ông ta sẽ chẳng bao giờ để cho Virginia tội nghiệp quên được chuyện đó, và ông ta sẽ tìm ra một lý do hợp pháp hoàn toàn chấp nhận được để loại bỏ bất cứ một ứng cử viên nữ nào khác mà Virginia muốn thay vào công việc của Katie. HƠn nữa, nếu Katie từ chức ngay trong thời gian nghỉ phép tại Puerto Rico, hai tuần nghỉ không lương còn lại sẽ đủ thời gian cho lá đơn xin thôi việc. Có nghĩa là cô sẽ có hai tuần duy nhất giải quyết nỗi sợ hãi của mình về việc kết hôn với Ramon.
Tuy vậy, Katie vẫn cảm thấy nhẹ nhõm ghê gớm. Giờ đây cô đã suy nghĩ thấu đáo về chuyện này, cô quyết định rằng chỉ khi và nếu cô có thực sự xin thôi việc trong thời gian ở Puerto Rico, cô sẽ không nói rằng cô đang xin nghỉ vì phải kết hôn. Cô sẽ nói những điều mà đàn ông thường nói: cô xin từ chức “để đảm nhận một vị trí cao hơn.”
Quyết định xong xuôi, Katie nhét thêm một tờ giấy khác vào máy đánh chữ, và ghi thời gian là hai tuần sau nữa kể từ ngày hôm nay, chính thức xin thôi việc để đảm nhận một chức vụ cao hơn.
Đã gần 11 h 30 trước khi Katie kết thúc công việc với những ứng cử viên mà cô đã lên lịch phỏng vấn. Cầm tờ đơn xin nghỉ phép của cô lên và cả đơn xin từ chức đã điền trước ngày tháng, cô tiến đến phòng làm việc của Virginia, rồi lưỡng lự.
Virginia mê mải với những dãy số trong cuốn sổ kế toán khổng lồ, kiểu tóc cắt ngắn đen huyền của bà xõa xuống. Bà lúc nào cũng vậy, trông cực kỳ gọn gàng và nữ tính.
Chỉnh trang lại quần áo cho thật chỉn chu và gọn ghẽ, Katie bước vào. “Ginny, dành cho tôi vài phút được không?” cô lo lắng đề nghị, và đã gọi bà bằng cái tên thân mật mà cô chỉ dùng để gọi bà sau giờ làm việc.
“Nếu không gấp gáp thì cho tôi nửa tiếng để kết thúc bản báo cáo này trước đã.” Ginny trả lời cô mà không hề ngẩng mặt lên.
Từng phút giây trôi qua nỗi căng thẳng trong lòng Katie càng tăng cao. Cô không cho là cô có thể trải qua thêm nửa giờ đồng hồ nữa. “Chuyện này khá quan trọng.”
Có sự run rẩy trong giọng nói của Katie, Ginny nhanh chóng ngẩng đầu lên. Bà chậm rãi đặt cây bút xuống bàn và dõi theo Katie đang bước tới, trán bà cau lại với vẻ bận tâm bối rối.
Giờ thì thời cơ đã đến, Katie lại không thể nghĩ phải bắt đầu từ đâu. Cô đưa cho Virginia tờ đơn xin nghỉ phép đi du lịch.
Virginia nhìn lướt qua, vẻ báo động mơ hồ hiện rõ trên trán bà. “Để xin nghỉ phép một tháng thế này thì gấp quá.” Ginny lên tiếng, bà đặt tờ đơn sang một bên. ‘Nhưng cô được phép nghỉ, vì thế tôi chấp thuận tờ đơn này. Tại sao cô lại yêu cầu vắng mặt hai tuần?”
Katie ngồi lún trong chiếc ghế phía trước bàn Virginia. “Tôi muốn đi tới Puerto Rico cùng với Ramon. Trong lúc tôi ở đó tôi sẽ quyết định liệu có kết hôn với anh ấy hay không. Trong trường hợp tôi chính thức – thì đây là đơn xin từ chức của tôi. Xin nghỉ hai tuần là đủ theo như thủ tục cần thiết, đó là, nếu bà sẽ để cho tôi làm theo cách này.”
Virginia tựa vào phía sau ghế và kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Katie. “Ai vậy?” bà hỏi.
“Người đàn ông mà chúng ta đã nói tới hôm thứ Tư vừa rồi.” Khi Virginia tiếp tục trừng mắt nhìn cô một cách đầy ngờ vực, Katie giải thích. “Ramon có một trang trại nhỏ ở Puerto Rico. Anh ấy muốn chúng tôi kết hôn và sống ở đó.”
Virginia thốt lên. “Lạy chúa tôi.”
Katie, người chưa bao giờ thấy Virginia bày tỏ thái độ như thế, liền thêm vào một cách hữu ích. “Thật ra anh ấy là người Tây Ban Nha.”
Virginia lại thốt lên “Lạy chúa tôi” lần nữa.
‘Ginny!’ Katie khẩn nài liều mạng. “Tôi biết là đột ngột, nhưng đâu phải đến mức không thể nào tin nổi đâu. Chỉ là…”
“Điên,” Virginia thẳng thừng cắt ngang, ít nhất thì bà cũng đã phục hồi được sự điềm tĩnh cố hữu của bà. Bà lắc lắc đầu như thể để tỉnh trí ra. “Katie, khi cô đề cập đến người đàn ông này hai ngày trước đây, tôi tưởng tượng anh ra không chỉ đẹp trai mà còn có phong cách và sự tinh tế để hòa hợp với tính cách của cô. Giờ cô lại kể với tôi anh ta là một gã nông dân Tây Ban Nha, và cô sắp trở thành vợ của anh ta?”
Katie gật đầu.
“Cô mất trí thật rồi, nhưng ít nhất thì cô cũng còn chút ý thức để xin thôi việc và đổ tất cả công sức của cô ra sông ra biển. Trong vòng 4 tuần, hay còn ít hơn thế, cô sẽ hối tiếc về cái trò lãng mạn điên rồ này và lố bịch quá đáng – bốc đồng. Cô biết là tôi đúng hoặc là cô đã không xin nghỉ phép mà cô sẽ thôi hẳn việc luôn.”
“Chẳng có gì điên và cũng chẳng bốc đồng.” Katie nói, đôi mắt cô khẩn nài Ginny hãy hiểu cho cô. “Ramon khác biệt với…”
“Tôi sẽ cá là thế!” Ginny khinh khỉnh đồng tình. “Đàn ông La tin không đời nào tỏ ra bảo thủ hết.”
Katie lờ đi vì cô thừa biết là Ramon cực kỳ có bản chất Latin và cực kỳ bảo thủ. “Ramon đặc biệt,” cô nói, bối rối với việc cố diễn tả anh theo đúng ngữ nghĩa mà cô muốn bày tỏ. “Anh ấy cũng khiến cho tôi cảm thấy mình đặc biệt. Anh ấy không hề nông cạn và tự mãn như hầu hết những gã đàn ông mà tôi quen.” Thấy Ginny không hề tỏ ra bị thuyết phục hơn trước, Katie thêm vào. “Ginny, anh ấy yêu tôi; tôi có thể cảm nhận được tình yêu đó. Và anh ấy còn cần tôi nữa, tôi…”
“Dĩ nhiên là anh ta cần cô,” Ginny nhạo báng. “Anh ta là gã nông dân tầm thừơng kẻ không đủ khả năng trả tiền cho một đầu bếp, một người trông nhà và một bạn chung giường chiếu. Do vậy, anh ta mới cần một người vợ, một người đáng giá bằng ba người gộp lại.” Ngay lập tức, Ginny giơ một bàn tay lên biểu hiện vẻ hối tiếc. “Tôi xin lỗi, Katie. Chỉ là tôi cảm thấy một cách trung thực rằng cô có thể không bao giờ bằng lòng với kiểu sống đó, không khi cô đã có rồi.”
“Không đủ với tôi, Ginny.” Katie lặng lẽ quả quyết lên tiếng. “Một thời gian dài trước khi tôi gặp Ramon, tôi đã cảm thấy thế. Tôi dường như không thể vui vẻ dành hết thời gian của mình cho công việc, thăng chức, cho tương lai của mình.
Khộng phải đó là một cuộc đời buồn tẻ, vì tôi không buồn tẻ một chút nào, Đó là một cuộc sống trống rỗng; tôi cảm thấy vô vị và vô nghĩa.”
“Này, cô có biết bao nhiêu người phụ nữ mong muốn chính xác những thứ mà cô đang có không?”
Katie gật đầu, bức bối nhận thức được cô đang gián tiếp bác bỏ chính cách sống của Ginny, cũng như của chính cô. “Tôi biết. Có thể với họ thế là ổn. Nhưng không phải với tôi.”
Ginny liếc vào đồng hồ đeo tay và tiếc nuối đứng lên. “Tôi đang vội, tôi phải đến cuộc họp dưới phố, và tôi sẽ không quay lại cho đến khi cô đã ra về. Đừng ngại gọi cho tôi trong vòng hai tuần tới. Hãy dành tiêng cho bản thân cả bốn tuần lễ đi. Nếu như cô quyết tâm xin thôi việc, tôi đơn giản sẽ nhét tờ đơn này vào hồ sơ của cô và nói rằng cô đã tình cờ đưa cho tôi. Thế là làm trái với quy định của công ty, nhưng bạn bè để làm gì cơ chứ?” Bà đọc lướt qua tờ đơn và mỉm cười trước lý do xin từ chức của Katie. “Để đảm nhiệm chức vụ cao hơn.” Bà trích dẫn. “Làm tốt đấy.”
Katie cũng đứng lên, đôi mắt của cô ngập tràn những giọt nứơc mắt ủy mị. “Trong trường hợp đó, tôi đoán sẽ là một lời tạm bịêt.”
“Không, Katie,” Ginny cười lớn khi bà bắt đầu cào đống giấy tờ vào chiếc cặp nhỏ. “Hai tuần kể từ bây giờ cô sẽ bắt đầu thấy ghán ngẩm. Bốn tuần kể từ bây giờ cô sẽ nhớ nghề. Cô sẽ quay trở lại. Trong khi chờ đợi, hãy tận hưởng kỳ nghỉ cho vui vẻ - đó là tất cả những gì mà cô thực sự cần đến. Cô chỉ là có hơi chút mỏi mệt mà thôi. Tôi sẽ gặp cô tháng tới – hay còn sớm hơn thế nữa.”
Lúc 5 giờ 5 phút Katie lao qua khung cửa xoay bằng kính và băng qua đường tới nơi Ramon dừng xe để chờ đón cô về. Cô chui tọt vào xe, hùng dũng đối mặt với cái nhìn dò hỏi của anh và lên tiếng. “Em đã xin nghỉ phép 1 tháng thay vì xin nghỉ việc.”
Quai hàm anh siết chặt, Katie xoay người trên ghế để đối diện với anh. “Lý do em làm thế là vì…”
“Không phải bây giờ!” anh cộc lốc ngắt lời cô. “Chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này khi về tới nhà em.”
Họ cùng nhau bước vào nhà, không một ai mở miệng suốt cuộc hành trình trở về dài ba mươi nhăm phút đồng hồ. Trạng thái kích động càng lúc càng trở nên gay gắt của Katie kéo căng như sợi dây dàn khi cô thả ví xuống, thay một chiếc váy màu xanh hải quân và quay trở lại với anh. Nhận thức được nỗi giận dữ đang âm ỉ cháy, cô dè dặt hỏi. “Anh muốn em bắt đầu từ đâu?”
Hai bàn tay anh vươn ra siết chặt lấy cánh tay cô. “Bắt đầu với câu hỏi tại sao.” Anh nghiệt ngã ra lệnh, cô run rẩy. “Nói anh nghe tại sao!”
Katie cố gắng mở to đôi mắt xanh biếc sợ hãi nhìn thẳng vào anh. “Đừng nhìn em như thế. Em biết anh bị tổn thương và giận dữ, nhưng anh không nên làm vậy.” Cô vùng ra chạm tay vào làn vải áo len mềm mại của anh, lòng bàn tay cô áp sát vào lồng ngực vạm vỡ, cố bằng cách nào đó xoa dịu anh.
Cử chỉ đó lại có tác dụng ngược. Ramon gạt phắt hai tay cô. “Đừng cố làm anh lãng đi vì cái chạm đó của em, chẳng tác dụng gì đâu. Đây không phải là trò mà chúng ta chơi.”
“Em không đùa.” Katie giật ra với sức mạnh được củng cố bằng chính cơn tức tối đang bốc lên ngùn ngụt. “Nếu em mà muốn giỡn chơi với anh, em đã nói dối rằng mình xin từ chức rồi.” Hiên ngang bước ra giữa phòng, Katie dừng lại “Em nghỉ phép 4 tuần để đủ thời gian xin từ chức từ Puerto Rico vì một vài lý do cực kỳ quan trọng.”
“Trước tiên, Virginia Johnson không chỉ là quản lý của em, bà còn là người em yêu quý và tôn trọng hết mực. Nếu em nghỉ việc mà không báo trước, em sẽ khiến cho Ginny trở thành một kẻ ngốc từ đầu tới chân.”
Cằm Katie hất lên bướng bỉnh khi cô tiếp tục bài diễn văn sôi nổi, tức tối của mình. “Rồi còn những gã đàn ông nữa thì sao? Nếu em ra đi không thông báo trước, bọn họ sẽ có lý do hoàn toàn chính đáng để cảm thấy trịch thượng, hợm hĩnh và cao giá vì đàn ông thì không bao giờ bỏ việc chỉ vì phải kết hôn. Em không muốn thành kẻ phản bội lại chính giới tính của mình! Vì thế… một khi em xin nghỉ việc từ Puerto Rico em sẽ lấy lý do mình ra đi để “nhận một chức vụ cao hơn.”! Lý do này tình cờ em nghĩ đến viêc trở thành vợ của anh.”Katie bướng bỉnh kết thúc.
“Cám ơn em,” Ramon gần như nhún nhường. Anh mỉm cười và bắt đầu lại gần cô.
Katie, người đã tự mình trở lại với tâm trạng hòa nhã cố hữu, liền giật lùi lại. “Em vẫn chưa xong.” Cô lên tiếng, làn da ửng lên lộng lẫy, đôi mắt sáng lấp lánh vẻ phẫn nộ đau đớn. “Anh nói với em rằng anh muốn em lúc nào cũng phải thành thật, và khi em thành thật thì anh lại bắt nạt và ức hiếp em. Nếu anh bắt em làm thế thì em phải biết rằng cho dù sự thật có tệ đến thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không giận dữ với em vì đã kể cho anh nghe. Vừa nãy anh thật bất công và quá đáng, và em nghĩ tính anh thật không thể nào chịu đựng nổi.”
“Em xong chưa?” Ramon dịu dàng hỏi cô.
“Không, em chưa!” Katie đáp, dậm chân đánh thịch xuống đất. “Lúc em chạm vào anh, em chỉ đang muốn gần anh thêm nữa. Em không giở trò và em ghét cái cách anh đã đối xử với em!” Giờ thì hết hơi sau những lời phàn nàn, Katie quắc mắt qua vai anh, không thèm nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Giọng nói của Ramon trầm sâu và dỗ dành. “Giờ em có muốn chạm vào anh không?”
“Tuyệt đối không.”
“Thậm chí nếu anh nói xin lỗi và anh muốn em chạm vào anh?”
“Không.”
“Em không còn muốn gần anh nữa, phải không Katie?”
“Không.”
“Nhìn anh này.” Những ngón tay của Ramon chạm vào cằm cô, nâng mặt cô lên đối diện với anh. “Anh đã làm tổn thương em, và giờ em cũng làm anh tổn thương, và cả hai chúng ta đều đau đớn. Chúng ta hoặc có thể tranh luận cho đến khi nỗi tức giận tiêu tan, hoặc chúng ta có thể dừng lại ngay lúc này và bắt đầu cùng nhau học cách chữa lành vết thương. Anh không biết em muốn theo cách nào.”
Nhìn sâu vào đôi mắt chăm chú của anh, Katie nhận ra rằng anh hoàn toàn có ý như vậy, anh múôn cô quyết định liệu có biến trận cãi nhau thành một cuộc chiến tranh mà sẽ kết thúc cho đến tận lúc tâm trạng cáu kỉnh của họ kiệt quệ, hay nói cho anh việc phải làm hay phải nói để cho cô dịu lại. Katie mở to mắt, những nét nữ tính thanh nhã trên khuôn mặt cô ngờ vực và tổn thương, đôi mắt xanh sẫm bối rối,. Cuối cùng cô nuốt xuống và dũng cảm lên tiếng. “Em muốn… muốn anh vòng tay quanh người em.”
Bằng sự nhẹ nhàng đến nhức nhối, Ramon kéo cô vào trong vòng tay anh.
“Và em muốn anh hôn em.”
“Như thế nào?” Anh thở nhẹ.
“Bằng môi.”Katie trả lời, bối rối vì câu hỏi.
Miệng anh áp nhẹ lên miệng cô làm khuấy động, đôi môi anh ấm nóng nhưng không tách ra
“Và lưỡi của anh,” cô nín thở.
“Em sẽ đưa lưỡi cho anh chứ?” anh hỏi, bắy đầu nói với cô anh muốn làm dịu đi tổn thương của anh bằng cách nào.
Katie gật đầu, và miệng anh đói khát mở ra trên miệng cô, lưỡi họ quấn vào nhau mơn trớn. Đôi tay anh vuốt hai bờ vai và lưng cô, rồi thấp dần xuống xương sống, áp chặt hông cô vào hai bắp đùi rộn ràng của anh. Miệng anh nghiến ngấu cô khi anh kéo cô xuống ghế sô fa để nằm ngang trong lòng anh, những ngón tay anh dò dẫm trên hàng cúc nhỏ chiếc áo lụa của cô. Mất kiên nhẫn với hàng nút áo, bàn tay anh quay trở lại ngực cô. “Mở chúng ra.” Tiếng anh thấp và gấp gáp.
Dường như thời gian dài vô tận khi Katie tháo tung chiếc áo vì đôi bàn tay còn đang run rẩy. còn Ramon thì không ngừng hôn cô. Khi chiếc nút cuối cùng đã xong, anh ngẩng lên và run run thì thầm. “Anh muốn em cởi nó ra vì anh.”
Trái tim Katie đập dồn dập khi cô cởi hai ống tay áo, và làn vải lụa trắng trượt qua những ngón tay đang run rẩy của cô. Ánh mắt Ramon chìm vào chiếc áo lót ren của cô. “Cả cái đó nữa.”
Ngọn lửa cháy bùng lên trong từng dây thần kinh trong cơ thể, Katie tháo nốt chiếc áo lót và chầm chậm kéo nó xuống cánh tay cô. Hai ngọn đồi trắng ngà trên khuôn ngực cô vểnh lên kiêu hãnh dưới cái nhìn sở hữu của Ramon, hai đầu ngực từ từ cứng dần như thể những ngón tay anh, chứ không phải là mắt anh, đang chạm vào chúng. Ramon ngắm nhìn, đôi mắt anh bừng cháy vì đam mê, giọng nói của anh xào xạo. “Anh muốn thấy đứa con của mình nằm trên ngực em.”
Katie bối rối vì phản ứng lộ liễu của cơ thể cô đang gào thét hưởng ứng lại anh. Hơi thở run rẩy, cô thì thầm. “Giờ em muốn thấy anh ở đó hơn.”
“Cho anh đi, Katie.”
Khoái cảm không thể nào kiểm soát nổi khiến cô rung động khi cô vòng tay trượt vào gáy anh kéo xuống cùng lúc với việc nâng một bên ngực của cô lên gần anh. Khi Ramon từ từ ngậm lấy đầu ngực, cô gần như thét lên vì khoái cảm nguyên sơ. Môi anh buông cô ra, nỗi khao khát xuyên qua người cô như một dòng thép nóng chảy. “Cho anh bên kia, Katie.” Anh thúc giục.
Katie run rẩy nâng bầu ngực còn lại lên môi anh. Giây phút anh chạm vào nó, những ngọn lửa trong cô bùng cháy rực rỡ. “Làm ơn dừng lại,” cô muốn òa khóc. “Em cần anh, em không chịu được nữa rồi.”
“Không chịu được ư?” Anh thở ra, nhanh chóng đỡ cô nằm xuống ghế sofa, miệng anh khám phá một bên tai cô, đường cong thanh nhã nơi cổ và gò má, anh nằm xuống bên cạnh cô. Đắm chìm trong ham muốn bỏng cháy, Katie cảm thấy đôi bàn tay anh đang trượt vào trong váy cô, kéo viền tất ren của cô xuống thấp.
Ramon rên nhè nhẹ khi những ngón tay của anh lần tìm vào giữa hai bắp đùi cô. “Em muốn anh,” anh chỉnh lại, “Em muốn anh nhưng không cần anh,” anh nghiến ngấu môi cô bằng sức mạnh đang dâng tràn của mình.
Katie gần như thổn thức với nỗi đam mê vì sự chiếm hữu ấy, đôi tay cô luống cuống trượt qua các cơ căng cứng nơi lưng lên đến đôi vai anh. “Em cần anh, “ cô mãnh liệt thì thầm, “Làm ơn.”
Ramon đưa tay lên và gần như cộc cằn. “Em không cần anh.” Kéo tay cô đang vòng quanh cổ, anh ép sát vào vật đang khuấy động cứng ngắc của mình. “Cái đó là cần, Katie.”
Mở to đôi mắt đam mê của mình, Katie nhìn vào khuôn mặt đang căng thẳng của anh khi nghe anh thốt lên. “Em muốn anh lúc anh ôm em vào lòng, nhưng anh lại cần em từng phút giây. Đó là nỗi đau chưa bao giờ anh thoát khỏi; nỗi khao khát ràng buộc em thành của riêng anh.” Đột nhiên anh hỏi cô. “Em có biết sợ hãi là gì không?”
Hoang mang vì câu hỏi đột ngột của anh, Katie dò tìm trên khuôn mặt đẹp buồn bã của anh nhưng không trả lời.
“Sợ hãi là khi biết rằng anh không có quyền ham muốn em, biết rằng anh không thể dừng lại được. Sợ hãi khi em nhìn thấy ngôi nhà đơn sơ nơi em sẽ phải sống và em sẽ không còn muốn sống ở đó vì anh nữa.”
“Đừng nghĩ như thế,: Katie khẩn nài, những ngón tay cô vuốt ve mái tóc ngắn nơi thái dương của anh. “Làm ơn đừng.”
“Sợ hãi là khi thức dậy trong đêm, tự hỏi nếu em không muốn lấy anh, anh sẽ chịu đựng nỗi đau đó thế nào.” Dịu dàng, anh gạt đi giọt nước đang trào ra trên khóe mắt Katie. “Anh sợ mất em, và nếu như điều đó khiến cho anh “quá đáng” và cáu kỉnh thì anh thực lòng xin lỗi. Chỉ là vì anh sợ hãi mà thôi.’
Tan chảy vì những lời nói dịu dàng ấy, Katie chạm nhẹ vào quai hàm anh và nhìn thật sâu vào đôi mắt đen. “Trong suốt cuộc đời em,” cô thì thầm. “Em chưa từng gặp người đàn ông nào đủ dũng cảm thừa nhận nỗi sợ ấy trong lòng cả.”
“Katie…” Tên của cô vang lên lạo xạo trong lồng ngực khi miệng anh tham lam nghiến ngấu lấy môi cô, đôi bàn tay giờ đây trở nên vội vã, dẫn dụ cô tới đỉnh điểm khoái cảm, khiến cô điên cuồng tới gần hơn bờ vực mà cô đang cố tình dẫn dụ anh. Rồi đột ngột tiếng chuông cửa vang lên.
“Đừng trả lời!” Katie van nài khi anh kéo tay cô ngồi dậy. “Chuông sẽ tắt thôi mà.”
NÉt mặt nghiêng nghiêng một nụ cười phiền muộn, Ramon chỉnh lại lọn tóc đang xõa ra trước trán. “Không, chuông sẽ còn reo. Anh quên nói với em là bố mẹ em sẽ tới giúp chúng ta đóng gói đồ đạc và sẽ cùng ăn tối.”
Katie gập chân gom hết quần áo và lao vào phòng tắm. “Mở cửa cho họ vào nhanh nên nếu không họ sẽ đoán ra chúng ta đang làm gì mất,” Katie nhắc anh khi cô thấy Ramon đang lơ đãng đứng gần ghế sofa, hai tay chống lấy hông.
“Katie,” anh cười toe toét ranh mãnh. “Nếu anh cho họ vào nhanh quá, họ sẽ thừa biết chúng ta đang làm gì.”
“Cái gì?” cô đứng ngay ngưỡng cửa thốt lên, cái nhìn chằm chằm bối rối liếc về phía chiếc ghế sofa là vật chứng buộc tội rõ rành rành, rồi nhìn đến sàn nhà và đến Ramon. “Ôi,” Mặt cô đỏ tưng bừng như một cô nữ sinh trung học.
Katie cuống cuồng kéo quần áo, tự nhủ rằng mình thật nực cười. Cô đã hai mươi ba tuổi rồi, đã từng kết hôn, và sẽ kết hôn một lần nữa với Ramon. Rõ ràng bố mẹ cô tin chắc rằng hai người bọn họ đã ngủ với nhau đến biết bao nhiêu lần. Rốt cuộc, bố mẹ cô là những bậc phụ huynh hiện đại, hiểu biết. Cực kỳ hiện đại và hiểu biết – ngoại trừ những nơi mà hành vi của con cái họ có dính líu đến.
Chính xác là bốn phút đồng hồ sau khi tiếng chuông cửa reo, Katie nhàn nhã bước ra khỏi phòng, trên người mặc một chiếc quần màu nâu vàng và áo len cao cổ màu kem nhạt, mái tóc mềm sáng rực rỡ suôn xuống hai bờ vai. Cô cố gắng đón mẹ bằng một lời chào vui vẻ, nhưng khuôn mặt cô vẫn còn hồng rực, đôi mắt uể oải đầy khả nghi, và trong lòng cô vẫn còn run rẩy vì những khao khát vẫn còn chưa dịu lại.
Cô tìm thấy Ramon, người xuất hiện trước mặt họ mà không hề biểu lộ chút xúc cảm nhục dục nào, đang pha đồ uống cho 4 người trong nhà bếp, và đang cười nói điều gì đó với bố cô. “Tôi sẽ mang đồ uống vào phòng khách ngay đây,” Ryan Connelly nói, tay cầm lên hai chiếc cốc. Xoay người lại, ông phát hiện ra cô con gái hoang mang của mình đang nhìn chằm chằm vào nét mặt của vị hôn phu. “Con gái, trông con thật rạng rỡ,” ông lên tiếng và dán một nụ hôn trìu mến lên trán Katie. “Ramon hẳn đã đối xử rất tốt với con.”
Hai má Katie nóng rực khi cô mỉm cười vô vọng với ông bố đáng kính. Chờ cho đến khi ông biến mất vào phòng khách, Katie quay sang Ramon đang bỏ đá lạnh vào hai chiếc cốc khác. Nụ cười nhẹ hiện ra trên khóe miệng anh. Không hề liếc sang cô, anh lên tiếng. “Em đang đỏ mặt, querida. Và trông em vô cùng rạng rỡ.”
“Cám ơn,” Katie thở phì ra bực tức. “Em trông như vừa bị cưỡng đoạt, còn anh trông cứ bình chân như vại ấy. Sao anh lại bình tĩnh như thế được nhỉ?” Cô thò tay định với lấy chiếc cốc mà Ramon vừa pha cho cô xong, nhưng anh đã đặt nó xuống mặt quầy phía bên cạnh anh. Quay người lại, anh vòng tay ôm chặt lấy cô cho một nụ hôn dài, mê mải. “Anh không bình tĩnh, Katie.” Anh thì thầm ngay bên miệng cô. “Anh đang khao khát em.”
“Katie?” tiếng mẹ cô gọi từ phòng khách, kéo Katie ngượng ngùng ra khỏi vòng tay ôm của Ramon. “Cả hai đứa tới đây, hai là chúng ra sẽ đợi ở ngoài ban công?”
‘Chúng con ra đây,” Katie vội vàng trả lời. Cười phá lên nhìn Ramon, Katie nói: “Em đã đọc một cuốn truyện mà cứ khi nào hai nhân vật chính định yêu nhau thì chuông điện thoại lại reo; rồi có người gõ cửa, hay lại xảy ra chuyện gì đó bắt họ phải dừng lại.”
Ramon cười toe toét. “Điều đó sẽ không xảy ra với hai ta đâu. Anh sẽ không cho phép.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tender Triumph (Tiếng Việt)
Judith Mcnaught
Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=tender_triumph_tieng_viet__judith_mcnaught