Hai - Căn Cứ Mật Ở Lyon
rường của khu phố "Chữ Thập Hung" là một ngôi nhà xấu xí và buồn bã dưới mắt Tidou. Mặc dù mẹ hắn đã năn nỉ gẫy lưỡi với thầy hiệu trưởng để hắn vào học nhảy lớp ngang xương nhưng Tidou chẳng hề xúc động chút nào. Đối với hắn, ngôi trường có những bức tường cao vút và mảnh sân nhỏ thiếu bóng cây thua xa lắc ngôi trường làng ngày nào mà hắn đã học hết lớp 8.
Nghĩa là Tidou sửa soạn mài đũng quần ở lớp 9 chứ sao.
Coi, ngày đầu tiên hắn cắp sách đến trường chẳng thằng nào hó hé một câu. Đám nhãi ở đây dửng dưng hơn lũ trẻ ở làng Reillanette thấy rõ.
Tuy nhiên lúc chuông reo báo hiệu vào lớp, Tidou bất chợt quan tâm đến một thằng nhóc đầu tóc đỏ hoe đứng xớ rớ ở ngưỡng cửa. Thằng nhóc không cao lớn bằng hắn nhưng dáng vẻ tự tin lạ lùng. Nó chiếu tướng kẻ mới xâm nhập bằng một cái hất hàm:
- Tên gì vậy?
Tidou nhún nhường:
- Mình là Tidou, còn bạn?
Thằng nhóc giọng thân mật:
- Còn tao là Guille, lớp trưởng nghe.
Tidou không nói gì thêm. Hắn nghĩ rằng khó có thể làm quen với một thằng nhóc chưa chi đã sớm hất hàm tự xưng là lớp trưởng, nếu có thì may ra chỉ có phép lạ.
Và phép lạ xuất hiện khi ông thầy hộ pháp có bộ râu quai nón vẫy tay gọi Tidou đứng lên bục trước bảng đen. Ông thầy phán gọn ghẽ:
- Đây là học trò mới của lớp chúng ta tên là Tidou. Cậu ấy sẽ ngồi bàn hai người ở dãy cuối cùng cạnh lớp trưởng OuiHe. Chỉ mình bàn ấy còn trống một chỗ.
Màn giới thiệu chỉ đơn giản có thế nhưng với Tidou thì đúng là duyên tiền định. Còn phải hỏi, hắn đang muốn tránh né bản mặt khó coi của tay tóc đỏ ai dè bị xếp chung mâm.
Hắn cố gắng tế nhị lúc ngồi xuống ghế.
- Chào bạn Guille!
- Suỵt, không nên nói chuyện trong lớp.
Buổi gặp gỡ đầu tiên quả thật lãng xẹt. Giờ ra chơi ngày hôm đó và những ngày kế tiếp, Tidou có tìm mỏi mắt cũng đố thấy thằng bạn lớp trưởng láng giềng. Hai đứa như mặt trời mặt trăng với nhau, thỉnh thoảng Tidou mới thoáng gặp mớ tóc đỏ kỳ dị của Guilie nhấp nhô giữa đám bạn nam nhi của nó góc sân xa tít. Hắn hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng kèn Armonica văng vẳng. Trời đất, cái thằng khó chịu ấy mà có thể là một nghệ sĩ chơi khẩu cầm ư? Chỉ có điều Guille chưa đủ sức ám ảnh hắn bằng con chó Kafi. Trên trần gian lộn xộn này, những người như Guiỉle không thiếu nhưng "sói" Kafi thì chỉ có một.
Tidou nhớ người bạn bốn cẳng đến nỗi trong một buổi chiều tan học không còn hào hứng về nhà. Hắn thọc tay vào túi đi lang thang hết đường phố này tới đường phố khác với hy vọng nhìn thấy một "con sói" tương tự cho đỡ nhớ. Coi, khi ngang qua một tòa nhà cao tầng phát ra tiếng lách tách của hàng chục máy dệt, hắn gần như nín thở không tin vào cặp mắt của mình.
Xem này, trước tòa nhà là một chiếc ô tô đang đậu. Trên ô tô, nơi băng ghế trước lù lù một chú cẩu "ngầu" y hệt Kafi. Ngầu từ vóc dáng đến bộ lông lai sói.
Không nén nổi sự hiếu kỳ, Tidou tò mò lại sát cửa sổ xe để mở. Hắn ngắm con chó bằng tất cả lòng xúc động.
- Hãy cho tao chiêm ngưỡng mày tí xíu, anh bạn bốn chân. Tao cũng từng có một con chó hùng vĩ như thế, một con chó bay nhảy giữa đồng cỏ chớ không hành nghề canh gác xe ô tô như mày.
Con cẩu xa lạ chỉ im lặng rồi cất tiếng gừ gừ. Nó không mừng rỡ cũng chẳng phản đối, đúng tác phong của chó cận vệ nhà nòi thứ dữ.
Đáng tiếc là Tidou hiểu ra điều ấy thì mọi chuyện đã muộn màng. Hắn cực kỳ sai lầm khi đưa tay vuốt lưng con cẩu để thỏa mãn nỗi nhớ về Kafi.
- Phập!
Ê, con cẩu khổng lồ chỉ đợi hắn vuốt ve mang tai là chồm tới phập ngay. Hàm răng nhọn lểu của nó trong nháy mắt ngập sâu vô cườm tay vị khách không mời mà đến.
- Á!
Tidou rú lên đau đớn. Hắn bừng tỉnh khi hiểu đối điện mình không phải là con chó thân yêu. Do đã học qua phương pháp sơ cứu, hắn run rẩy rút khăn tay cột chặt vết thương sâu hoắm. Ấy vậy mà khi chạy lên được tầng năm cư xá, chiếc khăn đã đổi màu đỏ lòm.
Tội nghiệp bà mẹ Tidou, lúc bà kéo chiếc ghế dựa dưới nhà bếp lên cho thằng quý tử ngồi thì hắn đã gần như muốn xỉu. Qua kiểu tường thuật câu được câu mất của thằng bé, bà hiểu nội tình ngay:
- Con... con bị chó cắn à?
- Dạ, con cứ tưởng...
Thằng Geo sụt sịt khiến bà mẹ càng quýnh quáng hơn. Bà run rẩy:
- Khổ thân con trai tôi, không phải con chó nào cũng là con Kafi đâu. Nào, lên đường đến bác sĩ lập tức, Chúa ơi, lỡ đó là một con chó dại...
Tidou chỉ chóng mặt chứ không đau đớn lắm. Hắn cảm thấy có lỗi biết chừng nào khi mẹ đóng sập cửa, mặc đồ qua loa cho thằng Geo và ba mẹ con dìu nhau vẫy xe tới bệnh viện, bỏ mặc căn nhà trống trơn không có người coi. Trời ạ, nếu ba hắn về bất tử thì biết giải thích với ông thế nào bây giờ?
Tại bịnh viện, các bác sĩ và y tá làm việc rất nhanh sau khi Tidou hát bài ca... con chó. Bảy giờ hơn, ba mẹ con mới quay về phố Mảnh Trăng. Trên cầu thang vẫn còn vương vãi mấy giọt máu, chính vì mấy giọt máu đó mà cha của Tidou suýt phát khùng. Ông vặn hỏi người gác cổng liền tù tì và nhấp nhổm đợi ở tầng năm như một người điên vì không hiểu biến cố gì xảy ra cả.
Chưa lúc nào ông cần vợ con đến thế.
Bà mẹ dịu dàng và đôn hậu đã thay Tidou kể lại cớ sự đầu đuôi. Trong bữa ăn tối, người cha ngậm ngùi:
- Tidou ạ, con sắp 15 tuổi chớ không còn nhỏ nữa. Ba hiểu con rất nhớ chó Kafi, nhưng đâu phải vì nhớ Kafi mà con ngu xuẩn thò tay âu yếm một con chó lạ.
Ông đập tay xuống bàn.
- Ba quyết định, để chấm dứt chuyện rồ dại của con, kể từ nay cho dù ông gác cổng có đồng ý, ba cũng không muốn thấy bất cứ một con cẩu nào có mặt trong nhà. Hiểu chưa Tidou?
Tidou lẳng lặng cúi xuống ngó bàn tay băng bó của mình. Tự nhiên hắn căm giận bàn tay đã bít đường về của con sói nhà yêu dấu.
o O o
Vết thương làm Tidou phải nghỉ học hai ngày. Ngày thứ ba đến lớp, bàn tay băng bó của hắn bỗng biến thành đề tài xì xầm của các bạn cùng lớp. Nhưng vẫn chưa có ai ngó ngàng gì đến hắn. Chỉ có ông thầy râu quai nón lắc đầu:
- Lại hậu đậu văng dao vào tay hả?
Tidou không một lời giải thích, hắn nghĩ rằng còn lâu những thằng nhãi xa lạ này thông cảm được cơn đau của mình. Nhưng lần này hắn đã lầm. Vừa ngồi xuống bàn học quen thuộc, thằng lớp trường Guilie vốn lạnh lùng đã mở miệng ngay:
- Bị sao vậy Tidou?
- Chó cắn! Cặp mắt của Guilie đột nhiên mơ mộng:
- Chó cắn thiệt hả, chó săn hay chó thường?
- Chó nào cũng là chó.
- Khác đấy!
Cuộc đối thoại chấm dứt ở đó. Có điều hai chữ "khác đấy" làm Tidou thắc mắc. Bộ thằng tóc đỏ đã phát hiện điều gì ngộ nghĩnh ở những chú cẩu khác chủng tộc hay sao?
Sau giờ ra chơi, trở vào lớp, hắn hỏi Guille:
- Tại sao lại khác?
- Ờ ờ, vì chó săn là chó dữ, chó thường là chó hiền. Chó thường chỉ cắn đối với kẻ nào đánh đập hành hạ nó.
- Mày nói cứ như một thám tử ấy.
- Hẳn mày bị chó săn đớp phải không Tidou? Chắc một con bẹc-giê Đức hả?
- Không. Đó là con chó lớn lai sói chuyên gác xe ô tô cho chủ. Tao bị lầm vì ngỡ rằng nó là con Kafi mà tao phải bỏ lại ở Reillanette.
- Tại sao?
- Vì khu cư xá nơi tao đang ở, người gác cổng không ưa súc vật.
Guille lặng người. Vài giây sau, nó lầm bầm:
- Đồ người lớn gian ác. Lát nữa tan học, mày gặp riêng tao nghe.
Tidou há hốc mồm, vết thương hành âm ỉ nơi tay hầu như biến mất. Lạy Chúa, Guille đã trò chuyện thân mật với hắn và lại còn hẹn hò hắn nữa mới lạ chứ. Xét cho cùng vết chó cắn cũng cần thiết, nhờ nó mà thằng nhãi lạnh lùng kia cũng biết động lòng thương súc vật chứ sao.
Giờ tan học hắn đứng ngơ ngẩn trước cổng trường mà không thấy Guille đâu, chỉ loáng thoáng thấy từ xa một đám đông nhóc tì đang quơ tay múa chân loạn xạ. Mãi một lát sau, Guille tách nhóm tiến về phía hắn.
- Mày ngạc nhiên hả, đám đông đó là những người bạn tao. Tụi tao là nhóm "Những Tảng Đá Lớn" gồm một số thành viên cùng trường. Tụi tao vừa thảo luận về con Kafi của mày.
Tidou hoàn toàn chới với.
- Tao không ngờ...
- Mày là lính mới ở Lyon nên không biết. Tôn chỉ của nhóm băng tụi tao là bảo vệ súc vật và chống tội phạm.
- Hèn chi mày chịu nói chuyện với tao là vì... con chó chứ không vì bản thân tao.
Guille cười ha hả:
- Đừng giận lẫy nữa Tidou. Tụi mình trước lạ sau quen mà. Các chiến hữu của tao đã đồng ý cho mày gia nhập nhóm.
Tidou trố mắt:
- Sao? Tao sẽ là một thành viên của Những Tảng Đá Lớn à?
- Đúng vậy, sau thời gian tìm hiểu tính cách đối tượng, tụi tao đã nhất trí chấm mày. Nhân danh trưởng nhóm Những Tảng Đá Lớn, tao được phép mời mày đi thăm "căn cứ".
Phải nói là Tidou rơi từ kinh ngạc đến bàng hoàng. Hắn xúc động ấp úng:
- Tụi mình cũng... có căn cứ nữa ư?
- Có tất!
o O o
Đêm xuống, thành phố lấp lánh ánh đèn dưới chân Tidou. Hai đứa đang đứng trên một mỏm đồi cao, bồi hồi quan sát sông Rhone và sông Saone uốn khúc như hai dải lụa.
Guille thầm thì:
- Nơi mình đứng được gọi là "Mái nhà của người thợ dệt". Mày thấy thành phố dệt về đêm của tụi tao đẹp không?
Lần đầu tiên Tidou du ngoạn xa đến thế, hắn gật gù:
- Ờ há, đẹp không thua gì quê tao chút nào cả.
Tidou duỗi dài chân trên bãi cỏ.
- Con chó Kafi của mày thế nào?
- Ủa, tao tưởng mày dẫn tao tham quan căn cứ chớ.
- Chuyện đó tính sau. Tao muốn biết về số phận con Kafi?
Tidou kể lại câu chuyện cổ tích về sự ra đời của con chó lai sói, về lòng tốt của người lái buôn Ả Rập và về thằng bạn nhà quê Fredric đang nuôi giúp con chó của mình. Guille xoa cằm.
- Tất cả những điều đó đẹp như thơ. Chúng ta phải kiếm chỗ để đón con chó về đây mới được.
Tidou ú ớ:
- Nhưng kiếm chỗ nào chứ, trong khi ở cư xá Chữ Thập Hung, lão gác cửa rất ghét súc vật?
Guille phác một cử chỉ bí mật
- Chuyện đó mày khỏi lo. Tụi tao đã tính kỹ khi dẫn mày đến "Mái nhà của người thợ dệt". Mày biết không Tidou, dưới dốc Kẻ Cướp này là sào huyệt của tụi tao. Con cẩu sẽ có hộ khẩu ở căn cứ địa.
Tidou ù tai trong một giây. Hắn không ngờ nhóm Những Tảng Đá Lớn "chịu chơi" đến thế.
- Guille, tao chịu ơn mày rồi đó.
- Chuyện nhỏ. Nào, xuống thăm căn cứ của tụi tao.
"Căn cứ" là một ngôi nhà không có người ở, phía dưới là tầng hầm cửa toang hoác. Guille huýt sáo khoái trá và đi mò mẫm vào bên trong hầm.
- Toàn một mùi rêu phong ẩm mốc, Guille ạ.
- Nhằm nhò gì. Ban ngày đẹp tuyệt vời.
- Mày lãng mạn quá.
- Ơ, tao được tụi bạn gọi là "Nghệ Sĩ" mà, tao còn biết thổi kèn Armonica nữa đấy.
- Nhưng một nghệ sĩ lập căn cứ thì cũng phải có gì để ăn chứ?
- Hì hì, chuyện hậu cần có chiến hữu trong nhóm cùng lo chung.
- Cụ thể là ai?
- Rồi tao sẽ giới thiệu mày với thằng Bistèque. Nó là con trai ông chủ cửa hàng bán thịt ấy.
Hai đứa quàng vai nhau bước ra khỏi cửa hầm. Tidou chưng hửng nhìn quanh.
- Tao cứ tưởng chỗ này phải có Những Tảng Đá Lớn, tụi mày mới đặt tên nhóm chớ?
Guille lắc đầu.
- Thực ra vùng Lyon chỉ có một tảng đá thôi. Đó là tảng đá vĩ đại mà theo truyền thuyết, những người thợ làm thủy tinh của núi Alpes đã mang về đặt trên đại lộ Chữ Thập Hung cách đây hàng ngàn năm. Tụi tao muốn ví mình như... Những Tảng Đá Lớn ấy.
- Vậy đó!
- Thứ năm hàng tuần tụi tao thường hẹn hò ở "Tảng Đá Lớn" trên đại lộ để đá banh hoặc trượt patin. Khi ấy đứa nào khám phá điều gì mới phải tiết lộ cho cả nhóm.
- Ôi, tuyệt thật. Chúng ta có một tổ chức thực sự.
- Ừ, ngay ngày mai nếu mày thấy cần thiết, tao sẽ trình bày vụ tiếp rước Kafi về căn cứ cho các chiến hữu. Tụi tao sẽ hùn tiền nuôi con chó tại sào huyệt.
Tidou thoáng cau mày. Dĩ nhiên hắn ghi nhận thịnh tình của băng Những Tảng Đá Lớn, nhưng con chó đâu phải là của tụi nó, con chó trung thành tuyệt đối kia phải là độc quyền của Tidou.
Hắn ngần ngừ.
- Có lẽ tao cần có thời gian suy nghĩ.
Guille thật nhạy bén, nó đi guốc vào bụng thằng bạn mới quen.
- Tại sao mày lại do dự khi thừa biết một băng thám tử tư bao giờ cũng cần một vũ khí uy hiếp đối thủ và tự vệ trước tội phạm. Con Kafi sẽ là "lực lượng vũ trang" của tụi mình. Tao và bạn bè tao đều thương yêu súc vật, tụi tao hứa sẽ yêu mến và chăm nom con chó của mày.
Nó nhìn thẳng vào mắt Tidou.
- Mày vẫn là người chủ tối cao của Kafi.
Mọi nỗi nghi ngại biến mất, Tidou xiết chặt
bàn tay nghệ sĩ của Guille.
- Được rồi, bây giờ mình về nhà đi kẻo mẹ tao đợi.
Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi - Paul Jacques Bonzon Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi