Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tạ Khương Qua
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Lần Đầu Gặp Mặt ( 1 )
T
rong vòng năm phút, lần đầu tiên Tô Vũ thực sự nhìn kỹ Tạ Khương Qua.
Trước giờ, cô luôn cảm thấy con trai mặc đồ Chanel luôn dị hợm, thế nhưng Tạ Khương Qua mặc bộ vest thời trang cổ viền tối màu trông đẹp chết đi được. Chính gương mặt anh đã làm nổi bật được nét tinh tế rất riêng của Chanel ấy.
Quả nhiên, trên đời này không có gì kéo dài mãi mãi. Ngày xưa, dù có đánh chết thì anh cũng1không mặc kiểu quần áo thiên về nữ tính thế này.
Tạ Khương Qua bước về phía cô: “Khi nãy cô cũng cười với cơ phó như thế này phải không?” Tô Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười mà Tạ Khương Qua muốn. Hiện tại còn chưa đến năm phút đồng hồ mà anh đã nói một câu khiến cô không tài nào hiểu nổi.
Tay anh đặt lên khóe môi cô, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn trên mặt khi cô8cười: “Sáng ngày mai, tôi sẽ gọi luật sư soạn một bản thỏa thuận. Bởi vì tôi là bên bỏ tiền cho nên tôi nghĩ tôi có quyền lên tiếng. Tôi phải thêm các điều khoản phụ vào bản thỏa thuận đó giống như thủ tục pháp luật, trước kia cô cũng đưa cho tôi một bản hợp đồng, nhớ không?” Đúng là thời thế đổi thay... Tô Vũ thầm cười khổ!
“Sau này không được tùy tiện cười với những người đàn ông khác, đây2là một điều khoản trong bản hợp đồng của chúng ta.” Ngón tay anh mơn trớn cánh môi Tô Vũ: “Vui không, Tô Vũ? À đúng rồi, cô đừng lầm tưởng điều khoản này là do tôi ghen tuông vớ vẩn gì đó nhé. Còn nhớ thằng nhóc người Thái tên Tu Khiết không? Tôi không muốn gây chuyện phiền toái tương tự nữa đâu.” Tu Khiết nào? Tô Vũ cố gắng nhớ lại. Đúng vậy, từng có một cậu nhóc tên Tu Khiết viết4cho cô một trăm bức thư tình với bao từ có cánh, nào là bị nụ cười của cô hút hồn, nào là ví nụ cười của cô như hoa hướng dương nở rộ. Hoa hướng dương nở rộ ư? Tô Vũ dở khóc dở cười với cách so sánh ấy. Ban đầu cô còn đọc thư, nhưng dần dần những lời trong bức thư tình kia càng buồn nôn một cách khó hiểu nên cô không đọc nữa. Và cô không ngờ rằng bức thư tình thứ một trăm lại có nội dung khác. Trong đó nhấn mạnh, nếu cô không lên sân thượng trường trong thời gian cậu ta hẹn thì cậu ta sẽ nhảy xuống tự vẫn.
Dĩ nhiên Tô Vũ không hề xuất hiện. Thế là trong đêm trăng, Tu Khiết nhảy xuống từ sân thượng, còn cô thì mặc áo sơ mi của Tạ Khương Qua, kề bên bậu cửa sổ ngôi nhà gỗ, ngắm bóng trăng càng về đêm càng tròn dập dờn trên mặt nước.
Ngày hôm sau anh trai Tu Khiết tìm đến Tô Vũ. Dưới ánh nắng sáng chói, chiếc dao hắn giấu trong tay áo làm cô hoa cả mắt, cuối cùng chiếc dao ấy không đâm vào người Tô Vũ mà ngược lại đâm vào Tạ Khương Qua, nói chính xác hơn là anh đã dùng thân mình chắn nhát dao kia cho cô. Vì lẽ đó, anh phải ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, đồng thời cũng bỏ lỡ cơ hội bước vào cánh cổng của trường đại học danh tiếng. Nghe nói mẹ anh còn giận đến phát bệnh vì chuyện này. Cũng bởi lẽ đó, cô không thể nào hận nổi Tạ Khương Qua. Hình như bây giờ anh muốn tính sổ với cô rồi. Tô Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười, mặc cho ngón tay Tạ Khương Qua lướt trên môi mình.
“Có muốn uống chút rượu không?” Tạ Khương Qua hỏi cô rồi thản nhiên đến quầy bar rót rượu. Anh cầm nửa ly vang đỏ tới trước mặt cô, chậm rãi nếm một ngụm, sau đó cúi đầu áp môi lên môi Tô Vũ. Chất lỏng ngọt ngào lẫn chút chua chát chảy vào miệng cô, một ít rượu chảy theo khóe miệng xuống dưới thành giọt. Đầu lưỡi anh rể theo vết rượu, nhẹ nhàng liếm láp như con cún đáng yêu khiến người ta không tức giận nổi.
Rượu vang chảy dọc theo cổ xuống xương quai xanh, đầu lưỡi anh cũng men theo con đường ấy đuổi theo từng giọt rượu thẳng đến rãnh ngực...
Nụ cười Tô Vũ sương cứng, tay cô giữ chặt góc áo. Dưới sự đùa giỡn của Tạ Khương Qua, cô cảm nhận thân thể mình sắp hóa thành nước.
Đừng vậy mà! Tô Vũ thầm nhắc nhở bản thân: Tạ Khương Qua là tên khốn kiếp, Tạ Khương Qua là tên khốn kiếp, khốn kiếp, khốn... kiếp!
Khi đầu lưỡi anh lướt tới nụ hoa trên ngực cô, Tô Vũ ngẩng mặt lên và khép hàng mi. Hễ nhắm mắt lại là không còn nhìn thấy thế giới này nữa, chỉ còn hệ thống trung khu thần kinh còn hoạt động. Tất cả tế bào hân hoan trước những kích thích từ đầu lưỡi khéo léo của anh khiến cô dần thả lỏng. Khi rằng anh cắn mở áo ngực cô, lưỡi ngậm lấy đầu ngực cô, mỗi dây thần kinh trong cô đều trở nên kích động.
Tô Vũ nghe rõ tiếng ngâm nga khe khẽ nơi cổ họng mình. Tiếng ngâm nga ấy khiến dòng suy tư của cô trở nên hỗn độn, thần kinh như bị đầu lưỡi anh khuấy đảo.
Tiểu Tạ đã hư hỏng rồi, Tiểu Tạ học được cách ve vãn vừa đáng ghét vừa đáng yêu này từ bao giờ vậy? Thật là...
Về sau, bàn tay cô đặt lên hông anh từ lúc nào không hay. Theo trình tự trước kia, cô mở vạt áo sơ mi và chạm đến khóa quần anh. Tâm lý hiếu thắng luôn khiến Tô Vũ muốn giành lấy quyền chủ động đối với Tạ Khương Qua.
Trong cơn mơ màng, Tô Vũ nhăn mày lại. Thứ cố chạm vào không phải là vải jeans thô ráp như dự đoán mà là chất vải mềm mại đắt đỏ. Song còn ai quan tâm đến điều này nữa, chắc hẳn bây giờ mặt Tiểu Tạ đã đỏ lựng. Với tính cách của anh, chắc chắn lúc này anh đang âm thầm chịu đựng, cực lực che giấu ham muốn của mình, mặc dù thứ nằm sau lớp khóa kéo đã cứng như sắt.
Tô Vũ mỉm cười kéo khóa quần anh. Nhiệt độ nóng rực trong lòng bàn tay vẫn như xưa khiến nụ cười cô tươi thêm, có điều... đôi tay cô bỗng bị giật ra, thân thể cô cũng bị đẩy mạnh, ngã sõng soài dưới sàn. Mở mắt ra, cô thấy Tạ Khương Qua đứng dưới ánh đèn trang nhã, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lùng như ánh đèn ấy.
Tư duy ùa về, cô giật mình nhận ra họ không còn là Tô Vũ và Tạ Khương Qua trong căn nhà gỗ kia nữa.
Mùi rượu nơi đầu lưỡi trở nên đắng chát, chắc hẳn tiếp theo điều cô nghe thấy sẽ là lời giễu cợt của Tiểu Tạ đây mà?
Quả nhiên, Tạ Khương Qua chậm rãi cúi người xuống, ánh nhìn rõ ý cảnh cáo: “Tô Vũ, bắt đầu từ bây giờ cô phải nhỡ kỹ rằng, tôi là người nắm quyền chủ đạo tuyệt đối trong mối quan hệ của chúng ta. Hiển nhiên cô đã vượt giới hạn rồi.”
Vậy ư? Chết tiệt, Tô Vũ thật sự không chấp nhận nổi tình cảnh này, bởi vì trước kia cô mới là người nói những lời như vậy. Nhưng không sao cả, sau này cô sẽ nhắc nhở mình hằng ngày.
Một năm thì một năm!
Cô đang định đứng dậy thì Tạ Khương Qua lạnh lùng quát: “Cô đứng dậy làm gì, tôi chưa cho phép!”
Vâng, vâng! Kim chủ không cho cô đứng thì đành thôi vậy! Tô Vũ cố gắng nhoẻn cười thật ngoan hiền với anh, mặc dù bản thân thừa biết mình không biết cười kiểu này, thậm chí cô còn cảm nhận được từng cơ thịt cứng ngắc của mình. Anh chầm chậm ngồi xuống, nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại: “Lần đầu tập cười kiểu này chắc không quen hả? Không sao, cô cứ tự nhủ với bản thân rằng đây chỉ là một buổi biểu diễn thì dần dần sẽ quen thôi. Trước kia tôi cũng như vậy mà.” Ngón tay Tạ Khương Qua vuốt khóe miệng Tô Vũ, cười cay nghiệt: “Vậy nên Tô Vũ à, hãy cố gắng lên!”
Đúng là không gì là không quen được cả. Hệt như lời anh nói, đây chỉ là một buổi biểu diễn thôi mà. Cô đã cười như vậy với rất nhiều người đàn ông cả ban ngày lẫn ban đêm. Ban ngày thì cười với những kẻ dẫn bạn gái đến cửa hàng mua sắm, còn ban đêm thì cười với những gã tổ chức sinh nhật giữa chốn xa hoa.
Tuy nhiên người trước mặt cô hiện tại chính là Tạ Khương Qua!
“Sẽ cố gắng, Tạ Khương Qua!” Tô Vũ dịu dàng nói. Tuy nụ cười không hợp cho lắm nhưng giọng nói vẫn tạm chấp nhận được.
Tạ Khương Qua gật đầu, ánh mắt lướt từ gương mặt đến ngực cô. Qua đôi mắt trong veo của anh, Tô Vũ thấy rõ bộ dạng áo quần xốc xếch, nửa vạt áo len bị kéo xuống, để lộ bờ vai thon thả của mình. Làn da trắng nổi bật trên nền đen của chiếc áo len, đồng thời cũng tô điểm cho điểm màu hồng trên bầu ngực. Đây chính là hiệu quả mà những bậc thầy chuyện tình sắc muốn dựng lên.
Tô Vũ lặng lẽ nhìn Tạ Khương Qua, thầm nghĩ không biết Tiểu Tạ có bị mê hoặc hay không. Giờ khắc này, cô như được trở về thời hiếu chiến bốc đồng ngày xưa với một ý nghĩ duy nhất: Chinh phục anh nào! Tiếc rằng Tạ Khương Qua không mảy may dao động. Tư thái anh vẫn cao cao tại thượng như bức bích họa. Trước kia cũng vậy, mà bây giờ vẫn thế. Tô Vũ mở to mắt, toan kéo áo che lại thân thể thì Tạ Khương Qua cản lại. Giọng điệu anh nghe chừng rất thất vọng: “Tô Vũ, nói thật nhé, nếu chấm điểm cho biểu hiện vồ vập đòi cởi thắt lưng tôi của cô ban nãy thì tôi sẽ cho cô một quả trứng to tướng ấy!”
“Một năm á? Cô khiến tôi nghĩ còn chưa tới một tháng, cô đã ngoan ngoãn bò lên giường tôi, đòi tôi muốn cô rồi.” Tạ Khương Qua hất tay Tô Vũ, đứng lên nhìn từ trên cao xuống: “Tô Vũ, nếu cô làm như vậy, tôi sẽ có cảm giác ném tiền qua cửa sổ mất!” Nói xong, anh cất bước rời đi.
Tô Vũ nghĩ chiêu cởi áo ngực của anh quá giỏi, giờ đây bàn tay của cô như đã mất hết sức lực, không sao cài lại khóa được nữa.
Tạ Khương Qua khốn kiếp! Tô Vũ đành mặc kệ, dứt khoát cởi giày, cúi đầu gác cằm lên đầu gối, vòng tay ôm lấy chân. Giờ đây trông có chất chứa biết bao bị thương, đau khổ, buồn bã, oán hận và tủi hờn...
Mẹ kiếp, tại sao Tạ Khương Qua có thể đối xử với cô như vậy. Tạ Khương Qua là tên khốn, là đồ vô ơn! Anh không biết vì sự tồn tại của anh mà cô đã trải qua những chuyện gì hay sao!
Nếu hỏi Tô Vũ “Tạ Khương Qua là ai?” thì câu trả lời đầu tiên xuất hiện trong đầu cô: Đây chỉ là tên nhãn hiệu thôi mà.
Thời Tạ Khương Qua còn thuộc về công chúa hạt đậu Tô Vũ, anh chỉ là thằng nhóc dám nấu món mì nghèo nàn dinh dưỡng cho cô, dám để cô mặc chiếc áo phông dính đầy mồ hôi sau khi chơi bóng mà anh mua ở vỉa hè, dám chở cô trên chiếc xe đạp tàn tạ trên đường quốc lộ gập ghềnh, dám để chiếc váy xinh đẹp của cô ám mùi hôi của bụi đất trong kho chứa hàng! Ngày ấy anh là cậu con trai thẳng thắn nhất, là món đồ chơi độc nhất vô nhị mà cô yêu thích nhất, thích đến độ trao cho anh lần đầu của mình.
Khi anh tiến vào nơi sâu nhất trong cô, cô đã khóc. Cô khóc vì cảm động trước trái tim cam nguyện của mình. Nghe nói, sự cam nguyện ấy gọi là hiến dâng. Lần đầu tiên, lần đầu tiên...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tạ Khương Qua
Loan
Tạ Khương Qua - Loan
https://isach.info/story.php?story=ta_khuong_qua__loan