Sớm Mai Hồng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10 -
ạ Dung thích thú đưa mắt nhìn căn phòng của Kỳ:
- Ôi! Đẹp thật. Đúng là khách sạn cao cấp có khác.
Kỳ tủm tỉm:
- Đung thích không?
- Thích.
- Vậy anh sẽ mời em tới chơi thường hơn.
Hạ Dung ngồi xuống cái sô- Pha rộng, trong lúc Kỳ tới quầy rót hai ly rượu.
Hai người im lặng uống từng ngụm nhỏ. Mặt Hạ Dung nóng bừng vì rượu. Cô bâng quơ hỏi:
- Sống một mình như vầy, anh không buồn sao?
Kỳ xoay cái ly và ngân nga:
- Buồn như ly rượu cạn
Không còn rượu cho say
Buồn như ly rượu đầy
Không còn một người bạn.
Tôi đã quen rồi. Nhắc tới buồn mới nhớ. Lúc nãy Dung bảo có chuyện buồn, sao không nói ra cho vơi bớt nhỉ?
Hạ Dung gượng gạo:
- Cũng đâu có gì.
Kỳ soi mói một cách cố tình:
- Không gì mà suốt bữa ăn, Dung y như người mất hồn.
Uống tiếp một ngụm rượu nữa, Kỳ hỏi trỏng:
- Buồn Phúc phải không?
Dung im lặng nhìn màu rượu đỏ sóng sánh trong ly:
- Chỉ là chút bất đồng nho nhỏ trong công việc.
Kỳ trầm giọng:
- Đdừng nên coi thường những chuyện nho nhỏ ấy, vì một cái lỡ một có khả năng làm vỡ cả con đê ấy.
Hạ Dung nhếch môi:
- Vậy thì sao đây? Con đê dài mấy cây số? Có bao nhiêu lỡ một cần được lấp, chả biết được. Thôi thì cứ để vỡ đê đi.
Kỳ nhướng mày:
- Đung đành đoạn cho nước cuốn trôi tất cả à?
- Em là người nhẫn tâm mà.
Giọng Kỳ bỗng tha thiết:
- Không nên tự dằn vặt mình. Anh nghĩ mà tức cho Phúc. Hắn ta đang có báu vật trong tay, nhưng không biết trân trọng.
- Em mà là báu vật sao?
Kỳ nhìn Hạ Dung thật lâu:
- Với anh, đúng là như vậy. Em không hợp với Phúc. Chỉ cần tiếp xúc với hắn một lần thôi, anh đã nhận ra điều này. Tại sao em phải ép mình vào khuôn khổ cứng ngắc rồi nghĩ đó là tình yêu chứ?
Hạ Dung yếu ớt:
- Em yêu thật, chứ không hề ép mình.
- ĐDúng là em yêu thật, nhưng trước kia kìa, bây giờ tình yêu ấy mong manh lắm, héo úa lắm rồi. Tại sao em luôn trốn tránh anh? Em giải thích đi.
- Em không có gì giải thích cả. Việc đơn giản là em đã có người yêu. Phúc sẽ cưới em trong năm nay.
Kỳ bật cười khan:
- Em tin lời hứa kéo dài bao nhiêu lâu rồi của hắn à? Anh từng nghe Chương kể là Phúc rất mê trả hận. Hắn chưa hạ gục công ty Minh Sơn thì em chưa ngồi ghế giám đốc phu nhân đâu.
Hạ Dung sững sốt:
- Anh... anh cũng biết chuyện này à?
Kỳ úp mở:
- Anh còn biết nhiều chuyện khác nữa kìa.
Nhìn Kỳ với vẻ ngờ vực, Dung hỏi:
- Anh muốn nói những chuyện gì?
Kỳ lơ lững:
- Những chuyện liên quan tới chúng ta. Hạ Dung nè! Em sang công ty anh đi.
Hạ Dung nghiêm mặt:
- Anh không xấu hổ khi mở miệng nói thế sao?
Kỳ nhún vai:
- ĐDề nghị này phát xuất từ trái tim. Sao anh lại xấu hổ chứ?
Đặt ly rượu xuống bàn, Hạ Dung nói:
- Em về đây.
Kỳ giữ tay cô lại:
- Em chạy trốn anh, nhưng không chạy trốn được chính mình đâu.
Hạ Dung lạnh lùng:
- Em muốn về nhà, chứ không chạy trốn ai hết.
Kỳ chận ngay cửa, giọng tha thiết:
- Em từng nghĩ tới anh. Đúng không? Hãy nhìn vào mắt anh, trả lời câu hỏi này bằng tiếng nói của trái tim rồi hãy về.
Hạ Dung gục đầu:
- Có nghĩ tới nhau cũng vô ích. Em không muốn cuộc sống tình cảm bị xáo trộn.
Kỳ gấp gáp:
- Em đâu phải người dễ chấp nhận số phận, anh càng không phải. Bởi vậy, anh không để mất em đâu Hạ Dung.
Giọng Dung nhỏ nhẹ:
- Em đã trả lời rồi, anh để em về.
Kỳ thở dài:
- Anh sẽ đưa em về.
D lắc đầu:
- Em đón taxi được mà.
Kỳ chép miệng:
- Em đúng là nhẫn tâm. Nhưng anh không nản đâu.
Hạ Dung dửng dưng mở cửa. Kỳ im lặng đưa cô ra cổng. Anh đón taxi, cho cô lên xe rồi đứng tần ngần nhìn theo.
Hạ Dung thả người ra ghế, mắt lim dim thích thú với màn tự nâng giá vừa rồi của mình. Với đàn ông, không thể dễ dãi được. Càng lững lờ, họ sẽ càng say, càng bỏ công đeo đuổi. Nhất định cô phải đày đọa Kỳ chứ không như ngày xưa cô đã từng chủ động đến với Phúc.
Càng nghĩ tới Phúc, Dung càng oán hận. Rồi anh sẽ trả giá cho thái độ của mình chiều nay.
Taxi ngừng trước nhà, Dung bước xuống và hơi sững người khi thấy chiếc Nissan của Phúc đậu bên đường.
Hừ! Biết đến để năn nỉ, để xin lỗi sớm thế sao? Cho dù sớm cỡ nào cũng muộn rồi. Dung đã chọn đường khác để đi, cô không đời nào quay lại đâu.
Thong thả bước vào nhà, Hạ Dung thấy Phúc đang ngồi với bà Minh, mẹ mình.
Cô thản nhiên hỏi:
- Công ty xảy ra chuyện gì hay sao mà chịu khó đến tìm em vậy?
Phúc chưa trả lời, bà Minh đã lên tiếng:
- Con đi đâu thế? Phúc chờ con gần ba tiếng đồng hồ. Nhắn tin cũng không nghe trả lời.
Hạ Dung nói:
- Máy nhắn con để ở công ty. Hết giờ làm việc, tìm chút thoải mái với bạn bè, đem máy nhắn theo làm gì cho phiền phức.
Quay về phía Phúc, cô hỏi:
- Tìm em chi vậy?
Phúc nhún nhẩn:
- Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
- Về vấn đề gì? Nếu chuyện công ty anh nên để ngày mai.
Bà Minh nhíu mày:
- Sao lại nói vậy? Phúc muốn tính tới chuyện đám cưới đó.
Hạ Dung cười cười:
- Ai tính cưới ai hả mẹ?
Bà Minh gạt:
- Con nhỏ này hôm nay làm sao ấy nhỉ? Bây giờ không phải lúc để đùa.
D tròn mắt đầy giả tạo:
- Ồ. Con hỏi thật chứ có đùa đâu.
Phúc nghiêm trang:
- Vậy em nên ngồi xuống đây.
Hạ Dung nhún vai, vứt cái ví xuống bàn trước khi ngồi.
Phúc chậm rãi nói:
- Anh định chúng ta sẽ làm đám cưới....
Hạ Dung lắc đầu:
- Em không còn hứng thú với chuyện cưới xin nữa. Chúng ta có quá nhiều bất đồng. Anh không thấy điều đó sao?
Phúc trầm giọng:
- Bất đồng thì vợ chồng nào chẳng có. Anh nghĩ mình sẽ vượt qua được những lẩm cẩm nhỏ này.
Dung nhìn Phúc chăm chăm:
- Nhưng em thì không. Tại sao bỗng dưng anh thay đổi ý định đột ngột vậy? Hay anh làm điều gì có lỗi, bây giờ muốn cưới để giấu lỗi của mình đi?
Bà Minh kêu lên:
- Con nói quàng xiên gì vậy Dung?
Hạ Dung nhăn nhó:
- Mẹ không hiểu đâu. Tụi con cần nói chuyện riêng.
Bà Minh giận dỗi đứng dậy, đi một mạch:
- Hừm! Con với cái, càng lúc càng quá quắt.
Đợi bà Minh khuất sau màn cửa. Phúc mới nói:
- Anh không muốn gây với em. Anh đang rất mực nghiêm túc đây.
Dung săm soi móng tay, giọng hạ thấp:
- Cách đây vài tháng, em vẫn bị dằn vặt bởi chuyện cưới xin. Em muốn được làm vợ rồi làm mẹ, đó là ước mơ bình thường nhưng rất đổi thiêng liêng của phụ nữ. Nhưng chính anh đã làm mơ ước ấy ngày càng tàn lụi. Em đã quá mệt mỏi với những lời hứa, với năm tháng chờ đợi. Tự em phải tìm cách thoát khoi? vòng luẩn quẩn của tình yêu ấy. Thú thật hiện giờ, tâm trí rất ổn, em không nghĩ tới chuyện lấy chồng. Với em, công việc là nỗi đam mê lớn nhất. Em sẽ giúp anh hạ gục công ty Minh Sơn, còn chuyện vợ chồng có duyên thì chạy đằng trời cũng không thoát.
Ngước lên nhìn Phúc, Dung hỏi:
- Tại sao anh muốn chúng ta làm đám cưới, khi mục đích của anh vẫn chưa thực hiện được?
Phúc nói:
- Người vợ luôn là chỗ dựa tinh thần quan trọng và cần thiết cho người chồng. Anh cần một chỗ dựa để thấy mình không chông chênh.
Hạ Dung hỏi giễu cợt:
- Em có thể là chỗ dựa cho anh sao? Nếu có thể cũng chỉ là tạm thôi. Em vẫn còn sáng suốt để thấy điều đó mà. Anh bảo em tự đánh mất mình, nhưng anh không nhận ra chính bản thân anh cũng thế. Thật ra, lâu nay chúng ta đã ngộ nhận. Đó không phải là tình yêu mà chỉ là thói quen. Người ta cưới nhau vì tình yêu chứ không thể vì thói quen.
Những lời của Dung chợt làm Phúc tự ái. Anh lạnh lùng nói:
- Có lẽ em đúng. Chúng ta đều ngộ nhận. Anh thật ngốc khi đề nghị muốn cưới. Không gì đáng phàn nàn bằng phải chứng kiến một sự lỗi nhịp. Nhất là sự lỗi nhịp của trái tim. Xin lỗi đã làm phiền em.
Hạ Dung xua tay:
- Không phiền đâu. Đã nói được điều suy nghĩ của mình, em thấy nhẹ nhõm là khác.
Phúc nhếch môi:
- Em định chọc tức anh à? Anh không tức đâu. Dầu sao anh cũng ngõ lời xin cưới. Em từ chối, anh buồn thật đấy. Nhưng lòng anh cũng nhẹ nhõm không kém em.
Dứt lời, Phúc đứng dậy. Vừa bước được vài ba bước, anh đã nghe giọng Hạ Dung chát chúa:
- Mai đến công ty, em không muốn thấy con nhải Quỳnh My trong văn phòng. Anh tự quyết định ngay đi.
Phúc không thèm dừng chân, cũng không hề quay lại. Anh dằn gót trên hàng hiên rồi đi ra đường, lòng dửng dưng vô cảm.
Khi tới đây, Phúc đã ngồi suy nghĩ hàng giờ. Anh không ngờ Hạ Dung lại trả lời như thế. Cô làm cao quá sức, còn anh không thể hạ mình hơn nữa. Dung không thích Quỳnh My. Cô muốn anh đuổi con bé rồi mới nói tới chuyện cưới xin chứ gì.
Phúc ngồi sau tay lái và đốt cho mình một điếu thuốc. Anh muốn cuộc sống tình cảm của hai bình lặng, yên ổn nên mới đề nghị cưới. Xem ra... cái anh cố tính tránh sẽ không tránh được rồi.
Nuốt tiếng thở dài, Phúc cố nhưng vẫn không sao thôi nghĩ về My. Có phải cô gái ấy là nguyên nhân khiến anh có quyết định mới cho cuộc đời mình không?
Ôi! Sao trái tim anh lộn xộn dữ vậy?
Lẽ nào anh lại yêu con gái của kẻ anh đang oán ghét?
Lòng bứt rứt, Phúc tăng tốc độ. Chiếc xe phóng đi thật nhanh. Con phố về khuya vắng người khiến anh say với tốc độ hơn. Nhưng tốc độ vẫn không làm Phúc quên My. Anh chua chát nhận ra lời Hạ Dung là đúng. Cô không thể là chỗ dựa cho anh, dù hai người đã yêu nhau khá lâu. Nếu Phúc cưới cô ngay lúc này để chạy trốn Quỳnh My, có lẽ hậu quả sẽ rất tai hại, một khi tình cảm của hai người đã phai nhạt theo năm tháng.
Rõ ràng Phúc mâu thuẫn với chính mình, vì cũng chính anh cách đây vài tiếng đồng hồ đã nghĩ khác. Đã quá tuổi đôi mươi đầy đam mê bồng bột, sao anh lại thiếu chín chắn khi quyết định việc hệ trọng đến thế.
Quyết định cưới Hạ Dung đúng là hạ sách. Anh phải đối diện với bản thân, với thử thách của trái tim kia. Nếu không thắng chính mình, anh còn thắng được ai chứ.
Phúc vỗ nhẹ lên trán rồi búng điếu thuốc hút dở qua cửa xe. Đêm thành phố thật bình yên, nhưng lòng anh lại dậy tung cơn sóng.
Sớm Mai Hồng Sớm Mai Hồng - Trần Thị Bảo Châu