Chín - Nhà Khảo Cổ Học
bến xe điện Odéon, thần khuyển Kafi là thám tử đầu tiên nhảy khỏi xe. Quái cẩu lè lưỡi kinh hãi bởi tốc độ thủ đô nước Pháp quá chóng mặt, xe cộ cứ lưu thông nườm nượp như thế làm sao băng qua dường.
Tuy nhiên con chó cũng được an ủi, cửa tiệm đồ cổ của Pierre le Pape nằm trên một con phố hẻo lánh thực sự, hẻo lánh đúng như bảng tên dường của nó. Số 27 hiện ra mồn một trước mắt sáu người bạn đồng hành.
Mady rù rì:
- Gần 7 giờ rồi, tụi mình không được để phí giây phút nào nữa. Các bạn đợi mình ở góc phố nghe.
Cô bé rượt thời gian bằng cách nhanh chóng giật mạnh chiếc chuông nhỏ lơ lửng trên đầu. Còn từ bên trong tiệm đồ cổ, một người đàn ông có thể làm cho con nít khóc thét lúc ban đêm lừ đừ bước ra. Tướng tá ông ta vừa lực lưỡng vừa ma mị, có một cái gì huyền bí rờn rợn khi ông ta cất bước, nhất là đôi mắt. Đôi mắt mê hồn của ông ta nhìn chòng chọc vào Mady mà cô cứ ngỡ là cái nhìn của thế giới nào. Cô bé rùng mình.
- Chào ông!
- Miễn chào hỏi, muốn gì?
- Dạ, cháu muốn hỏi thăm... - Mady lí nhí.
- Không hỏi han gì cả. Đã đến giờ đóng cửa, hiểu chưa?
Mady bình tĩnh hơn:
- Tôi nghe bạn bè đồn rằng tiệm của ông lưu trữ nhiều bức tượng ở rừng rậm Trung Mỹ...
- Hê hê hê, tượng các thổ dân da đỏ hả, có đấy. Nhưng cô bé là cái cóc khô gì mà bắt ta phải trả lời.
Người chủ tiệm đồ cổ cười ghê rợn rồi lạnh lùng lủi thẳng khỏi tiệm sau khi đóng sập cửa. Cánh cửa đóng rầm hệt một cú bạt tai vô mặt Mady.
Cô bé lầm bầm:
- Không xứng đáng là nhà khảo cổ học Pierre le Pape chút nào.
Mady quành trở lại góc phố. Trời ạ, các chiến hữu của cô đã biến đâu mất. Trong lúc cô hoảng hồn tìm kiếm dáo dác thì Đầu Bếp Bistèque từ một con hẻm đối diện lù lù hiện ra. Nó chụm tay gào khẽ.
- Đi theo tôi, Nữ Tiên Tri.
Hai đứa trẻ sánh vai nhau rúc vào hẻm. Đầu Bếp kể lể:
- Lúc bạn thám thính tiệm đồ cổ thì con Kafi sủa inh ỏi. Quái cẩu đánh hơi được mùi lạ và bắt tụi mình phải hành quân gấp.
- Mùi gì?
- Đi bọc hậu lối này đã. Đến rồi, bạn bè tụi mình kìa. Cả lũ đang xúm xít gần chiếc Volvo màu hạt đỏ đậu cuối ngõ cụt vắng hoe. Hừ, hình như có cả con Kafi.
Giọng Tidou ngọt lịm:
- Lại đây Mady, con sói đã phát hiện bí mật nào ấy trong cốp xe Volvo này đó.
Đúng vậy, Kafi cào hai chân trước lên ba-đờ-xốc sau chiếc xế hộp và hỉnh mũi liên tục về ổ khóa cốp xe. Đuôi của nó quay tít.
- Hực, hực...
Guille huýt sáo:
- Có tiếng chân người. Các bạn rúc vào sau hàng thùng rác cao nghêu, lẹ lên.
Đám nhóc và Kafi lập tức ẩn thân. Coi, từ xa một bóng đàn ông hùng hổ bước tới, lúc gã lại gần Mady mới choáng váng. Cô há hốc mồm bởi gã chính là nhà khảo cổ có cặp mắt vô hồn.
Gã chửi thề vài tiếng và ngồi vào tay lái chiếc Volvo. Khi chiếc xe rề rề lăn bánh, Tidou truyền lệnh khẩn.
- Chúng ta trở lại phố Hẻo lánh!
Tới đường cái, hắn thì thầm:
- Thoát rồi. Con hẻm cụt quá chật nên gã còn bận quay đầu xe. Tụi mình sẽ bám sát chiếc xế hộp đáng ngờ kia bằng cách vẫy taxi.
Hắn nghiêm nét mặt:
- Riêng mày, Gnafron. Mày làm ơn ghi số điện thoại trạm tự đông gần đây giùm tao. Chúng ta sẽ cần nó đấy.
Đám nhóc ú ớ trước các mệnh lệnh liền tù tì. Tuy nhiên, Thủ lãnh của chúng vẫn chưa chịu chấm dứt. Khi chiếc xe taxi chạy đến mở cửa đón đám trẻ, Tidou khoát tay:
- Mọi người ở đây trực điện thoại tự động chờ mình gọi phôn về. Số phôn Hề Xiếc vừa ghi nằm trong óc tôi đây. Nào, bây giờ mày lên taxi với tao, Giác Đấu.
Tondu chưng hửng:
- Tao hả?
- Ờ, chỉ mình mày. Chiếc Volvo sắp ào ra kìa, mau lên.
Hai thằng thám tử nhảy tót lên taxi trước cái nhìn bịn rịn của Kafi quái cẩu. Con sói rên ư ử.
Giọng Tidou dứt khoát:
- Bác tài ơi, bám kín đáo theo chiếc Volvo màu hạt dẻ nhé.
o O o
Hai chiếc ô tô lao chậm chạp trong con suối xe cộ đông nghẹt ở Paris. Người tài xế lái taxi thật bản lãnh, bằng tay nghề dày dạn kinh, nghiệm, anh đã vượt 25 cây số đường kể từ thủ đô ra ngoại ô mà không bị mất hút con mồi. Sau khi len lỏi khỏi con suối xe cộ, khung cảnh trước mặt Tondu và Tidou trở nên thoáng đãng hơn. Hai chiếc xe đều vượt qua cầu bắc ngang sông Seine rồi chạy dọc một khu rừng cấm. Tại ngã tư giao lộ vắng vẻ, chiếc Volvo bất ngờ rẽ trái và dừng lại ở một ngôi làng mang tên Saint Pierre du Perray qua tấm bảng chỉ dường.
Tidou hét lớn:
- Dừng ngay bác tài ơi.
- Sao?
- Bác tài cho xuống đây được rồi.
Hai hiệp sĩ móc hết tiền túi giao cho người lái taxi và ba chân bốn cẳng chạy về hướng con đường mòn tăm tối nơi chiếc Volvo đang đậu. Chúng luồn lách qua một khe hở vừa một người chui lọt dến nỗi Tondu suýt rớt chiếc mũ bêrê.
Tidou thốt lên:
- Căng mắt mà ngó kìa Giác Đấu.
Tondu giữ chặt chiếc bêrê dính đầu và căng mắt chiếu cái nhìn xuyên thủng bóng đêm dày đặc. Coi, chiếc Volvo đang nhích từ từ, cuối cùng mới chịu tắt máy phía sau một ngôi nhà vườn khả nghi.
Hai thằng rón rén dấn lên. Chúng mau mắn chọn chỗ núp trong cái chòi nhỏ gần ngôi nhà vườn. Từ nơi ẩn mình kín đáo này, hai đứa tha hồ quan sát người đàn ông hộ pháp tông cửa xe bước xuống.
- Gã mở cốp xe, chỗ con Kafi phát hiện mùi lạ... Tidou rù rì, trái tim hắn thót lại.
Hai đứa đều kinh hoàng khi thấy nhà khảo cổ học luồn hết hai tay vào trong cốp xe và kéo mạnh ra sau.
- Ghê quá, một cái đầu người Thủ lãnh ơi!
- Suỵt, thấy rồi. Dưới đầu người là một tấm thân dài thượt nằm bất động...
- Mềm như bún.
- Có khi đã chết không chừng, dám gã giết người rồi phi tang xác đây.
- Mày nghĩ gì về “khứu giác” của Kafi hả Tidou?
- Còn nghĩ gì nữa. Xác chết trong cốp xe chỉ có thể là “người quen” của chúng ta, tối thiểu Kafi đã tiếp xúc một lần nên mới... bén mùi như vậy.
- Trời hỡi, gã khảo cổ gian ác đó lôi xềnh xệch cái xác vô căn nhà vườn.
Hai thám tử im lặng khoảng chục giày. Gã đàn ông nguy hiểm đã biến mất, giọng Tondu nghèn nghẹn.
- Có nên phôn cho cảnh sát bây giờ không?
- Khu vực hoang vu này chưa chắc có trạm điện thoại công cộng. Vả lại tụi mình chưa nghiên cứu căn nhà, có khi trong đó có một tầng hầm giấu xác chết.
Hai thằng bắn tín hiệu cho nhau chớp nhoáng. Chúng kiên quyết thám sát căn nhà, từ ngoài ô cửa he hé, hai đứa đều phát giác một thứ ánh sáng nhờ nhợ của đèn pin kèm theo những tiếng thở phì phò. Rõ ràng nhà khảo cổ kỳ dị kia đang cố thu xếp xác chết nằm yên vị trong một xó xỉnh nào đấy.
Tiếng phì phò tắt ngấm, chỉ còn tiếng chân di chuyển mỗi lúc một xa dần.
- Gã gô rồi Thủ Lãnh, tụi mình “nhập nha” xem sao.
- Chơi thì chơi.
Hai thằng phi qua cửa cái vào trong, chúng chạm trán ngay cửa hầm lồ lộ. Tidou há hốc miệng trước thi thể bất động.
- Chúa ơi, ca sĩ Mario Belleto tự Grossi.
- Ông ta tử rồi.
- Chưa đâu, đợi tao bắt mạch dã. Ồ, ông ấy vẫn còn sống dù mạch rất yếu.
- Khốn nạn quá, chúng đã trói nghiến ông ta vào những thanh sắt của cái giường.
- Có lẽ đây là đòn dàn mặt cho luật im lặng. Chúng nghi Belleto đã phản bội tổ chức.
- Mình phải làm gì hả Thủ Lãnh?
- Kiếm một xô nước giội vô đầu ông ta. Mày ở đây đợi tao.
Tidou mò xuống nhà sau lục đục một hồi rồi xách lên xô nước đầy ắp. Hắn giội xô nước xuống cửa tầng hầm:
- Mày điên rồi, Thủ Lãnh. Nhà khảo cổ học sẽ quay lại đó.
- Kệ gã. Vấn đề bây giờ là phải hồi tỉnh Belleto.
Phải mất một lúc lâu, Belleto mới mở nổi mắt ra. Ông ta cố gắng cựa quậy nhưng tứ chi đã bị trói chặt.
- Ối, tôi bị làm sao thế này?
Tidou nhếch môi:
- Nói nho nhỏ ông ca sĩ. Ông đã bị một gã hộ pháp mệnh danh là nhà khảo cổ Pierre le Pape thanh toán đấy.
Nước mắt Belleto ứa ứa ra:
- Hic hic, tôi đã lẻn vào cửa hàng đồ cổ phố Ngói Đỏ ở Lyon ăn trộm pho tượng NỤ CƯỜI BÍ HIỂM dâng cho chúng mà chúng cũng vẫn không tha thứ...
- Sao?
- Hôm qua lúc chia tay các cậu, tôi không về Clermont mà đón xe tới phố Ngói Đỏ. Tôi đã biết quan hệ của nhóm các cậu với nhà khảo cổ nổi tiếng đất Lyon này và đoán rằng các cậu sẽ gửi pho tượng cho ông chú họ giám định. Sự suy đoán quả không sai, ông chủ tiệm đồ cổ đi vắng và tôi ẵm pho tượng bay thẳng về Paris nộp cho tiệm đồ cổ của tên Pierre le Pape cấp tốc. Hic hic, các bạn biết y đã trả ơn tôi như thế nào không, y mắng tôi như mắng chó và trong khi tôi lúng túng thì một miếng bông băng tẩm thuốc mê Clofromé đã ập vào mặt tôi. Từ đó tôi coi như chết lâm sàng, hic hic...
Tondu cau mặt lại. Cái nhìn của nó tóe lửa:
- Đáng kiếp. Tôi tưởng ông đã hoàn lương, ai ngờ còn phục vụ cho bọn tội phạm.
- Lạy Chúa, trước sau gì chúng cũng sẽ giết tôi.
Tidou trấn an:
- Không dễ dàng có chuyện đó đâu. Chỉ mong rằng sau tai nạn nhất sinh thập tử này, ông sẽ hối hận để làm một ca sĩ lương thiện.
- Tôi xin thề, hic hic...
- Suỵt, có tiếng động cơ xe hơi.
Hai thằng dựng tai như sói Kafi. Coi, từ xa xa, chúng nghe tiếng máy rền rĩ và sau đó là tiếng bánh xe lăn trên đám sỏi rào rạo.
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock