Chương 8
uaff (Động từ): Uống một hơi dài; viết một bản dự thảo dài.
Tôi phát hiện ra rằng khi một quý ông mắc bệnh nóng tính, đôi lúc thuốc giải độc tốt nhất là mời anh ta nhấp một hớp trà thật dài.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent.
o0o
Những bông hoa tươi cắm trong bình vương vãi khắp nơi trên sàn nhà, một chiếc bình vô giá bị lộn ngược nhưng may mắn là không vỡ, còn một vệt ẩm ướt thấm qua tấm thảm Aubusson mới và đắt tiền của Blake.
“Tôi chỉ muốn ngửi mùi hương của chúng,” Caroline nói từ vị trí của nàng trên sàn nhà.
“Cô được yêu cầu là phải ở yên một chỗ cơ mà!” Blake hét lên.
“Đúng, tôi biết điều đó nhưng...”
“Không NHƯNG gì cả!” anh gầm lên, kiểm tra xem mắt cá chân của nàng có tệ hơn chút nào không.
“Anh không cần phải hét lên như thế.”
“TÔI SẼ HÉT LÊN NẾU TÔI...” anh dừng lại, hắng giọng, và tiếp tục bằng tông giọng bình thường, “tôi sẽ hét lên nếu tôi thích và cũng sẽ nói bằng cái giọng này nếu muốn. Còn nếu tôi muốn nói thầm...”
“Tôi chắc chắn là mình hiểu ý anh.”
“Tôi có cần nhắc cô rằng đây là nhà tôi và tôi có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn hay không?”
“Anh không cần phải nhắc tôi,” nàng nói mát
Tông giọng đồng tình và thân thiện của nàng chọc tức anh. “Quý cô Trent, nếu cô tiếp tục ở lại nơi này…”
“Tôi biết ơn sâu sắc rằng anh đã để tôi ở lại đây,” nàng cắt ngang.
“Tôi không quan tâm đến sự biết ơn của cô…”
“Tuy nhiên, tôi rất vui lòng dành nó cho ngài!”
Anh nghiến răng, “Chúng ta cần phải thiết lập một số quy tắc.”
“Ồ, vâng, đúng thế, thế giới luôn cần một vài quy tắc. Nếu không thì sự hỗn loạn sẽ xảy ra ngay lập tức, và thì…”
“Cô có thể thôi ngắt lời tôi không?”
Nàng ngửa đầu về phía sau một chút. “Tôi tin là ngài vừa mới ngắt lời tôi.”
Blake đếm đến năm trước khi mở miệng trở lại, “Tôi sẽ không truy cứu việc này.”
Môi nàng xoắn lại thành điều gì đó mà người nào lạc quan có thể gọi là một nụ cười. “Anh có thể cho tôi mượn một tay được chứ?”
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ không hiểu.
“Tôi cần phải đứng dậy,” Caroline giải thích. “Tôi...” nàng dừng lại, không định nói với người đàn ông này rằng chiếc váy của nàng đã ướt. “Chỗ này cũng bị ẩm,” cuối cùng nàng đành lấm bẩm.
Blake lầm bầm điều gì đó mà nàng ngờ rằng mình hiểu rồi đặt phịch khay trà xuống - thứ mà anh rõ ràng đã quên béng là mình vẫn đang giữ trên tay. Trước khi Caroline có thời gian để chớp mắt trước cú va chạm của khay trà và mặt bàn, tay phải của anh đã chìa ra trước mặt nàng.
“Cám ơn,” nàng nói với tất cả sự nghiêm túc mà mình có thể gom được - thứ mà phải thừa nhận là không nhiều nhặn cho lắm.
Anh giúp nàng quay trở tại sofa. “Đừng có đứng lên nữa đấy!”
“Không đâu, thưa ngài!” Nàng dành cho anh điệu chào vui vẻ - một hành động dường như không có bất cứ tác dụng nào trong việc cải thiện tính khí của anh.
“Cô có bao giờ nghiêm túc được không?”
“Gì cơ?”
“Cách cô chào tôi, quăng tất cả sách của tôi xuống đất, những con chim giấy nhỏ... cô không thể làm bất cứ việc gì một cách nghiêm túc sao?”
Caroline híp mắt lại để quan sát trong lúc điên cuồng khua tay nói. Nàng chỉ mới biết anh có vài ngày, song chừng đó cũng quá đủ để nàng hiểu rằng sự bùng nổ cảm xúc này không phải là tính cách thông thường của anh. Thế nhưng nàng cũng không đánh giá cao những cố gắng trong việc tạo dựng một tình bạn và tình hữu nghị của mình lại bị ném trả vào mặt giống như một vũng nước tắm bẩn thỉu.
“Anh có biết tôi định nghĩa nghiêm trọng là như thế nào không?” nàng hỏi bằng giọng thấp trầm và tức giận. “Nghiêm trọng là một người đàn ông ra lệnh cho con trai ông ta đi hiếp dâm người được bảo hộ. Nghiêm trọng là một người phụ nữ trẻ không có nơi nào để đi. Nghiêm trọng không phải là một chiếc bình bị đổ và một chiếc thảm bị ướt.” Anh chỉ cau mày nhìn nàng đáp trả, vì thế, nàng thêm vào, “Và về lời chào hỏi nhỏ bé của tôi, tôi chỉ đang cố trở nên thân thiện.”
“Tôi không muốn làm bạn với cô,” anh buột miệng.
“Đúng thế, giờ thì tôi hiểu rõ điều đó rồi.”
“Cô ở đây vì hai lý do, chỉ hai lý do thôi, và tốt nhất là cô đừng bao giờ quên điều đó.”
“Có lẽ anh nên nói rõ một chút chăng?”
“Một là: Cô ở đây để hỗ trợ chúng tôi tóm được Oliver Prewitt. Hai là...” anh hắng giọng và thực sự đỏ mặt trước khi lặp lại. “Hai là: Cô ở đây bởi vì sau khi bắt nhầm cô và cô không có lỗi gì trong chuyện đó thì... ờ, tôi nợ cô khá nhiều.”
“À, vậy nên tôi không có nhiệm vụ phải cố giúp đỡ điều gì đó trong nhà cũng như trong vườn của anh, hay làm bất cứ cách nào để thân thiện với những người hầu của anh?”
Anh trừng mắt nhìn nàng nhưng không trả lời. Caroline xem phản ứng đó như một lời khẳng định, và gật đầu – hành động có thể khiến cả nữ hoàng cũng phải tự hào. “Tôi hiểu. Trong trường hợp này, có lẽ anh tốt nhất là không nên dùng trà cùng tôi.”
“Cô nói gì cơ?”
“Anh thấy thói quen khủng khiếp này của tôi rồi đấy.”
“Chỉ một thôi ư?”
“Chỉ một cũng đã có thể xúc phạm đến ngài rồi, thưa ngài,” nàng đáp trả, giọng không tốt đẹp chút nào. “Khi dùng trà với người nào đó, tôi có xu hướng trò chuyện với họ. Và tôi có khả năng làm điều đó một cách lịch sự và thân thiện. Rồi sau đó sẽ là…”
“Mỉa mai không phải là tính cách của cô.”
“Rồi sau đó sẽ là,” nàng nói to hơn, “Điều lạ lùng nhất sẽ xuất hiện. Nhắc cho ngài nhớ rằng không phải lúc nào cũng thế, và có thể là chẳng phải với ngài, ngài Ravenscroft, nhưng tôi chắc chắn rằng ngài sẽ không có cơ hội có nó.”
“Cơ hội gì?”
“Chà, trở thành bạn của tôi.”
“Ôi, vì Chúa,” anh thì thào.
“Chỉ cần đẩy khay trà lại cho tôi, nếu ngài vui lòng.”
Blake nhìn nàng chằm chằm một lúc trước khi làm theo lời nàng.
“Ngài có cần mang một tách đi không?”
“Không cần,” anh trả lời. “Tôi sẽ ở lại.”
“Hậu quả có thể kinh khủng lắm đấy.”
“Có vẻ như với tôi, hậu quả còn kinh khủng hơn nếu tôi để đồ đạc của mình ở lại với cô.”
Caroline nhìn anh trừng trừng và đặt mạnh một tách trà lên đĩa. “Sữa không?”
“Có. Không đường. Và hãy cố nhẹ nhàng với đồ sứ. Nó là vật gia truyền. Và giờ thì tôi đang nghĩ đến nó...”
“Giờ anh đang nghĩ đến cái gì cơ?” nàng ngắt lời.
“Tôi thực sự nên làm gì đó với đống hỗn độn trên tấm thảm.”
“Tôi sẽ tự dọn dẹp chúng,” nàng nói ngọt ngào. “Nhưng anh đã yêu cầu tôi không được nhúng tay vào việc gì quanh căn nhà này.”
Blake lờ tịt nàng đi và đứng dậy, rảo bước đến cánh cửa đang mở. “Perriwick!” anh gầm lên.
Perriwick hiện ra như thể Blake vừa triệu hồi ông ta. “Vâng, ngài Revenscroft?”
“Vị khách của chúng ta gặp một tai nạn nhỏ,” Blake nói, khoát tay về phía vết ướt trên tấm thảm.
“Vị khách vô hình của chúng ta, ý ngài là thế ư?”
Caroline nhìn người quản gia với vẻ thích thú không che giấu. Tất cả những gì Blake làm chỉ là hỏi: “Gì cơ?”
“Nếu tôi có thể bạo gan làm một khoản khấu trừ dựa trên những hành vi của ngài trong vài ngày qua, ngài Ravenscroft...”
“Vào thẳng vấn đề đi, Perriwick.”
“Ngài rõ ràng là không muốn công khai rằng Quý cô... À... Quý cô... Ờ... Tôi có thể gọi cô ấy là Quý cô Vô hình hay không...?”
“Quý cô Trent,” Caroline tiếp lời đầy giúp đỡ.
“...Quý cô Trent đang ở đây.”
“Đúng thế, cô ta đang ở đây, và chính là thế,” Blake nói một cách giận dữ. “Ông không cần phải giả vờ như không thấy cô ta.”
“Ôi, không đâu, ngài Ravenscroft, cô ấy rõ ràng là đang ở đây.”
“Perriwick, một ngày nào đó tôi sẽ bóp cổ ông.”
“Tôi không nghi ngờ gì về điều đó, thưa ngài. Nhưng tôi có thể bạo gan mà...”
“Sao nữa, Perriwick?”
“Tôi chỉ muốn hỏi ngài là không biết chuyến viếng thăm của Quý cô Trent tại trang viên Seacrest lúc này có thể được công khai hay chưa?”
“Không!” Caroline lớn tiếng trả lời. “Tôi sẽ thích việc ông giữ thông tin này lại cho riêng mình hơn. Ít nhất là cho đến vài tuần nữa.”
“Dĩ nhiên rồi,” Perriwick trả lời với cái cúi chào khéo léo. “Giờ thì, nếu ngài thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ xem xét tai nạn vừa rồi.”
“Cảm ơn, Perriwick,” Blake đáp lời.
“Nếu tôi có thể bạo gan, ngài Ravensrcoft…”
“Giờ thì lại gì nữa đây, Perriwick?”
“Tôi chỉ muốn đề nghị rằng ngài và Quý cô Trent có thể sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu dùng trà ở một căn phòng khác trong khi tôi dọn dẹp căn phòng này.”
“Ồ, ngài ấy sẽ không dùng trà cùng tôi đâu,” Caroline nói.
“Có, tôi có đấy,” Blake nghiên răng.
“Tôi không hiểu tại sao. Chính ngài nói rằng ngài chẳng có việc gì để làm với tôi cả.”
“Đó không hẳn là sự thật,” Blake đáp trả. “Tôi rất thích qua mặt cô.”
“Vâng, điều đó hẳn là rõ ràng rồi!”
Đầu Perriwick quay qua quay lại như một khán giả đang theo dõi trận cầu lông bậc nhất, rồi người đàn ông già cả đó đã thực sự mỉm cười.
“Ông!” Blake ngắt lời, chỉ vào Perriwick. “Im lặng!”
Perriwick đưa tay lên trái tim mình trong một cử chỉ đầy tính kinh kịch biểu thị sự mất tinh thần. “Nếu như tôi có thể…”
“Perriwick, ông là người quản gia chết tiệt bạo gan nhất cái nước Anh này, và ông biết rõ điều đó.”
“Tôi chỉ định,” người quản gia trả lời, trông khá tự mãn, “hỏi rằng liệu ngài có muốn tôi rời khay trà sang phòng khác hay không. Và nếu hai vị còn nhớ thì tôi cũng đã đề nghị là hai vị sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ở chỗ khác.”
“Thật là một ý kiến tuyệt vời, Perriwick,” Caroline đáp lời bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Quý cô Trent, cô rõ ràng là một phụ nữ thật lịch thiệp, hài hước và tốt bụng.”
“Ôi, lạy Chúa,” Blake lẩm bẩm.
“Chưa kể đến,” Perriwick tiếp tục, “một khẩu vị xuất xắc và tinh tế. Có phải cô chính là người đã chịu trách nhiệm giúp khu vườn trở nên đáng yêu ngày hôm qua hay không?”
“Vâng, đúng thế,” nàng nói đầy vui mừng. “Ông có thích cách bố trí mới hay không?”
“Quý cô Trent, rõ ràng là nó phản ánh một bàn tay với trực giác hiếm có về thẩm mỹ, thực sự tỏa sáng, và một kỹ năng khác thường.”
Blake trông như thể đã sẵn sàng để quăng người quản gia của mình đến London. “Perriwick, Quý cô Trent không phải là một ứng cử viên để được ông phong Thánh đâu.”
“Đáng buồn thay là không,” Perriwick thừa nhận. “Tuy nhiên, không phải vì tôi chưa từng cân nhắc nhà thờ như một phán xét hoàn hảo. Khi nghĩ tới một số người đã được phong Thánh, tại sao ư, tôi...”
Tiếng cười của Caroline lấp đầy căn phòng. “Perriwick, tôi nghĩ rằng mình yêu ông mất rồi. Ông đã ở đâu suốt bấy lâu nay thế?”
Ông ta mỉm cười đầy khiêm tốn. “Phục vụ ngài Ravenscroft, và bác của ngài ấy trước khi ngài ấy ra đời.”
“Tôi thực sự hy vọng rằng bác của ngài đây vui vẻ hơn ngài đây một chút.”
“Ồ, ngài Ravenscroft không phải lúc nào cũng nóng tính đâu. Tại sao ư, khi ngài ấy còn là một thanh niên trẻ tuổi…”
“Perriwick,” Blake gầm lên, “ông đang ở cảnh giới của việc bị tống đi mà không có một tờ giới thiệu nào đấy.”
“Ngài Ravenscroft!” Caroline quớ trách mở lời. “Ngài không thể nghĩ đến việc đuổi...”
“Ồ đừng lo lắng, Quý cô Trent,” Perriwick ngắt lời. “Ngài ấy đe dọa sẽ chấm dứt công việc của tôi ở đây gần như mỗi ngày.”
“Lần này tôi thực sự có ý đó đấy.” Blake không thể chịu nổi nữa.
“Ngài ấy cũng nói như vậy mỗi ngày,” Perriwick nói với Caroline - người thưởng cho ông bằng một tiếng cười khúc khích.
“Tôi không cảm thấy có gì đáng cười,” Blake tuyên bố, nhưng dường như chẳng ai thèm lắng nghe lời anh nói.
“Tôi sẽ chỉ rời trà sang phòng khác,” Perriwick quay trở lại và chồng những tách trà lên khay. “Trà sẽ được chuyển sang phòng xanh lá, hai vị nên cùng nhau thưởng thức.”
“Tôi thậm chí còn chưa được hớp ngụm nào,” Caroline lẩm bẩm trong khi dõi theo người giúp việc đang biến mất ngoài đại sảnh, “Ông ấy rất... ôi!”
Không nói một lời, Blake tóm lấy cô và hằm hằm bước ra khỏi cửa. “Nếu muốn trà,” anh gầm gừ, “thì cô sẽ có trà. Thậm chí là khi tôi phải đuổi theo ông lão giúp việc chết tiệt kia đến tận Bournemouth.”
“Tôi không có ý kiến gì về việc anh lại có thể dễ chịu đến thế,” nàng nói bằng giọng châm biếm.
“Đừng có chọc tôi, Quý cô Trent. Phòng khi cô không để ý thì tinh khí của tôi đang được treo lơ lửng trên một sợi chỉ đấy.”
“Ồ, tôi biết rồi!”
Blake nhìn nàng chằm chằm một cách khó tin. “Thật kỳ diệu là tới tận bây giờ vẫn chưa có ai đó giết cô.” Anh sải bước ngang qua đại sảnh, Caroline ôm lấy vai anh, và họ bước vào phòng xanh lá.
Không có dấu hiệu nào của khay trà.
“Perriwick!” Blake lại gầm lên.
“Ồ, ngài Ravenscroft!” giọng nói quái gở của người giúp việc vang lên.
“Ông ấy ở đâu thế?” Caroline không thể ngăn nổi mình đặt câu hỏi, ngoái đầu nhìn lại phía sau.
“Chúa mới biết,” Blake lẩm bẩm và tiếp tục hét, “Ông đang ở cái chỗ chết tiệt... Ồ, ông đây rồi, Perriwick.”
“Ông vừa mới chà đạp lên một tâm hồn đấy,” Caroline vừa cười vừa nói.
“Đó là một trong những tài năng hữu ích nhất của tôi,” Perriwick đáp từ ngưỡng cửa. “Tôi đã tự tiện chuyển trà vào phòng xanh da trời. Tôi cho là Quý cô Trent có thể sẽ cảm thấy yêu thích khung cảnh đại dương.”
“Ôi, tôi sẽ thích nó nhiều hơn bất kỳ điều gì khác,” Caroline vui vẻ trả lời Perriwick. “Cảm ơn ông, Perriwick. Ông quả là một người chu đáo.”
Perriwick mỉm cười rạng rỡ.
Blake cau mày.
“Tôi có thể làm gì khác để cô được thoải mái hay không, Quý cô Trent?” Perriwick tiếp tục hỏi.
“Cô ta ổn rồi,” Blake gầm gừ.
“Rõ rồi, cô ấy…”
“Perriwick, có phải chái phía tây cháy rồi không?”
Perriwick chớp mắt rồi hít vào một hơi và nhìn chằm chằm vào ông chủ của mình với nỗi thất vọng. “Tôi không biết, thưa ngài!”
“Nếu không có ngọn lửa nào cần phải dập tắt,” Blake tiếp lời. “Thì chắc chắn là ông có thể tìm ra vài nhiệm vụ khác để hoàn thành đấy.”
“Vâng, tất nhiên rồi, ngài Ravenscroft.” Người quản gia khẽ cúi chào rồi rời khỏi phòng.
“Anh không nên quá khắt khe với ông ấy,” Caroline nói.
“Có không nên dạy tôi phải điều hành ngôi nhà của mình như thế nào.”
“Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì như thế. Tôi chỉ đang nói với anh làm sao để trở thành một người tử tế hơn.”
“Cái này thậm chí còn xấc láo hơn.”
Nàng nhún vai, cố lờ đi cái cách mình bị dúi vào người anh khi anh bế nàng băng qua căn nhà. “Tôi thường xấc xược mà.”
“Một người chẳng cần phải ở bên cạnh cô quá lâu để đánh giá cao sự thật đó.”
Caroline duy trì sự im lặng. Có lẽ nàng không nên bạo gan mà tiếp tục nói chuyện với chủ nhà của mình nữa, nhưng miệng nàng thường thốt ra những từ mà không hề có sự chỉ đạo của bộ não. Bên cạnh đó, nàng khá chắc chắn rằng nơi ở của mình hiện nay ở trang viên Seacrest đủ an toàn trong vòng năm tuần tới. Blake Ravenscroft có thể không muốn nàng ở lại, cũng có thể không thích nàng nhưng chắc chắn là anh ta cảm thấy có lỗi vì sự nhầm lẫn của mình khi bắt nàng về đây, và ý thức danh dự khiến anh ta phải cho nàng một nơi ở cho đến khi nàng được an toàn khỏi Oliver Prewitt.
Caroline mỉm cười với chính mình. Một người đàn ông trọng danh dự thực sự là điều rất tốt.
Vài giờ sau, Caroline vẫn tiếp tục ngụ lại trong căn phòng xanh da trời, nhưng ở đó không có bất cứ điều gì nhiều hơn sự tương đồng với căn phòng mà nàng đã vào trước đó.
Với mong muốn được làm cho “Quý cô Trent đáng yêu và duyên dáng” được thoải mái và vui vẻ hết mức có thể, Perriwick đã mang cho nàng vài khay thức ăn, một chồng sách báo đã được chọn lọc, một hộp màu vẽ cùng một cây sáo. Khi Caroline chỉ ra rằng nàng không biết thổi sáo, Perriwick đã đề nghị được dạy nàng.
Blake cuối cùng cũng mất sạch toàn bộ kiên nhẫn khi Perriwick đề nghị được chuyển cây đàn piano vào trong hay tệ hơn là còn đề nghị Blake - người thực sự trẻ trung và khỏe mạnh hơn ông - làm điều dó. Như thế đã đủ tệ lắm rồi nhưng khi Caroline hỏi liệu Perriwick có thể chơi đàn cho nàng nghe được hay không thì Perriwick đã trả lời, “Chúa ơi, không. Tôi không biết đánh đàn, nhưng tôi chắc chắn là ngài Ravenscroft sẽ vui vẻ mà giúp cô giải khuây vào buổi chiều.”
Ngay lúc ấy, Blake liền vung tay mà rời khỏi phòng, lẩm bẩm điều gì đó về việc người hầu của anh chưa từng có thái độ lịch sự và quan tâm đến như thế dành cho anh.
Và đó cũng là lần cuối cùng Caroline nhìn thấy bóng dáng Blake. Tuy nhiên, nàng đã thành công trong việc giữ cho bản thân được vui vẻ suốt buổi chiều bằng việc nhai bánh ngọt và ngấu nghiến qua gần như tất cả các ấn bản của tờ London Times. Thực sự thì nàng có thể làm quen với một cuộc sống như thế này. Thậm chí mắt cá chân cũng không còn khiến nàng thấy đau đớn nữa.
Nàng hoàn toàn bị mê hoặc bởi những trang tin xã hội, nhắc cho bạn nhớ là không phải nàng có bất cứ hiểu biết nào về những người mà bài báo nhắc đến, ngoại trừ có thể là “Hầu tước Nguy hiểm và Bảnh bao...” - người mà Caroline bất đầu ngờ rằng đó chính là người bạn mới của nàng - James - khi vị hầu tước đó đích thân bước vào phòng.
“Anh đã biến mất một thời gian khá lâu đấy,” nàng nói. “Anh có muốn chút bánh ngọt không?”
James nhìn quanh căn phòng với vẻ tò mò không che đậy. “Chúng ta đã chuẩn bị cho một ngày lễ nào khác mà tôi không biết hay chăng?”
“Perriwick chỉ muốn chắc chắn rằng tôi được thoải mái,” Caroline giải thích.
“À, hoá ra thế. Những người hầu trong ngôi nhà này dường như bị cô làm cho u mê rồi.”
“Nó khiến Blake phát điên.”
“Tốt,” James nhặt một chiếc bánh khỏi khay và nói, “Đoán xem tôi tìm thấy thứ gì?”
“Có lẽ là tôi không thể.”
Anh giơ lên một mảnh giấy. “Cô.”
“Gì cơ?”
“Người giám hộ của cô dường như đang tìm kiếm tung tích của cô.”
“Ồ, tôi không ngạc nhiên cho lắm,” nàng bình luận, hướng sự chú ý về phía mảnh giấy và nhìn xuống nó. “Tôi chỉ đáng giá một ít tiền với gã. Ồ, điều này thật buồn cười!
“Gì cơ?”
“Đây này!” Cãrolme chỉ tay vào bức tranh vẽ nàng được đặt phía dưới tiêu đề: CÔ GÁI MẤT TÍCH. “Percy vẽ bức này.”
“Percy ư?”
“Đúng thế, lẽ ra tôi nên biết rằng Oliver sẽ bắt Percy làm điều đó. Gã ta quá ki bo để chi tiền cho một hoạ sĩ thích hợp.”
James nghiêng đầu và quan sát bức vẽ một cách cẩn thận. “Nó không hẳn là một bức chân dung tốt cho lắm.”
“Không, đương nhiên là không rồi. Nhưng tôi cho là Percy cố tình vẽ như thế. Anh ta thực sự rất có năng khiếu với bút và giấy. Nhưng nhớ lại thì anh ta không muốn tôi bị phát hiện còn nhiều hơn là tôi muốn.”
“Thằng ngốc,” James lẩm bẩm.
Caroline kinh ngạc ngẩng lên nhìn anh ta, chắc chắn rằng nàng vừa mới nghe nhầm. “Anh nói gì cơ?”
“Percy. Tôi thấy khá rõ rằng những gì mà cô vừa nói có nghĩa là hắn ta chẳng làm được bất cứ thứ gì tốt hơn cô đang làm. Nếu là hắn ta, tôi chắc chắn sẽ không phàn nàn về lựa chọn cô dâu của cha mình.”
“Nếu anh là Percy,” Caroline nói bằng giọng chế giễu, “Percy có thể sẽ trở thành một người đàn ông tốt hơn nhiều.”
James cười khùng khục.
“Ngoài ra,” nàng tiếp tục, “Percy nghĩ rằng tôi rất thiếu hấp dẫn, quan tâm một cách bệnh hoạn đến sách vở, và anh ta không bao giờ hết phàn nàn rằng tại sao tôi lại không thể ngồi yên.”
“Ồ, cô chẳng thể đâu!”
“Ngồi yên ư?”
“Đúng thế. Cứ nhìn mắt cá chân của cô mà xem!”
“Chẳng có gì phải đề cập đến nó cả...”
“Có đầy thứ để đề cập đến nó…”
“Ôi, ôi,” một giọng kéo dài vang lên từ ngưỡng cửa. “Không phải chúng ta đang quá thân mật đấy chứ?”
James nhìn lên. “Ồ, chúc một ngày tốt lành, ngài Ravenscroft”
“Và cậu đã biến đâu cả buổi sáng thế hả?”
James giơ tấm poster mà anh ta mang về từ thị trấn lên. “Tôi ra ngoài để điều tra về Quý cô Trent của chúng ta.”
“Cô ta không phải là Quý cô Trent của chúng t...”
“Thứ lỗi cho tôi,” James nói với một điệu cười tính quái. “Là Quý cô Trent của cậu.”
Caroline ngay lập tức phản bác. “Tôi không...”
“Đây đúng là cuộc đối thoại cực kỳ vớ vẩn,” Blake ngắt lời.
“Chính xác như những gì tôi nghĩ,” Caroline lẩm bẩm. Rồi nàng chỉ vào tờ thông cáo về mình và nói, “Nhìn xem hầu tước đã mang gì về kìa.”
“Tôi nghĩ mình đã nói rằng cô có thể gọi tôi là James,” James nói.
“Hầu tước cũng được,” Blake càu nhàu. “Và đây là cái quái gì thế?”
James đưa tờ giấy cho anh.
Blake lập tức gạt nó đi. “Cái thứ này chẳng giống cô ta chút nào.”
“Cậu không nghĩ thế ư?” James hỏi, vẻ mặt quả quyết.
“Không. Bất cứ kẻ ngốc nào cũng thấy rằng tên họa sĩ đã đặt hai mắt cô ta quá gần nhau, và miệng thì hoàn toàn sai bét. Nếu thực sự muốn tóm cô ta qua tranh thì hắn nên vẽ lúc cô ta mỉm cười mới đúng.”
“Anh nghĩ như thế sao?” Caroline hỏi với tâm trạng vui vẻ.
Blake cau mày và nổi giận với chính mình. “Tôi sẽ không lo lắng về việc có ai đó sẽ tìm ra cô dựa trên cái thứ này. Bên cạnh đó, chẳng ai biết rằng cô đang ở đây, và tôi thì không mong chờ việc có thêm bất cứ vị khách nào nữa.”
“Đúng rồi,” James lẩm bẩm.
“Và,” Blake thêm vào, “Tại sao phải có ai quan tâm đến cái này chứ? Chẳng có bất cứ đề cập nào đến phần thưởng cả.”
“Không phần thưởng ư?” Caroline kêu lên. “Tại sao tên khốn rẻ tiền...”
James bật cười thật lớn, và thậm chí cả Blake hay gắt gỏng cũng phải phá lên cười.
“Ồ, tôi không quan tâm,” nàng tuyên bố. “Tôi cũng chẳng quan tâm đến việc hắn còn không đưa ra một đồng tiền thưởng nào. Trên thực tế thì tôi vui vì điều đó. Ở đây, tôi còn hạnh phúc hơn là ở với bất cứ một gã giám hộ nào.”
“Tôi cũng sẽ như thế,” Blake nhăn nhó. “Nếu Perriwick và Mickle đối xử với tôi theo cái cách như thế này.”
Caroline quay sang anh với một nụ cười xấu xa, thôi thúc được trêu chọc anh quá mạnh mẽ để nàng có thể lờ chúng đi. “Xem nào, xem nào, đừng có ghen tỵ vì người hầu của anh thích tôi nhất.”
Blake định nói gì đó nhưng rồi chỉ bật cười. Caroline cảm thấy nỗi thỏa mãn đầy hạnh phúc lập tức lan rộng trong nàng, như thể trái tim nàng nhận ra rằng nàng vừa mới làm được việc gì đó rất tốt đẹp khi khiến anh có thể cười to như vậy. Nàng cần Blake và nơi trú ẩn trong nhà anh, nhưng cũng cảm thấy rằng có lẽ anh cũng cần nàng, dù chỉ một chút.
Anh là một linh hồn bị tổn thương hơn nàng rất nhiều. Nàng mỉm cười khi nhìn vào mắt anh và thì thầm, “Tôi ước gì anh có thể thường xuyên cười tươi như thế này.”
“Được,” anh nói thô lỗ. “Cô cứ nói mãi thế.”
“Về điểm này thì tôi đúng.” Trong cơn bốc đồng, nàng vỗ vào tay anh. “Tôi sẽ cho là mình sai trong một giao dịch lớn, nhưng chắc chắn rằng mình đúng trong chuyện này. Một cơ thể không thể nào tồn tại mà thiếu đi nụ cười như cái cách mà anh vẫn làm.”
“Và làm sao cô biết được điều đó?”
“Biết rằng một cơ thể không thể sống mà thiếu nụ cười hay là anh đã không cười trong một thời gian rất, rất lâu rồi?”
“Cả hai.”
Nàng nghĩ về điều này một lúc rồi nói, “Đối với anh, chậc, tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là những gì tôi có thể nói. Trông anh luôn có chút ngạc nhiên khi cười, như thể anh không mong được vui vẻ.”
Mắt Blake mở to hơn một chút, và không cần phải suy nghĩ, anh thì thầm, “Đúng thế.”
“Và về câu hỏi còn lại...” Caroline nói với một nụ cười buồn và vẻ tiếc nuối lướt qua khuôn mặt. Một khoảng im lặng kéo dài khi nàng cố nghĩ làm sao để diễn đạt cho thật đúng. “Tôi biết sẽ thế nào khi không cười. Tôi biết nó đau như thế nào.”
“Cô biết ư?”
“Và tôi biết rằng anh đã phải học cách tìm thấy tiếng cười cũng như sự bình yên ở bất cứ nơi nào có thể. Tôi có thể tìm thấy nó trong…” nàng đỏ mặt. “Thôi bỏ đi.”
“Không,” anh khẩn trương nói. “Cho tôi biết.”
Caroline nhìn quanh. “Chuyện gì đã xảy ra với hầu tước thế? Anh ấy lại biến mất nữa rồi.”
Blake lờ câu hỏi của nàng đi. Tài năng của James là biến mất khi thuận tiện. Anh thừa biết bạn mình đang chơi trò mai mối. “Cho tôi biết đi!”
Caroline nhìn chằm chằm vào một điểm ngay bên phải khuôn mặt anh, không hiểu nổi tại sao lại cảm thấy mình buộc phải vạch trần linh hồn với người đàn ông này. “Tôi tìm thấy sự bình yên trong bầu trời đêm. Đó là điều mẹ từng dạy tôi. Không có gì nhiều hơn sự đánh lừa nho nhỏ, nhưng...” nàng hướng ánh nhìn vào mắt anh. “Có thể anh sẽ cho rằng tôi thật ngốc nghếch.”
“Không,” Blake nói, cảm thấy thứ gì đó ấm áp và rất lạ lẫm bủa vây trái tim mình. “Tôi nghĩ rằng đó là điều ít ngốc nghếch nhất mà mình từng nghe được trong nhiều năm qua.”
Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế - Julia Quinn Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế