Chương 9
n Vũ ngồi thừ người trên giường, nhìn bộ quần áo mặc làm việc của cô ngày hôm nay đã được người quản gia giặt ủi sạch sẽ, đặt trên ghế.
Vậy là sắp có một câu chuyện khôi hài để kể cho Bá Kiện và Tiểu Bình về chuyến du lịch của cô, về một ngày làm việc như nô lệ trong công ty mỹ phẩm.
Cô phải quay về ngôi nhà của mình thôi. Cô không trở lại công ty ấy nữa. Cô đã quá mệt mỏi.
Ân Vũ đến bên cửa sổ, kéo hết rèm cửa ra, đưa mắt nhìn xa xăm như cố thu hết mọi hình ảnh, mọi kỷ niệm về mảnh đất này vào trong ký ức của cô, trước khi cô rời xa nó.
Vậy là Lâm Vỹ đã chiến thắng.
Anh ta đã biết là anh ta chiến thắng bằng cách này hay cách khác. Anh ta đã quá tự tin vào thắng lợi.
Ân Vũ hít một hơi thật dài không khí thoáng mát và trong lành của ban mai vào trong cơ thể của mình. Có một cái gì đó cuồn cuộn trong lòng cô... Không! Không hoàn toàn như vậy! Anh ta không thể đánh bại cô một cách dễ dàng như vậy! Cô vẫn còn sức chiến đấu. Ân Vũ cau mặt lại, đôi môi mím chặt với vẻ bướng bỉnh, cô hất đôi dép đi trong nhà vào một xó, trút bỏ bộ áo choàng, cô bắt đầu mặc quần áo. Vẫn quần jean và chiếc áo màu nâu gỗ, cuối cùng là đôi giày tennic.
Cô nhìn đồng hồ một cách khẩn trương, bây giờ vẫn còn chưa đến bảy giờ.
Cô sẽ trở lại công ty để làm việc.
o O o
Một ngày, hai ngày, ba ngày rồi cũng lặng lẽ trôi qua... Bánh xe thời gian cứ quay đi...
Cho đến ngày thứ sáu, Ân Vũ vẫn tỏ ra bền bỉ với công việc của mình.
Hàng ngày, buổi sáng đến công ty làm việc. Buổi chiều lại trở lại ngôi biệt thự. Cô vẫn mệt nhưng không đến nỗi kiệt sức. Ân đã học được cách phân phối sức lực và làm việc như thế nào cho có hiệu quả hơn. Tuy vậy, cũng có những lúc cô phải nghiến răng lại để khỏi bỏ việc. Lâm Vỹ nhất định không thể bắt cô làm mãi việc này, nên cô xác định phải chịu đựng đến cùng.
Những cố gắng của cô cuối cùng cũng được trả giá. Chỉ nghĩ đến việc mỗi buổi tối cỗ vẫn đủ sức bình thản mỉm cười với Lâm Vỹ trong bữa ăn và việc đó làm anh ta tức tối như thế nào, Ân Vũ cũng đủ hài lòng. Anh ta đáng bị đối xử như vậy, đặc biệt sau khi đã nhục mạ cô tại "chuồng bồ câu" trên bãi biển. Ân Vũ đỏ mặt khi nhớ lại, dù sao anh ta cũng không thoát ta khỏi trò chơi đó một cách bình thản như ý định.
Ân Vũ mải mê suy nghĩ, không biết rằng đã hết giờ làm việc. Cho đến khi cô cảm thấy không khí trong gian nha kho bắt đầu ngột ngạt, cô mới có ý định thò đầu ra cửa sổ để hít thở không khí trong lành.
Nhưng khi quay người lại Ân Vũ mới giật mình. Cửa sổ và cửa ra vào đã bị đóng lại. Ân Vũ chạy đến đẩy mạnh nó, nhưng cánh cửa vẫn không bật ra. Cô thử một lần nữa, mồ hôi vã ra. Ân Vũ nhớ mọi khi cánh cửa vẫn mở ra từ phía trong, thế mà bây giờ lại không mở được. Chắc chắn đã có ai vô tình gài nó lại ở phía ngoài vì không biết có cô ở bên trong. Nhưng tại sao trước khi gài họ không kiểm trả Hay là việc này được làm một cách cố ý?
ý nghĩ như một cú đấm đối với cộ Lâm Vỹ? Không!
Lâm Vỹ không thể làm việc đó. Anh ta sẽ không làm!
Cô không thể nhầm lẫn về anh tạ Nếu anh ta tàn ác đến như vậy, thì không bao giờ anh ta có thể làm cho cô xúc động.
Ân Vũ đứng yên không nhúc nhích, những ý nghĩ quay cuồng trong đầu cô, giống như những con chuột chạy trong mê cung vậy. Cô vẫn không thể gán hành động này cho Lâm Vỹ.
Tim Ân Vũ bắt đầu đập mạnh, sự hoảng sợ làm cho chân cô run lên, bàn chân không đứng vững trên bề mặt trơn tuột. Cô gắng thở thật nông, Ân Vũ mò mẫm tìm chiếc bàn chải mà cô dùng để chà sàn, cô cầm thật chặt, gõ mạnh nó vào cánh cửa kiên cố đang đóng kín một cách tuyệt vọng. Tiếng vang dội lại khiến cô cảm thấy inh tai nhức óc.
Bằng cố gắng cuối cùng Ân Vũ hét lên:
- Có ai đó không? Cứu tôi với. Cứu tôi với!
Không có tiếng trả lời ngoài tiếng vọng lại của cộ Ân Vũ quỵ xuống. Hơi thở yếu dần. Cô chỉ còn sức gọi tên anh lần cuối "Lâm Vỹ", rồi từ từ khép đôi mắt lại. Không còn biết gì về thế giới xung quanh mình nữa.
o O o
Đôi mắt đẹp khẽ lay động, rồi từ từ hé mở... Ân Vũ ngơ ngác nhìn quanh. Cô đang nằm bên chiếc giường êm ấm quen thuộc của mình, trong ngôi biệt thự của nhà họ Lâm.
Đầu có cô mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra. Phải rồi, căn phòng tối tăm ngột ngạt của gian nhà kho và cô đã quỵ xuống. Tại sao giờ này lại nằm ở đây? Lại còn có cả Lâm Linh bên cạnh. Cô gái mỉm cười khi thấy Ân Vũ nhìn mình, nhưng hai giọt lệ vẫn còn đọng lên mi mắt:
- Trời ơi, chị Ân Vũ, chị đã tỉnh lại rồi, chị đã tỉnh lại!
- Tôi vẫn còn sống à?
Lâm Linh nói trong nghẹn ngào:
- Phải rồi, chị vẫn còn sống. Chị làm cho cả nhà em phải rối lên vì lo cho chị.
- Tại sao tôi lại ở đây? - Ân Vũ hỏi, cô cố gắng ngồi dậy. Lâm Linh giúp cô kê chiếc gối nơi thành giường và dìu cô dựa người vào.
- Chị vẫn còn yếu và xanh xao lắm - Rồi bằng một giọng ôn tồn Lâm Linh bắt đầu kể - Ân Vũ, chị còn may mắn lắm. Nếu anh Lâm Vỹ không ở lại làm đêm ở công ty trong văn phòng của anh ấy, thì anh ấy làm sao nghe được tiếng kêu cứu của chị mà đến kịp lúc như vậy.
- Là Lâm Vỹ à? - Ân Vũ lại nghe tim mình đập mạnh.
- Phải, anh ấy nói rằng anh ấy đã nghe được những tiếng đập cửa và tiếng kêu cứu của chị, nhờ sự yên lặng của công ty sau giờ làm việc. Chị có biết không, khi về đến đây chị vẫn hôn mê bất tỉnh, khuân mặt thì đầm đìa nước mắt, nhìn chị trong bộ áo quần làm việc rũ xuống trông đến tội nghiệp. Anh Lâm Vỹ đã bế chị trên tay, anh ấy luôn miệng gọi tên chị, cũng chính anh ấy cứu sống chị.
Ân Vũ đưa tay lau vội những giọt nước mắt. Cô không biết mình đã khóc tự lúc nào? Khóc vì vui mừng được từ cõi chết trở về? Hay khóc vì Lâm Vỹ...?
- Mọi người đâu cả rồi Lâm Linh?
- Lâm Huy vừa đi khỏi vì có điện thoại của bạn, lúc nãy khi chị bất tỉnh, anh ấy cũng lo lắng cho chị lắm. Anh ấy nói nếu chị có mệnh hệ gì thì anh ấy cũng bỏ công ty mà đi luôn. Còn Lâm Vỹ bảo em hãy ở lại chăm sóc cho chị, anh ấy nói chị sẽ tỉnh lại ngay.
- Tôi làm phiền mọi người quá, tôi thật áy náy...
- Đừng nói vậy, chị tỉnh lại là mọi người vui rồi.
- Lâm Vỹ đâu? Tôi muốn cảm ơn anh ấy!
- Lâm Vỹ đang ở trong phòng anh ấy đấy! Thôi, em cũng về phòng đây!
- Cảm ơn cô rất nhiều Lâm Linh!
Lâm Linh mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng.
Ân Vũ rời khỏi tấm chăn phủ lên người, cô nhìn mình trong bộ áo ngủ sạch đẹp, có lẽ Lâm Linh đã thay cho cô khi cô bị ngất.
Ân Vũ bước ra cửa. Cô lẳng lặng đi dọc hành lang với đôi dép bằng lông êm ái, cố gắng bước thật khẽ không gây tiếng động nào. Những ý nghĩ vương vấn mãi trong đầu cộ Những ý nghĩ về Lâm Vỹ... Anh đã cứu cộ Người đàn ông lạnh lùng và cay độc đã bế cô trên tay và luôn miệng gọi tên cộ Lúc đó, sự kiêu ngạo và lòng tự hào của anh biến đi đâu? Anh không thể như thế với một người phụ nữ mà anh đã luôn tỏ ra oán ghét và nguyền rủa không tiếc lời, một kẻ luôn đối đầu với anh.
Đôi tay Ân Vũ run run khi gõ nhẹ ào cửa phòng Lâm Vỹ. Và hồi hộp khi thấy cánh cửa từ từ hé mở va anh xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Vỹ trong bộ ngủ màu xanh đậm, anh cũng tỏ vẻ bất ngờ khi nhận ra cô, có lẽ anh không ngờ có một lúc nào đó cô lại đến gõ cửa phòng của anh. Nhưng bây giờ họ đang đối diện với nhau. Nét mặt anh khi dịu đi trông không đáng ghét như những lần anh đối chọi với cộ Điều này làm Ân Vũ cảm thấy bối rối. Cô ấp úng:
- Lâm Vỹ... Lâm Vỹ...
- Giọng Lâm Vỹ trầm xuống nhưng rất rắn rỏi:
- Vào trong này rồi hãy nói chuyện. Tôi không muốn có ai đó đi qua, họ sẽ hiểu lầm khi thấy cô đứng ở đây, cả hai chúng ta ăn mặc như thế này.
Ân Vũ lưỡng lự, cô không muốn vào, nhưng lại không dám trái ý anh.
Lâm Vỹ bỗng kéo tay cô vào bên trong và đóng cửa lại.
Ân Vũ nhận thấy đây là một căn phòng đẹp, một tấm thảm màu cỏ úa trải trên nền nhà. Các tấm rèm như những bức tường rêu phong được kéo dồn lại cho ánh trăng vàng dịu bên ngoài lọt vào. Trên các bệ gỗ mun đặt những bức tượng nhỏ bằng sứ rất thanh nhã.
Anh chỉ chiếc ghế đặt ở bàn làm việc, nơi mà những tập hồ sơ giấy tờ vẫn đang mở rộng. Có lẽ cô đã làm dở dang công việc của anh. Anh nói:
- Cô ngồi đi! Cô muốn uống nước một chút gì không?
- Tôi nghĩ tôi phải đi ngaỵ Tôi đến đây chỉ để cảm ơn anh!
- à, về việc tôi đã phát hiện cô trong nhà kho ấy à?
- Vâng, nếu như lúc đó không có anh thì có lẽ...
- Thôi, sự việc đã qua rồi đừng để tâm nữa. Tôi cứu cô chỉ vì một sự tình cờ thôi mà
- Lâm Vỹ không nhìn cô khi anh nói - Ở vào trường hợp của tôi, ai cũng sẽ làm như thế. Và tôi cũng làm như thế với bất cứ ai chứ không riêng gì cô.
- Dẫu sao tôi cũng cảm ơn anh đã cứu tôi. Chào anh!
Ân Vũ nói rồi quay lưng ra cửa. Cô đã kết thúc cuộc nói chuyện quá đột ngột. Cô cũng hiểu mình không nên có thái độ như thế đối với người đã cứu sống mình. Nhưng những lơi lẽ của anh ta cũng thật đáng ghét. Và Ân Vũ biết rằng cô không thể nào nán lại thêm được nữa.
o O o
Vẫn như thường lệ, Ân Vũ vào công ty làm việc lúc bảy giờ. Mặc dù Lâm Huy và Lâm Linh khuyên cô nên ở nhà nằm nghỉ sau sự cố đáng tiếc vừa rồi. Cô đã nói với họ rằng cô vẫn còn đủ sức để làm việc. Cái công việc tồi tệ nhất mà Lâm Vỹ đã cố tình giao cho cô.
Khi Ân Vũ cầm những dụng cụ của mình bước vào nhà kho, thì ông Gia Lập xuất hiện. Ông ta gọi:
- Ân Vũ, đi theo tôi!
Ân Vũ bước về phía ông. Thấy cô vẫn cầm lỉnh kỉnh trên tay nào là xô xách nước, bàn chải, chổi, khăn lau... Ông lắc đầu:
- Bỏ chúng xuống! Cô sắp có công việc mới rồi.
Đứng trước cánh cửa rộng lớn của một căn phòng. Ông nói:
- Ân Vũ, tôi đã báo cáo với ông LâmVỹ là làm công việc rất tốt và ông ấy quyết định giao cô công việc ở một bộ phận khác. Tại căn phòng này cùng với những công nhân trong đó, sẽ có người hướng dẫn cộ Công việc mới của cô nhẹ nhàng và sạch sẽ hơn nhiều so với... - Ông im lặng một lúc rồi nói tiếp - Cô hiểu cho, Ân Vũ, mọi quyền hành đều được quyết định bởi ông Lâm Vỹ. Tôi chỉ là người được giao nhiệm vụ đào tạo mà thôi!
- Tôi hiểu rồi. Và rất cảm ơn ông, Gia Lập!
- Thôi, vào làm việc đi nhé!
Nói rồi ông quay đi, Ân Vũ có cảm giác ông cũng vui lây với niềm vui của cô.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ