Ruồng Bỏ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
Ông đang ngồi ở phòng đằng trước xem bóng đá trên tivi. Tỷ số 0 đều; hình như chẳng đội nào muốn thắng.
Lời bình luận luân phiên bằng tiếng Sotho và Xhosa, những thứ ngôn ngữ ông chẳng hiểu lấy một lời. Ông vặn cho âm thanh thành tiếng thì thầm. Chiều thứ Bảy ở Nam Phi: thời gian dành cho người đàn ông trưởng thành và các thú tiêu khiển của họ. Ông gà gà ngủ.
Lúc ông tỉnh dậy, Petrus đang ngồi cạnh ông trên xôpha, tay cầm chai bia. Anh ta đã vặn cho tiếng to hơn.
- Bushbucks, đội của tôi đấy – Petrus nói – Bushbucks và Sundowns.
Sundowns bị phạt góc. Một trận đánh giáp lá cà ngay trước khung thành. Petrus rên rỉ và vò đầu. Lúc lớp bụi tan, thủ môn đội Bushbucks đang nằm trên mặt đất, quả bóng nằm dưới ngực anh ta.
- Giỏi quá! Cừ quá! Anh ấy là một thủ môn rất cừ. Chắc họ phải giữ riệt anh ấy – Petrus nói.
Trận đấu kết thúc không ghi bàn thắng nào. Petrus chuyển kênh. Đang có đấu bốc: hai người đàn ông nhỏ xíu, nhỏ đến mức chỉ tới ngực trọng tài đang vờn nhau, xoay vòng rồi lao vào đấm nhau chí tử.
Ông đứng dậy, lững thững vào phía sau ngôi nhà. Lucy đang nằm trên giường, đọc sách. - Con đọc gì đấy? – Ông nói. Cô nhìn ông hơi chế giễu, rồi lấy nút bông ra khỏi lỗ tai.
- Con đọc gì đấy? – ông nhắc lại, rồi tiếp – Công việc ra sao rồi? Bố đi nhé?
Cô mỉm cười, lật gáy sách lên. Điều bí ẩn của Edwin Drood: ông không ngờ tới.
- Bố ngồi xuống đây – cô nói.
Ông ngồi xuống giường, lười biếng vuốt ve bàn chân để trần của con. Một bàn chân đẹp, quyến rũ. Cấu trúc xương thanh tú giống hệt mẹ cô. Một phụ nữ đang độ thanh xuân, hấp dẫn dù nặng nề, dù chẳng có quần áo tôn lên.
- Theo con, công việc rất tốt, David ạ. Con rất vui vì bố ở đây. Cần có thời gian để bố điều chỉnh cho hợp với cuộc sống thôn dã. Lúc đó bố sẽ thấy không đến nỗi buồn chán đâu.
Ông lơ đãng gật đầu. Hấp dẫn, vậy mà không có đàn ông, ông vẫn nghĩ. Có cần tự trách mình vì đã nghĩ như thế không? Từ ngày con gái ông ra đời, ông chẳng cảm nghĩ gì về cô ngoài tình yêu thương tự nhiên nhất, rộng rãi nhất. Cô không thể không cảm nhận được điều đó. Hay tình yêu ấy quá nhiều? Cô thấy là một gánh nặng? Nó đè nén cô chăng? Nó làm cô phải đọc giấu giếm hơn chăng?
Ông không biết Lucy với các người yêu của cô ra sao, và họ đối với cô như thế nào. Ông chưa bao giờ ngại theo vết một ý nghĩ uốn lượn quanh co, và bây giờ ông cũng không ngại. Ông đã là cha của một phụ nữ có tình cảm mãnh liệt? Cô có thể lôi cuốn hoặc không lôi cuốn những gì thuộc lĩnh vực cảm xúc? Ông và cô có thể trao đổi về chuyện đó được không? Lucy đang sống một cuộc đời không được che chở. Vậy sao bố con ông không cởi mở cùng nhau, sao họ không xác định giới hạn, biết bao lần mà chẳng ai làm việc đó?
- Trước kia bố tìm ra nhiều việc để làm – ông nói lúc về, sau cuộc đi lang thang – Con có gợi ý gì không?
- Bố có thể giúp lũ chó. Bố có thể xẻ thịt cho chó. Lúc nào con cũng thấy việc đó khó khăn. Rồi còn Petrus nữa. Petrus rất bận rộn trên đất đai của anh ấy. Bố có thể đỡ đần Petrus một tay.
- Đỡ đần Petrus một tay. Bố thích việc đó. Bố thích những việc dính dáng đến lịch sử. Con có nghĩ là anh ta sẽ trả lương cho bố không?
- Bố cứ hỏi anh ấy. Con chắc sẽ trả thôi. Đầu năm nay Bộ Đất đai đã cấp cho anh ấy một khoản đủ mua một héc ta và một mảnh của con. Con chưa kể với bố sao? Đường ranh giới chạy qua đập nước. Bọn con dùng chung cái đập đó. Mọi thứ từ đập đó. Mọi thứ từ đập đến hàng rào là của anh ta. Anh ta có một con bò, sang xuân sẽ đẻ. Anh ta có hai vợ, hoặc là một vợ và một bạn gái. Nếu chơi nước bài hay, có thể anh ta sẽ được trợ cấp lần thứ hai đủ để làm nhà. Theo tiêu chuẩn ở Eastern Cape, anh ta là người có của. Bố cứ đòi Petrus trả lương cho bố. Anh ta có khả năng làm điều đó. Con không chắc anh ta có thể trả nhiều hơn.
- Thôi được, bố sẽ làm việc xẻ thịt cho chó, bố sẽ đề nghị với Petrus. Còn gì nữa?
- Bố có thể giúp việc ở bệnh viện. Họ đang thất vọng vì không có người tình nguyện. - Con định nói là giúp Bev Shaw.
- Vâng.
- Bố cho là bố với bà ta chẳng hợp nhau.
- Bố chẳng cần hòa hợp với bà ấy. Bố chỉ giúp bà ấy thôi. Nhưng bố đừng mong được trả công. Bố sẽ làm việc ở đó chỉ vì thiện chí và hảo tâm thôi.
- Bố ngờ lắm, Lucy. Nghe có vẻ mập mờ giống như dịch vụ công cộng. Cứ như một người cố làm để chuộc lỗi lầm trong quá khứ vậy.
- Tùy động cơ của bố thôi, David, con có thể cam đoan với bố rằng lũ súc vật ở bệnh viện sẽ không hỏi đến chuyện đó. Chúng không đòi hỏi và cũng chẳng quan tâm.
- Thôi được, bố sẽ làm việc đó. Nhưng với điều kiện bố không phải thành người tốt hơn. Bố không sẵn sàng để cải tạo đâu. Bố muốn cứ là bố. Bố sẽ làm việc trên cơ sở đó thôi – Tay ông vẫn để trên bàn chân trần của cô; lúc này ông bóp mắt cá cô thật chặt – Con có hiểu không?
Cô tặng ông một thứ mà ông chỉ có thể gọi là nụ cười ngọt ngào:
- Cho nên bố quyết làm người xấu mãi. Điên rồ, xấu xa và nguy hiểm nếu biết. Con hứa là chẳng ai đòi bố thay đổi đâu.
Cô trêu chọc ông giống như mẹ cô thường trêu chọc ông. Sự dí dỏm của cô, nếu có, còn sắc sảo hơn nhiều. Ông vốn hay bị phụ nữ dí dỏm lôi cuốn. Dí dỏm và đẹp. Ông đã cố công tìm mà chẳng thấy sự dí dỏm ấy ở Melanie. Nhưng cô quá đẹp.
Một cơn rùng mình thèm muốn nhè nhẹ chạy khắp người ông. Ông nhận thấy Lucy đang quan sát ông. Ông không làm ra vẻ che giấu. Thú vị thật.
Ông đứng dậy, ra ngoài sân. Những con chó nhỏ thích thú khi thấy ông: chúng lon ton chạy tới chạy lui trong chuồng, rên rĩ một cách háo hức. Nhưng con chó bun cái chỉ động đậy.
Ông bước vào chuồng nó, đóng cửa lại. Nó nghếch lên nhìn ông, rồi lại gục đầu xuống; những núm vú già nua của nó thõng thượt.
Ông ngồi xổm, cù vào sau tai nó.
- Chúng ta đều bị bỏ rơi, đúng không nào? – ông thì thầm.
Ông duỗi người cạnh nó trên nền bê tông trần trụi. Bên trên là bầu trời xanh lơ nhạt. Chân tay ông giãn ra.
Lucy tìm thấy ông như thế. Chắc là ông đã ngủ thiếp đi: ông là người biết đầu tiên, cô đang ở trong chuồng với bình nước, và con chó đứng dậy, ngửi ngửi chân cô.
- Kết bạn rồi hở bố? – Lucy nói.
- Nó chẳng dễ kết bạn đâu.
- Katy già nua tội nghiệp này, nó đang xót xa đấy. Chẳng ai muốn nuôi nó, và nó biết thế. Buồn cười thật, con cháu nó rải khắp quận này, vậy mà chẳng đứa nào vui lòng san sẻ mái nhà với nó. Nhưng chúng cũng chẳng có quyền mời. Chúng chỉ là một phần của nả, một bộ phận của hệ thống báo động mà thôi. Chúng làm chúng ta cảm thấy vinh dự vì được đối xử như những vị thánh, và chúng ta đền đáp bằng cách đối với chúng như những vật quan trọng.
Hai bố con rời chuồng chó. Con chó cái sụm xuống, nhắm mắt lại.
- Các cha ở Nhà thờ đã tranh luận rất lâu về chúng, và đã quyết định là chúng không có linh hồn thật sự - ông nhận xét – Linh hồn của chúng gắn chặt với thân thể, và chết cùng với chúng.
Lucy nhún vai:
- Con cũng không chắc con có linh hồn. Nếu có nhìn thấy, con cũng không biết đấy là linh hồn.
- Không đúng. Con là một sinh linh. Tất cả chúng ta đều là sinh linh. Chúng ta có linh hồn từ trước khi ra đời.
Cô nhìn ông một cách kỳ quặc.
- Con sẽ làm gì với nó? – ông hỏi.
- Với Katy ấy ạ? Con sẽ giữ nó lại.
- Con đã từng bỏ súc vật lần nào chưa?
- Chưa, bố ạ. Bev thì bỏ. Đây là một việc chẳng ai muốn làm, vì thế bà ấy phải đảm nhận. Nó làm bà ấy rất đau xót. Bố đã đánh giá bà ấy quá thấp. Bà ấy là một người thú vị hơn bố nghĩ nhiều.
Nhưng người đàn bà bé nhỏ, lùn bè bè, tiếng nói khó chịu kia có đáng bị phớt lờ không? Một thoáng thương xót tràn ngập lòng ông: thương con Katy đang lẻ loi trong chuồng, thương thân ông, thương cả mọi người. Ông thở dài thật sâu và không kìm lại.
- Tha thứ cho bố, Lucy – ông nói.
- Tha thứ cho bố? Vì cái gì ạ? – Cô hơi mỉm cười, chế giễu.
- Vì bố là một trong hai người quan trọng được giao nhiệm vụ đưa con vào cuộc đời này, và đã không thành người dẫn dắt tốt hơn. Nhưng bố sẽ đi và giúp Bev Shaw. Bố con mình quy ước là bố không phải gọi bà ta là Bev. Cái tên ấy nghe xuẩn lắm. Nó làm bố nhớ đến những kẻ thô lỗ. Bao giờ thì bố bắt đầu?
- Con sẽ gọi điện cho bà ấy.
Ruồng Bỏ Ruồng Bỏ - John Maxwell Coetzee Ruồng Bỏ