Chương 9 Chứng Cớ
gười lạ mặt hỏi to:
- Tụi bây là ai? Đến đây làm gì? Trả lời ngay...
Giọng nói của người ấy nghiêm dễ sợ.
Anh Đông ho lên một tiếng trước khi nói để giọng cho rõ ràng:
- Chúng tôi sẽ trả lời ngay nhưng xin ông đừng rọi đèn vào mắt chúng tôi.
Người lạ mặt khẽ lách chiếc đèn bấm qua hướng khác. Nhờ vậy, chúng tôi có thể thấy rõ người đang đứng trước mặt. Đó là một người đàn ông độ bốn mươi tuổi, người to lớn. Tay phải người ấy cầm đèn bấm, tay trái cầm một cây gậy lớn.
Người đó rống lên:
- Rồi đó! Trả lời ngay!
Anh Đông nói chậm rãi đầy tự tin không có vẻ gì sợ sệt cả:
- Tôi tên là Đông, còn đây là em gái tôi tên là Hương. Anh em chúng tôi đều là học sinh trường này. Lúc nãy, anh em chúng tôi thấy trên tầng lầu trên có ánh sáng khả nghi mà theo anh em chúng tôi biết thì không có ai ở trường này ban đêm cả. Hơn nữa mới đây nhà trường lại bị người lạ mặt lén vào làm những điều mờ ám. Vì muốn bảo vệ trường, anh em chúng tôi đến đây dò xét. Đó là nguyên nhân chúng tôi ở đây. Bây giờ đến lượt ông! Xin ông cho biết ông là ai mà lại có mặt ở đây vào giờ này?
Tôi rất hãnh diện được một người anh như anh Đông: can đảm, mưu trí.
Người lạ hơi biến sắc trước câu hỏi của anh Đông. Người ấy ngó anh Đông đăm đăm. Một lúc sau, người ấy nói:
- Tao là người vừa được nhà trường mướn giữ trường ban đêm được hai ngày nay. Lúc nãy tao cũng thấy ánh sáng khả nghi như tụi bây, tao lên đó dò và gặp tụi bây. Đủ chưa? Tụi bây đi ngay để tao tìm kẻ gian không tao đập một cái bể đầu bây giờ!
Người đàn ông giơ cây gậy lên. Anh em chúng tôi chạy một nước.
Sáng hôm sau, Xu Xu lại chỗ chúng tôi cho biết là kẻ gian vẫn còn lảng vảng chung quanh nhà bạn. Anh Đông có vẻ bối rối trước tin mới này.
Anh nói:
- Pho tượng Bà Triệu do chính ông Xu Hào tạo ra bị dời chỗ một cách hết sức bí mật. Nhà Xu Xu luôn bị kẻ gian rình rập. Anh nghi là hai sự kiện này liên quan mật thiết với nhau trong bí mật mà chúng ta đang muốn khám phá. Nhưng còn cái hồ tắm?...
Tôi nói:
- Em đề nghị tối nay mình dò xét trong trường một lần nữa xem sao.
Anh Đông cười:
- Em thật can đảm! Anh cũng nghĩ thế! Tối nay mình sẽ hành động theo chương trình đêm qua nghe!
Tối đến, tôi và anh Đông lén vào trường và vẫn thấy ánh sáng bí mật trên tầng lầu ba như đêm qua.
Anh Đông quyết định đi tìm người gác đêm. Anh đi về phía cổng trước. Tôi theo sau. Thình lình anh quay lại nắm tay tôi:
- Em xem kìa!
Một bóng đen đang chạy thật nhanh ở phía trước và mất hút trong một góc tối.
Lúc đó, một giọng nói rổn rảng nhưng dữ tợn bỗng nổi lên sau lưng chúng tôi:
- Chà! Lại tụi bây nữa!
Chúng tôi quay lại. Người gác đêm nhìn chúng tôi giận dữ. Anh Đông bình tĩnh:
- Tôi đang tìm ông để báo cho ông biết vẫn còn thấy ánh sáng bí mật trên lầu ba và mới đây tôi lại vừa thấy một bóng đen chạy biến mất ở phía trước kia kìa.
Anh Đông vừa nói vừa chỉ tay ra phía trước.
Vừa nghe anh Đông nói xong, người gác đêm có vẻ ngạc nhiên, dặn chúng tôi đứng đó đợi rồi người ấy đi thẳng về hướng anh Đông vừa chỉ. Khi người gác đêm vừa quay lưng, anh Đông khẽ nháy mắt với tôi và ra dấu bảo tôi theo ảnh. Anh Đông dẫn tôi về phía nhà để xe của trường. Anh lấy một chiếc đèn bấm nhỏ chiếu xuống đất. Đất nơi đây mềm trơn trợt. Tôi phải thận trọng tiến từng bước một vì sợ ngã. Thình lình anh Đông la lên:
- Hương! Em xem nè!
Nhiều vết giày còn ướt ấn sâu xuống đất mềm hiện lên rõ ràng.
Ngó kỹ những vết chân đó, anh Đông có vẻ suy nghĩ.
Anh nói:
- Ngày mai chủ nhật, nhất định nơi này chả có ai lai vãng cả. Em xem kìa! Bờ của các vết chân rất rõ ràng. Anh muốn làm một cái khuôn các vết chân đó.
Tôi hỏi:
- Để chi vậy anh?
- Để tìm dấu vết kẻ gian.
Tôi thắc mắc:
- Theo em biết, anh phải dùng xi măng để đúc khuôn. Vậy, lấy xi măng ở đâu bây giờ? Hơn nữa, phải chờ xi măng khô mới lấy khuôn được như thế làm sao chờ được hả anh?
Anh Đông nói:
- Xi măng có rồi! Kia kìa... Chờ ngày mai khô mình sẽ vào lấy.
Anh Đông thật đúng là một nhà thám tử tài ba.
Theo ánh đèn bấm, tôi thấy ở một góc cột có một bao xi măng dùng dở để sẵn đó từ bao giờ. Có lẽ vì dùng sắp hết nên thợ xây dựng bỏ lại.
Anh Đông nói tiếp:
- Em lại đó hốt xi măng đến đây cho anh!
Trong khi tôi lấy xi măng, anh Đông đến hồ nước lấy nước.
Anh trộn nhanh xi măng với nước rồi đổ vào vết chân. Xong rồi, anh đặt một miếng gạch khá to lên vết chân đó để bảo vệ tác phẩm của mình.
Anh xoa tay:
- Thế là xong! Ngày mai mình sẽ có thể nhận diện được kẻ gian nhờ khuôn này. Về chỗ cũ mau! Kẻo người gác đêm biết!
Sáng mai, tôi đến gặp anh Đông để đi lấy khuôn. Tôi thắc mắc không biết anh làm cách nào lấy được khuôn giữa ban ngày mà mọi người không biết. Nghe tôi hỏi, anh nói:
- Sáng nay là chủ nhật nên trường nghỉ học không có ai ở trong đó cả trừ công trường đang hoạt động ở bên cạnh. Theo anh biết, sáng nay không có người gác đêm hôm qua, mà chỉ có ông Tư nhân viên thường trực của ban giám đốc gác điện thoại ở văn phòng chỉ dẫn cạnh cửa ra vào. Từ nơi đó vào chỗ lấy khuôn, anh chỉ cần ông Tư lơ năm phút là thành công. Vì thế anh thi hành chương trình như thế này...
Anh Đông bỗng dừng nói. Tôi sốt ruột:
- Chương trình như thế nào hả anh?
Anh Đông nói chậm rãi với vẻ hết sức long trọng:
- Chương trình ấy thành công hay không một phần lớn do em đó!
Tôi ngạc nhiên nhưng sung sướng vì thấy mình quan trọng hơn lên:
- Do em hả? Anh tin em đi! Em sẽ cố gắng với bất cứ giá nào! Nhưng có khó lắm không anh!
Anh Đông mỉm cười:
- Không khó gì lắm đâu! Em chỉ cần bình tĩnh và có chút đảm lược là thành công!
Thấy tôi trố mắt nhìn, anh Đông ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Vì ban ngày mình không thể vào trường lén lút được; mình phải đường hoàng vào ra nơi cổng chính. Nhưng cổng chính lại bị đôi mắt của ông Tư canh chừng. Ông sẽ hỏi mình vào trường làm gì thì khó biện bạch lắm. Theo anh biết, ngoài việc gác trường, ông còn có nhiệm vụ trả lời điện thoại cho nhà trường nữa. Vì thế, trong lúc anh vào, em sẽ đến phòng điện thoại công cộng cạnh trường gọi điện thoại cho ông và cố gắng nói chuyện này chuyện nọ cho qua năm phút để anh vào lấy khuôn bởi khi nói chuyện điện thoại, ông Tư sẽ phải xây lưng ra ngoài.
Tôi hỏi:
- Nhưng mình nói chuyện gì cho hết năm phút hả anh?
Anh Đông ngó tôi cười:
- Đó là tài của em! Cần bình tĩnh và có đảm lược! Anh để em tự do... Hơn nữa em đã từng thi hùng biện mà! Cần gì phải hỏi anh!
Tôi hơi lo nhưng biết không thể nào từ chối thi hành được. Tôi hỏi:
- Anh nhớ số điện thoại không?
- Đây này! À! Bây giờ là tám giờ hai mươi phút dê -rô giây mười hai sao? Em hãy cố gắng cho anh năm phút để anh vào trường lấy khuôn.
Tôi và anh Đông lái xe đến trường. Chúng tôi dựng xe ở một cột đèn. Tôi tiến đến phòng điện thoại cạnh trường. Từ đó, tôi có thể nhìn vào trường, thấy suốt từ văn phòng chỉ dẫn đến chỗ đặt khuôn của anh Đông.
Tôi dòm đồng hồ. Tôl nhấc điện thoại lên quay số. Tôi nghe chuông reo ở bên kia đầu dây. Tôi thấy ông Tư đứng dậy đến chỗ để điện thoại. Đúng như lời anh Đông, ông Tư xây lưng ra ngoài.
Tôi nghe ông Tư nói:
- A lô! Trường... chúng tôi nghe đây!
- A lô!
Vừa đáp lại bằng tiếng "a lô", tôi bỗng nhiên nghẹn lời, chả biết nói gì nữa cả. Tôi run cầm cập.
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng