Chương 9
ọ dành ngày tiếp theo ở trong Đền thờ. Mặc dù Emily đã khôi phục lại được một vài phần ký ức vụn vỡ của người Xan thì cuộc sống cá nhân của Riza vẫn còn là một điều bí ẩn. Đi quanh Đền thờ, cô cũng vẫn ngạc nhiên trước những điều phát hiện được y như những người khác vậy.
Họ nhanh chóng thấy rằng mỗi căn phòng đều được dùng để tưởng nhớ về một thế giới riêng biệt nào đó mà người Xan đã từng đến. Nó giống như những khu vực của một thư viện phân chia sách thành các chủ đề khác nhau và mỗi khu lại thể hiện những chi tiết về con người và các nếp sống mà người Xan đã khám phá ra, bao gồm cả những điều kiện cần thiết để duy trì sự sống.
“Vô cùng hấp dẫn,” Chiron nói đầy hào hứng khi ông nhờ Emily dịch hết thứ này đến thứ khác.
Một vài căn phòng miêu tả các thế giới nơi mà chẳng có gì được cần đến. Người Xan lặng lẽ đến đó để đảm bảo mọi thứ vẫn ổn mà không hề làm gì hết. Những căn phòng còn lại kể về việc đưa những người sống sót từ những thế giới đang bị hủy diệt tới Xanadu và công việc liên quan đến sự tạo dựng môi trường thích hợp để duy trì sự sống cho họ.
“Điều này thật tuyệt vời,” cha của Emily nói khi nghe cô đọc các thông tin từ bức tường của một căn phòng mới. “Người Xan quả là những con người đặc biệt. Hãy nhìn vào tất cả những gì họ đã làm cho biết bao nhiêu thế giới. Cha tự hỏi liệu chúng ta có thể tìm thấy một căn phòng miêu tả Trái đất không.”
“Hoặc Olympus,” Paelen nói xen vào. “Người Xan có biết đến chúng ta không nhỉ?”
Emily gật đầu. “Chúng ta có biết,” cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, lạ lùng mà giờ đây họ đã biết đó chính là giọng nói của Riza. “Chúng ta đã đến thăm cả hai thế giới của các người rất nhiều lần.”
Cha của Emily lắc đầu trong sự kinh ngạc. “Người Xan giám hộ quá nhiều thứ.”
“Giống hệt người xứ Olympus ngày nay,” Emily nói. Pegasus đang đứng bên cạnh cô trong khi cô vuốt ve cái cổ ấm áp và rắn chắc của nó.
“Như em đi đến các thế giới nằm dọc theo Dòng Mặt Trời và giám sát mọi người đó Pegs ạ.” “Không giống như thế này,” Paelen nói. “So với những gì người Xan đã làm thì chúng ta chẳng làm được gì hết.”
“Đặc biệt là con đấy, thằng nhóc ăn trộm ạ,” thần Diana trêu chọc. Bà đến bên cạnh cha của Emily. “Steve, hãy đi theo ta, ta có thứ này muốn cho ông xem.”
Emily và các bạn của mình tiếp tục nhìn quanh. “Nơi này thật tuyệt!” Joel nói. “Mình tự hỏi nó thực sự to lớn đến dường nào.”
“Em có nghĩ là chúng ta có thể thăm một vài khu vực khác mà người Xan đã tạo ra ở đây không?” Paelen hỏi.
Emily nhún vai. Cô bước đến một bức tường trong căn phòng và miết bàn tay dọc theo những con chữ. “Nó nói rằng chúng ta có thể thăm lục địa của những người này. Nhưng em đã từng nhìn thấy những lời cảnh báo ở các phòng khác rằng hãy tránh xa nơi đó.”
“Tại sao chứ?” Joel hỏi.
“Mình không chắc lắm,” Emily đáp. “Chúng ta phải đọc tất cả các chi tiết cơ. Có thể những lục địa đó rất nguy hiểm.”
“Không,” Riza nói to, “không hề nguy hiểm gì cho chúng ta cả. Nhưng vì lý do nào đó, những cư dân ở đó không hề biết rằng mình đã bị chuyển đi chỗ khác. Chúng ta không được gây ảnh hưởng đến họ.”
“Riza đấy à?” Paelen nói chuyện trực tiếp với cô ấy.
“Ta đây, Paelen. Cả hai chúng ta đều ở đây.” “Emily có thể quay lại được không?” Joel nói một cách khó chịu.
Emily mỉm cười. “Joel, mình chưa bao giờ rời đi cả. Nhưng Riza muốn nói với chúng ta điều gì đó.”
“Việc này ngày càng trở nên quái dị đấy!” Joel nói. “Tôi không có ý xúc phạm gì cả, nhưng Riza ạ, cần phải có thời gian để làm quen với việc cô đang ở trong đó.”
“Không phải là xúc phạm gì, Joel ạ,” Emily nói bằng giọng của Riza. “Nhưng hãy hiểu điều này. Ta đã biết cậu lâu như Emily quen biết cậu vậy. Giữa chúng ta không hề có bí mật nào hết. Ta đã ở cùng cậu tại Khu 51 khi chúng ta hôn nhau đấy.”
“Các người đã làm gì cơ?” Paelen đột nhiên đưa ánh mắt buộc tội về phía Joel.
“Này, đó là chuyện riêng tư mà,” Joel nói, mặt cậu đỏ ửng lên. “Đó là chuyện giữa tôi và Emily cơ mà.”
“Và ta nữa,” Riza vừa nói vừa khẽ cười.
Paelen hết nhìn Emily rồi lại nhìn Joel. “Có điều gì hai người cần phải nói cho ta biết không thế?”
Emily thẹn thùng. “Không hẳn vậy đâu.” “Đúng đấy, hãy cứ tiếp tục tìm hiểu đi nhé,” Joel nói một cách cộc cằn rồi lao ra khỏi căn phòng.
Họ đang trên đường quay về khu lều trại, vừa đi vừa hào hứng bàn tán về những điều đã phát hiện được thì cánh cổng vòm của Dòng Mặt Trời đột ngột mở ra. Thần Apollo xuất hiện. Ngay khi nhìn thấy thần, mọi người đã biết rằng có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
“Cha đang ốm rất nặng và ông đã yêu cầu gặp Emily. Ta e rằng ông sắp chết.”
“Cái gì?” Thần Diana kêu lên và lao về phía em trai mình. “Không thể như thế được! Cha chỉ vừa mới quay về đó thôi mà.”
“Em biết”, thần Apollo nói. “Chuyện xảy ra rất nhanh. Nhiều người ở Olympus cũng đang ốm, cả chú Pluto và chú Neptune cũng vậy.”
Nghe nhắc đến cha, Pegasus chồm lên. Nó hí vang và ngửa đầu ra sau.
“Có chuyện gì xảy ra với họ thế?” Cha của Emily hỏi dồn.
“Cha không nói gì cả. Chỉ bảo ta đưa Emily quay về ngay lập tức. Ông nói rằng Olympus đang vô cùng nguy hiểm. Ông ra lệnh những người khác vẫn ở lại đây. Ông không muốn mọi người bị nhiễm bệnh.”
Thần Diana nghiêng người và chăm chú nhìn vào khuôn mặt của em trai mình. Bà đưa tay chạm vào mái tóc nơi thái dương của thần. “Apollo, tóc em đang bạc đi.”
Thần gật đầu. “Mọi người ở Olympus đều như thế. Và thậm chí còn nặng hơn nữa. Tất cả người dân Olympus đều già đi rất nhanh.” Thần quay về phía Emily. “Chúng ta không còn thời gian nữa, hãy nhanh lên nào.”
Pegasus phản đối ầm ĩ và lại chồm lên. “Không, Pegasus, ngươi phải ở lại đây,” thần Apollo nói. “Không ai miễn nhiễm với dịch bệnh này cả. Những người lớn tuổi của Olympus nhiễm bệnh nhanh nhất nhưng không một ai trong chúng ta an toàn đâu. Cha ta tin rằng Emily, Steve và Joel sẽ an toàn khi quay lại đó vì cô Maureen không hề bị nhiễm bệnh.”
“Ta sẽ không ở lại đây,” thần Diana cương quyết, “khi mà Cha đang ốm. Em biết rằng em không thể ngăn cản được ta mà, Apollo. Thế nên hãy tránh đường đi.”
Thần Apollo cúi đầu, biết rằng không gì có thể ngăn cản nổi người chị bướng bỉnh của mình. “Cha yêu cầu tất cả người dân Olympus ở lại đây.” “Vậy thì cha sắp phải thất vọng rồi!” Thần Diana đáp lời. Bà nhìn những người khác trong khu cắm trại. “Những ai không muốn quay về thì cứ tự nhiên ở lại đây mà không hề bị phán xét gì cả. Còn ta sẽ không ở lại.”
Chiron lắc đầu và dùng vó gõ xuống nền đất. “Ta sẽ không ở lại đây trong khi Olympus đang lâm nguy.”
Không ai trong khu trại tuân lệnh ở lại Xana-du cả. Từng người theo nhau xuyên qua cánh cổng đi vào Dòng Mặt Trời.
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus