Nụ Cười Cho Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
áng chủ nhật, Gia Tuấn đến Ái Vy thật sớm. Hôm nay anh muốn chở Ái Vy đi chơi. Đã lâu lắm rồi họ chưa đi chơi cùng nhau.
- Bác ơi, hôm nay bác cùng con cùng tụi con đi chơi một bữa nha bác?
Ái Vy chen vào:
- Hôm nay em phải đi làm rồi, em không thể đi cùng anh và mẹ rồi.
Gia Tuấn chu đáo:
- Lúc sáng, anh đã đến đó xin phép cho em nghỉ rồi.
Ái Vy nhăn nhó:
- Sao anh lại làm vậy? Em đã hứa lúc mới vào làm sẽ không nghỉ đấy.
Gia Tuấn tươi cười:
- Cũng có trường hợp ngoại lệ chứ Vy?
Bà Ái Lan chen vào:
- Mẹ thấy con nên đi chơi với Gia Tuấn. Đã lâu lắm rồi hai đứa đâu có được đi chơi cùng nhau.
Gia Tuấn nhướng mắt:
- Em có nghe bác nói chưa hả?
Ái Vy chu môi:
- Chỉ được lần này thôi đấy!
- Tuân lệnh!
Cả bà Ái Lan và Ái Vy đều cười trước cử chỉ ngộ nghĩnh của Gia Tuấn. Gia Tuấn sốt sắng:
- Bây giờ mình lên đường nha!
Bà ái Lan chợt lên tiếng:
- Hai đứa cứ đi đi, mẹ sẽ không đi đâu. Mẹ bận công việc rồi.
Ái Vy chu môi:
- Mẹ bận gì vậy.
- Mẹ có chút việc riêng.
Gia Tuấn mỉm cười thầm cảm ơn bà mẹ vợ tương lai của mình. Chắc là bà cố tình không đi để Ái Vy và Gia Tuấn được tự do.
Hôm sau, Ái Vy vừa ra đến cổng trường thì gặp Ly Ly. Thấy Ái Vy, Ly Ly hất mặt:
- Tao muốn nói chuyện vời mày.
Khả Nhi cười mỉa mai:
- Người có ăn có học nói chuyện có khác há mi?
Ly Ly liếc Khả Nhi thật sắc:
- Con nhỏ kia mày có im đi không hả? Đanh dá quá coi chừng có ngày thằng bồ nó bỏ bây giờ.
Khả Nhi Cũng không vừa:
- Tôi đanh đá chưa bằng bà chị đây đâu. Tôi cần phải học thêm ở bà chị nhiều lắm đấy.
Ly Ly giận đỏ mặt:
- Mày...
Ái Vy chen vào:
- Nếu chị muốn nói chuyện với tôi thì đi đến một nơi khác để nói. Tôi không muốn nói chuyện giữa đường đâu.
Ly Ly kênh mặt:
- Lại quán Phù sa cho yên tỉnh.
- Vậy cũng được!
Khả Nhi reo lên:
- Ta đi theo nữa nha Vy?
Ly Ly can ngăn:
- Đây là chuyện riêng của hai đứa tao, mày đi theo làm gì?
Ái Vy vỗ vai bạn:
- Mi cứ về trước đi, chiều chúng ta gặp lại.
- Nhưng để mi đi với một người nham hiểu như vậy, ta không yên tâm chút nào cả.
- Mi cứ yên tâm đi không có gì đâu.
- Vậy thì nhớ cẩn thận đó!
- Tớ biết rồi!
Vừa đến quán gọi nước xong Ly Ly đã lớn tiếng:
- Có phải hôm qua mày cùng anh Tuấn đi Vũng Tàu không hả?
Ái Vy gật đầu:
- Phải!
- Mày có biết làm vậy là qúa đáng lắm không hả? Mày thừa biết tao là người yêu của anh Tuấn vậy mà mày lại dám qua mặt ta để đi chơi với ảnh. Mày quá xem thường con Ly Ly này rồi đấy.
Ái Vy nhún vai:
- Tôi không hề xem thường chị. Đúng là chị đã từng là bạn gái của Gia Tuấn nhưng theo tôi được biết thì anh ấy đã chia tay với chị rồi.
Ly Ly cười khẩy:
- Ai đã nói với mày như vậy hả?
- Dĩ nhiên là Gia Tuấn!
Ly Ly bỗng cười lớn:
- Lời anh ấy nói mày tin được sao? Nói cho mày biết anh Tuấn đã bảo với ta rằng anh ấy chỉ đang đùa cợt với mày thôi.
Ái Vy dửng dưng:
- Vậy à?
Ly Ly cảm thấy không hài lòng về thái độ dửng dưng đó, cô cố tình nói thêm:
- Hôm qua, ba mẹ anh ấy có đến nhà tao để xin phép ba mẹ tao để anh ấy cưới tao.
Ái Vy vẫn dửng dưng:
- Vậy à?
Ly Ly nóng mũi:
- Hôm qua nếu không tại mày rủ rê thì Gia Tuấn đã cùng với ba mẹ anh ấy đến nhà tao rồi.
- Vậy à?
Ly Ly nổi cáu:
- Mày xem thường tao đến vậy à? Mày nghe tao nói không hả?
- Tôi không hề xem thường ai cả. Nãy giờ tôi để chị nói chính là tôi tôn trọng chị thôi. Chị có quyền mơ tưởng đến những cái mà chị thấy thích mà chị không thể đạt được.
Ly Ly không ngờ Ái Vy cũng chanh chua như vậy nhưng cô quyết phải hạ gục Ái Vy.
Ly Ly lấy trong túi xách ra một xấp hình rồi đặt lên bàn:
- Mày xem đi!
Ái Vy cầm lên xem, cô thoáng tái mặt thấy những tấm ảnh của Gia Tuấn và Ly Ly chụp chung với nhau thật tình tứ. Ái Vy cố gắng để mình được bình tĩnh.
Cô để lại xấp hình xuống bàn rồi nói:
- Chị còn bao nhiêu hình ảnh như thế này nữa cứ đem ra hết đi. Tôi sẽ xem qua một lượt.
Ly Ly hụt hẫng, cô không ngờ Ái Vy sâu sắc hơn cô nghĩ. Ly Ly vẫn không chịu thua.
- Đây là kỷ niệm đẹp của tao và anh Tuấn lúc còn ở bên Mĩ. Lúc đó thật tội nghiệp cho mày phải ngồi ở bên đây nhớ thương chờ đợi ảnh.
Ái Vy cười nửa miệng:
- Người đàn ông nào mà không bay bướm chứ hả? Nhưng họ biết đâu là cuộc vui đâu là bến dừng.
Ly Ly như không kềm chế được cơn giận dữ, cô nói như la lên:
- Mày hay lắm Ái Vy, giỏi lắm anh Tuấn đã lầm mày rồi. Mày không ngây thơ và hiền dịu như anh ấy tưởng.
- Tôi cũng nhờ học ở Chị.
Ly Ly chơt sắc lạnh:
- Nãy giờ tao đùa với mày thôi bây giờ tao yêu cầu mà từ đây về sau không được gặp Tuấn nữa.
- Chị lấy quyền gì vậy.
- Quyện làm vợ sắp cưới!
Bỗng Ái Vy cười thành tiếng:
- Vợ sắp cưới mà không giữ được chồng. Thật tội nghiệp!
Ly Ly giận đỏ mặt. Cô hét lên:
- Kim Dung đâu ra đây nhanh lên.
Kim Dung hùng hổ bước ra, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn Ái Vy:
- Mày đã vác mạng đến đây thì sẽ phải chịu đòn thôi.
Ái Vy cố bình tĩnh:
- Hai người định làm gì tôi hả?
Ly Ly cười lớn:
- Kim Dung! mi đừng làm nó sợ, nó tè quần thì khổ lắm đấy.
Ái Vy giận sôi gan, cô như quên đi sợ hãi:
- Đúng là những người lưu manh đội lốt trí thức.
Ly Ly nổi cáu sấn tới, cô vung tay định tát cho Ái Vy một cái nhưng đã bị một bàn tay khác chặng lại Ly Ly ngước lên nhìn và cô hốt hoảng khi thấy người đó là Gia Tuấn. Anh nói trong giận dữ.
- Tôi không ngờ cô lại làm như vậy, cô làm tôi thất vọng về cô quá!
Ly Ly nắm lấy tay Gia Tuấn lay nhẹ:
- Anh đừng hiểu lầm mà tại nó xúc phạm em trước nên mới định cho nó một bài học thôi.
Gia Tuấn giật mạnh tay ra:
- Cô im đi! Cô còn biện minh cho mình nữa hả? Tôi không ngờ cô lại có những hành động thô bạo như vậy.
Ly Ly gào lên:
- Anh Tuấn, anh nghe em nói đi, không phải như anh nghĩ đâu mà.
Uổng công mẹ tôi xem trọng cô. Cô làm tôi thất vọng lắm Ly.
Rồi như không chờ phản ứng của Ly Ly, Gia Tuấn nắm lấy tay Ái Vy kéo đi.
Mặc cho Ly Ly có gào lên dữ dội.
Gia Tuấn đưa Ái Vy về nhà, cũng may hôm nay bà Lan không có ở nhà nên dễ dàng nói chuyện hơn.
- Em đi theo Ly Ly làm gì vậy Vy?
Ái Vy vẫn bình tĩnh:
- Chị ấy bảo là muốn nói chuyện với em nên em đi theo chị ấy.
Gia Tuấn nhăn trán:
- Sao em khờ vậy. Hôm nay nếu không có Khả Nhi gọi điện cho anh thì không biết lúc nãy không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Chị ấy làm vậy cũng đúng thôi. Em không trách chị ấy đâu.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy như khó hiểu:
- Em đang muốn nói chuyện gì vậy Vy.
Ái Vy quay mặt đi nơi khác:
- Chuyện đó anh phải biết rõ hơn em mới phải chứ?
Gia Tuấn nhăn nhó:
- Em cứ nói rõ ra xem nào.
Ái Vy nhìn thẳng vào Gia Tuấn cô nói bằng tất cả sự giận dữ. Nếu ngày xưa anh không cho người ta cơ hội thì ngườì ta đâu yêu anh làm gì.
- Em bắt đầu biết vòng vo khi nào vậy Vy. Em nói vào vấn đề chính đi!
Ái Vy lờ mắt nhìn Gia Tuấn:
- Tôi hỏi anh, có phải những ngày ở bên Mĩ anh và chị ấy luôn ở bên nhau không?
Gia Tuấn nhăn trán:
- Sao em lại hỏi anh những chuyện này?
- Anh trả lời em đi!
Gia Tuấn từ từ kể:
- Lần đi công tác kỳ đó, anh đã quen với Ly Ly. Em cũng biết rồi, bên Mĩ anh đâu có bạn bè người thân nào. Anh quen được Ly Ly và cả hai cùng đi chơi với nhau nhưng anh the anh không hề làm chuyện gì có lỗi vời em cả Ái Vy.
Ái Vy lắc đâu:
- Anh bảo tôi làm sao tin anh đây, tôi đã tận mắt nhìn thấy những tấm ảnh mà anh và cô ấy tình tứ bên nhau.
Gia Tuấn quay phắt Ái Vy lại đối diện với mình. Anh nghiêm nghị:
- Em tin vào những tấm ảnh đó mà không tin anh à?
- Tôi chỉ tin vào những gì mình thấy được.
Gia Tuấn giải thích:
- Ái Vy à? Em phải hiểu đó là bên Mĩ, chuyện như vậy chẳng có gì cả.
Ái Vy giận dữ.
- Tôi là người Việt Nam, người yêu của tôi cũng là người Việt Nam. Tôi không thể nào chấp nhận được người yêu của mình vun vãi tình cảm một cách quá đáng như vậy.
Gia Tuấn khổ sở:
- Lúc đó anh chỉ xem Ly Ly là em gái của mình thôi.
Ái Vy cười buồn:
- Vậy à?
Gia Tuấn cố nói:
- Em phải tin vào tình yêu của anh chứ Vy?
Ái Vy nổi giận, cô gào lên:
- Anh nói đi làm sao tôi có thể tin anh được đây? Cứ nghĩ đến cảnh cô ấy ngã vào lòng anh là tôi tức phát điên lên được.
Gia Tuấn tự nhiên mỉm cười, anh ôm lấy Ái Vy:
- Em yêu anh đến vậy sao Vy?
Ái Vy đẩy mạnh Gia Tuấn ra cô nhìn thẳng vào mặt anh:
- Anh luôn nói rằng tôi không tin vào tình cảm của anh. Vậy anh có để cho tôi tin anh không hả? Không cần phải nghĩ đến những tháng bên Mĩ đâu. Anh hãy nhớ lại những ngày anh và tôi chia tay nhau, chẳng phải anh và cô ấy vẫn luôn bên nhau vui vẻ sao hả?
Gia Tuấn nổi giận:
- Chẳng phải anh đã nói rất rõ với em rồi sao? Anh chỉ đi với Ly Ly để trả thù em thôi.
Ái Vy lạnh lùng:
- Tôi đâu biết được lời anh nói là thật hay giả?
- Ái Vy!
- Nếu anh không có gì với chị ta thì chị ấy đâu tìm cách phá mình chứ.
Gia Tuấn kiên nhẫn:
- Em cũng biết nói là cô ta đang phá mình vậy mà em lại trách anh?
Ái Vy dửng dưng:
- Tôi tin chị ấy!
Gia Tuấn ngồi phịch xuống ghế, anh ôm đầu đau khổ:
- Em tàn nhẫn với anh lắm Ái Vy, em đâu biết rằng những ngày anh xa em là những ngày kinh khủng nhất của anh. Anh cố gắng để kiếm em. Vậy mà em lại phũ phàng với anh như vậy? Em thật là tin người khác chứ không tin anh hả?
Ái Vy thoáng xúc động nhưng cô vẫn cứng rắn:
- Anh về đi! Tôi nghĩ hôm nay có nói gì cũng vô ích thôi.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy, cô lại tiếp tục nói với vẻ dửng dưng:
- Tôi nghĩ rồi mỗi người chúng ta đều phải suy nghĩ lại thật kỹ. Nếu thật sự cần nhau chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này.
Gia Tuấn không ngờ Ái Vy lại sâu sắc đến vậy:
- Em khác trước nhiều lắm Vy.
- Anh cũng nói vậy à?
Ái Vy lạnh lùng:
- Anh về đi!
Gia Tuấn đứng lên anh nhìn Ái Vy đau xót:
- Em hãy suy nghĩ thật kỹ và quyết định đâu là con đường đúng nhất.
Nói xong Gia Tuấn bỏ về, Ái Vy ngồi phịch xuống ghế, cô ôm mặt khóc nức nở:
- Gia Tuấn ơi! Anh có biết em yêu anh lắm không? Em không thể xa anh đâu nhưng còn chị ấy? Em thật sự rất sợ sự có mặt của chị ấy giữa chúng ta.
Ái Vy lặng lẽ khóc Ái Vy thấy đời mình thật cay đắng, vừa mới có được hạnh phúc tràn về giờ lại vụt đi!
Trong phòng khách, Ly Ly cứ ôm cánh tay ba mình. Cô lay nhẹ:
- Ba phải giúp con mới được. Con không thể xa anh Tuấn đâu ba. Thiếu anh ấy chắc là con chết mất.
Bà Kim Chi chen vào:
- Lần này ông phải giúp con mới được, tôi đau lòng lắm khi nhìn con đau khổ.
Ông Hoàng Thanh cười nhẹ:
- Bà và con cứ yên tâm đi! Tôi đã có cách làm cho gia đình Gia Tuấn phải làm theo lời mình thôi.
Ly Ly tươi ngay nét mặt:
- Thật không ba?
- Chẳng lẽ ba lại nói dối con sao?
Ly Ly reo lên:
- Cơn cám ơn ba!
Ông Hoàng Thanh xoa đầu con gái:
- Ba không muốn con gái ba buồn đâu nhé!
- Ba đã giúp con rồi con còn buồn làm gì chứ.
- Vậy thì tốt!
Ly Ly chợt hỏi:
- Ba định làm gì để đối phó với con Ái Vy đó vậy ba?
Ông Hoàng Thanh xoa đầu con gái:
- Ba sẽ chia cách chúng nó bằng mọi cách.
Bà Kim Chi tự nhiên lại nói:
- Làm như vậy có tàn nhẫn lắm không anh?
Ông Hoàng Thanh lừ mắt:
- Vậy bà tàn nhẫn nhìn con gái mình đau.
- Tôi không phải là như vậy.
Ly Ly chen vào:
- Mẹ ơi! Con nhỏ đó là hạng gái lả lơi không có anh Tuấn thì nó cũng có người khác thôi mà.
- Bà có nghe con gái mình nói chưa vậy? Bà yên tâm rồi chứ?
Bà Kim Chi thở nhẹ:
- Cha con ông muốn làm gì thì làm tôi đâu có biết gì đâu? Tôi chỉ cần con gái mình vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.
Ông Hoàng Thanh và Ly Ly đều cười nham hiểm. Mỗi người đang đeo đuổi một ý nghĩ riêng. Ông Hoàng Thanh thấy hả dạ lắm.
- Thành Minh! Mày hãy xem con gái mày đau khổ như thế nào đây?
Buổi sáng, ông Hoàng Thanh gọi Lâm Minh vào thật gấp:
- Tôi muốn nhờ cậu làm một việc quan trọng. Xong chuyện này, tôi sẽ thăng chức cho cậu.
Lâm Minh nhăn mặt:
- Là chuyện gì vậy anh?
Ông Hoàng Thanh nham hiểm:
- Tôi muốn cậu phá vỡ hạnh phúc của một đôi trai gái. Đó là Ái Vy.
Lâm Minh nhíu mày:
- Sao phải hại cô ấy hả anh?
Ông Hoàng Thanh thâm độc:
- Tội của nó rất lớn, dám yêu Gia Tuấn làm con gái tôi đau khổ.
Lâm Minh bất bình:
- Nhưng Ai Vy và Gia Tưấn yêu nhau trước khi gặp Ly Ly mà anh?
Ông Hoàng Thanh lừ mắt:
- Cậu không nên hỏi nhiều, hãy làm theo những gì tôi bảo.
Lâm Minh nghiêm nét mặt:
- Xin lỗi anh, chuyện này em không làm thể giúp anh được.
- Tại sao vậy?
Từ lúc hại ông Thành Minh phá sản rồi đến chết. Em luôn ăn không ngon, ngủ không yên. Em rất hối hận về việc làm của mình.
Ông Hoàng Thanh giận dữ:
- Bây giờ cậu định phản tôi hả?
Lâm Minh phân bua:
- Anh đừng nghĩ như vậy oan cho em lắm. Em luôn hết dạ làm việc cho anh.
- Vậy còn chuyện này!
- Em không thể? Em không muốn tội của mình chất càng cao đâu.
Ông Hoàng Thanh lừ mắt:
- Cậu không có quyền từ chối việc này. Cậu nên nhớ, cậu có được ngày hôm nay là nhờ ai đấy nhé!
- Em không quên ơn đức của anh đâu ạ! - Nhưng việc này em không thể.
Ông Hoàng Thanh lớn tiếng:
- Nếu cậu không làm được thì nghĩ việc đi. Tôi không cần một người vô dụng làm trong công ty này đâu.
Lâm Minh hốt hoảng:
- Em xin anh đừng cho em nghĩ việc. Em còn phải nuôi cả nhà mình nữa.
- Vậy thì cậu phải làm theo những gì tôi yêu cầu.
Lâm Minh khó xử:
- Thôi được. Em sẽ giúp anh lần này nữa, em làm một lần này nữa thôi đấy?
Ông Hoàng Thanh vỗ vai Lâm Minh:
- Cậu sẽ được làm giám đốc nhanh thôi.
Lâm Minh cười méo xệch:
- Cám ơn anh!
Ông Hoàng Thanh cười đắc ý.
- Vài ngày sau ông Hoàng Thanh vô cùng bực tức vì Lâm Minh dám cãi lời ông. Ông gọi anh ấy lên và giận dữ.
- Tại sao cậu không làm theo lời tôi hả? Có phải cậu giỡn mặt với tôi không?
Lâm Minh vẫn dửng dưng:
- Em khôngthể làm theo anh được. Em thấy lương tâm mình cắn rứt lắm.
Ông Hoàng Thanh trừng mắt:
- Cậu không sợ bị đuổi việc à?
- Em rất sợ nhưng em không thể làm thêm một chuyện hại người nữa.
- Cậu thật là vô dụng.
Lâm Minh chỉ cúi đầu không nói, ông Hoàng Thanh lớn giọng:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu không cần đi làm nữa. Ra ngoài đi.
Lâm Minh lầm lũi ra khỏi phoàng. Thật lạ, anh chẳng hề thấy buồn mà ngược lại anh thấy lòng mình như nhẹ đi một chút.
Ông Hoàng Thanh rủa thầm:
- Đúng là đồ vô dụng, tao không tin không có mày tao không làm được.
Ông Hoàng Thanh cầm điện thoại rồi ấn nút:
- Alô!
- Alô! Là bác Hoàng Thanh đây.
- Có chuyện gì không bác?
- Ta muốn bàn công việc với con. Con đến công ty ta ngay bây giờ được không vậy.
Gia Tuấn nhíu mày khó hiểu nhưng anh cũng đồng ý:
- Dạ, con đến liền!
- Vậy ta đợi con!
Chỉ một lát sau, Gia Tuấn đã có mặt ở phòng làm việc của ông Hoàng Thanh. Gia Tuấn sốt sắng:
- Bác có chuyện gì mà gọi con gấp vậy ạ?
PPng Hoàng Thanh nhìn Gia Tuấn rồi cười khó hiểu:
- Có phải con rất yêu Ái Vy không Tuấn?
Gia Tuấn nhìn ông nghi ngờ:
- Có việc gì ạ?
- Con cứ trả lời ta.
Gia Tuấn gật đầu:
- Dạ phải!
- Vậy con có biết Ly Ly nó cũng yêu con lắm không hả?
- Dạ biết!
- Vậy con định giải quyết thế nào giữa hai cô gái này đây.
Gia Tuấn điềm tĩnh:
- Chắc bác cũng biết con chỉ yêu có mỗi Ái Vy thôi nên đương nhiên là con sẽ chọn cô ấy.
Ông Hoàng Thanh tự nhiên mỉm cười:
- Con thấy thế nào nếu ta đem hết tài sản của Thành Minh để trả lại cho Ái Vy.
Gia Tuấn nhíu mày:
- Bác làm vậy với mục đích gì vậy.
Ông Hoàng Thanh cười lớn:
- Con rất thông minh.
- Bác muốn gì ở con?
Ông Hoàng Thanh nhún vai:
- Bác sẽ trả lại tài sản cho Ái Vy. Với điều kiện con phải cưới Ly Ly, con thấy thế nào hả?
Gia Tuấn thật ngỡ ngàng với lời đề nghị của ông Hoàng Thanh. Anh cố bình tĩnh:
- Con nghĩ chuyện này quá bất ngờ đối với con nên con chưa thể quyết định được.
Ông Hoàng Thanh cười sảng khoái.
- Bác thấy việc này rất có lợi cho con và cô Ái Vy kia. Cô ấy có thể giàu có trở lại và con được luôn tài sản của ta.
Gia Tuấn nhíu mày:
- Bác nói vậy là sao ạ?
- Con cũng biết rồi đó, ta chỉ có mỗi một Ly là con nên tài sản này sẽ thuộc về nó. Con lấy nó thì tài sản này sẽ thuộc về con như vậy quá lợi cho con rồi. Ta tin trên đời này không ai lại chê sự giàu có thêm đâu.
Gia Tuấn cười nửa miệng:
- Như vậy là bác đã lầm sự giàu có ai cũng ham đó là đúng nhưng nó không phải là tất cả?
- Vậy ý con thế nào hả?
Gia Tuấn từ tốn:
- Con nghĩ tài sản không có gì quan trọng cả. Chỉ cần con và Ái Vy yêu nhau là đủ và con tin mình đủ sức lo cho cô ấy.
- Con không nghĩ đến việc Ái Vy cần tài sản của ba mình à?
Gia Tuấn lắc đầu:
Ái Vy không tầm thường như bác nghĩ đâu. Cô ấy không bao giờ dùng tiền để đổi lấy tình yêu của mình đâu.
- Vậy là con không chấp nhận?
- Phải!
- Con không hối hận chứ?
Gia Tuấn kiên quyết:
- Con đã quyết định rồi!
Ông Hoàng Thanh mỉm cười nhìn Gia Tuấn:
- Bác nghĩ chuyện này quá đột ngột nên con chưa quyết định được. Bác sẽ cho con thời gian để suy nghĩ lại và hỏi qua ý kiến của Ái Vy, bác tin cô ấy sẽ đồng ý với điều kiện của bác.
Gia Tuấn mỉm cười:
- Bác đã nói vậy thì con xin nghe, nhưng con cũng xin nói trước với bác là bác đừng kỳ vọng vào chuyện này quá lớn, nó sẽ không như ý bác đâu.
Ông Hoàng Thanh tự tin:
- Con cứ chờ xem!
- Con sẽ chờ.
Gia Tuấn đứng lên anh vẫn sốt sắng như hồi mới đến.
- Nếu không còn chuyện gì nữa con xin phép về công ty.
- Chào con!
Ái Vy vô cùng ngạc nhiên khi thấy ông Hoàng Thanh đến trường tìm mình. Ông bảo cô ra quán nước nói chuyện Ái Vy rất lễ phép đối với ông Hoàng Thanh.
- Bác tìm con chắc là có chuyện.
- Con và Gia Tuấn đều thông minh như nhau.
- Bác cứ vào vấn đề đi ạ!
Ông Hoàng Thanh tự nhiên:
- Bác nghĩ Gia Tuấn sẽ đến tìm cháu trong nay mai thôi.
- Vậy là bác đã gặp anh ấy trước khi đến đây?
- Phải!
- Vậy bác muốn gì ở con?
- Ta sẽ đem điều may mắn đến cho con!
Ái Vy tròn mắt:
- Bác có thể nói rõ hơn không?
Ông Hoàng Thanh nhún vai:
- Ta muốn trả lại tài sản cho con và có một điều kiện.
- Bác muốn con xa Gia Tuấn phải không?
Ông Hoàng Thanh tỏ vẻ khâm phục Ái Vy. Cô ấy thông minh hơn ông tưởng.
- Con nghĩ sao về việc điều đó.
- Gia Tuấn đã trả lời sao với bác?
- Nó bảo sẽ hỏi ý con.
- Vậy bây giờ con xin trả lời bác, con không chấp nhận.
Ông Hoàng Thanh mỉm cười:
- Con đã suy nghĩ kỹ chưa vậy.
- Con không cần suy nghĩ đâu.
- Con không nghĩ làm vậy là thiệt thòi cho Gia Tuấn sao hả?
Ái Vy dửng dưng:
- Con nghĩ anh Tuấn trọng tình cảm của mình hơn là tài sản.
Ông Hoàn Thanh đánh đòn tâm lí:
- Con nghĩ gia đình Gia Hào sẽ đồng ý cho con và Gia Tuấn lấy nhau trong khi con chẳng có chút tài sản nào sao?
Ái Vy chao động, ông ấy nói cũng đúng, làm sao mà mẹ Gia Tuấn chấp nhận cô đây. Bà đã từng khinh miệt cô đến thậm tệ. Nếu như cô thể cùng Gia Tuấn bên nhau đi nữa thì Gia Tuấn sẽ mang tội bất hiếu với mẹ.
Ái Vy cố nuốt nước mắt vào trong:
- Con sẽ đồng ý với bác.
Ông Hoàg Thanh cười lớn:
- Vậy mới là tốt cho cả hai bên chứ. Đây là một sự lựa chọn khéo léo và khôn ngoan.
Ái Vy cứng rắn:
- Vậy bác cứ làm những gì bác đã nói đi. Bây giờ cháu xin phép về.
- Cháu cứ tự nhiên, bác sẽ làm giấy tờ sớm thôi.
Ái Vy cố nén nước mắt để đừng trào ra. Cô đi nhanh ra ngoài, bầu trời hôm nay bổng đen tối như vậy với Ái Vy.
Ngồi trong phòng làm việc. Ly Ly cứ mãi lải nhải:
- Anh Tuấn? Chiều nay chúng ta đi chơi nha anh. Em buồn quá!
Gia Tuấn bực bội:
- Cô im lặng đi để tôi làm việc!
Ly Ly nũng nĩu:
- Anh đi với em đi, đã lâu lắm rồi anh và em đâu có đi chơi.
Gia Tuấn trừng mắt:
- Cô có thấy như thế là quá đáng lắm không hả? Đây là giờ làm việc đấy.
Ly Ly chu môi:
- Thì anh hứa với em đi!
Gia Tuấn nạt lớn:
- Cô im ngay không hả? Sức chịu đựng của tôi có giới hạn đấy.
Ly Ly hơi sợ trước thái độ của Gia Tuấn. Cô nói mà mắt không nhìn Gia Tuấn:
- Trước sau gì anh cũng sẽ đồng ý lấy em thôi. Cô người yêu bé bỏng của anh đã ham giàu phụ khó rồi!
Gia Tuấn nhìn Ly Ly kinh ngạc:
- Cô vừa nói gì hả?
Ly Ly nhún vai:
- Anh nghe rồi đó, tôi không rảnh để nói lại đâu.
Gia Tuấn cảm thấy bất an khi nghe Ly Ly nói như vậy. Anh không nói thêm câu nào và đi thẳng đến nhà Ái Vy.
Ái Vy cũng đoán được ý định Gia Tuấn đến tìm cô. Gia Tuấn thật ngầu.
- Anh muốn nói chuyện với em, Ái Vy.
Ái Vy nhún vai:
- Được thôi, tôi cũng muốn chúng mình nói rõ với nhau lần này rồi đừng gặp nhau nữa.
Gia Tuấn hỏi lớn:
- Có phải ông Hoàng Thanh đã đến tìm em không Vy?
Ái Vy gật đầu:
- Đúng vậy!
- Vậy em đã trả lời sao với ổng?
Ái Vy buông gọn:
- Tôi đã đồng ý.
Gia Tuấn ngớ người:
- Tại sao em làm vậy?
Ái Vy lạnh lùng:
- Vì nó có lợi cho tôi.
Gia Tuấn nghe có cái gì đó nhoi nhói trong tim. Anh nhìn Ái Vy như không tin vào những gì cô đã nói. Anh nhìn cô nghiêm nghị:
- Em làm vậy là vì anh phải không Vy.
Ái Vy quay mặt đi nơi khác:
- Anh đừng nghĩ mình quan trọng đến vậy. Tôi làm vậy là vì chính bản thân tôi thôi.
- Em nói dối!
Ái Vy nhón vai:
- Nến anh không tin thì thôi, tôi không cần phải nói nhiều vời anh.
Gia Tuấn bất mãn:
- Sao em lại cư xử như vậy hả Vy?
- Tôi cần được giàu có và sung sướng, tôi đã cực khổ rất nhiều trong thời gian qưa và tôi cần được an nhàn.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy căm giận:
- Em thật tàn nhẫn với anh. Em đã làm anh thất vọng thật nhiều.
Ái Vy cố làm ra vẻ cứng rắn:
- Tôi đã quyết rồi và tôi sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình.
Gia Tuấn như qua phút sững sờ. Anh ngồi cạnh Ái Vy và nói thật nhẹ nhàng:
- Em đừng dối anh nữa, anh biết em làm vậy là vì anh.
Ái Vy dửng dưng:
- Tôi vì bản thân mình thôi. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa hả?
Gia Tuấn cố nói:
- Em đừng tưởng làm như vậy là anh sẽ hạnh phúc nhé! Anh sẽ không bao giờ chấp nhận Ly Ly đâu.
Ái Vy lạnh lùng:
- Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tối cả.
- Em có thấy làm như vậy là ngốc lắm không hả? Không những em làm mình đau khổ khi xa anh mà em còn làm anh đau khổ đến tận xương tủy.
Ái Vy thẫn thờ, cô nghe nhói nơi ngực nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:
- Tim tôi giờ đây đã nguội lạnh, tôi không còn thiết tha với chuyện yêu đương nữa. Anh về đi!
Gia Tuấn tự nhiên ôm lấy Ái Vy và hôn cô. Ái Vy cố đẩy anh ra nhưng không được, Ái Vy đành thụ động trong tay anh. Ái Vy cũng không biết là do mình quá yêu hay mềm lòng. Cô để mặc anh thể hiện tình cảm. Lát sau anh rời môi cô anh nhìn cô say đắm:
- Em vẫn còn yêu anh mà, đừng làm khổ nhau nữa Vy, em không tội nghiệp anh sao?
Ái Vy cười buồn:
- Đây là lần cuối tôi để anh chạm vào tôi. từ đây trở đi anh đừng đến tìm tôi nữa.
Cách nói chuyện dứt khoát của Ái Vy làm Gia Tuấn hơi giận:
- Nếu em đã nói vậy thì anh tôn trọng em. Anh sẽ để em hạnh phúc với số tài sản đó, chào em!
Ái Vy như chết lặng. Cô khóc lặng lẽ khi Gia Tuấn bỏ đi. Ái Vy đang hoang mang cô không biết mình quyết định như vậy là có đúng hay không. Bây giờ Ái Vy chỉ còn biết để mặc cho số phận thôi.
Nụ Cười Cho Anh Nụ Cười Cho Anh - Hoàng Thu Dung Nụ Cười Cho Anh