Chương 9 - Nỗi Lo Lắng Ân Cần
o à, mẹ rất lo cho Beth.
– Kìa, mẹ, em ấy khỏe một cách lạ thường từ khi các cháu chào đời.
– Không phải mẹ lo cho sức khỏe của nó hiện giờ. Chính là tinh thần của nó đó. Mẹ tin chắc là có chuyện gì đó khiến nó lo nghĩ và mẹ muốn biết đó là cái gì.
– Vì sao mẹ lại nghĩ như vậy, thưa mẹ?
– Nó ngồi một mình thật lâu, và ít trò chuyện với bố hơn mọi khi. Hôm nọ mẹ đã bắt gặp nó khóc bên mấy đứa trẻ. Nó chỉ hát những bài hát buồn, và thỉnh thoảng mẹ thấy trên mặt nó có nét gì đó mà mẹ không hiểu. Thật không giống nó chút nào. Mẹ lo lắm.
– Mẹ nói chuyện với em chưa?
– Mẹ đã thử một hai lần, nhưng nó tránh trả lời câu hỏi của mẹ hoặc tỏ ra tuyệt vọng khiến mẹ không thể hỏi tiếp. Mẹ không bao giờ buộc các con tâm sự với mẹ, nhưng mẹ chưa bao giờ phải chờ đợi lâu. Mẹ hi vọng là lần này cũng thế.
Bà March ngắm nhìn Jo trong khi nói, nhưng gương mặt của cô gái không có vẻ lo lắng thầm kín gì, ngoài sự lo lắng cho Beth. Sau khi suy nghĩ một lúc, Jo nói:
– Con nghĩ là em ấy lớn rồi và bắt đầu mơ mộng, em ấy tràn trề hi vọng, lo sợ và bồn chồn mà không biết vì sao. Beth đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không ý thức được điều đó và cứ xem em như một đứa trẻ, mà quên rằng em đã là một thiếu nữ rồi.
– Con có lí, con yêu. Các con lớn nhanh quá. – Bà March mỉm cười đáp.
– Thế đó, thưa mẹ, mẹ phải chấp nhận chuyện đó thôi và hãy để cho các con chim con của mẹ lần lượt bay ra khỏi tổ. Con hứa với mẹ là con sẽ không bay đi xa, nếu điều đó làm mẹ yên lòng.
– Đây là một an ủi lớn đối với mẹ, Jo à. Mẹ luôn cảm thấy mạnh mẽ khi có con ở nhà, sau khi Meg đã ra đi. Beth thì quá yếu và Amy quá trẻ để mẹ có thể nương tựa. Nhưng trong những lúc gặp khó khăn con luôn có mặt.
– Ồ, mẹ biết đấy, con không ngại những chuyện khó khăn, và luôn luôn phải có một người tầm thường trong gia đình. Amy rất có tài trong các công việc tinh tế, con thì không. Nhưng con cảm thấy thật thoải mái khi phải dọn tất cả các tấm thảm trong nhà, hoặc khi phân nửa người trong gia đình bị mệt thì con là người mẹ có thể nhờ cậy được.
– Vậy thì mẹ giao Beth cho con đó. Chắc chắn nó sẽ muốn tâm sự nỗi lòng cho chị Jo yêu quý của nó hơn là cho bất cứ ai khác. Con hãy quan tâm em và đừng để cho em biết là chúng ta đang theo dõi em và đã nói chuyện về em. Mong sao nó trở nên khỏe mạnh và vui vẻ, chừng đó mẹ sẽ chẳng còn mơ ước điều gì nữa!
– Một người phụ nữ thật hạnh phúc! Con thì con có khối điều để mơ ước!
– Điều gì vậy, con yêu?
– Con sẽ lo về chuyện của Beth xong rồi con kể chuyện của con cho mẹ nghe. Không nặng nề lắm, vì vậy con có thể giữ nó một thời gian nữa.
Rồi Jo lại bắt đầu khâu với một cái gật đầu quả quyết khiến bà mẹ thấy yên tâm về phần cô, ít nhất là lúc này đây.
Làm ra vẻ như chăm chú với công việc của mình, nhưng thực ra cô đang theo dõi Beth. Và sau nhiều phỏng đoán khác nhau, cuối cùng thì một tình huống có vẻ giải thích được sự thay đổi ở em. Một chuyện nhỏ xảy ra đã cho Jo biết được mấu chốt của vấn đề, và óc tưởng tượng dồi dào, trái tim đầy yêu thương của cô đã làm nốt phần còn lại. Một buổi xế trưa thứ bảy, khi cả hai ngồi một mình, Jo vừa quan sát em vừa giả vờ viết một cách say sưa. Beth ngồi nơi cửa sổ và thường bỏ đồ khâu của em xuống trên đùi mình trong khi mắt em nhìn ngắm phong cảnh mùa thu buồn tẻ. Bỗng có ai đó đi qua cửa sổ vừa huýt sáo như một chú sáo sậu vừa nói lớn:
– Mọi việc ổn chứ? Chiều nay tớ sẽ đến!
Beth giật mình, nghiêng mình ra ngoài cửa sổ, mỉm cười và quan sát người vừa đi qua cho đến khi tiếng bước chân nhanh nhảu tắt đi trong tĩnh lặng. Thế rồi Beth nói khẽ, như thể em tự nói với chính mình:
– Chàng trai thân mến ấy có vẻ mạnh khỏe và hạnh phúc quá!
– Hum! – Jo nói, mắt nhìn em gái. Và cô em tái mặt đi nhanh chóng cũng như khi cô đỏ mặt trước đó một phút.
Nụ cười của em tắt trên môi và một giọt nước mắt rơi xuống bệ cửa sổ. Beth lo lắng nhìn về phía Jo, nhưng cô chị đang cắm cúi viết, rõ ràng là đang say sưa với tác phẩm “Lời thề của Olympia”. Beth vừa quay mặt là Jo lại tiếp tục quan sát em gái. Cô thấy bàn tay em gái lau mắt. Và trên gương mặt hơi nghiêng của em có nét buồn khiến cho mắt cô cũng ngấn lệ. Sợ để lộ cảm xúc, Jo đứng lên, miệng làu bàu như thể cô cần thêm giấy.
“Trời đất ơi! Beth yêu Laurie!” – cô tự nhủ khi ngồi xuống trong phòng mình, xúc động vì sự khám phá mà cô vừa mới có. “Mình chẳng bao giờ nghĩ được chuyện này. Mẹ sẽ nói sao đây? Mình tự hỏi không biết cậu ấy…” Rồi Jo dừng lại và một ý nghĩ chợt đến khiến cô đỏ mặt. “Nếu như cậu ấy không yêu em thì thật là khủng khiếp. Cậu ấy phải yêu em. Mình sẽ buộc cậu ấy yêu!” Rồi cô lắc đầu vẻ đe dọa bức chân dung của chàng trai ranh mãnh treo trên tường đang cười với cô. “Trời ơi, chúng ta đang trưởng thành rất nhanh. Chị Meg đã lấy chồng và làm mẹ, Amy đang thành công ở Paris, còn Beth thì đang yêu. Chỉ có một mình mình là còn giữ được lí trí để không làm điều xằng bậy.” Jo suy nghĩ rất lung, mắt nhìn bức tranh. Rồi cô đưa tay lên trán đầy lo âu nhìn bức tường trước mặt và thì thầm: “Không đâu, cám ơn ngài. Cậu thật đáng yêu nhưng cậu thay đổi như chong chóng vậy. Vậy thì đừng viết làm gì những bức thư đầy tình cảm và mỉm cười đầy ý nhị như thế. Vì sẽ không giúp ích được gì đâu, và tớ sẽ không chịu được điều đó.”
Rồi cô thở dài, mơ màng một lúc và chỉ đi trở xuống nhà khi chiều buông. Cô tiếp tục quan sát và những gì nhìn thấy chỉ xác nhận thêm mối nghi ngờ của cô. Nếu Laurie ve vãn Amy hoặc nói đùa với Jo thì anh lại tỏ ra rất dịu dàng và quan tâm khi ở cạnh Beth, thật ra cũng giống như tất cả mọi người mà thôi. Vì vậy, không ai nghĩ là anh yêu em hơn những người khác. Cả nhà nghĩ là anh ngày càng khăng khít với Jo hơn. Nhưng Jo không muốn nghe đến chuyện này và nổi xung khi có ai nhắc đến.
Khi Laurie lên đại học, thì gần như mỗi tháng anh yêu một người. Tình yêu của anh, ngắn ngủi nhưng nồng cháy không có gì hại và khiến cho Jo thấy vui vì cô quan tâm đến tất cả sự đổi thay đó. Laurie đi từ hi vọng tới tuyệt vọng, và sau cùng là chấp nhận. Nhưng có một thời, Laurie có vẻ tập trung vào một tình yêu duy nhất. Đầu tiên anh tránh nói chuyện tình cảm với cô, viết cho cô những thư đầy triết lí, trở nên chăm học và tuyên bố anh bắt đầu học thật sự. Jo thích tất cả những việc đó hơn là những buổi tâm sự khi chiều tà, những cái siết tay thật âu yếm và những cái nhìn nói lên rất nhiều điều. Vì đối với Jo thì đầu óc cô phát triển sớm hơn trái tim, và cô thích các anh hùng tưởng tượng hơn các anh hùng hiện hữu, vì khi chán họ thì có thể dẹp họ sang một bên, cho vào thùng rác trong bếp và có thể điều khiển họ dễ dàng hơn.
Chuyện đang như thế đó khi cô có khám phá lớn. Tối hôm đó, Jo quan sát Laurie thật kĩ, việc mà cô chưa bao giờ làm. Nếu như cô không có ý tưởng mới đó trong đầu thì cô đã không thấy điều gì khác thường trong việc Beth ít nói và Laurie rất tử tế với em. Nhưng vì cô để cho óc tưởng tượng của mình tự do hoạt động, nên cô tự để cho mình đi thật nhanh. Lương tri của cô bị ảnh hưởng bởi việc viết mấy tiểu thuyết nho nhỏ. Như thường lệ, Beth nằm trên chiếc ghế dài và Laurie ngồi trên một ghế thấp cạnh em, kể cho em nghe đủ thứ chuyện tầm phào. Em luôn chờ đợi các chuyện vui và không bao giờ anh khiến em phải thất vọng. Tuy nhiên óc tưởng tượng của Jo khá mạnh nên hôm đó cô nhận thấy Beth nhìn gương mặt sinh động của chàng trai với một sự thích thú đặc biệt. Em chăm chú lắng nghe anh kể về một trận bóng cricket hấp dẫn nào đó và cô cũng tưởng tượng là trong phong cách của Laurie đã tăng thêm sự trìu mến, anh thỉnh thoảng hạ thấp giọng, ít cười hơn mọi khi, hơi lơ đãng một chút, và anh đã cẩn thận đắp chiếc chăn len lên chân Beth một cách trìu mến.
“Nào ai biết được? Có những chuyện đáng ngạc nhiên hơn đã xảy ra.” Jo nghĩ, vừa đi tới đi lui trong phòng. “Em ấy sẽ biến cậu ta thành một thiên thần và cậu ta sẽ làm cho cuộc sống của cô bé thân yêu trở nên tuyệt vời và dễ chịu, nếu như cả hai yêu nhau. Mình không thấy là cả hai có thể làm gì khác hơn, nhưng tất cả chúng ta phải biến đi.”
Vì tất cả mọi người đã biến đi trừ cô ra nên Jo nghĩ là cô cần phải nhanh chóng rời chỗ đó.
Nhưng đi đâu bây giờ? Để suy nghĩ về sự hi sinh vì tình chị em, cô ngồi lên chiếc ghế dài cũ.
Thật vậy, chiếc ghế dài cũ thật sự là chiếc ghế bình thường – dài và rộng, có đệm và thấp, hơi bị sờn một chút. Vì các cô gái đã ngủ và nằm dài ra đấy từ lúc bé tí, leo lên lưng ghế, cưỡi lên tay vịn, đã từng chơi trò xiếc bên dưới khi còn bé và nghỉ ngơi, tựa đầu lên đấy, mơ những giấc mơ và lắng nghe những lời nói dịu dàng ở đấy khi là thiếu nữ. Tất cả đều rất yêu chiếc ghế vì đó là nơi ẩn náu của gia đình, và là nơi mà Jo thích ngồi nghỉ một cách lười biếng. Trong rất nhiều gối trang trí cho chiếc ghế dài đáng kính có một chiếc cứng, hình tròn bao bên ngoài với lông ngựa cứng, và có một cái cúc gồ ghề ở hai bên. Chiếc gối ghê tởm đó là tài sản đặc biệt của cô, được dùng như là một vũ khí tự vệ, một chướng ngại vật, hoặc để chống lại sự buồn ngủ.
Laurie biết rõ chiếc gối ấy và có lí do để nhìn nó không thiện cảm, vì đã từng bị cô dùng nó để tấn công tới tấp ngày trước, khi được phép nô đùa ầm ĩ, và bây giờ thường bị nó ngăn cản không cho cậu ngồi vào nơi mà cậu thèm muốn nhất, ngay cạnh bên Jo, một góc trên chiếc ghế dài. Nếu như “cái xúc xích”, như mọi người gọi chiếc gối, được dựng đứng trên một đầu, thì đó là dấu hiệu anh có thể đến gần và nghỉ ngơi. Nhưng nếu như nó nằm thẳng ngang qua chiếc ghế, thì thật là một tai họa cho người đàn ông, phụ nữ, hoặc trẻ con nào dám đụng tới nó! Tối hôm đó Jo quên không chắn góc ghế của cô lại, và cô mới ngồi chưa đầy năm phút thì một thân hình xuất hiện cạnh cô. Tay gác lên tựa ghế, chân duỗi thẳng ra phía trước, Laurie thở ra vẻ bằng lòng:
– Ôi thật là đáng giá!
– Không được nói tiếng lóng ở đây. – Jo gắt gỏng, kéo chiếc gối xuống, nhưng quá muộn, không còn chỗ cho nó. Nó trượt xuống sàn và biến mất một cách bí ẩn.
– Tớ xin cậu, Jo, cậu đừng có thò móng vuốt của cậu ra. Sau khi làm việc suốt cả tuần đến nỗi trở thành một bộ xương thật sự, thì người ta xứng đáng được chiều chuộng chứ.
– Beth có thể làm việc đó. Tớ đang bận.
– Không đâu, Beth không biết làm gì với tớ cả. Nhưng cậu thì ưa việc đó, trừ khi cậu đột nhiên không còn thích thú với việc đó nữa. Có phải vậy không? Cậu ghét chàng trai của cậu và cậu vẫn muốn đánh cậu ta bằng gối nữa à?
Chưa bao giờ có những lời lẽ tán tỉnh hơn thế, nhưng Jo đặt “chàng trai của cô” về chỗ của anh và hỏi:
– Thế tuần này cậu đã gửi bao nhiêu bó hoa cho cô Randal?
– Không một bó nào cả, xin thề. Cô ấy đã đính hôn, thế là…
– Tớ thật vui. Đó là cái tật của cậu, gửi hoa và đủ thứ quà tặng cho các cô gái mà cậu thật sự không hề quan tâm. – Jo nói tiếp với giọng trách móc.
– Mấy cô gái thông minh mà tớ sẵn sàng làm cho họ bất cứ điều gì thì không cho phép tớ gửi hoa và đủ thứ quà tặng. Vậy thì tớ biết làm thế nào? Tớ phải bày tỏ tình cảm của tớ chứ.
– Tớ không thích tính lẳng lơ, cả khi để đùa, còn cậu thì lẳng lơ một cách khủng khiếp, Teddy à.
– Tớ sẽ làm bất cứ việc gì để được nói: “Cậu cũng thế.” Nhưng vì tớ không thể nên tớ không thấy có gì xấu xa đối với trò đùa vui nho nhỏ đó, một khi mà ai cũng biết đó chỉ là một trò đùa.
– Có vẻ vui, nhưng tớ không thể nào làm những việc như vậy. Tớ đã thử, nhưng cảm thấy rất vụng về khi có mặt người khác. Tớ không làm như tất cả mọi người và đã không thành công. – Jo nói và thôi không đóng vai quân sư nữa.
– Cậu hãy học ở Amy, em ấy thật sự có biệt tài trong việc ấy.
– Phải, con bé xử sự rất khéo và đúng mực. Tớ nghĩ một số người có thể làm cho người khác vui lòng một cách tự nhiên, không cần phải tỏ ra cố gắng gì. Nhưng có người luôn luôn nói và làm một cách vụng về, không đúng lúc, đúng chỗ.
– Tớ rất thích vì cậu không lẳng lơ. Thật là dễ chịu khi gặp một cô gái nhạy cảm và thẳng thắn, có thể xinh đẹp và dễ thương mà không trở thành lố bịch. Giữa chúng ta, Jo à, nhiều cô gái mà tớ biết xử sự một cách khiến tớ thật xấu hổ cho các cô ấy. Họ không muốn hại ai, tớ tin chắc như vậy. Nhưng nếu như các cô biết được là bọn tớ nói về họ như thế nào sau đó, thì các cô sẽ thay đổi tính nết của mình, tớ nghĩ như vậy.
– Họ sẽ vẫn như thế đó. Và nếu như lưỡi của họ sắc nhọn nhất, thì các cậu sẽ là người lãnh đủ, vì các cậu cũng ngớ ngẩn không thua gì họ. Nếu như các cậu xử sự đàng hoàng, thì họ cũng vậy. Nhưng vì biết được là các cậu thích mấy cái vớ vẩn của họ, nên họ tiếp tục, rồi các cậu lại phê bình họ.
– Bà hiểu nhiều về chuyện này, thưa bà. – Laurie lên giọng. – Bọn tớ không thích sự dễ dàng và lẳng lơ, mặc dù có đôi lúc bọn tớ hành động như thế. Các chàng trai lịch sự không bao giờ bàn tán về các cô gái xinh đẹp, khiêm tốn, ngoại trừ một cách nể trọng. Cầu Chúa phù hộ cho tâm hồn thơ ngây của cậu! Nếu như cậu có thể ở vào địa vị của tớ trong một tháng thì cậu sẽ thấy nhiều điều có thể khiến cậu ngạc nhiên một chút.
Thật không thể nhịn cười được trước mâu thuẫn giữa sự miễn cưỡng một cách hào hiệp phải nói xấu nữ giới, và thái độ không thích sự điên rồ thiếu nữ tính mà giới sang trọng đã cho anh thấy nhiều ví dụ. Jo biết là cậu Laurence được các bà mẹ trong giới thượng lưu xem như là một đám thích hợp, được nhiều cô săn đón, và được các bà đủ các lứa tuổi tâng bốc đủ để biến anh thành một người tự phụ, tự mãn. Vì vậy cô nhìn anh cảnh giác, lo sợ anh sẽ nổi xung, và vui mừng nhiều hơn là cô công nhận khi thấy anh vẫn còn tin ở các cô gái khiêm tốn.
Jo, bỗng lấy lại giọng mắng mỏ, hạ thấp giọng hơn:
– Nếu như cậu cần xả xú-báp cho tình cảm của cậu, thì tại sao cậu không hướng về một cô gái xinh đẹp khiêm nhường mà cậu kính trọng, thay vì mất thời gian với mấy cô ngu ngốc?
– Có đúng cậu khuyên tớ như vậy không? – Laurie hỏi, vừa lo lắng vừa mừng rỡ.
– Phải, đúng vậy. Nhưng tốt hơn hết cậu hãy chờ học xong cái đã. Hiện nay cậu không đủ tốt cho… một cô gái khiêm nhường nào.
Jo bối rối vì suýt nữa cô đã nói tên của em gái.
– Chắc chắn rồi. – Laurie công nhận với một vẻ nhún nhường hoàn toàn mới lạ ở anh, vừa ngó xuống và xoay quanh ngón tay mình trong một cái móc tạp dề của Jo.
“Trời ơi! Không tốt tí nào cả!” Jo nghĩ.
Rồi cô nói thêm:
– Hãy đến đàn và hát cho tớ nghe đi. Tớ đang muốn nghe một chút nhạc đây và tớ luôn thích nhạc cậu chơi.
– Tớ thích ngồi đây hơn, cám ơn cậu.
– Nhưng mà cậu không thể. Không có chỗ cho cậu ở đây. Hãy đi đi và làm cho mình có ích một chút, vì cậu quá to lớn để có thể là vật trang trí. Tớ nghĩ cậu rất ghét bị cột vào dải dây tạp dề của một phụ nữ? – Jo đáp lời, trích dẫn một câu nói nổi loạn của chính anh.
– Ồ, tùy theo người mặc tạp dề đó! – Và Laurie táo bạo vặn cái tua bằng bông.
– Thế cậu có đi không? – Jo hỏi, cúi xuống để nhặt chiếc gối.
Lúc đó thì anh bỏ chạy và ngay khi anh chìm đắm trong một bản ba-lát cổ thì Jo nhón gót biến đi và không quay lại trước khi chàng trai ra về, rất tức giận vì cô.
Tối hôm đó, Jo trằn trọc mãi mới ngủ được. Cô gần thiếp đi thì một tiếng khóc bị kìm hãm khiến cô nhảy vội đến giường của Beth.
– Chuyện gì vậy cưng? – Cô hỏi lo lắng.
– Em tưởng là chị đã ngủ rồi. – Beth khóc và nói.
– Có phải chỗ đau cũ không cưng?
– Không, đây là một chỗ đau mới. Nhưng em có thể chịu được. – Beth nói, cố gắng nuốt nước mắt.
– Hãy kể cho chị nghe tất cả rồi chị sẽ tìm cách chữa trị cho em như chị đã từng làm.
– Chị không chữa được đâu, chỗ đau này không trị được.
Beth không nói thêm được và bám vào chị, em bắt đầu khóc một cách tuyệt vọng khiến Jo phát hoảng.
– Em đau ở đâu? Em có muốn chị gọi mẹ không?
Trong bóng tối Beth đặt một bàn tay lên tim mình như thể muốn nói chỗ đau nằm ở đấy. Tay kia em giữ nhanh Jo lại và thì thầm tha thiết:
– Không, không, đừng gọi mẹ. Đã khá hơn rồi. Chị hãy nằm cạnh em và xoa đầu cho em. Em sẽ bình tĩnh và ngủ lại, em tin chắc như vậy.
Jo làm theo lời em. Nhưng trong khi tay vuốt ve nhẹ nhàng lên trán và đôi mi ướt đẫm của em gái, lòng cô thật buồn bã và cô muốn chuyện trò. Nhưng mặc dù còn trẻ, Jo cũng biết là con tim cũng giống như các đóa hoa, ta không được xử sự thô bạo với chúng và cần phải để cho tự chúng hé nở một cách tự nhiên. Vì tưởng là đã biết rõ nguyên nhân nỗi đau của Beth, cô nói dịu dàng:
– Có điều gì làm cho em lo nghĩ, em yêu?
– Phải, chị Jo à. – Cô em đáp sau một hồi im lặng.
– Em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu như em kể cho chị nghe là có chuyện gì.
– Không phải bây giờ, chưa phải lúc.
– Vậy thì chị không ép. Nhưng em hãy nhớ là mẹ và chị Jo luôn luôn rất hạnh phúc khi được nghe em kể và giúp đỡ em.
– Em biết. Sau này em sẽ kể cho chị nghe.
– Thế em đã đỡ đau chưa?
– Ồ, đỡ rất nhiều. Jo, chị làm cho em thấy thật dễ chịu.
– Giờ thì hãy ngủ đi, em yêu. Chị nằm đây với em.
Cả hai thiếp ngủ, má kề má. Sáng hôm sau Beth có vẻ trở lại bình thường. Vì khi ta mười tám tuổi thì cái đầu cũng như con tim không đau đớn lâu, và một câu nói dịu dàng có thể chữa trị gần như tất cả các bệnh.
Nhưng Jo đã quyết định, và sau khi đã suy nghĩ về dự kiến của mình trong vài ngày, cô nói chuyện với mẹ.
– Hôm trước mẹ có hỏi con những mong ước của con là gì. Con sẽ kể cho mẹ nghe một trong số đó, mẹ à. – Một hôm cô nói với mẹ khi cả hai ngồi một mình. – Con muốn mùa đông này đến ở một nơi khác, để thay đổi một chút.
– Vì sao vậy, Jo?
Và mẹ cô nhìn cô thật nhanh, như thể lời nói của cô có hai nghĩa vậy.
– Con muốn cái gì đó mới lạ. Con cần phải thấy, làm việc và học hỏi thêm. Con nghiền ngẫm quá nhiều các vấn đề nho nhỏ của con và con cần phải động đậy một chút. Nếu như cả nhà có thể thiếu vắng con mùa đông này thì con rất thích bay nhảy và thử đôi cánh của mình ở chỗ khác.
– Thế con muốn bay đi đâu?
– Đến New York. Hôm qua con có một ý hay tuyệt. Mẹ biết là bà Kirke đã viết thư nhờ mẹ tìm hộ một cô gái tử tế dạy dỗ các con của bà và may vá một chút. Thật là khó có thể tìm được, nhưng con nghĩ con có thể làm việc đó, nếu con cố gắng một chút.
– Con yêu, vào làm cho nhà trọ lớn kia à! – Bà March thốt lên ngạc nhiên nhưng không phật ý.
– Đúng ra thì không phải đến làm công cho nhà bà ấy. Bà Kirke là bạn của mẹ – một tâm hồn dễ thương nhất – và bà ấy sẽ sắp xếp mọi thứ tốt đẹp cho con. Gia đình bà ấy sống biệt lập với nhà trọ và không ai quen biết con cả. Thật ra thì con không quan tâm đến việc đó. Đó là một công việc lương thiện và con sẽ không có gì phải xấu hổ.
– Mẹ cũng thế. Nhưng còn việc viết lách của con?
– Một sự thay đổi sẽ rất tốt cho công việc đó. Con sẽ thấy và nghe những điều mới lạ, con sẽ có những ý tưởng mới và nếu như con không có thời gian để viết lách ở đó, thì con sẽ mang về nhà một số lượng tư liệu cho các chuyện tầm phào của con. Công việc của con sẽ giàu thêm lên bao nhiêu.
– Mẹ không hề nghi ngờ điều đó. Nhưng mẹ muốn biết đó có phải là lí do duy nhất thúc đẩy con ra đi không?
– Không thưa mẹ.
– Mẹ có thể biết các lí do khác được chứ?
Jo ngước mắt lên nhìn mẹ, rồi cô ngó xuống và nói chậm chạp, hai má bỗng đỏ nhừ:
– Có thể, nếu con nói điều này ra thì thật là tự phụ và không đúng sự thật, nhưng con e rằng Laurie bắt đầu thích con quá mức.
– Vậy tức là con không yêu nó theo kiểu nó bắt đầu yêu con? – Bà March hỏi lo lắng.
– Trời ơi không! Con rất mến chàng trai đó từ hồi nào đến giờ, và con rất tự hào về cậu ấy. Nhưng không thể có chuyện gì khác nữa.
– Mẹ thật mừng, Jo à.
– Vì sao vậy, thưa mẹ?
– Vì mẹ nghĩ hai con không sinh ra để cho nhau. Hai con là hai người bạn thật tốt với nhau và các cuộc cãi vã thường xảy ra giữa các con mau qua đi. Nhưng mẹ sợ rằng các con sẽ nổi xung lên nếu phải sống với nhau. Hai con giống nhau và quá ưa chuộng tự do, chưa kể đến tính tình mạnh mẽ và có ý chí, nên rất khó có thể sống bên nhau hạnh phúc, trong một mối quan hệ đòi hỏi ở ta rất nhiều kiên nhẫn và độ lượng cũng như tình yêu thương.
– Đúng như những gì con đã nghĩ. Con thật buồn lòng nếu phải làm cho cậu ấy buồn, nhưng con không thể yêu người bạn thân đó chỉ để làm cho cậu ấy vừa lòng.
– Con có chắc về tình cảm của cậu ấy dành cho con không?
Má Jo lại đỏ lên khi cô nói với vẻ thích thú pha lẫn tự hào và đau khổ mà các cô gái thường có khi họ nói đến mối tình đầu của mình.
– Con rất sợ là như vậy, thưa mẹ. Cậu ấy không nói gì với con, nhưng ánh mắt cậu ấy nói lên rất nhiều điều. Con nghĩ tốt hơn hết là con nên đi xa trước khi cậu ấy làm gì đó.
– Mẹ đồng ý với con, và nếu như chuyện có thể dàn xếp được thì con sẽ lên đường.
Jo có vẻ an tâm và im lặng một lúc, cô vừa nói vừa cười:
– Bà Moffat sẽ ngạc nhiên biết bao trước ý muốn dàn xếp của mẹ. Và bà ấy sẽ hoan hỉ biết bao vì Annie có người chăm sóc.
– Ồ, Jo à, các bà mẹ có thể khác nhau trong cách dàn xếp của họ, nhưng niềm hi vọng thì người nào cũng như người nào, đều ước muốn được nhìn thấy con gái họ hạnh phúc. Meg hạnh phúc và mẹ rất vui mừng với thành công của nó. Mẹ để cho con hưởng tự do cho đến bao giờ con chán thì thôi. Vì chỉ lúc đó con mới nhận thấy là có thứ còn ngọt ngào hơn. Hiện giờ Amy khiến mẹ lo lắng nhất, nhưng lương tri của nó sẽ giúp nó nhiều. Về phần Beth thì mẹ không có hi vọng nào ngoài hi vọng là nó khỏe mạnh. Thật vui vì hai hôm nay trông nó có vẻ tươi hơn. Thế con đã nói chuyện với em chưa?
– Thưa có. Em công nhận em có điều lo nghĩ, và hứa sẽ kể cho con nghe. Con không nói thêm gì, vì con nghĩ là con biết chuyện gì rồi.
Và Jo kể cho mẹ nghe câu chuyện nhỏ của em.
Bà March lắc đầu, bà chưa từng thấy trường hợp lãng mạn như vậy, nhưng trông bà có vẻ trang nghiêm, và lặp lại ý kiến của bà là vì sự an bình của Laurie, Jo nên đi xa một thời gian.
– Chúng ta không nói gì cho cậu ấy biết cả trước khi mọi việc được xếp đặt xong xuôi. Sau đó con sẽ bỏ chạy trước khi cậu ấy hoàn hồn và trở nên buồn thảm. Beth sẽ nghĩ là con đi vì thích, vì con không thể nói với em về chuyện Laurie. Em có thể chiều chuộng và an ủi cậu ấy sau khi con đi, và chữa lành cho cậu ấy khỏi những tình cảm lãng mạn. Cậu ấy đã vượt qua được nhiều thử thách nhỏ kiểu đó rồi.
Jo nói, tràn trề hi vọng, nhưng không thể dẹp đi sự lo lắng đầy linh tính là cuộc thử nghiệm nhỏ này sẽ khó khăn hơn các cuộc khác rất nhiều. Và Laurie sẽ không vượt qua cơn thất tình của anh một cách dễ dàng như trước đây.
Kế hoạch được đem ra thảo luận trong buổi họp gia đình, và được chấp nhận. Vì bà Kirke trả lời rất nhanh là bà thật vui được nhận Jo và hứa làm những gì có thể để cô có được cuộc sống vui vẻ. Cô có thể sử dụng những giờ rảnh rỗi để viết lách, và việc giao du với những người mới sẽ rất có ích cho cô.
Jo rất vui mừng về dự kiến đó và sốt ruột muốn đi ngay vì tổ ấm gia đình đã trở nên quá chật hẹp đối với bản chất hiếu động và đầu óc thích phiêu lưu của cô.
Khi mọi thứ đều đã xong xuôi, cô e ngại và lo sợ báo cho Laurie.
Nhưng cô rất ngạc nhiên vì anh nhận tin ấy rất bình tĩnh. Anh có vẻ nghiêm trang hơn thường ngày, nhưng rất vui vẻ. Khi bị trêu là anh đã lật qua trang mới, anh trả lời điềm tĩnh:
– Tớ như thế đó. Và tớ định trang này sẽ coi như được lật qua luôn.
Jo cảm thấy nhẹ nhõm là không có cơn khủng hoảng tinh thần nào cả và vì vậy cô có thể chuẩn bị mọi thứ, lòng nhẹ nhõm hơn. Beth có vẻ vui hơn và Jo hi vọng là mình đã hành động đúng.
– Có một việc mà chị muốn phó thác đặc biệt cho em. – Jo nói với em gái hôm trước ngày lên đường.
– Chị muốn nói đến các giấy má của chị à? – Beth hỏi.
– Không đâu, đó là chàng trai của chị. Em hãy tử tế với anh ấy nhé?
– Dĩ nhiên là em muốn làm thế. Nhưng em không thể thay thế chị và anh ấy sẽ thiếu vắng chị lắm.
– Anh ấy sẽ không sao đâu. Nhưng em hãy nhớ, chị giao anh ấy cho em để em quấy rầy, chiều chuộng và giữ không cho anh ấy làm điều bậy.
– Em sẽ cố gắng vì chị. – Beth hứa, tự hỏi không biết vì sao chị Jo lại nhìn em một cách lạ lùng như thế.
Khi Laurie từ giã cô, anh thì thầm đầy ý nghĩa:
– Sẽ không có ích gì đâu Jo à. Tớ sẽ không rời mắt khỏi cậu. Vậy thì hãy coi chừng những gì cậu làm, nếu không, tớ sẽ đến và đưa cậu về nhà.
Những Người Vợ Tốt Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott Những Người Vợ Tốt