Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Người Vay Mượn Tí Hon
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
D
ó là một con mắt. Hay nó trông giống như một con mắt. Trong veo và sáng ngời như màu trời. Một con mắt như mắt của cô bé nhưng thật khổng lồ. Một con mắt trừng trừng. Nín thở vì sợ hãi, cô bé ngồi dậy. Và con mắt chớp. Một giàn lông mi vĩ đại cong xuống rồi lại bay lên vượt khỏi tầm mắt. Một cách thận trọng, Arrietty nhúc nhích đôi chân: cô bé khẽ khàng trượt vào giữa những cọng cỏ và tuột xuống bờ cỏ.
“Đừng nhúc nhích!” một giọng nói vang lên, và giọng nói, như con mắt, thật to nhưng vì lý do nào đó bị nén xuống - và khàn khàn như cơn gió ùa qua lưới sắt trong một đêm bão tháng Ba.
Arrietty cứng đờ người. “Thế ra chuyện này là vậy,” cô bé nghĩ, “điều tệ nhất và kinh khủng nhất của mọi điều: mình đã bị ‘nhìn thấy’! Chuyện gì đã xảy ra với Eggletina giờ gần như chắc chắn sẽ xảy ra với mình.”
Có một quãng ngừng và Arrietty, tim đập thình thịch trong tai, nghe thấy hơi thở hít nhanh trở vào cái phổi lớn. “Nếu không,” giọng đó nói, vẫn thì thầm, “tôi sẽ đánh cậu bằng chiếc gậy gỗ tần bì của tôi.”
Chợt Arrietty trở nên bình tĩnh. “Tại sao?” cô bé hỏi. Tiếng nói của cô bé nghe mới lạ làm sao! Mong manh như pha lê và rõ ràng như hoa chuông, nó lanh canh trong không khí.
“Nếu,” cuối cùng giọng thì thầm ngạc nhiên vang lên, “cậu chạy về phía tôi, nhanh, qua cỏ... nếu,” nó tiếp tục, hơi run run, “cậu đến và cào tôi bằng đôi bàn tay nhỏ tí bẩn thỉu của cậu.”
Arrietty nhìn chằm chằm vào con mắt; cô bé vẫn khá bình tĩnh. “Tại sao?” cô bé lại hỏi, và một lần nữa câu nói lại lanh canh - lần này lạnh như đá, và sắc như kim.
“Mọi thứ đều làm thế,” giọng nói bảo. “Tôi đã thấy chúng. Ở Ấn Độ.”
Arrietty nghĩ đến bộ sách Từ điển Địa lý Thế giới của mình. “Giờ cậu không ở Ấn Độ,” cô bé nói.
“Cậu vừa đi từ nhà ra ngoài phải không?”
“Phải,” Arrietty nói.
“Từ đâu trong nhà?”
Arrietty nhìn con mắt. “Tôi sẽ không kể cho cậu biết đâu,” cuối cùng cô bé dũng cảm nói.
“Thế thì tôi sẽ đánh cậu bằng chiếc gậy gỗ tần bì của tôi!”
“Được,” Arrietty nói, “đánh tôi đi!”
“Tôi sẽ tóm cậu lên và bẻ cậu ra làm đôi!”
Arrietty đứng dậy. “Được,” cô bé nói và tiến lên hai bước.
Có một tiếng thảng thốt và một cơn động đất trong cỏ: cậu bé quay đi và ngồi dậy, một ngọn núi khổng lồ trong cái áo len chui đầu màu xanh lục. Tóc cậu thẳng, màu vàng và lông mi màu ánh kim. “Dừng lại đó!” cậu bé kêu lên.
Arrietty chăm chú nhìn lên cậu. Thế ra đây là “cậu bé”! Cô bé cảm thấy chết lặng và hơi sợ hãi. “Tôi đoán cậu khoảng chín tuổi,” cô bé thốt lên sau giây lát.
Cậu bé đỏ mặt. “Không phải, cậu nhầm rồi, tôi mười tuổi.” Cậu nhìn xuống cô bé, hít sâu. “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn,” Arrietty nói. “Tháng Sáu tới,” cô vừa nói thêm vừa nhìn cậu.
Sự im lặng bao trùm trong khi Arrietty chờ đợi, hơi run run. “Cậu có biết đọc không?” cuối cùng cậu bé hỏi.
“Tất nhiên,” Arrietty nói. “Thế cậu thì không à?”
“Không,” cậu bé ngập ngừng nói. “Ý tôi là - có. Ý tôi là tôi vừa từ Ấn Độ tới.”
“Chuyện đó thì liên quan gì?” Arrietty hỏi.
“Ừ thì, nếu được sinh ra ở Ấn Độ, cậu sẽ nói hai thứ tiếng. Và nếu nói hai thứ tiếng thì cậu không biết đọc. Không thạo lắm.”
Arrietty nhìn chằm chằm lên cậu bé: thật là một con quỷ, cô bé nghĩ, đen tối trước bầu trời.
“Thế rồi khi lớn thì có thay đổi không?”
Cậu bé hơi nhúc nhích và cô bé cảm thấy cái lạnh trong bóng râm của cậu.
“Có chứ,” cậu bé nói, “điều đó sẽ mất dần đi. Các chị tôi đều biết hai thứ tiếng; bây giờ thì không còn biết hai thứ tiếng tí nào nữa. Họ có thể đọc được bất cứ cuốn sách nào trên phòng học.”
“Tôi cũng thế,” Arrietty nhanh nhảu, “nếu có ai cầm được các cuốn sách, và lật sang trang mới. Tôi không biết hai thứ tiếng. Tôi có thể đọc được bất cứ cái gì.”
“Cậu có biết đọc to lên không?”
“Tất nhiên,” Arrietty nói.
“Bây giờ cậu có thể đợi ở đây trong khi tôi chạy lên tầng trên và lấy một cuốn sách không?”
“Ừ,” Arrietty nói; cô bé đang mong muốn được khoe tài năng của mình; rồi vẻ hoảng hốt hiện ra trong mắt cô bé. “Ôi...” cô bé ngập ngừng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Giờ cậu bé đã đứng lên. Cậu vút lên như một ngọn tháp phía trên cô bé.
“Ngôi nhà này có bao nhiêu cửa?” cô bé nheo mắt lại khi nhìn lên cậu bé trước ánh sáng mặt trời. Cậu bé quỳ một đầu gối xuống.
“Cửa?” cậu bé nói. “Cửa ra vào?”
“Phải.”
“Ừ thì, có cửa chính, cửa sau nhà, cửa phòng để súng, cửa phòng bếp, cửa phòng rửa bát... và những cái cửa sổ kiểu Pháp ở phòng khách nhỏ.”
“Ừ, cậu biết đấy,” Arrietty nói, “bố tôi đang ở hành lang, chỗ cửa chính, đang làm việc. Bố tôi... bố tôi sẽ không muốn bị quấy rầy.”
“Đang làm việc?” cậu bé nói. “Việc gì?”
“Kiếm vật liệu,” Arrietty nói, “cho một cái bàn chải.”
“Thế thì tôi sẽ vào bằng cửa bên”; cậu bé dợm bước rời khỏi nhưng chợt quay người và trở lại phía cô bé. Cậu đứng một lúc, như thể ngượng ngùng, và rồi nói, “cậu có biết bay không?”
“Không,” Arrietty nói, ngạc nhiên, “thế còn cậu?”
Mặt cậu bé càng đỏ hơn. “Tất nhiên không,” cậu cáu cẳn, “tôi không phải là tiên!”
“Ừ, tôi cũng thế,” Arrietty nói, “cũng tuyệt chẳng ai như thế. Tôi không tin là có tiên.”
Cậu bé nhìn cô bé với ánh mắt kỳ lạ. “Cậu không tin là có họ?”
“Không,” Arrietty nói, “thế còn cậu?”
“Tất nhiên là không!”
“Mẹ tôi tin vào họ,” cô bé nói, cố gắng làm cậu bé nguôi giận. “Mẹ tôi cho rằng đã có lần nhìn thấy một nàng tiên. Đó là hồi mẹ tôi còn bé và sống với bố mẹ của bà ở đằng sau cái đống cát trong kho để chậu hoa.” Thực sự, cô bé nghĩ, cậu này là một kiểu con trai rất cáu kỉnh.
Cậu bé ngồi xổm xuống và cô bé cảm thấy hơi thở của cậu trên má mình. “Thế nó như thế nào?” cậu bé hỏi.
“To khoảng bằng con đom đóm với những chiếc cánh như cánh bướm. Và nó có khuôn mặt nhỏ xíu, mẹ tôi nói, sáng rực và di chuyển như tia sáng lóe còn những bàn tay tí hon thì luôn động đậy. Khuôn mặt của nó luôn thay đổi, mẹ tôi nói, luôn cười và như là ánh sáng lung linh. Nó có vẻ như đang nói chuyện, mẹ tôi nói, rất nhanh nhảu - nhưng ta không nghe được một lời nào cả...”
“Ồ,” cậu bé nói, vẻ thích thú. Một lúc sau cậu hỏi, “Nó đi đâu?”
“Nó chỉ đi,” Arrietty nói. “Khi mẹ tôi nhìn thấy nó, nó có vẻ như đang bị mắc vào một cái mạng nhện. Lúc đó trời đã tối. Khoảng năm giờ vào một chiều đông. Sau bữa trà.”
“Ồ,” cậu bé lại nói và cầm lên hai cánh hoa anh đào mà cậu gập vào nhau như một chiếc bánh kẹp rồi từ từ ăn. “Giả dụ,” cậu vừa nói vừa nhìn chằm chằm qua cô bé về phía bức tường ngôi nhà, “cậu nhìn thấy một người đàn ông nhỏ bé, cao bằng khoảng cái bút chì, với một miếng vải xanh lơ vá trên quần, trèo lưng chừng rèm cửa sổ, đang bê một tách trà búp bê - cậu có nghĩ đó là ông tiên không?”
“Không,” Arrietty nói. “Tôi sẽ nghĩ đó là bố tôi.”
“Ồ,” cậu bé lên tiếng rồi chợt nghĩ ra, “bố cậu có miếng vải xanh vá trên quần không?”
“Quần đẹp nhất của ông thì không. Quần ông mặc khi đi mượn thì có.”
“Ồ,” cậu bé lại nói. Giống một luật sư trong tình huống này, cậu dường như thấy câu nói đó tạo cảm giác tin tưởng. “Có nhiều người như cậu không?”
“Không,” Arrietty nói. “Chẳng có ai cả. Chúng tôi đều khác nhau.”
“Ý tôi là bé nhỏ như cậu ấy?”
Arrietty cười. “Ồ, đừng ngớ ngẩn như thế!” cô bé nói. “Cậu chắc hẳn không nghĩ trên thế giới này có nhiều người to bằng cậu đâu nhỉ?”
“Có nhiều người cỡ tôi hơn là người cỡ cậu,” cậu bé đáp lại.
“Thật tình...” Arrietty mở lời với vẻ bất lực rồi lại cười. “Cậu có thật sự tin - ý tôi là, một thế giới như thế thì sẽ thế nào? Những chiếc ghế khổng lồ... tôi đã thấy chúng. Thử nghĩ xem nếu phải làm những chiếc ghế cỡ to như thế cho mọi người? Và vật liệu cho quần áo của họ... hàng dặm và hàng dặm vải... hàng rạp vải... và phải khâu nữa chứ! Và những ngôi nhà khổng lồ của họ, cao đến nỗi ta gần như không nhìn thấy trần nhà... những cái giường khổng lồ của họ... những thực phẩm họ ăn... những núi đồ ăn khổng lồ bốc khói, những chiếc ao đầy đồ ninh và xúp và đủ thứ.”
“Cậu không ăn xúp à?” cậu bé hỏi.
“Tất nhiên là chúng tôi có ăn xúp,” Arrietty cười. “Bố tôi có ông bác có một chiếc thuyền nhỏ dùng để chèo vòng quanh trong nồi hầm xương và vớt những miếng trôi nổi. Ông ấy cũng câu xuống dưới đáy để lấy những miếng tủy xương cho đến khi đầu bếp trở nên nghi ngờ khi tìm thấy những cây kim uốn cong ở trong xúp. Có lần ông ấy suýt bị đắm thuyền vì đâm phải một cục xương ống ngầm. Ông ấy bị mất mái chèo và thuyền bị thủng khiến nước vào trong nhưng ông đã quăng được một sợi dây lên quai nồi và kéo mình lên dọc miệng nồi. Nhưng cả chỗ nước hầm đó - phải tới hàng sải nước hầm! Và cỡ của cái nồi! Ý tôi là, một chút nữa thì đã chẳng có đủ đồ trên thế giới này để nấu! Vì thế bố tôi nói may là họ đang dần tuyệt chủng... chỉ còn một vài người, bố tôi nói, đó là tất cả những gì chúng tôi cần - để nuôi chúng tôi. Nếu không, bố tôi nói, tất cả mọi thứ sẽ” - Arrietty ngập ngừng, cố gắng nhớ lại từ ngữ - “phóng đại lên quá đáng, bố tôi nói...”
“Ý cậu là gì,” cậu bé hỏi, “ ‘để nuôi chúng tôi’ là sao?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Người Vay Mượn Tí Hon
Mary Norton
Những Người Vay Mượn Tí Hon - Mary Norton
https://isach.info/story.php?story=nhung_nguoi_vay_muon_ti_hon__mary_norton