Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Bóng Ma
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
S
áng hôm sau, Blue lại tất bật hoá trang cho mình thành một người khác. Lần này anh sẽ trở thành một người chào hàng các loại bàn chải của hãng Fuller, trước đây anh cũng đã nhập vai này, và suốt hai tiếng đồng hồ, anh loay hoay tạo cho mình một cái đầu hói, một bộ ria mép, những vết nhăn nơi khoé mắt và quanh miệng, anh ngồi trước tấm gương nhỏ, thấy mình hệt như một diễn viên tạp kỹ thời xưa đang mùa lưu diễn. Khoảng sau mười một giờ một chút, anh sắp xếp đống bàn chải vào túi và bước sang bên kia phố về phía toà nhà nơi Black đang ở. Việc mở khoá cửa chính toà nhà là trò trẻ con đối với Blue, anh làm chuyện đó chỉ mất vài giây, và khi lẻn vào dãy hành lang, anh có cảm giác như được sống lại trong trạng thái hồi hộp như trước kia. Không việc gì khó khăn cả, anh dặn mình khi leo từng bậc cầu thang lên tầng nhà Black. Mục đích lần này của Blue chỉ là nhằm quan sát tận mắt bên trong căn phòng của Black, ghi nhận những đặc điểm cần thiết cho công việc sau này. Song, vẫn có một cảm giác hồi hộp mà Blue chứ không kìm nén lại được. Không chỉ là cảm giác hồi hộp được nhìn thấy nơi Black đang ở, anh biết thế — mà là cái ý tưởng rằng chính anh có mặt ở đó, đứng bên trong bốn bức tường, cùng hít thở cái không khí trong phòng như Black. Từ giờ phút này, anh nghĩ, bất cứ cái gì xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng đến tất cả những cái khác. Cánh cửa sẽ mở ra, và sau đó Black sẽ ở trong anh vĩnh viễn.
Anh gõ cửa, cửa mở ra, và bỗng nhiên không còn một khoảng cách nào nữa, sự vật và ý nghĩ về sự vật hoà làm một. Black đang đứng đó, bên cánh cửa với cây bút còn chưa đậy nắp trong tay phải, như thể y vừa phải bỏ dở công việc đang làm, tuy nhiên, ánh mắt của y lại như nói với Blue rằng y đang đợi anh, y đã biết sự thật là chuyện gì xảy ra rồi nhưng dường như cũng chẳng cần bận tâm nữa.
Blue vào đề bằng việc giới thiệu công việc của mình, chỉ vào cái túi đựng các loại bàn chải, xin lỗi và xin phép được vào nhà, anh nói liền một hơi, với tốc độ nói rất nhanh theo đúng kiểu dân chào hàng mà trước đây anh đã đóng giả cả nghìn lần. Black lặng lẽ để Blue vào nhà, y bảo có lẽ y muốn mua một cái bàn chải đánh răng, và khi Blue bước qua ngưỡng cửa, anh tiếp tục huyên thuyên về các loại dụng cụ chải tóc và chải quần áo, anh nói bất cứ chuyện gì miễn là để câu chuyện liền mạch vì như thế anh càng có thời gian để nhìn ngắm căn phòng, quan sát tất cả những gì có thể quan sát, chiêm nghiệm, và đồng thời lại có thể đánh lạc hướng Black khiến y không thể nhận ra mục đích thật sự của anh.
Căn phòng đúng như những gì anh đã hình dung về nó, mặc dù có lẽ nó còn đơn sơ hơn thế. Chẳng hạn, không có cái gì treo trên tường cả, điều này khiến anh hơi ngạc nhiên một chút vì anh từng nghĩ hẳn là phải có vài ba tấm tranh ảnh nào đó trong phòng y, một hình ảnh nào đó để phá vỡ sự đơn điệu, tẻ nhạt, ví dụ như một bức tranh phong cảnh hay chân dung một người nào đó Black đã từng yêu quý, Blue luôn tò mò muốn biết bức tranh đó thế nào, anh nghĩ chắc nó sẽ cho ta biết một mối liên hệ có giá trị nào đó, nhưng bây giờ anh chẳng thấy cái gì cả, thì anh hiểu đáng lẽ mình phải nghĩ đến điều này ngay từ đầu. Ngoài điều đó ra, hầu như không có gì quá khác biệt so với những ý nghĩ ban đầu của anh. Căn phòng y như nơi ở của một thầy tu mà anh đã hình dung trong đầu: chỉ có một cái giường nhỏ, gọn gàng, đặt trong một góc nhà, một cái bếp nhỏ đặt ở một góc khác, tất cả đều sạch sẽ, không có một vết bẩn nào. Ở giữa phòng, nằm đối diện với cửa sổ là một cái bàn gỗ cùng một chiếc ghế tựa bằng gỗ. Bút chì, bút mực, máy chữ. Một cái tủ có ngăn kéo, một cái bàn đầu giường, một cây đèn bàn. Ở góc tường phía bắc là một giá sách, nhưng chỉ có lèo tèo dăm cuốn: Walden, Lá cỏ, Câu chuyện kể hai lần, và vài quyển khác. Không điện thoại, không máy thu thanh, không tạp chí. Quanh những mép bàn có những chồng giấy xếp gọn gàng: một số còn trắng, một số đã viết, một số được đánh máy, một số được viết tay. Phải đến hàng trăm trang, có lẽ cả nghìn trang cũng nên. Nhưng không thể gọi đây là một cuộc sống được, Blue nghĩ. Thật sự không biết phải gọi nó là gì nữa. Một nơi bỏ hoang, nơi mà ta bắt gặp ở tận cùng thế giới.
Họ xem qua đám bàn chải răng, và cuối cùng Black chọn một chiếc màu đỏ. Rồi sau đó họ bắt đầu xem các loại bàn chải quần áo khác nhau, Blue thử chúng ngay trên bộ quần áo của mình. Với một người chỉnh tề như ông, Blue nói với Black, tôi nghĩ chắc ông không thể thiếu loại bàn chải này. Nhưng Black lại trả lời từ trước đến nay y chưa sử dụng bàn chải quần áo bao giờ mà cũng chẳng việc gì. Vả lại Black muốn mua một cái bàn chải tóc hơn, và vì vậy họ lại thử các mẫu hàng, xem xét các kích cỡ, hình dạng, các loại lông chải khác nhau, vân vân. Tất nhiên, Blue đã hoàn thành công tác thực sự của mình, nhưng anh vẫn phải tiếp tục nhập vai, muốn làm một người chào hàng đúng mực, cho dù điều đó cũng không quan trọng. Tuy nhiên, sau khi Black trả tiền cho những chiếc bàn chải và Blue đang đóng túi hàng để ra về, anh không thể không buột miệng đưa ra một nhận xét nhỏ. Ông hình như là nhà văn, anh nói, trỏ vào cái bàn, và Black xác nhận đúng, y là nhà văn.
Đó có vẻ là một cuốn sách dày mà ông đang viết, Blue tiếp tục.
Đúng vậy, Black đáp. Tôi đã viết cuốn sách này ròng rã suốt nhiều năm.
Ông sắp xong chưa...
Tôi viết cũng gần xong, Black nói với một giọng trầm ngâm. Nhưng đôi khi chúng ta khó có thể biết được chúng ta đang ở đâu. Tôi từng nghĩ mình sắp hoàn thành công việc nhưng rồi tôi bỗng nhận ra mình vừa bỏ sót một điều quan trọng và thế là lại đành quay lại từ đầu. Nhưng, vâng, tôi vẫn mơ đến một ngày nào đó tác phẩm của tôi sẽ hoàn thành. Một ngày không xa, có lẽ thế.
Tôi hy vọng mình sẽ có cơ hội được đọc nó, Blue nói.
Có thể, Black đáp lời, Nhưng trước hết, tôi phải viết xong nó đã. Có những ngày tôi thậm chí còn không biết mình có sống được đến ngày đó không nữa.
Vâng, chúng ta không bao giờ biết được, đúng không ông... Blue gật gù với vẻ triết lý. Ngày hôm nay chúng ta hãy còn đang sống, nhưng có thể ngày hôm sau chúng ta đã chết. Chuyện đó có thể xảy ra với bất kỳ ai trong chúng ta.
Rất đúng, Black nói. Chuyện đó có thể xảy ra với bất cứ ai.
Giờ thì họ đã ra đến cửa, và có điều gì đó bên trong Blue cứ muốn tiếp tục đưa ra thêm vài câu triết lý vu vơ như thế nữa. Vai hề này rất thú vị, anh thấy như vậy, nhưng đồng thời khi đó, anh lại muốn đùa nghịch với Black, anh muốn chứng tỏ cho y thấy không có gì lọt khỏi mắt anh được — trong thâm tâm Blue muốn Black biết rằng anh cũng chẳng kém thông minh hơn y, anh có thể đấu trí với mọi nước đi của y. Nhưng cuối cùng, Blue cố nén ý muốn đó lại, anh không nói thêm gì nữa, cúi đầu cảm ơn Black đã mua hàng cho mình một cách lịch thiệp rồi ra về. Vai người chào hàng đã hoàn thành nhiệm vụ của nó, và chưa đến một tiếng đồng hồ sau, nó bị đem vứt vào cùng một cái túi có đựng phế tích của Jimmy Rose. Blue biết rằng từ bây giờ không việc gì phải làm trò hoá trang nữa. Bước tiếp theo không thể tránh khỏi, và vấn đề duy nhất bây giờ là phải lựa chọn đúng thời cơ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Bóng Ma
Paul Auster
Những Bóng Ma - Paul Auster
https://isach.info/story.php?story=nhung_bong_ma__paul_auster