Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Ở Nơi Tịch Lặng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 9: Loli Nhìn Trộm!
V
iên Phi Phi đi về phía nhà mình, ban đầu nàng tính để dành bánh giấm lại, về nhà cùng Trương Bình ăn. Thế nhưng trên đường về, mùi hương bánh giấm cứ bay qua bay lại ngay trước mũi, Viên Phi Phi nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn hết nổi.
“Ta chỉ ăn một miếng, chỉ một miếng…….”
Viên Phi Phi đưa lưỡi liếm liếm, cầm bánh đưa lên miệng cắn một miếng.
Sau đó lại cắn miếng thứ hai.
……
Miệng nàng có nhỏ hơn đi nữa, chỉ một chiếc bánh giấm cũng không ngăn được nàng ba lần bảy lượt cắn nuốt, trong chốc lát, nàng đã đem nguyên cái bánh ăn không còn sót một mẩu.
Viên Phi Phi: “……”
Quên đi, lần sau sẽ chọi thêm vài cái đem về.
Viên Phi Phi về đến đầu ngõ, từ rất xa đã nghe được tiếng luyện sắt.
Những hôm trước, Trương Bình toàn đi mài sắt, còn chưa chân chính luyện sắt bằng búa, Viên Phi Phi chưa có dịp nghe qua âm thanh ngân vang như thế này.
Nàng đứng trước nhà gõ cổng.
Tiếng luyện sắt trong sân ngừng lại.
Không lâu sau, cổng mở ra.
Trương Bình đứng trong sân, Viên Phi Phi tròn mắt nhìn hắn với ánh mắt đầy mới lạ. Trương Bình mặc rất ít, nhưng lại hoàn toàn không làm người ta có cảm giác rét lạnh, trên người hắn thậm chí phả ra hơi nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trương Bình nghinh đón Viên Phi Phi vào trong sân, lấy tay quẹt đi mồ hôi trên mặt.
Viên Phi Phi nhìn hai cánh tay trần của hắn, khi làm động tác gì sẽ nhô lên những đường cong mạnh mẽ vững chắc. Viên Phi Phi nhìn rất cẩn thận, đến cả những đường gân nổi lên do vận sức luyện sắt mà thành, nàng cũng nhìn rõ rành rành.
“Ông, ông chủ…….”
Trương Bình từng nhờ Hồng Anh chuyển lời nói Viên Phi Phi đừng kêu hắn là ông chủ, nhưng Viên Phi Phi kêu rất thuận miệng, hắn cũng đành tuỳ theo ý nàng.
Hắn vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, chỉ chỉ vào nhà, làm động tác và cơm ăn, Viên Phi Phi nói: “Ông bảo ta đi ăn cơm?”
Trương Bình gật đầu, sau đó hắn xoay người đi đến phòng luyện sắt.
Viên Phi Phi tuy bụng không đói chút nào, nhưng vẫn về phòng ăn một chút thức ăn.
Đang lúc nàng ăn, bên ngoài lại vọng tiếng luyện sắt giòn giã, Viên Phi Phi khá tò mò, nàng buông chén đũa, rón rén lẻn ra sân, vén màn che của phòng luyện sắt nhìn xem.
Lần này nàng đã học khôn từ đợt trước, động tĩnh rất khẽ khàng, hơi thở cũng nén lại.
Trong phòng luyện sắt có chỗ dài khoảng hơn một trượng, Viên Phi Phi cảm nhận được một luồng hơi nóng hầm hập phát ra từ nơi ấy, trộn lẫn với mùi sắt rất nồng đậm, hun cho mắt Viên Phi Phi mở cũng khó mở nổi.
Nàng gắng chịu đựng một chốc, sau đó nhìn vào trong.
Trương Bình lưng đưa về phía nàng, đứng trước lò rèn, xoay một cây búa lớn, từng nhát từng nhát đập xuống sắt nóng.
Cánh tay hắn xoay vòng, làm cho từng cơ bắp lồi lõm trên lưng hắn cũng chấn động theo mỗi nhát nện xuống.
Mồ hôi rẽ nhánh theo rãnh, từng xuyên từng xuyên chảy xuôi.
Viên Phi Phi nhìn đến có phần ngây ngốc.
Mỗi lần Trương Bình xoay búa lên, lại dện búa xuống, thời gian làm từng động tác gần như giống nhau, lực độ động tác cũng không khác nhau mấy, khiến cho âm thanh đập sắt vốn chói tai không biết sao lại có một âm luật vô hình, làm cho người xem dần dần chìm đắm.
Không biết bao lâu sau, tiếng búa của Trương Bình từ từ ngưng lại.
Viên Phi Phi bừng tỉnh, sợ Trương Bình phát hiện ra mình lần nữa, nhanh chân lẹ tay chuồn về phòng.
Nàng ngồi bên bàn hồi lâu, nghe thấy trong sân có động tĩnh, nhưng Trương Bình hoài vẫn chưa vào nhà.
Nàng nhảy xuống ghế, mở cửa ngó ra ngoài.
Trương Bình đứng bên lu nước, hắn cầm một cái chậu gỗ, lại múc nửa chậu nước, sau đó lấy khăn vắt trên vai thả vào chậu vò vò. Viên Phi Phi chạy đến bên hắn.
“Ông chủ!”
Tay Trương Bình chưa ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn Viên Phi Phi một cái.
“Ông chủ, ta đi nấu nước nóng cho ông.”
Trương Bình níu Viên Phi Phi đang chực chạy mất lại, lắc lắc đầu.
Hắn vắt khô khăn, lau sạch mặt, lại lau người sơ qua một lượt.
Viên Phi Phi nhìn mà răng muốn va lập cập.
“Ông chủ, lạnh quá đi.”
Trương Bình xoay người, đặt tay lên đầu Viên Phi Phi một lát, dắt nàng quay vào trong nhà.
Sau khi hắn vào phòng, ngồi xuống trước bàn, vài ba miếng đem toàn bộ cơm và thức ăn thừa của Viên Phi Phi ăn sạch sẽ.
Viên Phi Phi nhớ ra chi đó, móc từ trong áo ra viên mực, tặng cho Trương Bình.
“Ông chủ, cho ông!”
Trương Bình nhận lấy, cầm trong tay xem xét, sau đó nhìn Viên Phi Phi với vẻ nghi hoặc. Viên Phi Phi nói: “Đây là ta thắng được!”
Trương Bình vẫn nhìn nàng y như cũ, Viên Phi Phi nói: “Trong thư viện có trò chơi, mọi người cùng chơi, dùng hòn đá chọi một tấm vải, trên vải vẽ đồ vật, chọi trúng thì về tay mình.”
Viên Phi Phi có vẻ tự hào nói: “Ta chọi hai lần, hai lần đều trúng đấy.” Nói xong, nàng bỗng nhớ đến cái bánh giấm bị nàng ăn sạch bách, lại bĩu môi, có chút chột dạ nói: “Nhưng mà bọn chúng nhỏ mọn, chỉ cho ta một viên mực.”
Trương Bình nghe xong, cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ lưng Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi lại nghĩ đến gì đó, nàng thò một ngón tay để bên miệng liếm liếm, sau đó viết đôi chữ lên mặt bàn.
“Ông chủ ông xem!”
Trương Bình cúi đầu nhìn, trên mặt bàn gỗ viết hai chữ “Trương Bình” xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn ngẩng đầu nhìn Viên Phi Phi, Viên Phi Phi trông thấy từ khuôn mặt bình dị ấy một thoáng hân hoan. Nàng đắc ý nói: “Chữ đầu tiên ta học là cái này!”
Trương Bình gật gật đầu, trên mặt vẫn mang theo nét cười nhàn nhạt. Viên Phi Phi lại nói: “Sau này ta còn sẽ học càng nhiều hơn! Đến lúc đó ông có thể nói chuyện với ta rồi!”
Trương Bình sửng sốt, sững sờ nhìn Viên Phi Phi, Viên Phi Phi bị hắn nhìn như thế, trong lòng có chút lâng lâng.
“Ông — —“
Nàng vừa nói ra một chữ, Trương Bình đã nghiêng người cúi xuống.
Bàn tay to lớn của hắn nâng dưới hai cánh tay của Viên Phi Phi, xốc nàng lên thật cao.
“A ha!” Viên Phi Phi được bế cười khanh khách.
“Ha!” Viên Phi Phi từ trên nhìn xuống Trương Bình, Trương Bình nhẹ nhàng thoải mái đem nàng giơ lên thật cao, nàng nhìn vào mắt Trương Bình, nói: “Ông chủ, ông như vầy là đang vui nhỉ.”
Ông muốn nói trong lòng ông đang vui nhỉ.
Trương Bình nghe lời Viên Phi Phi nói, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ là rất khẽ gật gật đầu.
Viên Phi Phi bỗng nhiên cảm thấy, đi học một phen cũng không tệ.
Chuỗi ngày sau đó thuận lợi hơn không ít, Khuất Lâm Uyển từng hỏi qua Viên Phi Phi có muốn học một chút thơ văn kinh điển, Viên Phi Phi nói nàng mới không thèm đi ngâm nga mớ chữ rối mồm kia, Khuất Lâm Uyển cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ bảo nếu nàng ưng nghe thì nghe một chút cũng được.
Mà chơi chung với bọn học sinh trong thư viện đối với Viên Phi Phi cũng rất khá.
Viên Phi Phi tuổi tuy không lớn, nhưng theo Mã Bán Tiên xuôi ngược nam bắc lâu như vậy, nhãn giới và mưu mô xảo quyệt đã ăn đứt đám công tử bị nhốt trong thành Kỳ Thuỷ này không ít, ngồi không có thể kể vài ba câu chuyện, chơi vài trò, dễ dàng hoà mình cùng với chúng bạn.
À, nếu muốn nói đến có gì không được như ý, đó chính là cái vị tam công tử của Kim Lâu Bùi Vân rồi.
Viên Phi Phi cảm thấy bản thân mình quả thực không sao hiểu nổi hắn, cái con người này kỳ quái kinh khủng.
Ngày đầu tiên nàng đến thư viện, mang theo ý định muốn hù doạ Bùi Vân. Bởi do Bùi Vân biết nàng là con gái, lỡ như hắn mẻ miệng đem chuyện nói ra, sẽ gây phiền toái cho Trương Bình.
Hiện giờ nàng cảm thấy hắn sẽ không nói năng lung tung, nhưng nàng lại không có cảm giác điều này là do bị nàng hù doạ mà ra.
Bùi Vân vẫn ngồi ngay hàng đầu như cũ, xung quanh không có lấy một người. Hắn sẽ không đi tìm ai trò chuyện, cũng không có ai đi tìm hắn cùng chơi. Sau khi Viên Phi Phi biết hắn sẽ không nói năng lung tung, cũng chẳng còn gì để trao đổi với hắn.
Nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, tự nhiên sẽ thích những người vui nhộn hơn.
Trong thư viện, mọi sự đều chiếu theo một lệ, Khuất Lâm Uyển bình thường vô cùng lười biếng, uống trà tản bộ, cả ngày thanh nhàn. Chỉ có mỗi lúc hắn dạy học là hắn mới trông linh hoạt một chút.
Mà học hành xong xuôi, bọn trẻ vẫn tụm lại chơi đùa, mỗi khi chọi đá, Viên Phi Phi toàn là bách phát bách trúng, về sau Trương Ngọc nói với nàng — —
“Viên Phi, ngươi có biết là vì ngươi, bọn ta không dám đặt đồ có giá trị nữa không.”
Viên Phi Phi cười bảo: “Làm gì có.”
Trương Ngọc nói: “Tuy nhiên phải nói chiêu thức ấy của ngươi thật lợi hại, mới đến có vài ngày mà đã thắng được bao nhiêu đó đồ.”
Viên Phi Phi khoát tay.
Lúc này có vài đứa trẻ khác đến vây quanh, nhìn Viên Phi Phi nói: “Viên Phi, khi nào thì đến phiên ngươi làm Cái, đặt đồ cho bọn ta xem.”
Viên Phi Phi chớp chớp mắt: “Ớ?”
Tên kia nói: “Cũng sắp đến phiên ngươi rồi.” Mọi người cười phụ hoạ, “Ngươi phải đem cho bọn ta những thứ thú vị một chút, còn không bọn ta chán chết.”
Viên Phi Phi bĩu môi, “ờ” một tiếng gần như không nghe ra.
Nàng suýt nữa quên, trò này phải luân phiên!
Hôm ấy tan học, Viên Phi Phi chưa vội đi, ngồi nán lại trên nệm, vừa đảo mắt vừa nghĩ xem có thể lấy những thứ gì đem đặt.
“Ngươi……”
“Hả?” Viên Phi Phi nghe có tiếng, quay qua.
Bùi Vân đứng ngay giữa cửa học đường, Viên Phi Phi chau mày nói: “Ngươi lộn về lại làm gì.” Nàng một mặt cười xấu xa nhìn hắn, “Sao, nguyên buổi xem chưa đủ, còn muốn quay lại đọc thêm một phen à?”
Bùi Vân nhíu mày nhìn nàng.
Viên Phi Phi nói tiếp: “Ngươi có biết là ta nghe ngươi đọc thuộc lòng, thật đau khổ muốn chết không.”
Bùi Vân khựng một chút, do dự nói: “Vì sao.”
Viên Phi Phi nhìn hắn một cách chân lý đầy mình nói: “Cứ cắm đầu đọc hoài đọc huỷ, giống như một lão hoà thượng tụng kinh vậy, có cần ta đi làm cho ngươi một cái mõ để ngươi dùng trong giờ học không.”
Bùi Vân mặt lại đỏ gay, hắn dùng sức nói: “Đọc, đọc bài theo cách kinh điển phải như thế mới đúng, đọc loạn lên tuỳ tiện ngắt câu ngưng nghỉ mới là không đúng.”
Viên Phi Phi bịt tai, làm như không nghe thấy gì.
Bùi Vân cũng biết nói những thứ này với Viên Phi Phi sẽ không ra đâu, hai bàn tay của hắn buông xuôi dọc theo thân thể, nắm thành quyền rất chặt.
Viên Phi Phi đợi một hồi, lại quay đầu lại, một mặt ghét bỏ nói: “Sao ngươi còn chưa đi.”
Bùi Vân giống như hạ một quyết tâm cực lớn, bỗng nhiên nói với Viên Phi Phi: “Vài bữa nữa, ngươi tính đem đồ gì đi đặt.”
Viên Phi Phi: “Cái gì?”
Bùi Vân: “Cùng với Trương Ngọc và mấy người bọn chúng, không phải là nói sẽ đến phiên ngươi sao, ngươi cũng phải đặt đồ mới đúng.”
Viên Phi Phi nhướn mày, nói: “Ngươi không chơi cùng với bọn ta, đi lo việc bao đồng làm gì.”
Bùi Vân mím môi, “Ta không phải đi lo chuyện bao đồng.”
Viên Phi Phi lười trả lời hắn, phất phất tay: “Đi đi đi, đi nhanh lên.”
Bùi Vân bị nàng đuổi như vậy, cũng gắng nhịn không nhúc nhích, hạ giọng nói: “Ngươi, ngươi có phải đang lo lắng.”
“Ha,” Viên Phi Phi buồn cười, quay đầu nhướn mày nhìn hắn, “Ngươi nói gì?”
Bùi Vân nhìn vào đôi mắt sáng long lanh ấy, không lúc nào ngưng nghỉ phóng ra một loại sinh khí ranh mãnh khó nói. Hắn bỗng dưng liên tưởng đến những con chim sẻ ngoài hậu viện của thư viện, tuy bé nhỏ yếu đuối, nhưng kể cả ngay giữa trời đông, khi toàn bộ chim muông đều vô tung tích, chúng vẫn như cũ sống thật vui vẻ.
Bùi Vân hít sâu một hơi, nói: “Ta, ta chuẩn bị đồ cho ngươi nhé.”
Viên Phi Phi thoáng sửng sốt, ngoảnh đầu lại, nói: “Ngươi nói cái gì?”
Điều mấu chốt đã nói ra rồi, những lời còn lại Bùi Vân nói có phần lưu loát hơn rất nhiều.
“Vài ngày nữa, ta chuẩn bị đồ cho ngươi đem đặt.”
Viên Phi Phi chống tay lên nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Bùi Vân trong lòng hơi căng thẳng, hắn bảo: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói gì.” Nói xong, hắn lại bổ sung thêm: “Đồ cũng sẽ không tệ, tuyệt đối sẽ không làm người ta chê cười ngươi.”
Viên Phi Phi vẫn như cũ không đáp lời, Bùi Vân không biết nên nói gì nữa.
Yên lặng một hồi, Viên Phi Phi đứng dậy.
Bùi Vân nhìn nàng không chớp mắt.
Viên Phi Phi đi về phía cửa, thần tình lạnh nhạt, lúc đi ngang qua Bùi Vân, thuận miệng nói:
“Không liên quan đến ngươi.”
Năm chữ, nhẹ nhàng bay bổng nói ra, lại nhẹ nhàng bay bổng đáp vào tai của Bùi Vân. Cho đến khi Viên Phi Phi đi được khá lâu sau, gã đầy tớ trong nhà chạy vào tìm hắn, Bùi Vân mới kịp phản ứng, thấy chân tay mình buốt lạnh một hồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Ở Nơi Tịch Lặng
Twentine
Người Ở Nơi Tịch Lặng - Twentine
https://isach.info/story.php?story=nguoi_o_noi_tich_lang__twentine