Chương 9
ate Browning như bị cực hình. Mỗi đêm, sau khi chàng rút ra khỏi cô và ngủ li bì, cô vẫn thức, thân xác mảnh dẻ rung lên một niềm say mê mà trước kia cô không hề biết.Ý nghĩ về niềm hoan lạc mà chàng đã khơi dậy trong cô khiến cô rung lên sung sướng. Cô đặt những ngón tay vào giữa cặp đùi và cảm thấy toàn thân lại rung lên vì những mơn trớn của Mercuès. Cả ngày cô chỉ nghĩ đến đều đó. Trong bữa ăn, cô nhìn đôi bàn tay to của chàng bẻ bánh, cắt thịt mà buồn rầu bất chợt thấy mình cọ xát đùi nọ cà đùi kia dưới bàn. Cô rên thầm khi tưởng tượng cặp môi của chàng trên da thịt mình và lén áp hai đầu vú đau đớn của cô vào cánh tay Mercuès
Kate cảm thấy cuộc sống của mình lung lay đến tận móng. Người đàn ông ấy, mà cô yêu điên cuồng, không thuộc về cô. Chàng chỉ quan tâm tới cô khi cô kéo chàng nằm lên mình. Nhưng, ngay cả trong khoảnh khắc đó, chàng cũng không bao giờ hoàn toàn dân hiến cho Kate, không bao giờ là chàng tỏ rõ cần cô, không bao giờ nói là chàng yêu cô. Như cô, chàng cũng che dấu tình cảm, hay cô cũng chỉ là một người đàn bà thêm vào trong giường ngủ của chàng?
- Tôi yêu cô lắm, Kate ạ. - chàng đã nói, và không nghĩ rằng cái từ "lắm" ấy làm cô đau khổ đến mức nào.
Mặc dầu thuộc lòng những tính xấu của Mercuès, Kate vẫn mỗi ngày thêm mê mệt chàng hơn. Còn những người đàn bà mà chàng đã từng chung chạ trước kia, cô không quan tâm đến. Không cái gì là quan trọng trừ cái nhu cầu ám ảnh này, là cô cần có chàng.
- Vì bắt buộc phải che giấu những cảm xúc của mình gân cốt cô căng thẳng đến nổi ban đêm cô phát khóc khi nằm bên cạnh người đàn ông đang ngủ mà cô biết là không bao giờ trong giấc mơ xuất hiện hình ảnh của mình. Cuối cùng, khi lau nước mắt, cô xem xét sự việc một cách lạnh lùng.
Sự hy sinh là một tính cách xa lạ đối với con người Kate. Khi muốn cái gì, cô không bao giờ nghĩ rằng nó lại có thể thoát khỏi tay mình.
Trong tuần lễ thứ hai của họ ở Provence, Mercuès quyết định đi một vòng thành phố Nimes. Kate và chàng dạo chơi trong công viên và trèo những bậc thang dựng đứng dẫn đến tháp Magne, chiếc tháp cạnh La mã hoang tàn trấn ngự một toàn cảnh lớn. Mệt mỏi, cuối cùng họ ngồi xuống cỏ.
- Tôi không thể, tôi không nghĩ sẽ vẽ phong cảnh này, - chàng nói - Nó đầy đủ quá, rộng lớn quá, nó trả lời tất cả các câu hỏi mà tôi có thể đặt ra, nó không cần gì đến con người.
- Anh không thấy cái gì... mà anh muốn vẽ ở Provence ư? - Kate hỏi sau một lúc ngập ngừng.
Đây là lần đầu tiên chàng tự mình gợi đến nghề nghiệp của mình từ khi họ rời Paris.
- Không, - Mercuès đáp.
Tuần lễ sau, Mercuès nhiều lần đến Félice, ngôi làng bám víu vào sườn bắc núi Luberon, phía đông Ménerbes. Chàng đã phát hiện ra ở đấy tròn chơi ném còn.
Trong quán cà phê duy nhất của làng, cánh đàn ông tụ họp vào buổi trưa và buổi tối để uống rượu anít. Lúc này mà mùa thu nên nhiều chủ trại cũng tham gia với họ để hưởng khoản thời gian ngắn ngủi được nghĩ ngơi sau vụ gặt hái và trước mùa săn bắn. Sau một vài chầu dài, họ chơi ném còn ở sau quán.
Một trong những chủ trại, Joseph Bernad, đã nhìn Mercuès chăm chú:
- Ông chơi ném còn không?
- Không, tôi chỉ là một người đi du dịch, - Mercuès trả lời để cáo lỗi.
- Không sao. Ông có muốn thử không?
Mercuès xoay sở khá. Sau một tiếng đồng hồ, chàng đã biết chơi và thành thạo khá nhanh.
Chàng hay trở lại đấy vì thích không khí nồng nhiệt của những trận đấu.
- Ồ, ông bảo mình không phải là người trong vùng ư? - Joseph Bernard nói. - Ông có máu dân Provence trong người, không thể thế được... Vả lại, ông có một cái tên địa phương.
- Nhưng tôi không thể chứng minh được đều đó. Tôi không biết ông bà tôi quê ở đâu. Các cụ hiện giờ chết cả rồi, nhưng khi còn sống, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến hỏi các cụ.
- Phần lớn những người lạ chơi ném còn rất vụng. Trò chơi tưởng là giản đơn, nhưng không phải thế. Nếu ông tập thêm vài tuần lễ nữa, tôi tin rằng có thể nhập ông vào đội của tôi. Sẽ có thi đấu vào ngày thứ bảy cuối tháng một.
Mercuès khoác vai anh chủ trại trẻ tuổi và khao tất cả mọi người một chầu.
Chàng hiểu rằng lời đề nghị ấy có ý nghĩa như thế nào đối với những người có thể bàn cãi không chán về một trận đấu ném còn.
- Tôi rất muốn ở lại đây, Joseph ạ. Nhưng tôi còn phải kiếm sống.
- Thì chúng tôi cũng vậy, - Joseph cãi lại, - nhưng người ta vẫn có thời gian để chơi ném còn. Nếu không, người ta làm việc để làm gì?
Ngoài quán cà phê và trò chơi ném còn, Félice còn có một hấp dẫn khác, ở phía dưới làng, không xa đường lớn bao nhiêu, Mercuès đã khám phá ra một trang trại bỏ hoang. Một hôm, đi không mục đích, chàng đã lần theo một lối mòn đầy vết xe chạy ngoằn ngoèo quanh một khu gò trồng tòan sồi bần. Ra khỏi rừng, Kate và chàng đi vào một con đường hai bên trồng bách được sử dụng như một bức tường bao quanh tranh trại. Chỉ nghe thấy tiếng ve kêu. Không một tiếng động ven thuộc nào của một trang trại vang tới tai họ. Không một tiếng chó sửa, không một tiếng nô đùa. Một góc kim ngân lớn bò dọc bức tường ngôi nhà, như con bướm màu da cam và đỏ chấp chới trên thảm cỏ như những chiếc diều Trung Quốc và bầy ông bay vo vo.
Kate và Mercuès đi vòng quanh ngôi nhà để thử nhìn vào bên trong nhưng gai và tua cuốn cây kim ngân làm vướng họ.
Áp vào ngôi nhà là một tháp tròn có 2 cửa sổ để mở, nhưng đục trên cao. Chủ ngôi nhà này chắc cũng biết rằng không thể vào nhà bằng lối ấy. Ngôi nhà là tâm của một chiếc bánh xe lớn do những cánh đồng viền những cây bách hay lau sậy bao quanh. Một khoản đất trồng ô liu ở kề bên một dải đất đỏ bỏ hoang. Tiếp đến những ruộng nho trĩu quả không ai hái. Xa nữa là một vườn mận, quả để rụng và thối hết.
- Không thể tưởng tượng được, - Mercuès thốt lên. - Cô hãy nhìn những chùm nho! Và những quả ô liu kia! Và những quả mận! Mọi thứ đều thối rữa dưới góc cây. Thật quái quỷ!
- Trang trại có lẽ để bán, - Kate gợi ý.
- Chẳng thấy có một cái biển nào cả. Tất cả những cái mà tôi nhìn thấy, chỉ là tên ngôi nhà ở hòm thư: "La Tourrello".Có thể nó là một phần của một tài sản lớn và những người thừa kế đang đánh nhau để tranh lấy.
- Chúng mình hỏi những người ở Félice xem. Chắc họ phải biết. Nếu ngôi nhà để bán thì chúng ta có thể vào xem lắm.
- Không, tôi không tin là thế. Tôi không muốn vào.
Mercuès có vẻ bối rối.
- Nhưng tại sao anh không muốn vào? Anh đã thăm tất cả những tranh trại từ Maubec đến Bonnieux. Tại sao không thăm cái này?
- Tôi không thể giải thích được. Đấy là một trực giác.
Chàng có cái linh cảm kỳ lạ là nếu vào trong ngôi nhà đó thì sẽ chẳng bao giờ quên được nó. Chàng cảm thấy một niềm vui thẩm mỹ được ngắm nó nhưng chàng không muốn đi xa hơn.
- Tùy anh, - Kate nói, quen nghe theo những ý muốn của chàng.
Trong tuần lễ tiếp theo, họ trở lại trang trại đó 4 lần, nhưng Kate không đả động gì đến việc tìm hiểu nữa mặc dầu cô hết sức bực mình về việc chàng mê mẩn cái nơi ấy. Chàng như chạy theo để tán tỉnh cái trang trại già nua ấy, cô nghĩ với vẻ hơi chút ghe tuông, chàng yêu nó như yêu một người đàn bà, chàng đi quanh những bức tường của nó như một thanh niên mê mệt vì yêu. Ngoài cà phê, trò chơi ném còn và đi thăm những trang trại, chàng như chẳng còn thiết làm gì trong ngày. Khi nào thì chàng sẽ lại vẽ?
Tại quán cà phê Félice, mấy ngày sau, Joseph Bernard hỏi Mercuès
- Ông bào ông là họa sĩ phải không, Juline? Những họa sĩ, họ đến đây luôn ấy mà. Lúc nào cũng có một người đang lang thang trong địa phương. Nhưng họ chẳng bao giờ vẽ gì khác ngoài phong cảnh. Mình nghĩ là một họa sĩ phải vẽ được một người thật giống. Vậy ông, ông nghĩ thế nào?
- Không phải họa sĩ nào cũng vẽ chân dung, Joseph ạ. Và chân dung không bắt buộc giống như người mẫu, hay ít ra cũng không giống như người mẫu tự thấy mình, đó là hai đều khác nhau.
- Mình thấy là ông nói rắc rối quá, - Joseph đáp, thất vọng. - Vậy ông, ông không thể vẽ tôi như tôi nhìn thấy tôi trong gương à.
- Có chứ, có thể... tôi không biết. Nhưng tôi có thể vẽ một cái gì đó làm cho anh vui.
Mercuès lấy một cái bút chì sau quấy hàng và vẽ nhanh, bằng những nét lớn, trên mặt trái một tấm bìa nào đó.
- Này, nhìn xem.
Không đầy một phút, chàng đã nắm được những nét chủ yếu của Joseph Bernard và thể hiện chúng trên bức biếm họa.
- Nhưng, trời ơi! Đúng là giống mình! Cái mũi to của mình...mọi cái có hết! - Benrard cười sằng sặc. - Bây giờ ông vẽ Herry đi. Lão cũng có bộ mặt xấu xa đấy. - Gã túm tay áo một chủ trại già và đẩy ta trước Mercuès đang kiếm một miếng bìa khác. Chẳng mấy lúc, những người đàn ông vây quanh Mercuès để đòi được vẽ. Như những cậu học sinh, họ tranh nhau lên trước. Chàng vẽ họ với một sự dễ dàng làm họ ngạc nhiên.
Những người chủ trại như bị thôi miên. Ông họa sĩ làm thế nào mà tài quá, như quỷ thuật ấy. Những người ở gần quán chạy vội về nhà để dẫn vợ con đến. Ai nấy nghiêm chỉnh đợi đến lượt mình. Mercuès phải thay bút chì 2 lần, vì đầu chì mòn nhanh chóng, nhưng hình như chẳng có gì để chàng ngừng tay lại. Chẳng mấy chốc mà chẳng còn ai ở Félice không được vẽ.
Khi Kate và Mercuès trở lại Villneuve thì đã gần bảy giờ. Mercuès vui sướng đến nỗi chẳng muốn nói năng gì. Những bức biếm họa,chàng đã quên là chàng có thể vẽ chúng. Và chúng đã trả lại cho chàng nhiệt tình sáng tác. Những ngón tay chàng thèm được cầm lại bút vẽ. Chàng sẽ còn được ngửi lại mùi dầu thông thơm dụi. Chàng biết là chàng sẽ thể hiện những gì trên tranh - tất cả cái đó, vì chàng đã cầm một chiếc bút chì mà không nghĩ đến nó, để làm vui cho những người bạn. Và họ đã vừa lòng biết bao! Niềm vui thích của họ là phần thưởng duy nhất chàng có thể nhận mà không có cảm tưởng là phản bội tài năng của chàng.
Lần đầu tiên Mercuès có được cái cảm giác thắng lợi ấy mà chàng đã hoàn toàn không cảm thấy trong buổi triển lãm. Chàng cảm thấy như thay da đổi thịt và đầy một sức mạnh mới. Chàng cảm thấy khó tự động viên mình để đợi đến sáng hôm sau.
Tối hôm đó, sau bữa ăn, Mercuès một mình đi dạo. Niềm vui cùng đi theo chàng. Chàng bước dọc bờ con sông Rhône. Không khí mát mẻ tuyệt vời và những chiếc lá cây bị gió rung động rì rào. Chàng bỗng có cảm nghĩ là chắc chắn chàng phải ở lại vùng Provence.
Không bao giờ nữa, chàng nghĩ, không bao giờ nữa sự cô đơn của các thành thị, không bao giờ nữa Montparnasse, nơi quá nhiều người, nói quá nhiều thứ tiếng khác nhau, trong quá nhiều quán cà phê, nói quá nhiều về những đều xằng bậy về chính phủ, về tôn giáo và về các trường phái hội họa. Không bao giờ nữa, mùa đông của Paris xám ngắt và lạnh lẽo, không ánh sáng và không cả chân trời.
Nhưng tự kể cho mình vô vàn lý do để không trở lại nữa là vô ích. Có một lý do chủ yếu mà chàng mới vừa khám phá ra ở Provence, là chàng có thể lại làm việc. Hầu như chàng đã có một phát hiện, một cách nhìn.
Sáng ra,chàng đánh thức Kate.
- Những ngày nghỉ đã hết rồi, Kate ạ. Tôi trở lại với công việc đây.
Nàng thở ra nhẹ nhõm.
- Để cho em nửa giờ, đủ thay quần áo và thu xếp hành lý.
- Không, em không cần vội vàng. Em còn có thể ở lại ít lâu nếu em thích.
- Nhưng... em không hiểu. Anh vừa bảo là anh muốn trở lại làm việc kia mà.
- Tôi sẽ làm việc ở đây, Kate ạ.
- Sao, thế là thế nào?
- Tôi sẽ ở lại đây cho tới khi tìm được nhà ở Villneuve. Nhà trọ mở cửa quanh năm, thế là vấn đề đã được giải quyết. Tôi sẽ gọi dây nói cho ông già Lefebvre tốt bụng để ông ấy gởi cho tôi tất cả những thứ cần thiết bằng chuyến tàu sau, và tôi sẽ gởi hóa đơn cho Avigdor. Chẳng có gì giản đơn hơn. Tôi đã lo tính hết.
- Tại sao anh quyết định ở lại. Để tham gia vào cái đội ném còn tệ hại ấy chăng? Kate hỏi, xảo trá.
- Đấy cũng không phải là một lý do tồi, nhưng không, có một lý do khác cừ hơn. - Mercuès đi đi, lại lại trong phòng mà không nhìn vào cô bạn, - Đó là chỗ này Kate ạ, chính cái nơi này. - Chàng không biết cách nào giải thích cho Kate về cái quyết tâm đột nhiên nảy ra tối qua, là chàng phải ở lại. Vả lại, chàng tự bảo, tại sao lại phải giải thích cho cô ta. Chính là ánh sáng ở đây...Em không hiểu à?
- Hiểu quá đi chứ, - Kate trả lời, giọng bình tĩnh. Cô biết là mọi tranh cãi với chàng đều vô ích. - Trong trường hợp ấy thì em sẽ ở thêm một hoặc hai ngày nữa.
- Em muốn ở bao lâu thì ở, nhưng tất nhiên là em có nguy cơ sẽ phải buồn khi tôi lại vẽ. Tôi rất sung sướng nếu em ở đây, Kate ạ, rất sung sướng.
- Để rồi xem.
Anh ấy nghĩ là mình rồi sẽ lẩn quẩn trong nhà như một con mèo chăng? Kate tự hỏi, giận giữ. Cái quyết định ấy làm cho cô hoàn toàn bị bất ngờ. Tình yêu, che giấu bằng rất nhiều nghị lực, đã làm cô quên lãng mọi thứ. Bị ám ảnh bởi hai cơ thể của họ, cô đành lòng chỉ còn biết mơ mộng trong những ngày ấy.
- Vì anh ở lại, Juline ạ, em sẽ không đi chơi với anh hôm nay. Em sẽ bị bó vào cái góc xe ấy trong suốt lượt về. Em muốn đi Avignon một lúc xem có lọai áo xăng đay dày hay một cái măng tô kha khá nào không, em sẽ đi tắc xi.
- Không, không, em lấy xe mà đi.Tôi đi bộ xem quanh đây có nhà cho thuê không?
Mãi đến cuối chiều Kate mới quay về. Mercuès sốt ruột đợi cô. Chàng nóng lòng muốn đi báo tin cho những người bạn của mình ở Félice.
Trên con đường nhỏ dẫn đến làng, đột nhiên Kate đặt tay mình lên tay Mercuès.
- Rẽ trái, - cô nói.
_Tại sao? Chúng mình đến trễ, không kịp chơi ném còn. Tôi có thể đến trại "La Tourrello" bất cứ lúc nào, em biết đấy.
- Em sẽ chỉ cho anh xem cái này, nhanh thôi
Chàng rẽ vào con đường đi trang trại và đỗ xe, như thường lệ, trên bồn cỏ vàng úa.
- Em muốn nhìn nó một lần cuối à? Tôi không biết là em cũng quan tâm tới nó đấy.
Kate ra khỏi xem và tiến đến trước cửa lớn bằng gỗ. Cô rút trong túi ra một chiếc chìa khóa, và mở cửa, không phải là không khó khăn. Vì Mercuès nhìn cô, ngạc nhiên, cô quay người lại và ra hiệu cho chàng đến.
- Nhưng em làm gì thế này? - Chàng kêu lên, kiên quyết không vào. - Em tìm thấy cái chìa khóa này ở đâu?
Kate trở lại xe và trao chìa khóa cho Mercuès.
- Anh cầm lấy. Nó là của em, hay đúng hơn, là của anh.Nói chính xác hơn, đó là của hồi môn của em.
Chàng nhìn Kate hoảng hốt. Người đàn bà kỳ lạ sao! Có thể nói là cô ta không làm cái gì nửa chừng. Chàng hiểu ra, khi nhìn đôi mắt nghiêm trang và tràn đầy hy vọng của cô, là cô luôn luôn hoàn toàn có lý trí, ngay cả lúc này. Trang nghiêm, đúng đắn, và chăm chút, Kate đưa ra lời đề nghị khác thường của mình:
- Anh có muốn lấy em không, Juline?
Chàng im lặng. Chàng biết là cô sẽ nói tiếp thêm nữa và chàng tò mò muốn nghe:
- Em yêu anh và anh cần có một người vợ, anh cũng cần có một ngôi nhà. Hôm nay em đã gặp công chứng viên ở Félice và em đã mua cái trại này. Người chủ cũ đã chết. Người kế thừa là cháu gái ông ta, nóng lòng muốn bán. Tuần sau sẽ có một người chuyên việc nông trại, và vợ, đến ở trong cánh trái ngôi nhà, và sẽ thuê người chỉnh đốn lại vườn cây cùng ruộng nho. - Kate dừng lại một lúc rồi nói tiếp, vẽ ra trước mắt chàng một cảnh sống tuyệt vời. - Em sẽ tìm một kiến trúc sư để thiết kế xưởng vẽ của anh. Em đã hợp đồng với một lão thầu khoán ở Avignon. Hẹn ông ta sáng mai đến với thợ đặt ống nước và thợ điện. Có nhiều việc phải làm trước khi ngôi nhà...
- Nhưng em có thể sống ở đây, ở nông thôn à? - Chàng chợt ngắt lời.
- Đúng hơn là em không thể nghĩ tới sống ở một nơi nào mà không có anh. Em không thể về Paris mà không có anh được.
- Nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ tới cưới vợ cả, Mercuès nói.
- Vậy thì, đây là dịp tốt. - Kate trả lời, hơi chút đùa vui. - Đã đến lúc làm một cái gì đó cho hai chúng ta. Anh đã mở đường, nhưng việc phải làm còn khó khăn hơn. Nhiều năm làm việc đòi hỏi anh để hết tâm lực...và phải nghĩ đến nhiều cuộc đấu ném còn trong tương lai nữa.
- Em mua chuộc tôi đấy, Kate ạ.
- Tất nhiên là thế rồi.
Kate không nhường một tấc đất, chiếc khóa trong tay chìa ra, tóc bay trước gió,ánh mắt dịu đi vì niềm xúc động cuối cùng mà cô để lộ ra.
- Cô sẽ cố nghĩ ra một lý do để nói không, - Mercuès chậm rãi tuyên bố.
Chàng nhảy ta khỏi xe và cầm lấy chiếc chìa khóa. Nó lạnh và nặng trong lòng tay chàng. Chàng hiểu rằng khoảng đất này và người vợ này sẽ là tương lai của chàng. Họ cùng phá lên cười, một trong nhiều cái cười đồng lõa của họ.
- Cuộc đời sao mà lạ lùng! Chàng thốt lên.
- Pray love me little so you love me long! (xin hãy yêu tôi một chút, như vậy anh sẽ yêu tôi lâu dài)
Kate thì thầm.
- Câu ấy nghĩa là gì, cô bé Mỹ của tôi? - Chàng hỏi và ôm nàng trong đôi cánh tay.
- Câu của một nhà thơ... một ngày nào đó em sẽ nói cho anh...một ngày nào đó anh sẽ hiểu.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió