Chương 9
ừ, lại đi với Mai Thi! Hồng Vy toan chạy theo Văn. Rõ ràng anh đang ôm ngang người Mai Thi và cô ta đang cười với anh. Máu ghen sôi sục, Vy đứng phắt dậy, cần phải túm con khốn ấy đánh cho một trận. Cô rút phăng đôi giày cao gót dưới chân câm lên lao bổ về phía Hoàng Văn, nhạc trên sân khấu vẫn xập xình.
- Chị Hồng Vy, dừng lại!
Hai tên bảo vệ phòng trà đứng áng trước mặt Vy, chúng tước đôi giày trên tay cô một cách dễ dàng, Vy sừng sộ:
- Mấy anh làm gì vậy... Trời ơi! Con đó đi mất rồi.
Vy vùng vẫy la hét, cô cào cấu vào hai tên bảo vệ. Ngoài kia, Văn vừa lên xe, anh phóng xe lao nhanh mặc kệ cho Vy ồn ào. Mai Thi cười chế giễu:
- Anh có bà vợ hết xẩy!
Hoàng Văn lầm lì lái xe, anh còn một tụ điểm chót nữa. Anh cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết, lăn mình vào các cuộc truy hoan rồi vẫn không quên được.
Mai Thi ngồi nếp lại gần âu yếm:
- Đêm nay về với em nhá!
- Thôi, anh muốn về nhà.
- Sợ Hồng Vy quậy à? Anh mà cũng biết sợ, lạ thật.
- Không sợ, nhưng đêm nay muốn về nhà ngủ, thế thôi.
Mai Thi nhún vai hờn dỗi ngồi xích ra. Văn đối với cô như kẻ ăn bánh trả tiền, cô không thể buộc anh vào mình và chính cô cũng muốn như vậy.
Vy được thả ra khi Văn đã đi mất, cô hậm hực chữi bới rồi ra ngoài lấy xe đi. Để cho Hoàng Văn thoát, anh như chim trời cá nước, biết đâu mà tìm. Vy đi đến hai tụ điểm ca nhạc Văn hay đến, bóng anh biền biệt. Đường khuya thưa vắng làm Vy tủi hờn bật khóc. Căn nhà là nơi để Vy trút cơn thịnh nộ của mình, cô tha hồ đập phá cho đến khi mệt nhoài, ngủ thiếp đi.
Tiếng khua cửa lách cách, Vy biết Văn đã về... Cơn giận lại đùng đùng nổi lên, Vy ôm chiếc gối to đùng nặng trịch đứng một góc trong bóng chờ đợi.
Văn vừa bước vào, lập tức chiếc gối bay vèo vào mặt anh. Vy rít lên giận dữ:
- Anh cho tiền bọn bảo vệ phòng trả giữ tôi lại để anh đi với đồ khốn nạn, sao không cút luôn đi?
Văn lảo đảo vì cú đòn bất ngờ, anh mò mẫm trong bóng tối tìm công tắc điện. Ánh đèn vừa bật sáng, một quang cảnh đổ nát, mền gối tứ tung, luôn cả quần áo của anh cũng chung số phận. Văn sầm mặt đứng yên:
- Cô muốn phá nhà phải không?
Mặt anh xanh tái dưới ánh đèn, môi mím chặt lại, hai tay cấu vào nhau nhìn Vy muốn rách cả mắt mình. Anh không muốn đánh cô vì đây không phải là lần thứ nhất.
Vy chua ngoa:
- Anh muốn nhà này thành địa ngục thì tôi sẽ biến nó thành địa ngục.
Không nói không rằng, Văn quay phắt ra, mảnh thuỷ tinh vỡ rào rạo dưới chân anh. Vy lao theo, bất kể mảnh chai vỡ, cô ôm cứng lấy Văn:
- Tôi không cho anh đi. Anh là chồng của tôi, anh không được bỏ tôi.
Văn gỡ mạnh tay vợ lạnh lùng:
- Có quỷ mới ở được với cô! Cô hung hăng đập phá, ở đâu cô cũng ồn ào thoá mạ tôi. Buông tôi ra!
- Tôi không buông, anh phải hiểu là tôi ghen, tôi yêu anh chứ?
Văn hất mạnh, Vy té sóng soài, anh bước đi. Nhưng tiếng hét của Vy làm anh quay lại, máu ở đâu tràn đỏ thấm cả nền gạch. Anh hốt hoảng đỡ Vy dậy, mảnh thuỷ tinh vỡ ghim sâu vào chân cô. Vy khóc rấm rức.
Văn lắc đầu bế vợ lên giường, anh lấy cồn lau vết thương rồi bôi thuốc đỏ lên.
- Bây giờ thì cô đi ngủ đi.
- Anh đi đâu nữa.
- Tôi ra ngoài ngủ, tôi không thể ngủ trong căn phòng hổn độn thế này. Cô đã làm tôi quá sức chịu đựng, tôi nghĩ chúng ta nên ly dị.
Vy lại nổi xung, cơn ghen dâng chẹn cứng cả cổ họng, cô chì chiếc:
- Anh không chịu đựng nổi vì tôi xấu xí. Tôi thế này là vì ai chứ? Vì anh lạnh nhạt tôi mà con tôi chết, vì anh mà tôi héo mòn xác xơ. Hoàng Văn! Anh có trái tim không chứ? Người ta có chồng rồi, Uyển Nhi có gì hơn tôi chứ? Sao tôi khổ quá nè trời!
Hoàng Văn ngồi ôm đầu. Đã hôm nửa đêm, vậy mà anh vẫn chưa được đi ngủ. Anh muốn dịu dàng với vợ nhưng cô nào có tạo cơ hội cho anh đâu, và anh thì không thể ép lòng nhún mình mãi.
Sống bên một người vợ như Vy, anh thấy cuộc đời mình như sa vào chín tầng địa ngục, căn nhà không bao giờ có nụ cười. Anh thầm tiếc nuối lại những ngày độc thân và Uyển Nhi như đoá hồng xinh xắn, những nụ hôn ngọt ngào ngây ngất.
Bao lâu rồi, anh đắm mình vào những cuộc tình không cần biết mình có yêu hay không, Hồng Vy cũng vậy, cô sẵn sàng ồn ào nếu bắt gặp Văn đi hay nói chuyện với một cô gái nào, đó là một việc Văn không chịu được.
Vy tiếp tục lè nhè:
- Ngày trước vì yêu anh, tôi làm tất cả để được anh vậy mà anh vẫn không chịu nhìn thấy tình yêu của tôi. Nó đã có chồng có con, sao anh còn nhớ hoài chứ?
- Em im đi! Tôi muốn em quét dọn căn phòng này rồi đi ngủ. Hai giờ đêm rồi, tôi đang mệt nhoài.
Hồng Vy gào lên:
- Anh đi với gái về rồi còn than mệt nữa hả?
Thật quá quắc! Cơn giận sôi lên, anh tát mạnh vào mặt Hồng Vy. Lập tức cô ào vào cấu xé anh.
- Trời ơi! Đi với gái về còn đánh vợ nữa nè trời.
Văn nghiến răng:
- Tôi đánh em vì em hỗn hào. Tôi không đi với ai hết. Tôi còn có sự sống của tôi, còn cha mẹ tôi nữa, tôi chưa quên những gì hỗn láo em đối với mẹ tôi đâu. Tôi ân hận vì đã cưới em.
Hai lỗ tai Vy lùng bùng, giận quá mất khôn. Cô gào lên:
- Anh sẽ ân hận hơn nữa khi biết con Nhi không hề thất tiết với anh Trung đêm ấy, anh đã bỏ qua cơ hội cưới người anh yêu đấy.
Văn mở to mắt nhìn Vy trân trối, trong lúc cô vẫn gào điên dại:
- Tôi bỏ thuốc mê vào ly nước con Nhi đó rồi tôi tìm anh, cho anh chứng kiến để rồi anh sẽ thuộc về tôi. Vậy mà đứa con của tôi nó chết khi vừa mới chào đời.
Ôi! Văn bưng lấy mặt bàng hoàng nhìn Vy. Cô đang múa máy kêu khóc, anh lùi lại rồi lao ra ngoài. Sự thật làm anh choáng cả người, anh vụt nhớ đến cái tát mạnh mẽ ngày nào của Uyển Nhi trên má anh rát buốt. Cô vừa khóc vừa chạy khi anh đã khinh miệt và thoá mạ cô chỉ vì không có những giọt máu hồng chứng minh sự trong trắng của cô. Anh đã xúc phạm cô nặng hề, hèn nào cô đã không cho anh gặp mặt nữa.
Một nỗi đau đến buốt cả lòng. Vậy mà gần hai năm sau, cho mãi đến bây giờ Văn mới biết. Chút tình cảm còn sót lại cho Vy tan biến, Văn thất thểu đi ra đường. Đường vắng và lạnh, sương đêm ẩm ướt trên vai, anh vẫn cứ muốn đi hoài.
Bây giờ Nhi hẳn hạnh phúc với cuộc đời của cô. Hai năm qua anh chưa hề gặp lại một lần, nỗi nhớ chợt bùng lên như ngày nào dữ dội.
Uyển Nhi đưa tay nhìn đồng hồ, mới bốn giờ ba mươi. Phải còn nửa tiếng nửa Trung mới ra họp.
Cô tấp vào một hiệu buôn đồ chơi.
- Mẹ ơi, thích quá.
Bé Khải Minh nhảy nhót, không chịu cho Nhi nắm tay, chạy bổ vào tiệm, đồ chơi treo la liệt, hấp dẫn quá.
- Ôi cha...
Nó đâm bổ vào người đàn ông hấp tấp đi ra, té ngồi trên mặt đất, ré lên khóc. Uyển Nhi chạy vội đến, người đàn ông đang cúi xuống đỡ thằng bé lên, anh phủi cát trên mông nó, dỗ dành:
- Tại cháu đâm vào chú mà.
- Mẹ ơi...
- Khải Minh!
Uyển Nhi bước đến, người đàn ông ngẩng lên, họ cùng sững sốt.
- Uyển Nhi!
Hoàng Văn bàng hoàng, dù có thay đổi khá nhiều, anh vẫn nhận ra cô với vóc dáng thanh mảnh, đôi mắt to đen buồn.
- Mẹ ơi!
Thằng bé ôm chầm chân Uyển Nhi khóc oà, Nhi bối rối bế con lên.
- Nín đi, ngoan nào, tại con mà.
- Mua xe tăng cho con đi.
- Con của Uyển Nhi à?
Văn nhìn chăm chú thằng bé, Nhi lùi lại, cô vừa kịp nhận ra thằng bé giống Văn như đúc. Văn ngẩn ngơ, hình như anh vừa bắt gặp một hình ảnh rất quen thuộc.
- Chào anh.
Nhi bế con đi vào tiệm buôn, cô mua theo mọi đòi hỏi của con. Văn đi theo phía sau, tâm tư anh xao động mãnh liệt, Uyển Nhi bằng xương bằng thịt. Cô đẹp quá, một thứ nhan sắc chín mộng quyến rũ, chiếc áo đầm màu xanh bó sát người khoe đôi chân trắng muốt, anh không tài nào dứt nổi Uyển Nhi ra.
Người bán hàng bỏ đồ chơi vào một cái hộp to, thằng bé khư khư ôm lấy. Văn móc ví lấy tiền:
- Cho phép anh được trả tiền mua biếu cho con em mấy món quà.
Uyển Nhi làm thinh, cuộc gặp gỡ bất ngờ làm cô lao đao và cảm giác xôn xao chợt trở về. Văn có vẻ khắc khổ và mệt mỏi hơn, nhưng vẫn đẹp quyến rũ. Nhi bồng con đi vội ra xe. Cô muốn chạy trốn vì trong lòng cô bao nhiêu kỹ niệm êm đềm chợt xô ập về nghiêng ngã.
- Uyển Nhi... anh chưa nói được gì hết mà.
- Anh muốn nói gì nữa?
Giọng cô tỏ ra lãnh đạm nhưng anh nhìn thấy được cô đang run rẩy và đôi mắt tràn ngập một tình yêu tha thiết, anh nắm lấy tay cô khi cô đặt tay lên mở cửa xe, thằng bé chui tọt vào xe và mãi mê với mọi thứ quà.
- Uyển Nhi hạnh phúc chứ?
- Cám ơn... tôi hạnh phúc.
- Vậy là anh vui rồi.
Văn nhìn vào xe, ánh mắt anh đăm chiêu và sững ra một lúc.
- Đã đến giờ... tôi phải đi đón anh Trung, chào.
Nhi vào xe đóng sập cửa lại, cô lái xe đi. Văn đứng bất động nhìn theo, anh cau mày rồi mắt chợt sáng lên.
- Ồ! Em đến đúng lúc thật.
Trung nhảy từng hai nấc thang lầu, anh dang tay rộng đón vợ và con hớn hở:
- Anh cứ sợ họp lâu thì để em chờ, không ngờ em cũng mới đến.
- Ba.
Thằng bé giơ cao cây súng cao su bắn bằng pin kêu rè rè khoe:
- Mẹ mới mua cho con.
- Ồ, đẹp quá!
- Mẹ còn mua cả xe tăng để ngoài xe. Mai, ba mua thêm cho con cây súng nữa nha?
Chợt anh khựng lại khi nhận ra vẻ phờ phạc trên gương mặt vợ, anh lo lăng:
- Em sao vậy?
- Không, không có gì cả!
- Mặt em xanh và thất sắc đi, có chuyện gì vậy, đừng giấu anh?
Nhi gượng cười, nép vào vai Trung:
- Lúc nãy có... gã say rượu băng qua đường ẩu làm em sợ... mất hồn.
- Vậy nữa! Mai mốt đi cẩn thận nghen em.
Trung kéo Nhi ra xe, cô cố hoà đồng vào niềm vui bên Trung, nhưng hình như cô đang tự dối mình, nụ cười giòn giã và những âu yếm dành cho chồng bỗng trở nên gượng ép. Văn và cái nhìn sững sờ như hiện rõ trước mắt làm lòng cô hiu hắt.
- Hôm nay em lạ lắm Nhi ạ. Anh hỏi em đến hai lần, mà hình như tâm hồn em để đâu đâu.
Nhi giấu mặt vào ngực chồng:
- Em vẫn vậy mà.
- Hay...
Trung xoa tay nhè nhẹ lên bụng vợ:
- Có cô công chúa trong này không vậy?
Nhi đỏ mặt, cấu nhẹ vào tay chồng:
- Em không biết.
- Sao lại không biết... coi nào...
Trung âu yếm nâng mặt vợ, anh hôn nhẹ lên môi cô.
- Em đừng nghĩ anh phân biệt nghen Nhi. Anh thèm em cho anh thật nhiều con.
- Ôi, kỳ cục!
Nhi đẩy tay chồng ra, nhưng anh lì lợm ôm cứng cô vào lòng, hôn lên môi cô thật say và nồng nàn. Hình ảnh Hoàng Văn lại hiện về, Nhi đau đớn buông trôi mình trong vòng tay chồng. Gặp lại nhau chi đây hả trời?
Chuông điện thoại reo vang, chỉ có một mình Nhi ở nhà, bé Minh đã theo ông bà nội đi chơi, Trung đi làm. Nhi uể oải nhấc điện thoại lên, cả tuần nay cô không làm sao quên được Văn. Ý tưởng về anh và hình ảnh anh cứ chi phối cô. Muốn quên mà hình như lại càng nhung nhớ.
- Alô...
- Tôi muốn gặp bà Uyển Nhi.
Nhi run lên, cô đã nhận ra giọng nói của Văn, toàn thân cô tê dại trong cảm xúc dữ dội, cô run rẩy đáp:
- Uyển Nhi đây.
- Uyển Nhi! Anh muốn gặp em.
- Không, không! Hoàng Văn... không được...
- Anh muốn gặp em, anh đợi em trước câu lạc bộ Mây Hồng. Em không đến, anh sẽ đến nhà em. Uyển Nhi! Anh đã cho thợ lén chụp hình con em và em hiểu anh muốn nói gì chứ?
Toàn thân Nhi chấn động, cô bật khóc:
- Đừng, đừng Văn ơi!
- Anh đợi em dù một tiếng đồng hồ hay cả ngày nay.
Văn cúp máy, Nhi nhìn đăm đăm vào ống nghe. Tay chân cô lạnh toát. Lời của Văn như một mệnh lệnh cắt cô ra từng mảnh vụn, cô co rúm người sợ hãi. Đồng hồ điểm mười giờ, ánh nắng bên ngoài lung linh nhảy múa, Nhi bật dậy như một cái máy, cô lao vào phòng hối hả.
Đội nón rộng vành to bè, Nhi đi ra đường, đầu óc cô rối tung. Cô vẫy một chiếc taxi vừa trờ tới.
Hoàng Văn đang nóng nảy đi qua đi lại trước câu lạc bộ Mây Hồng. Ban ngày câu lạc bộ đóng cửa, một quán caphe bên cạnh thưa khách, hai chậu hoa tứ đinh hương rậm rì chưng phía trước. Văn đâm bổ ra khi chiếc taxi vừa dừng lại, mặt anh giãn ra tràn ngập niềm vui khi thấy Uyển Nhi.
- Mừng em đã đến!
- Anh Văn! Em không thể gặp anh lâu được.
- Mời em vào trong ta nói chuyện tốt hơn.
Hoàng Văn đi trước, anh kéo ghế một cái bàn khuất sâu bên trong, ân cần:
- Em uống nước ngọt nhá?
- Gì cũng được.
Hai chai nước ngọt được đem đến, Nhi ngồi mân mê chiếc ví của mình.
- Anh cần gì ở em nói nhanh đi. Em không có thời gian, Trung đi làm sắp về.
Văn lặng người ngắm Nhi, giọng anh chua xót:
- Em luôn lạnh lùng cách xa anh như ghê sợ anh, tại sao vậy Nhi? Trước đây ba năm, em cũng trốn lánh anh. Anh biết anh đã vụng về xúc phạm đến em và anh đã trả giá quá đắt cho đến bây giờ, đó là mất em vĩnh viễn...
- Anh nói chuyện ấy làm gì khi bây giờ anh đã có vợ và em đã có chồng có con. Quanh anh còn bao nhiêu cô gái đẹp, chỉ cần anh đưa tay ra...
- Anh biết điều ấy, đó là điều đau khổ của anh. Trong một lần gây nhau, Vy đã nói anh biết: lần đó cô ấy đã bỏ thuốc mê cho em nhưng Trung không hề chiếm đoạt em... chỉ tiếc anh quá thiển cận.
Nhi cười buồn:
- Vy nói điều ấy để làm gì, giờ đây em đã có chồng và đang hạnh phúc.
- Nhưng... em có công nhận đứa con em nó là con anh không?
Nhi hốt hoảng nhổm dậy, mặt cô tái mét:
- Tại sao anh dám nói như vậy?
- Tại sao anh không dám chứ, khi mà đứa con của em giống anh không sai một nét.
- Nó là con anh Trung.
- Anh không tin! Em muốn trả thù anh hả Nhi? Em có biết anh đau khổ biết bao nhiêu không?
Nước mắt Văn trào ra khoé mắt, lần đầu tiên một người đàn ông khóc trước mặt Nhi, cô đờ ra sững sờ.
- Nó là con của anh phải không Nhi? sao em ác vậy hả Nhi?... Trời phạt anh mà, anh khao khát có một đứa con biết bao nhiêu, vậy mà con của anh lại là con kẻ khác.
Nước mắt Văn cứ lăn dài:
- Em nhớ lại đi, ngày đó sau khi chiếm đoạt em, em vụng về xúc phạm em nhưng sau đó em cứ lánh mặt anh không cho anh gặp em.
Nhi muốn nói ngày đó cô đã tha thứ cho anh, nhưng anh đã vội vã đến với Hồng Vy. Lễ hỏi của anh làm cô tan nát lùi bước, nhưng cô không thể nói, lời nói nghẹn ngào chìm sâu vào cổ họng.
- Em đã quá ác khi xử phạt anh như vậy. Anh cưới Hồng Vy, và em có biết sống bên người mình không yêu là một điều đau khổ không?
-...
- Uyển Nhi! Anh vẫn còn yêu em mà. Cho anh cơ hội chuộc tội với em, cho anh được nhìn con đi Nhi!
Văn ôm chầm Uyển Nhi, nước mắt anh rơi trên má cô, cô yếu đuối nhận từ anh những nụ hôn đầy nước mắt. Tình yêu thưở nào chìm lắng chợt đến mảnh liệt, cô vòng tay ôm cổ anh, hôn trả lại anh, môi hôn ngọt ngào và mê đắm.
Văn ngắm cô đôi mắt rạng rời và nồng nàn say đắm, một nếp nhăn sau khoé mắt càng làm Hoàng Văn thêm quyến rũ, cô gục mặt vào ngực anh thổn thức.
- Ly dị Trung đi nghen em. Chúng mình sẽ sống với nhau.
Ly dị Trung? Nhi thảng thốt, cô nghe xương sóng mình lạnh toát, một điều cô chưa hề nghĩ đến. Cô muốn xô Văn ra nhưng anh vẫn ôm ghì cô, nụ hôn mãi trên môi.
Nhạc chợt vang lên, hai người khách vào quán. Nhi đẩy mạnh Văn ngồi ngay lại, anh vẫn nhìn cô.
- Hứa với anh đi Nhi.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi