9
ôi túm lấy phần trước áo sơ mi của Daniel.
– Cái gì? Cái gì hả? – Tôi hỏi. – Chị muốn biết là cái gì!
– Chà. Từ từ đã nào. Gì mà chị nóng ruột vậy. – Daniel gỡ tay tôi ra khỏi áo. – Em sẽ chỉ cho chị xem. Em đã tìm thấy hình vẽ ở đó.
– Ở đâu? – Tôi hỏi lại.
Nó đưa mắt nhìn quanh phòng. Không có một ai cả. Thấy thế nó mới rút từ dưới áo ra một cuốn sách và đưa cho tôi. Một cuốn sách dày màu đen. Tôi liếc nhanh tên sách: Bách khoa thư những điều kỳ lạ.
– Mày thấy hình vẽ trong này à? – Tôi chọc nó.
– Ha ha. Buồn cười lắm. – Nó đáp và lấy lại cuốn sách từ tay tôi. – Chị có muốn xem con bọt biển của chị không?
– Muốn quá đi chứ!
Daniel lật nhanh các trang, miệng lẩm bẩm: “Grebles, Griffins, Grock. Đây rồi!” Nó dí sát cuốn sách vào mặt tôi. Cuốn sách như có mùi mốc. Tôi đoán chắc nó đã nằm yên trên giá sách thư viện từ bao lâu nay rồi.
Daniel chỉ vào hình vẽ ở trang 89. Tôi đưa mắt nhìn xuống. Lớp da nhăn nheo. Hai con mắt đen rất nhỏ. “Trông y như bọt biển”, tôi há hốc mồm. Tôi đọc đoạn chú giải đề dưới hình vẽ: “Đây là Grool”.
Grool à? Tôi nghĩ. Đó là cái quái gì nhỉ? Đọc tiếp xem: “Grool là một con vật thần thoại cổ xưa”.
– Thần thoại ư? – Tôi kêu lên. – Thế nghĩa là nó không có thật, nó do bịa ra! Nhưng đây nó thật cơ mà!
– Chị cứ đọc tiếp đi! – Daniel giục.
“Grool không ăn thức ăn và không uống nước. Thay vào đó nó lấy sức lực từ vận may và vận rủi”.
– Daniel, – tôi lắp bắp, – điều này thật kỳ lạ. Kỳ lạ lắm.
Daniel gật đầu, hai mắt mở to.
“Grool luôn luôn được biết đến như một ma thuật gây bất hạnh. Nó sống dựa vào bất hạnh của người khác. Grool trở nên mạnh hơn mỗi khi có điều rủi ro xảy ra quanh nó”.
– Cuốn sách này thật điên rồ. – Tôi thì thào. Tôi hăm hở đọc tiếp một đoạn nữa:
“Người chủ Grool không bao giờ hết bất hạnh. Dùng sức mạnh hay bất kỳ thứ vũ lực nào khác đều không giết được Grool. Và nó không bao giờ được đem cho hay quẳng đi”.
Sao lại không được? Tôi ngạc nhiên.
Những dòng tiếp theo cho tôi câu trả lời:
“Grool chỉ được chuyển qua chủ mới khi chủ cũ đã chết. Bất kỳ ai đem cho Grool đều sẽ chết trong vòng một ngày”.
– Thật là ngu ngốc. Ngu ngốc hết chỗ nói! – Tôi thét lên.
Quay sang Daniel tôi hạ giọng:
– Chẳng hề có một con vật nào lại sống nhờ bất hạnh, rủi ro.
– Sao chị biết? – Daniel hỏi.
– Phàm là sinh vật thì đều phải cần có thức ăn nước uống. – Tôi đáp.
– Em không biết, – Daniel nói. – Em nghĩ sách nói đúng.
Một hình vẽ con vật ở trang khác đập vào mắt tôi.
– Này, cái gì đây? – Tôi hỏi.
Nó có hình bầu dục màu nâu trông giống như củ khoai tây. Nhưng miệng nó lại mọc đầy răng nhọn sắc. Tôi lướt nhanh đoạn chú thích: “Lanx là một loại họ hàng của Grool. Nhưng nó nguy hiểm hơn nhiều”.
– Khiếp quá! – Daniel nhăn mặt kêu.
Tôi đọc tiếp:
“Một khi Lanx đã bám vào người nào thì không bao giờ rời ra kỳ cho đến khi nó hút cạn giọt năng lượng cuối cùng của người đó”.
Tôi đập mạnh sách lại.
– Này Daniel, cầm lấy cuốn sách ngớ ngẩn này của mày! – Tôi ném cuốn Bách khoa thư những điều kỳ lạ lại vào tay thằng em. – Cái đồ này hoàn toàn nhảm nhí, điên rồ. Chị không tin một điều gì trong đó hết!
– Nhưng em nghĩ chị muốn biết nhiều điều về bọt biển. – Daniel nói.
– Chị muốn thế. Nhưng không phải là thứ giả tạo này! – Tôi đáp.
Tôi biết mình đã cư xử tồi tệ đối với Daniel. Nó chỉ muốn giúp tôi thôi mà. Nhưng hãy cho tôi nghỉ ngơi một chút. Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, tôi có phần căng thẳng. Bố bị ngã thang, cô Vanderhoff bị kẹp tay trong hộc bàn, tôi suýt bị chết vì cành cây rơi – những chuyện đó đã khiến tôi căng thẳng, mệt mỏi.
Tôi nặng nề rời thư viện xuống lớp. “Cuốn sách ngớ ngẩn” vừa đi tôi vừa lẩm bẩm một mình. Nhưng một ý nghĩ khác chợt lóe trong đầu tôi: Sẽ ra sao nếu cuốn sách đó đúng.
Tôi chăm chú nhìn con Grool đang ở trong cái hộp của nó đặt trên góc bàn cô Vanderhoff. Đến gần tôi thấy nó lại ẩm ướt, lại thở. Đôi mắt đen, lạnh của nó dõi ra sau. Tôi cảm thấy sợ hãi, nổi cả da gà.
– Những con vật thần thoại là không có thực. – Tôi thì thào với con vật ở trước mặt mình. – Tao không tin cuốn sách ấy. Không tin! – Con bọt biển giương mắt nhìn tôi, thở nhẹ nhàng.
Tôi cầm cái hộp lên, giận dữ lắc mạnh.
– Mày là cái gì? – Tôi hét to. – Cái gì?
Daniel đã kể hết mọi chuyện cho Carlo biết trên đường về nhà. Tôi đi phía sau chúng, cố nghĩ sang chuyện khác. Bất kể là chuyện gì.
– Tên nó là Grool. Nó là con vật có ma thuật gây bất hạnh. – Daniel thích thú giảng giải. – Đúng không, chị Kat.
– Chị nghĩ mày mới là kẻ có ma thuật gây bất hạnh. – Tôi dằn giọng. – Và chị không nghĩ cuốn sách đó có ý nghĩa gì hết.
– Ồ, vậy hả? – Nó kêu lên, túm lấy cặp sách của tôi. – Chị không cần những cuốn sách đó chứ gì? – Nó trêu chọc. “Chị khôn lắm mà, chị biết nhiều hơn cả bách khoa thư”.
Daniel cầm cặp sách của tôi nhảy xuống đường, đi về hướng Maple Lane.
– Này, mẹ đứng ngoài cửa đấy. – Nó ngạc nhiên kêu to và rảo bước chạy. Carlo và tôi vội chạy đuổi theo nó.
Mẹ đứng ở cửa chờ chúng tôi. Khuôn mặt bà đầy vẻ căng thẳng, lo lắng.
– Các con, vào nhà đi. – Bà nói.
Daniel, Carlo và tôi theo mẹ đi vào bếp.
– Mẹ sợ là sẽ phải nói ra những tin rất xấu đây. – Bà buồn bã lên tiếng.
Miếng Bọt Biển Ma Quái Miếng Bọt Biển Ma Quái - R.l.stine Miếng Bọt Biển Ma Quái