Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mắt Thù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
B
uổi trưa, con đường dẫn vào thị trấn chảy dầu sẫm ướt. Nắng xiêu nghiêng trên đỉnh đầu. Tôi đi lẫn trong bóng Nhiệm. Bóng chúng tôi kéo dài thành một vệt đen lớn, chuyển động theo nhịp chân bước chậm. Gió biển tạt ngang. Mùi tanh mặn và mùi hơi chàng là lạ. Một thứ mùi mà tôi có cảm tưởng sẽ khoan khoái vô cùng, nếu được hít thở đầy lồng ngực.
Tôi liếc trộm chàng, vẻ mặt chàng hân hoan hiện rõ. Kể cũng kỳ. Tôi nghĩ. Tại sao con trai, con gái cứ đến một tuổi nào đó, lại phải tìm đến nhau. Một khi đã xa nhau rồi thì xa nhau thấy nhớ mà gần nhau thì lại thấy xao xuyến rung động. Tôi cười một mình.
- Cười gì anh đó Nữ? Nhiệm hỏi.
Tôi vẫn cười, lắc đầu:
- Đâu có anh. Nữ cười vì nghĩ tới bầy giờ ăn cơm, bọn bạn Nữ thấy vắng mất Nữ chắc chúng sẽ kháo nhau ghê lắm. Nhất là lúc nãy anh tới, có một số đứa biết.
Tôi hài lòng nhớ tới bọn con Liên, con Hải. Chắc chúng sẽ lồng lộn, tức ứa gan khi biết Nhiệm tới thăm tôi và tôi đã đi chơi với chàng. Tôi chọn lựa trước cho tôi một thái độ xử thế có tánh cách kẻ cả đối với chúng, bắt đầu từ chiều nay. Nghĩa là tôi sẽ không thèm lên mặt kẻ chiến thắng đối với chúng. Tôi sẽ thản nhiên, bình thường và nhã nhặn với chúng hơn bao giờ hết.Tôi sẽ không để lộ một cử chỉ khoe khoang hay chọc tức nào. Tôi cũng sẽ không đá động với bất cứ ai, kể cả Thúy về cuộc đi chơi chiều nay của chúng tôi. Nếu ai có hỏi, tôi sẽ chỉ mỉm cười, trả lời ỡm ờ: "Ồ, đi chơi khơi khơi, vớ vẩn ấy mà".
Con đường từ trường tôi về thị trấn, mọi lần tôi phải đi xe lam ba bánh mà vẫn còn thấy xa. Nhưng lần này đi bộ với Nhiệm mà tôi cảm thấy làm như nó gần lại. Nó ngắn đi tới hai phần ba đường. Thoắt một cái, tôi đã thấy thị trấn mở lớn trước mắt tôi, với khu Công viên mù bụi trắng xóa. Sự náo nhiệt, gấp vội của tỉnh lẻ, hình như vẫn có khác ở những thành phố lớn. Những hoạt động ầm ầm, ào ào làm chóng mặt những người khách vừa đặt chân đến thị trấn, đều gây nên bởi sự vận chuyển của những toán xe nhà binh. Xe nhà binh. Ừ, hầu hết xe cộ chạy ở thị trấn này là xe nhà binh sinh hoạt ở đây cũng là sinh hoạt của lính. Lính bản xứ, lính ngoại quốc. Nó trộn trạo, nhốn nháo, nhưng vẫn cách biệt thật rõ ràng. Tiếng đĩa hát của rạp xi-nê rè rè một bản nhạc tình máy nước ngắc ngư chọi với tiếng nói của xướng ngôn viên đài địa phương và của rạp xi-nê ra sức tranh nhau phát âm, quanh cái công viên đầy rác rưới và phân chó.
Nhiệm đưa tay vòng sau lưng chạm nhẹ vào người tôi, dẫn tôi bọc vòng công viên, đi ngã bên hông vào trung tâm thị trấn. Cử chỉ của chàng làm tôi nửa sợ, nửa ngượng ngùng sung sướng. Tôi định đưa tay đẩy nhẹ tay chàng ra, nhưng bao lần ngập ngừng rồi lại thôi. Không phải tôi không dám hay không đủ can đảm làm công việc đó. Nhưng tôi thấy không nỡ và hình như thâm tâm cũng mong chàng để mãi như vậy. Tôi tự nhủ mình: Đó là giới hạn cuối cùng mà mình có thể dành cho chàng. Đến đó thôi. Ở đấy là hết mực của sự có thể rồi. Tôi an tâm với sự giải quyết êm đẹp, minh bạch và có vẻ cương quyết của mình.
Đang đi bỗng Nhiệm nghiêng mặt, cúi xuống, ghé vào tai tôi:
- Nữ đã mỏi chân chưa?
Hơi thở của chàng bay ra chạm vàoda thịt làm nhột nhạt muốn nổi gai ốc. Tôi lắc đầu, và nép sát vào người chàng, theo cánh tay chàng đã ấp hẳn vào lưng tôi từ bao giờ. Những ngón tay khum khum chạm hờ bên cạnh sườn tôi, làm tôi run rẩy ríu bước.
Nhiệm vẫn thản nhiên như không hay biết gì về sự bấn loạn toàn thân của tôi. Tôi mơ hồ lo lắng về sự mất bình tĩnh của mình. Phải chăng, từ giờ phút này, tôi không còn làm chủ được tôi nữa? Tôi đã hoàn toàn tùy thuộc nơi chàng. Nơi cánh tay khô rắn đang ghì buộc thân tôi hay ghì buộc đời tôi! Trời đã đứng bóng đỉnh đầu. Trong những mái hiên dâm mát, tôi thấy những con mắt thèm thuồng nhìn tôi.
Có thật tôi đang hạnh phúc? Hay tôi đang dấn mình vào một cuộc phiên lưu thảm khóc mà định mệnh oan nghiệt đã dành sẵn cho tôi. Bất giác tôi mím môi ngăn tiếng thở dài. Lòng tôi mềm và loãng buồn như những cụm mây trắng không đi trên nền trời xanh chói.
Loay hoay một lát chúng tôi đã đi hết những phố chính của thị trấn.
Nắng đã bắt đầu oi oi. Nhiệm đưa tôi về một tiệm ăn ở đường Gia Long. Chàng bảo:
- Ghé qua đây, ăn chút gì nhé Nữ.
Tôi bảo, tùy chàng. Không biết Nhiệm có hiểu rằng, thời gian, bây giờ đối với tôi, như đã đọng lại thành khối. Tôi không còn ý niệm gì về nó nữa và do đó, tôi cũng không hề cảm thấy đói khát. Mặc dù, mọi khi, giờ này, ở nội trú và chúng tôi đã ăn cơm xong và bắt đầu ngủ trưa. Tôi nói " Tùy anh", và lấy làm thích thú với câu ấy. Thế nào cũng được. Không có gì quan trọng cả. Cái quan trọng là chàng, chàng mới là điều quan trọng đối với tôi, là một mơ ước một khát khao trông ngóng, tưởng đã không thành sự thật, thì chàng đang đi bên cạnh tôi đây. Chàng đang nhìn tôi đây.Tôi có cảm tưởng tất cả thân thể tôi, tất cả tâm hồn và hơi thở tôi cũng có in chi chít những ánh mắt nhìn của chàng. Ánh mắt, dấu tích khởi đi, hé mở, về một vùng tình yêu chan chứa. Tôi nép bên chàng, như một con ghé, nép bên mình mẹ là một con bò lớn, một con bò lớn, một con trâu, cũng thế.
Tôi mỉm cười lúc ngồi xuống ghế. Nhiệm cũng cười. Nhưng tôi dám chắc là chàng không hiểu vì đâu tôi cười. Ý nghĩ này làm tôi mạnh dạn, tôi ngước nhìn thẳng vào mặt chàng. Hình như ánh mắt tôi có phần dữ dằn lắm hay sao đó. Tôi thấy chàng cúi xuống lẩn tránh. Mấy lọn tóc xơ xác rủ xuống một bên trán rộng và sạm sạm cát. Đôi tay chàng khẳng khiu đặt trên bàn, trơ trọi và vô duyên, như hai thanh củi gẫy. Bộ quần áo tác chiến làm chàng có vẻ mạnh khỏe, bớt gầy ốm hơn lần đầu tôi gặp, nhưng tôi lại có cảm tưởng như vì thế mà chàng buồn hơn. Chàng ngượng nghịu, lúng túng mỗi khi cử động. Ngay trong giọng nói của chàng, cũng kém vẻ tự nhiên linh hoạt.
Có thể là tôi đã nhận xét sai. Tôi đã đồng hóa bộ quần áo lính với nghĩa bi quan chán ngán. Thực tình tôi rất cảm mến những thanh niên hay đúng ra, tôi thường dành nhiều trắc ẩn cho những người trẻ tuổi này, họ có cái vẻ ngơ ngác, non nớt của một thanh niên mới lớn, đồng thời cũng có luôn cái vẻ dày dạn chán chường của một người đã lăn lóc đã đối diện thường xuyên với cái chết. Tôi cho rằng hình ảnh những người thanh niên già này rất xứng đáng tiêu biểu cho một trong những cái lỡ làng của đời sống, của hiện tại. Họ là một thứ cây chưa gió đá vội cong, chưa cao đã vội gẫy. Người ta thường lên án chiến tranh. Tôi cũng vậy nữa. Nhưng đôi khi, nghĩ ngược lại, nếu không có chiến tranh, thanh niên Việt -nam rồi sẽ ra sao? Khuôn mặt họ sẽ như thế nào khi cảnh đời không bật lên hết những khía cạnh tối tăm bi thảm. Khi đời sống không nhồi xóc, vật vã họ, bắt buộc họ phải mở mắt, phải nhìn ngó và phải có thái độ, phải chọn lựa. Tôi không mấy tin ở thanh niên. Bình thường, đa số, họ không có ý thức về tinh thần ái quốc, về quê hương và nhất là họ có thái quen a dua, đua đòi, học lỏm.
Tôi không dám nói ý tưởng này với Nhiệm, sợ chàng bị chạm tự ái. Tôi bảo chàng:
- Chiến tranh, nó cũng có cái hay của nó. Nó lôi kéo được một số lớn thanh niên lên khỏi cái hố tối tăm của ngu dần, và vô trách nhiệm. Thanh niên ở đây, Nữ muốn nói chung, cả giới phụ nữ nữa.
Nhiệm không trả lời tôi. Chàng gọi bồi và kêu món ăn. Lúc chị hầu mang hai ly nước cam vàng lại cho chúng tôi, chàng mới chậm rãi nói:
- Không ai có thể vượt lên trên đời mình. Chúng ta là một chiếc mắt xích, trong một sợi xích dài. Sợi dây xích bị chuyển động bởi một bánh xe có răng cưa. Bánh xe lại bị xoay quanh bởi một dòng điện hay một bàn tay, hay một bánh xe nào khác. Cái mà anh nói với Nữ là một dòng điện, một bàn tay, hay một bánh xe nào khác đó đến nay không thuộc về một trong chúng ta. Nó ở một nơi nào đó, từ một vị trí nào đó, hay thuộc về một người nào đó, không trong chúng ta. Nhưng anh nghĩ mình không nhận không để nói những chuyện xa vời đó. Anh chỉ muốn nói, về mầu áo Nữ đang mặc, về những sợi tóc Nữ đang bay sau lưng, về mẫu mắt Nữ, buồn buồn, xa xôi, âm u, trong một hốc kín.
Tôi bật cười, buột miệng.
- Ghét anh ghê.
- Anh cũng chỉ mong được ở Nữ chừng đó. Nhiệm đáp nhanh và đưa ly nước lên môi.
Những tiếng động trong quán như đột nhiên ngừng lại. Những bước chân đang chuyển, những tiếng nói đang vang âm, những cánh tay đang đưa ra, như cùng một lúc, ngừng lại trong cái vị thế nửa vời nào đó. Tôi có cảm tưởng như chỉ còn chiếc quạt trần, trên đầu tôi, tiếp tục quay, quay mãi, một nhịp khoan thai, như không để làm gì cả.
Tôi cúi mặt, nhưng vẫn biết rằng, đối diện tôi, Nhiệm đang nhìn bằng một tia nhìn muốn cắn, nuốt.
Tôi rùng mình, nghĩ tới một phút tình cờ nào, của định mệnh khắc nghiệt, tôi sẽ xuôi tay, mặc cho thân thể ngã đổ vào vòng tay chàng khẳng khiu, trơ trọi.
Tôi nhớ lại lời chàng, lúc đến ngã tư trước khi rẽ tay trái đến đây, chàng nói:
- Lát nữa, anh sẽ đưa Nữ về khách sạn, chổ ở tạm thời của anh để những ngày còn ở đây, lúc nào tiện Nữ ghé qua thăm anh.
Khi ấy tôi định ngõ lời từ chối hẳn. Nhưng lời đáp lại không phản ảnh thực với ý nghĩ của tôi. Tôi không hiểu tại sao thế. Tôi nhớ là tôi đã trả lời chàng:
- Nữ sợ vào khách sạn lắm. Kỳ kỳ sao ấy. Nhất là Nữ chưa bao giờ đặt chân vào những nơi đó. Chàng cười thành tiếng, đáp ngay:
- Thế thì Nữ lại càng nên vào. Vào cho biết. Tại sao người ta cứ quan niệm sai lạc về hai chữ khách sạn nhỉ. Trong khi khách sạn và nhà ở có khác gì nhau đâu. Có khác chăng chỉ là một nơi ở lâu hay vĩnh viễn và một nơi ở vài ngày rồi đi. Thế thôi. Hay Nữ có ý nghĩ gì khác.
- Đâu có anh. Thôi...
Tôi bỏ lửng câu trả lời ở đấy. Và bây giờ, tôi lại phân vân, hồi hộp, nghĩ tới lát nữa. Rồi sẽ ra sao?
Anh bồi mang thức ăn ra, hỏi chàng:
- Ông bà cần gì thêm không ạ?
Chàng nhìn tôi hóm hỉnh lắc đầu:
- Thôi cám ơn, để lát nữa...
Không khí mát hẳn lại. Khách sạn mở ra với chiếc hành lang rộng. Từ trên lầu hai nhìn xuống, một khoảng sân hình chữ nhật, ở giữa tòa nhà. Mấy cô gái ăn mặc hở hang, đi qua đi lại một cách vênh vang. Tôi hoang mang và hối hận vì đã theo chàng vào chốn này. Chính ra tôi không nên thế. Phải rồi, con gái không nên ra vào những nơi không hay ho gì như khách sạn, phòng ngủ. Dù mình không có chuyện gì chăng nữa, người ta vẫn nghi ngờ vì có thành kiến sẵn về mình. Óc tôi thì nghĩ đến chuyện phải quay ra, phải trở về. Nhưng chân tôi lại vẫn bước.Bước một cách ngượng ngùng, e sợ và có pha lẫn chút thích thú và bị kích thích. Tôi tự an ủi tôi. Tất cả chỉ vì mình quá yêu. Vì chàng, vì Nhiệm. Đời sống đã chắc được bao phút sống cho riêng mình? Can chi cứ phải bo bo, xoay chuyển tâm hồn mình theo cái dư luận của đám đông, của đao đức. Đạo đức đích thực nó chỉ có ở trong mỗi cá nhân đó.
Tôi bình tĩnh hơn, khi ngắm nhìn Nhiệm, lúng túng tra chìa vào ổ khóa. Miếng nhôm có ghi số phòng I3, buộc lủng lẳng ở khoen chiếc chìa, bằng sợi dây kẽm đã rỉ sét. Tôi tự hỏi, không biết, đã bao người, cầm trong tay chiếc chìa khóa này, và đến Nhiệm là người thứ mấy. Luôn cả tôi nữa. Đứa con gái hư thân mất nết này?
Tôi mỉm cười khi chàng quay lại nhìn tôi.Căn phòng mở ra với hai chiếc giường nệm trắng nuốt. Những chân màn cao, còn mắc gọn ghẽ ở trên nó, hai chiếc màn ny-lông trắng và thoảng mùi nước hoa ngai ngái. Chiếc bàn nhỏ, kê ở giữa hai chiếc giường, trên vứt ngổn ngang ít báo, sách và một khấu súng lục nằm trong bao da đen, có nhiều vòng dây lòng thòng. Ở góc trong cùng là chiếc tủ áo to, cao màu nâu sẫm. Một cánh mở hé, cho tôi thấy, hai chiếc ba-lô và một túi xắc mầu xanh sẫm. Tôi tần ngần đứng nhìn ngần ấy thứ, lạ lùng như chưa hề trông thấy ở đâu, bao giờ.
Nhiệm lăng xăng vứt mũ vao ngăn tủ, dẹp mấy tời báo, cất cây súng vào ngăn kéo, rồi nhắc ghế mời tôi ngồi. Chàng nói:
- Súng của ông xếp đó. Ông ấy lại nhà người bạn ở đường Hoàng Diệu xoa mạt chược. Chưa chắc đêm nay đã về.
- Nếu vậy anh ngủ một mình à? Tôi hỏi chàng bằng một giọng tình cờ, vu vơ.
Nhiệm gật đầu rồi ngồi xuống mép chiếc giường trong, đối diện với tôi.
Gió từ trên cao thổi xuống, đóng xầm cánh cửa. Chàng ngó tôi trân trân, như ngó một con vật kỳ lạ. Ánh mắt của chàng làm tôi nhột nhạt khắp thân thể. Tôi bắt đầu thấy gai lạnh và sợ hãi.
Gió luồn qua chiếc cửa sổ lá xách mở vào hành lang, kêu lạch cạch, tôi cúi nhìn tay chân mình, trong cái cảm giác trơ trẽn, sượng sần và trống rỗng. Tôi không biết nói gì với chàng. Nhiệm cũng thế. Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy rằng, nếu ngay lúc này, chàng chồm người tới, nắm lấy cánh tay, hay bất cứ một nơi nào, trên thân thể tôi, chắc chăn tôi sẽ hoảng hốt, ghê rợn, hét lên và rất có thể là tôi sẽ xin đi, sau đấy.
Nhưng rất may là chàng chỉ nhìn tôi mà không động đậy. Một tay tỳ cầm một tay gác trên đầu gối, mặt Nhiệm hất cao. Hai cánh mũi chàng phập phồng như đang trải qua một xúc động ứ ngộp.
Cái im lặng ngột ngạt kéo dài, làm tôi mất hết cả bình tĩnh. Tôi không còn biết mình phải làm gì, nói gì và sẽ có thái độ nào, nếu có một hành động quá lố nào, từ phía chàng. Lúc này thì thực sự tôi đã cảm thấy hối hận và thấm thía về sự liều lĩnh của mình. Đồng thời, cũng trong tình cảnh đó, tôi lại cảm thấy yêu chàng và thèm ngã vào tay chàng hơn bao giờ hết. Mặc dù không thể lường trước được cảm xúc của tôi, lúc ngã vào vòng tay chàng nó sẽ ra sao. Những mâu thuẫn bừng lên, trong tâm trí tôi, làm tôi nóng ran cả người. Máu rần rật chạy ở hai thái dương. Gai ốc, nổi lên từ những lỗ chân lông, lăn tăn như hạt cát trắng nhỏ xíu. Tôi muốn nói với chàng, muốn van chàng, thôi đừng nhìn em nữa. Đừng nhìn nữa anh. Tôi muốn bảo chàng: Em nào có tiếc. Em không hề tiếc, một khi yêu anh. Nhưng em van anh, đừng làm e hoảng sợ. Em van anh,đừng làm em mất bình tĩnh. Đừng nhìn. Thôi đừng nhìn nữa. Tình yêu đâu chỉ giới hạn cỡ tầm mức đó. Nó còn xa, xa hơn nữa. Suốt trong lòng người. Thấm xuyên đời người.
Tôi thở ra, khi thấy chàng mỉm cười và hơi ngả mình về phía sau rút thuốc hút. Nụ cười chàng có khóe và khóe cười đó, tôi đọc được ý chàng, thầm bảo: Anh đã đọc suốt ý nghĩ thầm kín trong đầu em rồi đó Nữ. Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chưa phải lúc. Chúng ta còn nhiều thì giờ mà Nữ.
Nhiệm thả chậm hơi thuốc đầu tiên. Chàng nói, tiếng nói chàng thoát đi từ sau màn khói thuốc đục lờ, ngăn giữa hai chúng tôi. Giọng chàng chầm chậm, thật chậm thì đúng hơn đều và lẻ tẻ:
- Trước khi đi, anh đã tự nhủ với anh cũng như anh đã nói với mấy người bạn thân. Anh chỉ ao ước, ra đây, được gặp Nữ. Gặp Nữ một lần, một lần thôi, rồi sau đó, đời anh có ra sao cũng cam đành và không ân hận (chàng máy máy ngón tay trỏ, trên thân điếu thuốc lá mới vừa cháy đỏ. Mắt chàng đờ đẫn nhìn đóm lửa, như tìm trong đó, câu nói tiếp, diễn thêm ý vì chắc chàng e tôi không tin hoặc chưa hiểu hết ý chàng). Anh nghĩ rằng, lời nói vừa rồi của anh, có thể nó hơi láo, đối với Nữ. Với một người mà chúng ta chưa có những ràng buộc tình cảm, những liên hệ tinh thần khắng khít có tính chất bắt diệt với nhau. Nữ có quyền không tin và mĩm cười về câu nói đó. Vì đấy là quyền của Nữ. Nữ hoàn toàn làm chủ Nữ và anh cũng không van xin cầu khẩn gì hết. Nhưng lời anh nói ở đây, nó khởi đi từ trái tim anh. Từ một phía. Nó là một thăm dò, một nghe ngóng, một đợi chờ, chứ không phải là một trao đổi, xiết chặt thêm một liên hệ đã có sẳn. Anh luôn bình tĩnh, can đảm, đón nhận một im lặng phủ phàng hắt hủi, khi viên đá tình cảm thăm dò đã ném đi. Bởi anh vẫn quan niệm rằng: Hạnh phúc có ngay từ lúc tâm hồn xao xuyến, trước dung nhan một người, hay vắn tắt hơn, hạnh phúc có ngay từ khi trái tim mình rung động.
- Đó, cũng chính là quan niệm của Nữ. Tôi tiếp lời chàng.
Nhiệm vẫn nghiêm trang. Nét mặt chàng khắc khổ và xa vắng. Tôi có cảm tưởng con người đang ngồi trầm tư trước mặt tôi đây, không có một chút liên quan nào với con người hớn hở, trẻ thơ hồi sang, đã đến kiếm tôi ở trường.
- Nếu thế thì càng hay. May mắn cho anh.
Chàng tiếp tục và vẫn không nhìn tôi. Mắt chàng dán vào cây cột màn của chiếc giường bên kia. Tôi kéo căng chiếc khăn tay nhỏ trong hai bàn tay nổi gân xanh. Tôi cảm thấy một cách thật rõ ràng, hiển nhiên là tôi đã chìm nghỉm trong cái không khí tâm sự não nùng vừa khơi dậy. Tôi mềm lòng, tôi nhũn nát tâm hồn vì tôi biết vai trò của tôi, trong lúc này. Một vai trò khó khăn, quan trọng. Nó làm tôi cao cả, sáng bừng như một vầng trăng. Nhưng nó cũng làm tôi thấy mình nhỏ nhoi, bé mọn, bềnh bồng trong một thứ hạnh phúc mơ hồ, lãng đãng.
- Một điều nữa, anh cũng muốn nói luôn với Nữ: Anh không phải là kẻ sôi nổi. Anh không bốc đồng, thiếu suy nghĩ trước một quyết định ảnh hưởng trực tiếp đến đời mình. Phải nói rằng anh là một người bản chất vốn e dè và thận trọng. Nhưng dù thế nào mặc lòng. Anh cũng như mọi người khác, nghĩa là anh cũng cần có tình yêu. Và có thể anh còn cần tình yêu hơn bất cứ ai hết. Bởi đời sống của anh, đời sống của một người từng phút từng giây đối diện với hiểm nguy với cái chết. Anh chỉ muốn nói tới một đời sống mong manh, leo lét. Không thể biết trước lúc nào nó sẽ tắt. Lúc nào? Không ai biết được điều đó. Nhưng cũng không phải vì thế, người ta buông lỏng tâm hồn, thả lỏng tình cảm. Không phải vì thế mà đụng người nào anh cũng yêu, gặp người nào anh cũng thương. Tình yêu, bao giờ nó cũng có những lý lẽ và luật tắc riêng của nó. Nó không phải là sự lồng vào, chụp xuống, hay chụp giựt. Nó là sự trùng khít. Sự trùng khít tình cờ của một trái tim với một trái tim. Sự tình cờ ở đây phải được coi như một định mệnh. Thứ định mệnh khắt khe và cay nghiệp, luôn chi phối, đẩy đưa đời sống chúng ta. Mà nói đến sự trùng khít tình cờ, tức là nói đến một phút giây huyền diệu, một phút giây nhiệm mầu nào đó. Và, từ đấy, tình yêu nở ra, như một ánh sáng, một bông hoa, chỉ xuất hiện trong giờ khắc của định mệnh tiền định. (Chàng ngập ngừng, hút một hơi thuốc dai. Tôi hồi hộp, linh cảm sắp tới giai đoạn quyết liệt. Tôi muốn nói một câu vu vơ nào đó, để xé tan cái khoảng thời gian ngưng nghỉ rùng mình đó. Nhưng sao lưỡi tôi cứng quá. Răng tôi khép vào nhau, như quai hàm đã chết cứng từ lâu, chưa bao giờ hé mở).
- Tất cả những điều anh vừa trình bầy với Nữ, chỉ nhằm đưa tới một thú nhận, một thú nhận mà bao lâu nay, anh hằng cố công quay lưng, từ chối nó. Lời thú nhận sau đây, với chính anh, lúc nó bật lên,cũng đã làm anh hoảng hốt, hoang mang và nghi hoặc. Sau bao ngày đêm anh tự hỏi, tự tra vấn mình, anh vẫn không hiểu lý do, tại sao, như vậy. Dĩ nhiên, cuối cùng, anh chỉ còn biết cam đành nhận chịu nó, như nhận chịu một tai họa, một may mắn, một hạnh phúc, đã dẫn đến, sừng sững trong dòng đời sống của mình. Nó đẩy anh tới một khúc quanh mà lòng sông lượng nước, anh không thể dự đoán được. Đó là... Đó là... sự rung động của trái tim anh, trước... trước Nữ. Anh muốn nói anh đã yêu Nữ ngay từ phút đầu tiên vừa thoáng thấy. Anh đã... yêu em. Anh đã yêu em.
Tôi choáng váng, xây xẩm mặt mày. Tôi không còn biết gì nữa. Hình như những lời nói cuối cùng của Nhiệm đã nổ tung tâm hồn tôi, như một trái bộc phá để dưới chân ghế đã nổ tan và tung hất tôi lên cao, thật cao, trước khi tan thành từng mảnh nhỏ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mắt Thù
Du Tử Lê
Mắt Thù - Du Tử Lê
https://isach.info/story.php?story=mat_thu__du_tu_le