Chương 8
an nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng dường như là từ rất xa vậy. Anh đang bò phía sau một cái bàn, làm việc với một chút khéo léo.Những ngón tay của anh đều đều khi anh đặt từng thứ một vào đúng vị trí.
Những vec tơ, động lực, ma sát,gia tốc hướng tâm, vận tốc –những con số và phương trình quay mòng mòng trong đầu anh, và anh tự nói nhỏ với bản thân khi anh làm việc.
“Góc lên ở đây, không phải ở đây. A không phải là B. Chết tiệt.”
Anh thả rơi nó, đây có thể là một thảm họa, nhưng anh biết chính xác nơi để đẩy những cái khác thành một hàng. Vẫn tự nguyền rủa, anh lại đặt những mảnh khác vào đúng vị trí.
Tiếng gõ cửa trở thành tiếng đập mạnh.” Ian, mở cửa ra.”
Giọng nói oang oang của Hart xuyên qua cánh cửa gỗ. Ian không để ý.Hart thích nói cả thế giới phải làm gì, nhưng Ian đã học được từ cách đây rất lâu là làm thế nào để phớt lờ anh.
“Ian.” Tiếng hét trở thành một tiếng gầm.
Một tiếng gõ nhanh khác.” Thưa ngài, thôi nào. Ngài đang khiến chúng tôi phải lo lắng đến chuyện gì đó khủng khiếp đấy.”
Ian cầm lấy một miếng khác từ chiếc hộp và đặt nó một cách cẩn thận vào đúng vị trí. Tại sao, khi nào một người đàn ông muốn rút lui và làm một điều gì đó có ích, điều gì đó hứng thú, lại khiến toàn bộ gia đình quát tháo ầm í như thế này cơ chứ? Ian đã học được cách tuân theo một quy ước nhất định để các anh trai của anh không lo lắng quá nhiều về anh – để lại một lời nhắn ví dụ như khi anh bỏ đi vài ngày để câu cá, thay vì chỉ đơn giản là biến mất.
Không phải Ian giỏi giải thích hay nhớ để lại những lời nhắn, nhưng anh học được rằng những điều đó sẽ khiến gia đình anh bình tĩnh. Ian là một người đàn ông hoàn toàn khỏe khoắn và mạnh mẽ, nhưng Hart vẫn làm nhặng xị lên bất cứ khi nào Ian làm một chuyến đi dài.
Ian đã chốt cửa lại, bởi vì nếu có bất cứ ai mở nó ra, họ không chỉ hủy đi sự ngạc nhiên, họ còn để cho những con chó chết tiệt đó đi vào. Đó sẽ là một thảm họa.
“Ian!” Giọng Hart cao lên giống như tiếng sấm nổ vậy.” Mở cửa ra trước khi anh kêu Bellamy tìm một cái rìu.”
“Hart,”Ian nói, cất cao giọng mình lên và nói một cách cẩn thận để không có sự hiểu nhầm nào cả.” Đi.Đi.”
“Ainsley,” anh nghe thấy Hart quát ầm ầm.
“Em khó có thể bẻ khóa nếu không có cái khóa nào để bẻ cả,” giọng nói rõ ràng, quyết đoán đến từ Ainsley. “Cái chốt nằm ở phía trong.Anh đánh giá quá cao những kĩ năng của em rồi.”
“Vậy thì chúng ta sẽ đi tìm rìu. Mac, tìm Bellamy.”
“Anh không dám đục một cái lỗ trên cánh cửa phòng làm việc của Ian đâu,” Beth nói. Cô gái tuyệt vời- cô đặt Hart vào đúng vị trí của mình.” Sẽ phải mất nhiều tuần trước khi chúng ta có thể tìm một người thợ mộc vào thời điểm này trong năm, và em từ chối sống cùng với một cái cửa phần lớn đã trở thành củi.”
“Sự thuyết phục không tác dụng gì cả,”Hart nói, tức giận.” Thậm chí là của em đi nữa.”
“Dừng lại đi, cả hai người,” Ainsley cắt ngang.” Hãy để em thử.”
Ian nghe thấy tiếng khóa cửa kêu click – họ đã tìm thấy chiếc chìa khóa chính, đó là lý do anh có một cái chốt cửa đặt ở phòng làm việc riêng của mình từ trước đây rất lâu. Khi anh tính toán phương trình toán học chuyện đó lấy đi toàn bộ sự tập trung của anh, anh không muốn một cô hầu gái, một người hầu nam, hay anh trai mình xâm phạm căn phòng và làm anh xao nhãng.
Như họ đã làm vào lúc này vậy. Một tiếng sột soạt nhẹ, âm thanh sột soạt, Ainsley quyết định làm việc.
Ít nhất họ đã dừng đập cửa. Ian mở một gói hàng khác và nghĩ rằng anh cần nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Anh đã gửi điện tới Iverness, có lẽ là xa hơn nhiều. Làm thế nào để một gói hàng gửi đến từ Edinburgh hay Glasgow – đến để anh kết thúc đúng vào lúc Giáng sinh nhỉ?
Những giọng nói bên ngoài cửa nhỏ dần xuống tông bình thường, và Ian đẩy chúng ra khỏi đầu mình. Khi anh kết thúc ngày hôm nay, anh sẽ đưa Beth và mấy đứa con của anh đi dạo, hoặc là cho Beth thấy chúng đã tiến bộ như thế nào trong việc cưỡi ngựa.
“Tất cả mọi người đang làm gì ở đây vậy? “Giọng nói của Daniel nổi rõ lên so với những người khác.”Giờ chúng ta đang tháo cái cửa ra à?”
Những người khác giải thích nhanh, Ian đang cố loại trừ những giọng nói. Daniel là một người khéo léo- nếu có bất cứ ai có thể khiến cái cửa mở ra, thì đó là cháu trai nhanh trí của Ian. Daniel đã phát triển tài năng vào năm ngoái, với những suy nghĩ nhanh nhẹn, một khả năng nghĩ đến 10 cách giải quyết cho bất cứ vấn đề gì, và một sở trường tạo lên những vật lạ lùng nhưng là những đồ vật hữu ích. Cậu thậm chí đã nói về thứ năng hơn không khí, về gió, khối không khí, và những chiếc cánh cố định.Bất cứ chiếc máy nào, từ hơi nước đến điện đều liên quan động cơ đốt trong, đã làm mê hoặc Daniel.
“Đây, hãy để con thử cái này xem,”Daniel nói.Thứ gì đó khứa vào cửa với một âm thanh dứt khoát hơn.”Con đã thấy nó hữu ích khi nhìn qua cái chốt cửa tại những cánh cửa phòng khách sạn.”
“Và tại sao, con trai, con lại phải nhìn qua cái chốt cửa tại những cửa phòng khách sạn?” Âm thanh gầm gừ của Cameron mang nặng thổ âm của vùng Scotland.
Câu trả lời của Daniel rất ngây thơ.” Ồ, những trò đùa tinh nghịch ở trường đại học ấy mà. Những trò chơi khăm. Cha biết đấy.”
Ainsley nói,”Nếu nó có liên quan đến những quý cô, thì đừng nói với ta.”
Daniela khịt mũi cười.”Tốt thôi, mẹ kế ạ. À, được rồi.”
Cái chốt cửa trượt ra và tay nắm cửa di chuyển. Ian đã đứng lên và lao băng qua phòng, biết chính xác nơi nào cần đặt chân để không phá hủy điều anh đang dựng lên.
Anh với tới cánh cửa và đóng sầm lại ngay khi Daniel hé mở.
“Không được,”Ian nói.”Hãy ở bên ngoài.”
Đầu của Daniel ở gần cánh cửa, và Ainsley ngay ở bên dưới.”Tạ ơn chúa, Ian, chú đang làm gì vậy?” Ainsley hỏi.
“Hãy để anh vào,” Hart nói bằng một giọng cục cằn.
Ian cảm thấy cánh cửa mở ra, và anh đẩy nó đóng lại.” Daniel, hãy giữ anh ấy ở bên ngoài.Đừng để Beth thấy.”
“Đừng để Beth thấy cái gì?” giọng nói lo lắng của Beth vang lên.
Hart hạ những cú đấm của mình lên cánh cửa và chen vai qua người Daniel. Anh nhìn thấy tình trạng của căn phòng và ngừng lại.” Cái quái quỷ gì vậy?”
Cái nhìn lướt qua của Daniel đã nắm bắt được mọi thứ, và đôi mắt cậu bắt đầu lấp lánh.Lông mày của Hart hạ xuống, sự giận dữ của anh không dịu đi.” Hãy ra khỏi đó, Ian,” Hart nói.”Em đang khiến Beth lo lắng đấy.”
“Khi mà em xong,”Ian nói.
Hart bắt đầu tranh cãi, nhưng Daniel bước vào trong phòng và giơ tay lên.” Không, không đợi đã. Cháu nghĩ cháu hiểu điều chú ấy đang làm.”Cậu nhìn chăm chú điều mà Ian đang tạo lên.”Chết tiệt thật là tuyệt vời.”
“Cái gì cơ?”Beth hỏi.”Dịch ra nào, Hart em muốn nhìn.”
Daniel xoay lại, chiếc váy quay tròn,và cánh tay của cậu dang ra.” Chú Ian đúng. Tất cả mọi người hãy ở bên ngoài, hoặc là sẽ phá hủy cái này.Thím Beth, đây là một sự ngạc nhiên. Thím sẽ thích nó.Cháu hứa đấy.”
Hart đứng yên tại chỗ. Daniel không di chuyển, và Ian giữ tay trên cửa, sẵn sàng đóng sầm lại.
“Cháu sẽ ở lại và giúp chú Ian, Bác Hart ạ.Nhưng tất cả mọi người hay đi đi. Và để chú ấy một mình. Cháu sẽ trông nom chú ấy.”
Biểu hiện của Hart giống như muốn giết người vậy.Ainsley lắc đầu và rút lui.
“Cảm ơn cháu, Danny.”Giọng nói của Beth đến từ phía hành lang, nhưng cô vẫn không đi và cố không bước đến. “ Đi cùng với em nào Hart.Nếu Daniel nói tất cả đều ổn, thì hẳn là như vậy rồi.”
“Đúng vậy, hãy đi uống một tách trà nào,”Ainsley nói.”Eleanor sẽ chết ngất khi nghe chuyện đang xảy ra mất. Ngoài ra, không phải anh cần dò hỏi bí mật của một vị hoàng tử nước Phổ sao?”
Hart không trả lời mấy cô gái. Anh nhìn chằm chằm vào Ian, và Ian không nhìn đi chỗ khác. Anh biết rằng Hart cần được cam đoan một lần nữa khi Ian nhìn vào trong đôi mắt Hart, dùng nó như một dấu hiệu chứng tỏ rằng Ian không lại mất trí lần nữa. Nhìn thẳng vào trong mắt Beth thì dễ dàng – chúng rất đẹp; cô rất đẹp – nhưng Ian vẫn không phải lúc nào cũng thoải mái khi chia sẻ một cái nhìn thân tình với bất cứ ai khác.
Nhưng anh đã biết được rằng anh có thể nhìn vào mấy anh trai của mình nếu anh muốn. Và nếu điều đó có nghĩa là họ sẽ đi và để anh lại trong yên bình, thì tốt hơn nhiều.
Cuối cùng Hart trao cho Ian một cái gật đầu, quay đi, và hiên ngang bước đi, như thể việc ra đi là ý tưởng của anh vậy.Ian nghe thấy Beth và Ainsley bắt đầu nói chuyện lần nữa, tiếng càu nhau của Cameron ít cáu kỉnh hơn trước đó, và lời kêu la bực tức của Curry về việc chăm sóc Ian tạo ra những nếp nhăn trên gương mặt cậu.
Daniel đóng cửa lại và nở một nụ cười tươi rói.” Một sự sắp xếp.Dành cho thím Beth, phải không ạ?”
“Cho cả Jamie và Belle nữa.” Ian thích cái cách Daniel di chuyển một cách cẩn thận, không làm rối tung những thứ Ian đã sếp đặt đúng vị trí.” Điều này sẽ lại khiến Beth hạnh phúc.”
“Chú thật đáng kinh ngạc, Chú Ian.Người đàn ông duy nhất ở Scotland có thể đặt một ngôi nhà vào một sự náo động bởi một cánh cửa khóa chặt.”
“Ta không muốn những con chó vào trong.”
“Chú suy nghĩ thật thấu đáo.Giờ thì.” Daniel đặt tay lên hông chiếc váy của mình.”Cháu có vài thứ đồ dùng mà cháu có thể thêm vào – những cỗ máy, những cỗ máy tạo nên tiếng ồn đồng hồ, và …đồng hồ.Chú sẽ để cháu làm chứ?”
Ian hình dung ra nó, thời gian, tốc độ.”Ừm,”anh nói.
Điều khác làm Ian thích Daniel là cậu không cần giải thích dài dòng và cam đoan. Cậu chỉ cười và bắt tay vào làm.”Tốt rồi,”Daniel nói.
“Hãy làm nó nào.”
*******
David Fleming bước vào trong lâu đài Kilmorgan và làm một cử chỉ bất lịch sự với tổ tiên nhà Mackenzie đang nhìn chằm chằm từ những bức tường bên trên xuống anh. David có mối quan hệ với những người này, khi mà bà bác cố của anh, Donnag Fleming, đã đủ ngớ ngẩn để kết hôn với một người nhà Mackenzie. David là con cháu của em trai bà Donnag, và gần như anh muốn để trở thành một người nhà Mackenzie.
Số lượng rượu whiskey tấn công anh từ phía trong không giúp ích gì anh khi ngước nhìn lên tất cả bọn họ. Cũng không phải là một cuộc hành trình dài và thiếu ngủ.
Ít nhất Hart có những chiếc giường thoải mái, David nghĩ. Anh biết anh nên ở nhà trông nom di sản của chính anh, nhưng chuyện đó dường như là một việc cực kì buồn tẻ, và quá giống cuộc sống mà cha anh muốn anh làm theo. Do vậy anh đã quá hóa hức với lời mời dự lễ Giáng sinh của Hart.
Mình sẽ là một chủ trang viên điềm tĩnh khi mình không thể đứng lên được nữa.
Tuy nhiên, có một trở ngại về việc ở lại nhà của Hart.Khi người hầu cầm lấy áo choàng của David, anh đã được báo cho biết rằng Đức ngài đang đợi David trong phòng ở cánh riêng của công tước.
À, well, tốt hơn hết là vượt qua chuyện này. David chỉnh ca vát của anh thẳng lại phía trước gương ở đầu cầu thang tầng hai, chải lại mái tóc đen của anh, và cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng đôi mắt anh không đỏ ngàu như anh thấy.
Ít nhất đầy tớ của anh đã nhét anh vào trong một bộ vét mới. Hart sẽ muốn anh ở trong một chiếc váy trong suốt phần còn lại của chuyến thăm viếng, nhưng David vui vì anh có thể làm một chuyến tàu với đôi chân được che kín.
Anh gõ một cánh cửa gần cuối hành lang theo như chỉ dẫn từ sự giúp đỡ của một cô hầu gái đang quét bụi trên hành lang. Không phải là phòng ngủ của Hart. Tuy nhiên, anh biết rằng Hart đã đổi phòng ngủ của mình sau cuộc hôn nhân của anh, tuyên bố anh sẽ không ngủ trong lăng mộ dành cho cha anh nữa.Không phải David đổ lỗi cho anh, nhưng điều đó có nghĩa là anh đang hướng thẳng đến…
Một cô hầu mở cửa từ bên trong, trao cho David một nụ cười tôn kính, sau đó rời đi, mang theo cái khay nào đó mà cô ấy đến đây để dọn.
Hart Mackenzie, Vị Công tước chết tiệt của Kilmorgan, ngồi trong một chiếc ghế mạ vàng có từ thế kỉ trước, đang làm hỏng sự tinh sảo của nó bằng cách đung đưa trên chân ghế và để chân mình trên chiếc giường lớn bên cạnh anh.
Trên giường, giống như một nữ hoàng trên ngai vàng của mình, Eleanor đang nghỉ ngơi, Nữ công tước Kilmorgan,từng là Quý cô Eleanor Ramsay, người phụ nữ mà David từ rất lâu trước đây đã phải lòng một cách điên cuồng.
Tối nay cô nằm trong một bộ váy giản dị, những chiếc gối đặt đằng sau cô, chăn cài bên dưới cánh tay cô.Không gì có thể che dấu phần phình to của bụng cô, tượng trưng cho tình yêu của cô đối với người bạn lâu năm nhất nhất của David, Hart Mackenzie.
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift